Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 42
Trác Tuyết khóc bỏ chạy khỏi phòng ăn.

Cảm thấy xấu hổ.

Hôn thê của cậu ta bỏ chạy rồi. Thu Thanh Duy vung tay một lần nữa tỏ ý Hạ Minh buông tay.

Hạ Minh siết chặt tay lại, không hề có ý định buông tay.

Trước giờ cậu ta không bao giờ nhẫn nại đi giải thích với con gái nhưng khi nghe câu nói của cô, lúc này lại nghiêm túc giải thích rõ ràng: “Đã nói đây là ý muốn của trưởng bối trong nhà, bây giờ hôn ước đã hủy bỏ rồi.”

“Là anh tự mình đến cầu thân, làm sao có thể chỉ là ý muốn của trưởng bối chứ?”

Bị cô tìm ra điểm vô lý trong câu nói, Hạ Minh nghẹn lời một lúc tức giận nói: “Nếu không phải tôi tưởng rằng cô chết rồi sao! Vì thế mới không để tâm đến việc kết hôn với ai.”

Thu Thanh Duy: “Chuyện này này tôi không gánh nổi đâu.”

“Dù sao hôn ước của tôi và cô ấy đã hủy bỏ rồi, có thể kết thúc chuyện này ở đây được không?” Hạ Minh không đủ nhẫn nại hỏi.

“Đều đã bàn đến chuyện cưới xin rồi, anh nói hủy bỏ là hủy bỏ sao, thật cũng đủ căn bã mà!” Thu Thanh Duy nhịn không được mắng một câu.

Hạ Minh cũng không nổi giận, nhếch khóe môi nói: “So với chồng cũ của cô vẫn còn kém xa lắm.”

Cậu ta cố ý nói ra câu này nhằm thăm dò, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô muốn biết xem cô còn tình cảm luyến tiếc đối với Lục Cảnh Thâm hay không.

Nhưng cậu ta rất nhanh liền thấy vui vẻ trở lại bởi vì một chút phản ứng Thu Thanh Duy cũng không có, thậm chí còn tỏ vẻ chán ghét đồng tình: “Anh và anh ta kẻ tám lạng người nửa cân.”

Hạ Minh hừ một tiếng khinh thường, Lục Cảnh Thâm so sánh với cậu ta? Đây chính là điều sỉ nhục mà.

Không muốn tiếp tục nói tới người không liên quan vào, cậu ta kéo Thu Thanh Duy lại gần phía mình, chỉ từ một cử chỉ nhỏ có thể thấy được sự sở hữu cô của cậu ta: “Hẹn ai cùng ăn cơm vậy? Hủy buổi hẹn đi, đi cùng tôi.”

Không biết mặt dày đến cỡ nào?

Thu Thanh Duy lại lần nữa rút tay ra nhưng lại chẳng rút được, thế là giận tím mặt cảnh cáo: “Bỏ ra, đừng ép tôi phải đánh anh.”

Hạ Minh lại cười một tiếng.

Cô là người dũng cảm duy nhất trên thế giới dám nói ra lời này, cậu ta lại tận hưởng một cách vui vẻ .

Kéo tay cô đặt lên trên mặt mình, cậu ta khiêu khích nói: “Đánh đi, hướng phía này mà đánh.”

Cậu ta cho rằng đây là đùa vui, lại không nghĩ cô thật sự ra tay đánh, một tiếng “bốp” vang lên ngay bên tai phải mất một hồi lâu mới có thể định thần lại.

Vậy mà cô không thủ hạ lưu tình, cơn đau dần dần lan tỏa , Hạ Minh cảm thấy hai má đang ửng đỏ cả lên.

“Cô ra tay thật sao?” Cậu ta hoàn hồn, lấy tay che má rõ ràng đang tức giận.

Đến cả Hạ lão gia cũng không dám đánh vào mặt cậu ta, người khác lại càng không dám đụng vào dù chỉ là 1 ngón tay , người phụ nữ này không chỉ đánh mà còn không khách khí đánh một cách thô bạo, cây ngay không sợ chết đứng — “Là anh bảo tôi đánh, bây giờ lại tỏ ra tức giận?”

