Tôi Cứ Làm Trò Con Bò Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Thí Mạng

CHƯƠNG 37: VẢ MẶT LẦN 37

“Thiếu niên rực rỡ 3.0" đã phát sóng được hai tập đầu tiên, là toàn cảnh hiện trường sơ tuyển và đánh giá phân loại nhóm nhạc nam mùa này cũng như chia đội cho buổi công diễn thứ nhất. Chẳng qua sức ảnh hưởng trên thực tế khá bình thường, ngoại trừ những thực tập sinh đã có sẵn fan thì các thực tập sinh khác đều không tạo ra được hiệu ứng to tát.

Đây là điểm trừ buộc phải nhìn nhận. Show thực tế sống còn diễn ra quá thường xuyên, hạt giống ưu tú đã ra mắt hết trong mấy mùa trước. Các công ty chủ quản không có nhiều nhân tài, thực tập sinh lên sân khấu biểu diễn mùa này được đào tạo tầm hai ba năm đã là lâu rồi chứ đa phần chỉ mới một năm hoặc thực tập sinh vài tháng mà thôi. Ngoại trừ khuôn mặt, bọn họ hát không được mà nhảy cũng không xong. Bọn họ xây dựng hình tượng dựa theo sắp xếp của ban tổ chức chương trình và công ty, còn chưa thu hút được nhiều người hâm mộ lắm. Bởi vì những chương trình như thế này chưa bao giờ thiếu người có gương mặt sáng sủa và các loại couple (cặp đôi) khiến khán giả hoa cả mắt.

Mặt khác, không phải các thực tập sinh trong trường quay bị thu điện thoại di động là thật sự không biết những gì đang diễn ra ở bên ngoài. Từ cách nói chuyện của nhân viên công tác, bọn họ có thể nhận ra ratings của mấy tập phát sóng mùa này ra sao. Có ai nổi bật hay không, weibo của ai tăng lên bao nhiêu,... Nhóm thực tập sinh đang đánh cược tương lai của mình vừa thấp thỏm vừa chờ mong, không biết mai này sẽ đi về đâu.

Sân khấu biểu diễn thứ nhất là một tháng sau, họ đã chọn ra những bài hát có độ khó không đồng đều. Và lúc này đây, bài nhảy chung của đêm công diễn đầu tiên mới là thử thách vì nó không phù hợp với khả năng của tất cả mọi người.

Mười ngày sau đêm sơ khảo, bọn họ luôn ở cùng nhau ra sức thể hiện hình tượng mà công ty đã thiết lập sẵn cho họ ở trước ống kính. Đứng trước ống kính bọn họ tỏ ra nghiêm túc tập nhảy, tuy nhiên thực tế nỗ lực bao nhiêu chỉ có bản thân họ biết mà thôi. Dù sao bây giờ cũng là thời đại mà người hâm mộ sẵn sàng tiêu tiền cho họ kể cả khi họ chẳng có chút năng lực thực thụ nào. Tình hình như trên kéo dài cho đến ngày thứ 11…

Đúng sáu giờ sáng hôm đó, tiếng loa inh ỏi đánh thức toàn bộ các thực tập sinh. Tiếng loa phát thanh không ngừng lặp lại một đoạn thông báo: PHÁT SINH TÌNH HUỐNG KHẨN CẤP, MỜI HAI MƯƠI NHÓM THỰC TẬP SINH NHANH CHÓNG TẬP TRUNG Ở SÂN KHẤU LỚN TRONG VÒNG 20 PHÚT NỮA.

Ai nấy trong nhóm thực tập sinh đều ôm chặt đầu, trên mặt toàn là ngơ ngác. Sau đó bị tiếng loa phát thanh âm vang khắp nơi làm cho căng thẳng, không biết ban tổ chức đang chơi trò gì.

