Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 74: Đại lão nghiên cứu khoa học (Kết thúc)
Năm nay là một năm đặc biệt đối với nước Hoa.

Đầu tiên là giáo sư Thời, Thời Thanh nghiên cứu ra thần kinh nhân tạo, rất nhiều người tàn tật đều có thể dựa vào nó để trở lại cuộc sống như người bình thường, cuộc sống ngày thường cũng không gặp trở ngại.

Thứ hai là nước Hoa và nước S xảy ra xích mích, mối quan hệ giữa hai nước bắt đầu căng thẳng.

Tình hình sắp sửa đánh trận, nhưng cuộc chiến còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Dân chúng bình thường không biết nội tình trong đó, nhưng nếu có thể được nhìn thấy chút gì đó từ việc Nữ vương tuyên bố lập Tần Vân Sinh của Vương tộc làm Thái tử.

Tóm lại có thể khẳng định một điều, vị Thái tử điện hạ này xuất thân quân nhân, quân công ưu tú có thể xếp đầy tường, quả thật là có bản lĩnh phi thường.

Một số người suy đoán vị trí Thái tử của Tần Vân Sinh có thể không được ổn định, vì trước đó đã có một vị ‘Thái tử vô hình’, vị này là ‘Thái tử tương lai’ trong mắt rất nhiều người. Bây giờ đột nhiên đổi người, cho dù họ có thể chấp nhận, nhưng chính vị ‘Thái tử vô hình’ cũng không thể tiếp nhận ấy chứ.

Vị ‘Thái tử vô hình’ này thật sự có thể chấp nhận.

Không chỉ chấp nhận, tốc độ chấp nhận còn vô cùng nhanh chóng.

Người ta một lòng một dạ dành cho nghiên cứu khoa học, cũng không có suy nghĩ gì đối với việc làm Thái tử.

Người trong Viện Khoa học Kỹ thuật đều trợn tròn mắt.

Khi thấy vị Thái tử kia đang xuất hiện trên tivi, họ đúng là phải nghi ngờ đôi mắt của mình.

Đây không phải Tần Vân Sinh bên cạnh Thời Thanh sao?

Anh sĩ quan bảo vệ giáo sư Thời, nay đã trở thành Thái tử?

Tuy có nghe nói sau đó hắn được triệu hồi về đơn vị tham gia chuẩn bị cho cuộc chiến, nhưng có gặp nhau lần nữa thì sao lại gặp trên bản tin lập Hoàng thái tử vậy.

Thế giới này ảo diệu thật.

Người có liên quan đến Tần Vân Sinh đúng là vinh dự.

Họ là những người có quan hệ tốt với Hoàng thái tử!

Người chưa từng tiếp xúc với Tần Vân Sinh thì đi nghe ngóng xung quanh, muốn tìm hiểu rõ vị Hoàng thái tử điện hạ có phải thật sự từng ở viện Khoa học Kỹ thuật hay không.

Đợi sau khi xác nhận xong thì lập tức nghi ngờ cuộc sống.

Sau đó thì có người nhớ lại, lúc trước Thời Thanh và Tần Vân Sinh ở bên nhau, Thời Di Di cũng không ít lần nhắc chuyện này.

Cũng không biết bây giờ cô ta biết Tần Vân Sinh lên làm Hoàng thái tử thì có suy nghĩ gì đây.

Thời Di Di tỏ vẻ mình không hề nghĩ gì cả.

Vì cô ta có ở viện Khoa học Kỹ thuật nữa đâu.

Từ lần trước cô ta nhắm vào Thời Thanh bị công tước phát hiện thì đã bị điều sang nơi khác rồi.

Công tước thờ ơ với gia đình, nhưng điều đó không có nghĩa là ông có thể trơ mắt nhìn cháu gái hãm hại con trai ruột của mình.

Ban đầu Thời Di Di khóc lóc cầu xin muốn ở lại nhà họ Thời, ông nể mặt đứa cháu gái đáng thương này nên mới đồng ý, kết quả kim tôn ngọc quý nuôi lớn, ngược lại nuôi lớn khẩu vị của cô ta.

