Toàn Thế Giới Đều Biết Tôi Là Người Tốt

Chương 79: Người cá hay Siren (5)
Tiếng tuyên chiến tức giận của Kim Long vang vọng trên biển lớn.

Còn mang theo cả tiếng vang.

... “Ăn hết các ngươi!”

... “Hết các ngươi!”

... “Các ngươi!”

... “Ngươi!”

Nhưng mà qua tai của hầu hết mọi người thì đó chỉ là tiếng long ngầm dài dăng dẳng mà hơn.

Nói đúng hơn, con người không nghe ra được âm thanh gì, bởi vì âm thanh này khi qua tai họ chỉ có thể khiến tai họ nghe được tiếng vù vù ồn ào.

Đợi Kim Long tuyên bố xong, hắn tự cảm thấy mình đã cảnh giác sinh vật xung quanh rồi mới thỏa mãn trở về trong biển ở bên Long thổ châu bé nhỏ của hắn.

Con người trên đảo đã kinh ngạc đến mức không bò nổi.

Đặc biệt là cùng với tiếng rồng ngâm, cả hòn đảo cứ như bị rung lắc, ngay cả quả dừa trên cây cũng lắc mạnh xuống đất.

Đợi một lúc sau, cả đám người mới dìu nhau lê lết bò dậy.

“Chị đại, đây rốt cuộc là thứ gì vậy, trời ạ, tai em đau quá.”

“Mày nói lớn chút đi, tao không nghe được mày nói gì cả!”

“Em bảo tai em đau!!”

Sắc mặt Tăng Nam xanh xao, không tham gia vào cuộc nói chuyện to tiếng ấy của đám đàn em mà ánh mắt đầy trầm tư nhìn xa xăm về mặt biển đã lặng yên đó.

Có tên đàn em loạng choạng đứng dậy, hỏi: “Chị đại, bây giờ mình phải làm sao, còn cần ra khơi nữa không ạ?”

Tăng Nam: “Đánh bắt gần bờ trước đi, đừng đi quá xa, cái thứ đó to như vậy, chắc là không lại gần vùng biển gần bờ đâu.”

Nhưng từ khi tận thế, đám cá gần bờ cứ như biết là con người mất hết thiết bị kĩ thuật cao rồi hay sao ấy, thật sự rất khó tìm được cá.

Muốn no bụng thì phải chèo thuyền ra vùng biển sâu.

Tăng Nam vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, tên người cá đó, cậu ta có biết trong biển sâu có con quái thú khổng lồ như thế không.

Nếu như biết, thế trước đó cậu ta sống sót bằng cách nào?

Nói thật thì tuy rằng luôn cảnh giác cao độ với người cá, nhưng đến tận bây giờ Tăng Nam vẫn không hiểu, nếu con người cá đã có thể sống sót dưới biển thì tại sao lại cố làm ra vẻ ngây thơ yếu đuối chứ.

Thế chẳng phải là thể hiện cho người ta thấy là “Tôi lừa cô đấy, tôi có âm mưu, đừng bao giờ tin tôi” sao?

Nhưng đó là đại dương, cho dù là trước khi con người đánh mất ưu thế của mình cũng không dám thám hiểm quá sâu dưới đáy đại dương lớn.

Người cá thể hiện mình yếu đuối thế, nhưng lại có thể sống sót dưới đại dương, Tăng Nam không tin.

Nhưng nếu bảo người cá không hề yếu đuối nhưng lại cứ làm ra bộ dạng đó để tiếp cận cô, cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu nguyên do.

Đương nhiên Tăng Nam không biết được rằng, siren chỉ đơn giản là kẻ đầy mưu mô, thích chơi đùa với lòng người thôi, nhưng vừa hay cô lại xui xẻo, gặp phải một con siren vừa chập chững bước vào xã hội nên mới để lộ sơ hở.

Nhưng bất luận như thế nào, kẻ địch và ta đều ở trong tối, con người cá ngoài mặt trông vẫn dễ tiếp xúc ấy khiến con người ta an tâm hơn con quái thú vừa xuất hiện đã gây ra một cuộc tấn công sóng âm lớn như thế.

Bây giờ cô còn mong lần sau có gặp phải sinh vật lạ dưới biển thì sẽ gặp được người cá.

Dù sao thì vẫn đỡ hơn gặp cái thứ khổng lồ kia.

[Ting! Độ bài xích của Tăng Nam: 97]

Khi nhận được thông báo về độ bài xích, Thời Thanh đang cùng Kim Long lặn xuống biển sâu.

