Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 33
Sau câu hỏi, khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt đỏ bừng như bị đốt cháy, đến cả bàn tay nắm lấy Thu Thanh Duy cũng trở nên cứng đờ, câu trả lời hiển nhiên đã rõ ràng, anh vẫn cố chấp: “Ai yêu thầm em?’’

Đồng đội: …

Đúng là đồ não heo chết tiệt mà, xứng đáng độc thân cả đời

Thu Thanh Duy chỉ nhìn anh một lúc, rồi nhẹ nhàng ‘’Ồ’’ một tiếng.

Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy cả người đều khó chịu, anh nhìn cô với ánh mắt tránh né bối rối hỏi: “Ý em là gì?’’

Thì chính là ý đó. Thu Thanh Duy hơi nheo mắt, tiếp tục trêu chọc anh: “Không lẽ anh còn mong chờ điều gì khác sao?’’

Một loại cảm giác bị nhìn thấu hết tất cả khiến Bạc Nguyên Triệt vội vàng né tránh, lắp bắp nói: “Anh không ngờ …

Đôi mắt Thu Thanh Duy ngập tràn ý cười, lại là một tiếng “Ồ”’.

Lại là “Ồ”, rốt cuộc cô có ý gì đây ? Có phải hay không là đã nhìn ra cái gì rồi?

Trong cổ họng như có một viên kẹo vừa ngọt lại vừa chát, một phần mong cô phát hiện ra tâm ý của bản thân, một phần lại muốn giấu đi vì sợ cô sẽ từ chối.

Loại tâm trạng này thật khó chịu, Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, đang chuẩn bị tỏ tình, nhưng Quý Ninh người lúc nãy đã tốt bụng giúp anh hoà giải lại nói xen vào lúc này: “Chị Duy, lúc nãy chị mới nói đừng có hiểu lầm, rốt cuộc là hiểu lầm gì vậy?”

Những lời này khiến bầu không khí mơ hồ trong phường đột nhiên tan biến, vài cặp mắt nhìn chằm chằm Thu Thanh Duy, chờ đợi câu trả lời.

Cảm giác sợ hãi ập đến, Bạc Nguyên Triệt không quan tâm đến việc sẽ tỏ tình, anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thu Thanh Duy, khàn giọng hỏi: "Đúng vậy, là hiểu lầm gì vậy”

Sau khi Thu Thanh Duy giải thích sự việc, cả khán phòng đồng thanh —

“Vì vậy, nguyên nhân em không từ mà biệt là do được chẩn đoán sai bệnh?”

Thu Thanh Duy xoè tay: “Đúng vậy, sau khi phát hiện ra là chẩn đoán sai rồi tôi liền quay trở lại.”

Cho dù cô ấy đã nói ra nguyên nhân, nhưng mọi người vẫn chưa chấp nhận được.

“Nhưng mà việc lớn như vậy vì sao lại không cùng chúng tôi thương lượng chứ.”

“Đúng vậy ! Chị Duy, chúng tôi đã xem chị như người một nhà rồi, vậy mà chuyện này chị lại định giữ một mình, rốt cuộc chị xem chúng tôi là gì?”

“May mắn thay đó là một chẩn đoán sai, nếu không chúng tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cô nữa đúng không?”

Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người bình tĩnh: "Tôi bệnh là việc riêng của tôi, tôi không muốn làm phiền người khác, dù có nói ra cũng không giúp được gì, chỉ làm mọi người thêm lo lắng thôi.”

“Chị Duy, lời này của chị thật xa cách.”

“Đúng vậy, cô cứ rời đi mà không nói một lời nào, chúng tôi càng lo lắng hơn, phải không?"

“Lúc cô giúp chúng tôi giải quyết việc của Minh Toa Toa tại sao không nghĩ rằng chúng tôi làm phiền cô?”

Giữa tất cả những lời phàn nàn, Bạc Nguyên Triệt nằm trên giường bệnh trong im lặng, quay lưng về phía Thu Thanh Duy, nhấc chăn bông lên và quấn chặt lấy mình.

