Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 170: Tông chủ trong tiên hiệp (13)
Nghe thấy Cố Thu Thụ muốn ở lại, Thời Thanh cũng có hơi bất ngờ.

Cậu thấy Tông chủ Thiên Diễn Tông đã sắp tức tới mức phát rồ rồi, vô cùng có tâm mà cất lời: “Cố tiên trưởng không cần lo chuyện này, ta có thể cách ba ngày lại tới Thiên Diễn Tông chữa bệnh cho ngài, không chậm trễ nhiều thời gian đâu, con rối này của ta đi nhanh lắm.”

Nói xong, cậu liền phát hiện hình như sắc mặt Cố Thu Thụ càng lạnh hơn một chút.

Ánh mắt nhìn Thời Thanh như thể đang trừng cậu.

Mặt Thời Thanh toàn vẻ vô tội.

Cũng là có ý tốt nói giúp Cố Thu Thụ mà, chậc chậc chậc, quả nhiên là tu hành từ nhỏ, người này chẳng hiểu đạo lý đối nhân xử thế chút nào cả.

Tông chủ Thiên Diễn Tông không ngờ rằng Thời Thanh lại chủ động thả người.

Tuy rằng từ sau khi bọn họ tới, thái độ của Thời tông chủ này vẫn luôn tốt, nhưng kinh nghiệm tu hành nhiều năm trong tu chân giới nói cho ông biết, Thời Thanh tuyệt đối không dễ nói chuyện giống như vẻ bề ngoài.

“Sư đệ, đệ cũng nghe thấy rồi đấy, về tông môn với ta trước, ta còn có chuyện muốn hỏi đệ.”

Tông chủ Thiên Diễn Tông nói ra lời này không hề nghĩ rằng Cố Thu Thụ sẽ từ chối mình.

Dù sao thì tuy rằng Cố Thu Thụ lạnh lùng trong mắt người khác, nhưng là sư huynh của hắn, Tông chủ Thiên Diễn Tông lại rất rõ, Cố Thu Thụ vô cùng nghe lời.

Ít nhất thì vẫn nghe lời sư huynh là ông.

Nhìn xem trước đây, ông bảo Cố Thu Thụ tu hành cẩn thận, đứa trẻ này liền tu hành chẳng phân biệt ngày đêm, cứ thế tu chính mình thành một cái cột băng.

Trước khi sư đệ biến thành cột băng, Tông chủ Thiên Diễn Tông vẫn dạy dỗ các đồ đệ bên dưới theo lý niệm giáo dục của mình.

Đợi tới khi phát hiện sư đệ bị mình dạy thành thế này, khi đó vừa mới thu nhận Diệp Tử ông lập tức không dám dạy theo như trước đây nữa.

Tuy rằng cùng một cách dạy dỗ, Lâm Hành Chỉ được dạy ra vô cùng bình thường, nhưng nhỡ đâu thì sao.

Thế là, Diệp Tử được nuôi thành... đồ tham ăn ngây thơ chất phác, hoạt bát đáng yêu.

Tới bây giờ, thi thoảng nhớ tới chuyện này, Tông chủ Thiên Diễn Tông vẫn còn hối hận một trận.

Bây giờ ông có nhiều đệ tử rồi, cũng nhìn rõ được rồi.

Sư đệ thế này rõ ràng là tính tình của hắn vốn như vậy.

Nhưng nghe lời thì lại rất nghe lời.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tông chủ Thiên Diễn Tông thoáng có chút an ủi.

Ông vô cùng có lòng tin mà đứng đó đợi sư đệ đi tới bên cạnh mình, cùng về tông môn với ông.

Cố Thu Thụ vẫn không nhúc nhích.

“Đệ sẽ ở lại đây.”

Tông chủ Thiên Diễn Tông: “...”

Đùa chứ, đệ đang bình thường, cũng không phải không có tông môn, nhất quyết ở lại tông môn của người ta làm gì.

“Sư đệ à, đệ nhìn Thời tông chủ trăm công nghìn việc, công việc bận rộn, nếu như đệ sự cự có gì đó muốn mời cậu ấy làm thì chi bằng đổi ngày khác, còn bây giờ chúng ta vẫn nên về trước đi.”

Cho dù ông nói gì, Cố Thu Thụ cũng chưa từng dao động chút nào.