Trước khi gặp cô, Hạ Minh thật không nghĩ tới sẽ có một ngày cậu ta bị một người phụ nữ đánh giữa thanh thiên bạch nhật như này.

Đầu lưỡi cậu ta chạm vô thành má, sắc mặt tối sầm im lặng một hồi, sau cùng tự mình hạ hỏa một bụng đầy tức khí, đánh thì cũng đã đánh rồi, giờ còn làm gì được nữa?

“Cô đặt phòng số bao nhiêu? Chúng ta đi vào trong.”

“E rằng không được.” Thu Thanh Duy lại giãy dụa cổ tay, thấy bản thân vẫn ở vị trí cũ không thoát được không khỏi khó chịu với bản thân, nếu như là thân thể trước đây của cô thì đã sớm đánh người người này thành đầu heo rồi.

Cô nhìn chằm chằm vào tay Hạ Minh đang nắm chặt nói: “Tôi đã hẹn ăn cơm với bạn rồi, không có rảnh dây dưa cùng anh.”

“Hủy đi là được.” Hạ Minh nói xong, chợt nghĩ tới điều gì, nhướng mày cười hỏi:”Sao, không hủy được chẳng lẽ là hẹn với tình nhân sao?”

Ngay khi vừa nói xong, chữ tình nhân nói ra từ trong miệng cậu ta.

Cố Trì trực tiếp đi từ công ty tới, không kịp thay bộ đồ âu phục ra, màu sắc của bộ đồ tối làm tôn lên khuôn mặt anh tú nhưng lại nghiêm nghị, vừa tiến vào trong đã thu hút biết bao ánh nhìn từ phía nữ giới.

Từ trước tới nay anh ấy đều không để ý những ánh mắt hâm mộ đó nhưng lần này thấy Thu Thanh Duy đang bị một người đàn ông dây dưa anh ấy không thể không quan tâm đến , tiến về phía trước hai ba bước, nắm cổ tay Hạ Minh giữ chặt, dùng lực tách hai người ra xa, sau đó liền kéo Thu Thanh Duy ra phía sau, còn bản thân tiến lên trước hoàn toàn dùng thân thể chắn lại.

“Vị tiên sinh này, anh tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?” Vừa hỏi xong câu này, Cố Trì nhận ra đối phương trước mặt là ai, không khỏi sửng sốt: “Là cậu?”

Hạ Minh hừ nhẹ một tiếng, liếc nhìn Thu Thanh Duy đang được anh ấy khẩn trương ra sức bảo vệ, thái độ có vẻ như không khách khí cho lắm: “Anh Cố.”

Hai người chỉ gặp qua nhau khi cùng tham gia một hội nghị kinh doanh quốc tế ở Thủ đô, độ thân quen còn chưa đến mức cách xa nhau mười mét gật đầu chào.

Trước nay Thu Thanh Duy không hỏi chuyện kinh doanh thương trường, ông Thu luôn nuông chiều cô, tất nhiên cũng không muốn đem con gái đến tham gia những cuộc hội nghị nhàm chán như vậy, cho nên cô không có khả năng có thể tiếp xúc với Hạ Minh, bây giờ lại như vậy là chuyện như thế nào .

“Cậu Hạ.” Sắc mặt Cố Trì có chút không vui, lại hỏi lần nữa: “Cậu tìm vợ chưa cưới của tôi có chuyện gì sao?”

“Vợ chưa cưới?” Hạ Minh nhấn mạnh ba chữ này, vẻ mặt có chút đùa giỡn.

Cố Trì tưởng rằng cậu ta không biết, đang định giới thiệu, lại nghe thấy tiếng cười nhạo từ đối phương: “Hôn lễ của hai người tám trăm năm trước coi như không tính, xem tôi là kẻ ngốc, mọi tin tức gì đều không biết đến sao?”

