Tình Yêu Từ Bàn Tay Nhựa

Chương 5
Dường như, không phải tôi đã quên gì rồi chứ!

Lập tức mở wechat lên, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn Tạ Gia Ngũ gửi cho tôi.

Một tin lúc tám giờ rưỡi: [Chào buổi sáng.]

Một tin lúc chín giờ rưỡi: [Vẫn chưa dậy sao?]

Mười phút trước lại gửi một tin: [Vừa nhìn thấy trên vòng bạn bè của cậu, hoá ra rạng sáng cậu đi xem mặt trời mọc, thế không làm phiền cậu nữa. Lúc nào dậy nhớ trả lời tin nhắn tôi nhé.]

Tôi nhanh chóng mở vòng bạn bè lên, ở phía trên cùng nhìn thấy bình luận của Tạ Gia Ngũ.

Cậu ấy viết: [Bỏ qua không phải là mãi mãi, có lẽ xoay người vẫn có thể gặp lại.]

Một câu nói này đã đánh thẳng vào tim tôi.

Tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang ám chỉ tôi, vào lúc tham gia giải đấu robot, hai người bọn tôi vẫn chưa quen biết, chưa có quan hệ gì, nhưng xoay người, chúng tôi lại gặp gỡ lẫn nhau,

Hu hu, tôi lại sợ bản thân mình đa tình, cũng cứng rắn trả lời lại cậu ấy: [Cái này cũng là do bạn cùng phòng dạy cậu sao?]

Đợi một hồi, cậu ấy trả lời: [Không phải, là bản thân tôi muốn nói.]

Động lòng nha các bạn của tôi!

Cùng lúc đó, wechat của cậu ấy cũng gửi tin nhắn tới: [Cậu dậy rồi nha.]

Tôi: [Ừ rồi… chuyện đó, xin lỗi nha, vì ngắm mặt trời mọc nên ngủ quên mất.]

(Thật ra là bởi vì cậu nên tôi mới mất ngủ cho nên mới nhìn mặt trời mọc rồi mới ngủ quên mất)

Bên kia đang hiện dấu hiện đang nhập, tôi đợi một phút, tin nhắn mới được gửi tới: [Không sao… vậy cậu còn đi tự học không?]

Tôi rất sợ cậu ấy quan tâm để tôi ngủ tiếp, lập tức trả lời: [Tự học chứ, tôi đến tìm cậu nhé!]

Có quá thẳng thắn hay không… tôi có cần phải dè dặt một chút không, làm khó làm dễ một chút…

Nhưng tin nhắn cũng đã gửi ra rồi, nếu còn thu hồi lại có hơi không ổn lắm.

Lúc tôi còn đang do dự, tin nhắn của cậu ấy đã được gửi tới: [Tôi đang ở lầu bốn thư viện khu A.]

Tôi đeo balo trên lưng đi tới thư viện, vừa tới khu A đã nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy thật đẹp trai, mặc một chiếc áo thun màu đen, áo khoác mỏng màu đen, càng hiện rõ làn da rất trắng, các đường nét trên mặt rất đẹp.

Cậu ấy cúi đầu giải đề, tay đỡ trán, trông rất giống hạc đứng trong bầy gà (tôi có tội, tôi đáng chết, tôi để các bạn học nam nghe tôi sám hối! Các cậu đều là hạc, tất cả đều là hạc!)

Tôi đi tới ngồi xuống đối diện cậu ấy, cậu ấy ngẩng đầu cười với tôi một tiếng, sau đó lại cúi đầu giải đề.



???

Phản ứng bình thản như vậy sao, tối hôm qua bà đây vì cậu mà mất ngủ đến ba giờ hơn đấy.

Tôi vừa oán thầm vừa lấy bài tập ra giải.

Không làm được bao lâu tôi đã thấy mệt mỏi, mí mắt điên cuồng đập vào nhau, tôi liếc trộm Tạ Gia Ngũ, phát hiện cậu ấy vẫn đang chăm chú làm bài tập.

Không sao, tôi nghĩ, Đinh Vi Vi, đi ngủ, đại ca đang chăm chú như thế hẳn sẽ không phát hiện ra mày ngủ đâu (không phải).

