Tình Yêu Từ Bàn Tay Nhựa

Chương 7
Tạ Gia Ngũ dừng một chút, suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ vẫn còn chưa được.”

Cái gì mà còn chưa được? Cậu muốn vội chết tôi sao! Thằng nhóc ngỗ nghịch!

Tôi có chút thất vọng, cảm xúc liền rơi xuống vực, suy nghĩ có phải có chỗ nào tôi làm chưa tốt, hoặc có nói gì sai khiến cậu ấy ghét tôi không.

Tay vẫn bị cậu ấy nắm lấy, nhưng có lẽ là ảo giác của tôi, tôi luôn cảm thấy dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay thật sự không còn ấm áp như trong mật thất ban nãy nữa.

Tôi đi theo cậu ấy với vẻ mặt ủ rũ suốt quãng đường, sau đó Tạ Gia Ngũ bảo tôi chờ cậu ấy một chút, cậu ấy đi vệ sinh một chút.

Tôi nói được, tiếp tục thẫn thờ chơi điện thoại di động.

Gửi wechat cho bạn cùng phòng: [Giả sử một nam sinh, hôn cậu rồi ôm cậu, nhưng lại không muốn tỏ tình với cậu, là chuyện gì đấy?”

Cô ấy: [Cậu và Tạ Gia Ngũ đã hôn nhau rồi?]

Tôi: [Đây là điểm chính?]

Cô ấy: [Cậu nhóc này không phải là hải vương đó chứ, ăn uống đầy đủ rồi không muốn chịu trách nhiệm?]

Tôi: [Trông cậu ấy không giống người như thế.]

Cô ấy: [Vậy cậu đừng phối hợp với cậu ta, nếu cậu ta muốn từ chối thế để cậu ta chết đi!]



Sao tôi có thể để cậu ấy chết được chứ.

Tôi thật sự thích cậu ấy.

Dáng vẻ cậu ấy đẹp trai, học tập lại nghiêm túc, rất có giáo dục và tôn trọng người khác, quan trọng nhất là, cậu ấy vẫn luôn khích lệ tôi làm chính mình.

Cậu ấy nói: “Vi Vi, tính cách của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, cậu đừng vì để đúng ý người khác mà thay đổi bản thân mình. Cậu như bây giờ là vô cùng tốt.”

Thế nhưng một người tốt như thế, rõ ràng cậu ấy nghe hiểu lời ám chỉ của tôi thế nhưng lại không tỏ tình với tôi, cậu ấy không thích tôi, thế thì sẽ nhanh chóng không thuộc về tôi.

Tôi có chút thất vọng, hai tay che mặt, muốn nói, Đinh Vi Vi, đừng đau khổ, chân trời nào không có hương thơm, Bạch Kính Đình, Vương Tuấn Khải, Chu Nhất Long còn đang chờ mày đích thân đến hưởng đấy.

Sau đó lại càng khó chịu hơn.

Bởi vì Bạch Kính Đình không khoác áo khoác cho tôi, Vương Tuấn Khải lại không chụp hình cho tôi dưới trời chiều, Chu Nhất Long cũng không ôm hôn tôi trong mật thất.

Người làm những điều này, chỉ có Tạ Gia Ngũ.

Ánh mắt có chút ẩm ướt, mũi bắt đầu thấy chua chát, tôi nghĩ không được như thế, ít nhất không thể đứng khóc ngoài nhà vệ sinh, như vậy thật sự mất mặt.

Tôi lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, che trước mắt, như thế sẽ không khiến nước mắt rơi xuống lớp trang điểm.

Đã vào lúc này rồi thế mà tôi vẫn còn suy nghĩ đến lớp trang điểm, tôi thật sự quá thích cậu ấy.

Nghĩ tới điều này tôi càng thấy khổ sở hơn, cảm thấy mình rất hèn mọn, rất đau lòng cho bản thân mình.

Nước mắt dâng trào mãnh liệt, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân đang vội vàng ngừng trước mặt tôi, sau đó là giọng nói hoảng hốt của Tạ Gia Ngũ: “Vi Vi, cậu sao thế? Có ai ăn hiếp cậu sao?”

Tôi oán hận nghĩ, không ai ăn hiếp tôi cả, ngoại trừ cậu, chẳng ai ức hiếp được tôi cả.

Sau đó tôi lấy khăn giấy ra…

Nhìn thấy trong tay cậu ấy đang cầm một bó hoa hồng lớn.

Tôi ngây ngẩn.

Tôi nhanh chóng hiểu rõ ràng.

Sau đó tôi lập tức khóc lên: “Con người cậu tại sao lại như thế.”

Tay chân Tạ Gia Ngũ luống cuống đứng tại chỗ, không dám động đậy, nhỏ giọng hỏi: “Tôi chọc cậu không vui ở đâu sao?”

Tôi lau nước mắt, ánh mắt dán lên tay tôi, khóc thút thít nghẹn ngào, càng muốn cậy mạnh: “Cho cậu mười phút, mau chóng tỏ tình tôi đi, qua khoảng thời gian này xem như không tính, cậu cần phải hiểu rõ, cô gái tốt như tôi hiện giờ đã…”

Lần đầu tiên, cậu ấy không đợi tôi nói xong đã cắt đứt tôi, vội vàng nói: “Vi Vi, tôi thích cậu, kiểu thích vô cùng ấy.”

Tôi giống như con ve sầu bị tắt điện, câm nín.

Cậu ấy đưa bó hoa hồng đưa cho tôi, dè dặt hỏi: “Vi Vi, cậu có thích tôi không?”

Tôi nhận lấy bó hoa hồng, cũng ôm lấy chủ nhân của bó hoa hồng, tiếng tim của cậu ấy đập ngay bên tai tôi.

“Tôi cũng thích cậu, cũng là kiểu thích vô cùng kia.”

Tôi không nói thêm chuyện sau đó nữa, mọi người tự tưởng tượng đi, để chúng tôi có chút không gian riêng.

Cho phép tôi tổng kết một chút về văn nghệ của tôi và Tạ Gia Ngũ, bắt đầu từ việc mất mặt muốn chết, rồi dần dà trở nên quen thuộc, cuối cùng cũng thành thật.

Nữ thẳng cũng không cần giả vờ, nam thẳng cũng không cần học cách tán gái gì đó nữa. Đầu tiên là nhân phẩm, thứ hai là dày công tu luyện, mỗi một nam thẳng nữ thẳng đều có mùa xuân thuộc về mình. Phải biết rằng…

Có lẽ bạn nghĩ người kia đã thành thói quen sớm buông tay chịu trói, nhìn bạn từng bước từng bước về phía cậu ấy, cuối cùng lại rơi vào chiếc bẫy dịu dàng và ấm áp.

Đây là đường chạy hai chiều lãng mạn nhất trong mùa hè này.

Lời kết:

Rất nhiều người hỏi có thật hay không, câu trả lời chính là: Chuyện này được viết dựa trên bản thân tôi, tôi đã xoá bỏ bớt những thứ sẽ tiết lộ cuộc sống riêng tư của tôi. Việc tôi thích Tạ Gia Ngũ trong thực tế cũng không ít hơn nữ chính thích Tạ Gia Ngũ. Tình yêu cũng không phải lời bịa đặt của nhà văn mà là trời cao muốn chiếu cố. Chúc mọi người có thể ở bên cạnh người mình thích, phải tin tưởng, mấy nữ thẳng như chúng ta cũng có mùa xuân!

(Hoàn)