Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 54
Anh lấy tên cô đặt làm tên album mới, tỏ tình kiểu này vừa đủ phô trương lại lãng mạn, vậy mà lại làm tan nát trái tim của bao nhiêu thiếu nữ.

Ly Ly: Ôi trời ơi! Triệt yêu dấu bị hack nick rồi sao? Đúng không, đúng không? Nhất định là đúng rồi!

Một miếng dưa hấu bự: Thế nên lúc trước anh ở quán bar uống say rồi luôn miệng gọi lại chính là Thu Thanh Duy? Thì ra từ sớm đã bắt đầu rồi …

A Miên Miên: Mặc dù rất cảm kích cô ấy giúp anh nhà thoát khỏi công ty đen tối kia nhưng yêu nhau thì chúng tôi không chấp nhận! Tuyệt đối không!

Muốn gả cho Triệt yêu dấu: Thích anh nhiều năm như thế, vẫn luôn tưởng tượng có thể gọi anh cả đời này là chồng, kết quả bây giờ anh đã có người trong lòng, còn muốn đi tỏ tình nữa, thật là sét đánh giữa trời quang!

Nhớ anh rồi: Đừng thành công! Đừng đừng đừng! Anh là của tất cả mọi người! Ai cũng không được độc chiếm!

Dưới sự phản đối kịch liệt của rất nhiều bạn fan, Bạc Nguyên Triệt vẫn bất chấp tất cả đi lên ban công trên tầng ba.

Ở đó, Thu Thanh Duy trong tay đang cầm một chai rượu vang, uống từng ngụm từng ngụm. Cô vẫn chưa biết gì về hot search kia, đang nhớ lại cảnh quay ở trường đua hôm nay, đôi mắt tràn ngập là ý cười.

Quả nhiên, chỉ có đường đua mới đem lại cho cô cảm giác đang được sống. Tiếp theo đây, cô muốn chuẩn bị mở rộng quy mô cho đội đua xe của mình, tham gia đường đua F1, khiến cái tên của cô vang danh khắp giới đua xe!

Cô đang tưởng tượng về tương lai, không hề chú ý đến đằng sau mình có một chàng trai vì chuẩn bị tỏ tình mà khắp khuôn mặt đều mang vẻ căng thẳng.

“Tiểu Duy …” Bạc Nguyên Triệt hít một hơi thật sâu mới có dũng khí gọi tên người con gái trước mặt.

“Vẫn chưa ngủ sao?” Thu Thanh Duy quay đầu, cất chai rượu vang vào trong tủ.

Một làn hơi ấm lướt qua da mặt, xua tan đi cái lạnh trên cơ thể cô, đi đến bên cạnh sofa, tìm một tư thế thoải mái ngồi xuống, mười phần mãn nguyện.

Bạc Nguyên Triệt đi đến trước mặt cô, đứng thẳng, mặc dù anh mặc một chiếc áo len dày nhưng vẫn cảm nhận được sự săn chắc của cơ thể.

Thu Thanh Duy bị dáng vẻ trịnh trọng của anh làm cho bật cười, ngước mắt hỏi anh: “Làm sao vậy? Nghiêm túc như này cơ á?”

Lần đầu tiên trong đời tỏ tình, có thể không nghiêm túc sao?

Bạc Nguyên Triệt nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của cô, căng thẳng đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng rồi!

“Tiểu Duy, có một chuyện … anh muốn nói cho em biết …”

Thu Thanh Duy rất ít khi thấy anh như thế này, mơ hồ nhận thấy đây là một việc rất quan trọng nên thu lại ý cười trên mặt rồi tỏ ra vẻ mặt trịnh trọng.

“Chuyện gì?”

Sau đó là một quãng dài im lặng.

Chiếc đồng hồ cổ kêu tích ta tích tắc làm tiếng đệm cho phòng nghỉ đang yên tĩnh, vì thế mà hơi thở gấp gáp cùng nhịp tim mãnh liệt cũng trở nên rõ ràng bên tai.

Bạc Nguyên Triệt dùng lực véo tay, không để bản thân chùn bước.

“Album mới của anh sắp ra rồi, em có muốn xem thử không?”

Không ngờ rằng anh giữa đêm khuya đến tìm cô là vì nói chuyện này, Thu Thanh Duy ngây ra một lúc, sau đó rất vui vẻ mà gật đầu: “Được nha!”

