Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 22
Trước khi diễn ra cuộc thi thứ ba, Cố Trì lại đến thành phố Lạc một lần nữa.

Trong quán cà phê của du thuyền, Thu Thanh Duy và anh ấy ngồi tựa vào chiếc ghế chân cao cạnh cửa sổ. Cô nhìn ra bên ngoài còn Cố Trì nhìn cô nói rõ những việc xảy ra liên quan đến hôn lễ.

“Nghê San và người khai gian làm giả chứng cứ lúc trước đã bị giam trong trại giam chờ xét xử, Lục Cảnh Thâm vẫn luôn hỏi anh nơi ở của em, anh không nói. Niệm Niệm, người từng làm tổn thương em, anh nhất định sẽ khiến họ phải trả cái giá đắt nhất.”

Thu Thanh Duy gật gật đầu.

Khiến Nghê San và đồng bọn nhận được sự trừng trị của pháp luật, khiến sự áy náy và cảm giác tội lỗi của Lục Cảnh Thâm cả đời này cũng không thể biến mất —— Kết cục như thế này cũng coi như là đưa cho nguyên chủ một lời giải thích rõ ràng.

Mà Cố Trì một người nam phụ thâm tình cũng đã cho cô ấy một lời giải thích rồi.

“Anh có còn nhớ trước khi anh quay lại thành phố Phái em đã nói với anh những gì không?” Thu Thanh Duy lắc lắc những viên đá trong ly, âm thanh tuy nhỏ nhưng rõ ràng, cô nhẹ nhàng mở miệng.

Cố Trì: “Giúp em giải quyết việc xong thì sẽ nói cho anh một bí mật?”

“Đúng.” Thu Thanh Duy dừng lại động tác, ánh mắt hướng ra rất xa nơi mặt biển trước mặt: “Thật ra mà nói thì là một chân tướng.”

Có lẽ lúc có nói những lời này ngữ khí quá mức nghiêm túc, Cố Trì không tự chủ mà trở nên căng thẳng, cổ họng rõ ràng vừa uống nước xong lại trở nên cực kì khô khốc.

Anh ấy vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, hỏi: “Chân tướng gì?”

Sau đó là một khoảng thời gian trầm mặc, âm nhạc trong quán cà phê vẫn vang lên nhẹ nhàng, là một bản tình ca lãng mạn do Thủ Thiển hát, chiếc nhẫn cầu hôn Cố Trì giấu trong túi áo cũng dần dần nóng lên mấy phần.

Sau khi xử lý xong chuyện, trước khi đến thành phố Lạc, anh ấy đã suy nghĩ rất kĩ, cho dù Thu Niệm còn bao nhiêu ngày có thể sống anh ấy đều muốn nắm chặt lấy cơ hội này, vì tình cảm lặng lẽ suốt bao năm vừa qua, và cũng vì sự hối hận khi lúc trước đã thành toàn cho cô hủy bỏ hôn ước.

Đáng tiếc, những lời mà Thu Thanh Duy chuẩn bị muốn nói với anh đã trực tiếp đốt tất cả những ý niệm trong đầu anh thành tro bụi: “Cố Trì, thật ra tôi không phải Thu Niệm.”

“Cái gì?” Câu nói này khiến Cố Trì không hiểu.

“Tôi nói … tôi không phải Thu Niệm.” Thu Thanh Duy vừa nói vừa quay đầu nhìn anh ấy, trong đôi mắt nhìn thẳng ấy tuyệt nhiên không nhìn thấy một ý cười nào: “Tôi thật ra là một người ở thế giới khác, sau khi chết không biết tại sao lại đến được đây, biến thành Thu Niệm. Tôi biết mới nghe anh sẽ cảm thấy tôi đang kể chuyện trên trời viển vông nhưng sự tình đã xảy ra rồi, vào ngày thứ hai trong lễ kỉ niệm ngày cưới của Thu Niệm và Lục Cảnh Thâm thì tôi và cô ấy đã hoán đổi cho nhau rồi.”

Cố Trì không tin, mà cũng không muốn tin.

Anh ấy nhìn cô từng chút một trưởng thành, cho dù cô có hóa thành tro thì anh vẫn nhận ra đôi mắt này.

“Niệm Niệm, em nói như thế này là muốn bản thân dễ chịu hơn một chút hay là muốn anh bỏ cuộc trong việc muốn cùng đi cùng em suốt quãng đời còn lại?”

Phản ứng của Cố Trì cũng đã nằm trong dự liệu của cô, Thu Thanh Duy nhẹ nhàng lắc đầu: “Cho dù tôi thật sự là Thu Niệm, những ngày tháng còn lại cô ấy cũng sẽ không muốn ở cạnh anh, tôi nghĩ điều này anh còn rõ hơn tôi.”

