Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 70: Đại lão nghiên cứu khoa học (8)
Điều đáng buồn nhất trên thế giới không phải lũ bạn của bạn trước đó vẫn đang cùng bạn lên án ai đó, nhưng sau đó lại điên cuồng tung hô nịnh nọt người ta hết lời.

Mà là ngay cả khi có sự xuất hiện của bạn thì hắn ta vẫn mặc sức tung hô.

Hơn nữa còn tung càng dữ dội hơn.

Trong phòng làm việc ngập tràn tiếng hô hào khen ngợi của mọi người.

“Giáo sư Thời, thực ra ý tưởng này đã có từ rất lâu rồi, nhưng không ai có thể làm ra được. Không đúng, phải nói là không ai có thể khiến nó có được hiệu quả như mong muốn của mọi người. Đúng là quá thần kỳ, cậu lại làm ra được!”

“Đúng vậy, giáo sư Thời, tôi nói cho cậu biết, thực ra kể từ khi còn học tiểu học tôi đã luôn mơ ước đất nước chúng ta có thể có được kỹ thuật như này. Sau khi lớn lên, tôi tưởng rằng mình chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy nó trước năm sáu mươi tuổi, nhưng không ngờ cậu lại thật sự làm ra được!”

Người thanh niên đứng bên cạnh Tần Vân Sinh chỉ cảm thấy mình đã chứng kiến một màn đáng buồn.

Mặc dù những người trong phòng làm việc này của họ nhìn chung cũng thuộc tuýp trẻ tuổi hơn, không giống những ông anh ở phòng bên cạnh, trên tay ít nhiều cũng có thể lấy ra được một vài kết quả nghiên cứu.

Nhưng cũng không thể khoe khoang một hơi vậy được chứ.

Nếu Thời Thanh thật sự làm ra được điều gì đó, thậm chí là món đồ tốt thì cũng chưa đến mức như bọn họ tung hô chứ.

Nịnh hót thế này thì trắng trợn quá rồi đấy.

Khí phách mà trước đó cả đám còn hô hào “Cho dù là hầu tước thì sao? Có người ba là công tước thì sao? Bây giờ cũng đâu phải là xã hội phong kiến, đừng nói là quý tộc, ngay cả vương tộc cũng không thể kiểm soát được chúng tôi" bị chó ăn mất rồi à!

Các đồng nghiệp trước đó vẫn được xem là tỉnh táo kia, đầu óc của mấy cậu cũng bị anh Tần lây nhiễm rồi sao?

Đang suy nghĩ thì hắn ta chợt sững sờ, không đúng, anh Tần cũng không nịnh nọt bốc phét như mấy người này.

Hắn ta lập tức giật mình nghiêng đầu nhìn sang anh sĩ quan bên cạnh, như thể đã tìm được bạn tri kỷ vậy, rất có một loại đồng cảm về “Mọi người cùng u mê, chỉ hai ta là tỉnh táo”.

Sau đó nhìn thấy Tần Vân Sinh vẫn đứng thẳng tắp, tư thế quân đội không chê vào đâu được, chỉ là đôi mắt đó vẫn đang dán chặt vào Thời Thanh - người đang bị một đám người bao quanh tung hô tâng bốc.

Hắn khẽ nhếch môi lên, sải bước đi tới đứng bên cạnh hầu tước trẻ với tư thế rất tự nhiên, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng, giống như đã biết từ trước vậy.

“Công việc mà em bận mấy ngày nay đã thành công rồi hả?”

“Thành công rồi.”

Thời Thanh vẫn thờ ơ dù cho vừa nãy bị một đám người vây quanh, lười nhác ngồi ở đó nghe họ khen tới khen lui, lúc này cậu mới nhúc nhích, quen thuộc tựa vào vòng tay của người đàn ông.

Chiều cao giữa hai người không chênh lệch nhau lắm, hầu tước trẻ tuổi dựa vào như vậy trông không hề khép nép nhỏ nhắn, nhưng cảm giác thân mật tự nhiên toát ra trên người họ lại khiến ai cũng có thể nhìn ra được.

Trong phút chốc, đám người vừa nãy vẫn đang điên cuồng tâng bốc bất giác hạ thấp âm lượng xuống, như thể sợ rằng một khi mình nói lớn tiếng thì sẽ làm phiền đến đôi tình nhân này vậy.