Các thực tập sinh lần lượt chạy ra sân cỏ với vẻ khó hiểu. Bởi vì vào giờ phút này nơi đó không có nhân viên công tác nào cả, thậm chí cũng chẳng có được mấy cái máy quay. Chỉ có 100 thực tập sinh đang đưa mắt nhìn nhau, tiếng loa phát thanh ồn ào bỗng nhiên dịu lại:

- Nghe này, tôi chỉ nói mấy lời này một lần duy nhất. Hai tập vừa qua biểu hiệu của các cậu không được tốt lắm, hiệu ứng chương trình thu được cũng không khiến nhà đầu tư hài lòng.

- Hay nói cho dễ hiểu hơn thì các cậu giống như những gì cư dân mạng đã nói: hát nhảy đều không ra hồn, ca hát nhảy múa rời rạc, không giống chương trình tuyển chọn nhóm nhạc nam và giống như thi nam vương hơn.

- Các cậu nghĩ rằng tôi sẽ khích lệ các cậu chắc? - Loa phát thanh lạnh lùng nói: - Xin lỗi, tôi còn cảm thấy đội quần dùm cho sự vô dụng của các cậu đấy. Một bài nhảy hết sức bình thường mà luyện tập bấy lâu cũng không ra thể thống cống rãnh gì, các cậu nghĩ mình có một gương mặt xinh đẹp là người khác sẽ không cảm cho các cậu à? Thôi ạ, đừng có mà mơ.

Nhóm thực tập sinh nghe xong nhỏ giọng bàn tán với nhau. Trong những âm thanh khe khẽ có người vừa tức giận vừa bất bình, có người lộ vẻ ngơ ngác, có người lại rất bình tĩnh.

- Ủa vậy anh chị đây là ai vậy? Sáng sớm gọi chúng tôi dậy chỉ để sỉ nhục chúng tôi một tràng thôi hả? - Có người hỏi với sắc mặt khó coi: - Người của ban tổ chức chết đâu hết rồi?

- Tôi là ai các cậu không cần phải biết. Điều duy nhất các cậu nên biết là, tôi đến đây để cứu vớt một đám ngu ngốc không kéo được ratings chương trình như các cậu. - Cách nói chuyện không coi ai ra gì khiến người ta cực kỳ khó chịu, nhưng lại chẳng biết người ở bên kia là ai. Thậm chí bọn họ cũng chẳng biết đạo diễn và ban tổ chức chương trình rốt cuộc đang ở chỗ nào.

- Tôi biết bây giờ các cậu đang cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nửa tháng sắp tới các cậu chỉ được tiếp xúc với huấn luyện viên và tôi thôi đấy. Đừng hòng liên lạc được với công ty, tém tém lại ánh mắt hoang mang đó của các cậu đi. Tôi đã lên sẵn cho các cậu một danh sách đào tạo, các cậu có thời gian là nửa tháng để cải thiện bản thân, chỉ cần các cậu thật lòng muốn tham gia.

- Nhưng tôi có một điều kiện. Một khi các cậu quyết định nhận lấy danh sách nhiệm vụ của tôi, các cậu không thể thay đổi ý định và cũng không có quyền từ bỏ giữa chừng. Mong các cậu lựa chọn cho cẩn thận.

- Về phần các huấn luyện viên, họ vẫn sẽ tham gia vào kế hoạch hướng dẫn các cậu giống như ban đầu.

- Hiện tại danh sách đào tạo đang ở trước mặt mỗi lớp. Tôi cho các cậu một tiếng suy nghĩ, một tiếng sau ai đồng ý ký tên vào danh sách thì hãy ở lại. Ai không đồng ý có thể trở về nhà chung.

