Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 35
Vào sáng sớm ngày hôm sau, một tiếng kinh hoàng “Tiểu Duy!” đã phá vỡ sự yên tĩnh kéo dài trong phòng bệnh.

Bạc Nguyên Triệt lòng vẫn còn sợ hãi ngồi dậy, hơi thở dồn dập, trán thấm đẫm mồ hôi, anh hoảng hốt cúi đầu xuống, hai tay không tự chủ mà nắm chặt vào nhau, thuận thế nhìn lại, vừa lúc đó trên giường bệnh Thu Thanh Duy bị đánh thức không vui ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngái ngủ nhìn hắn chằm chằm.

“Mới sáng sớm mà nổi điên gì hả?”

Lúc này mới 5 giờ 30 phút, ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, khí sắc trong phòng bệnh u ám khiến người ta có cảm giác ngột ngạt.

Bạc Nguyên Triệt không nói lời nào, tựa đầu vào giường nghỉ tạm.

Trong cơn mơ, anh sợ hãi đi khắp nơi mà không tìm thấy Tiểu Duy giống như bàn tay vô hình mà sắc nhọn bóp hắn đến hô hấp khó thở.

Thu Thanh Duy nhận ra anh không có chút bất thường, bất chấp cơn buồn ngủ còn sót lại mà vén chăn xuống giường xem hắn như thế nào.

Qua ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy một đôi mắt bất lực, tóc của anh ướt đẫm mồ hôi lạnh dính vào hai bên mặt khiến khuôn mặt trở nên vừa yếu ớt vừa tái nhợt.

“Làm sao vậy? Gặp ác mộng hả?” Cô đưa tay lau mồ hôi cho anh.

Đầu ngón tay chạm vào gò má anh dường như mang theo hơi ấm yên lòng, nhẹ nhàng xua tan mọi sợ hãi.

Tay cô đặt vào trán, bỗng Bạc Nguyên Triệt từ từ tỉnh dậy cùng thanh âm của anh có chút yếu ớt, yếu ớt đến mức khó mà nghe rõ: “Thật xin lỗi … vừa rồi tôi gặp ác mộng, đã quấy rầy đến em rồi.”

“Anh mơ gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Thu Thanh Thanh ngồi xuống giường của anh.

“Cũng không có gì …” Bạc Nguyên Triệt có chút ngượng ngùng mở miệng nhưng lại do dự hồi lâu rồi mới nói, "Tôi chỉ … mơ không tìm thấy em, tìm khắp nơi mà cũng không tìm được em … Tôi ... đã rất lo lắng.”

Lời này khiến Thu Thanh Duy sửng sốt.

Bản thân đi 1 tháng mà không nói lời từ biệt, vậy mà đã ảnh hưởng lớn đến anh ta như vậy sao? Ngay cả trong mơ cũng không thể ngủ yên giấc.

Cô ấy yên lặng hồi lâu rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu, tôi ở đây mà không đi đâu hết, bây giờ chưa tới 6 giờ sáng, anh ngủ thêm một lát đi.”

Bạc Nguyên Triệt lại nằm xuống theo lời cô, nhìn cô đắp chăn cho anh rồi lại xoa đầu anh, tinh thần căng thẳng được thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng từ từ quay trở lại.

“Vậy em cũng ngủ đi.” Anh ta lẩm bẩm với đôi mắt khép hờ, tay vẫn nắm lấy tay cô, như thể anh ta đang canh giữ một lá bùa bảo hộ.

Thu Thanh Duy không cách nào buông tay, nghĩ rằng đó là lỗi của cô, liền để mặt cho anh tiếp tục nắm lấy tay, dùng chân kéo chiếc ghế đến cạnh thành giường và ngồi xuống, cô không vội vàng chìm vào giấc ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn anh qua ánh sáng yếu ớt.

Phát giác được ánh mắt, Bạc Nguyên Triệt ánh mắt khẽ hé, buồn ngủ hỏi: “Sao em chưa ngủ?”

