Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 62: Ta là Đại Ma Vương (Hoàn)
Mông Khanh thật sự không ngờ Chính Hàng lại là một con chuột đồng tinh.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy con chó, ông ta không muốn biến trở lại nữa.

Thế là, đạo trưởng trẻ chỉ có thể cẩn thận nâng con chuột đồng to mập này lên, nhỏ tiếng nói chuyện với ông ta.

“Sư phụ, con thật sự thích Thời Thanh.”

“Cậu ấy vừa dịu dàng vừa hiền lành. Tuy ngoài miệng hay hung dữ nhưng toàn làm chuyện tốt thôi.”

Con chuột đồng to béo đánh mắt nhìn sang Thời Thanh đang chơi đùa với Vượng Tài.

Cậu giống như không xương vậy, dựa vào gốc cây, đôi chân thon dài nhàn rỗi vắt chéo nhau, gương mặt yêu nghiệt, cánh môi hơi nhếch, đuôi mắt xinh đẹp hếch lên.

Nhìn thế nào thì cả người đều lộ nét tà khí.

Chính Hàng: “…”

Đệ tử mù mắt vẫn đang nói:

“Tuy cậu ấy là ma, nhưng sư phụ, không phải người cũng dạy con, bất kể là người hay là sinh vật khác, chỉ cần tấm lòng hành thiện, trong lòng chúng ta không nên thiên vị hay sao?”

Chuột đồng to béo phẫn nộ kêu chít chít.

‘Là vì bản thân ta là yêu tinh, sợ tên nhóc con sau khi phát hiện sẽ không chịu được nên mới lên kế hoạch dự phòng trước.’

Ai ngờ kế hoạch dự phòng này lại thành “may áo cưới” cho ma đầu này!

Mông Khanh thấy sư phụ kêu lên liền thấy yên tâm. Y vươn tay ra, cẩn thận nâng sư phụ đứng dậy, để sư phụ có thể đối mặt với Thời Thanh.

“Sư phụ, người xem, Thời Thanh là ma lương thiện biết bao.”

“Ở bên cạnh cậu ấy, con thật sự rất vui.”

Chính Hàng chỉ nhìn thấy một đống hắc khí: “…”

Mông Khanh: “Cậu ấy là ma, cơ bản không cần công đức. Nhưng cậu ấy lại đổi công đức với một bác sĩ chết vì làm việc quá sức, giúp bác sĩ đó sống lại.”

“Sư phụ, cậu ấy thật sự rất tốt, trên Tử Hà của địa phủ, khắp nơi đều là ngôi sao lấp lánh, con thấy cậu ấy đứng trong đó, đột nhiên con đã ngộ ra!”

Con chuột đồng to béo trừng to đôi mắt ti hí: “Chít chít chít. Chít chít chít.”

‘Con bị cái gì vậy! Sao lại chạy tới Tử Hà?’

‘Ta dạy con thế nào! Không phải ta đã nói với con là người sống không thể vào địa phủ sao!’

Tuy nhiên, khóe miệng của đồ đệ của ông ta vẫn giương nụ cười, đôi mắt vẫn rơi lên người của tên ma đầu đang chơi với con chó lớn. Không, không phải rơi, mà là dán lên đó luôn rồi.

Chính Hàng lo sốt vó, tim đập thình thịch nằm trong lòng bàn tay của đồ đệ mình, kêu chít chít chít để thu hút sự chú ý của y, đôi mắt của Mông Khanh rời khỏi người của tên ma đầu.

Tuy nhiên…

“Sư phụ, người cũng cảm thấy như vậy có đúng không?”

Ánh mắt của Mông Khanh nhìn người yêu đong đầy dịu dàng: “Người tu đạo như chúng ta, chỉ cần trong lòng có thiện niệm, làm việc thiện, những thứ khác chẳng có trở ngại gì.”

“Thời Thanh là ma, nhưng khi sinh ra thì cậu ấy đã là ma rồi. Cậu ấy không quyết định được xuất thân của mình. Nếu đã vậy thì tại sao phải nhìn cậu ấy dưới cái nhìn thành kiến chứ.”

