Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 166: Tông chủ trong tiên hiệp (9)
Một sợi dây đỏ, tuổi thọ ba ngày.

Cố Thu Thụ nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ ấy, trong đầu rốt cuộc đang nghĩ gì, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Hắn ngước mắt lên, nhìn Thời Thanh với ánh mắt phức tạp.

“Vậy tại sao ban nãy ta bảo ngươi đừng chữa nữa thì ngươi lại không chữa nữa?”

Nếu như ban nãy Thời Thanh thật sự nghe lời hắn không chữa trị nữa thì cậu sẽ không có được tuổi thọ ba ngày này, thế chẳng phải sẽ chết sao?!

Chỉ nghĩ thôi mà trong lòng Cố Thu Thụ đã lo sợ.

Lo sợ một lúc, hắn bỗng nhiên đứng người.

Không đúng, hắn có quan hệ gì với Thời Thanh đâu chứ? Thời Thanh sống hay chết thì liên quan gì đến hắn.

Cố Thu Thụ hơi chau mày, thầm nhủ với bản thân rằng chắc chắn là vì nếu hắn không để cậu chữa trị thì Thời Thanh sẽ chết, thế thì có nhân quả rồi, có ảnh hưởng đến việc tu hành, vì thế nên hắn mới sợ.

Hắn lo lắng vì chuyện ban nãy, nhưng Thời Thanh lại không mảy may quan tâm, gương mặt đó vẫn cười hì hì, như thể chuyện cậu sống hay chết cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

“Cố tiên trưởng không để ta chữa trị thì ta có thể ép ngài chữa trị được chắc?”

Cậu vén cọng tóc đen của mình lên, nụ cười ấy còn ma mị hơn cả yêu tinh: “Dược sư trị bệnh cứu người thôi mà, bệnh nhân không cho trị thì tất nhiên ta sẽ không trị.”

Trên mặt tiên trưởng áo trắng vẫn là vẻ lạnh lùng: “Nếu đã thế, ngươi bắt bọn ta đến đây làm gì?”

“Ta chỉ nói không ép các ngài để ta chữa trị thôi, cũng đâu nói không bắt các ngài về nhốt các ngài lại, dù sao chỉ cần các ngài ở đây thì sớm muộn gì cũng để ta chữa trị thôi.”

Cố Thu Thụ: “...”

Thế mà hắn lại không thể nói gì hơn.

Thái độ của Thời Thanh quá ngay thẳng, đột nhiên hắn chớp nhoáng lên một suy nghĩ, cúi đầu nhìn sợi dây đỏ trên cánh tay Thời Thanh, hỏi: “Vừa nãy những lời ngươi nói, có phải là đang lừa ta không?”

[Úi cha, thông minh rồi đấy, còn biết là mình đang lừa hắn.]

Gương mặt Thời Thanh vẫn như thế, không thay đổi tí nào, không hốt hoảng dù chỉ một chút: “Nếu tiên trưởng cho rằng như thế thì ta xin thừa nhận vậy.”

“Đúng, ta lừa ngài đấy, gì mà cứu người có thể tăng tuổi thọ, trên đời làm gì có chuyện hài hước như thế.”

Nhưng cậu càng thẳng thắn thừa nhận, Cố Thu Thụ nhìn dáng vẻ cười hì hì chẳng để trong lòng đó của cậu, trái lại còn càng tin tưởng cậu hơn.

Dù sao hình tượng khùng điên của Thời Thanh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn.

Những lời người này nói đều không thể xem là thật.

Sau khi hắn dán một cái mác cho cậu trong lòng thì liền nhìn sợi dây đỏ đó, hỏi: “Sao ngươi biết được tuổi thọ của bản thân?”

“Cơ thể ta thế nào, đương nhiên là ta biết rõ, huống hồ ta còn là dược sư.”

Thời Thanh động đậy tay của mình, quơ đi quơ lại, cố tình nhếch đuôi mắt lên, mỉm cười nhìn Cố Thu Thụ: “Tiên trưởng, ngài nhìn chòng chọc mãi thì thôi đi, sao còn phải nắm tay ta mãi không buông thế?”