Công tước không ngại dùng thân phận của mình để tiện cho cháu gái hành sự, nhưng ông không thể nào chấp nhận một người ở nhà mình, mỗi tháng nhận tiền từ tay mình, lợi dụng danh tiếng bên ngoài để nhắm vào con trai mình.

Ông nuôi cô ta chứ không nợ cô ta.

Lúc đầu Thời Di Di còn vừa khóc vừa quậy không ngừng, đợi đến khi bị người ta cưỡng chế đưa đi, cuối cùng cô ta cũng hiểu điều mà bản thân mình luôn nghĩ tới, cái gọi là địa vị của cô ta và Thời Thanh trong lòng công tước có sự chênh lệch là điều hiển nhiên.

Cô ta phát hiện kế hoạch vất vả bao năm của bản thân bị huỷ hoại trong chốc lát, đương nhiên là không cam lòng.

Thời Di Di đành an ủi bản thân, cho dù bây giờ Thời Thanh đang nổi tiếng, công tước lại đồng ý cho cậu và Tần Vân Sinh bên nhau thì đã sao.

Tần Vân Sinh cùng lắm chỉ là một sĩ quan nhỏ, vậy mà Thời Thanh còn xem hắn như báu vật.

Sau đó, Tần Vân Sinh được lập làm Hoàng thái tử.

Thời Di Di: “…”

Cô ta bị vả mặt quá nhiều lần, cảm thấy bản thân phải từ bỏ hy vọng.

Chơi không lại, đấu không nổi.

Hai người đỉnh.

Các đồng nghiệp trong viện Khoa học Kỹ thuật đang xem nghi thức trên truyền hình, Thời Thanh cũng có mặt ở điển lễ.

Đồng phục của Hoàng thái tử quả thật nhìn quá đẹp.

Đồng phục của sĩ quan còn phải cân nhắc xem là liệu có gây bất tiện cho việc đi lại hay ra tay không, nhưng đồng phục của Hoàng thái tử vì chỉ mặc trong dịp long trọng nên có khuynh hướng hoa lệ hơn.

Lúc Tần Vân Sinh đi tới chỗ Nữ vương, Thời Thanh ở dưới chống cằm nhìn.

Bước đi của anh sĩ quan vững chãi, đồng phục xinh đẹp theo bước chân hắn càng toát lên những đường nét rắn chắc, đôi chân thon dài thẳng tắp cất bước.

Hắn quay người, đôi mắt thâm thuý nhìn lên người yêu bé nhỏ của mình, không hề để ý số lượng lớn đèn flash ở đây, hắn chỉ nhìn và cười với Thời Thanh.

Sau nghi thức chính là yến tiệc, hầu tước trẻ chỉ cần bưng ly rượu đưa đến cho Tần Vân Sinh là ly rượu đã rót đầy.

Sau đó, cậu thành công nhận được nét mặt mơ màng trong mắt vị Hoàng thái tử.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Thời Thanh vốn nên đi theo công tước rời đi, nhưng chàng hầu tước trẻ cố tình đứng hẳn bên cạnh Hoàng thái tử.

Cậu thoải mái lên tiếng: “Tôi đưa điện hạ về.”

Lúc này Tần Vân Sinh đã uống say mèm, nhưng khi thấy Thời Thanh ngước mắt nhìn về mình, vẻ mặt kiên nghị vẫn vô thức nhìn người yêu bé nhỏ mà nở nụ cười.

Người xung quanh cũng biết quan hệ của họ, yên tâm nhìn hai người rời đi.

Bản tính của anh sĩ quan vẫn còn trong người, cho dù uống say, Tần Vân Sinh cũng ưỡn ngực hóp bụng đi thẳng, nhìn có vẻ giống lúc tỉnh táo, chỉ có đôi mắt là lộ ra vài phần mơ hồ.

Thời Thanh cảm thấy mình như đang dắt một con gấu lớn, dẫn người đi một mạch đến phòng nghỉ ngơi.

