Tôi Có Rất Nhiều Tiền

Chương 11

Nghe rõ cô đang nói cái gì, Triệu Thuần thoáng chốc sửng sốt, sắc mặt cổ quái khó hiểu: "Gọi ai vậy?"

Bởi vì có hai người bệnh cần chăm sóc, hơn nửa đêm cũng không biết đi đâu tìm y tá nên Triệu Thuần cả đêm không ngủ, cũng may hắn thường xuyên thức khuya chơi game, ngồi cả đêm cũng chỉ ngáp vài cái.

Buổi sáng, Tân Tiểu Chân bị tiếng ồn ào của bệnh viện đánh thức, mu bàn tay cô còn dán băng dính, nhưng mà đã không còn truyền nước nữa.

Cô ngồi dậy, sờ sờ trán mình, có vẻ là đã hạ sốt.

Rèm cửa bỗng nhiên bị kéo ra, Tạ Uyên nằm trên giường bệnh bên cạnh, lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ: "Tiểu Chân, chào buổi sáng!"

"Tạ Uyên?" Cô lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn: "Sao cậu lại ở đây?"

"Cậu quên à? Tối hôm qua cậu đến bệnh viện truyền nước một mình, cậu bị sốt, bọn tôi chăm sóc cậu cả đêm..."

"Cái gì mà “bọn tôi”? Là ông đây một mình chăm sóc hai người các ngươi có biết không?"

Triệu Thuần đem đồ ăn sáng ném xuống đầu giường, nhìn lướt qua Tân Tiểu Chân: "Cô, mau ngồi dậy ăn sáng."

Tân Tiểu Chân lúc này mới mơ mơ màng màng nhớ tới chuyện tối hôm qua, tuy rằng ngữ khí Triệu Thuần không tốt, nhưng nể tình cháu trai chăm sóc mình cả đêm, Tân Tiểu Chân cũng không có so đo cái gì, cô biết cho dù cháu trai cô thoạt nhìn rất xấu tính, nhưng nội tâm khẳng định vẫn là đứa trẻ ngoan.

Triệu Thuần mở cho cô một phần cháo bí ngô, bỏ thìa vào, giả vờ như vô tình hỏi: "Trong nhà nuôi thú cưng à?"

Tạ Uyên: "Mẹ em có nuôi một con chồn..."

"Không hỏi chú mày."

Tân Tiểu Chân ngẩng đầu: "Hỏi tôi?"

"Chứ chẳng lẽ hỏi vong?"

Tân Tiểu Chân: "Không có nuôi."

"Vậy tối hôm qua cô..." Cứ liên tục gọi mấy tiếng “Thuần Thuần”, ngữ khí giống như gọi sủng vật, làm cho trong lòng Triệu Thuần thấy rất kỳ quái, bởi vì chỉ có mấy người thân cận nhất của hắn, mới có thể gọi hắn như vậy.

"Tôi làm sao cơ?" Tân Tiểu Chân đã không còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua.

Triệu Thuần trầm mặt xuống, hung dữ nói: "Không có gì, ăn đi, đừng nói nhảm nữa."

Hắn tuyệt đối không nghe lầm, nhưng không tiện hỏi cô là gọi ai, dù sao chắc chắn không phải gọi hắn, có lẽ trong tên người thân cận nào đó của cô cũng có chữ “Thuần” này.

Tạ Uyên nói với Tân Tiểu Chân chuyện điện thoại di động: "Tôi thử mở một lần nhưng không bật được máy, còn dùng máy sấy tóc sấy cho cậu rồi nhưng cũng vô dụng."

"Không sao, tôi đi mua cái mới là được." Nói đến đây, cô bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, buông cháo xuống hỏi: "Đúng rồi Tạ Uyên, nhà cậu có phải có một nhà đấu giá hay không?"

"Có một cái, hiện tại do anh cả tôi quản lý."

"Cậu có thể giúp tôi một việc được không? Tôi sẽ mời cậu đi ăn."

Ánh mắt Tạ Uyên thoáng cái liền sáng lên: "Cậu nói đi, chỉ cần có thể làm được tôi sẽ cố hết sức!"

