Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 20
Tầng hai cục quan sát, phòng quan sát hôm nay yên tĩnh đi nhiều, không còn những yêu quái mặc áo choàng đen đi thành hàng nữa. Lúc Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đến, trong hành lang hoàn toàn trống không, không có bất cứ dáng vẻ dị thường nào, trông có vẻ lạnh lẽo như ngày nghỉ lễ.

“Lạ thật, lần trước rõ ràng gặp được rất nhiều yêu quái mà.” Sở Trĩ Thủy vừa nhìn trái nhìn phải, vừa nhẹ gõ cửa phòng, chờ đợi sự hồi đáp của yêu quái bên trong.

Tân Vân Mậu không nói câu nào, anh tùy ý bỏ tay vào túi đứng ngay sau lưng cô.

Tận nửa ngày sau cửa mới vang lên một tiếng lách cách, Miêu Lịch từ bên trong thò đầu ra, anh ấy nhìn thấy Tân Vân Mậu, giọng điệu không vui nói: “Tại sao anh cũng đến nữa? Theo quy định của cục, phòng quan sát không tiếp người ngoài.”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Nếu không tiếp người ngoài, chẳng phải tôi cũng không thể đến không?”

“Cô thì có thể, anh ta thì không.”

Tân Vân Mậu lạnh giọng nói: “Vậy tôi chỉ có thể đập chỗ này thôi, đợi Hồ Thần Thụy đuổi đến rồi anh đi nói chuyện quy định với ông ta.”

Sắc mặt Miêu Lịch phức tạp, phát ra tiếng gừ không thân thiện, gần giống với tiếng mèo đang tức giận, cuối cùng vẫn mở cửa ra cho phép một người một yêu đi vào. Anh ấy nhìn gắt gao Tân Vân Mậu, lộ ra đồng tử vàng dọc, có ý chỉ bảo nói: “An phận chút.”

“Nếu tôi muốn ra tay, các anh sớm đã tiêu rồi.” Giọng điệu của Tân Vân Mậu cứng ngắc, lạnh lẽo như băng, bén nhọn không thôi.

Sở Trĩ Thủy kỳ lạ xoay đầu lại nhìn anh giống như nhìn thấy người lạ, cô vẫn luôn cảm thấy thái độ anh không bình thường. Tuy thường ngày Tân Vân Mậu không thèm để ý đến Kim Du, nhưng miễn cưỡng anh cũng được xem như là bạn bè tốt, sẽ không nói mấy lời lộ ra ác ý thấu xương như câu nói khi nãy.

“Làm gì đó?” Anh thấy tầm nhìn thăm dò của cô, lại khôi phục trạng thái bình thường, cười mỉm nói: “Đôi mắt cũng dán lên người tôi luôn rồi.”

“… Không có gì.”

Sở Trĩ Thủy ném đi tạp niệm, tình trạng tự luyến này thì chắc anh khá bình thường rồi.

Văn phòng của phòng quan sát không khác gì mấy với những văn phòng cách vách, vẫn là bàn làm việc bản chuẩn và máy nước uống, nhưng trong phòng lại không thấy bất kỳ nhân viên nào. Căn phòng này ở gần nơi bóng râm, chỉ có mấy cánh cửa sổ nhỏ. Ánh sáng không đủ tốt, có chút se lạnh không thể giải thích.

Bức tường ảm đạm bị nứt sau đó rơi xuống mấy mảnh vụn, chắc là bị tích ẩm lâu ngày ăn mòn, xung quanh hiển nhiên không được thoáng đãng.

Sở Trĩ Thủy theo Miêu Lịch đi vào phòng, cô vẫn còn nhớ đến buổi náo loạn mình đã trải qua hôm ấy, hiện tại phát hiện trong phòng trống rỗng không một yêu quái, tò mò hỏi: “Yêu quái khác đâu?”

“Bị vị khách không mời mà đến đuổi chạy xuống dưới rồi.” Miêu Lịch liếc nhìn Tân Vân Mậu, lòng thầm nói uy danh của anh lớn thật, ghen ghét nói: “Chúng ta đi thang máy xuống là gặp được.”

“Thang máy?” Sở Trĩ Thủy hồ nghi nói: “Trong cục có thang máy sao?”

Ngày nào cô cũng leo ba tầng lầu, chưa từng biết trong cục có thang máy.

“Không phải thang dùng điện, gọi thang yêu là được.”

Miêu Lịch dẫn đường phía trước, anh đi một bước thì bỗng được áo choàng trấn yêu màu đen bao lấy, góc áo bay phấp phới không ngừng vang lên âm thanh phần phật. Yêu khí mạnh mẽ ngưng đọng lại một chỗ, dần dần nuốt chửng không gian xung quanh, giống như có một con bạch tuộc đang phun mực phía trên, khiến bóng đêm hoàn toàn che phủ bốn bề.