Hầu trước trẻ đứng bên giường, nhướng mày với Tần Vân Sinh, thăm dò thốt lên: “Ngã.”

Quả nhiên anh sĩ quan nhận được chỉ thị thì lập tức không hề chần chừ mà ngã luôn về phía trước. Ngả người được một nửa, có lẽ vì thấy rõ hầu tước trẻ đang đứng ở trước mặt, hắn vội vàng lảo đảo đứng thẳng người dậy.

Thời Thanh chọc vào người hắn: “Không phải em kêu anh ngã sao?

“Không được, không được…” Trên mặt anh sĩ quan đầy vẻ hốt hoảng, nhưng tư duy thì lại rất rõ ràng: “Ngã xuống… sẽ đè lên em mất.”

Thời Thanh: “Sức anh luyện thế nào vậy?”

Chàng hầu tước trẻ duỗi ngón tay trắng nõn, bắt lấy bàn tay thon dài của Tần Vân Sinh, Chạm vào vết chai trong lòng bàn tay, trêu chọc một chút, đôi mắt xinh đẹp nóng lòng muốn thử.

“Lúc trước anh đã hứa với em rồi, trước khi thần kinh nhân tạo được đưa ra thị trường thì sẽ tập luyện xong, vậy mà sau đấy lại đi ra chiến trường.”

Giọng điệu của cậu giống như làm nũng chứ chẳng phải không vui, nhưng Tần Vân Sinh trong men say mơ hồ lại cảm thấy áy náy.

Giọng nói từ tính vì ý thức mơ hồ mà kéo dài: “Anh vẫn luôn tập luyện mà.”

“Không lừa em đâu, anh đã tập xong rồi.”

Thời Thanh vui vẻ, lập tức vươn tay kéo cà vạt trên cổ hắn ra, vừa kéo vừa đề nghị: “Vậy hôm nay chúng ta thử xem nào.”

“Không được.”

Tần Vân Sinh cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, ánh mắt nghiêm túc, nét mặt nghiêm nghị: “Anh đã uống say rồi, không kiểm soát được lực đâu.”

“Anh nói cũng có lý.”

Thời Thanh không hề tức giận vì lời từ chối của anh sĩ quan, cậu mau chóng cởi áo khoác ngoài, sau đó tới bên cạnh Tần Vân Sinh.

Nhìn Hoàng thái tử mới nhậm chức trước mặt nghiêm túc ngắm nhìn mình, như thể đang chờ cậu ban bố mệnh lệnh, hầu tước trẻ vỗ vai hắn.

“Ngoan, đưa hai tay lên.”

Người đàn ông say mèm hoang mang nhìn người yêu của mình, rõ ràng trên người đều là cơ thịt rắn chắc, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể đẩy hầu tước trẻ yêu kiều mềm mại trước mặt đang quấn lấy mình đi.

Nhưng cuối cùng, Tần Vân Sinh vẫn ngoan ngoãn giơ tay lên, bày ra tư thế vô hại trước mặt chàng hầu tước trẻ tuổi.

Thời Thanh và hắn nhìn nhau.

Một đôi mắt sáng rực rỡ, đẹp như một biển sao.

Đôi mắt kia thì âm trầm, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại lộ vẻ luống cuống.

Lúc Thời Thanh giúp hắn gỡ mấy chiếc huy chương nhỏ xinh đẹp kia xuống, người đàn ông hình như nhớ tới điều gì đó trong quá khứ, đột nhiên rầu rĩ thốt lên một câu:

“Đừng trói anh.”

Hầu tước trẻ nhướng đuôi lông mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, tiến tới trước mặt hắn, giọng nhẹ nhàng:

“Em đâu có trói anh.”

“Tự anh trói mình đưa đến trước mặt em mà.”

Sáng hôm sau.

Tần Vân Sinh mở mắt ra.

Hắn khẽ nhúc nhích cánh tay, thân hình mềm mại trong lòng bất mãn lẩm bẩm vài tiếng.

Hoàng thái tử lập tức không dám nhúc nhích.

Hắn nghe được tiếng chim chóc hót líu lo bên ngoài.

