Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 51
Cô ấy hiểu rằng cái giới giải trí này là nơi có ảnh hưởng tiêu cực đến suy nghĩ và cách sống của một người, ngay cả một người thanh cao như Bạc Nguyên Triệt cũng không thể tránh khỏi việc bị nhuốm trong màu đen của nó.

Cô ấy chỉ là không phục.

Vốn tưởng rằng khoảng cách giữa cô và Bạc Nguyên Triệt luôn tồn tại sự xa cách, không ngờ tới một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ mình chưa từng thấy trên màn ảnh lại có thể dễ dàng chạm tới bạch nguyệt quang* của cô ấy. Thật là nực cười!

*Bạch nguyệt quang: chỉ những người nằm ngoài tầm với của trái tim, luôn ở trong trái tim nhưng không ở bên cạnh. Ý chỉ Bạc Nguyên Triệt

Người phụ nữ này có thể, dựa vào đâu mà cô ấy không thể?

“Ban nãy tôi vừa mới hỏi, anh ấy không hề thừa nhận cô là bạn gái của anh ấy.” Tống Sân Sân cười trêu chọc, trong mắt hiện lên tia hy vọng: “Vậy nên chúng ta nên tự dựa vào năng lực, sau này đừng dùng thủ đoạn để mà cản trở chúng tôi nói chuyện được không? Thật là nhỏ mọn.”

Thu Thanh Duy gần như khó chịu với những lời bàn luận của cô ấy.

Thoáng nhìn thấy Bạc Nguyên Triệt đang từ bên kia trở về mang theo thứ gì đó, cô mở cửa ngồi vào ghế lái, muốn tạo cho vị giáo thảo khiến người khác mê đắm này không gian để “nói chuyện” thỏa thích.

“Được, tôi sẽ không cản trở cô.”

Cô vừa nói vừa khởi động xe.

Ngay sau đó, Bạc Nguyên Triệt nhìn chiếc xe lái trực tiếp qua mặt mình với một dấu chấm hỏi trên mặt, chiếc xe không hề dừng lại trong giây lát.

!!!

Trong tiềm thức anh muốn đuổi theo.

Nhưng anh bị Tống Sân Sân ngăn lại: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không! Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Nhìn thấy cô ta, Bạc Nguyên Triệt cau mày: “Sao cô lại ở đây?”

“Ký ức xưa của chúng ta bị đứt đoạn, tớ nghĩ rằng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại nhau như thế này nữa, cho nên tớ thấy vẫn nên nói ra.” Tống Sân Sân cắn môi dưới nói với anh tất cả về tình yêu bao năm của cô ấy: “Bạc Nguyên Triệt, em không thể quên được anh, từ trước tới giờ em vẫn luôn thích anh, nếu người phụ nữ đó có thể thì tại sao anh không cùng em thử chứ? Khuôn mặt của em thuần khiết tự nhiên, vòng tròn xã hội của em cũng rất trong sạch, em cũng không có đòi hỏi bất kì điều gì từ anh, chỉ đơn giản làm em thích anh mà thôi!”

Những lời tỏ tình hùng hồn của cô ấy không khiến anh cảm động.

Bạc Nguyên Triệt nhạy bén nắm bắt được cụm từ: “Người phụ nữ đó?”

Cái giọng điệu cố tình hạ thấp đó khiến anh không vui, vì vậy anh không cần giữ thái độ lịch sự với cô ấy nữa, giọng cũng trở nên trầm xuống: “Gì mà người phụ nữ đó? Cô ấy chính là người con gái tôi thích, khuôn mặt cô ấy chính là tự nhiên, vòng tròn xã hội làm sao mà không trong sạch, cô nên tôn trọng cô ấy một chút! Cô ấy thực sự không cần bất kì điều gì …”

Nói đến đây, anh dừng một chút, giọng nói trở nên buồn bực và lạc lõng: “Cô ấy thậm chí còn không có một bức ảnh của tôi!”

Nghĩ đến chiếc xe không biết sẽ đi về đâu, Bạc Nguyên Triệt thực sự hối hận khi đồng ý lời đề nghị thăm lại trường cũ của Thu Thanh Duy, nếu không, anh làm sao có thể gặp phải những rắc rối như vậy?

Anh lo lắng đến phát điên, không đếm xỉa tới Tống Sân Sân nữa, liền đuổi theo chiếc xe đó.

Tống Sân Sân không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, sững sờ tại chỗ một lúc lâu để cố hiểu ra điều anh vừa nói.

Vậy nên …

Bạc Nguyên Triệt đang theo đuổi người phụ nữ đó? Vẫn là … chưa theo đuổi được?

Nhìn bóng lưng người đang vội vã rời đi, Tống Sân Sân nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.