Thu Thanh Duy: “Tôi ngủ đủ rồi.”

Cô từ trước đến nay luôn dậy sớm, đã thức dậy rồi thì càng tỉnh cũng không muốn nằm lì trên giường, huống hồ vừa mới nghe những lời nói của anh khiến cô không ngủ nổi nên chỉ tận dụng sự yên tĩnh ở đây để suy nghĩ về một số chuyện.

Vì bệnh nan y được chẩn đoán sai nên bản thân lần này còn rất nhiều thời gian, bao nhiêu dự tính trước kia đều bị phá huỷ.

Ví dụ như Thu thị, ban đầu cô ấy nghĩ sẽ quyên góp tất cả cổ phiếu của mình cho quỹ từ thiện sau khi qua đời để khiến nhà họ Thu trực tiếp phá sản, nhất định sẽ không để tên cặn bã Lục Cảnh Thâm được hưởng lợi. Tuy nhiên cô không chết, di chúc đã chuẩn bị trước đó cũng không được lập, vì vậy việc đối phó với tập đoàn Thu thị còn phải được bàn bạc kỹ càng. Mặc dù cô với Thu Niệm đều không biết gì về kinh doanh, nhưng cô không có ý định giống như Thu Niệm đối với công ty lại thờ ơ lãnh đạm như này, mặc cho người ngoài chia nhau hưởng lợi, dù sao cũng là tâm huyết truyền từ đời này qua đời khác của tổ tiên nhà họ Thu.

Chẳng hạn như trở lại đường đua, giải quyết xong lại bị người ác ý cắt đứt mộng tưởng. Ở thế giới ban đầu của cô, cô không có ai để dựa vào nhưng hiện tại, cô nắm trong tay nhà họ Thu, có thể nói là vừa có thế lực vừa có quyền lực, cô muốn “sự công bằng” một lần nữa xuất hiện trên đường đua và tuyệt đối không để tư bản làm vấy bẩn vùng đất thánh trong tâm trí cô.

Còn việc nữa chính là …

Cô nhìn người đàn ông trên giường bệnh không nỡ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cô luôn cảm thấy nếu yêu anh, nhất định sẽ thú vị hơn những gì cô nghĩ.



Lần này Bạc Nguyên Triệt đã ngủ thẳng đến trưa.

Khi tỉnh dậy Thu Thanh Duy vẫn còn ngồi ở bên cạnh giường, tay trái cho anh ta nắm chặt, tay phải thì đang cầm nĩa ăn thức ăn mang từ ngoài vào.

Quý Ninh và Tô Ngạn yên tĩnh ngồi một bên, trợ lý bận rộn cả đêm để giải quyết lượt tìm kiếm đứng đầu trên mạng xã hội, lúc này cô đang ngáp ngắn, ngáp dài cùng với đôi mắt gấu trúc.

Khi một số người nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đã tỉnh, nhao nhao đổ dồn ánh mắt vào anh.

“Tỉnh rồi à?” Tô Ngạn liếc anh một cái rồi lạnh nhạt nói: “Cậu tỉnh rồi thì đem cất vuốt chó đi, đừng để ảnh hưởng chị Duy ăn cơm.”

Ban đầu Bạc Nguyên Triệt chẳng màng tới lời nói của cậu ấy, nếu không phải nghĩ tới việc Tiểu Duy dùng một tay ăn cơm không tiện thì anh có thể để như này một ngày cũng được!

Sau khi miễn cưỡng buông tay, Quý Ninh đỡ anh ngồi xuống, thuận tiện đem cơm bệnh nhân cho anh.

Cháo trong tô nhìn thấy liền cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Bạc Nguyên Triệt không nhịn được mà liếc nhìn sang bát của Thu Thanh Duy, nhìn thấy cuộn thịt xông khói và măng tây, con sâu tham lam cũng đã lộ diện.

“Anh muốn ăn hả?” Thu Thanh Duy nhận ra liền gắp một miếng rồi lắc trước mặt hắn.

