Tôi Có Rất Nhiều Tiền

Chương 15

"Tôi biết có thể anh nghĩ rằng tôi đã chết. Vào tháng 8, tôi không may rơi xuống biển tại một bữa tiệc sinh nhật, nhưng sau đó tôi đã sống lại vào tháng 10.

Chuyện này nói ra anh có thể sẽ không tin, tôi đã mượn xác hoàn hồn đến trên người một cô gái tên là Tân Tiểu Chân. ”

Hoắc Kiêu ở đầu dây bên kia không nói gì, nghe được chuyện như vậy, nhưng dường như anh không cảm thấy khó tin, chỉ giữ im lặng để Tân Tiểu Chân tiếp tục nói.

“Hoắc tiên sinh, tôi gọi cho anh là bởi vì cháu trai Triệu Thuần của tôi hiện tại có thể đang gặp nguy hiểm, tôi không thể nhờ ai khác, cũng không có cách nào, mong anh có thể giúp tôi tìm thằng bé, đồng thời liên lạc với anh cả Triệu Tấn Thành của tôi. ”

Cô một hơi nói xong, đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Hoắc Kiêu: "Chuyện của Triệu Thuần, tôi có thể giúp cô tìm cậu ấy, nhưng chuyện của cô.... Cô cần phải đưa ra bằng chứng. ”

Tân Tiểu Chân nghe thấy anh nói sẽ giúp mình tìm Triệu Thuần thì liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Triệu Thuần không sao, cái gì cũng được. Cô chân thành nói: "Cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh. Thân phận của tôi, tôi có thể chứng minh với anh, số điện thoại của anh là tôi tìm thấy trong hộp trang sức vòng cổ ngọc trai năm ngoái anh tặng tôi, lúc đó tôi nhận được quà của anh, nhưng không mở ra, nếu lúc đó tôi mở ra..." Có lẽ năm ngoái cô đã đàm phán xong chuyện hủy hôn với Hoắc Kiêu.

"Việc đấu giá vòng cổ là tôi không đúng, nhà đấu giá vẫn chưa liên lạc với tôi, tôi sẽ lập tức liên hệ với bọn họ thông báo tôi không bán nữa, trả lại vòng cổ cho anh, chi phí phát sinh ở giữa tôi sẽ chịu." Đối với chuyện này, Tân Tiểu thật sự là vô cùng xấu hổ, nếu như vòng cổ là do cô mua thì thôi, nhưng đó lại là đồ Hoắc Kiêu tặng. Cả đời này cô không nghĩ mình lại làm ra chuyện như vậy.

Hoắc Kiêu nói: "Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, lát nữa tôi còn có cuộc họp, năm giờ chiều nay cô đến công tyLife Precision*, trợ lý của tôi đón cô ở đại sảnh. ”

*bản gốc là 生命精密工业 : công ty “cuộc sống tinh tế”, nhưng mà để vậy nghe không hay lắm nên để tên Tiếng Anh nhé.

Ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Tân Tiểu Chân và sợi dây chuyền trên cổ cô thì đã có chút hoài nghi, sau đó điều tra thì phát hiện cô xuất thân nghèo khó nhưng lại ở trong khu biệt thự vô cùng đắt đỏ.

Cho nên Hoắc Kiêu còn đi kiểm tra căn nhà cô ở, rất nhanh phát hiện, chủ căn nhà kia thế mà lại là vị hôn thê cũ đã chết của anh – Triệu Dư Chân.

Lần tiếp xúc thứ hai, Tân Tiểu Chân hành sự thần bí càng làm cho anh chú ý, cách nói chuyện cùng phong thái của cô, không giống kiểu nữ sinh có xuất thân nghèo khó, ngược lại giống như một thiên kim đại tiểu thư được giáo dục rất tốt.

Không ngờ rằng cô ấy sẽ gọi cho anh.

Đối với lời nói của cô, Hoắc Kiêu chỉ tin hai phần.

Tân Tiểu Chân nhìn đồng hồ, đã qua giờ trưa. Cô bận rộn từ sớm đến bây giờ, khắp nơi tìm tung tích Triệu Thuần nên cũng chưa ăn cơm. Cô liền tìm một chỗ ăn cơm trưa, thuận tiện liên lạc với Tạ Uyên, hỏi cậu chuyện của Triệu Thuần.

Nhưng Tạ Uyên cũng bảo là không liên lạc được với Triệu Thuần, thậm chí còn nghi ngờ Tân Tiểu Chân liệu có phải là thích Triệu Thuần rồi hay không.