Sở Trĩ Thủy cảm thấy màn này quen mắt, ngày đầu cô vào cục cũng là như vậy, đầu óc lộn xộn bị cuốn vào chuyện quỷ dẫn đường, rảo bước vào nơi không có lối ra.

Nơi Miêu Lịch đi qua để lại một chuỗi dấu chân mèo bé tí, phát sáng trong màn đêm, giống như biểu tượng hướng dẫn.

Gió yêu xào xạc, bầu trời tối đi, văn phòng tầm thường không chút khác lạ triệt để biến mất, chỉ để lại một chiếc thang gỗ hộp vuông cũ kỹ trước mắt.

Bốn cây cột gỗ được chạm khắc hoa văn tinh xảo đứng sừng sững trên mặt đất, nơi cao nhất khắc hoa văn con mắt, chính giữa có cái hố rỗng hun hút, nói là thang máy đi xuống nhưng lại giống như giếng sâu hướng đến nơi ngục tù, không biết xuống đó có gặp phải chuyện không thể đoán trước gì hay không.

Trên cây cột hàng đầu tiên có một sợi dây thừng to màu đỏ, Miêu Lịch giơ tay kéo một cái, chỉ nghe tiếng ting vang lên giòn giã, vài sợi xích sắt chuyển động lạch cạch lạch cạch, bệ gỗ tròn được nâng lên. Ba mặt thang được dây xích sơ sài chặn lại, mặt còn lại hướng về một người hai yêu, hiển nhiên chính là lối vào bệ gỗ.

Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, do dự nói: “Thiết bị kiểu này sẽ không bị niêm phong lại vì nguy hiểm chứ?”

Cô nghĩ vỡ đầu cũng không hiểu, tòa nhà mộc mạc làm sao xây ở nơi dưới lòng đất được, chắc là lại không thể giải thích giống như yêu khí nhỉ.

“Yên tâm, người bình thường sẽ không đến được đây đâu.” Miêu Lịch nâng tay lên, anh ấy bày ra tư thế mời, dẫn cô vào bệ gỗ.

Sở Trĩ Thủy dè dặt từng li từng tí đạp lên trên bệ, cô cảm thấy thang yêu vẫn coi như ổn định: “Nhưng giờ tôi đến rồi.”

“Cho nên bắt đầu từ hôm nay, cô không phải người bình thường.”

“…”

Sở Trĩ Thủy muốn cảm ơn Miêu Lịch, chí ít anh không nói bắt đầu từ hôm nay cô không phải người, nếu trên đường đi mà cầu thang kỳ lạ này rớt xuống thì toi mạng, thân phận người sống cũng không bảo toàn được nữa.

Tiếng rít của xích sắt vang lên gợi lên sự lạnh buốt không rõ, giống như trong phim kinh dị, trước khi quỷ làm loạn luôn phải tô đậm bầu không khí u ám, chiếu mấy cảnh trống rỗng kỳ dị trước. Bệ gỗ chở một người hai yêu hạ xuống, tiếng gió vù vù quét qua ngày càng có cảm giác là một vụ tai nạn máy bay.

Tân Vân Mậu nhàn nhã dựa vào cây cột, cổ áo thuần sắc bị gió thổi mở tung, lờ mờ có thể thấy được hai chiếc xương quai xanh như một mảnh trăng giữa trời đêm. Anh phát hiện Sở Trĩ Thủy đứng ở giữa bệ gỗ, căn bản không đến gần khu vực bên cạnh, hỏi: “Sợ à?”

“Vẫn ổn.” Sở Trĩ Thủy dời tầm nhìn xuống dưới chân, không hề nhìn sang xung quanh.

Tân Vân Mậu đến gần cô hơn chút, anh cực kỳ thích thú quan sát cô.

Sở Trĩ Thủy lộ vẻ không hiểu: “Làm gì đó?”

Tân Vân Mậu: “Tôi còn tưởng cô lại sợ đến mặt trắng bệch.”

Sở Trĩ Thủy càu nhàu: “Đã nói là lá gan tôi không nhỏ như thế.”

Tân Vân Mậu nhún vai, thái độ anh độ lượng, hào phóng đề nghị: “Yêu quái nơi này mặt mũi đều khó coi, nếu cô khó chịu thì có thể nhìn chằm chằm vào gương mặt của tôi.”

Sở Trĩ Thủy: “…” Tại sao anh luôn cho rằng cô sợ sự xấu xí vậy?

Nói thật lòng thì Sở Trĩ Thủy hơi sợ thật, suy cho cùng thì đi công viên giải trí cũng không đi thang máy, cô làm việc cũng đã đủ bận bịu rồi chịu không nổi đả kích lớn, huống hồ gì trong cục không có thiết bị thang máy đạt chứng nhận tiêu chuẩn, còn đi kèm với filter ngôi nhà ma ám.