Con chuột đồng to béo cố gắng giãy giụa cơ thể mập ý của mình di chuyển qua lại.

“Chít chít chít chít!!”

‘Đồ đệ à, mắt con mù rồi sao? Con quên hết những chuyện lúc trước cậu ta làm với con rồi à? Con còn hận cậu ta đến mức nghiến răng nghiến lợi cơ mà!’

Đạo trưởng trẻ: “Sư phụ, con đã hiểu ra rồi. Người muốn nói với con là người tu đạo không cần kiêng dè quá nhiều. Cảm ơn sư phụ, từ nhỏ tới lớn, nếu không phải người luôn ủng hộ con, con cũng sẽ không trưởng thành như hiện giờ.”

Con chuột đồng to béo: “…”

“Sư phụ, con biết bây giờ người có thể không chấp nhận được ngay, nhưng khôg sao cả, sau này con và Thời Thanh sẽ cùng nhau tới thăm người. Người sẽ biết, tuy cậu ấy là ma, nhìn có vẻ vừa hung dữ vừa xấu xa, nhưng thật ra nội tâm của cậu ấy lại dịu dàng hơn bất kỳ ai.”

Chính Hàng: “…”

Ma, hình như không có trái tim thì phải.

Ông ta thật sự không chịu được cách giao tiếp ông nói gà bà nói vịt này nữa, cắn răng nhảy khỏi lòng bàn tay của đồ đệ.

Dưới đất không còn là con chuột đồng to mập mạp mà là một đạo nhân mặc áo choàng, râu dài, toàn thân chánh khí.

“Mông Khanh, vi sư nói con nghe…”

“Sư phụ.”

Thời Thanh tiến lên trước, gọi ông ta với giọng rất tự nhiên: “Sư phụ, người biến lại rồi à?”

Chính Hàng: “… Cậu gọi ta là gì cơ?”

“Sư phụ ạ.”

Ma Vương cười, dựa lên người Mông Khanh.

Đạo trưởng trẻ thành thạo vươn tay ra một cách tự nhiên, ôm cậu vào lòng mình, thản nhiên nhìn nhau, cả hai đều mang vẻ yêu thương dạt dào.

Chính Hàng: “…”

Làm mù đôi mắt chuột của ông ta rồi.

Ma Vương nói: “Con và Mông Khanh đã ở bên nhau, dĩ nhiên cũng có thể gọi người một tiếng sư phụ rồi.”

“Sư phụ, thật ra người không cần xoắn lên như thế. Tuy con là ma, nhưng Mông Khanh cũng đâu phải người, tụi con là trời đất tạo nên, vô cùng tương xứng.”

Mông Khanh tỏ vẻ hoang mang: “Ta không phải người?”

Y lại nhìn sang Chính Hàng đang giương mắt mà nhìn, đột nhiên hiểu ra: “Lẽ nào ta cũng là một con chuột đồng?”

Chính Hàng tức tới nỗi thổi râu, trừng mắt: “Nói năng linh tinh! Con do chính vi sư bế từ trên núi xuống, nếu con không phải người thì sao lúc vừa mới sinh lại bị vứt dưới chân núi chứ! Con lại nghe cái tên ma này khoác lác rồi!”

“Ta đâu khoác lác.”

Thời Thanh nhướng mày: “Thế gian có khí trong khí đục, ta là khí đục chuyển hoá, Mông Khanh là khí trong chuyển hoá. Chính Hàng sư phụ, lúc người thấy Mông Khanh, lẽ nào không thấy luồng khí trên người y sao? Trên thế giới này, ngay cả đứa trẻ vừa mới sinh ra cũng không có khí trong, nhưng Mông Khanh lớn vậy rồi mà vẫn còn có, lẽ nào người chưa từng nghĩ tới những khả năng khác sao?”

Chính Hàng: “…”

Ông ta còn nghĩ mình là thiên phú bẩm sinh, lần đầu tiên nuôi đứa trẻ đã nuôi dạy tốt thế này.

Thậm chí còn lấy đó làm niềm kiêu hãnh.