Sau đó tôi liền nhắm mắt lại, gần như chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Người thông minh từng nói, chiếc giường mềm mại nhất không phải ở phòng ngủ mà là ở thư viện.

Lúc tôi tỉnh lại phát hiện trên người đã khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng, Tạ Gia Ngũ đang dùng ipad xem video bài giảng, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun đen.

Lúc này có hai lựa chọn:

• Trả áo khoác lại cho cậu ấy rồi nói cảm ơn.

• Mặc áo khoác lên người.

Sau đó tôi quả quyết lựa chọn phương án B, a ha ha ha ha ha ha ha, tôi cảm thấy mình rất thạo nghề!

Tôi càng lúc càng giống mấy con nhỏ diêm dúa đê tiện cố ý mặc áo khoác của nam thần!

Tôi thật tuyệt vời!

Lúc mặc quần áo, Tạ Gia Ngũ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, sau đó, mặt nhanh chóng đỏ lên.

Cậu ấy thật sự rất hay đỏ mặt, đúng là dày vò người khác.

Tôi cố ý đùa giỡn với cậu ấy: “Sao thế, không muốn cho tôi mượn sao?”

Cậu ấy lập tức lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đồng ý, cậu mặc trông rất đẹp.”

Cậu, cậu, cậu.

Mỹ nam rơi lệ!

Tôi lập tức vui sướng tiếp tục giải đề, chờ làm xong bài tập cũng gần đến giờ ăn cơm, chúng tôi liền đi ăn cơm cùng nhau.

Trong thang máy rất nhiều người, tôi bị ép vào một góc, Tạ Gia Ngũ đứng cản trước mặt tôi, tay chống lên thang máy, không để cho những người khác ép đến tôi.

Đương nhiên tôi đang sáng nắng chiều mưa rồi các đồng chí ơi, bắp thịt trên cánh tay cũng cậu ấy thật đẹp! Áo thun cũng rất thơm! Điều này càng khiến quyết tâm muốn có được cậu ấy của tôi càng thêm kiên định (phải mau chóng bảo cậu ấy nói nhãn hiệu bột giặt ra đây mới được).

Nắng chiều nhanh chóng nhuộm lên đám mây, ánh sáng cũng trở nên dịu dàng lạ thường.

Cơm nước xong xuôi chúng tôi tản bộ trên thao trường, khi đó vẫn chưa có bệnh dịch, trường học cũng cởi mở với người ngoài, những người sống gần đó cũng có thể vào trường, thế nên trong sân trường có rất nhiều người.

Ở giữa bãi cỏ có mấy đứa con nít đang chơi đá banh, chiếc banh lăn đến bên chân tôi, sau đó tôi liền đá trở lại cho mấy đứa con nít.

Hẳn là hai chị em, lúc cười lên trông khuôn miệng giống nhau như đúc.

Sau khi đá trở lại, chúng tôi cứ tiếp tục đi về phía trước, kết quả đứa trẻ lại chạy đến bên cạnh tôi, rồi lại đá trái banh đến cho tôi.

Cái này là muốn chơi với tôi, thế là tôi cũng quyết định đá banh với bọn trẻ.

Bên tai xuất hiện mấy tiếng tách tách, tôi quay đầu, phát hiện Tạ Gia Ngũ đang giơ điện thoại, bị tôi bắt được, cậu ấy cũng có chút ngượng ngùng.

“Cậu đang chụp hình chúng tôi sao?” Tôi tiến tới, dừng chân: “Đưa tôi xem một chút.”

Hình ảnh vô cùng hài hoài, bầu trời được bao phủ bởi ánh hoàng hôn màu ca, trên thảm cỏ có tôi đang cười khom lưng, còn có hai đứa trẻ đang chạy về phía tôi.

“Thật giống mẹ đang dẫn theo hai đứa con nít.” Tôi chân thành nói.

Vừa nói xong tôi liền cảm thấy hối hận.

Trong hình là mẹ đang dẫn theo hai đứa con nít, thế người chụp hình là ai?

Hu hu hu, có một vài thứ không thể nghĩ tới, một khi nghĩ tới sẽ có những suy nghĩ kỳ quái.

Sau đó tôi nhìn thấy Tạ Gia Ngũ mím môi, hơi mất tự nhiên nói: “Thật sự rất đáng yêu.”
Chương kế tiếp