Người đó còn là hoa đán cao lãnh vô cảm năm xưa không vậy? Dáng vẻ hối hả đuổi theo chiếc xe của anh giống như con chó bị nhà ai bỏ lại và đang cố gắng trở lại bên cạnh chủ.

Điên rồi!

Thế giới này điên rồi!



Ở đằng kia, Bạc Nguyên Tiệt đuổi qua hai con phố, chiếc xe vốn đã chạy đi từ lâu vì một lý do nào đó đã quay lại, đang hướng về phía anh.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh không hề trách việc Thu Thanh Duy bỏ anh ở lại, chỉ cúi xuống đưa cho cô ly trà sữa đã được đóng gói: “Trà sữa ở quán này rất ngon, tranh thủ uống lúc nó còn nóng.”

Nhìn ly trà sữa, Thu Thanh Duy không biết nên biểu đạt thế nào mới tốt.

Cô chỉ gượng gạo nhận lấy đồng thời ra hiệu bảo anh lên xe.

“Sao nói chuyện nhanh vậy?” Cô hỏi

“Nói chuyện gì?” Ngay khi Bạc Nguyên Triệt hỏi xong, anh mới hiểu ra cô đang nói về điều gì, vì vậy anh giải thích: “Anh với cô ta không có gì để nói cả, lúc đó chỉ là người qua đường, hiện tại cũng vậy và tương lai cũng vậy.”

Thu Thanh Duy vừa cắm ống hút vừa uống một ngụm trà sữa.

Không ngọt không nhạt, mùi vị vừa miệng, thật sự rất ngon.

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không thể gạt bỏ sự không vui trong lòng, lúc đặt trà sữa xuống, cô mím môi khẽ ngâm nga: “Hấp dẫn ong bướm.”

Bạc Nguyễn Triệt: ???

Những chiếc lá bạch quả đang bay ngoài cửa sổ.

Tạo nên khung cảnh đẹp nhất vào những ngày thu.

Thế nhưng hai người trong xe lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.

Thu Thanh Duy đang chất vấn bản thân về sự hớ hênh của mình ngày hôm nay, trong khi Bạc Nguyên Triệt đang suy nghĩ về mình đã làm sai điều gì để mà có cụm từ “hấp dẫn ong bướm”.

Là vì anh đã chăm sóc cho Tống Sân Sân sao? Nhưng anh không bao giờ ngờ rằng cô giáo hay trực ở kho lưu trữ lại là cô. Hơn nữa, anh không có bất kỳ lời nói hay hành động mập mờ nào đó, không phải sao?

Sao có thể …

Đột nhiên, một ý nghĩ hiện lên trong đầu khiến anh trợn tròn mắt lên không thể tin nổi.

Lẽ nào …

Lẽ nào Tiểu Duy cô ấy … đang ghen sao?!

Mặc dù anh cảm thấy chữ này rất không phù hợp với cô, nhưng dường như không có lời giải thích nào hợp lý hơn cho hành động của cô.

Việc Tiểu Duy ghen, liệu điều đó chứng tỏ rằng anh có hi vọng để tỏ tình?

Nghĩ đến đây, anh không khỏi vui mừng khôn xiết, đôi mắt đào hoa dưới cặp kính râm cong thành hình lưỡi liềm, anh bật cười thành tiếng trong vô thức.

Trong xe đang rất yên tĩnh.

Cho dù với một tiếng cười kiềm chế ngắn ngủi, cũng khiến cho Thu Thanh Duy nghe ra ý cười đó.

Cô hơi nheo mắt nhìn anh: “Anh có vẻ đang rất vui?”

Bạc Nguyên Triệt nhanh chóng kiềm chế bản thân, họ nhẹ và nói: “Đâu có đâu.”

“Thế anh cười cái gì?”

“Không có gì.”

Anh ngậm chặt miệng, để chắc chắn không nói cho cô biết rằng bộ dạng khi ghen của cô rất đáng yêu!

Suy cho cùng, sau này tỏ tình mới là chuyện lớn, hiện tại anh không thể vì chuyện này mà đắc ý rồi quên mình được.

Một đoàn xe nối tiếp nhau đi xuyên qua làn không khí mỏng manh, đã thu hút hàng loạt các công tử trong kinh thành.

Tại một câu lạc bộ giải trí tư nhân ở thành phố thủ đô.

Phạm Phi Bằng đẩy điện thoại ra giữa bàn poker, cho mọi người cùng xem thông tin mà anh ta tìm được: “Tuyệt đối công bằng và minh bạch? Làm sống lại không khí của giới đua xe? Này! Mấy người nhìn xem! Tôi cười chết mất!”

Khi Thu Thanh Duy đăng kí, cô không dùng cái tên Thu Niệm, cũng không tiết lộ mối quan hệ với Thu Thị, thêm vào đó, cô cũng cố tình che dấu thân phận dưới những cái tên khác nên thứ người khác tìm được chỉ là đoàn xe “Thu Minh” và “Thu Minh Duy”, cái tên xa lạ này căn bản không hề được nhắc đến trong giới hào môn.