Cố Thu Thụ đứng người, lúc này mới phát hiện mình đang nắm lấy cổ tay của Thời Thanh.

Hắn có bao giờ chủ động thân mật với ai bao giờ, nên liền vội buông tay, đặt bàn tay thon dài vừa nãy tiếp xúc với Thời Thanh ở sau lưng.

Dáng vẻ tự lừa người dối mình này của hắn trong mắt Thời Thanh trông đáng yêu vô cùng.

“Tiên trưởng à.”

Cậu cố tình kéo dài giọng, vẫn là dáng vẻ cười hì hì đó: “Ta thấy trong các đệ tử tiên môn, ta thích nhất là ngài. Chi bằng thế này đi, trong vòng ba ngày ta sẽ trị thương hết cho những đệ tử tiên môn đó, đợi sau khi chữa trị xong hết thì chắc vừa hay ba ngày sau, ta thả các ngài ra ngoài, ba con rối tặng cho ngài luôn đó, ngài phải đối xử với chúng thật tốt, thế nào?”

Cố Thu Thụ nhăn mày nhìn Thời Thanh, giọng nói lạnh lùng: “Tại sao lại tặng cho ta.”

“Tất nhiên là muốn tìm cho chúng một chủ nhân tốt rồi.”

“Ngươi chính là chủ nhân của chúng.”

Nhìn dáng vẻ chân thật nghiêm túc này của Cố Thu Thụ, Thời Thanh phì cười, đưa sợi dây đỏ trên cánh tay mình cho hắn xem:

“Tiên trưởng, e là ngài quên những lời vừa nãy ta nói rồi, ba ngày sau ta sẽ chết, nếu như trước khi chết còn chưa tìm được chủ nhân mới cho chúng thì chúng chắc chắn sẽ chết theo ta.”

Cố Thu Thụ mím môi, trong ánh mắt đầy sự phức tạp: “Nhưng con rối vốn là vật chết.”

“Đối với ngài thì nó là thế, nhưng đối với ta thì khác.”

Thời Thanh vẫn cười, đôi mắt hiện lên vài phần bi thương: “Sau khi cha ta chết, chỉ có mấy con rối này thật lòng quan tâm ta, tuy bọn chúng không có trái tim.”

“Ngươi là Tông chủ Thiết Cốt Tông, các đệ tử của Thiết Cốt Tông luôn trung thành với ngươi.”

Nghe lời Cố Thu Thụ nói, Thời Thanh thật sự phì cười.

“Tiên trưởng, đệ tử của Thiên Diễn Tông các ngài ai nấy đều ngây thơ thế sao? Gì mà một lòng trung thành, ta chỉ là một kẻ phế nhân, dựa vào cha ta nên mới có được vị trí này, nếu không phải có ba con rối này thì ngài tưởng bọn chúng sẽ quan tâm ta chắc? Có khi ta đã sớm chết ở xó xỉnh nào rồi.”

Cố Thu Thụ chau mày, tuy không tán thành, nhưng vì không hiểu rõ Thiết Cốt Tông nên cũng không nói gì.

Thời Thanh tiếp tục nói: “Ta thân là kẻ phàm trần, kiếp này hưởng thụ cũng hưởng thụ đủ rồi, biết bao nhiêu là kẻ tu chân tôn ta lên vị trí cao kia, ta cũng mãn nguyện lắm rồi, chết thì chết thôi, nhưng những con rối này tốt xấu gì cũng từng bảo vệ ta, nếu cứ theo ta chết như thế, trong lòng chẳng phải rất chua xót sao.”

Cậu vỗ vai Cố Thu Thụ, lần này, tuy tiên trưởng áo trắng vẫn chau mày nhưng lại không né tránh nữa, mà chỉ yên lặng nghe Thời Thanh nói.