Lời nói làm tổn thương người khác nhất luôn luôn là lời nói thật nhất, chỉ là người nghe không khẳng định sẽ có thể lọt tai.

Cố Trì cười khổ: “Niệm Niệm, em vẫn chưa thể quên Lục Cảnh Thâm sao?”

Cậu bé ngốc, nữ chính đã được định trước là thuộc về nam chính, cô ấy từ trước đến giờ vẫn chưa một lần từ bỏ Lục Cảnh Thâm, thậm chí cho dù bị anh ta lợi dụng ngàn vạn lần cũng không thể từ bỏ tình yêu dành cho anh ta.

Thu Thanh Duy thở dài, nói cho Cố Trì một sự thật tàn khốc: “Thu Niệm chưa bao giờ từ bỏ Lục Cảnh Thâm.”

“Anh ta phụ bạc em nhiều như thế, làm tổn thương em nhiều như thế, tại sao em vẫn …” Cố Trì có chút không thể khống chế cảm xúc, mắt khóa chặt tại hai mắt của Thu Thanh Duy, con ngươi thuận theo sự run rẩy của cơ thể mà dao động không ngừng.

“Cái này thì anh phải hỏi tác giả rồi.” Thu Thanh Duy lại một lần nữa vứt ra một tin tức tình báo: “Cố Trì, thế giới mà các anh đang ở chính là trong một cuốn tiểu thuyết mà tôi đã từng đọc, cho dù Lục Cảnh Thâm có làm tổn thương Thu Niệm bao nhiêu đi chăng nữa nhưng họ là nam nữ chính thế nên bất luận có xảy ra chuyện gì thì bọn họ vẫn là một đôi không thể tách rời.”

Nhìn thấy cảm xúc bị tổn thương trong ánh mắt của anh ấy, Thu Thanh Duy vỗ vỗ vai anh: “Nói cho anh chân tướng như thế này, tôi thật sự rất xin lỗi.”

Thật ra lúc tìm thấy Thu Thanh Duy tại thành phố Lạc, Cố Trì đã lờ mờ nhận thấy cô thay đổi quá nhiều, trừ khuôn mặt giống nhau thì trên người của cô không tìm thấy bất cứ vết tích nào của Niệm Niệm. Nhưng khi ấy anh ấy đang đắm chìm trong sự vui sướng khi tìm lại được người anh ấy yêu thương mà anh ấy những tưởng đã đánh mất, càng không xem xét kĩ càng, chỉ cho rằng cô cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, không còn cố chấp với Lục Cảnh Thâm.

Anh ấy cứ nghĩ đã đợi được cơ hội mà bản thân đã đánh mất, kết quả người mà anh ấy đợi sớm đã không còn …

Cố Trì không thể chịu nổi sự tàn khốc này, anh ấy cố gắng rất lâu mới có thể mở miệng khàn giọng hỏi: “Vậy còn Niệm Niệm thì sao? Cô ấy đi đâu rồi?”

“Tôi cũng không biết.” Thu Thanh Duy lại một lần nữa nhìn ra phía xa xăm, “Nhưng thật ra, cô ấy trong thời gian này rời đi có lẽ lại là một loại giải thoát.”

Cố Trì nghe không thể hiểu, Thu Thanh Duy liền tiếp tục tiết lộ một số tình tiết trong truyện. Cố Trì im lặng lắng nghe, sự phẫn nộ và hận thù trong mắt không ngừng tăng lên như cỏ dại mọc sau mưa. Mặc dù là chuyện vẫn chưa xảy ra, nhưng trong lòng anh ấy rất rõ Niệm Niệm chắc chắn sẽ làm như vậy, vì một Lục Cảnh Thâm ép dạ cầu toàn, mặc dù đau đớn nhưng không có cách nào thoát ra khỏi tình yêu ấy.

“Đoạn sau tôi không đọc nữa, cốt truyện quá máu chó, tôi không thể tiếp nhận.” Thu Thanh Duy nhìn Cố Trì, nói một cách chân thành: “Nếu như tôi là tác giả, tôi nhất định sẽ để anh và Thu Niệm ở bên nhau. Cố Trì, anh là một nhân vật rất tốt, người đọc đều rất thích anh, thật tiếc chúng tôi đều không phải là tác giả, không thể thay anh làm chủ.”

Cô có thể bình tĩnh nói ra những tình tiết ngược luyến giữa Lục Cảnh Thâm và Thu Niệm như thế này, lại vừa có thể thản nhiên biểu thị sự hi vọng anh ấy và Thu Niệm có thể trở thành một đôi như vậy khiến anh ấy không có cách nào tiếp tục tự lừa mình dối người rằng người trước mắt chính là Niệm Niệm của anh ấy rồi.