Nhưng Tần Vân Sinh thì không quan tâm đến họ.

Kể từ khi vào đây, trong mắt của anh sĩ quan chỉ có thể chứa được một mình Thời Thanh.

Hắn cứ thế vừa cười vừa đứng thẳng người, sau đó từ từ thả lỏng cơ bắp để cậu hầu tước trẻ tuổi có thể dựa vào người mình thoải mái hơn.

Người thanh niên hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn ta đánh mắt nhìn sang, luôn âm thầm mong chờ Tần Vân Sinh - người vừa cùng hắn từ bên ngoài trở về cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể mở miệng hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Tần Vân Sinh lại không hỏi câu gì, ánh mắt dịu dàng, cứ đứng vững người ở đó, dùng cơ thể làm chỗ tựa cho Thời Thanh.

Người thanh niên: “…”

Hết cách rồi, tự mình xử lý vậy.

Hắn ta bước tới, vừa hơi lúng túng lại vừa chột dạ, không dám hỏi Thời Thanh mà chọn hỏi các đồng nghiệp.

“Có chuyện gì mà hôm nay mọi người lại vui vẻ thế?”

Đồng nghiệp rất hào hứng trả lời: “Giáo sư Thời đã nghiên cứu ra thần kinh nhân tạo rồi.”

“Cái gì?!!!!!”

Người thanh niên hét lớn đến mức muốn vỡ giọng.

“Thần kinh nhân tạo?!!!”

“Thật hay giả đấy?!!”

Thời Di Di vừa bước tới cửa lập tức sững sờ khi nghe thấy những lời này.

Mặc dù cô ta là vì “Thái tử ẩn hình” mới vào viện này, nhưng dù gì cũng là nghiêm túc thi đậu vào nên đương nhiên biết bốn từ “thần kinh nhân tạo” này có nghĩa là gì.

Thời Di Di chẳng kịp nghĩ ngợi gì nữa, vội vàng bước vào: “Thần kinh nhân tạo gì vậy? Có người đang nghiên cứu về mảng này sao?”

Thần kinh nhân tạo chắc chắn là vấn đề nan giải mà hiện có rất nhiều người muốn nghiên cứu ra, suy cho cùng vì tác dụng của nó quá lớn, nếu thật sự có thể nghiên cứu ra, dù là toàn bộ quốc gia nói chung hay là người dân nói riêng thì chắc chắn cũng là một điều tuyệt vời.

Thời Di Di muốn kết hôn với “Thái tử ẩn hình” thì phải có vốn liếng, cho nên cô ta vẫn luôn tích cực tham gia trong các loại nghiên cứu khác nhau, dù sao chỉ cần là nghiên cứu có lợi cho danh tiếng thì cô ta cũng sẽ mặt dày mặt tham gia vào, chính là để mình trông có kinh nghiệm hơn.

Nếu nói các nghiên cứu khác là miếng thịt to béo trong mắt Thời Di Di, thì “Thần kinh nhân tạo” sẽ giống như một trại nuôi heo.

Một dự án tốt như vậy, cô ta nhất định phải nhúng tay vào.

Thời Di Di hả lòng hả dạ.

Tần Vân Sinh từ đầu đến cuối cũng không hề rời mắt khỏi người yêu bé nhỏ của mình.

Sau đó hắn phát hiện, Thời Thanh vẫn luôn lười nhác dựa vào người mình bỗng lập tức đứng thẳng người lên ngay khi nhìn thấy Thời Di Di bước vào.

Vừa nghe thấy lời nói hơi phấn khích của Thời Di Di, trên mặt hầu tước trẻ cũng lộ ra vẻ hào hứng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt tràn đầy kích động.

Vừa nãy cho dù người khác có tâng bốc như thế nào thì cậu cũng chẳng muốn đáp lại, nhưng bây giờ cậu lại chủ động đứng lên, khẽ hất cằm, trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đã hiện lên bốn chữ lớn “Tôi rất tự hào”.

Giọng của cậu cũng hơi lớn lên, chỉ nghe thôi cũng đã cảm thấy vẻ kiêu căng ngang ngược: “Thần kinh nhân tạo đương nhiên là do tôi nghiên cứu ra rồi.”

Thời Di Di: “… Cậu ư?”

Cũng không phải cô ta không tin Thời Thanh… Thôi được rồi, cô ta thật sự không tin Thời Thanh.