Bạc Nguyên Triệt thành thật mà gật đầu: “Muốn.”

Ngay khi Thu Thanh Duy dự định gắp cho anh một miếng để giải toả cơn thèm, Tô Ngạn đã kịp thời ngăn lại: “Chị Duy, đừng nuông chiều cậu ta, nằm viện là đáng đời cho cậu ta, nói cậu ta đừng đi bar uống rượu mà lại không nghe, này phải dạy cho hắn một bài học!”

Nghe được câu này, Thu Thanh Duy đưa tới giữa chừng thì dừng lại, rất tán đồng: “Ừm, quả thật, đã đến lúc phải dạy cho anh một bài học.”

Bạc Nguyên Triệt tức giận trừng mắt nhìn Tô Ngạn.

Tô Ngạn đem thìa nhét vào tay anh, cuối cùng mở miệng nói lời ác ý: “Muốn ăn gì thì chăm sóc vết thương cho tốt đã, xuất viện trước đi rồi gà rán, thịt nướng, tôm hùm đất, bún thập cẩm cay … Cậu đừng mơ mà nghĩ tới.”

Bạc Nguyên Triệt: “...”

Tên đồng đội chó này!

Mọi người trong phòng nhịn cười nhìn xem Bạc Nguyên Triệt chấp nhận ăn bữa cơm bệnh nhân.

Cuối cùng, Thu Thanh Duy vẫn cho một miếng thịt xông khói và măng tây cuộn vào đĩa của anh, động tác cực nhanh, nghiêng đầu nháy mắt với anh, ra hiệu cho anh ta ăn trước khi Tô Ngạn ăn mất.

Bạc Nguyên Triệt thì không trốn tránh liền cố tình ho hai tiếng, khi Tô Ngạn nhìn sang thì đem đồ ăn gắp lên khoe khoang trông rất đắc ý.

Tô Ngạn: “...”

Thực sự là đủ rồi.

Sau bữa ăn, trợ lý cân nhắc đã đến lúc nói chuyện chính rồi.

“A Triệt, tôi đã mua một bản đánh giá thủy quân tối hôm qua, cũng đã mất không ít người hâm mộ. Bây giờ thông tin có nhiều lượt tìm kiếm nhất trên mạng xã hội đều “sai”, ngày mai tôi sẽ yêu cầu quan hệ công chúng ra thông báo nên tin tức đứng đầu tìm kiếm sẽ nhanh chóng giảm xuống, chuyện này coi như được giải quyết rồi.”

Nghe xong,Bạc Nguyên Triệt lẩm bẩm câu: “Thực ra không đính chính cũng chẳng sao …”

Trợ lý: “?”

“Ban đầu tôi gọi cô ấy là ‘Tiểu Duy’, không cần lý do tốt gì để giải thích …”

Trợ lý nói: “Mọi người đều biết chuyện này nhưng cậu đang đi trên con đường thuận lợi, nếu cậu thừa nhận chẳng khác nào tự tìm đường chết, không thấy tin tức vừa bị tung ra đã có một làn sóng lớn người hâm mộ nữ dọa trèo tường vào nhà sao?”

Bạc Nguyên Triệt đặt tay lên cổ, chỉ hướng ánh mắt về phía Thu Thanh Duy, lại cụp mắt xuống, thẹn thùng nói: “Dù sao … sớm muộn gì cũng phải công khai …”

“Tôi chịu không nổi cậu rồi!” Tô Ngạn chen vào nói: “Chị Duy, đừng nghe tên máu chó này nói!”

Trợ lý cũng đề nghị: “Hiện tại chính là thời hoàng kim trong sự nghiệp của cậu, việc công khai trong thời điểm này quả thực rất điên rồ! Trừ phi cậu chuyển giới thành công.”

Tô Ngạn nhắc nhở: “Chị Duy vẫn chưa đồng ý! Đừng tự mình đa tình quá!"

“Tự mình đa tình” mấy chữ này nghe thật nhói lòng.

