Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 57
Ngay khi cư dân mạng đang bàn tán xôn xao về chuyện tình cảm của Bạc Nguyên Triệt, hot search này đã bị gỡ bỏ xuống, từ khóa "Thu Thanh Duy" trở thành một từ khóa bị cấm không thể tìm kiếm.

Bạc Nguyên Triệt háo hức muốn nói với cả thế giới về mối quan hệ của mình, tất nhiên điều đó không thể do anh quyết định, Thu Thanh Duy không quan tâm đến những bình luận của cư dân mạng, cho nên cô cũng không bận tâm tới hot search nào.

Trợ lý của Bạc Nguyên Triệt thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi chuyện tình cảm được công khai, người hâm mộ của Bạc Nguyên Triệt ngất ngây và đau đớn đến thấu xương, không phải cô ấy có ý kiến gì với chị Duy mà là với tư cách là một trợ lý, tự nhiên suy nghĩ về các vấn đề từ góc độ phát triển sự nghiệp.

Bạc Nguyên Triệt hiện đang trong thời kỳ sự nghiệp hoàng kim, anh vẫn chưa chuyển đổi hình tượng, việc anh bày tỏ trực tiếp chuyện tình cảm chắc chắn sẽ khiến sự nổi tiếng của anh giảm sút nghiêm trọng. Nếu hot search được xóa bỏ, tác động có thể nhỏ hơn một chút. Cô ấy không biết đó là người tốt bụng nào suy nghĩ cho lợi ích của A Triệt.

Cô ấy thực sự nghĩ quá nhiều.

Người xóa hot search là Hạ Minh, người hận không thể bóp chết Bạc Nguyên Trạch, lúc này cậu ta đang chơi bắn súng tại câu lạc bộ giải trí ở Thủ Thành.

Mỗi lần bắn một phát, thật là bực bội và khó chịu.

Vốn tưởng rằng Thu Thanh Duy chỉ đùa giỡn, không ngờ lại công khai tình cảm với mọi người một cách vô cùng bá đạo, đây thực sự là định để tiểu minh tinh đó lên nắm quyền sao?

Ah! Ở trong mắt cô, cậu ta là người thừa kế của dòng họ Hạ, còn không thể so sánh với loại người như anh?

Phạm Phi Bằng và một số người có thể nhận ra rằng tâm trạng của anh ta không tốt, kết hợp với những gì đã xảy ra trong những ngày này, không khó để đoán rằng nó có liên quan đến người phụ nữ giành chức vô địch ở trường đua.

Một vài người tụ tập lại và xì xào về chuyện này:

"Hạ thiếu gia không phải nói cô ấy là người phụ nữ của anh ấy sao? Sao cô ấy lại thành bạn gái của Nguyên Triệt?"

"Ngày đó lúc ở trường đua, không phải cô ấy cùng với người đàn ông không rõ lai lịch sao? Còn tát Hạ Minh ở trước mặt mọi người! Mọi chuyện thật điên rồ!"

"Ỷ mình được người ta để ý, nên muốn lật trời à? Còn không phải chỉ là cái rắm!"

Phạm Phi Bằng liếc nhìn Hạ Minh.

Nghĩ đến cảnh người bạn thân này lại vì người phụ nữ này mà uống say đêm qua, anh ta không tránh khỏi bất bình. Cô là người đầu tiên dám đùa giỡn Hạ Minh thành thế này, nhất định phải khiến cho cô cảm nhận một chút!

"Đi thôi." Anh ta đứng dậy trước.

Người khác hỏi: "Đi đâu vậy?"

Ánh mắt anh ta bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đi xả giận cho Hạ Minh!"

***

"A Triệt, nếu không đến sân bay thì muộn mất!" Trợ lý thò đầu ra khỏi xe và giục anh một lần nữa.

Bạc Nguyên Triệt trả lời "sẽ đến sớm", nhưng hai chân anh dính lấy cửa không muốn rời đi.

Anh đã ở bên cạnh Thu Thanh Duy rất lâu rồi, nếu không phải quay lại thành phố Lạc để tổ chức buổi ký tặng album mới, anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô.