Mấy chục ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên có sinh vật chịu lặn xuống biển sâu với hắn, Kim Long vui vẻ cuộn đuôi lại, đưa bé người cá đến nơi mà lúc nhỏ hắn phát hiện.

Một nơi mà khắp nơi đều là thuyền bị chìm.

Những rương châu báu đều đã bị nước biển ăn mòn, rơi rải khắp nơi.

Trang sức bạc và phỉ thúy đều đã bị ăn mòn gần hết rồi, nhưng vàng vẫn không bị ảnh hưởng gì, vẫn óng ánh như thế.

Khi còn nhỏ, Kim Long rất thích những thỏi vàng này, khi ấy việc hắn thích làm nhất là tìm kiếm nơi đáy biển, đem những thứ lấp lánh này di chuyển sang căn cứ bí mật của mình.

Nhưng khi lớn rồi, Kim Long trở thành một con rồng lười ra đường nên cũng không thích trò chơi này nữa.

Vàng vừa không ăn được lại không ngủ cùng được.

Nhưng bây giờ Kim Long lại cảm thấy may mắn khi lúc nhỏ hắn thích những thứ lấp lánh này.

Trong ký ức truyền thừa, siren rất thích những thứ lấp lánh.

Kim Long cẩn thận dùng bàn tay mình chọn đi chọn lại trong mớ trang sức vàng ấy, cuối cùng hắn dè dặt cầm một chiếc vương miện dù không biết đã chìm dưới biển sâu bao lâu nhưng vẫn trông đẹp rạng ngời đưa đến trước mặt bé người cá.

“Thích cái này không?”

Tổng tài rồng bá đạo *đẹp trai lại nhiều tiền* như một đứa trẻ, khoe độ giàu có của mình với người cá.

“Những thứ ở đây đều là của ta, bây giờ bọn chúng đều là của con.”

Bé người cá cầm lấy chiếc vương miện, đội lên tóc mình.

Thật sự phải khen là chiếc vương miện này trông đẹp thật, cốt lõi của nó được chế tác từ vàng, những nơi khác thì được nạm những viên kim cương to nhỏ khác nhau, không bị ăn mòn như những món trang sức khác.

Sau khi đội lên, cậu vẩy đuôi cá, bơi đến bên cạnh Kim Long, e dè mở bàn tay rồi ra, yểu điệu hỏi:

“Con có đẹp không?”

“Đẹp.”

Kim Long nghiễm nhiên như một tên hôn quân bị yêu phi mê hoặc, đôi mắt rồng to tổ chảng ấy nhìn chằm chằm bé người cá, tâng bốc không tiếc lời:

“Bé con là chú cá đẹp nhất mà ta từng thấy.”

Tuy nếu nói đúng ra thì Thời Thanh là chú cá duy nhất hắn nghiêm túc ngắm nhìn.

Còn mấy con cá khác hắn chưa ngắm được một giây thì đã cho vào bụng mình rồi.

Nhưng việc này không cản trở việc Kim Long thật lòng thật dạ tâng bốc.

Thời Thanh vui vẻ ngồi lên long trảo, nhìn hắn chăm chú lựa những món đồ tinh xảo kia.

Siren tuy thích những món trang sức này nhưng thường sẽ không dùng để làm đẹp bản thân, dù sao dưới biển này, tốc độ bơi rất quan trọng, nếu như đeo những món đồ này thì sẽ bị ảnh hưởng phần nào.

Nhưng có Kim Long nguyện vì cậu mà đem cả biển lớn này biến thành nông trại, Thời Thanh không cần kiêng kỵ việc này nữa.

Chẳng mấy chốc, bé người cá đã được trưng diện cho thật đẹp.

Màu vàng trong mắt con người có thể có chút gì đó khá phèn, nhưng khi đeo trên người bé người cá với làn da trắng nõn nà ấy, vương miện làm bằng vàng tinh xảo, chiếc lắc tay màu vàng, còn có cả dây chuyền kim cương lấp lánh, đều đang tạo nên một bé người cá rực rỡ.

Hắn cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Long trảo như người lính canh giữ, cẩn thận vây quanh bé người cá.

Hắn ngọt ngào hỏi bé người cá : “Con muốn đi đâu chơi không? Ta biết nhiều nơi vui lắm.”

Lúc này, Kim Long vô cùng cảm kích ký ức truyền thừa của mình.

Tuy hắn là một con rồng không thích đi chơi, nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc hắn biết nơi nào thú vị.

Thời Thanh : “Con muốn lên bờ tìm người bạn loài người của con.”

Kim Long ngơ ngác.

Bé người cá của hắn... có bạn ư??

Chẳng lẽ họ không phải nên là duy nhất của nhau hay sao!