Ông ta nhìn sang đồ nhi đang tỏ ra nghi ngờ, rồi lại nhìn sang Ma Vương ra vẻ như ‘dù sao những gì ta nói đều là thật, người không tìm thấy sơ hở nào đâu’.

Sau đó lại nhìn kỹ đồ đệ của mình.

Quả nhiên mùi khí trong trắng muốt kia mạnh đến mức gần như tràn ra ngoài.

Chính Hàng: “…”

Thế là, trong ba người có mặt ở đây thì không có ai là người hết ư?

Thời Thanh: “Ta là khí đục, y là khí trong, bọn ta vốn là trời sinh một đôi. Chính Hàng sư phụ, người còn lý do gì ngăn cản bọn ta nữa không?”

Chính Hàng: “… Để ta bình tĩnh lại đã.”

“Mấy người đừng đi theo ta, ta cần yên tĩnh.”

Thời Thanh nhếch khóe môi: “Không thành vấn đề.”

Cậu nhìn bóng lưng của Chính Hàng sư phụ, thả dây thừng trên cổ của Vượng Tài ra, sờ vào đầu nó:

“Ngoan, tới tìm hắn đi, từ từ chơi với hắn nha.”

Vượng Tài thè lưỡi, lắc lắc cái đuôi, vui mừng chạy về hướng mà Chính Hàng vừa rời đi.

Qua một lúc, phía trước lại lần nữa truyền đến tiếng hét thảm thiết:

“Chó à!”

“Mẹ ơi!”

“A a a a a, chít chít chít!”

“Sư phụ!”

Mông Khanh nghe tiếng kêu thảm của sư phụ, vô thức nhấc chân muốn tiến lện trước, nhưng Ma Vương lại lười biếng đưa tay ra ngăn, cả người vắt lên người cậu.

Giọng nói trầm thấp thu hút đầy cám dỗ, kéo dài: “Đừng lo lắng, sư phụ ngươi tốt xấu cũng thành tinh bảy trăm năm, chỉ cần ông ấy muốn, Vượng Tài cũng không tới gần ông ấy được.”

“Nhưng sư phụ…”

“Có biết tại sao sư phụ ngươi phải tới Thanh Chân Quan làm đạo sĩ không?”

Thời Thanh níu góc áo của Mông Khanh, kéo y ngồi xuống, còn mình thì thoải mái nằm trên đầu đối phương.

“Lúc ông ta còn chưa thành tinh là một con chuột đồng, dựa vào trộm lương thực mà sống. Trong nhà người nông dân có nuôi một con chó to, khi đó ông ta sợ nhất chính là chó. Sau đó vội vàng thành tinh, cứ gặp chó là ông ta sợ hãi.”

“Ông ta tu hành nhiều năm, tới Thanh Chân Quan chính là vì muốn thoát khỏi nỗi sợ chó, sớm ngày đắc đạo. Cứ để Vượng Tài hành ông ta đi, kiểu gì cũng hành ra trò mà.”

Ma Vương nói xong, từ từ ngồi dậy, nằm mọp lên đôi vai của đạo trưởng trẻ, thấy vành tai y đỏ bừng vì hành động của mình, cậu nhẹ nhàng hỏi:

“Ta giúp sư phụ ngươi bài trừ mê chướng, ngươi muốn trả ta gì đây?”

Mông Khanh đỏ mặt, nhẹ nhàng cầm tay cậu.

“Từ nhỏ ta đã lớn lên trên núi, trên người không có gì, chỉ có thể mang bản thân trả cho ngươi thôi.”

Thời Thanh cười, sát lại gần mặt của đạo trưởng trẻ, nhìn sự căng thẳng nơi đáy mắt y: “Ngươi vốn là của ta mà.”

Thấy đáy mắt của Mông Khanh đầy vẻ hân hoan, sáng rực nhìn mình, cậu lại tới sát bên tai của y, thấp giọng hỏi:

“Cơ thể ngươi thế nào, ta nhớ được hết. Hình như từ nhỏ ngươi có luyện võ thì phải.”