Dứt lời, tiếng loa phát thanh im bặt chẳng chừa lại một chút tiếng động nào. Chỉ còn một đám thực tập sinh cái hiểu cái không đứng lặng tại chỗ. Có người gần như lập tức suy nghĩ cặn kẽ điều này đại diện cho điều gì. Một tờ danh sách nhiệm vụ đồng nghĩa với việc có nhiều thời gian và tỷ lệ lộ mặt trên sân khấu hơn. Đồng thời, sự sắp xếp bất thình lình của ban tổ chức đương nhiên sẽ giúp bọn họ có được cơ hội xuất hiện trước công chúng nhiều hơn. Cho dù loa phát thanh bảo ratings chương trình rất thấp, nhưng chỉ cần có ratings thì những anh chàng đã ký hợp đồng tham gia chương trình không bao giờ từ bỏ bất kỳ một cơ hội nào. Tuy nhiên, bọn họ chỉ nghĩ như vậy cho đến khi nhìn thấy danh sách nhiệm vụ chấn động trời đất trước mặt.

- Mỗi ngày luyện tập yoga dẻo dai một tiếng là lớp học quỷ quái gì vậy?

- Cứu mạng! Sao có cả tiết ngữ văn thế này? Cái quần què gì vậy?

- Từ từ!! Tập đứng tư thế quân đội là sao? Mỗi ngày đứng hẳn một tiếng?? Chỉ có lớp chúng tôi có tiết này thôi hay tất cả mọi người đều có vậy?

- Các cậu đứng nghiêm thì sá là gì! Lớp chúng tôi còn phải lăn bùn đây này, cái quần què gì không biết?

- Các cậu có phát hiện ra điều khác biệt chưa? Thời gian huấn luyện mỗi ngày từ 12 tiếng rút xuống chỉ còn chín tiếng, thời gian còn lại phải đi làm chuyện khác hết luôn?

- Mỗi ngày làm mấy chuyện này là đang coi chúng ta như đám lừa sao?

Những lời thắc mắc vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng không một ai trả lời. Các thực tập sinh chụm đầu vào nhau cùng xem kế hoạch huấn luyện một tờ lại càng ghê hơn một tờ, cảm thấy khiếp sợ tột độ. Thậm chí còn đang cho rằng ban tổ chức chỉ trêu bọn họ thôi. Thế nhưng khi tiếng đếm ngược vang lên bọn họ mới bắt đầu thấy hoảng hồn. Nếu làm theo kế hoạch này, bọn họ có thể có nhiều cơ hội lộ diện nhưng cái giá đắt mà bọn họ phải trả là rất có khả năng không còn tươm tất ở trước ống kính.

– Bạn đang đọc truyện “Tôi cứ làm trò con bò sau khi xuyên thành nữ phụ thí mạng” được edit và đăng tải miễn phí trên ứng dụng TƳT. Đọc truyện tại TƳT để ủng hộ các nhóm dịch phát triển. –

Thời gian đếm ngược vẫn đang tiếp tục, người rời đi ít ỏi không được mấy người. Có người hạ quyết tâm tranh thủ cơ hội lần này phấn đấu một phen, có người mang tâm lý hùa theo số đông - người khác không đi mắc gì mình phải đi chứ. Cứ thế, dường như không ai trong số 100 thực tập sinh rời đi. Bọn họ đứng im tại chỗ, in dấu vân tay vào giấy nhiệm vụ chẳng khác gì giấy kêu gọi tòng quân thời xưa.

Một giây cuối cùng, tiếng loa phát thanh mới phát ra lần nữa. Vẫn không có chút tình cảm nào:

- Rất tốt, các cậu can đảm hơn tôi tưởng tượng đấy.

- Nhưng mà chưa đủ. Các cậu có biết vì sao tôi xuất hiện ở đây, và vì sao tổ đạo diễn biến mất không? - Loa phát thanh lạnh lùng nói: - Bởi vì biểu hiện của các cậu khiến nhà đầu tư rất không hài lòng. Nói không chừng sau khi đêm diễn đầu tiên kết thúc, chương trình này sẽ mất nguồn vốn đầu tư và chỉ có thể dừng tổ chức mà thôi. Còn các cậu thì ai về công ty nấy.

- Khả năng của các cậu hiển nhiên không thể mang lại hy vọng gì cho ban tổ chức rồi, cho nên bọn họ bất chấp tất cả mời tôi đến đây.