Kim Long trực tiếp bỏ qua việc “tại sao Long thổ châu lại có thể có bạn”, hắn đắn đo vẩy đuôi, làm náo động cả một vùng biển.

Cuối cùng hắn chỉ hỏi ra được một câu: “Con có thích người bạn loài người đó của con không?”

Kim Long biết loài người.

Nhưng hắn không thích loài người.

Nhỏ nhắn yếu ớt như thế kia.

Hòn châu nhỏ của hắn sao có thể làm bạn với loài người chứ.

Quan trọng nhất là, Kim Long to lớn, thường sẽ không đến được vùng biển cạn, nếu bé con muốn lên bờ, thế thì chẳng phải hắn sẽ không chăm sóc được sao?

Kim Long trong lòng tủi thân vô cùng, lại nói một câu:

“Loài người đều ở trên bờ, bé con, con là cá, lên bờ sẽ nguy hiểm lắm đấy. Hay là thế đi, ta bắt vài con cá con đến chơi với con nha.”

Dứt lời, hắn lập tức tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng bao vây một con cá đang bơi ngon lành ở phía trước lại, sau đó buông tay ra để Thời Thanh đi chơi.

Thời Thanh nhìn cá nhám đang bơi từ từ cách mình chưa tới tám mét, miệng của nó vô cùng to, nhìn trông rất đáng sợ.

Nhưng thật ra thì tuy miệng cá nhám to nhưng người ta dịu dàng vô cùng, thức ăn chỉ là những sinh vật nhỏ dưới nước, thường thì không nằm trong danh sách thức ăn của loài siren thích bắt những thức ăn to lớn.

Lúc này, cá nhám đần độn vẫn chưa nhận ra được rằng phía trước rất nguy hiểm, nó vẫn đang cố gắng bơi về phía trước.

Nhưng đáng tiếc, vì tốc độ quá chậm nên bơi nửa buổi trời nó cũng chỉ tiến về phía trước được một chút.

Kim Long không biết đến loài sinh vật trong mắt hắn chỉ là cá con này, hắn chỉ sợ hòn châu nhỏ của hắn cảm thấy món “đồ chơi” này không thú vị, thế là vội cúi đầu xuống, uy hiếp con cá nhám trước mặt.

“Ngươi! Bơi nhanh lên cho ta!”

Cá nhám không hiểu Kim Long nói gì, nhưng nó có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và uy thế phát ra từ người con vật khổng lồ này.

Tuy mắt nó nhỏ nhưng thị lực rất tốt, bình thường nó đều dùng thị lực để quan sát xung quanh.

Quan sát kẻ địch trước tiên phải dùng mắt đo lường độ cao, độ dài và độ sắc bén của răng kẻ địch trước.

Kẻ đần độn như nó cuối cùng cũng nhận ra được rằng phía trước mình rất nguy hiểm.

Nó cố gắng chậm rãi bơi, dùng đôi mắt như hai hạt đậu xanh ấy nhìn kẻ địch đang yên đang lành lại bắt mình từ trong đàn cá ra.

Vì cái nhìn đầu tiên không thể nhìn hết được nên cá nhám chỉ có thể từ từ di chuyển người, nó muốn dùng động tác để đo lường.

Nó chậm rãi bơi... bơi... bơi...

Cuối cùng!

Con cá nhám cố gắng bơi nhưng lại như bị nhấn nút slow-motion ấy cho mình xoay một cú 360 độ xong cuối cùng cũng hiểu ra, đây là một con sinh vật khổng lồ mà nó căn bản không thể đo lường được.

Đôi mắt đậu xanh ấy của cá nhám lập tức lộ vẻ kinh hồn táng đảm.

Nó cố gắng xoay người muốn bỏ chạy.

Kim Long bất mãn nhìn con cá nhỏ chậm chạp chuyển động kia.

Nó đang trêu tức mình đấy à.

Chắc chắn là vậy rồi.

Hắn tức giận há to miệng, sắp sửa nuốt chửng cái con cá nhám dám trêu tức hắn trước mắt Long thổ châu thì bé người cá lại nhẹ nhàng bơi đến trước phía trước, ngừng lại đằng sau lưng cá nhám.

Kim Long lập tức ngậm cái miệng to của mình lại, quay về dáng vẻ ông ba khờ, nhìn bé người cá trước mặt bằng đôi mắt yêu thương.

Thời Thanh ngồi lên vai cá nhám, cảm thấy con cá nhám này không biết đã phát hiện cậu chưa đã cố hết sức chạy về phía trước rồi.

Nhưng đáng tiếc, nó cảm thấy mình chạy nhanh như xe lửa.