Thái độ kiên quyết, khuôn mặt lạnh nhạt, đứng thẳng bất động.

Tông chủ Thiên Diễn Tông: “...”

Haiz, làm thế này khiến ông mất mặt quá đó.

Thôi vậy thôi vậy.

Tuy rằng tính tình Cố Thu Thụ lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức không phân biệt được thị phi, hắn khăng khăng ở lại, đổi góc độ khác, hẳn là Thiết Cốt Tông cũng không có gì nguy hiểm.

“Nếu như đệ đã muốn ở lại, vậy thì ở lại đi.”

“Phù truyền âm có trong người chứ?

Cố Thu Thụ gật gật đầu: “Có trong người.”

“Vậy được, nếu như có chuyện gì, trực tiếp truyền âm cho ta.” Tông chủ Thiên Diễn Tông nói xong, chắp tay với Thời Thanh: “Sư đệ nhà ta nhờ cậy Thời tông chủ chăm sóc nhé.”

“Dễ thôi dễ thôi.”

Thời Thanh cười như cáo trộm được gà, nghiêng người dựa vào chỗ ngồi.

Nhìn Tông chủ Thiên Diễn Tông ra ngoài rồi, cậu phất phất tay, để những đệ tử Thiết Cốt Tông kia lui xuống.

Nhất thời, trong nơi rộng lớn này chỉ còn lại hai người là cậu và Cố Thu Thụ.

“Tiên trưởng, tới bên cạnh ta uống chén rượu với ta đi.”

Cố Thu Thụ đi lên không chút do dự, ngồi xuống bên cạnh Thời Thanh, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như thế, đôi mắt lại nhìn Thời Thanh vén ống tay rộng lớn rót rượu cho mình.

Rót rượu xong rồi, một tay Thời Thanh cầm chén rượu của mình lên, một tay đưa một chén rượu khác qua.

“Này.”

Cố Thu Thụ nhận lấy chén rượu, thấy Thời Thanh uống một hơi cạn sạch, cũng học theo cậu, ngửa đầu uống một hơi hết sạch rượu trong chén.

Thời Thanh tiếp tục rót rượu, đuôi mắt vì uống rượu mà hơi đỏ nhếch lên, nhìn tiên trưởng áo trắng.

“Tiên trưởng à, vì sao ngài lại ở lại, không phải rất chán ghét ta sao?”

Cơ thể Cố Thu Thụ ngồi thẳng tắp: “Không hề.”

“Nào có, trước đây ngài còn tránh ta như tránh rắn rết, đối xử với ta cứ như ta là ôn thần ghê gớm gì vậy.”

Đây là linh tửu, cơ thể này của Thời Thanh vốn là phàm nhân, uống rượu vào cơ thể không chịu được, trên mặt lập tức xuất hiện rạng mây hồng, chống cằm không uống nữa, chỉ nhìn người trước mắt với ánh mắt say lờ đờ mê mang.

Cố Thu Thụ nhìn cậu đã say khướt, bờ môi hơi động đậy.

Giọng nói vẫn lạnh nhạt, nhưng dường như có cảm giác đi đó khác: “Giờ thì không có.”

“Bây giờ không có, cũng có nghĩa là trước đây có đúng không?”

Người trước mặt cười càng ngọt ngào hơn, cứ thế cười ngọt lịm mà hỏi tội: “Tiên trưởng, ta không tốt với ngài sao? Vì sao lại chán ghét ta?”

Cố Thu Thụ siết chặt chuôi kiếm, bởi vì cậu tới gần gặng hỏi mình làm hắn không biết làm sao, muốn ngửa ra sau, nhưng lại không biết nghĩ tới điều gì, cố kìm mình ở yên tại chỗ.

Hai người cứ thế tiếp xúc trong khoảng cách gần, gần như là cho dù ai trong bọn họ hơi chuyển động về phía trước một chút, đều có thể chạm vào đối phương.

“Trước đây.”

Cố Thu Thụ không giỏi giải thích, nhưng hắn vẫn cố gắng muốn biện giải: “Ta có hiểu lầm về ngươi.”

“Ta biết ngài hiểu lầm về ta.”

Thấy tai hắn đỏ bừng không chịu nổi, Thời Thanh mỉm cười, kéo dãn khoảng cách của mình với đối phương.