Mông Khanh không hiểu tại sao đột nhiên cậu lại chuyển sang chủ đề này, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Đúng, từ nhỏ ta luyện võ, cơ thể vẫn luôn rất khoẻ mạnh.”

Thời Thanh: “Vậy chắc có thể đánh đấm đúng không.”

Mông Khanh: “Trừ vài lần xuống núi giải quyết yêu ma hại người, trước giờ ta chưa từng ra tay với con người.”

Y lại hỏi: “Thời Thanh, ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

Thời Thanh: “Ngươi có biết Triệu Tử Long không?”

“Hắn đang chiến đấu tại dốc Trường Bản, bảy vào bảy ra, là người mà ta rất bội phục.”

Mông Khanh gật đầu: “Tuy ta chưa từng đi học, nhưng sư phụ thông hiểu cổ kim, còn thích đọc tiểu thuyết, cho nên ta cũng biết một ít.”

Ma Vương chậm rãi, từ từ đan tay của mình vào tay của Mông Khanh.

Trong mắt của Mông Khanh, trong mắt người yêu mình như ẩn chứa ánh sao, trên mặt lại tràn ngập kích động.

Ma Vương vẫn một mực lợi dụng ưu thế trên bản thân mình.

Lúc này cậu đang nắm tay của đạo trưởng trẻ, để y chạm vào gò má trắng nõn của mình. Vì từ nhỏ luyện công nên ngón tay có vết chai mỏng, có thể cảm nhận được độ mịn màng trên mặt của Ma Vương.

Thời Thanh nhẹ nhàng chớp mắt, từng động tác đều mang nét gợi cảm vô tận.

“Ta thích Triệu Tử Long, ngươi sẽ vì ta mà cố gắng học hỏi hắn ta chứ?”

Mông Khanh đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành trả lời: “Ta sẽ học!”

Sau đó, y bị đưa xuống núi.

Họ đi vào một khách sạn.

Nhìn thấy biển hoa hồng đầy giường.

Mãi cho tới sáng hôm sau, tới lúc Ma Vương thoải mái dựa vào lòng y, ánh mắt quyến rũ khen y.

Mông Khanh mới biết, thì ra là học tập “Triệu Tử Long này”.

Cho dù Vượng Tài có ở đây, Chính Hàng cũng vẫn chết sống không chịu đồng ý chuyện của hai người.

Nhưng đồ đệ lớn rồi, không phải trẻ con nữa.

Ông ấy không đồng ý, hai người họ vẫn xuống núi như thờng. Tối đó ông ta ở Thanh Chân Quan mà tức tối, một con chuột đồng to ăn hết cả một nồi cơm lớn, vỗ lên cái bụng căng tròn.

Vượng Tài được giữ lại. Dù cho Chính Hàng vẫn nhũn chân biến trở lại nguyên hình khi thấy nó, nhưng khi biết hai người đã đi, để lại con chó này, ông ấy cũng không đưa Vượng Tài đến nơi khác.

Cứ giữ nguyên cảnh vừa sống chung với nó vừa mềm nhũn hai chân.

Mỗi năm, Mông Khanh đều sẽ quay về thăm ông ta.

Chính Hàng thấy công đức trên người của đồ đệ ngày càng dày dặn, cũng không nói lời cay nghiệt nữa.

Ông ta có nói cũng vô ích thôi, Thời Thanh nhanh mồm nhanh miệng hơn ông ta nhiều.

Nói ra thì cũng không nghe, đánh thì không đánh thắng.

Thảm kịch nhân gian.

Vào năm thứ năm, Chính Hàng đã có thể miễn cưỡng duy trì hình dáng con người ở trước mặt của Vượng Tài.

Nhưng lúc này, Vượng Tài sắp không xong rồi.

Nó vốn chỉ là một con chó già, sống tới bây giờ đã là cực hạn.

Tối đó, đúng lúc Thời Thanh và Mông Khanh lên núi thăm Chính Hàng, nhưng lại biết ông ta tự nhốt mình trong phòng ngồi bế quan cả đêm.

