Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 172: Thế giới ba chiều trong ký ức (1)
[Ting! Đã vào trong thế giới mới, xin ký chủ… Xẹt xẹt…Tút… Kiểm tra lỗi hệ thống, xin ký chủ… Xẹt xẹt…]

Thời Thanh tỉnh lại giữa một mảng trắng xóa, khi tỉnh lại, hệ thống vẫn còn vừa tậm tịt vừa vùng vẫy cố gắng nói cho ký chủ rằng thế giới mới vẻ chỗ không ổn cho lắm.

[Thế giới mới là thế giới không thể can thiệp vào, xin ký chủ… Xẹt xẹt xẹt… Hệ thống sắp đăng xuất… Xẹt xẹt xẹt… Tút… Chú ý an… Xẹt xẹt xẹt…]

Sau một lúc yên tĩnh, một giọng nói máy móc đều đều vang lên: [Thế giới này là thế giới không thể xâm nhập, vì những chuyện đã xảy ra không thể quay ngược lại, hệ thống số 120 tạm thời đăng xuất, xin ký chủ đi hết tuyến thời gian.]

Thời Thanh phiên dịch một chút.

Nói cách khác, bây giờ thế giới này đang ở hình thức quá khứ, mà cậu không thể can thiệp vào, phải đợi tuyến thời gian của thế giới này đi hết thì mới vào được.

Này có khác gì đi xem phim không?

Cậu nhún nhún vai, cúi đầu nhìn một cái, thấy trên người mình mặc đồng phục bệnh nhân, giơ tay ra có thể nhìn thấy trên mu bàn tay trắng nõn hiện lên gân xanh mờ mờ.

Đây là thân thể của chính cậu.

Lâu lắm không nhìn thấy thân thể của mình, Thời Thanh có chút hoài niệm mà sờ sờ mu bàn tay, lại ngước mắt nhìn lên, trước mặt là một màu trắng xóa, không nhìn rõ con đường phía trước, cậu lại không chút sợ hãi mà trực tiếp tiến lên.

Đi không bao lâu, còn chưa tới năm phút, Thời Thanh đã ra khỏi màn sương trắng.

Vừa ra khỏi, sự náo nhiệt bên ngoài lập tức truyền đến tai cậu.

“Bán kẹo hồ lô đây! Ba đồng một cây, hiệp sĩ mua một cây tặng tình duyên, mua hai cây tặng thêm một cây.”

“Đại bảo kiếm!! Đại bảo kiếm được chế tạo hoàn toàn bằng thủ công!! Toàn server chỉ có một cây này thôi!! Mọi người mau mau tới xem, chỉ cần 399 là bạn đã có thể sở hữu nó.”

“Có nhiệm vụ Huyền Thiết Thạch nào cần phải làm không, mang theo tôi với.”

“Các hiệp sĩ hiệp nữ tới đây xem thử đi này, xem Bướm Huyễn Linh mà tôi bắt được, vừa có thể làm thú cưng vừa có thể làm thú chiến đấu, còn có thể dẫn đường tới đường Hoàng Tuyền gặp Boss, nếu có thể chém chết Boss thì chức đứng đầu toàn serve chỉ ngay trong tầm tay mà thôi.”

Giữa một đám người ăn mặc lòe loẹt bán võ hiệp bán phụ kiện, một người mặc đồng phụ bệnh nhân kẻ caro như Thời Thanh có vẻ hoàn toàn tách biệt.

Nhưng mà người xung quanh chẳng hề liếc lấy một cái, cứ như không nhìn thấy cậu vậy.

Thời Thanh cũng không quan tâm bọn họ dùng ánh mắt gì nhìn mình, cậu chỉ kinh ngạc mà nhìn khung cảnh trước mặt.

Khung cảnh này thực ra lại hết sức quen thuộc.

Trí nhớ của Thời Thanh luôn rất tốt, hồi tưởng lại một chút, tìm kiếm ký ức về nơi này.