Tần Vân Sinh vô thức ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời nhớ lại khung cảnh trùng hợp với hình ảnh chú chim vui vẻ trước mặt.

Một chú chim màu vàng mũm mĩm đáng yêu đang đứng trên cành, một chú chim đen khác bay đến trước mặt nó, dùng cái mỏ chải chải bộ lông cho chú chim nhỏ đáng yêu.

Có lẽ nó cảm thấy cành cây không ổn, vậy là dứt khoát vỗ cánh, nhẹ nhàng dùng cái mỏ mổ vào bộ lông dưới bụng của chú chim nhỏ.

“Chíp chíp chíp…”

Chú chim nhỏ vui sướng kêu lên, lúc chú chim đen đậu bên cạnh mình, nó tới gần cọ cọ vào.

Giống như dáng vẻ đáng yêu và thỏa mãn của Thời Thanh nép vào trong lồng ngực hắn vậy.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, lá cây bị gió thổi tạo âm thanh xào xạc.

Chàng sĩ quan thẫn thờ nhìn hai chiếc lá bị gió thổi đập vào nhau, phát ra tiếng xào xạc, vành tai hơi đỏ lên.

Đêm qua, chắc gió đã thổi suốt cả đêm, tới sáng mới dừng lại.

Lúc này lý trí của Tần Vân Sinh đã quay về hơn một nửa rồi, nhưng còn hầu tước trẻ thì vẫn còn mơ màng, gương mặt trắng nõn vẫn còn ngái ngủ.

Lúc chàng sĩ quan nghe lá cây đập xào xạc, cậu khó chịu đá người xuống giường.

Mãi đến khi con chim đen lớn dùng cái mỏ chải lông cho con chim nhỏ mập mạp đang không vui, mới dỗ được đối phương không xù lông nữa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Tần Vân Sinh: “…”

Tất cả hồi ức hiện về hoàn toàn, người đàn ông trước giờ chưa từng nghĩ mình sẽ say mèm, chậm rãi, từ từ đưa tay lên.

Che kín mặt.

Ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng không hối hận.

Thời Thanh và Tần Vân Sinh sắp tổ chức đám cưới.

Hoàng thái tử và giáo sư Thời nghiên cứu chế tạo ra thần kinh nhân tạo lại là một đôi!

Tin hot này lập tức truyền khắp cả nước.

Tuy tình yêu đồng giới hợp pháp tại nước Hoa, nhưng suy cho cùng chỉ là bộ phận nhỏ thôi, nhất là một trong những bên liên quan lại là Hoàng thái tử.

Có người nói người yêu của Hoàng thái tử là đồng tính, vậy sau này kế thừa vương vị không có con thì biết tính sao.

Người nói ra câu này lập tức bị mắng té tát.

Đồ ngốc này, Nữ vương bệ hạ đâu phải cả đời không kết hôn sinh con.

Không có con thì tìm lấy một người trong vương thất để kế vị là được rồi.

Không phải Thái tử điện hạ cũng được chọn như vậy sao?

Lúc trước thành viên của Vương thất kết hôn, cư dân mạng đều phán xét đối tượng kết hôn của Vương thất.

Nhưng bây giờ…

Đó là giáo sư Thời đó!

Mấy năm nay giáo sư Thời lần lượt nghiên cứu ra máy thăm dò biển sâu, ngay lúc sắp khai chiến thì nghiên cứu ra vũ khí hạt nhân khiến các nước phải khiếp sợ, sau đấy lại dẫn đầu nhóm nghiên cứu để tạo ra một robot có chỉ số IQ cao dùng để cứu trợ thiên tai!

Giáo sư Thời đóng góp rất nhiều cho nước nhà, nhân tài vững vàng như vậy, họ có làm ra được những cống hiến này không mà có mặt mũi đi phán xét người ta.

Đám cưới này chắc chắn sẽ tập hợp những lời chúc phúc của người dân cả nước.

Đương nhiên, cũng có một số người lo lắng.