Anh ấy chán nản ngồi đó, ánh nắng xán lạn ngoài cửa sổ cũng không thể soi sáng bóng tối nơi đáy mắt anh.

“Cảm ơn cô đã nói cho tôi những điều này.” Rất lâu sau anh ấy mới từ trong sự kinh hoàng và bi thương quay trở lại, hỏi cô với đôi mắt đỏ hồng: “Cô nhìn có vẻ là một người rất mạnh mẽ, Niệm Niệm trao cho cô quãng đời còn lại có lẽ là một sự đúng đắn.”

Thu Thanh Duy cười nhạt, giơ tay phải về phía anh ấy: “Thu Thanh Duy, đó là tên của tôi.”

Cố Trì định thần lại, bắt lấy tay cô: “Cố Trì, rất hân hạnh được làm quen với cô.”

***

Cuối tháng bảy.

Nghĩa trang thành phố Phái.

Ngoài trời đang đổ mưa, những tầng mây đen quấn quýt che hết ánh nắng ấm áp của mặt trời, rõ ràng vừa mới qua buổi trưa nhưng nhìn bên ngoài không khác gì đã đến hoàng hôn.

Cả nghĩa trang rộng lớn hiu quạnh.

Cố Trì đứng trong màn mưa, trong tay là một chiếc ô màu đen, yên tĩnh nhìn chiếc bia mộ lạnh lẽo trước mắt.

Người con gái trong ảnh xinh đẹp đến mức khiến bó hoa trong tay anh ấy cũng chịu thua sắc thắm, vẫn đối mặt với anh cười e thẹn như thuở ban đầu. Tiếc thay, anh ấy đã không thể nghe chính miệng cô một lần nữa gọi “anh Cố Trì.”

Nước mưa chảy trên khuôn mặt lạnh buốt nhưng nước mắt lại ấm nóng lạ thường.

Niệm Niệm của anh ấy, mãi mãi sẽ không trở về nữa …

Tuy rằng thân thể của Thu Niệm vẫn còn sống, nhưng người đã sớm không còn nữa rồi, thế nên, ngay sau khi từ thành phố Lạc trở về anh ấy đã xây cho cô ấy một ngôi mộ, bên trong đều là di vật lúc cô ấy còn sống để lại, là minh chứng cho việc cô ấy đã từng tồn tại.

Nhìn bia mộ trống trải, anh ấy đặt lên một bó hoa bách hợp màu trắng, nhướng mày hạ mày đều khóc không thành tiếng.

Dựa theo tất cả những gì Thu Thanh Duy nói, thế giới mà anh ấy và cô ấy đang sống vốn dĩ là một cuốn tiểu thuyết đã được viết sẵn kết cục. Cho dù anh ấy đến sớm hay muộn, lúc trước có nhượng bộ hay không, anh ấy đều không phải là người có thể bước vào trái tim Niệm Niệm.

Nhưng anh ấy vẫn yêu cô.

Mặc kệ tác giả nắm trong tay quyền kiểm soát của thế giới này, anh ấy thay mặt cho Cố Trì, thay mặt cho một con người vẫn đang sống sờ sờ, anh ấy vẫn như cũ yêu Thu Niệm.

Một mình anh ấy đứng trong màn mưa rất lâu, nói ra hết tất cả những tình cảm mà anh ấy chưa kịp bày tỏ với bia mộ trước mắt.

Anh ấy không biết những lời này có thể truyền đến Niệm Niệm hay không, chỉ là mưa càng ngày càng to phảng phất như cô ấy đang trả lời anh ấy vậy.

Sáu giờ chiều.

Trời đã hoàn toàn tối đen.

Lúc này, ngoài nghĩa trang bỗng vang lên tiếng bước chân đầy hoảng loạn cùng với giọng nói gấp gáp: “Cố Trì! Niệm Niệm cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?!”

Cố Trì không quay đầu, bây giờ anh ấy không muốn nhìn thấy bản mặt chán ghét của Lục Cảnh Thâm.

Chỉ là việc không thể do anh ấy tự quyết, Lục Cảnh Thâm rất nhanh đã xuất hiện trước mắt anh ấy, nắm lấy cổ áo anh ấy mà truy hỏi: “Tôi hỏi anh Niệm Niệm ở đâu? Anh mau trả lời tôi!”

Cố Trì lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt không còn những ấm áp cùng thâm tình ban nãy mà chỉ còn lại hận thù cùng sự phẫn nộ.

Lục Cảnh Thâm bị ánh mắt của anh ấy làm cho mất kiểm soát, có chút choáng váng, tay bị anh ấy hận thù kéo ra, chân có chút loạng choạng suýt ngã, sau khi đứng vững tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Trì, phẫn nộ hỏi: “Tôi hỏi anh Niệm Niệm ở đâu! Anh bị câm rồi sao?”