Cậu quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên cái cửa gỗ rất cao ở đằng sau viết ba chữ thật to: Lý Truyện Trang.

Đây là thôn tân thủ trong trò chơi ba chiều đầu tiên mà Thời Thanh chơi.

Từ nhỏ cậu đã ốm yếu, không thể chạy nhảy như những người khác, cho dù đầu óc có thông minh thế nào đi nữa, trong nhà có nhiều tiền đến cỡ nào, cũng chỉ có thể ngồi bên cửa sổ nhìn những đứa trẻ bên ngoài chơi đùa.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi ấy, cậu của cậu tặng cho cậu một chiếc đồng hồ có thể kết nối với tất cả các loại trò chơi điện tử.

Từ đó về sau, cuối cùng Thời Thanh mới có thể trải nghiệm cuộc sống hàng ngày của một người bình thường trong các trò chơi ba chiều.

[Hiệp Sĩ Xuống Núi] là trò chơi ba chiều đầu tiên mà cậu chơi.

Người chơi mới bắt đầu cũng sẽ là các loại hiệp sĩ hiệp nữ, đầu tiên bọn họ sẽ từ thôn tân thủ - Lý Truyện Trang từ từ rèn luyện lên, gia nhập tông môn, đánh các loại quái nhỏ, rèn vũ khí, vượt map, vì các lựa chọn phương thức thăng cấp rất đa dạng, tuy rằng nhân vật không thể chỉnh sửa dung mạo, nhưng có thể cải thiện nhan sắc, cùng với một cái mặt nạ xinh đẹp hoặc nửa mặt nạ, vào năm Thời Thanh mười tám tuổi, trò chơi này hết sức nổi tiếng.

Thời Thanh nhớ rằng ban đầu, khi mình mới vào trong trò chơi, vì có được một thân thể khỏe mạnh và có thể hoạt động thoải mái nên đã vui vẻ rất lâu, cậu đánh thẳng một đường, trực tiếp trở thành người đứng thứ hai toàn server, sau đó vì muốn trở thành người đứng đầu toàn server mà cố gắng suốt mấy tháng, chưa từng buông bỏ.

Đáng tiếc là trong hiện thực lại gặp chuyện không may, cậu bị ép phải rời khỏi trò chơi mấy năm, đến tận năm hai mươi tư tuổi mới có thể ổn định tình hình.

Cậu của khi đó, từ một cậu ấm được người thân nâng trong lòng bàn tay, mặc dù thân thể không tốt nhưng vẫn còn cha mẹ, trở thành người nắm quyền của nhà họ Thời, cha mẹ đều mất, người thân họ hàng trở mặt thành thù, người cậu từng thân thiết với cậu nhất luôn mong ngóng cậu chết đi.

Lúc Thời Thanh lại bắt đầu chơi trò chơi ba chiều, nhưng không chơi lại trò [Hiệp Sĩ Xuống Núi] lúc trước nữa, cũng không còn khí thế hăng hái bướng bỉnh muốn tranh hạng nhất, chơi trò này một chút, trò kia một tẹo.

Sau đó…

Chính là bệnh của cậu bỗng nhiên trở nặng.

Chính bản thân Thời Thanh cũng không ngờ tới, trò chơi này lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy trong lòng cậu, thời gian đã qua lâu như vậy, mà cậu vẫn còn nhớ được tên của thôn tân thủ rõ ràng như thế.

Nhưng mà không biết, hệ thống thả cậu xuống chỗ này để làm gì.

Những người chơi này không nhìn thấy cậu, cậu cũng không tiến lên, chỉ khoanh tay đứng một chỗ, nhìn những người chơi này đi tới xem theo tiếng rao bán Bướm Huyễn Linh.

Đợi đến biết được giá cả, từng người một lại bắt đầu than vãn.