Bạc Nguyên Triệt ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi nhìn về phía Thu Thanh Duy, nhưng kết quả đối phương lại trực tiếp giáng cho hắn một đòn chí mạng—— “Đúng là anh nên lấy sự nghiệp làm trọng.”

Nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của anh, dường như không đồng ý công khai thì liền cự tuyệt hắn như này, Thu Thanh Duy không khỏi buồn cười: “Không phải anh thích ca hát sao? Vậy thì bớt lan truyền những scandal bất lợi đi."

Bạc Nguyên Triệt tủi thân lẩm bẩm: “Lần này không phải là một vụ bê bối …”

Là thật đó …

Trước lúc này, Tô Ngạn thật đúng là không ngờ thằng tiểu tử này thế mà nghĩ tới yêu đương! Anh vạch rõ ranh giới hạn tiếp xúc trong 800 mét với các nghệ sĩ nữ, nên tất cả mọi người đều hoài nghi rằng anh sẽ chìm đắm vào âm nhạc sống cô độc trong suốt quãng đời còn lại, nhưng không ngờ tới chỉ vì tình yêu chưa tới mà thôi. “Chị Duy còn chưa bằng lòng mà cậu đã bắt đầu suy nghĩ tới chuyện công khai, vậy nếu như cô ấy đồng ý có phải một giây sau liền tính tới chuyện kết hôn luôn không?”

“Xin hãy để Chị Duy xinh đẹp một mình, người ta không muốn thành đôi cùng cậu đâu.”

Trợ lý: “Vậy tôi vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu nha!”

Tô Ngạn gật đầu thay anh: “Cô cứ làm như vậy đi, đừng nghe theo yêu cầu mù quáng của cậu ta.”

***

Quá trình đứng đầu các trang tìm kiếm trên mạng xã hội giảm dần, chấn thương của Bạc Nguyên Triệt đang dần hồi phục, bởi vì sân khấu không cao nên chỉ bị gãy xương nhẹ, anh đã được xuất viện sau một tuần tĩnh dưỡng.

Một lần nữa trở lại phòng làm việc, một nhóm người lần lượt chúc mừng, đây là lần thứ hai Bạc Nguyên Triệt xuất viện nên chủ yếu vẫn là chúc mừng sự quay trở lại của Thu Thanh Duy.

“Chị, chị trở về thật là phúc đức cho tụi em vì không cần phải nhìn khuôn mặt ủ rủ xám xịt của A Triệt rồi!”

“Đúng vậy đó! Chị không biết đâu, trong thời gian này phòng làm việc quả thực là rất u ám và em gần như sắp chết vì trầm cảm.”

“Chị Duy, trở về rồi thì chị đừng đi nữa, nếu muốn đi thì cũng thông báo một tiếng nhưng tuyệt đối không được nói lời từ biệt lần nữa. Trái tim của chúng tôi chịu không nổi đâu.”

Nói đến đây, Thu Thanh Duy nghĩ đến nhiều vấn đề lớn mà thành phố Phái để lại, liền nhân cơ hội này mở miệng: “Tôi quyết định phải rời khỏi đây một thời gian.”

Bầu không khí vui vẻ ban đầu đột nhiên ngưng lại.

Nụ cười trên khuôn mặt Bạc Nguyên Triệt bỗng nhiên biến mất, anh lo lắng nhìn chằm chằm vào Thu Thanh Duy, biểu cảm đó cứ như thể cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo vậy.

“Đừng nhìn tôi như vậy.” Thu Thanh Duy ra hiệu cho mọi người thoải mái: “Tôi sẽ không đi mà không từ biệt đâu, nhưng ở thành phố Phái còn có một số việc cần giải quyết.”

Bạc Nguyên Triệt buộc miệng nói ra: “Tôi đi cùng em.”

“Chân của anh vừa mới lành, vẫn là ngoan ngoãn ở phòng làm việc đừng có chạy lung tung.” Thu Thanh Duy trực tiếp từ chối: “Hơn nữa cũng không phải là đi một hai ngày liền quay về.”