Còn Thời Thanh thì lại cảm thấy mình đang ngồi trên vòng xoay ngựa gỗ, chậm rì rì.

Cậu cũng không chê bai gì nó, đôi lúc cá nhám đi lệch quỹ đạo thì cậu sẽ dùng móng vuốt của siren uy hiếp “chú tài xế” này bơi về hướng mà cậu muốn.

Kim Long lúc này cũng không cảm thấy con cá nhám bơi chậm nữa, thấy bé người cá “thích” “người bạn” mà hắn tìm cho cậu như thế, hắn vui vẻ vẩy cái đuôi ở đằng sau.

Cảm nhận được sự uy nghiêm đến từ sự giám sát của con quái vật khổng lồ ở phía trên mình, con cá nhám đáng thương lại càng sợ hãi hơn.

Thế là nó lại liều mạng bơi nhanh hơn.

Từ vòng xoay ngựa gỗ chậm ơi là chậm biến thành vòng xoay ngựa gỗ chầm chậm chầm chậm.

Cuối cùng, dưới sự thao túng (uy hiếp) của Thời Thanh, cá nhám bơi đến một vùng biển.

Siren cứ ngồi lên người nó, xem nó như là phương tiện giao thông cuối cùng cũng chịu tha cho nó, vẫy đuôi bơi đi.

Cá nhám: Hu hu hu

Cá nhám đáng thương trợn đôi mắt đậu xanh lên, chậm rãi bơi đi.

Kim Long lúc này cũng không quan tâm nó nữa, hắn cố gắng cuộn thân rồng lại, dùng ánh mắt thân yêu như kiểu “bé con nhà ta hoạt bát quá.” “Bé con nhà ta bơi đẹp quá.” “Cả vùng biển lớn này bé con nhà ta là chú cá đẹp nhất” nhìn Thời Thanh bơi đến một hòn đá của vùng biển này.

Bé con ơi, bé con đáng yêu quá.

Thích đá thế sao? Tốt quá, hồi nhỏ hắn thích sưu tầm mấy hòn đá lắm.

Kim Long đang hài lòng nhìn ngắm thì bất chợt mặt hắn cứng đơ.

Bé người cá đang ôm lấy viên trân châu quen thuộc to lớn ấy, bơi ra từ hòn đá.

Cậu vẩy chiếc đuôi dài lấp lánh kia, ôm lấy viên trân châu to bằng nửa người cá của cậu, đặt ngay trước mặt Kim Long đã cứng đơ người.

Gương mặt trắng nõn ấy ngước lên, dáng vẻ đáng yêu như đang chờ được khen.

Kim Long : “...”

Cả người hắn cứng khựng lại.

Bé người cá không phải là Long thổ châu mà hắn ấp ra sao!!

Chẳng lẽ không phải sao?!!!

Không phải sao?!!!

Người cá thấy hắn không cử động gì liền đưa hòn trân châu lớn ấy vào tay hắn, Kim Long thấy cảnh đó, trong lòng sang chấn vô cùng.

Trong lòng hắn bỗng giải ra một mớ đẳng thức: Long Thổ châu đã tìm được có nghĩa là bé con không phải Long thổ châu, cũng có nghĩa là bé con không phải con của hắn.

Hắn chậm rãi mở bàn tay ra, nắm Long thổ châu vào trong tay...

Sau đó nhanh chóng xoay người đi, ném ra đằng xa...

Viên trân châu lớn ấy bị ném đi mà không chút tiếng động nào.

Kim Long thở phào nhẹ nhõm, lại xoay người lại, làm như không có việc gì dùng bộ râu rồng dài thân mật chạm vào cái đuôi xinh đẹp của bé người cá.

“Bé con, đói bụng chưa?”

Thời Thanh : “...Viên trân châu vừa nãy...”

Kim Long: “Bé con, con thích trân châu hả? Hồi trước ba có sưu tầm nhiều trân châu lắm, để ba dắt con đi xem nhé.”

Còn về Long thổ châu kia.

Long thổ châu gì chứ.

Làm gì có Long thổ châu gì.

Chưa từng thấy, chưa từng nghe tới, từ trước tới giờ cũng chưa từng xuất hiện.



Lời tác giả:

Nào, hôm nay chúng ta học được một thành ngữ mới: Rồng Tự Lừa Mình.

Giải thích thành ngữ Rồng Tự Lừa Mình: Con rồng nào đó vì để Thời Thanh không rời xa mình nên dù sự thật có phơi bày ngay trước mắt cũng giả vờ như không thấy, vả lại còn hủy thi diệt tích, để đạt được mục đích mà hắn không thể nói cho người khác biết.

Chương kế tiếp