Dù gì tỷ lệ ly hôn trong Vương thất cũng khá cao, chẳng hạn như ân ái thì trong Vương thất hầu hết đều là yêu đương nhất thời.

Nhất là khi Tần Vân Sinh còn là Hoàng thái tử, đây là người đàn ông sẽ lên ngôi vua trong tương lai, mà bản thân hắn cũng đẹp trai cao ráo, chưa kể ngoại hình còn xuất sắc như Vương tử trong truyện cổ tích.

Còn Thời Thanh thì trời sinh giống như từ trong tranh bước ra, thiên tài nghiên cứu khoa học, trẻ trung và đầy triển vọng, tước vị của cậu là hầu tước, cha là công tước, gia tài cả trăm tỷ.

Hai người xuất sắc cỡ này, có quá nhiều cám dỗ phải đối mặt, dù chỉ một bên không giữ được thì cũng sẽ phá hoại cuộc hôn nhân này.

Năm đầu tiên cả hai kết hôn, dân chúng bày tỏ sự chúc phúc nhưng đồng thời cũng che giấu sự lo lắng.

Năm thứ ba cả hai kết hôn, Nữ vương thoái vị, Tần Vân Sinh đăng ngôi vua, vẫn như thường lệ, chỉ cần đi dự tiệc chung với Thời Thanh, trừ chuyện chính sự thì ánh mắt hắn đều dán chặt lên người mình yêu.

Năm thứ năm cả hai kết hôn, năm thứ mười, năm thứ ba mươi…

Trái tim dành cho nhau của họ chưa từng thay đổi, kết hôn sáu mươi năm, rõ ràng đều là nhân vật công chúng, dưới hàng triệu cặp mắt theo dõi, nhưng chưa từng có một scandal nào.

Ngược lại sau khi nghỉ hưu, tin tức show ân ái du lịch khắp thế giới thỉnh thoảng lại rộ lên, đã lớn tuổi như vậy còn lợi hại hơn cả người trẻ tuổi.

Mà quan trọng là điểm này lại không làm cho người khác thấy phản cảm.

Dù gì trừ việc họ cống hiến cho nước nhà, hai người còn có một điểm chung: đẹp trai!

Mãi đến khi cả hai qua đời cùng năm. Một ngày nọ, có một phụ huynh dạy kèm con mình bài tập về nhà, lật qua sách giáo khoa, phát hiện trên đó còn nhắc một câu đề cập đến tình yêu giữa Hoàng đế và giáo sư Thời.

Cuộc đời của giáo sư Thời cũng được viết ở phía dưới, ngoại trừ tuổi tác thì đều là ca ngợi:

[Thời Thanh thân thiện với mọi người, sinh ra đã hầu tước nhưng không thích ăn ngon mặc đẹp mà lại chuyên tâm nghiên cứu khoa học. Cậu làm người lương thiện, hễ ai gặp cậu thì đều sẽ tán thán, người tốt nên giống như cậu, ngoài nhân phẩm cực tốt, còn cống hiến rất nhiều cho nước nhà…]

Sau khi đọc xong, người phụ huynh cũng từng nghe tên của giáo sư Thời mà lớn lên này thở dài, cảm thán nói với người chồng bên cạnh mình:

“Đáng tiếc, bé con nhà chúng ta sinh ra muộn quá, không có phúc phần gặp mặt người tốt bụng như giáo sư Thời thế này.”

Chồng cô mỉm cười, ôm con gái lên rồi hôn một cái.

“Không sao, con bé có thể gặp ở trong sách giáo khoa.”

[Ting! Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, mời lựa chọn: Một, nghỉ phép. Hai, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.]

Thời Thanh: [Hai hai hai.]

Hệ thống: [Ting! Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng, sắp nhảy vào thế giới nhiệm vụ, chuyển tiếp vào thế giới nhiệm vụ, ba, hai, một…]

Thời Thanh mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên đá ngầm bên dòng nước.

Cậu nhúc nhích hai chân mình.

“Ào ào…”

Một chiếc đuôi cá xinh đẹp nhô lên trên mặt nước.

Chương kế tiếp