- Vì vậy các cậu đã hiểu rõ chưa? Nếu đêm công diễn đầu tiên không thể làm cho khán giả chấn động thì những tập sau đó các cậu cũng không cần ở lại lộ mặt trước công chúng nữa.

- Mà tất cả những nhiệm vụ huấn luyện ở đây là vì bản thân các cậu, để các cậu có thể thực hiện mong ước của mình. Không cần biết là ước mơ về tương lai xán lạn hay tiền bạc, tất cả những nỗ lực mà các cậu bỏ ra vào thời điểm này chỉ đơn giản là vì các cậu thôi. Hiểu không?

Đám người im lặng một lúc, tiếng loa phát thanh đã im hẳn rồi. Có người tin tưởng, cũng có người không.

Một chương trình đang yên đang lành sao có thể như vậy được chứ? Nói không chừng là do ban tổ chức đùa dai trêu chọc bọn họ thôi.

Thế nhưng tức thì, tiếng loa phát thanh nói ra những điều khiến hai mắt bọn họ sáng ngồi:

- Các cậu cũng biết. bây giờ chúng ta đang rất lộn xộn, mà ban tổ chức chương trình cũng bắt đầu bất chấp tất cả rồi. Cho nên tôi chẳng có thứ gì khác để bù đắp cho những nỗ lực các cậu bỏ ra, điều duy nhất tôi có thể cho các cậu là sẽ cắt nối biên tập hết sức công bằng. Không cắt ghép video ác ý, mỗi người đều có cơ hội như nhau để thể hiện con người thật nhất của mình. Tôi nói được thì sẽ làm được.

- Huấn luyện thực sự sẽ bắt đầu vào ngày mai. Các cậu hãy tận hưởng ngày tốt đẹp cuối cùng của các cậu đi.

Sau những lời này là sự im lặng chết chóc. Nhóm thực tập sinh tụm năm tụm ba chậm rãi đi về nhà chung. Có lẽ sẽ có ai đó lén giấu điện thoại lại rồi gọi về cho công ty hỏi thăm thử xem mọi chuyện là như thế nào, buổi sáng hôm nay sạc cho bọn họ một trận trở tay không kịp hơn một tiếng đồng hồ. Nhưng mà chẳng sao, bọn họ không thể nhận được câu trả lời nào. Miệng của công ty nhà họ còn kín hơn cả ban tổ chức, bởi vì công ty cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Kế hoạch này của Lục Quỳnh gọi là “kế hoạch đảo ngược". Thiết lập hình tượng bình thường thì có gì hay, đập vỡ hình tượng sẵn có trong những tình huống áp lực nặng nề để rồi lộ ra bản tính thật sự của các thực tập sinh mới là điều thu hút khán giả nhất.

Ban đầu cậu này được thiết lập cho hình tượng chăm chỉ, cậu kia hiền lành, cậu nọ táo bạo, tốt tính,... Tất cả đều sẽ biến mất trong quá trình huấn luyện cường độ cao. Bọn họ không còn cách nào khác, ngoại trừ luyện tập bọn họ cũng chẳng còn lý do nào khác. Bọn họ không liên lạc được với công ty hay thế giới bên ngoài, bọn họ suy sụp trong lúc luyện tập khắt khe, bọn họ khóc thút thít, bọn họ mỏi mệt, bọn họ không cam lòng,... nhưng phải cắn răng kiên trì. Tuy nhiên bọn họ có thể tỏa sáng trên sân khấu như thể chưa bao giờ được tỏa sáng, mà sau khi kết thúc tất cả biết đâu bọn họ sẽ ôm đầu gào khóc vì đã có được một đám bạn bè cùng nhau chấp nhận rèn luyện. Nước mắt ở khoảnh khắc đó sẽ khiến mỗi người trong họ được công nhận hơn. Không phải giả vờ, là cảm xúc chân thật. Cho dù sau này phát sóng người hâm mộ của họ đau lòng thì sao, vào thời khắc đó họ thật sự đáng được thương yêu vì đã phô bày một mặt chân thật nhất của mình - Ứng dụng TᎽT.

