Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 66: Đại lão nghiên cứu khoa học (4)
Tần Vân Sinh: "..."

Thời Thanh: "Anh cũng có thể lập tức đi ra ngoài và nói với bọn họ rằng chúng ta không có quan hệ gì. Tôi thì chả sao cả, dù sao những gì bọn họ vừa trông thấy anh đều biết cả rồi đấy. Anh thử ngẫm lại xem, chẳng hạn như anh vừa chạy ra giải thích với bọn họ xong, tôi cũng lập tức khóc lóc kể lể lại với toàn viện Khoa học Kỹ thuật rằng người nào đó ăn xong chùi mép chối không chịu nhận, chậc chậc, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất kích thích."

Tần Vân Sinh: "..."

Thời Thanh thắng.

Một sĩ quan có thể bước qua làn mưa bom bão đạn, cũng có thể đối mặt với những sát thủ chuyên nghiệp mà không hề sợ sệt chút nào.

Nhưng hắn thật không ngờ, lần đầu tiên hắn nhận thua lại bởi một cậu trai mảnh mai vừa chạm vào người đã đỏ ửng lên, hơi dùng sức một chút thì kêu la thảm thiết, là một hầu tước trẻ tuổi hoàn toàn không có giá trị vũ lực.

Thời Thanh thật sự không biết chiến đấu và cũng không hề có sức sát thương.

Nhưng mà cậu có một đặc điểm.

Đó chính là không biết xấu hổ.

Nói đúng hơn thì vị này trông có vẻ như đang diễn trò, nhưng thực ra hầu tước trẻ có bản lĩnh thật sự nãy cũng không ngại có thêm một người bạn trai.

Mặc dù trong lòng cả hai đều biết, tất cả đều xuất phát từ ý phục thù của Thời Thanh.

Tần Vân Sinh phục trước sự tức giận của hầu tước trẻ tuổi yêu kiều này.

Bây giờ hắn cũng đã hòa hoãn lại.

Thú thật thì Tần Vân Sinh không quan tâm lắm đến danh tiếng của mình, nhưng là một người đàn ông từ bé đến lớn chưa từng thân cận gần gũi với ai bao giờ, hắn có phần ngờ nghệch trước nụ hôn vừa dịu dàng lại thô lỗ như vậy mà thôi.

Hắn chọn tiếp tục so dũng đấu trí với hầu tước trẻ tuổi này:

"Tùy cậu thôi, dù sao đời này của tôi cũng không định kết hôn. Nhưng giáo sư sau này còn phải thừa kế vị trí Công tước, chung quy vẫn phải duy trì huyết thống."

"Ừm..."

Hầu tước trẻ tuổi lắc đầu: "Tôi cũng không định kết hôn, anh không biết điều đó à? Tôi cũng không thích nữ, tôi thích nam."

Tần Vân Sinh: "..."

Thời Thanh nghiêng người sang một bên, đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn trên nhìn dưới đánh giá anh sĩ quan, vừa đánh giá vừa gật đầu nhìn hắn, dáng vẻ rất tán thưởng.

"Ngoại hình cũng khá khớp với gu bạn trai của tôi, chân dài vai rộng eo thon, mặt đẹp trai, tay cũng không tệ. Điều quan trọng là trên người anh có một tình thần chính nghĩa lan tỏa, tôi rất thích."

Tần Vân Sinh: "..."

Thời Thanh còn nói tiếp: "Cả sự rắn chắc trên người anh nữa, tôi thích rắn chắc. Tôi nhớ mỗi ngày anh đều dành thời gian ra tập luyện, lúc tập luyện sẽ chảy mồ hôi. Tưởng tượng cảnh anh tập luyện, tôi ngồi bên cạnh cỗ vũ giúp anh hăng hái hơn, sau đó ngắm nhìn những giọt mồ hôi trượt trên cơ thể anh. Chúng sẽ lăn qua bắp tay anh, lăn qua cơ ngực, cơ bụng... vừa nghĩ đến là đã thấy đẹp rồi."

Tần Vân Sinh: "..."

Tuy rất không muốn nghĩ tới nhưng thật sự trong đầu hắn bây giờ đã bắt đầu nảy lên những hình ảnh đó.

Hắn hoàn toàn nhận thua.

Thời Thanh nói xong thì tựa vào trên giường, vênh váo ra lệnh:

"Cứ vậy đi, từ nay về sau anh chính là bạn trai của tôi. Này bạn trai, còn không mau đút tôi ăn cơm!"

Tần Vân Sinh: "..."

Hắn hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, lưu loát nói: "Thật ngại quá giáo sư Thời, trước đó là tôi quá đáng, xin hãy tha thứ cho tôi."

"Ừ."

Hầu tước trẻ tuổi trông đắc ý vô bờ, nếu như cậu mà có đuôi thì chắc hẳn đã vểnh cao chiếc đuôi từ lâu rồi.

Cậu làm ra vẻ nghiêm trọng, nghiêm túc nói: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh."

Không đợi cho Tần Vân Sinh kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thời Thanh lại nói tiếp: "Nhưng tôi không tha thứ cho anh."

"Nếu như anh thật sự cảm thấy mình sai thì hãy chăm sóc tốt cho tôi, bù đắp cho tôi."