“Niệm Niệm ở đâu ư?” Cố Trì nhắc lại xong câu nói này liền cười một cách thê lương.

Lục Cảnh Thâm bị phản ứng kì lạ của anh ấy làm cho phát cáu liền quát: “Anh cười cái gì?”

Cố Trì cụp mắt xuống không thèm nhìn anh ta, đầu ngón tay ướt nước mưa chỉ vào bia mộ trước mặt, âm thanh nhẹ đến mức dường như không nghe thấy: “Cô ấy đang ở đây, lẽ nào anh không nhìn thấy? Cũng phải … mắt anh bị mù đến mức không nhận ra ân nhân cứu mạng, làm sao có thể nhìn thấy cô ấy cơ chứ? Cô ấy chịu khổ, cô ấy chịu ủy khuất, anh đều biết mà làm như không nhìn thấy …”

Từ sau khi biết chân tướng, Lục Cảnh Thâm mỗi ngày đều sống trong áy náy và tự trách, quanh quẩn trong tâm trí anh ta hàng đêm đều là khuôn mặt đẫm nước mắt của Thu Niệm, không ngừng hỏi anh ta tại sao không tin tưởng cô ấy.

Khoảng thời gian này anh ta chịu không biết bao nhiêu giày vò, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nếu như còn không tìm thấy Thu Niệm, anh ta thật sự sẽ chết.

Những chỉ trích của Cố Trì anh ta không thể phản bác, thế nên chỉ đành nói: “Đúng! Tôi đáng chết! Tôi mắt mù! Tôi có lỗi với Niệm Niệm! Tôi sẽ dùng tất cả quãng đường còn lại để bồi thường cho cô ấy thế nên anh mau nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu?”

“Suỵt.” Cố Trì đặt ngón trỏ lên môi: “Đừng lớn tiếng, sẽ làm phiền đến Niệm Niệm.”

Cả nghĩa trang chỉ có hai người anh và Cố Trì, ở đâu ra Thu Niệm?

Lục Cảnh Thâm không thể nhịn được nữa, lại tiếp tục nắm lấy cổ áo của Cố Trì, trầm giọng: “Đủ rồi! Cố Trì tôi nói cho anh biết, đừng có mà ở trước mặt tôi giả ngu! Nói cho tôi biết Thu Niệm đang ở đâu?”

Chiếc ô trong tay Cố Trì rơi xuống đất.

Hai người đàn ông đứng trong mà mưa, đôi mắt đều đỏ ngầu.

Cố Trì khẽ nhấc môi, chính vào lúc Lục Cảnh Thâm tưởng rằng cuối cùng anh ấy cũng nói địa điểm cả Thu Niệm cho anh ta thì liền bị Cố Trì nắm cổ áo ngược lại, sau đó khi đang phản kháng lại anh ta bị Cố Trì nắm lấy tóc, đập mạnh người anh ta vào bia mộ phía sau.

Đỉnh đầu truyền đến cơn đau, ngay sau đó là máu tươi chảy ra đầy trán.

Khi anh ta phẫn nộ ngẩng đầu, anh ta nhìn thấy bức ảnh ngay kế bên, khuôn mặt quen thuộc bây giờ chỉ toàn là màu xám, đang an tĩnh nhìn anh ta.

Lúc này, tầng mây dày nặng cùng sấm chớp đùng đùng vang lên không ngừng bên tai anh.

Tim anh ta đập loạn nhịp, ngay lập tức một điềm báo không lành hiện lên trong anh ta.

Trong tâm trạng căng thẳng, anh ta nhìn tên được khắc trên bia mộ, bên trên viết “Lăng mộ của Thu Niệm.”

Lục Cảnh Thâm từng tưởng tượng ra hàng ngàn hàng vạn tình huống khi gặp lại Thu Niệm, tình huống xấu nhất cũng chỉ là cho dù anh ta cầu xin chuộc tội cô ấy cũng không tha thứ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ đến sẽ phải tạm biệt cô ấy qua con đường âm dương cách biệt.

Máu từ trán anh ta thuận theo gương mặt chảy vào mắt, toàn thế giới bị nhuộm thành màu đỏ.

Anh ta cứ quỳ gối trước bia mộ như thế, nhìn cái tên trên mộ hết lần này đến lần khác, mỗi chữ anh ta đều biết nhưng tập hợp lại anh không thể hiểu nỗi ý nghĩa của nó.

Lăng mộ của Thu Niệm …

Đây là cái gì? Tại sao anh ta lại không hiểu?

“Cố Trì, tôi hỏi anh Thu Niệm đi đâu rồi, anh cho tôi xem cục đá khắc tên này là có ý gì?”

Chương kế tiếp