“Vốn dĩ ta bắt các ngài lại là muốn xem xem có thể cứu vớt thêm không, nhưng bây giờ xem ra tuy có thể chữa bệnh để tăng tuổi thọ, nhưng tuổi thọ được thêm cũng vẫn ít quá, ta cứu Tiểu Diệp Tử cũng chỉ nhận được thêm nửa canh giờ tuổi thọ, cứ tiếp tục như thế, nếu như muốn sống thì ta phải không ngừng liên tục tìm kiếm bệnh nhân để chữa trị.”

Thời Thanh với dung mạo vẫn tựa như chàng thiếu niên bĩu môi, trên gương mặt trắng trẻo ấy đầy sự chế giễu: “Nếu Thời Thanh ta kiếp này vì để sống mà buộc phải bôn ba khắp nơi, còn không bằng bảo ta đi chết thì hơn.”

“Tóm lại, nhìn đi ngó lại, tiên trưởng ngài tốt nhất, ta cũng khá thích ngài, ba con rối của ta để lại cho ngài, đến lúc đó ngài phải đối xử với chúng thật tốt đó nha.”

[Ting! Độ bài xích của Cố Thu Thụ: 75/100]

Thời Thanh nói xong chỉ thấy môi Cố Thu Thụ hơn động đậy, cứ như là muốn nói gì nhưng lại không nói nên lời.

Trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng đó vẫn là thần sắc đầy hời hợt.

Nhưng đôi mắt đen huyền kia thì cứ mãi nhìn chăm chăm vào cậu.

Cậu cũng không đợi xem phản ứng của Cố Thu Thụ, cậu đứng dậy vươn vai, nở một nụ cười với tiên trưởng áo trắng rồi lắc lắc sợi dây đỏ trên cánh tay mình.

“Tóm lại, ta còn phải cảm ơn tiên trưởng cho ta thêm ba ngày. Được rồi, ta phải đi chữa cho những đứa trẻ kia rồi, tiên trưởng yên tâm, dù sao ta cũng là người sắp chết, sẽ không làm gì họ đâu.”

“Trước đó cố tình chọc ngài là vì cảm thấy phản ứng của ngài rất thú vị, ba ngày này ngài chịu thiệt thòi ở tạm đây trước đi, đợi ba ngày sau, thuốc ta luyện cho ngài cũng xong rồi, đến lúc đó ngài uống thuốc thì sẽ có thể mãi mãi quên đi nỗi đau đứt kinh mạch kia.”

Nụ cười của cậu rất thoải mái, trông hệt như đứa trẻ được cưng chiều từ nhỏ nên chỉ biết quan tâm đến mình, thẳng thắn đòi Cố Thu Thụ đừng tính toán với bản thân.

“Tiên trưởng, ngài cứ phải lạnh lùng nhìn ta thế sao? Dù sao ta cũng sắp chết rồi, nể mặt ta một tí, tiên trưởng ngài đừng thù dai nhé.”

Thấy hắn vẫn nhìn mình như thế, Thời Thanh nhún vai: “Được thôi, dù sao ta cũng sắp chết rồi, ngài thích nhìn ta như nào thì cứ nhìn như thế đi, ba ngày sau gặp.”

Cửa được đóng lại.

Thời Thanh đi ra ngoài.

Cố Thu Thụ vẫn còn đứng ở nơi đấy, đôi mắt vẫn nhìn về phía cửa.

Hắn xoay đầu lại nhìn cây kiếm của mình, vừa giơ tay, cây kiếm tâm ý tương thông với hắn liền bay đến tay hắn.

Tiên trưởng áo trắng nắm chặt cây kiếm trong tay, vì trước đó đã tháo dây buộc tóc ra nên bây giờ tóc của hắn đang xõa xuống.

Người thường xõa tóc ra như này, nhìn trông không chỉ thất lễ mà còn rất xấu xí.

Nhưng nếu là nhan sắc của Cố Thu Thụ thì sẽ là vẻ tiên khí phấp phới, cộng thêm chút hình ảnh mỹ nhân tóc rối.

Mỹ nhân tóc rối ấy hơi chau mày, cứ mãi cụp mắt nhìn cây kiếm trong tay, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi Thời Thanh ra ngoài, đúng thật là đến nhà giam nơi giam giữ các đệ tử tiên môn này.