Cố Thu Thụ nhìn thấy cậu không còn giữ khoảng cách gần quá như trước đấy nữa, trên mặt hơi thả lỏng, nhưng tự dưng đáy lòng lại có chút mất mát.

Người được nuông chiều từ bé trước mặt dường như đã hoàn toàn say, đã bắt đầu mơ màng hồ đồ chỉ trích hắn:

“Cái đồ đầu heo nhà ngươi, không có lương tâm, lần nào cũng ghét ta, lần nào cũng vậy.”

Cố Thu Thụ không hiểu, thấy cậu nói mãi nói mãi sắp ngả về đằng sau, vội vàng vươn tay đỡ lấy đối phương.

“Đồ đầu heo... là thứ gì? Là yêu thú gì sao?”

Thời Thanh thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai hắn.

“Đồ đầu heo chính là ngươi đó.”

Cậu cũng cảm thấy mình có hơi say rồi.

Không phải giả vờ, mà là say thật.

Cho dù ý chí của cậu mạnh mẽ, nhưng cũng không chống lại được đây chỉ là cơ thể phàm nhân.

Cậu hỏi Cố Thu Thụ: “Vì sao ban nãy ngươi lại ở lại? Ngươi không nên ở lại mới đúng.”

Cố Thu Thụ đỡ lấy cậu, cảm nhận hô hấp phập phồng của người trong lòng, lông mi run rẩy, nói thật: “Ban nãy ta cảm thấy ngươi rất cô đơn.”

“Nói đùa gì vậy, ta? Thời Thanh? Ta sẽ cô đơn được chắc?”

Thời Thanh cười hắn ngây thơ.

Cậu vùi trong lòng Cố Thu Thụ, cười tới đau cả bụng.

Tiên trưởng áo trắng im lặng ôm cậu, đột nhiên vươn ngón tay thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng lau chút nước mắt nơi khóe mắt cậu.

Thời Thanh không cười nữa.

“Đây là tại ta cười đấy.”

“Ta biết.”

“Ừm, ngươi biết là tốt rồi.”

Cậu vỗ vỗ mặt.

[Thống Thống, cho tôi tỉnh rượu đi.]

[Ting! Chào bạn, hệ thống của bạn không online, ấn 1 tự động trả lời 666, ấn 2 trả lời hức hức hức, ấn 3 dùng điểm tích lũy xem TV.]

Thời Thanh: “...”

Cái đồ không đáng tin cậy này.

Khi cậu lăn lộn trong mấy thế giới này gần như cũng không có ý đồ dựa vào hệ thống, kết quả là khó có khi mới dùng tới, cái đồ ngốc nghếch này lại không online.

Cố Thu Thụ nhìn Thời Thanh.

Thấy cậu lại lộ ra vẻ mặt khiến mình phải an ủi thật cẩn thận, tự dưng trong lòng hắn lại co rút đau đớn.

“Thời Thanh, ngươi làm sao vậy?”

“Không sao.”

Thời Thanh lại rót rượu cho mình, cười cứ như hồ ly, vô cùng có mị lực, ánh mắt khi nhìn Thời Thanh lại tràn ngập trống rỗng mê mang: “Ta biết ngay mà, các ngươi đều không đáng tin cậy.”

Tiên trưởng áo trắng bị gắn cái danh không đáng tin cậy không phản bác lại, chỉ cẩn thận kéo lấy tay áo Thời Thanh, để cậu ngồi vững đừng ngã xuống.

Thời Thanh không những không cảm kích, ngược lại còn ghét bỏ mà túm lấy tay hắn, khống chế tay đối phương rơi vào lòng bàn tay mình.

“Ngươi muốn túm thì túm lấy tay ta này, túm lấy tay áo làm gì.”

Cậu nói rồi lại uống thêm một chén rượu.

Cố Thu Thụ hơi cau mày, thấy Thời Thanh uống xong vẫn còn rót rượu tiếp, lần đầu tiên chủ động ra tay ngăn cậu lại.

“Ngươi không được uống nữa.”

“Ngươi quản được ta à? Ta muốn uống.”

Vốn dĩ Thời Thanh có thể làm nũng chơi xấu, cậu biết Cố Thu Thụ sẽ chịu thua khoản này, nhưng say rượu khiến chỉ số thông minh của cậu giảm xuống, bây giờ cậu không những không giống sẽ làm như vậy, ngược lại còn nóng lòng muốn đấm cho Cố Thu Thụ một quyền.