"Tôi có một cái vòng cổ, muốn nhờ nhà đấu giá Hằng Đức hỗ trợ bán đấu giá một chút, khá là gấp, có thể không?"

"Không thành vấn đề! Để tôi đi nói với anh cả, nếu cậu cần gấp, bây giờ tôi đưa cậu về lấy vòng cổ, sau đó buổi tối về nhà liền đưa cho anh ấy."

Ba anh em nhà cậu, cả ba người đều là quan hệ cùng cha khác mẹ, nhưng mà anh cả tương đối ổn trọng, sẽ không làm khó em trai nhà mình, chỉ có Tạ Đào là tên hẹp hòi, từ nhỏ đến lớn đều bắt nạt cậu.

Tân Tiểu Chân lộ ra nụ cười chân thành: "Cảm ơn cậu, nhưng cũng không cần quá gấp đâu, trưa mai tôi đến Dục Tài tìm cậu, tiện thể mời cậu ăn trưa nhé.”

Triệu Thuần ăn quẩy chiên bên cạnh quay qua nhìn Tân Tiểu Chân, rồi lại nhìn nhóc đàn em nhà mình đang cười ngây ra như thằng đần liền xì một tiếng.

Tân Tiểu Chân lại nói: "Triệu Thuần, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi, ngày mai tôi cũng mời cậu đi ăn nhé?"

Triệu Thuần liếc mắt nhìn khuôn mặt cô đã hồng nhuận trở lại, quay đầu đi nói: "Hừ, xem như cho cô Chút mặt mũi."

Ngày hôm sau, Tân Tiểu Chân mời bọn họ ăn cơm tại một nhà hàng trung quốc cao cấp gần trường trung học Dục Tài, đưa hộp trang sức cho Tạ Uyên: "Đây là bạch ngọc trai Myanmar, người giám bảo của nhà đấu giá các cậu hẳn là đã gặp qua loại này, nếu định giá sẽ là khoảng 30 vạn tệ."

Cho dù cô không quá rõ, nhưng ít nhất cũng phải tăng gấp đôi, lại sợ nói quá cao, cuối cùng không được giá này, Tạ Uyên ở giữa sẽ khó xử.

"30 vạn tệ?" Tạ Uyên không hiểu những thứ này, nhưng một viên ngọc trai bán đắt như vậy vẫn rất hiếm thấy, hơn nữa cậu vốn cho rằng Tân Tiểu Chân là gia đình bình thường. Cầm lấy sợi dây chuyền tò mò nhìn một chút, Tạ Uyên liền đóng cái hộp lại: "Về nhà tôi sẽ đưa cho anh tôi xem, sắp tới có một buổi đấu giá, nếu xác nhận thì liền nhắn tin báo cho cậu."

Ngày hôm qua Tân Tiểu Chân đi làm lại một thẻ điện thoại, mua một cái điện thoại mới, không cần Tạ Uyên mua đền cô, trong lòng Tạ Uyên nghĩ trông cũng rất đẹp, đợi khi nào cậu và Tiểu Chân hẹn hò thì sẽ mua cho cô loại đắt tiền nhất, đến lúc đó hai người họ sẽ dùng điện thoại đôi.ứ n g d ụ n g t y t

Tân Tiểu Chân nhìn cậu bỏ hộp trang sức vào cặp, trong lòng thở dài, nếu sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ mua một chiếc tốt hơn trả lại cho vị hôn phu cũ.

Rất nhanh, Tân Tiểu Chân liền nhận được điện thoại của Tạ Uyên: "Nhà đấu giá nói rằng sẽ ra giá 200 vạn khởi điểm, cần cậu trong tuần này đi ký hợp đồng trước, buổi đấu giá sẽ diễn ra vào tối thứ bảy tuần sau. Nhưng mà, người bên nhà đấu giá nói... Đây là của người kia, là công chúa nước nào đó trước kia… "

Tạ Uyên thật sự không nhớ ra, cậu chỉ nghe được một nửa: "Tôi quên mất quốc gia nào rồi, tóm lại là của một công chúa từng đeo qua, cho nên giá cả rất khả quan.”

Tân Tiểu Chân suy nghĩ một chút, thời gian vừa vặn thích hợp.