"Không phải như cậu nghĩ đâu." Tân Tiểu Chân bất đắc dĩ giải thích, cô lo lắng cho Triệu Thuần, nhưng không có cách nào giải thích quan hệ của bọn họ cho người khác: "Có chỗ nào mà cậu ấy hay đến không? ”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Tạ Uyên nói mấy cái tên quán bar, lại nói: "Bình thường Thuần ca anh ấy còn hay trốn học đi chùa..."

Tân Tiểu Chân rất bất ngờ: "Chùa? Cậu ấy đến đó làm gì?” Chẳng lẽ nó muốn đi tu để chọc tức chị dâu?

"Tôi cũng không biết nữa, chắc là thắp hương bái Phật?" Tạ Uyên đối với chuyện này cũng rất mờ mịt.

Tân Tiểu Chân: "Nếu cậu có tin tức của cậu ấy thì nhất định phải liên lạc cho tôi nhé. ”

Mới bốn giờ chiều, cô đã đến công ty Life Precision. Sau khi đi vào, nhân viên lễ tân hỏi tên cô, thấy cô có hẹn trước, trợ lý của H liền dẫn cô lên lầu —— so với thái độ của nữ quản lý kia quả là một trời một vực.

Trợ lý đưa cô đến bên ngoài phòng làm việc của Hoắc Kiêu, sắp xếp cho cô ngồi ở trong phòng khách bên cạnh ban thư ký, rất lễ phép nói: " Tân tiểu thư, Hoắc tổng vẫn còn đang họp, năm giờ mới kết thúc, cảm phiền cô chờ một chút, ở đây có tạp chí có thể đọc, cô có muốn uống gì không? ”

"Trà là được rồi, cảm ơn anh." Cô tiện tay rút ra một quyển tạp chí, là một quyển tạp chí kinh tế, bìa bên ngoài in tên của công tyLife Precision.

Sau khi lật ra xem, nội dung bên trong so với hiểu biết của Tân Tiểu Chân có rất nhiều khác biệt.

Những chuyện của Hoắc gia, so với người bình thường thì cô biết không ít . Hoắc gia từ ba thế hệ trước bắt đầu phát triển, khi đó làm quân công, nhưng gần đây bắt đầu chuyển sang làm công nghiệp, công ty niêm yết trên phố Wall, tên tiếng Anh là Life Precision

Rất giàu có nhưng cũng rất khiêm tốn, trước đây thậm chí hợp tác với công ty Boing trong ngành công nghiệp hàng không vũ trụ, là một con quái vật khổng lồ ít người biết đến.

Tân Tiểu Chân biết, nhà Hoắc Kiêu so với Triệu gia còn giàu có hơn nhiều, nhưng nội tình lại khác biệt. Anh hai cô rất khinh thường nhà bọn họ, luôn nói Hoắc gia là loại nhà giàu mới nổi: "Một kẻ sản xuất linh kiện nhỏ, cũng xứng cưới em gái nhà mình? ”

Bọn họ sản xuất linh kiện “nhỏ”, nhưng lại vô cùng giá trị.

Nhưng chính vì nắm giữ kỹ thuật bí mật, cho nên bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện "ngoài ý muốn", lúc nào cũng có thể bị người ta mưu hại.

Đây mới là nguyên nhân các anh không muốn để cô gả qua đó.

Lúc Tân Tiểu Chân ngồi chờ Hoắc Kiêu đi ra, có thư ký phục vụ cô một ấm trà đen Ceylon cùng đồ uống giải khát phong phú. Mà mỗi một người đi ngang qua khu tiếp khách, luôn làm bộ vô tình liếc nhìn cô một cái.

Bởi vì cô trông quá trẻ tuổi, giống như học sinh, nhưng dáng vẻ cùng khí chất đều là cực phẩm, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo có thể so với gương mặt của minh tinh, phong cách đơn giản nhưng tràn ngập sức sống, cổ thiên nga thon dài kiêu ngạo, thậm chí dáng người cũng rất đẹp. Một cô gái xinh đẹp như vậy, lại có thể được Hoắc tổng ưu ái, quả thật khiến người ta phải tò mò.

Hơn năm giờ một chút, Hoắc Kiêu từ phòng họp đi ra, đang cúi đầu nói chuyện với giám đốc tài chính của công ty.

Tân Tiểu Chân buông chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Hoắc Kiêu cũng nhìn thấy cô gái ngồi cách đó không xa, giơ tay ra hiệu "Năm", ý là chờ anh năm phút, Tân Tiểu Chân gật gật đầu với anh.