Đôi mắt Cố Trì đột nhiên nhíu chặt.

Thu Thanh Duy vỗ vai anh ấy, nhỏ tiếng nói: “Ở thành phố Lạc có quen biết, anh ta điều tra em.”

Điều này không có gì lạ

“Được rồi Hạ Minh, người tôi đợi đã đến rồi, anh đi về đi. “Thu Thanh Duy cất tiếng đuổi khéo.”

“Chỉ có hai người?” Hạ Minh hỏi.

“Không được sao?” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhích người chuẩn bị đi vào phòng, không có ý định để ý đến cậu ta.

Cậu ta biết Cố Trì là một đối thủ không hề dễ cạnh tranh nhưng chung quy là tình địch ngấp nghé người phụ nữ của cậu ta, Hạ Minh nào có thể dễ dàng an tâm để anh ấy với Thu Thanh Duy cùng nhau ăn cơm?

Cậu ta dang tay chặn đường, không cho cô đi: “Quay lại với người cũ chẳng có gì thú vị, người như anh ta nhìn thấy liền nhàm chán, cô với anh ta ở cùng nhau nhịn được bao nhiêu ngày?”

Thu Thanh Duy không thích vì loại hiểu lầm mập mờ này, nhưng nếu có thể thoát khỏi rắc rồi này thì hiểu lầm theo ý nghĩ của cậu ta cũng không phải là không được.

Bèn cố ý nói: “ Ai nói là người cũ không thú vị? Hơn nữa kết hôn không phải là tìm người ổn định chăm sóc gia đình sao? Người như anh phong lưu đa tình mới là người không đáng tin cậy.”

Hạ Minh cắn răng tức giận: “Cô theo tôi, tôi liền chấm dứt mọi thứ.”

“Thật ngại quá, tôi chính là thích kiểu người con trai nhà lành trong sáng thuần khiết.” Thu Thanh Duy trực tiếp ném cho cậu ta câu nói như kết án tử hình: “Loại người như anh nhất định đã bị dùng qua rồi, không được.”

Chết tiệt! Hạ Minh trước nay theo đuổi phụ nữ không cần dùng sức, hoặc là không cần theo đuổi, nhìn trúng ai liền cất tiếng đối phương tự động ngoan ngoãn bò lên giường. Đâu giống Thu Thanh Duy, cậu ta vứt bỏ sĩ diện theo đuổi cô, cô không những không đáp ứng, lại còn tỏ ra ghét bỏ!

“Thu Thanh Duy, cô vừa vừa phải phải thôi!”

Cố Trì lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Hạ Minh, thấy Thu Thanh Duy đối với cậu ta không chút hứng thú, liền ra mặt giúp đỡ: “Cậu Hạ, cậu không nghe thấy cô ấy đang cự tuyệt anh sao? Tiếp tục dây dưa thật là mất phong độ.”

Hạ Minh cười nhạo một tiếng: “Tôi cũng không giống anh, vì phong độ mà đem người phụ nữ của mình đem nhường người khác, người mà Hạ Minh tôi nhìn trúng, ai cũng không nhường.”

Câu nói này chọc đúng nỗi đau của Cố Trì.

Cánh tay đang buông thõng bên người liền siết chặt.

Trong hơn một năm nay anh ấy cũng rất hối hận, nếu như ban đầu có thể đủ ích kỷ một chút không đồng ý việc hủy bỏ hôn ước, hoặc có thể hèn hạ một chút viện ra cái cớ không để hủy hôn, dựa vào tính tình lương thiện của Niệm Niệm, cô nhất định sẽ hủy bỏ việc kết hôn với Lục Cảnh Thâm.

Nhưng yêu cầu của cô ấy, trước nay anh ấy đều không từ chối được …

Cho dù, là một yêu cầu khiến anh ấy đau khổ dày vò.

