Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 27: Ảnh đế hắc ám (6)


Khoảnh khắc phó đạo diễn Mã thừa nhận mình muốn dùng quy tắc ngầm với Cảnh Nguyên Khải, kết cục của gã đã định gã xong đời.

Thời Thanh cũng không nhắc tới nữa, dù sao kể từ hôm đó trở đi phó đạo diễn Mã lặng yên biến mất khỏi đoàn phim, nếu có người hỏi thì đạo diễn chỉ nói trong nhà gã có việc.

Cũng từ đó trở đi, dùng mắt thường cũng thấy thái độ của đạo diễn đối với Cảnh Nguyên Khải đột nhiên cao thêm một bậc, như thể muốn bưng cậu ấy để lên bàn thờ tới nơi.

Dù sao ông cũng không có khả năng đụng vào một người nói một câu đã hoàn toàn phong sát một phó đạo diễn.

Cảnh Nguyên Khải vẫn như bao ngày, trước mặt mọi người vẫn luôn tươi cười tỏa nắng, nhìn qua như một thanh niên tính tình thoải mái sáng sủa.

Nhưng ở góc khuất không ai nhìn thấy, cậu ấy lại rất thích thú động tay động chân với ảnh đế.

Bởi vì nguyên nhân không tên nào đó, ảnh đế bề ngoài trông nghiêm nghị bất khả xâm phạm tuy vẫn giữ lời nói lạnh nhạt, nhưng cơ thể lại cam chịu để cho đàn em đụng chạm mình.

Cảnh Nguyên Khải liền cho rằng cậu tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Thanh niên càng chơi càng nghiện, người đàn ông bình thường cao cao tại thượng, cả người dường như không có chút cảm xúc nào mặc cho cậu ấy làm bậy, cảm giác sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần này cậu ấy chưa từng trải nghiệm qua.

Chẳng hạn như sau khi vất vả quay phim cả buổi sáng xong, ảnh đế sẽ thích trốn trong phòng trang điểm cá nhân chậm rãi ăn trưa một mình.

Những người khác trong đoàn phim, bao gồm cả Cao Chất đều rất biết ý không quấy rầy cậu.

Nhưng hiện tại Thời Thanh đang ăn cơm đột nhiên lại nghe thấy phía sau có động tĩnh, cậu vừa quay đầu đã thấy cánh cửa đang khóa bị đẩy vào trong.

Cảnh Nguyên Khải hết sức tự nhiên bỏ dây thép dùng để cạy khóa vào túi áo, tay kia xách cơm hộp thản nhiên đi vào.

“Thầy Thời, ăn cơm chung được không?”

Phải công nhận, trình độ mặt dày của Cảnh Nguyên Khải ngay cả Thời Thanh cũng xấu hổ tự nhận không bằng.

Cho dù ảnh đế có lạnh mặt, trầm giọng biểu thị mình thích ăn cơm một mình thì Cảnh Nguyên Khải cũng có thể mặt không đổi sắc nói: “Vậy thì anh đừng xem em là người.”

Thanh niên một bên lấy hộp cơm từ trong túi ra, một bên chớp mắt với Thời Thanh: “Em thấy nếu như em là một chậu bonsai thì nhất định sẽ rất đẹp.”

“Nào, thầy Thời mau tới đây, chúng ta ngồi gần chút, để cây bonsai này lọc không khí xung quanh cho anh.”

Cảnh Nguyên Khải nói năng hết sức ngay thẳng này ngồi xích lại gần, ngón tay đẹp đẽ thon dài vươn ra đặt lên đùi của Thời Thanh.

Thời Thanh: […]

Cảnh Nguyên Khải thật sự dâm đãng y như tưởng tượng của cậu.

Hệ thống: [Ký chủ, cậu nhịn được, nhịn được mà! Đừng làm đổ thiết lập!!]

Cho dù trong lòng vô cùng muốn dạy dỗ tên dâm đãng này cách làm người nhưng Thời Thanh vẫn phải làm mặt lạnh, tràn đầy tiếc nuối đổi chỗ qua cái bàn đối diện.

Thanh niên nhìn ảnh đế mặt vô cảm yên lặng ăn cơm ở bàn đối diện nhưng cũng không thất vọng

Mấy ngày nay cậu ấy vẫn dùng đủ loại thủ đoạn trêu chọc Thời Thanh khắp nơi, nhìn thì tưởng như phóng đãng tùy ý nhưng thực ra là đang thăm dò giới hạn của Thời Thanh.