Rất nhanh, một đĩa nhạc mới cứng được đưa đến.

Thu Thanh Duy rất tự nhiên đưa tay ra đón, khoảnh khắc vừa cúi đầu nhìn thì một chữ “Duy” được viết tay đập vào mắt cô, màu hồng xinh đẹp bao quanh tỏa ra không khí của tâm hồn thiếu nữ.

Đồng thời lúc ấy, giọng một người đàn ông căng thẳng vang lên: “Ban đầu em muốn giúp anh tham khảo bìa ngoài album, anh không cho, đây chính là nguyên nhân.”

Thu Thanh Duy ngẩng đầu, cố ý hỏi: “Nguyên nhân gì?”

Chỉ nhìn thấy yết hầu gần trong gang tấc nhấp nhô không ngừng, âm thanh phát ra vừa run run rẩy vừa khàn đặc: “Tên album chính là tên của em …”

“Vậy nên …” Thu Thanh Duy nhướng mày, nhìn rõ mồn một sự ngượng ngùng trên khuôn mặt anh.

“Thế nên …” Bạc Nguyên Triệt nghiến nghiến răng, nhìn thẳng vào mắt cô với tư thế được ăn cả ngã về không: “Thế nên, đây chính là tâm ý của anh!”

Ngẩng đầu, những lời nói tiếp theo từ não anh tuôn ra như suối: “Mặc dù con người anh rất ấu trĩ, không tiền không xuất thân, chỉ là một tên ca sĩ quèn, căn bản không xứng với em … Anh cũng biết mình không nên hi vọng hão huyền nhưng …”

Cảm giác thích một ai đó là không thể khống chế được …

Đến khi anh nhận ra tình cảm của mình thì bản thân đã chìm sâu trong đó rồi.

“Anh vẫn muốn nỗ lực thử xem, một lần tỏ tình không thể khiến em rung động, vậy thì tỏ tình lần hai, lần ba, lần bốn … Dù gì anh cũng có thời gian một đời, đủ dùng để theo đuổi em.”

Thu Thanh Duy hỏi: “Vậy nếu như theo đuổi hết đời cũng không được thì sao?”

Người bình thường đến lúc này sẽ thề thốt đủ đường “Vậy thì đến kiếp sau tiếp tục theo đuổi!” nhưng chàng trai thật thà này lại gãi gãi đầu, thất bại nói: “Thế thì chắc anh sẽ chết không nhắm mắt …”

Lớn lên có một khuôn mặt đủ để đi lừa tất cả phụ nữ trên đời này nhưng một chút lời ngon tiếng ngọt dỗ con gái cũng không biết nói.

Một người đàn ông thuần lương như thế này, chắc phải dốc hết dũng khí mới dám đi tỏ tình, Thu Thanh Duy không đành lòng làm khó anh, dù gì khi mà cô quay lại Lạc Thành lúc biết chẩn đoán bệnh của cô bị sai, cô đã quyết định cho anh một cơ hội rồi.

Thế nên, còn có cái gì cần suy nghĩ nữa?

Cô sớm đã đồng ý rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười mỉm, sảng khoái đồng ý: “Được.”

Bạc Nguyên Triệt đã chuẩn bị hết tư thế thất bại rồi, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ đồng ý nhanh đến vậy, nhất thời ngơ ra tại chỗ, trong đầu lặp đi lặp lại chữ “được” mà cô vừa nói.

“Làm sao? Hi vọng em nói không được?” Thu Thanh Duy trừng mắt nhìn anh một cách kì lạ.

Bạc Nguyên Triệt ngay lập tức hoàn hồn: “Đương nhiên là không!”

Anh chỉ là …

Đến nằm mơ anh cũng không nghĩ đến mình có thể may mắn như thế này.

Có thể gặp được cô …

Có thể quen biết cô …

Có thể yêu cô …

Thậm chí có thể nhận được lời đồng ý của cô …

Niềm vui sướng rạo rực trong lồng ngực, máu trong cơ thể như đang sôi lên, anh vui sướng đến ngây ngất, không kìm chế được mà nắm lấy tay cô kéo cô ôm vào lòng, theo bản năng ôm chặt cô.

Đồng ý rồi!