Chuyện nói đổi thân thế, Thu Thanh Duy chỉ nói với Cố Trì, đối với cô mà nói, người này là người của mình, thấy anh ấy bị bắt nạt, đương nhiên cô sẽ đứng ra bảo vệ. Thế là cô kéo tay Cố Trì lại, cố ý làm động tác thân mật nói: “Đã trải qua cuộc hôn nhân với tên chồng cặn bã cũ Lục Cảnh Thâm, anh nghĩ tôi lại có thể tìm một người đàn ông nửa cân tám lạng giống anh ta sao? Tôi bây giờ chính là thích người đàn ông có phong độ như Cố Trì, cho dù là ăn chay, phiền anh tránh đường một chút, đừng ảnh hưởng đến buổi hẹn hò của chúng tôi.”

Hạ Minh sửng sốt, trong tiềm thức vội thanh minh cho bản thân: “Này, tôi với chồng cũ của cô không phải một guộc!”

“Giống hay không giống đều không liên quan đến tôi.” Thái độ của Thu Thanh Duy dứt khoát, thấy cậu ta không nhường, cô đưa tay dứt khoát đẩy cậu ta một cái: “Tôi không có thời gian cùng anh chơi trò nhàm chán này, đừng quấy rầy tôi nữa.”

Suy cho cùng cũng là một nam tử hán cao ngạo, dù cho có lại thích một người phụ nữ đi nữa thì cũng có giới hạn.

Bị cô nói như tát vào mặt, Hạ Minh tức giận quay đầu bỏ đi.

Người qua đường trong nhà hàng tiếc nuối vì không còn kịch hay để xem, Thu Thanh Duy thở phào nhẹ nhõm vì đã đuổi được tên phiền toái này đi, thấy Cố Trì còn đang sửng sốt, liền dùng khủy tay húc nhẹ anh ấy một cái, thu lại dáng vẻ ngọt ngào hồi nãy, dùng giọng điệu theo cách bạn bè thường nói giục anh ấy: “Đi thôi, đừng để người không quan trọng mà ảnh hưởng đến tâm trạng, chuyện giữa anh với Thu Niệm anh ta là một người ngoài làm sao có thể biết được? Cố ý nói những lời đó, chẳng qua là muốn anh tức giận trong lòng, anh thật là lại dễ dàng bị anh ta lừa.”

Những đạo lý này Cố Trì đều hiểu.

Nhưng chuyện tình cảm, không có đạo lý nào lý giải nổi.

Không muốn làm cô mất hứng, Cố Trì đè nén sự khó hiểu trong lòng xuống, nghiêng người tránh đường, gật đầu đáp: “Ừ, chúng ta đi thôi.”



Bước qua đại sảnh, hai người ngồi trong một phòng riêng tư yên tĩnh. Món ăn rất nhanh đã được mang lên, phục vụ đóng cửa lại để không gian riêng tư cho thực khách.

Thu Thanh Duy nghiêm túc ăn cơm, Cố Trì lại có chút không yên lòng.

Sự xuất hiện của Hạ Minh dường như đã xuất hiện một lỗ hổng trong tim anh ấy, nhìn thoáng qua tưởng như không có ảnh hưởng gì lớn nhưng những cảm xúc buồn bã cứ âm thầm trào dâng, dần dần hóa thành một dòng xoáy khó có thể bỏ qua.

Thu Thanh Duy rồi cũng sẽ biết yêu.

Anh ấy bỗng nhiên thức tỉnh, ý thức được điều này .

Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, anh ấy phát hiện, cô là một phụ nữ rất có mị lực, cho dù không có vẻ đẹp yêu kiều của Niệm Niệm cũng đủ thu hút ánh mắt của nhiều đàn ông.

Hôm nay là Hạ Minh, vậy ngày mai thì sao?

Thu Thanh Duy từ chối Hạn Minh, nhưng ai bảo đảm được cô cũng sẽ từ chối người đàn ông khác?

Nghĩ đến chuyện ta dùng thân phận của Niệm Niệm cùng người đàn ông khác yêu đương thậm chí là kết hôn, dù rằng điềm đạm giữ bình tĩnh cỡ nào cũng khó có thể chấp nhận được.