Tuy rằng đã thăm dò lâu như vậy nhưng Cảnh Nguyên Khải vẫn cảm thấy Thời Thanh là một bí ẩn.

Cậu u ám xa cách, không bao giờ nói lời khách sáo với người khác, cũng không muốn tiếp xúc thân thể với người khác.

Nhưng lại ngầm đồng ý Cảnh Nguyên Khải dùng đủ loại thủ đoạn quấy rầy mình.

Hơn nữa, cậu trông thì có vẻ rất bài xích người khác, không thèm quan tâm tới hình tượng.

Nhưng lại luôn lặng lẽ giúp đỡ đàn em.

Chính là kiểu người tốt giấu tên.

Cảnh Nguyên Khải vô cùng không hiểu hành động này, nếu như là cậu ấy, cậu ấy mà làm được chuyện tốt nào là tuyệt đối sẽ hận không thể gióng trống khua chiêng cho cả thiên hạ biết, dĩ nhiên, thỉnh thoảng cậu ấy cũng không ngại dù không làm chuyện tốt mà vẫn có tiếng.

Chỗ mâu thuẫn nhất của Thời Thanh chính là thái độ của cậu đối với Cảnh Nguyên Khải.

Nếu coi là tốt, lại luôn lạnh như băng. Còn nếu coi như không tốt, lại cam chịu cho cậu ấy đụng vào người.

Lúc có người ngoài, Cảnh Nguyên Khải muốn làm gì Thời Thanh sẽ yên lặng mặc cho cậu ấy làm, như thể sợ người khác phát hiện.

Nhưng nếu chỉ có hai người ở riêng với nhau, Cảnh Nguyên Khải muốn sờ tay thôi cũng khó.

Giống như bây giờ, ảnh đế trốn cậu ấy rất xa, dường như chỉ cần câu ấy có hành động nào quá đáng là sẽ lập tức bỏ đi ngay.

Cảnh Nguyên Khải cũng không sốt sắng ra tay, tránh dọa bé ngao của cậu ấy chạy mất.

Cậu ấy bắt đầu buôn chuyện, nói tới buôn chuyện, đương nhiên đề tài không được bạo quá.

Cảnh Nguyên Khải: “Thầy Thời, tối hôm qua anh có mơ thấy em không?”

Ảnh đế ngồi đối diện nhẹ nhàng cụp mi, lẳng lặng ăn cơm từng miếng từng miếng.

Cậu không để ý, thanh niên cũng không ngại, vẫn nói tiếp: “Em mơ thấy anh đó.”

“Anh biết em mơ thấy gì không?”

Thanh niên cười, đôi mắt đào hoa nheo lại, giọng nói từ tính bị cậu ấy cố ý ép xuống trầm nhất, lộ ra vẻ quyến rũ: “Anh ngẩng đầu nhìn em đi rồi em nói cho anh nghe.”

Thấy ảnh đế vẫn bất động, cậu ấy làm bộ muốn đứng dậy: “Được rồi, nếu thầy Thời không muốn nghe vậy em ra ngoài kể cho người khác nghe vậy.”

Cuối cùng ảnh đế cũng chịu phản ứng.

Cậu nâng mắt lên, đôi mắt lẳng lặng hờ hững, nhưng dường như lại có chút tức giận: “Cậu đừng có quá đáng.”

“Nếu quá đáng có thể làm cho thầy Thời để ý tới em, em sẽ quá đáng thêm một trăm lần.”

Cảnh Nguyên Khải chẳng hề hấn gì, còn đắc ý nhướng mày cười với Thời Thanh.

Nụ cười của thanh niên là nụ cười tỏa nắng, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ cảm thấy đây là một đứa trẻ lớn lên mà không vướng bận gì hết.

Với nụ cười này, Cảnh Nguyên Khải vừa lòng nhìn tức giận trong mắt Thời Thanh dần biến mất.

Trong lòng đắc ý vô vàn.

Bởi vì ngay cả bản thân ảnh đế cũng không biết mỗi lần cậu chuẩn bị tức giận, chỉ cần Cảnh Nguyên Khải cười với cậu một cái là cơn giận sẽ bất giác mà biến mất.