“Đắt thế á, chỉ là dẫn đường thôi mà, có phải giúp đánh boss đâu, sao cậu không tự đi đánh đi.”

“Đúng thế, cái giá đắt như vậy, ai là đứa ngu mới mua, bớt giá một chút, có khi tôi mua cho.”

Người bán cười ha ha, nhưng không chịu nhượng bộ: “Nói thật, lúc trước thực ra tôi làm thổ phỉ, bây giờ tuy bỏ không thăng cấp nữa, những vẫn chưa quen lắm với việc bán đồ, xuống giá là chuyện không thể.”

Các người chơi đang xúm lại nói chuyện, đột nhiên có tiếng vó ngựa truyền tới.

“Chẳng phải thôn tân thủ không được cưỡi ngựa sao?”

“Thứ mà cậu ấy cưỡi khác, đó là con ngựa Xích Thố Dương Châu đắt tiền nhất cũng yêu kiều nhất, một con ngựa có giá một nghìn đồng bạc.”

“Rich kid là đây chứ đâu.”

Thời Thanh ngẩng đầu lên theo những tiếng bàn tán của người chơi, phát hiện quả nhiên có một con ngựa trắng đang tiến lại gần đây.

Con ngựa này rất xinh đẹp, trên cổ đeo một cái chuông nhỏ, chiếc chuông vang lên leng keng leng keng theo từng bước đi, có một cậu hiệp sĩ trẻ tuổi đang ngồi trên lưng ngựa, mặc một bộ quần áo gọn gàng màu đen, khuôn mặt tinh xảo, vẻ mặt phấn chấn, chỉ cần liếc mắt một cái là biết cậu chính là một người chưa gặp phải thất bại bao giờ.

Cậu đi đến trước mặt người bán, trực tiếp rút ngân phiếu: “Tôi lấy con Bướm Huyễn Linh này.”

Người bán lập tức vui vẻ đóng gói lại rồi giao dịch: “Ôi chao! Cảm ơn kim chủ, kim chủ daddy cầm cho chắc nhé.”

Hiệp sĩ trẻ tuổi nhìn Bướm Huyễn Linh, hơi nhướng mày, giơ tay để lại một con, còn lại thì bỏ vào trong cái bọc, để cho con Bướm Huyễn Linh kia bay phía trước dẫn đường.

Đang định đi, mắt liếc đến chỗ bán kẹo hồ lô, bèn ném tiền qua: “Những cây hồ lô đường này tôi cũng lấy.”

Sau đó cậu lại vung dây cương, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Chỉ còn lại những người chơi ở lại cùng với sự hâm mộ và cảm thán nhìn theo bóng lưng của cậu mà bàn tán.

“Đúng là người có tiền, tuổi tác nhìn cũng không lớn lắm, chắc là con ông cháu cha rồi.”

“Cậu ấy mà các người cũng không biết, người đứng thứ hai toàn server, là cái người tên Thời Thanh ấy.”

“Cậu ấy chính là người đứng thứ hai toàn server ư! Hôm nay cậu ấy không mặc áo choàng trùm đầu làm tôi không nhận ra, cậu ấy chính là thần tượng của tôi đấy, một mình cậu ấy có thể đánh ngang tay với cự long, ôi đậu, chẳng phải cậu ấy luôn mặc áo choàng trùm đầu hoạt động sao? Sao tự nhiên lại cởi áo choàng ra, lúc trước tôi còn tưởng cậu ấy xấu nên mới muốn che mặt.”

“Thấy anh nói những lời này, cho dù trông có xấu, chẳng phải vẫn có thể bật mode mỹ nhan sao? Làm một bộ mặt thon mắt to da căng mịn, ai cũng có thể trở nên ưa nhìn hơn, có khi Thời Thanh cũng làm vậy đấy.”