Tiểu Duy đồng ý anh rồi! Thu Thanh Duy sắp bị anh ôm đến nghẹt thở, đang định lên tiếng than trách, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt đào hoa đang tràn đầy niềm vui sướng liền cảm thấy hơi choáng váng một chút, bàn tay đang muốn đẩy anh ra vô thức dừng lại.

Sau đó cô đành dành cho anh một cái ôm bất đắc dĩ.

Chỉ là đồng ý lời tỏ tình của anh thôi, có đến mức vui như thế này không?

Cô không biết, suốt hơn 20 năm nay, những niềm vui của anh không nhiều, mà niềm vui sướng cùng kích động đến mức không lời nào có thể diễn tả được như bây giờ chỉ có duy nhất một lần này …

Ôm được một lúc, Bạc Nguyên Triệt liền hỏi: “Tiểu Duy, có phải anh đang nằm mơ không?”

Thu Thanh Duy véo anh một cái: “Đau không?”

Bạc Nguyên Triệt kêu lên một tiếng, thành thật trả lời: “Đau.”

“Vậy thì không phải đang nằm mơ.”

Anh thở ra một cách mãn nguyện, vùi mặt vào cổ cô, âm thanh như mèo con đang làm nũng vậy, vừa nũng nịu vừa ngọt ngào: “Nếu như thật sự là mơ thì cứ tiếp tục mơ như thế này cũng tốt …”

Chí ít cũng thỏa mãn nguyện vọng mà anh mong ước bấy lâu nay.

Khuôn mặt áp trên ngực anh nóng hổi, khiến tất cả những phòng bị từ trước đến nay của cô tan chảy, Thu Thanh Duy nhắm mắt lại, trong lòng anh cười cười nói: “Đồ ngốc!”

Con người này, anh có chút trẻ con lại có chút ngốc nghếch, mỗi một chuyện anh làm đều cực kì tốn chất xám, là một tên dính người thích khóc, nhìn thì có vẻ rất phiền phức khiến người khác như bị giày vò, so với tiêu chuẩn lúc trước của cô còn cách xa 10 vạn tám nghìn dặm.

Nhưng cũng chính nhờ sự ngốc nghếch ấy của anh mà có mới cảm nhận được sự thành thật trong anh, mới khiến cô cảm thấy quãng đường sau này có thêm một người bầu bạn cũng tốt.

Cô là sự rung động ngoài ý muốn của anh, cô vì cớ gì mà không thể cho anh một ngoại lệ?

Không ai trong hai người họ nói ra câu “thích” nhưng so với những người nói ngàn vạn lần câu “anh yêu em” lại cảm nhận được rõ ràng tâm ý của đối phương hơn.

Bởi vì tình yêu thật sự không thể nói ra một cách rõ ràng.

Khoảnh khắc nó bước vào trong lòng một người, hòa tan vào trong hơi thở, len lỏi vào giấc mơ, âm thầm theo dõi từng thay đổi nhỏ trong ánh mắt.

Căn bản không cần nhiều lời …

Tô Ngạn và Quý Ninh đang trốn trong góc tối nhìn trộm bốn mắt nhìn nhau rất hiểu ý mà đi ra ngoài.

Sau khi xuống tầng, Quý Ninh cười vui vẻ nói: “Anh Nguyên Triệt cũng coi như là thuận lợi gả đi rồi.”

“Thật quá là có lợi cho tên tiểu tử Bạc Nguyên Triệt rồi! Một người tài giỏi như chị Duy vậy mà lại nhìn trúng cậu ta cơ chứ!” Tô Ngạn mặc dù miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt đều là niềm vui cùng sự chúc phúc.

Nửa năm gần đây xảy ra biết bao nhiêu chuyện, khiến bọn họ đã hiểu ra Thu Thanh Duy chính là mạng sống của Bạc Nguyên Triệt, đời này kiếp này không thể rời xa.



Nửa đêm.

Bạc Nguyên Triệt lại đăng một bài weibo mới.

Bạc Nguyên Triệt: “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái của tôi.”

Trên ảnh là hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, chỉ một bức ảnh cũng có thể nhìn ra tình yêu mãnh liệt giữa hai người.

Thế nên, những kỹ thuật viên vừa lấy lại được nick weibo cho Bạc Nguyên Triệt một lần nữa phải ra tay.

Chương kế tiếp