"Lần này xa nhau có lẽ còn lâu mới đến tìm em ..." Nghĩ đến đây, Bạc Nguyên Triệt sững sờ.

Thu Thanh Duy dỗ dành nói: "Anh cứ yên tâm làm việc. Vừa đúng lúc bên đội ngũ cũng có việc, em cũng không thể quan tâm tới anh được."

Anh không cần cô quan tâm, cô làm việc, anh chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi. Thật tiếc khi một ngày bắt đầu như vậy phải kết thúc ...

Dù biết rằng cuộc chia ly này chỉ là tạm thời, anh vẫn khó chịu khủng khiếp.

"Đừng nán lại, không phải là anh không thể gặp em nữa." Thu Thanh Duy vỗ về anh, hứa hẹn nói: "Khi nào có thời gian em sẽ đến thành phố Lạc để đi cùng anh."

Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dễ chịu hơn chút.

"Vậy thì anh ... đi ..." Anh miễn cưỡng lùi lại nửa bước.

Thu Thanh Duy giúp anh kéo lại khăn quàng cổ, xoa xoa đầu cún con của mình, mặt mày đều là nhu hòa: "Đi đi, phải tự chăm sóc bản thân."

Rõ ràng cũng không phải sinh ly tử biệt gì, lại bởi vì lòng bàn tay cô ấm áp mà cay sống mũi.

"Tiểu Duy …" Anh nhẹ giọng gọi cô, đều là ỷ lại.

Cô chỉ biết anh dính người, lại không biết, chuyện dính người này đơn giản là … người kia là cô …

Lại ngây ngốc một lúc, nhìn đồng hồ, không thể không đi rồi.

Bạc Nguyên Triệt đi hai bước về phía cổng lớn, nhớ tới cái gì, quay đầu lại dưới cái nhìn chăm chú của trợ lý.

Anh nhìn Thu Thanh Duy cách vài bước không xa, hỏi cô: "Anh có thể sử dụng một số quyền lợi của bạn trai trước khi đi không?"

Trợ lý một giây hiểu ra, căm giận mà quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn.

Nhưng mà trên thực tế, cô ấy quá xem trọng ngốc bạch ngọt Bạc Nguyên Triệt này, cảnh ôm hôn trước khi chia tay không có, Bạc Nguyên Triệt lấy điện thoại Thu Thanh Duy ra, nhìn chằm chằm vào tên của mình trong danh bạ của cô, ánh mắt nóng bỏng, đầy tham vọng.

"Có thể … sửa lại tên của anh hay không?"

Thu Thanh Duy: "Anh muốn sửa lại là gì?"

Bạc Nguyên Triệt há miệng thở dốc muốn nói, lại cảm thấy cảm thấy ngại ngùng, bèn lấy điện thoại từ trong tay cô.

Thu Thanh Duy buông tay, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Một lát sau, di động một lần nữa trở lại trong tay cô, Bạc Nguyên Triệt mang theo vẻ mặt hưng phấn cùng cô nói tạm biệt, không có nuối tiếc nào lên xe.

Thu Thanh Duy nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cho đến khi bóng hình biến mất, cô mới cúi đầu nhìn xem đổi tên thành cái gì ——

Tên bình thường hiện giờ bị đổi thành hai bên hai trái tim to, ở giữa viết " Bạn trai nhỏ của Tiểu Duy [Mũi tên Cupid] A Triệt"

Cái quỷ gì đây???



Trước đây khi một mình ở biệt thự lớn như vậy ở thành phố Lạc, Bạc Nguyên Triệt cũng không có cảm giác gì, ngay khi anh vừa đến rồi lại đi nhanh chóng, anh lại có cảm giác trống trải, đến mức khiến cho người ta không muốn ở lại thêm.

Thu Thanh Duy ổn định tâm tình, về phòng thay đổi quần áo, chuẩn bị đi đến đội xe chuẩn bị sớm.