Thời Thanh từ trước đến nay luôn là người một lòng sa đọa vào thú vui ăn uống chơi bời, lúc ở văn phòng luôn nhìn màn hình máy tính với cái vẻ bố tướng, thậm chí đến mua cơm cũng là người khác đi mua cho.

Người như Thời Thanh có thể nghiên cứu ra thần kinh nhân tạo sao?

Nói đùa đúng không, nói thẳng ra là mặt trời mọc từ phía Tây còn khiến người ta dễ tin hơn đấy.

Nhưng hầu tước trẻ tuổi lại không chút bận tâm đến thái độ của chị họ, cậu hừ lạnh một tiếng đầy đắc chí lại khinh thường: “Chị không thừa nhận tài năng của tôi thì chính là đang ghen tị với tôi.”

Thời Di Di bị ánh mắt khinh thường này của Thời Thanh chọc tức.

Thời Thanh dựa vào cái gì mà nhìn cô ta với vẻ khinh thường như thế?

Chính vì cậu là con trai của công tước, kể từ khi sinh ra thì cậu đã có thể kế thừa tước vị và rất nhiều tài sản.

Còn cô ta, rõ ràng cô ta cũng có quan hệ máu mủ với công tước, cô ta cũng được xem là lớn lên trong nhà công tước, cô ta kém cỏi hơn Thời Thanh sao? Tại sao công tước lại phải giao hết mọi thứ cho Thời Thanh.

“Tôi ghen tị với cậu á? Cậu có tài năng gì? Cậu có năng lực được chắc? Trong phòng làm việc của chúng ta có nhiều người như vậy, cậu hỏi bọn họ xem, bọn họ có cảm thấy cậu tài năng không!”

Thời Di Di rất tự tin.

Cô ta khoanh tay, thậm chí còn hơi đắc chí đứng lùi về sau, chờ đợi Thời Thanh bị làm nhục bởi sự im lặng của cả phòng.

Cô ta biết cho dù trước đó Thời Thanh đã nghiên cứu ra con chip để sử dụng cho máy bay không người lái, nhưng chỉ với hành vi của cậu trong phòng làm việc những ngày này, chắc chắn có một đống người thấy khó chịu.

Trước đó cô ta còn nghe thấy người thanh niên kia lặng lẽ sỉ vả Thời Thanh.

Trong cả phòng làm việc này, chắc chắn ai cũng đứng về phía cô ta!

Tuy nhiên…

Một đồng nghiệp đứng gần Thời Thanh nhất hơi do dự liếc nhìn Thời Di Di: “Di Di, cô cũng đừng nói như vậy, thực ra giáo sư Thời rất có năng lực đấy.”

Sau khi có một người lên tiếng thì những người còn lại đương nhiên sẽ dễ dàng mở miệng hơn.

“Đúng vậy đó Di Di, giáo sư Thời rất có tài, cô không biết thần kinh nhân tạo mà cậu ấy nghiên cứu ra lợi hại cỡ nào đâu, đây là điều mà nhiều người đi trước vẫn chưa thể làm được.”

“Đúng thế, giáo sư Thời là một thiên tài, cậu ấy thật sự đã làm được. Đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, toàn thân nhẹ hẫng, vô cùng hư ảo, ơ? Có khi nào tôi đang nằm mơ thật không… Úi! Cậu nhéo tôi làm gì!”

Đồng nghiệp nhéo hắn ta lặng lẽ rụt tay lại: “Tôi giúp cậu thấy rõ liệu cậu có phải đang nằm mơ hay không.”

Nhìn một đám người tâng bốc Thời Thanh đủ kiểu ngay trước mặt mình, Thời Di Di kiểu: “?”

Bây giờ đổi lại là cô ta cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

Những người này đều bị đổi đầu đổi miệng hết rồi à, tại sao toàn nói ngược lại thế?

Cô ta vốn đã rất cáu kỉnh rồi, nhưng chính vào lúc này, Thời Thanh còn đặc biệt nhướng mày với cô ta, xinh đẹp đến mức khiến người ta rất muốn cào trầy khuôn mặt đang nở nụ cười đó.

“Chị họ, chị thấy rồi chứ? Họ cũng cảm thấy tôi có tài năng và cũng rất thích tôi.”