Sáng hôm sau, ông ta chia một ít đạo hạnh của mình cho con chó già này.

Cuối cùng ông ta đã ngộ ra.

Dù sau khi đã thành tinh, ông ta báo đáp cho người nhà bị mình trộm lương thực, làm chuyện tốt khắp nơi, tích thiện đức, diệt trừ yêu ma làm ác, trả lại đạo thuật nghiên tu của Thanh Chân Quan.

Nhưng thật ra tận sâu trong lòng ông ta vẫn là chú chuột đồng nhỏ trộm lương thực mà người ta vất vả trồng trọt để làm no bụng mình.

Chuột đồng sợ người, sợ chó, điều này có thể nói là tính trời sinh, cũng có thể nói là chột dạ.

Chí ít hiện giờ Chính Hàng đã không phân rõ ban đầu mình là vì trộm đồ mà chột dạ nên mới thấy chó đã sợ, hay là vì trời sinh tính sợ chó.

Sau khi nghĩ thông, Chính Hàng cũng không sợ Vượng Tài nữa.

Ông ta đưa Vượng Tài rời khỏi Thanh Chân Quan, nói bản thân cũng muốn giống đệ tử và Ma Vương, đi khắp thiên hạ chỉ để có thể giúp người đời.

Mông Khanh đi khắp thiên hạ ăn đồ ngon cũng có vẻ chột dạ.

Nhưng Ma Vương lại không hề cảm thấy họ lừa Chính Hàng. Bọn họ đích xác là vừa ăn đồ ngon, vừa giúp người.

Tuy giúp người là tiện thể, đồ ngon mới là chủ yếu.

Sau khi Chính Hàng rời khỏi Thanh Chân Quan, Mông Khanh cũng ít quay về.

Y dần dần phát hiện tuổi tác của mình hình như kết thúc vào năm mình quen biết Thời Thanh. Trong đạo thuật thật ra cũng có đạo pháp Vĩnh bảo thanh xuân, nhưng tuyệt đối không phải thứ mà ở cái tuổi như Mông Khanh có thể hiểu thấu đáo.

Đạo trưởng hỏi Ma Vương.

Ma Vương đáp: “Ban đầu là gạt ngươi, chúng ta hoàn toàn không phải ký kết khế ước chủ nô, mà là khế ước bạn đời.”

“Ngươi sống, ta sống. Ngươi chết, ta chết.”

Đạo trưởng lại hỏi, tuổi thọ của y chỉ là tuổi thọ của người bình thường, nếu y chết thì phải làm sao.

Ma Vương nhún vai không chút để ý: “Thì cùng nhau chết thôi.”

Mông Khanh không thấy buồn.

Y càng đi chung với Ma Vương trong thiên hạ này, y càng nghĩ thông thấu.

Y vững tin, cho dù kiếp này trôi qua, kiếp sau y cũng vẫn có thể gặp lại Thời Thanh.

Hai người cùng nhau đi rất nhiều nơi, ăn rất nhiều món ngon, giúp đỡ rất nhiều người.

Lúc đạo trưởng chín mươi tuổi, một buổi sáng hôm nọ, y đẩy cửa, hít một hơi thật sâu bầu không khí bên ngoài, nghiêng đầu nói với Thời Thanh:

“Sắp tới giờ của ta rồi.”

Ma Vương cũng không đau lòng, tiến lên nắm lấy tay y, vẫn tỏ vẻ vô tâm mị hoặc: “Vậy chúng ta đi thôi.”

“Tiễn người cuối cùng rồi đi nhờ xe.”

Họ nắm tay nhau, xuyên qua màn sương dày, tới bệnh viện.

Khi vào bệnh viện, đúng lúc có một người già đang khó khăn dựa vào ống thở để kéo dài sinh mệnh.

Có lẽ ông ta cũng cảm nhận thời gian của mình đã tới, ông ta gọi con cháu của mình tới, kêu họ tới bên giường, bàn tay đầy nếp nhăn run run, tháo mặt nạ trên mặt xuống.

“Tấm hình... đưa cho ta tấm hình.”