Cố Thu Thụ: “... Trông ánh mắt của ngươi dường như rất muốn đánh ta vậy.”

“Đúng, không sai, ngươi không nhìn nhầm đâu.”

Thời Thanh thoải mái thừa nhận: “Đúng là ta muốn đánh ngươi.”

Tiên trưởng áo trắng: “...”

Hắn nhớ lại thật kĩ càng, cuối cùng phát hiện ra rằng, dường như đúng thật là mình luôn đắc tội Thời Thanh.

Vậy thì Thời Thanh muốn đánh, hình như cũng rất bình thường.

Hắn nhắm mắt lại, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nếu như đã muốn đánh, vậy đánh đi.”

Nắm đấm của Thời Thanh rơi vào lòng hắn, lại không dùng sức.

Chỉ là ấn lên tim hắn, cảm nhận nhịp tim càng ngày càng nhanh.

“Ngươi thực sự rất phiền, vì sao lần nào cũng ghét ta.”

Cố Thu Thụ không biết cậu đang nói gì, chỉ giải thích theo bản năng: “Trước đây là vì bị bắt vào trong địa lao, ta tưởng rằng ngươi có ý đồ đen tối, xin lỗi.”

“Phiền chết mất, phiền chết mất, lần nào cũng như vậy.”

Lần nào cũng ghét sao?

Cố Thu Thụ đã không còn nhớ nữa, lần nào hắn cũng ghét Thời Thanh sao?

Rất nhanh, hắn không còn lòng dạ nào để nghĩ tới những điều này nữa.

Vì lòng bàn tay Thời Thanh như đang nghiên cứu vậy, xoa xoa chỗ bị đánh kia.

Hắn chưa từng thân cận với ai như vậy, nhưng hắn lại chẳng thể nào ghét được, thậm chí còn cảm thấy, Thời Thanh như bây giờ lại tự dưng khiến hắn cảm thấy thương xót.

Cố Thu Thụ cứng còng cả người, cảm nhận lòng bàn tay đối với hắn mà nói thì quá mức mềm mại lại ấm áp kia đang dán lấy vị trí trái tim mình.

Ngắn nghe thấy người trước mặt híp mắt lại kéo dài giọng nói với vẻ say khướt rằng:

“Tim ngươi đập nhanh quá, trước đây ta nghĩ nhiều cách như vậy để khiến tim ngươi đập nhanh hơn, ngươi đều không phối hợp, bây giờ ta không cần tim ngươi đập nhanh nữa thì ngươi lại đập nhanh như vậy, còn nói ngươi không phải đồ khốn nạn sao.”

“Ngươi nhìn ngươi đi, cứ như tảng băng vậy, nói chuyện toàn nhả một hai chữ, sắc mặt lạnh tới mức có thể dọa chết người, cả người toàn khuyết điểm, chẳng có chút ưu điểm nào, ai lại thích ngươi chứ, trên đời này có ai không nghĩ bản thân vui vẻ là tốt nhất, đồ ngốc mới thích ngươi.”

Cố Thu Thụ ngồi cứng còng ở đó, nghe thấy lời này, hơi hơi giật mắt.

“Ta một lòng tu hành, không ai thích cũng không sao.”

Thời Thanh: “Câm miệng.”

Cố Thu Thụ nghe lời câm miệng không nói gì nữa.

“Ghét nhất điểm này của ngươi, càng nhìn càng phiền, sao ngươi lại đáng ghét như vậy.”

Miệng Thời Thanh lẩm bà lẩm bẩm oán giận.

Oán giận mãi oán giận mãi, cuối cùng cái người đang bực bội oán giận kia đột nhiên vùi đầu vào trong lòng hắn.

Cậu không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ ôm Cố Thu Thụ như vậy.

Cả người tiên trưởng áo trắng thì lại ngơ ngẩn.

Hắn cứng đờ ngồi ở đó, để mặc cho đối phương ôm lấy mình.

Thời Thanh đang nói: “Ta ghét lắm.”

“Lần sau ngươi đừng như vậy nữa.”

Cố Thu Thụ không biết Thời Thanh đang nói gì, nhưng sau khi đáy mắt lộ vẻ hoang mang, hắn vẫn gật gật đầu:

“Được.”

“Ta đồng ý với ngươi.”

Chương kế tiếp