Rất nhanh, Hoắc Kiêu đi tới trước mặt Tân Tiểu Chân, thái độ bình thản nói: "Chúng ta vào văn phòng nói chuyện. ”

Văn phòng của Hoắc Kiêu rất lớn, thiết kế theo phong cách Trung Quốc truyền thống, thậm chí ở lối vào còn bày trí một số cây tiểu cảnh, cây tùng bách cao ngất giống như Hoắc Kiêu.

Cửa kính một chiều, từ đó có thể quan sát các nhân viên đi qua bên ngoài. Sau khi Tân Tiểu Chân đi vào, anh liền đóng rèm kính lại: "Xin mời ngồi. ”

Hoắc Kiêu ngồi xuống cởi nút âu phục ra, nói: "Đã tìm thấy Triệu Thuần rồi. ”

Tân Tiểu Chân thoáng cái nắm chặt lòng bàn tay: "Cậu ấy ở đâu? ”

"Chùa Bích Vân."

Tân Tiểu Chân: "..."

Cô thở ra một hơi: "Nó không xảy ra chuyện là tốt rồi. " Cho dù là nhìn thấu hồng trần xuất gia đi tu thì cũng so nghĩ quẩn tốt hơn nhiều.

Hoắc Kiêu trầm giọng nói: "Hiện tại cậu ấy không có nguy hiểm gì, người của tôi đang theo dõi, nhưng cậu ấy cũng không phát hiện , có lẽ là muốn một mình ở nơi thanh tĩnh, cô có thể yên tâm. " Anh khép hai tay lại đặt trên đầu gối, ánh mắt thâm trầm nhìn Tân Tiểu Chân: "Bây giờ chúng ta nói về chuyện của cô. ”

Tân Tiểu Chân thở ra một hơi: "Hoắc tiên sinh, tôi là cùng đường bí lối nên mới gọi điện thoại cho anh, nếu như có thể, tôi muốn nhờ anh giúp tôi liên lạc với anh trai Triệu Tấn Thành của tôi một chút. Bởi vì trước kia tôi và anh chưa từng gặp mặt, giữa hai người chúng ta tuy nói là có hôn ước, nhưng cũng chỉ là nghe qua tên của đối phương, không có bất kỳ liên quan gì. ”

"Cho dù tôi chứng minh thân phận của mình với anh thì anh cũng không có cách nào xác thực." Trước mắt cô đang ở thế yếu, nhưng cách nói chuyện vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Từ trước đến giờ Hoắc Kiêu chưa từng tin loại chuyện này, nhưng giờ phút này lại không khỏi có chút tin tưởng. Anh dừng một chút, nhìn cô nói: "Đương nhiên sau này tôi sẽ xác nhận lại với Triệu tổng, bây giờ cô nói một chút về chuyện của mình đi. ”

"Hoắc tiên sinh, anh chắc hẳn đã biết, giữa tháng 8 tôi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, hôm đó là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của tôi, tôi thuê khách sạn trên đảo Bora, có rất nhiều người tới, rất nhiều người thậm chí tôi cũng không biết."

Hoắc Kiêu không cắt ngang cô, cũng không lộ ra vẻ mặt không tin, nghe rất nghiêm túc.

"Bữa tiệc tối hôm đó là trên du thuyền, tôi đã uống một ít rượu vang và ăn bánh ngọt, không biết có bị hạ thuốc hay không. Khi mọi nhảy múa trên sàn nhảy trung tâm, tôi một mình đi đến boong tàu để hít thở, sau đó thì bị rơi xuống, tôi không thể nhớ là do tôi không cẩn thận hay là có người cố ý đẩy tôi.”

Bởi vì lúc đó không biết đã ăn phải cái gì mà thần trí không rõ ràng.

Cô nói rất chi tiết: "Lúc tôi sống lại là ngày 2 tháng 10, tôi tỉnh lại trong một tiệm phẫu thuật thẩm mỹ, Tân Tiểu Chân thật có lẽ là đã chết trên bàn mổ, cho nên tôi mới có thể sống trong cơ thể này. Nghe có vẻ... không thể tin được, nhưng tất cả đều là sự thật. ”

"Anh có thể điều tra được, tôi cùng Tân Tiểu Chân là hoàn toàn khác nhau. Tôi tốt nghiệp đại học Cambridge, còn cô ấy chỉ là một học sinh trung học bình thường. ”