Hầu tước trẻ tuổi nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng đây cũng là điều nên làm, dù sao thì tôi đây trông ưa nhìn lại có tài năng, tính tình cũng không chỉ tốt hơn chị họ một chút, họ thích tôi là điều đương nhiên. Nhìn bạn trai tôi xem, anh ấy cũng thích tôi vậy cơ mà.”

Dứt lời, cậu nghiêng đầu, tự hào mà dụi mặt vào cơ ngực rắn chắc của anh sĩ quan thông qua lớp quần áo.

Trông hệt dáng vẻ rẻ mạt thô thiển của bọn tiểu nhân đắc chí.

Thời Di Di: “…”

Cô ta cảm thấy mình tức giận đến độ cái mũi giả cũng sắp rơi ra rồi.

Người em họ này, lúc trước còn bị cô ta cố tình giày vò nhiều lần cơ mà! Tại sao lần này cứ như được tiến hóa vậy!

Cô ta nghiến răng, dù sao thì lần trước đã vạch mặt rồi, lần này cũng không cần phải lo vạch thêm lần nữa, cô ta nhìn xung quanh rồi lạnh lùng nói: “Mọi người thật sự cảm thấy Thời Thanh giống như những gì mọi người đã nói sao? Chẳng lẽ mọi người đã quên đi dáng vẻ vừa chơi máy tính vừa ăn vặt của cậu ta trong khi mọi người đang làm việc chăm chỉ rồi à!”

Điều này sao có thể quên được chứ.

Nhưng không quên không có nghĩa là còn ghi hận.

Đồng nghiệp một nói: “Di Di, cô hãy bình tĩnh trước đã, giáo sư Thời không phải đang chơi máy tính mà là đang suy luận số liệu, đang mượn sự giúp đỡ của máy tính để nghiên cứu.”

Đồng nghiệp hai: “Mà cứ cho là cậu ấy đang chơi máy tính đi, chơi máy tính vẫn có thể làm ra thần kinh nhân tạo mà chúng tôi cả đời cũng không thể làm được, đó không phải là thiên tài tài năng xuất chúng thì còn là gì nữa?”

Đồng nghiệp ba: “Còn chuyện ăn vặt thì lại càng không đáng là gì cả, phòng làm việc cũng không có quy định không được ăn vặt. Giáo sư Thời nghiên cứu cực khổ như vậy, đương nhiên phải ăn nhiều hơn để bồi bổ trí não và giúp tinh thần phấn chấn rồi.”

Sau một hồi năm mồm mười miệng, họ còn đặc biệt đồng thuận nhìn nhau, trong mắt hiện lên loại vui mừng “anh hùng tư tưởng lớn gặp nhau”.

Đối với họ mà nói, bạn có thể kiêu ngạo, có thể lười biếng, có thể không làm việc chăm chỉ.

Nếu không ra được thành tích nào thì chính là bọn rỗi hơi ăn hại, sẽ bị khinh thường.

Nhưng nếu làm ra được thành tích siêu khủng thì chính là đại lão, bọn họ còn hận không thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay để mà cung phụng.

Người ta giỏi người ta có quyền.

Thời Di Di: “…”

Cô ta không tin trong đám người có mặt ở đây lại không có lấy một người hiểu chuyện!

Nhớ tới người thanh niên nói xấu Thời Thanh đã bị cô ta gặp được, ánh mắt của Thời Di Di lập tức đảo qua.

Nhưng sau đó lại nhìn thấy người thanh niên trước đó còn lén phàn nàn “Anh Tần cũng là một nửa thần tượng của tôi, tại sao lại yêu đương với giáo sư Thời chứ” đang nhìn máy tính của Thời Thanh với vẻ mặt đầy mơ mộng.

Miệng đang lẩm bẩm: “Anh Tần! Anh thực sự rất có con mắt nhìn người, bạn trai anh quá quá quá đỉnh!”

Thời Di Di: “…”

Cô ta lại nhìn Tần Vân Sinh, anh sĩ quan vẫn luôn không tham gia vào việc nghiên cứu, nhưng lúc này lại đang yên lặng và trầm mặc khẽ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cậu hầu tước trẻ tuổi bằng ánh mắt đầy dịu dàng.

Thời Di Di cảm thấy cô ta điên mất rồi.

Hoặc là cả thế giới này đều điên cả rồi!

Cô ta cười nhạo lùi về sau, đóng sập cửa đi ra ngoài: “Mọi người chờ đi, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của Thời Thanh!”