Thế nhưng cô liếc thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của Tân Vân Mậu, đột nhiên không còn tâm hoảng ý loạn đến thế nữa, có thể do thân phận yêu quái buồn cười của anh, vô tình làm cô cảm thấy phim ma cũng mang hiệu quả gây hài.

Miêu Lịch là trưởng phòng bộ phận quan sát, giá trị nhan sắc của anh ấy bỗng bị đạp ép xuống, điềm nhiên nói: “Trước đây anh nói chuyện đâu có đáng ghét thế đâu?”

Miêu Lịch tỉ mỉ nhớ lại những lời Tân Vân Mậu nói trong quá khứ, thế nhưng trong đầu không hề có cảnh tượng ấn tượng khắc sâu, chỉ nhớ là đối phương trời sinh kiệm lời ít nói, trước giờ tuyệt nhiên không nhìn thấy chính là dáng vẻ mặt mũi ngứa đòn này.

Bệ gỗ tiếp tục đi qua mấy tầng lầu, xa xa có thể thấy vô số lò luyện cổ xưa cũ kỹ, đôi khi còn truyền đến tiếng thét của dị thú, cảnh tượng giống như lò luyện địa ngục.

Sở Trĩ Thủy nghe thấy âm thanh kỳ quái: “Đây là?”

“Trên đời có ngũ độc bát khổ, yêu quái phạm quy tắc đều dính dáng đến những thứ này, bị phân ra tống giam ở những tầng lầu khác nhau, chịu qua khổ hình lò luyện hỏa yêu, đây chính là tiếng hét thảm thiết của những yêu quái đó.” Miêu Lịch nói: “Yêu quái ở tầng càng thấp thì tội trạng càng nặng, căn cứ vào kết án sẽ tăng dần theo từng năm.”

“Vậy tầng thấp nhất giam yêu quái gì?”

“Không giam gì cả, là nơi họ làm việc.”

Không lâu sau, bệ gỗ dừng ở tầng thấp nhất, quả nhiên không gian rộng rãi thoáng đãng. Môi trường nơi đây bình thường rất nhiều, nhân viên phòng quan sát mặc áo choàng trấn yêu, họ đang ôm văn kiện bận rộn, chào hỏi một tiếng với Miêu Lịch bèn tránh xa một người hai yêu kia.

Miêu Lịch nhiệt tình làm hướng dẫn viên: “Trước tiên dẫn cô đi xem một vòng, sau đó đi gặp Yêu Nhân Sâm.”

Sở Trĩ Thủy tò mò mới mẻ nhìn ngó xung quanh: “Không ngờ đến sâu ở dưới này như thế.”

Miêu Lịch cảm thán: “Cục trưởng Hồ còn hối hận đấy, không nên xây văn phòng dưới này, nhiều khi có yêu khí vượt tường nhảy lên trên tòa nhà.”

“Vậy tại sao không quy hoạch khu vực lần nữa?”

Miêu Lịch nhìn cô ai oán: “Nhà ăn trong cục khó ăn là tại chúng tôi không muốn ăn ngon sao?”

Sở Trĩ Thủy đột ngột tỉnh ngộ, dù là nhà ăn sơ sài hay là tòa nhà phân vùng không thỏa đáng, phía sau chỉ có một nguyên nhân trường tồn—Không có tiền.

Công việc trên đời đều phân bố rập theo khuôn khổ, một người hai yêu đi một vòng ở văn phòng làm việc tầng thấp nhất, lần nữa đi lên bệ gỗ để đến tầng lầu khác.

Thang yêu dần dần nâng lên, Sở Trĩ Thủy đứng bên cây cột lớn gan nhìn xuống dưới, ngắm nhìn tầng lầu thấp nhất một cách toàn diện. Giữa không trung, mô hình trên mặt đất mơ hồ trôi nổi, người ở trong đó còn không nhìn ra, chỉ có duy nhất nơi cao mới có thể nhìn ra đầu mối. Dáng vẻ uốn cong của rồng tạo thành dáng vẻ hung dữ, bị trấn áp ở nơi thấp nhất.

Một khắc sau, họ đến tầng lầu của Yêu Nhân Sâm, nơi đây bày đầy lò đan hình thù độc đáo, có khi lộ ra lửa đen, phát ra âm thanh lách tách.

“Muốn ăn bỏng ngô không?” Miêu Lịch không biết từ đâu móc ra quả ngô, đề nghị nói: “Tìm cho cô một yêu quái thực vật đến làm bỏng, ví dụ như là Yêu Quái Mía chẳng hạn.”