Vấn đề ở Thủ Thành nên xử lý sớm, để có thể đến thành phố Lạc nhanh một chút.

Cô vẫn muốn đến phòng ngủ nhỏ trong phòng thu kia, mỗi ngày mở cửa là có thể nhìn thấy những khuôn mặt phấn chấn, Bạc Nguyên Triệt thường xuyên ôm thú bông lớn nghỉ ngơi ở trên ghế, đôi mắt tỏa sáng mà kêu cô cùng nhau chơi trò chơi hai người. Mà Qúy Ninh sẽ cẩn thận bưng lên trái cây cùng đồ uống, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh xem. Tô Ngạn chê Bạc Nguyên Triệt ngu ngốc đoạt lấy máy chơi game, tàn sát tứ phương, nếu là không cẩn thận chơi thua sẽ bị Bạc Nguyên Triệt tận dụng cơ hội trào phúng.

Ầm ĩ, vui vẻ giống như ở nhà …

Cô cười lên xe, chạy tới đội xe.

Đường phố buổi chiều lúc ba giờ rưỡi, vắng vẻ yên tĩnh nên Thu Thanh Duy nhanh chóng phát hiện ở phía sau cô có người theo dõi.

Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đó là một chiếc xe việt dã, gầm cao, thân xe to lớn, đi theo chiếc xe thương mại của cô, giống như con mãnh thú chờ đợi thời cơ tóm gọn con mồi.

Cô nhíu nhíu mi, tốc độ tăng nhanh để kéo dãn khoảng cách, nhưng chiếc xe việt dã kia đuổi theo không chút xê dịch, không cho cô có cơ hội trốn thoát.

Nhìn xuyên thấu qua kính chắn gió, cô nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi, đều là gương mặt xa lạ.

Cô mới đến Thủ Thành có bao lâu? Ngoại trừ đua xe, không có giao tiếp thêm với ai, theo lý thuyết thì không có kết thù với ai mới đúng.

Bàn tay nắm vô lăng vô thức siết chặt, vẻ mặt cô cũng trở nên ngưng trọng.

Nhìn thấy phía trước có ngã ba, Thu Thanh Duy đánh tay lái để thoát khỏi xe phía sau.

Cũng chính lúc cô rẽ góc cua, chiếc xe việt dã kia đột nhiên tăng tốc độ tối đa, hùng hổ lao về phía cô!

!!!

Âm thanh ma sát bén nhọn cùng với tiếng va chạm thảm thiết cùng lúc vang lên, phá tan sự yên lặng của đường phố tĩnh lặng khoảng giữa chiều.

Xe thương vụ bị đè ở dưới bánh xe việt dã.

Kính chắn gió vỡ nát, loang lổ vết máu, nhìn mà giật mình.

Chờ một lúc lâu không thấy trong xe có động tĩnh gì, Phạm Phi Bằng vừa bẻ lái vừa lùi xe cười nhạo: "Không phải rất có năng lực sao? Có loại xe thương vụ đâm được xe việt dã của ta à! Chết tiệt, đồ quỷ cái!"

Hai người đàn ông ở ghế sau cười phá lên: "Đúng rồi, cũng không nhìn xem Thủ Thành là địa bàn của ai! Con nhóc đó xứng đáng bị lật xe! Đi thôi, trở về kêu chú Phạm xóa camera theo dõi đi, đừng có liên lụy đến tao."

Phạm Phi Bằng cười nhạo: "Ông đây không xóa! Cô ta cùng tên bạch kiểm trong giới giải trí kia có thể làm gì được tao? Dám động đến tao, tao chơi chết cả nhà cô ta!"

Bên trong xe một trận cười lớn, xe việt dã quay đầu, nghênh ngang mà đi.