Người con trai cũng đã có tuổi ở bên giường vội run rẩy lấy ra tấm ảnh trong hộc tủ ra, đưa tận tay cha mình.

“Cha, cha, bác sĩ nói vẫn còn hy vọng, cha đừng bỏ cuộc mà cha.”

“Không trị được, ta không muốn trị.”

Ông cụ chật vật ôm lấy tấm hình, giống như ôm lấy một bảo vật cực quý giá vậy, trân trọng vuốt ve nó. Đôi mắt đã già nua ngắm nhìn nó, chậm rãi nở nụ cười.

“Ta đã cố gắng sống, cố gắng cả đời, bây giờ cũng coi như khụ khụ khụ… coi như cũng không cần phải ráng thêm nữa.”

“Đợi ta chết rồi, mấy đứa hãy mang ta… mang ta chôn ở phần mộ mà lúc trước ta đã đặt. Ta đã mua xong rồi, mấy đứa chỉ cần đem tro cốt của ta bỏ vào là được.”

Con trai của ông ta gật đầu lia lịa, cháu trai, chắt trai bên cạnh cùng khóc theo.

“Ông nội, ông yên tâm đi.”

“Yên tâm, cha yên tâm mà, thằng cả này.”

Ông cụ run rẩy vươn tay, sờ vào cậu con trai đang quỳ bên giường mình: “Cha đi rồi, không ai trông tụi con, con đừng quên phải thắp nhang cho cha của mình đấy.”

Một tay khác của ông ta ôm lấy tấm ảnh, cố gắng thở hổn hển rồi nói: “Đừng quên ông ấy, trong nhà ông ấy không còn ai, trừ chúng ta ra, không ai nhớ đến ông ấy hết. Tuy bọn ta không… không nhận giấy kết hôn, nhưng bọn ta từng kết hôn…”

“Con là con trai của ông tấy, tuyệt đối không thể quên ông ấy được. Cho dù là sau này con, khụ khụ khụ khụ khụ… sau này con đi rồi, con cũng phải nói với con trai mình, cháu của mình, kêu tụi nó nhớ thắp nhang cho cha của con, có biết… có biết không?”

“Dạ, dạ cha, con nhớ rồi, con nhất định sẽ không quên thắp nhang cho cả hai.”

Người con trai lớn cũng tóc bạc đầy đầu, quỳ dưới đất mà khóc: “Ban đầu nếu không phải cha nhận nuôi con, con cũng sẽ không bình an mà sống hết kiếp này. Cha, cha yên tâm, con nhất định ghi nhớ.”

“Được, được rồi. Con ngoan, con ngoan như vậy, cha của con chắc chắn thích con… Ông ấy thích nhất, thích nhất là trẻ con…”

Tay của ông ấy buông xuống.

“Cha!”

“Ông nội!”

“Ông cố!”

Y tá bên ngoài nghe tiếng động, vội gọi cho bác sĩ.

Bác sĩ qua kiểm tra xong, thở dài:

“Ông Mễ, ông Trần đã qua đời rồi. Mong mọi người bớt đau buồn.”

Nỗi buồn bao trùm cả căn phòng bệnh.

Thời Thanh và Mông Khanh đứng bên cửa, nghe tiếng khóc bên trong thì quay đầu.

Ông cụ đang đứng phía sau họ.

Ông ấy nhìn họ một lúc, mới từ từ nở nụ cười: “Hai anh vẫn giống như năm đó…”

Thời Thanh dựa vào Mông Khanh, mỉm cười nhìn ông ấy: “Không phải cậu cũng như vậy sao?”

Ông cụ cúi đầu, lúc này phát hiện đôi tay của mình đã khôi phục vẻ săn chắc và trắng nõn thời trẻ. Ông ấy sờ mặt mình, láng mịn không giống như có nếp nhăn.

Ông ấy ngẩng đầu, cười.

“Cảm ơn hai người.”

“Không cần cảm ơn. Đây coi như món quà nhỏ vì cậu cho đi nhờ xe.”

Ba người đi tới Địa phủ.