Nhưng rồi cũng làm được gì? Dù có là hình dạng của Niệm Niệm, suy cho cùng cô không phải là Niệm Niệm. Anh ấy không thể vì hình dáng này mà cưới cô, nhớ nhung một người con gái khác, anh ấy cũng không thể vì quá chú ý đến cảm nhận của bản thân mà ngăn cản cô yêu đương kết hôn, như vậy cũng thật quá ích kỷ.

Cho nên điều anh ấy có thể làm chính là tôn trọng cô, chúc phúc cô trong những khoảnh khắc tương lai .

Suy nghĩ thông điều này, trong lòng Cố Trì ngược lại cảm thấy thoải mái.

Anh ấy rót rượu vang cho hai người, nâng ly chạm vào ly của của chủ động nói: “Sau này lại gặp phải chuyện như thế, em có thể không cần bận tâm đến anh.”

Thu Thanh Duy nhấc ly lên chưa uống vội, đợi câu tiếp theo của anh ấy.

Cố Trì cũng không uống, anh ấy thong thả đem ly rượu bỏ xuống, chất lỏng màu đỏ thẫm phản chiếu khuôn mặt dịu dàng ấm áp của anh ấy, trong mắt hiện lên đều là sự tình cảm thâm tình đối với người phụ nữ anh ấy yêu duy nhất.

“Em đã vì Niệm Niệm làm bao nhiêu là chuyện, từ hôm nay trở đi hãy sống vì bản thân mình đi, làm chuyện mình thích, cùng người mình thương yêu đương, không cần có gánh nặng tâm lý gì cả.”

“Sao đột nhiên lại nói những lời này?” Thu Thanh Duy vừa hỏi xong đồng thời cũng nghĩ ra câu trả lời: “Là vì Hạ Minh? Anh nghĩ nhiều rồi, anh ta không phải người yêu lý tưởng của em, em với anh ta tuyệt đối không thể có chuyện gì với nhau.”

“Anh biết.” Cố Trì nói: “Anh ta chỉ là khiến tôi đột nhiên hiểu ra một số chuyện mà thôi.”

“Anh nói nghe thử xem?”

Lại nhìn khuôn mặt thẫn thờ, trầm ngâm ấy, người anh ấy thấy không còn là con người anh ấy thương nhớ nữa.

Cặp lông mày nhíu chặt của Cố Trì cuối cùng cũng dãn ra, cười nói với cô: “Thật ra trước đây anh vẫn luôn không biết làm sao để đối diện với em, luôn coi em thành Niệm Niệm? Nhưng cô rõ ràng không phải, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt này liền xem em thành một người khác, lại không thể làm được gì …”

Chuyện phiền não này Thu Thanh Duy không phải không thể hiểu được, chỉ là cô cảm thấy, người như Cố Trì không nên học theo Cổ Tảo Phách chơi trò thế thân.

Quả nhiên, nhân vật nam phụ mà cô ngưỡng mộ nhất trong cuốn sách đã không làm cô thất vọng, rất nhanh liền nói —— “Vừa nãy anh đã nghĩ kĩ rồi, anh sẽ không xem em thành thế thân của Niệm Niệm nữa, điều này đối với em hay em ấy đều không xúc phạm.”

“Em là em, Niệm Niệm là Niệm Niệm.”

“Người anh yêu là em ấy, không phải là bóng dáng đẹp như tranh của em ấy.”

Thu Thanh Duy thực muốn khen anh ấy vài câu, khoảnh khắc nâng ly, trong lồng ngực có chút chấn động nhẹ nước mắt ngay sau đó nước mắt liền không khống chế được mà chảy ra, giống như mưa liền mấy ngày, cuối cùng cũng buông bỏ được.

Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Thu Thanh Duy vẫn xem là bình tĩnh.

Cô đưa tay lên che đi tầm mắt kinh ngạc của Cố Trì, bình tĩnh để nước mắt tự do chảy xuống.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Vì vậy Thu Niệm …

Cô có hối hận không?

Chương kế tiếp