Cả phòng bệnh im lặng một lúc.

Thấy dáng vẻ đó của Bạc Nguyên Triệt, đồng đội nhìn nhau, đều nháy mắt ra hiệu cùng nhau rời khỏi phòng bệnh, chừa lại không gian cho hai người.

Thu Thanh Duy nhìn người đang cuộn tròn trên giường bệnh, bất lực bước tới: “Tức giận à?”

Người đang trốn dưới chăn vẫn phớt lờ cô.

Thu Thanh Duy ngồi xuống cạnh giường, cùng anh nói lý lẽ: “Anh nghĩ xem, đến cả bác sĩ cũng không có cách nào chữa bệnh nan y, nói với mọi người có thể có cách sao? Khiến mọi người cùng tôi buồn sao?”

Người đang quay lưng với cô vẫn bất động, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Thu Thanh Duy thật sự không có quá nhiều sự kiên nhẫn, trước khi gặp anh cô không nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày phải dỗ một người đàn ông như dỗ một đứa trẻ.

“Nếu anh không nói chuyện, tôi sẽ nhấc chăn lên đấy.” Cô nói với giọng đe dọa nửa vời.

Anh càng quấn chăn chặt hơn, âm thầm tỏ rõ sự phản đối.

Thu Thanh Duy cảm thấy buồn cười: “Đều là người trưởng thành cả rồi, anh còn giở trò này, có trẻ con quá không?’’

Cô nói rồi đi lại kéo chăn bông của anh, nhưng người bên trong có chết cũng không buông, cô và anh lôi kéo hồi lâu, cuối cùng anh cũng chịu thua sự cứng đầu của cô mà buông tay.

Khoảnh khắc chăn bông được nhấc lên, Thu Thanh Duy nhìn thấy một khuôn mặt đầy nước mắt, đôi mắt của người đàn ông đỏ bừng, anh đang cắn chặt môi không chịu phát ra bất cứ âm thanh nào.

Phần mềm nhất nơi trái tim cô dường như nhói đau, tất cả mọi chuyện vặt vãnh này đều khiến trái tim cô rung động.

“Sao anh lại khóc?” Cô sững sờ, đưa tay giúp anh lau nước mắt.

Cảm thấy mất mặt, Bạc Nguyên Triệt tránh tay cô kéo lấy chiếc gối che mặt, không muốn cho cô nhìn thấy.

Trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi cái gối, anh khịt khịt mũi, trầm ngâm một lúc lâu mới cất giọng nói: “Bị bệnh là chuyện của riêng bản thân em sao? Không muốn làm phiền người khác? Vậy, em xem anh là gì?”

Càng nghĩ về điều đó anh càng tức giận, nước mắt cũng cuộn trào mãnh liệt.

“Anh biết là em rất mạnh mẽ, rất nhiều việc anh nhúng tay vào ngược lại còn mang đến phiền phức cho em, nhưng mà … em có thể hay không … dựa vào anh ? Một chút thôi … cũng tốt.

Anh muốn trở thành một phần trong cuộc sống của em, anh sẽ nỗ lực trở nên càng mạnh mẽ hơn, càng đáng tin cậy hơn, vì vậy …

Anh nâng gối lên, trưng ra khuôn mặt đã ngấn lệ, lần nữa ôm lấy cô, thì thầm bằng giọng nghẹn ngào: “Tiểu Duy, em không chỉ có một mình, em còn có anh, bất kể lúc nào cũng còn có anh.’’

Sinh ra không có cha mẹ, lại sống với một ông cụ bị tai nạn mất đi một chân, Thu Thanh Duy từ nhỏ đã tự lập nên chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai. Ông cụ cũng biết tuổi của mình sẽ không thể đi cùng cô quá lâu, nên ông không bao giờ đối xử với cô nhẹ nhàng như những cô gái bình thường, mà cố ý để cô dựa vào chính bản thân giải quyết mọi chuyện. Cứ như thế mãi, Thu Thanh Duy liền rèn được tính tình điềm tĩnh mỗi lần xảy ra chuyện gì đó.