Trước giờ Cảnh Nguyên Khải vẫn lợi dụng ưu điểm này, cậu ấy mềm giọng, khóe miệng tươi cười, chậm rãi đặt tay mình lên tay của Thời Thanh ngồi đối diện.

“Thầy Thời, tối hôm qua em thật sự mơ thấy anh nên hôm nay vừa nghỉ đã đi tìm anh rồi, anh đừng xa cách như vậy, em sẽ đau lòng đó.”

Từ lúc cậu ấy cố tình mềm giọng, vẻ xa lánh ghét bỏ trên mặt ảnh đế cũng từ từ biến mất.

Ngay cả khuôn mặt luôn tỏ ra lạnh lùng cứng rắn cũng dịu đi phần nào.

Cậu không trả lời, nhưng cũng không giằng tay Cảnh Nguyên Khải ra, chỉ yên lặng dùng tay phải cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Tay Cảnh Nguyên Khải bò dọc lên trên, nhìn đùi gà trong chén Thời Thanh, ra vẻ tội nghiệp đòi hỏi: “Em cũng muốn ăn đùi gà.”

Động tác gắp đồ ăn của Thời Thanh chợt khựng lại, hơi chần chờ đẩy hộp cơm lên phía trước, giọng nói thanh lãnh: “Cho cậu đấy.”

Thanh niên được voi đòi tiên: “Thầy Thời đút em đi.”

Thấy ảnh đế sững người ra đó, Cảnh Nguyên Khải liền nắm lấy tay cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay Thời Thanh.

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vành tai trắng nõn đang chậm rãi đỏ lên của Thời Thanh, trong lòng vô cùng đắc ý, vẻ khiêu khích trong mắt cũng càng sâu, cậu ấy dài giọng:

“Thầy Thời đút em ăn đi, em biết anh tốt nhất mà.”

Cuối cùng, ảnh đế vẫn không cưỡng lại được dụ dỗ của tên yêu nghiệt này.

Gò má cậu dường như vì hành động của Cảnh Nguyên Khải mà ửng lên, tay gắp thịt gà đưa tới miệng Cảnh Nguyên Khải.

Đôi mắt đào hoa của thanh niên hơi híp lại, vốn dĩ mắt cậu ấy đã có chút giống hồ ly, híp lại như thế trông càng giống một con hồ ly tinh.

Hồ ly tinh rất kén chọn, thịt gà đưa tới miệng vẫn không chịu ăn mà vươn đầu lưỡi non mềm ra nếm thử trước, chớp mắt quyến rũ nhìn Thời Thanh, đầu lưỡi nhòn nhọn chậm rãi lướt trên môi.

Thời Thanh: [Đệch! Thế này thì thằng nào chịu được! Dù sao tôi cũng nhịn không nổi.]

Hệ thống lẳng lặng nhìn trước mặt mờ tịt mông lung.

Tuy rằng vẫn còn quần áo, nhưng một khi cảm giác được ký chủ động tình là tính năng làm mờ sẽ lập tức được bật.

Nó an ủi: [Không sao đâu ký chủ, cậu ta không biết cậu đang lung lay sắp đổ đâu.]

Lúc này ở dưới bàn, Cảnh Nguyên Khải chậm rãi vươn chân dài của mình ra, chuẩn xác đặt lên mục tiêu ở đối diện.

Sau đó nhẹ nhàng dùng chân đè xuống.

Ngay sau đó, thanh niên cảm giác được gì đó, vẻ đắc ý trong mắt càng đậm.

Thời Thanh: [Giờ thì cậu ta biết rồi đó.]

Ảnh đế bị vạch trần nên hơi cáu, lạnh lùng né ra: “Cậu có ăn hay không.”

“Ăn, đương nhiên là ăn chứ.”

Cảnh Nguyên Khải tiếp tục cố tình dài giọng, nhìn đùi gà trước mặt, bâng quơ ám chỉ chỗ nào đó đang rục rịch của Thời Thanh: “Chỉ cần của thầy Thời cho thì tôi đều sẽ ăn.”

Thời Thanh: [Bà mẹ nó chứ, sao cậu ta còn dâm hơn cả tôi vậy.]

Tuy hệ thống nghe không hiểu nhưng vẫn cố gắng lắp bắp giải thích: [Có lẽ là thiên, thiên phú của mỗi người thôi.]