Mấy ngày gần đây, tiệm phẫu thuật thẩm mỹ kia cả ngày gọi điện thoại cho cô, thúc giục cô đi trả tiền, Tân Tiểu Chân làm phiên dịch không kiếm được bao nhiêu, toàn bộ tiền tiết kiệm đều thông qua công ty luật gửi cho La Tú Liên, buổi trưa La Tú Liên lúc đưa cơm lại nhét cho cô hai ngàn.

La Tú Liên biết tuần này cô phải thi, ngày nào cũng nấu canh gà cho cô: "Tiểu Chân, con học tập vất vả như vậy, hay đến ở cùng mẹ đi? Mẹ chăm sóc con, con cũng chuẩn bị tốt cho kỳ thi, không nên ở nhà bạn cùng lớp nữa."

Tân Tiểu Chân sau khi lấy lý do ngủ ở tiệm net, lại nói là ở nhà bạn cùng lớp, nói là ba mẹ bạn học đều đi công tác.

Cô đương nhiên sẽ không ở cùng La Tú Liên, bây giờ mỗi ngày đưa cơm cho cô một lần còn có thể giả vờ, sớm chiều ở chung chỉ sợ La Tú Liên rất nhanh sẽ nhìn ra điểm không thích hợp.

"Không cần đâu ạ, con ở với bạn học rất ổn, cô ấy học giỏi, bọn con cùng nhau học tập, gần đây con cũng tiến bộ không ít." Tân Tiểu Chân rất coi trọng việc thi cử, cho nên vô cùng nghiêm túc, tuy không dám cam đoan, nhưng so với thành tích của nguyên chủ chắc chắn là tốt hơn rất nhiều.

Nghe vậy, La Tú Liên quả nhiên không nói gì nữa.

"Chuyện mẹ và chú Tằng ly hôn, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa, con..."

"Con sẽ đến tham dự."

"Con ở cùng bạn học, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì gọi điện thoại cho mẹ..." La Tú Liên cảm thấy con gái so với trước kia hiểu chuyện hơn rất nhiều, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, không biết rằng con gái mình vốn đã thay đổi linh hồn.

Tiễn La Tú Liên đi, Tân Tiểu Chân liền trở lại lớp bắt đầu học tập, đối với cô, khó khăn lớn nhất chính là mấy môn xã hội này, nếu để cô đi học mấy môn tự nhiên, chắc chắn sẽ có hiệu quả gấp bội. ( đọc truyện miễn phí trên t y t )

Trường kiểm tra hai ngày vào thứ năm và thứ sáu, ngay thứ hai tuần sau đó đã có kết quả và xếp hạng.

Mặc dù tổng điểm thành tích của cô tiến bộ không ít, nhưng trong lớp vẫn chỉ ở top giữa. Khi phân tích thành tích, giáo viên chủ nhiệm cũng khen ngợi một chút: "Có tiến bộ, cứ cố gắng chăm chỉ như vậy, thứ hạng cũng sẽ ngày một tăng thôi.”

Ngay sau đó, nhà đấu giá đã gọi điện thoại thông báo cho cô rằng sợi dây chuyền sẽ được bán đấu giá vào tối thứ bảy và mời cô đến tham dự buổi đấu giá.

Tân Tiểu Chân vì xác nhận vòng cổ có thể bán được bao nhiêu tiền, quyết định đi xem một chút.

Buổi chiều tan học, đồng phục học sinh của cô còn chưa thay đã vội vàng đi tàu điện ngầm tới nhà đấu giá quốc tế Hằng Đức. Cô vốn cũng là người thích đi xem đấu giá, chủ yếu là vì muốn tìm cho mình ít đồ trang sức, hoặc là tìm chút quà cho người thân, mua vài món đồ về nhà trang trí. Nhà đấu giá này Tân Tiểu Chân kiếp trước có nghe qua, chủ yếu làm lớn ở trong nước, thường xuyên chỉ đấu giá một món đồ cổ đã có thể đến hơn trăm triệu.

Nhưng mà, loại đấu giá kiểu này, phía sau đều là hoạt động mờ ám, mục đích là để rửa tiền. Phòng đấu giá nằm trong phòng khiêu vũ của khách sạn Quốc tế Hằng Đức, thường không mở cửa cho người bình thường.