Trên Tử Hà vẫn là cảnh tượng đó, cả một biển quỷ chen tới chen lui.

Quỷ sai đẩy xe nhỏ rao hàng.

Còn có quỷ sai cầm cái loa lớn tiếng hô: “Không muốn đầu thai thì tới Tử Hà, tới Tử Hà! Đừng chen chúc. Này người mặc áo xanh kia, ta thấy ngươi chen hàng rồi đấy nhé, xếp ra phía sau cho ta!”

Khắp nơi đều hò hét ầm ĩ, nhao nhao hết cả lên, nhưng Trần Trạch Vũ vẫn nhìn thấy người đứng tại Tử Hà, đang nhìn lấy mình trên đống sao đầy trời.

Mễ Lãng cười, vẫy tay với ông ấy.

Trần Trạch Vũ dường như được trở về thời còn trẻ, chỉ vài bước đã nhảy xuống, chỉ đống sao đầy trời, đi tới bên cạnh Mễ Lãng.

“Để cậu chờ lâu rồi.”

“Không sao, bên này cũng rất vui mà.”

“Cậu có thấy lá thư tớ đốt cho cậu không?”

“Thật ra ở trên kia đốt đồ thì bên dưới rất ít khi nhận được, tại có nhiều quá.”

“Vậy bây giờ tớ nói cho cậu nghe, tớ đã nhận nuôi một đứa trẻ, có họ giống cậu. Tớ nuôi nó lớn khôn, nó lại lấy vợ sinh con, đã sinh cháu trai, chắt trai cho tớ. Tớ kêu mấy đứa đừng quên thắp nhang cho cậu mỗi dịp Thanh Minh.”

Mễ Lãng: “Chuyện này tớ biết. Lúc cha mẹ tớ xuống đây có nói với tớ rồi, họ còn nói họ đã hối hận, lúc tớ nghe thấy cũng rất vui mừng. Tuy hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn nhận được sự thông cảm của họ.”

Ông ta nói xong, cười và nắm lấy tay của Trần Trạch Vũ.

“Đi chung không?”

Trần Trạch Vũ siết chặt tay người yêu, nghiêng đầu nhìn ông ấy.

“Chúng ta đi chung.”

Hai người chậm rãi xuyên qua Tử Hà, xếp vào hàng.

Thời Thanh nhảy xuống Tử Hà, vẫy tay với Mông Khanh: “Tới đây, xuống đây nào.”

Đạo trưởng trẻ vừa cười vừa nhảy xuống.

Họ nằm trong Tử Hà, ngắm bầu trời phía trên âm phủ sáng như sao trên trời.

Tay nắm chặt tay, vai kề vai.

Mông Khanh: “Kiếp sau chúng ta còn gặp nhau chứ?”

Thời Thanh: “Rồi sẽ gặp.”

“Ta nói sẽ gặp thì sẽ gặp.”

Đạo trưởng ở bên cạnh cậu dần dần không còn hơi thở, Thời Thanh nhẹ nhàng tựa vào lòng y, cũng nhắm mắt lại.

[Ting! Thế giới nghỉ phép đã kết thúc, hoan nghênh ký chủ trở về sau kỳ nghỉ!]

[Mời lựa chọn: 1. Nghỉ phép, 2. Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.]

Thời Thanh: [22222]

[Ting! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, sắp chuyển đến thế giới nhiệm vụ, thế giới nhiệm vụ đang đếm ngược, ba, hai, một!]

Thời Thanh mở mắt ra, trước mắt đang có một người phụ nữ đang nhìn cậu với vẻ khinh thường.

“Thời Thanh, cậu đừng tưởng dựa vào quan hệ trong nhà ngồi lên được vị trí này thì giỏi giang lắm. Cậu có trình độ gì, lẽ nào tôi còn không rõ chắc!”

“Cũng chính vì chú thương cậu thôi. Nhưng nếu để ông ấy biết cậu cậy thế lực của ông ấy giở trò ngang ngược ở bên ngoài như vậy, ông ấy sẽ còn thương cậu giống như vậy nữa không!”