Vì vậy, dù trước hay sau khi xuyên vào sách, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm vào ai và cũng không ai yêu cầu cô ấy dựa dẫm vào như anh cả.

Cái ôm thật ấm áp.

Trên người anh ấy có mùi của nắng.

Thật khiến người ta cảm thấy thư thái, chỉ muốn rũ bỏ những mệt mỏi mà tựa vào vai anh hít thở một hơi thật thoải mái.

Khoảnh khắc ôm anh, Thu Thanh Duy nghĩ, nếu như anh theo đuổi cô một cách nghiêm túc, cô sẽ không ngại cho anh một cơ hội.

***

Không giống như ánh nắng chói chang ở thành phố Lạc, bầu trời thành phố Phái được bao phủ bởi những đám mây đen.

Trong một căn hộ cao cấp, Lục Cảnh Thâm từ từ mở mắt.

Trợ lý vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Lục, ngài tỉnh rồi, nhanh, gọi bác sĩ !”

Nghe vậy, Lục Cảnh Thâm lại nhắm mắt, tuyệt vọng dâng trào, anh ta một lòng một dạ muốn chết đi, không ngờ lại được cứu trở về.

“Tại sao?” Anh ta nói, giọng yếu ớt và run rẩy: “Tại sao phải cố gắng như vậy? Tại sao lại ngăn cản tôi đến gặp Niệm Niệm ?”

Trợ lý choáng váng, nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Lục Cảnh Thâm bất tỉnh nằm trên xe cấp cứu, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng lại vô cùng thanh thản, coi như chết đi sẽ là điều hạnh phúc nhất đối với anh ta.

Sau đó, nghe nhân viên bảo vệ tuần tra khu biệt thự kể rằng xăng đã đổ vào toàn bộ phòng ngủ, lửa bốc cháy dữ dội, nếu không phát hiện sớm thì những người bên trong đã bị thiêu rụi thành tro.

Có vẻ như tổng giám đốc Lục đã luôn quyết tâm tìm đến cái chết.

Người trợ lý có cảm xúc lẫn lộn.

Kể từ khi tin tức về cái chết của cô Thu được đưa ra, tổng giám đốc Lục sụt cân với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, anh ta đến công ty cũng không quản, chỉ một lòng vì cô Thu trả thù, gần như toàn bộ thời gian đều trong nghĩa trang cùng bia mộ nói chuyện, trong đôi mắt luôn có tình yêu thương sâu đậm.

Hoá ra, câu anh ta thường nói bên miệng: “Đợi mọi việc giải quyết xong xuôi sẽ đi đến bên Niệm Niệm” không phải chỉ là một lời nói vu vơ, anh ta sớm đã có ý định này, chỉ đợi sắp xếp xong mọi việc liền đi đến thế giới của cô Thu cùng bên cạnh cô ấy.

“Tổng giám đốc Lục, cô Thu mất đi mọi người đều cảm thấy rất thương tiếc, nhưng mong ngài hãy nén bi thương, sớm phấn chấn trở lại.”

Phấn chấn?

Niệm Niệm chết rồi, anh ta sao có thể vui vẻ phấn khởi được chứ? Phấn khởi cho ai xem chứ?

Lục Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào trần nhà lạnh lẽo, mặc dù trái tim vẫn còn đập, nhưng thân thể anh ta đã chết rồi.

Bỏ qua lời thuyết phục của trợ lý, anh ta nhấc chăn và ngồi dậy, bàn tay nắm chặt lại và nó nhanh chóng rỉ máu, nhưng anh ta không quan tâm.

“Quay về đi để tôi yên.” Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng như người mất hồn: “Tôi không còn lý do gì để sống nữa …”

Trợ lý xúc động không ngừng khuyên nhủ: "Anh vẫn còn công ty, sự nghiệp và một tương lai tươi sáng mà."