Thời Di Di đến rồi đi cũng không hề gây ra nhiều xáo trộn.

Bởi vì mọi người đang bận tiếp tục tâng bốc tung hô.

“Giáo sư Thời, nếu cậu công bố đã chế tạo thành công thần kinh nhân tạo thì chắc chắn có thể nhận giải.”

“Đúng, hơn nữa sẽ trở thành đối tượng được cả nước chú ý tới.”

“Giáo sư Thời, tôi có thể xem qua vật thí nghiệm không? Tôi thật sự rất muốn xem nó, làm phiền cậu rồi giáo sư Thời.”

Thời Thanh được mọi người vây quanh nhưng không còn là vẻ mặt đắc chí như khi đối mặt với Thời Di Di, mà lại quay lại vẻ mặt lười biếng.

Cậu hỏi: “Nếu tôi công bố chuyện này thì sẽ có phóng viên đến phỏng vấn đúng không?”

“Đâu chỉ có thế!”

Lập tức có người tích cực trả lời: “Chuyện tốt vì dân vì nước này nói không chừng TV của vương thất cũng sẽ tới!”

Thời Thanh lộ ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, cậu quay đầu hỏi bạn trai ở phía sau: “Thật sự sẽ có sao?”

Tần Vân Sinh đã bảo vệ rất nhiều người nên đại khái cũng biết được một chút, thấy đôi mắt xinh đẹp của người tình nhỏ bé sáng lấp lánh, hắn lập tức gật đầu, chắc nịch nói: “Có.”

Ngay cả khi không có thì hắn cũng có thể biến không thành có, vì hắn có một đồng đội xuất ngũ làm đài truyền hình còn đang nợ ân huệ của hắn.

Đôi mắt của Thời Thanh càng sáng hơn khi có được câu trả lời chắc chắn.

Cậu quay người lại với niềm vui hiếm có, hai tay đặt ở trên bàn phím gõ thứ gì đó.

Những người khác cũng không biết cậu đang làm gì, tò mò muốn xem nhưng cảm thấy như vậy thật bất lịch sự.

Một lúc sau, Thời Thanh dừng lại, nhấp con chuột vài cái.

Sau đó, tiếng máy in làm việc vang lên.

Chẳng mấy chốc có một chồng giấy được in ra.

Tất cả mọi người cũng rướn cổ lên, muốn nhìn rõ trên đó viết gì.

Là phương pháp nghiên cứu và sáng chế?

Quá trình nghiên cứu và sáng chế?

Kết quả nghiên cứu sáng chế?

Sau đó, hầu tước trẻ tuổi cầm một chồng giấy lên, phát từng tờ một cho những người có mặt ở đây ngoại trừ Tần Vân Sinh.

Khóe miệng của cậu nhếch lên, dịu dàng hơn nụ cười thường ngày ít nhất tám lần, giọng điệu hoàn toàn có thể gọi là êm dịu: “Mọi người chia ra đi, đến khi người phỏng vấn tôi tới đây thì mọi người chỉ cần nói theo trong đây.”

Tất cả mọi người: Hả?

Họ ngỡ ngàng cúi đầu xuống nhìn tờ giấy trong tay.

Chỉ thấy trên đó là giấy trắng mực đen viết rõ vài dòng chữ: Giáo sư Thời Thanh là một người hiền lành tốt tính, làm việc nghiêm túc chăm chỉ. Một khi làm việc thì sẽ quên ăn quên ngủ, thậm chí còn không ngừng đọc sách trong giờ nghỉ ngơi, trong lòng chúng tôi cũng rất ngưỡng mộ cậu ấy.

Cậu ấy tôn trọng công việc, thân thiện với đồng nghiệp, chu đáo với người yêu, nhưng lại có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc với bản thân. Từ trước đến nay cậu ấy đều đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, nghiêm khắc với bản thân, lấy mình làm gương, thậm chí sẽ ngượng ngùng khi được người khác khen ngợi. Cậu ấy có một trái tim ấm áp và khiêm tốn.

Ps: Nếu giới truyền thông hỏi bình thường giáo sư Thời thích nói câu gì nhất thì nội dung trả lời như sau…

-- Dân chủ giàu mạnh, văn minh hài hòa, tự do bình đẳng

-- Pháp trị công bằng, yêu nước kính nghiệp, trung thực thân thiện.

Chương kế tiếp