Những người ở đây đều xuất thân từ gia đình giàu có ở trong kinh thành, ngay cả khi không thể chen chân vào hàng ngũ của người thừa kế thì cả đời cũng không cần lo chuyện cơm ăn áo mặc, thậm chí vì không có áp lực vì phải tiếp quản việc kinh doanh gia đình, họ lãng phí rất nhiều thời gian vào ăn uống và vui chơi, hay tuỳ tiện đầu tư tiền vào một ngành mà họ thấy hứng thú và tìm kiếm sự vui vẻ.

Thi đấu thể thao – đã trở thành sự lựa chọn hàng đầu của phần lớn mọi người.

Đã đầu tư vào đội xe nhiều năm như vậy, luật chơi trong giới đua xe này từ lâu đã được hiểu rõ, dựa vào hiểu biết thâm sâu của mình, những người ở đây coi đội xe mới này không khác gì một tên ngốc.

“Em gái định chơi trò đua xe gì đây? Về rửa xe sạch sẽ đi rồi chơi xe gia đình không tốt à? Hahaha!”

“Không tên không họ, tôi đoán là tình nhân được bao nuôi bởi ai đó, được nuông chiều một chút, có sẵn tiền để cô ta đốt“.

“Ai quan tâm! Dù sao cũng đều là đến để coi thường chúng ta! Đội của cô ta bây giờ thậm chí còn không có một tay xe tử tế, hiện tại muốn đào tạo người thì e là đào tạo ra đồ bỏ đi, chung quy lại BMW của giới đua xe đều nằm trong tay của chúng ta, cô ta thua chắc rồi!”

Một đám người cười cười, hoàn toàn không để ý tới đám xe đang nghiêm túc tiến vào.

Chẳng bao lâu nữa, cuộc đua mùa thu sẽ bắt đầu.

Giống như ở kiếp trước, Thu Thanh Duy một lần nữa đơn phương độc mã bước vào thế giới đua xe, nếu có khác biệt thì có lẽ là do phía sau có khối tài sản khổng lồ của Thu thị, cùng với … phía trước có người đàn ông đi cùng lo lắng còn hơn cô.

“Em cảm thấy thế nào? Có thấy mệt mỏi trong người không? Có khát nước không? Em muốn uống nước không?” Bạc Nguyên Triệt liên tục hỏi, giống như một phụ huynh đang chuẩn bị cho con của họ đi thi đại học, sợ rằng sẽ có điều gì không ổn nếu không cẩn thận.

Thu Thanh Duy trở nên bình tĩnh hơn nhờ người phía đối diện này, cô đang mặc một bộ đua màu trắng, kẹp chiếc mũ bảo hiểm trên khuỷu tay, thoải mái đứng trong khu vực chuẩn bị, cô vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh.

Thấy Bạc Nguyên Triệt cứ nói chuyện phiếm không ngừng, cô dùng ngón trỏ chặn miệng anh lại, thay anh an ủi: “Đừng căng thẳng.”

Ngay cả khi xuyên qua một lớp khẩu trang, anh dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đầu ngón tay cô.

Đôi môi như muốn tan chảy rồi đông lại.

Nhìn vào đôi mắt quyết tâm phải thắng đó, Bạc Nguyên Triệt không nói thêm một câu nào nữa.

Anh đang lo lắng gì chứ?

Lời nói của Tiểu Duy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.

Một lúc sau, đã đến lúc vào cuộc đua.

Thu Thanh Duy đeo găng tay và sẵn sàng tiến vào. Bắt gặp ánh mắt khẩn thiết của người đàn ông, cô suy nghĩ một hồi, vươn tay ra rồi nắm tay anh.

Bạc Nguyên Triệt sững sờ một giây, hiểu ra, cũng nắm tay cô, chiếc nắm tay như chạm nhẹ vào cô.

Hai cái nắm tay chạm vào nhau và không bao giờ tách rời.

Bạc Nguyên Triệt nhíu mày thuận theo: “Chúc em thành công.”

Thu Thanh Duy: “Tôi biết rồi.”

Nói xong cô xoay người rời đi, tóc đuôi ngựa được buộc cao sau đầu đung đưa, oai phong lẫm liệt như một vị tướng quân ra trận.

Nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt của Bạc Nguyên Triệt tràn ngập tình cảm mãnh liệt hơn.

Đây chính là sức hấp dẫn của Thu Thanh Duy, không liên quan gì đến thân phận hay ngoại hình của cô, chỉ là sự táo bạo coi thường mọi thứ trên đường đua mới khiến người ta sẵn sàng đầu hàng.

Chương kế tiếp