Thời Thanh vừa nhanh chóng tiếp nhận ký ức của cơ thể vừa dựa ra sau một chút. Cậu ngước cằm lên, làm ra vẻ không sợ hãi khi phía sau có hậu thuẫn.

“Cô muốn cáo trạng thì cứ đi đi, chạy tới chỗ tôi nói mấy lời này làm gì.”

“Cậu!”

Người phụ nữ bị câu nói của cậu làm cho nghẹn họng, phẫn nộ nhìn Thời Thanh, quay người rời khỏi căn phòng.

Lúc này Thời Thanh mới bắt đầu chuyển sang xem cốt truyện.

Đây là một thế giới giả tưởng, trong thế giới của quyển tiểu thuyết này, Trung Quốc là quốc gia quân chủ lập hiến, có vương tộc quý tộc, nam chính vốn dĩ xuất thân từ quý tộc, gia nhập quân đội.

Trong nhiệm vụ lần này, nam chính được cử đi bảo vệ cho kẻ phản diện. Tên phản diện này cậy trong nhà có quý tộc có bối cảnh, cậy xuất thân, đi cửa sau mà vào được viện khoa học kỹ thuật, nhân phẩm vô cùng xấu. Cậu ta coi nam chính quý tộc cũng chỉ như bảo vệ thôi, chưa từng coi ra gì.

Nhân vật phản diện thèm thuồng thành quả nghiên cứu của người mới trong viện khoa học kỹ thuật, trộm cắp thì thôi đi, đã vậy còn trả đũa vu oan ngược lại người ta, bị nam chính vạch trần, sau đó bắt đầu đối đầu với nam chính.

Trong quá chính nam chính cả đường thăng tiến thuận lợi, nhân vật phản diện cũng không ngừng giở trò.

Nhưng khi thế giới nhỏ này bắt đầu hình thành thế giới độc lập, vì bị nam chính vạch trần mình lấy trộm thành quả của người mới, nhân vật phản diện ra tay, sắp xếp người bày ra vụ tai nạn xe cho nam chính.

Kết cả lại thành công thật.

Nam chính không may qua đời.

Nhiệm vụ của Thời Thanh chính là bảo vệ nam chính.

Trên người Thời Thanh còn mặc áo dài trắng đã đoán được kết cục.

[Hệ thống, độ bài xích của nam chính là bao nhiêu.]

Hệ thống lặng lẽ meow meow ló đầu ra, dù đã qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần tiến vào thế giới mới, nó đều chột dạ.

[Nam chính Tần Vân Sinh, độ bài xích: 100/100.]

Thời Thanh: [Cũng tốt phết đấy nhỉ, chưa vượt quá mức 100.]

Hệ thống dè dặt đáp: [Ký chủ, cậu không giận à?]

[Ta đã quen rồi.] Thời Thanh cười híp mắt: [Hết cách rồi, ai kêu cậu là hệ thống của tôi chứ.]

Tuy tuyến thời gian lần này có chút nguy hiểm.

Lúc này nguyên chủ đã trộm thành quả nghiên cứu của người mới rồi nhận là của mình. Mà lúc người mới phát hiện thì lại tố cáo ngược là người mới kia mới là kẻ ăn cắp.

Mà nam chủ cũng đã đứng ra làm chứng cho người mới.

Dù nhìn thế nào thì cũng là ngõ cụt.

Hệ thống: [Ký chủ, hay là bỏ qua thế giới này đi vậy, khó quá.]

Thời Thanh nhướng mày, đứng dậy hoạt động cổ tay một chút.

[Thế giới này hấp dẫn như vậy, còn lâu ta mới đi. Hơn nữa, muốn phá vỡ cục diện này cũng đơn giản thôi mà?]

Hệ thống: [Đơn giản… á?]

[Ừm, dùng cách thông thường là được.]

Thời Thanh tìm một cái gương trong phòng, ngắm gương mặt yêu nghiệt của mình qua gương, nụ cười càng sâu hơn.

[Bắt đầu từ bây giờ, ta chính là ông trùm nghiên cứu khoa học.]
Chương kế tiếp