Tần Vân Sinh thử hỏi: "Vậy còn chuyện làm sáng tỏ?"

Hiển nhiên, đối với uy hiếp "cả viện Khoa học Kỹ thuật biết mình và Thời Thanh đang yêu nhau", anh sĩ quan cũng biết co biết giãn, chọn cách nhận thua.

"Chuyện này..."

Thời Thanh cũng không có ý định truy đuổi, thấy Tần Vân Sinh chịu nhận thua thì đắc ý nhếch môi:

"Anh muốn tôi làm sáng tỏ cũng được, nhưng cả ngày hôm nay anh phải chăm sóc tôi cho chu đáo. Tôi muốn cái gì anh phải cho tôi cái đó, đánh không được thủ, chửi không đáp trả, đồng thời sau này anh cũng phải cung kính với tôi."

Lông mày Tần Vân Sinh dần dần giãn ra.

Khóe môi cũng khẽ cong lên.

Sao hắn lại quên chứ, Thời Thanh nhìn có vẻ hung ác nhưng thật ra bản tính lại không xấu, cậu có thể đùa giỡn nhưng tuyệt đối sẽ không chơi quá trớn.

Quân nhân đồng ý ngay: "Được, một lời đã định."

"Xem như anh thức thời, vậy từ giờ trở đi anh phải chăm sóc tôi cho tốt. Nếu chăm sóc tôi tốt, chín giờ đêm nay tôi sẽ đi làm sáng tỏ."

Hầu tước trẻ tuổi chiếm được toàn thắng, nhướng mày hả dạ.

Tần Vân Sinh ngồi trở lại bên mép giường, cố gắng điều chỉnh sắc mặt bình thường rồi lại cầm bát trên bàn lên:

"Giáo sư Thời, tôi đút cho cậu ăn."

"A!"

Thời Thanh hài lòng há miệng, vô cùng thoải mái hưởng thụ sự phục vụ đút cơm từ anh sĩ quan.

Khoảng thời gian tiếp theo trong ngày, đúng là cậu đã tận dụng hết sức để sai sử Tần Vân Sinh.

Nhưng đối với anh sĩ quan, cả một ngày hôm nay còn chưa mệt bằng nửa giờ tập luyện.

Rất nhanh đã đến buổi tối, Tần Vân Sinh bị Thời Thanh đắc chí sai đi mua cơm.

Đi dọc trên hành lang, hắn vẫn còn nghĩ đến vẻ mặt giống như đang chiếm được của thơm của hầu tước trẻ tuổi.

Nói thật, hắn không biết Thời Thanh đang đắc ý điều gì.

Chẳng lẽ những chuyện hắn làm trước kia không giống với hôm nay à?

Thấy sắp đến nơi, bỗng dưng phía trước lại xuất hiện một chướng ngại vật.

Thời Di Di đang đứng phía trước với vẻ mặt u buồn, ánh mắt nhìn đăm đăm Tần Vân Sinh.

Thấy anh sĩ quan chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, cô ta lên tiếng: "Anh Tần, nghe nói anh và Thời Thanh đang yêu nhau à?"

Tần Vân Sinh không nói gì.

Hiện tại còn chưa đến thời gian đã hẹn, nếu như hắn chủ động làm sáng tỏ thì có quỷ mới biết vị hầu tước trẻ tuổi kia có thể giở trò hay không.

Thấy hắn không trả lời, Thời Di Di cắn răng, trên mặt lộ ra biểu cảm ai oán:

"Là Thời Thanh ép bức anh đúng không? Anh Tần, thật ra tôi vẫn luôn thích anh. Tôi biết anh chắc chắn là người bình thường, anh sẽ không thích nam..."

Thấy Thời Di Di bước tới, anh sĩ quan liền lùi từng bước một về sau theo bản năng, còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một tiếng hét tức giận:

"Thời Di Di!"

Cánh cửa mở ra, Thời Thanh hung hăng đi tới kéo tay Tần Vân Sinh, cậu hất cằm về phía chị họ tựa như một chú chim nhỏ phẫn nộ.

"Chị muốn quyến rũ bạn trai tôi?"

"Tôi nói cho chị biết, đây không phải trò đùa. Tôi và Tần Vân Sinh không chỉ là một đôi bình thường, chúng tôi còn đính hôn rồi, hơn nữa chúng tôi có thể sẽ kết hôn!"

Tần Vân Sinh: "???"

Hắn nghệt mặt đứng nhìn Thời Thanh khí thế bừng bừng đang che chắn trước người mình, trông y như gà mẹ đang bảo vệ những quả trứng của mình.

Thời Thanh còn nói dối đến độ mặt không đỏ tim không loạn: "Chúng tôi ân ái vô bờ, chị có thích cũng vô dụng thôi, anh ấy thích tôi!"

Nói xong, hầu tước trẻ tuổi xoay người lại, hôn thật mạnh làm cho đầu óc anh sĩ quan lại trở nên trống rỗng.

"Moah..."

Tần Vân Sinh: "..."

Hắn nhìn đồng hồ trên tường, vừa đúng chín giờ tối.

Não bộ lại đóng băng.

Chương kế tiếp