Sau khi không có cắt ghép biên tập ác ý, thứ mà mỗi người trình diễn là cái tôi của họ mà thôi. Bạn là người như thế nào, rốt cuộc bạn đến đây vì mơ ước hay vì tương lai và tiền bạc? Thành thật một chút, không cần chính trực quá mà làm chi, cứ là chính bạn. Không phá thì không xây được. "Đảo ngược" là ý nghĩa này.

Ai ai cũng biết show sống còn đã thối nát từ lâu với những màn diễn xuất giả tạo và mua vote, suy nghĩ này ăn sâu vào trong tâm khảm của hầu hết các thực tập sinh. Bước đầu tiên mà Lục Quỳnh cần làm là phá vỡ hệ ý thức cũ của họ, giúp họ trở về đúng mục đích ban đầu của chương trình thực tế sống còn. Thứ ban tổ chức tuyển chọn là tài năng, thứ khán giả xem cũng là tài năng. Để trở thành một idol cần có nỗ lực và phẩm chất tốt đẹp, chứ chẳng phải cái gọi là hình tượng đâu.

Kiếp trước, phá vỡ suy nghĩ này là suy nghĩ tối thượng của Lục Quỳnh. Đáng tiếc cô chỉ có dã tâm chứ không có đủ quyền hạn, còn bây giờ thì cái gì cô cũng có rồi cho nên cô rất nôn nóng muốn thử. Lục Quỳnh yêu cầu toàn bộ ban tổ chức đối đãi nghiêm khắc với nhóm thực tập sinh, riêng cô thì đảm nhận vị trí người truyền cảm hứng không ngừng đốc thúc bọn họ.

Đây là lựa chọn hai chiều: chịu không nổi thì lập tức rời khỏi, chịu nổi thì cứ tiếp tục cố gắng. Lục Quỳnh không thể đảm bảo bất cứ điều gì với họ, nhưng cô tin chắc làm vậy chắc chắn sẽ khiến bọn họ toả sáng hơn so với thuở ban đầu và có nhiều người chú ý đến bọn họ hơn. Điều duy nhất mà Lục Quỳnh có thể cam kết với họ là không bao giờ cắt ghép biên tập linh tinh, chỉ cho phép ban biên tập dùng những phân đoạn nổi bật nhất của bọn họ thôi.

Một chương trình hơi điên rồ hoàn toàn khác với đa số chương trình tuyển chọn tài năng hiện nay, xác suất trở nên nổi bật rất cao. Cho dù bạn ích kỷ, bạn rất vụ lợi,... Chỉ cần bạn giữ được trái tim ban sơ, bạn đổ mồ hôi, thì vẫn luôn có người sẵn sàng ủng hộ bạn. Ở thời đại thật thật giả giả này, phải càng chân thật mới càng có thể chạm tới lòng người.

Lục Quỳnh đang ngồi trong phòng phát thanh nhìn chằm chằm vào màn hình camera theo dõi, trên mặt lộ ra ý cười. Sau đó chậm rãi buông microphone trong tay xuống. Trần Niệm An cúi đầu nhìn cô, lần đầu tiên thấy Lục Quỳnh không màn sự đời hoàn toàn trở nên hưng phấn. Cô giấu đi tư thái lười biếng trước kia, sống lưng thẳng tắp, và sáng bừng lên trong mắt cậu.

Âu Dương Dục cũng đang đứng ở sau lưng Lục Quỳnh nhìn thấy cảnh này không khỏi bĩu môi. Nhìn đám thực tập sinh chẳng hề hay biết bản thân sắp phải đối mặt với những điều gì, hiếm khi nảy sinh cảm giác hả hê trên nỗi đau khổ của người khác. Trước kia toàn là Âu Dương Dục bị Lục Quỳnh điên cuồng chèn ép, lúc này coi Lục Quỳnh điên cuồng áp bức người khác thì lại rất vui.

Chương kế tiếp