Nghe xong lời này, trái tim của Bạc Nguyên Triệt như đông cứng lại: “Vậy thì em phải giải quyết trong bao lâu?”

“Không rõ lắm”. Thu Thanh Duy không biết gì về kinh doanh, phỏng đoán cẩn thận … Ít nhất cũng phải nửa tháng.”

Một khi Lục Cảnh Thâm từ chức vị trí tổng giám đốc, kiểm kê lại ban giám đốc, tiếp quản công việc kinh doanh của Thu thị không phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai được.

Sau một lúc dừng lại, cô nói thêm: “Sau khi xử lý xong mọi việc ở thành phố Phái, tôi còn muốn đi một chuyến đến Thủ Đô.”

Cuối cùng hai chữ đó khiến Bạc Nguyên Triệt toàn thân run lên: “Em … đi tới đó làm gì vậy?”

Thu Thanh Duy trong mắt bùng lên ngọn lửa, nhẹ nhàng nói ra bốn chữ: “Trở lại đường đua.”

Nghe tin Thu Thanh Duy muốn kinh doanh, những người còn lại trong phòng làm việc nhao nhao biểu thị đã hiểu, tiếp tục uống rượu và ăn thịt, cũng chúc cô mọi điều tốt đẹp.

Nhưng đêm nay một nhân vật chính trên bàn ăn lại không hào hứng, cầm một chai soda cam và ủ rủ đi đến chiếc ghế sofa trong góc rồi uống cạn.

Trong tuần này anh đã cùng Tiểu Duy ngày ngày có nhau, anh đã quen với những ngày tháng như này. Bây giờ cô ấy đột nhiên muốn rời đi, còn đi tới tận nữa tháng, khoảng cách quá lớn đã khiến tâm trạng của anh như chìm xuống đáy vực.

Quá dài rồi …

Chỉ xa nhau một ngày mà anh còn không chịu được thì …

Anh ngồi một mình hồi lâu, chỗ ngồi bên cạnh bị lõm xuống, kèm theo một câu: “Không vui?”

“Không có.” Anh cúi đầu xuống, giọng nói như bị bóp nghẹt, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo không nên quá để lộ ra.

Thu Thanh Duy nghĩ rằng có lẽ tháng đó cô ra đi mà không nói lời từ biệt đã khiến anh bị bóng ma tâm lý, liền hứa: “Tôi thực sự chỉ đi làm việc, tôi bảo đảm sẽ trở về.”

Bạc Nguyên Triệt vẫn cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới đưa tay cho cô, bốn ngón tay nắm lại thành nắm đấm, chỉ có ngón út là đứng thẳng.

Thu Thanh Duy hiểu ý cũng đưa ngón út ra cùng anh ngoắt ngoéo: “Như này đã yên tâm chưa.”

Tất nhiên là không thể!

Ngay lúc cô định rút tay ra Bạc Nguyên Triệt dùng sức ôm lấy cô, chợt ngước nhìn lên với một đôi mắt bất an và hỏi: “Có thể kết nối với vị trí, thời gian thực với tôi được không?

Thu Thanh Duy đồng ý: “Nếu điều này có thể khiến anh yên tâm.”

Hai người họ rất nhanh đã tải app xuống.

Nhìn thấy hai chấm đỏ chồng lên nhau trên bản đồ, Bạc Nguyên Triệt cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

“Vậy em xong việc thì trở về sớm một chút nhé.”

Anh không biết rằng khi anh nói câu này, cực kì giống với dáng vẻ của một người vợ nhỏ nhắn đợi chồng trở về. Nếu Thu Thanh Duy gật đầu đồng ý, ngay lập tức anh sẽ bỏ lại hết tất cả công việc mà anh đã tích góp được đi đến thành phố Phái cùng cô.

Giống như vậy, anh cũng không biết rằng sự say mê của Thu Thanh Duy đối với anh là duy nhất.

Chương kế tiếp