Cậu bưng một cái bàn, đệ tử Thiết Công Tông đứng phía sau, kêu từng người một.

“Người tiếp theo.”

Lúc đầu đám đệ tử kia còn vô cùng sợ hãi, lúc bị bắt ra ai nấy đều không tình nguyện chút nào.

Nhưng còn Diệp Tử đã thành công trở thành người hâm mộ của Thiết Cốt Tông (thật ra là của đầu bếp của họ), không chỉ không sợ mà còn ra sức an ủi những người còn lại.

“Đừng sợ, Thời tông chủ chỉ muốn khám bệnh cho chúng ta thôi, các ngươi nhìn ta xem, chả phải được trị khỏi rồi sao?”

Những đệ tử kia cũng chẳng tin cậu ta là bao.

Thời Thanh bắt họ lại như thế, ai biết cậu có mưu đồ gì.

Con sâu trong bụng Diệp Tử đúng thật là được lấy ra ngay trước mặt họ, nhưng ai biết con sâu đó có phải là trước đó Thời Thanh nhân lúc họ ăn cơm, nhét vào bụng họ rồi bảo là tự họ lây nhiễm không.

Thiết Cốt Tông làm việc thế, họ làm sao không sợ được.

Lúc này Lâm Hành Chỉ đứng ra: “Để ta đi.”

Dù sao nếu như thật sự có gì, hắn ta cũng có thể nhắc nhở các sư đệ sư muội.

Lâm Hành Chỉ được đưa qua đó, Thời Thanh nhìn hắn ta vài cái, không thấy hứng thú là mấy.

“Có phải phần xương chân phải của ngươi từng bị gãy không?”

Lâm Hành Chỉ vốn đang làm như anh hùng lên chiến trường đối đầu với đại ma vương, lúc này thần sắc bỗng khựng lại: “Sao ngươi... Sao ngài biết?”

“Nhìn là biết ngay ấy mà.”

Thời Thanh trực tiếp viết đơn thuốc ra giấy, vừa viết vừa bảo: “Tuy xương chân của ngươi đã được nối lại, nhưng đã chạm đến kinh mạch, nên khi ngươi tu hành sẽ luôn cảm thấy bị trì trệ, nhưng đến khi ngươi vận động thì lại khỏi ngay, thật ra là vì đốt xương chân đó.”

“Uống đơn thuốc này, đi ngâm suối nước nóng là được.”

Cậu nói liến thoắng một mạch, sau đó lại gõ vào bàn, ra hiệu cho đệ tử Thiết Cốt Tông đưa người đi: “Người tiếp theo.”

Các đệ tử trong nhà giam từ kiên quyết không tin đến nửa tin nửa ngờ, rồi cuối cùng lại mặt đầy cảm kích, tổng cộng cũng chỉ dùng hết ba ngày thôi.

Thời Thanh bảo dùng ba ngày để chữa khỏi hết cho họ thì dùng đúng ba ngày.

Thời gian ba ngày đã đến, cậu đến Thiên Tự Hào, đem theo ba con rối của cậu.

“Tiên trưởng, ta đến rồi đây.”

Cố Thu Thụ ngồi trên giường, nhìn Thời Thanh đẩy cửa bước vào, trên mặt vẫn còn hơn mệt mỏi, nụ cười vẫn phóng túng và kiêu ngạo.

Cậu thì thẩm bảo: “Trên người những đệ tử này không có bệnh gì nghiêm trọng, cộng lại cũng chỉ tăng thêm một ngày tuổi thọ cho ta thôi, cũng không khác nhau là mấy. Này, ta đưa con rối cho ngài, ngài đưa chúng đi đi.”

“Đúng rồi, uống thuốc trước đã.”

Cố Thu Thụ không động đậy, yên lặng nghe cậu nói xong.

Rồi mới bảo: “Không cần đâu.”

“Bệnh này không chữa cũng chả sao, sau này, ngươi cứ như ba ngày trước, đến chữa cơn đau cho ta để kéo dài tuổi thọ đi.”

Chương kế tiếp