Bị ném ở góc đường láng bóng, chiếc điện thoại di động văng ra do va chạm sáng lên, màn hình nhuốm máu hiện lên thông báo ——

@[tình yêu] Bạn trai nhỏ của Tiểu Duy [Mũi tên Cupid] A Triệt [tình yêu]: "Tiểu Duy anh chuẩn bị lên máy bay :("

"Nhớ em"

Chủ nhân chiếc điện thoại di động đang cuộn tròn trong khe hẹp giữa ghế lái với kính chắn gió, khuôn mặt và ngón tay đầy máu, cô nhắm mắt lại, không thể trả lời lại câu trả lời mà anh mong đợi …

Một lát sau, một bóng người dừng lại trước chiếc xe bị hỏng, đem Thu Thanh Duy hôn mê bất tỉnh từ trong xe ôm ra.

Trong đôi mắt u ám kia, nhìn người phụ nữ trong tay, thì thầm nói với cô: "Niệm Niệm, chúng ta về nhà …"

***

Máy bay hạ cánh xuống thành phố Lạc.

Ngay khi nó dừng lại, Bạc Nguyên Triệt nóng lòng muốn bật điện thoại lên, nhưng khi mở Wechat lên thì không thấy Tiểu Duy trả lời.

Chắc là đang bận …

Anh nén nỗi thất vọng lại, nhịn xuống không làm phiền cô, bình tĩnh lại, cùng trợ lý bước ra khỏi cabin.

Là người của công chúng, rất khó để đảm bảo quyền riêng tư, lần này trở lại thành phố Lạc không biết hành trình đã bị lộ như thế nào, mới vừa qua cửa sân bay đã thấy người hâm mộ tràn ra sảnh.

Có người cách thật xa bắt đầu lớn tiếng hỏi anh:

"Triệt yêu dấu! Anh thật sự đang yêu đương sao?"

"Nói cho chúng em biết mọi chuyện đều là giả có được không?"

"Xin anh anh trai à! Thừa nhận là lăng xê album có được không? Chúng em thật sự không tức giận! Chúng em!"

Đại sảnh rộng lớn bị người hâm mộ chiếm đoạt.

Bọn họ đã đợi ở đây rất lâu, chỉ để nhận được lời phủ nhận mối quan hệ yêu đương của idol.

Nhưng mà bọn họ sẽ phải thất vọng …

Bạc Nguyên Triệt tháo xuống kính râm cùng khẩu trang, tỏ vẻ hối lỗi với toàn bộ người hâm mộ: "Cảm ơn tình cảm của mọi người nhưng chuyện yêu đương là sự thật …"

Những người hâm mộ khó có thể tiếp thu:

"Anh là của chung! Ai cũng không có tư cách độc chiếm!"

"Anh ơi cô ta không xứng với anh! Cầu xin anh chia tay đi có được không?"

"Đúng vậy! Anh tốt như vậy! Tại sao lại là cô ta?"

Dù có nhận bao nhiêu chửi rủa cùng vu khống, Bạc Nguyên Triệt đều có thể thản nhiên đối mặt, dù sao anh cũng là người của công chúng, càng nổi tiếng thì càng có nhiều thị phi, đó là điều không thể tránh khỏi.

Nhưng khi nghe thấy người khác nói xấu Tiểu Duy, anh cảm thấy vô cùng khó chịu cùng không kìm nén được cảm xúc.

Khóe môi khẽ nhúc nhích, anh nhìn những gương mặt giận giữ với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Làm ơn đừng nói cô ấy như vậy có được không? Rời khỏi sân khấu, tôi cũng chỉ là người bình thường, người mình thích bị người hâm mộ mắng, tôi cũng sẽ tức giận, sẽ khó chịu …"

Tiếng mắng yếu hơn một chút, nhưng các fan vẫn nhịn không được lẩm bẩm:

"Anh, anh nghĩ lại đi! Làm ơn đừng yêu đương nữa!"

"Cũng không phải cô ấy không tốt, chỉ là anh trai anh quá tuyệt vời, ai cũng không xứng với anh!"

"Chúng em có thể không nói cô ấy, nhưng tiền đề là anh, anh cùng cô ấy chia tay!"

Trợ lý đã ra hiệu Bạc Nguyên Triệt phớt lờ mọi thứ, tất cả đều giao lại cho bên truyền thông.