Hoắc Kiêu gật gật đầu, Tân Tiểu Chân tiếp tục nói, kể chuyện của cô từ khi sinh ra, cho đến lúc đi học: "Lần đầu tiên tôi yêu đương là năm mười bốn tuổi, anh ấy tên là... Cohen hay Colin gì đó, tôi không nhớ rõ, là con trai của thành viên quốc hội, bởi vì chúng tôi chỉ hẹn hò không đến một tuần, cho nên chỉ có mấy anh trai tôi biết chuyện này, anh ba tôi còn đi đánh anh ấy một trận..."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Hoắc Kiêu: "Anh không ngại tôi nói những lời này chứ? ”

Hoắc Kiêu nói không ngại: "Mặc dù chúng ta từng là quan hệ vợ - chồng chưa cưới, nhưng yêu đương và hôn nhân khác nhau, yêu đương là tự do. " Anh sớm đã có ý từ hôn, nhưng xuất phát từ phong độ, nghĩ nên để nhà gái tự mình từ hôn thì tốt hơn, bằng không nói ra cũng không dễ nghe, không nghĩ tới Triệu Dư Chân vẫn luôn trốn tránh mình, chạy loạn khắp thế giới.

Tân Tiểu Chân đồng ý với lời của anh, nói tiếp: "Khi tôi còn nhỏ, tôi đã được học rất nhiều thứ, giáo viên dạy múa ba lê của tôi là người Nga, tên là Lyudmila, cô ấy bây giờ là giám đốc nghệ thuật của Nhà hát Múa ba lê Moscow, giáo viên piano của tôi là ..."

"Tôi còn nuôi thú cưng, thú cưng đầu tiên là..."

Một vài chỗ rất chi tiết, tất cả cô đều có thể nói ra, tuy Hoắc Kiêu cũng không hiểu Triệu Dư Chân trước kia, nhưng lúc này cũng từ hai phần tin tưởng, biến thành năm phần.

Có lẽ, trên thế giới thật sự tồn tại loại chuyện thần kỳ như vậy.

Đồng hồ từ năm giờ đến sáu giờ hơn, Hoắc Kiêu nhìn đồng hồ nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải tan làm. ”

Tân Tiểu Chân cũng nói: "Buổi tối tôi còn có tiết tự học, bây giờ đi chắc là vẫn kịp. ”

Hoắc Kiêu đứng lên, cài nút âu phục: "Mong là không làm chậm trễ việc học của cô, tôi đưa cô đến trường. ”

Lần này Tân Tiểu Chân không cự tuyệt, ở trên xe, hai người ăn ý không có nói chuyện trong văn phòng, Tân Tiểu Chân nhắc đến chuyện vòng cổ, lại một lần nữa xin lỗi anh, Hoắc Kiêu tùy ý nói: "Nếu lời cô nói đều là thật, đó vốn là đồ tặng cho cô, là đồ của cô, cô đương nhiên có thể tùy ý xử trí. ”

Tân Tiểu Chân bắt đầu cảm thấy anh là một người rất tốt, ít nhất không hề như các anh cô tưởng tượng, ngược lại là một người rất có phong độ.

Khi sắp đến trường, Hoắc Kiêu hỏi: "Nếu đến trễ cô sẽ bị trừ điểm gì sao? Cô còn chưa ăn tối, có đói không? ”

" Không đói, buổi chiều tôi đi ăn gần công ty anh, sau khi tan học tôi lại đi ăn là được rồi." Trước kia cô thích ăn kiêng, sau bốn giờ sẽ không ăn nữa, nhưng thân thể này dinh dưỡng quá kém nên cô mới bắt đầu quy luật ba bữa ăn của mình, hơn nữa lượng thức ăn tăng lên rất lớn, cho nên thể lực so với lúc cô vừa mới sống lại tiến bộ không ít.

Hoắc Kiêu liền không nói gì nữa, một đường giữ im lặng, lúc đưa cô đến cổng trường, vừa lúc chuông teo, báo hiệu giờ học buổi tối đã bắt đầu.

Tân Tiểu Chân xuống xe, Hoắc Kiêu mở cửa sổ xe, nói: " Triệu Thuần bên kia tôi sẽ để ý, cũng sẽ liên lạc với Triệu tổng, Triệu tiểu thư, hẹn gặp lại. ”

"Hiện giờ tôi họ Tân." Tân Tiểu Chân cười với anh, nói một tiếng tạm biệt, sau đó anh đóng cửa xe lại, rời đi.

Hoắc Kiêu vừa lái xe sang rời đi, Tân Tiểu Chân liền chú ý tới người đứng ở bên kia đường, đó là Mạnh Tinh Hàm đang giơ điện thoại di động, trợn mắt há hốc nhìn mình.

Chương kế tiếp