Lục Cảnh Thâm cười một cách thê lương: "Niệm Niệm đi rồi, tôi cần làm gì nữa chứ ? "

Trước đó, anh ta luôn cho rằng mình sống để vực dậy nhà họ Lục, nhưng bây giờ Niệm Niệm đã không còn nữa, anh ta mới hiểu ý nghĩa của cuộc sống đối với mình là gì. Con người luôn là trước khi chết đi mới biết, cuộc sống của mình nực cười đến chừng nào, cuối cùng thì bản thân đã bỏ lỡ những thứ thật sự rất quan trọng.

Trước khi nhân viên y tế đến, Lục Cảnh Thâm đã rút kim truyền dịch ra và chuẩn bị rời đi. Khi đến gần cửa phòng, anh ta nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài.

"Cầu xin ông! Chỉ cần cho tôi gặp tổng giám đốc Lục!"

"Tổng giám đốc Lục! Tổng giám đốc Lục! Xin ngài hãy rộng lượng! Ngài tha cho gia đình nhỏ của chúng tôi đi!

Nghê San kia đã phạm phải sai lầm, ngài muốn giải quyết như thế nào cũng được, chúng tôi cũng không có phàn nàn gì, chỉ cầu ngài tha cho nhà họ Nghê chúng tôi ! Đó là tâm huyết được truyền từ đời này sang đời khác của chúng tôi.”

Lục Cảnh Thâm dừng chân, dạ dày trống rỗng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Bây giờ anh ta nghĩ đến Nghê San liền nhớ đến những ngày đêm hoang đường lúc trước, anh ta ôm lấy cô ta với sự biết ơn, nâng niu như một báu vật kết quả tất cả không là gì ngoài những lời nói dối và cạm bẫy.

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ánh mắt anh ta trần đầy tức giận: “Cho họ biến đi chỗ khác.’’

Trợ lý nhận lệnh, lập tức chạy đi đuổi người.

Hành lang vốn yên tĩnh đã bị nhà họ Nghê quấy rầy, còn có thể nghe thấy tiếng hét như heo bị giết vang vọng qua cửa sổ.

“Tổng giám đốc Lục! Xin ngài rộng lượng! Ngài nể tình Nghê San đã ở bên ngài một thời gian lâu, xin ngài hãy buông tha cho nhà họ Nghê chúng tôi!”

“Tổng giám đốc Lục! Con ả Nghê San ở trong tù đã bị dạy một bài học rất khủng khiếp! Dây thanh quản của cô ta đã bị phá hủy, cô ta không thể nói trong suốt quãng đời còn lại của mình, mắt cô ta bị mù, cô ta không thể nhìn thấy gì và thậm chí cô ta còn có hai ngón tay bị đứt lìa. Cô ta đã thế này rồi, cũng không khiến ngài nguôi giận sao ?”

Lục Cảnh Thâm đã mua chuộc nữ nhân trong tù, khiến họ đặc biệt “chăm sóc” Nghê San, nên khi nghe những điều này anh ta cũng không mấy ngạc nhiên.

Chỉ là hỏng dây thanh quản, hỏng mắt, hỏng ngón tay thôi thì còn gì bằng so với nỗi đau mà Niệm Niệm phải gánh chịu?

Không đủ ...

Còn lâu nữa mới đủ ...

Anh ta muốn Nghê San phải sống không bằng chết!

Có lẽ là do anh ta vừa mới ngủ dậy, cảm xúc dao động khiến mắt anh ta tối sầm lại, suýt ngã, anh ta vội vàng đỡ tường, bịt miệng và ho dữ dội hai lần.

Cổ họng đầy vị ngọt tanh.

Anh ta đã đưa tay ra, lòng bàn tay anh ta chứa đầy máu ấm, đỏ đến kinh ngạc.

Chương kế tiếp