Nhưng đối với chuyện của Tiểu Duy, Bạc Nguyên Triệt chưa bao giờ có lý trí, biết rõ trước mắt anh chưa thể thay đổi hình tượng, nhưng bảo vệ bạn gái, không phải là trách nhiệm cơ bản nhất của một người bạn trai sao?

Anh dập tắt đi tia nhu hòa cuối cùng trên mặt, lấy thân phận bạn trai thông báo trước mặt mọi người: "Tôi cùng Tiểu Duy sẽ không chia tay, với tư cách là một thần tượng, tôi xin lỗi! Nhưng là bạn trai, tôi sẽ không thất trách, cũng không cho phép bản thân thất trách. Nếu có mọi người có oán hận hay bất mãn cứ việc mắng tôi, nhưng xin mọi người buông tha bạn gái của tôi, cô ấy thật sự rất tốt, tôi không hy vọng cô ấy bởi vì ở bên cạnh tôi mà phải chịu đựng những điều này, làm ơn!"

Anh nói xong, cúi đầu thật sâu, thái độ thành khẩn.

Có người hâm mộ trong khoảnh khắc rơi lệ, nói không rõ là thương tâm, hay vẫn là xúc động trước tình yêu của anh.

Ngày đó, Thu Thanh Duy trở thành cô gái bị cả nước ghen ghét cùng đố kỵ.

Vì ngôi sao mà hàng ngàn cô gái mơ mộng, đều đem ôn nhu nhất dành hết trên người cô …

***

Không biết hôn mê bao lâu.

Hai giờ đêm, Thu Thanh Duy rốt cuộc tỉnh lại.

Lọt vào trong tầm mắt là xa lạ trần nhà, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến căn phòng trông thanh thoát hơn một chút.

Cô chật vật ngồi dậy, đầu óc hỗn loạn nhớ lại những chuyện xảy ra trước hôn mê. Khi đó cô đáng cố tình tránh chiếc xe kia nhưng vẫn bị đâm trúng, sống lưng ớn lạnh.

Ai điều khiển chiếc xe việt dã kia?

Vì sao lại phải xuống tay tàn nhẫn với cô như vậy?

Đang suy nghĩ miên man thì cơn đau nhói ập xuống ở cổ tay trái khiến cô nhịn không được rên rỉ.

Âm thanh này làm cho người đang ẩn nấp trong bóng tối giật mình, một bóng người từ góc tường đi ra.

Người đàn ông mặt mày lạnh lùng, trên cằm đầy râu, trông vô cùng phờ phạc, trong những mảng xám xanh dưới đáy mắt khiến cho đôi mắt trở nên sâu thẳm đen kịt, ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.

"Em tỉnh rồi …" Anh ta vừa nói vừa đến gần mép giường, tầm mắt dừng lại ở trên đôi môi trắng bệch của cô, hỏi: "Em muốn uống nước hay không?"

—— Lục Cảnh Thâm?!

"Là anh?!"

Nhìn gương mặt này, Thu Thanh Duy kinh ngạc không thôi, mơ hồ nhận thấy được nguy hiểm, cô mặc kệ cổ tay đau nhức, theo bản năng lùi về phía sau.

Hành động này làm cho Lục Cảnh Thâm đau đớn.

Rõ ràng cô đã từng yêu hắn như vậy, muốn tới gần hắn như vậy, vì sao hiện tại lại phòng bị cùng sợ hãi?

Cuối cùng một tia lý trí còn sót lại bị nuốt hết, anh ta cúi người tiến lên, ôm lấy đầu cô, khóa chặt hai mắt cô, lồng ngực tức giận: "Anh đã biết sai rồi, rốt cuộc em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh?!"

Thu Thanh Duy tức giận: "Lục Cảnh Thâm anh đủ chưa?! Tôi cùng anh đã không còn quan hệ! Đừng lại quấn lấy tôi!"

"Không quan hệ?" Một tiếng cười khẽ, âm lãnh đến làm người run sợ: "Thu Niệm, đời này em đừng nghĩ thoát khỏi anh …"

Chương kế tiếp