Thấy sắc mặt của ảnh đế vì lời nói của mình mà lúc xanh lúc trắng, cuối cùng Cảnh Nguyên Khải cũng thỏa mãn, hé miệng cắn một miếng thịt gà.

Nhai mấy cái, sắc mặt thanh niên lập tức thay đổi.

Khuôn mặt trắng nõn như ngọc dùng tốc độ mắt thường cũng thấy đỏ lên, ngay cả khóe mắt cũng đỏ.

Cảnh Nguyên Khải: “Hic… ớt ma à?!”

Cậu ấy bị cay đến mức điên cuồng rót nước khoáng trên bàn.

Thời Thanh vội vàng tiến lên “hỗ trợ”, cậu vỗ vổ lên thân thể mềm dẻo của Cảnh Nguyên Khải, lấy đi bình nước trong tay cậu ấy: “Uống nước không hết cay đâu, càng uống càng cay đó.”

“Cậu từ từ đã, tôi đi tìm sữa bò.”

Cảnh Nguyên Khải đã cay đến độ não trống rỗng, làm sao mà còn nghe được gì nữa, thẳng thừng duỗi tay cướp lại bình nước.

Hai người tranh qua giành lại, trực tiếp đổ nước lên người Thời Thanh.

Cảnh Nguyên Khải bị đè lên bàn, cảm giác cay nóng ban nãy đã đỡ hơn một chút rồi. Cậu ấy nhìn ảnh đế cau mày ở phía trên, trong mắt có chứa quan tâm, rồi lại nhìn xương quai xanh xinh đẹp đang dính nước của Thời Thanh, trong lòng lập tức nhảy số.

Cậu ấy yếu ớt đỏ vành mắt: “Cay quá, em muốn uống nước.”

Sau đó lập tức sáp lại gần không chút do dự.

Nói cho văn hoa một chút thì thanh niên đang có ý đồ dùng lưỡi mút vệt nước trước mặt.

Giống như trẻ con trong sáng thuần khiết, theo bản năng tìm người có thể thỏa mãn nhu cầu của mình.

Cốc cốc.

Không ai chú ý đến tiếng gõ cửa.

Giây tiếp theo, Thôi Văn Thanh từ lúc được cứu liền trở thành cái đuôi của Thời Thanh đẩy cửa đi vào: “Thầy Thời, hình như có fan tới thăm ạ…”

Sau khi nhìn rõ hình ảnh trước mắt là gì, cậu ta lập tức đứng hình.

Thầy Thời mà Thôi Văn Thanh kính trọng sùng bái đang mạnh mẽ đè Cảnh Nguyên Khải lên bàn.

Mà đàn anh Cảnh Nguyên Khải luôn luôn hào sảng như ánh mặt trời lúc này vành mắt đỏ ửng như vừa mới khóc, dáng vẻ vừa yếu ớt vừa đáng thương bị vây dưới thân thầy Thời.

Thôi Vân Thanh: “Thầy, thầy Thời, anh Cảnh, hai người, hai người…”

Cảnh Nguyên Khải phản ứng trước.

Bị Thôi Vân Thanh thấy cũng tốt, để tên ngốc này không còn lúc nào cũng cơ hội bám lấy Thời Thanh nữa.

Thanh niên hơi nhướng mày, không hề ngượng ngùng chút nào hết, ngược lại còn ôm chặt eo Thời Thanh vô cùng tự nhiên, kéo ảnh đế áp sát vào người mình, ngập tràn cảm giác chiếm hữu.

Cậu ấy tự cảm thấy mình đang tuyên bố lãnh địa với “nhân vật quần chúng” đang lăm le bé ngao của mình:

“Không sai, cậu thấy thế nào thì là như thế đó.”

Thôi Vân Thanh: “…”

Cũng không biết não động kiểu gì, thiếu niên 18 tuổi nghẹn họng một hồi mới rặn ra được một câu:

“Vậy, vậy chúc hai người hạnh phúc. Em em em, em đi trước đây.”

Trước khi đi, Thôi Vân Thanh đỏ mặt, lại rặn ra thêm một câu nữa:

“Thầy Thời, anh nhớ mang bao đó nha.”

Rầm!

Cậu ta đóng sập cửa, hoang mang rối loạn rời đi.

Cảnh Nguyên Khải: “???”

Dựa vào cái gì mà nói Thời Thanh mang bao??

Đạ mú, không thấy tình huống hiện tại như nào à?
Chương kế tiếp