Xuống tàu điện ngầm, lại đi tiếp mười phút, vừa đến dưới khách sạn thì liền có một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, chỉ là một chiếc Mercedes mấy triệu, nhưng biển số lại cực kỳ kiêu ngạo —— B88B8.

Tân Tiểu Chân vô tình liếc nhìn liền dời ánh mắt, không ngờ tới trên xe có một người đàn ông khiến cô không thể tưởng tượng được.

Tài xế còn chưa mở cửa xe, một người có lẽ là quản lý khách sạn quốc tế Hằng Đức, gập người chín mươi độ, mở cửa xe, vô cùng cung kính chào: "Hoắc tổng."

Thì ra người nọ họ Hoắc —— Tân Tiểu Chân nghĩ.

Người đàn ông dáng người cao lớn, khi đứng ở trước mặt, có một loại cảm giác áp bách do vóc người cùng khí thế mang đến vô cùng nặng nề, Tân Tiểu Chân đã quen với đại nhân vật như thế, ví dụ như anh cả cô chính là loại hình này, nội liễm lại bày mưu tính kế.

Tân Tiểu Chân không biết có nên chào hỏi hay không, dù sao cũng chỉ có duyên gặp mặt, đối phương có nhớ mình hay không cũng là vấn đề. Trong lúc cô đang do dự, người đàn ông đã nhìn thấy cô, ánh mắt từ đồng phục màu xanh lá cây trên người cô, di chuyển tới mái tóc buộc đuôi ngựa, rồi đến khuôn mặt thanh thuần của cô.

"Cô cũng đến xem buổi đấu giá sao?"

Tân Tiểu Chân gật gật đầu: "Hoắc tiên sinh cũng vậy ạ?"

Tài xế đi đậu xe, người quản lý tiếp đón anh rất có ánh mắt hỏi: "Hoắc tổng, vị tiểu thư này có đi cùng anh không?”

Tân Tiểu Chân vội vàng nói: "Không phải, tôi có chỗ ngồi, ở đại sảnh."

Trong tin nhắn nhà đấu giá gửi cho cô ấy đã thông báo những thứ này.

Hoắc Kiêu cúi đầu nhìn cô một cái, cài nút âu phục lên, cất bước: "Cùng nhau đi thôi."

Tân Tiểu Chân đành phải đi theo, loại nhân vật như Hoắc Kiêu, chỗ ngồi chắc chắn là phòng VIP, Tân Tiểu Chân không muốn góp vui, kết quả quản lý kia có lẽ rất có mắt nhìn, thấp giọng nói với cô: "Tiểu thư, để tôi thay đổi phòng riêng cho cô, có rượu và đồ ăn nhẹ, cô đi lên ngồi đi."

Một phòng VIP, hai ghế massage còn có một ghế sofa, tường là tủ rượu vang, ở giữa là bàn và máy ảnh cảm ứng. Một mặt kính lớn trong suốt từ trần đến sàn, vừa vặn có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh đấu giá, tầm nhìn cực kỳ tốt.

Tân Tiểu Chân nhìn thấy người đàn ông ngồi cách mình một cái bàn, đặt cặp sách lên đùi, nghĩ thầm đây là bày mưu tính kế của người nọ hay là chủ trương của người khác?

Hội đấu giá còn chưa bắt đầu, Hoắc Kiêu lật xem danh mục vật phẩm đấu giá lần này, Tân Tiểu Chân đối với những thứ này không có hứng thú, kiếp trước thì có được quá nhiều, đời này lại không có tiền mua. Cô giả vờ cầm một quyển tài liệu ôn tập ngữ văn ra đọc thuộc lòng.

Sự im lặng lan tràn trong chốc lát, có một bồi bàn bước vào mở một chai rượu, người đàn ông ngồi cách đó nửa mét mới đột nhiên hỏi một câu: "Tôi còn chưa biết tên cô là gì?”

"Cháu tên Tân Tiểu Chân."

Ánh mắt người đàn ông hơi lướt qua danh mục đấu giá một chút, rơi xuống trên mặt cô: "Tôi tên là Hoắc Kiêu."

Tân Tiểu Chân: "..."

Chương kế tiếp