Thời Thanh nghe bọn họ xì xào, trong lòng lại biết lúc đó cậu không hề mở cái mỹ nhan gì đó, vì lúc mới chơi trò chơi bị quá nhiều người bắt chuyện, ngại phiền, thậm chí còn chỉnh tướng mạo cho xấu đi một xíu.

Đã lâu lắm rồi cậu không nhớ lại bản thân ngày trước.

Một bản thân đường hoàng, tùy ý như vậy, y như một ngọn lửa, muốn thiêu đốt thế nào thì thiêu đốt thế đó.

Lúc đó, sao cậu lại muốn mua Bướm Huyễn Linh nhỉ.

Phải rồi…

Cậu muốn trở thành người đứng đầu toàn server.

Mà cái trò [Hiệp Sĩ Xuống Núi] này rất kỳ lạ.

Trò chơi nhà người ta đều dựa vào thăng cấp, vượt map hoặc dựa vào sức mạnh chiến đấu để tăng xếp hạng, trò này lại không.

Xếp hạng của bọn họ là dựa vào bảng khiêu chiến.

Hiệp sĩ mà, chính là phe chính nghĩa.

Có phe chính nghĩa thì tất nhiên cũng có phe độc ác.

Kết quả là, trò chơi này là trò chơi được xưng là có nhiều nhân vật phản diện nhất, muốn thăng cấp phải đánh chết bọn họ, nếu không thì sẽ bị bọn họ đánh chết.

Dường như mỗi một hiệp sĩ hiệp nữ xuất hiện trước mặt nhân vật phản diện đều phát hiện, độ bài xích của mình với nhân vật phản diện là một trăm phần trăm, sẽ tự động tiến vào trạng thái tấn công, hoặc là bọn họ chết, xuống núi thất bại, hoặc bọn họ đánh chết nhân vật phản diện rồi được thăng cấp.

Nói chung là, tương đối kỳ lạ.

Thời Thanh có thể lên làm người đứng thứ hai toàn server, chính là dựa vào việc cậu đã chém giết vô số nhân vật phản diện từ lớn tới nhỏ.

Mà lúc này cậu mua Bướm Huyễn Linh là vì muốn tìm được con boss lớn nhất trong truyền thuyết kia, giết boss đó để mình trở thành người đứng đầu.

Lại nói về con boss này, tuy rằng con boss này hầu như không ra mặt, thế nhưng trên diễn đàn của trò chơi [Hiệp Sĩ Xuống Núi], bài post hot nhất luôn luôn được mở ra vì vị này, mỗi lần thảo luận về các boss, đề tài về vị này cũng nhiều nhất.

Dù sao thì, ban đầu [Hiệp Sĩ Xuống Núi] có thể trở nên hot cũng là nhờ vị này.

Công ty trò chơi tuyên bố công khai, bọn họ đã bắt đầu không khống chế boss lớn nhất trong trò chơi nữa, từ một NPC chỉ ngồi im một chỗ chờ người chơi tới giết biến thành một boss có thể tự mình đi dạo, nhưng lại luôn tránh các người chơi, thậm chí còn gài bẫy một số người chơi đến nỗi họ không thể không bắt đầu lại từ con số không.

Không ai biết đó có phải là lăng xê hay không, chỉ biết là công ty phát hành treo giải thưởng lớn, ai có thể bắt được con boss này, không những có thể leo lên hạng nhất toàn server mà còn có thể nhận được phần thưởng tổng trị giá ba triệu tệ tiền mặt.

Chuyện này vừa tung ra, toàn bộ người chơi của trò chơi ba chiều đều hăng hái bừng bừng mà tới.

Chẳng qua là giằng co lâu như vậy, cũng không ai có thể tìm được boss, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận đây là chiêu trò lăng xê của công ty trò chơi để thu hút người chơi, lúc nhắc đến chuyện này đều túm tụm lại chế giễu.

Khi đó thiếu niên Thời Thanh chưa gặp phải thất bại bao giờ, cũng chẳng thiếu gì ba triệu, nhưng cảm thấy rất hứng thú với hạng nhất toàn server, vẫn luôn tìm mọi cách để tìm ra boss.

Thời Thanh nhớ là mình tìm mãi vẫn không tìm được.

Chắc là tìm được rồi, chẳng qua hình như cậu không giết chết vị boss kia.

Về việc vì sao lại không giết…

Có một mảnh trắng xóa xuất hiện trước mặt Thời Thanh, cậu đi ra ngoài, hình ảnh bên ngoài đã thay đổi.

Lần này là sơn cốc vắng vẻ, Thời Thanh đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy mình của lúc trước đang lấy kẹo hồ lô trong bọc ra đưa cho một người.

Trên tay cậu cũng cầm một cây kẹo hồ lô, ăn đến là ngon lành, thấy người bên cạnh không ăn, bèn giục anh: “Anh mau ăn đi, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm.”

Người nọ cúi đầu nhìn về phía kẹo hồ lô trong tay một cách nghi hoặc, lại nghiêng đầu nhìn về phía Thời Thanh, lúc nói chuyện thì y như một đứa trẻ mới tập nói, chậm chạp đáp: “Chua… Ăn ngon?”

“Đúng vậy, lúc trước tôi muốn ăn cũng chẳng ăn được, người nhà không cho tôi ăn những thứ này, mỗi ngày đều chỉ cho tôi uống thuốc rất đắng.”

Thiếu niên Thời Thanh vài ba miếng đã nhanh chóng giải quyết cây kẹo hồ lô trên tay mình, híp mắt lại một cách hưởng thụ, lại nhìn về phía cây kẹo hồ lô không động chạm một miếng nào của người bên cạnh, trên mặt lộ ra biểu cảm thèm ăn.

Cậu cười giảo hoạt tiến lại gần, cắn nửa miếng kẹo hồ lô trong tay đối phương: “Sướng ghê, lúc trước tôi đã muốn làm như vậy rồi, tiếc là tôi không có bạn bè để làm như vậy.”

Nói xong, thiếu niên Thời Thanh nhai nhai, cái má phình phình, còn không quên thò tay vô vỗ vai người bên cạnh: “Sau này anh chính là bạn của tôi, nói chuyện với anh thú vị hơn nhiều so với những người luôn muốn nịnh bợ tôi.”

Trên mặt cái người đứng bên cạnh cậu lộ ra chút mờ mịt, con ngươi đen như mực xẹt qua một tia sáng.

Anh chật vật học cái từ này: “Bạn bè… Tôi.”

“Đúng, yên tâm, sau này ngày nào tôi cũng sẽ tới thăm anh.”

Thời Thanh thoải mái hứa hẹn, trên gương mặt nhỏ tuổi chưa trải sự đời tràn đầy sự tự tin và vui sướng.

Người bên cạnh cậu bình tĩnh nhìn cậu.

Ánh mắt càng ngày càng sáng, từ tốn gật đầu, có chút chậm chạp mà hơi cúi đầu, ngậm miếng kẹo hồ lô bị cắn mất một nửa vào trong miệng, học theo bộ dạng của Thời Thanh mà nhai nhai.

Thiếu niên bên cạnh cũng hỏi anh: “Phải rồi, người chơi đều gọi anh là boss phản diện, anh có biết tên thật của anh là gì không?”

Anh ngơ ngác chớp mắt mấy cái, dường như đang tìm kiếm ký ức.

Mãi một lúc sau, dưới ánh mắt kiên nhẫn của thiếu niên Thời Thanh, mới từ từ thốt lên một câu:

“Tôi là… Công Ngọc.”



Lời tác giả:

Thế giới cuối cùng!

Nhưng cũng không được coi là một thế giới nhỏ, bởi vì đây là những chuyện đã xảy ra ở thế giới hiện thực, chắc nên gọi là ký ức nhỉ?

Chương kế tiếp