“Xin lỗi, dạ dày tôi không tốt lắm.” Sở Trĩ Thủy giơ tay ngăn cản, từ chối nói: “Khá chú trọng việc ăn uống.”

Miêu Lịch thấu hiểu gật đầu, nhớ lại nói: “Chả trách thức ăn trong nhà cô đều rất ngon.”

Tân Vân Mậu vốn không lên tiếng, anh nghe thấy lời này thì cau mày, dừng bước chân lại, vẻ mặt cảnh giác: “Tại sao anh ta biết thức ăn nhà cô ngon?”

Sở Trĩ Thủy: “Nói ra thì dài dòng lắm.”

Miêu Lịch cố tình vờ như ngạc nhiên: “Không phải chứ không phải chứ, không phải thật sự có yêu quái chưa ăn qua thức ăn nhà trưởng phòng Sở chứ, tôi còn tưởng bộ phận phát triển kinh tế đã thử qua hết rồi nữa kìa, suy cho cùng thì ngay cả tôi cũng có thể ăn thường xuyên mà.”

Tân Vân Mậu: “…”

Tân Vân Mậu đen mặt, anh không thể tin được nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, không ngừng tỏa ra khí lạnh, dáng vẻ muốn giận dỗi ngay lập tức.

Tự nhiên Sở Trĩ Thủy nằm không cũng trúng đạn, cô không nhịn được trừng mắt nhìn sếp Miêu gây sự, lòng thầm nói xảo quyệt và xấu tính quả nhiên là tính tình trời sinh của loài mèo, có thể gây ra chiến sự dễ như trở lòng bàn tay.

Tân Vân Mậu nhìn động tác nhỏ của cô càng cảm thấy thất vọng, lạnh giọng nói: “Cô còn nhìn anh ta? Không phải nên giải thích chút sao?”

“…Tôi không có nhìn.”

Động từ chính xác gọi là “trừng”.

Sở Trĩ Thủy cân nhắc lựa lời, tầm nhìn của cô di chuyển lên xuống, hàm hồ nói: “Mặc kệ anh có tin hay không, thật ra chỉ là tôi bất cẩn phạm sai thôi, con người trên thế gian này đều sẽ phạm lỗi…”

Tân Vân Mậu im lặng nhìn chằm chằm cô, lại tỏ rõ oán hận vô lý.

“…”

Nói đến cùng, tại sao cô phải giống như người nuôi mèo cho mèo hoang ăn bắt gặp phải ánh mắt lên án của mèo nhà vậy?!

Không khí xung quanh gần như ngưng trệ, trong cuộc đối đầu lâu dài, chỉ có âm thanh của lò luyện.

Lách tách—

Tân Vân Mậu nghe thấy động tĩnh, gương mặt anh chợt nghiêm túc, trực tiếp giơ tay về phía cô, trịnh trọng nói: “Qua đây.”

“Sao vậy?” Sở Trĩ Thủy không né tránh, cô đoán là anh không dám làm gì, nghi ngờ: “Tại sao lại nói giọng điệu như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình vậy?”

Tân Vân Mậu không nói, bàn tay của anh đặt lên vai cô kéo cô qua, còn chắn cô ở sau lưng mình.

Sở Trĩ Thủy đang ngạc nhiên thì nghe thấy âm thanh dị thường từ sau lưng.

Không bao lâu sau, cái lò bên cạnh bốc lửa lên một cách ly kỳ, giống như lò áp suất sôi lên, rung lắc xóc nảy kêu ong ong, giống như dung nham sắp phun trào, còn lách tách lách tách bốc ra hơi nóng.

Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Đây là cái gì?”

Tân Vân Mậu và Miêu Lịch lạnh lùng nhìn màn này.

Miệng lò tròn xoe ngưng tụ ra một gương mặt quỷ xấu xí, hắn ta muốn đập đầu phá bỏ cấm chế, thế nhưng lò đan vàng sáng lóe lên một cái thì hắn ta lại bị giam lại trong lò, phát ra một trận âm thanh công kích dọa người. Lò luyện của phòng quan sát đặc thù, một khi yêu quái bị giam cầm thì căn bản không thể trở ra.

Lách tách—Lách tách—

Yêu quái trong lò bị ngọn lửa mãnh liệt thiêu hủy, sớm đã không nhìn ra hình dạng ban đầu, nhưng ánh mắt hắn ta hung ác, kêu gào với một người hai yêu đang đứng cạnh lò: “Tân Vân Mậu, đợi long thần đại nhân hồi sinh, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Âm thành gào thét khản đặc mà thảm thiết, ngưng đọng hận thù không vơi.

Sở Trĩ Thủy chưa bao giờ nghe yêu quái khác gọi tên anh, không ngờ lần đầu sẽ ở nơi bí mật của phòng quan sát nghe được, tiếng gào của đối phương mang theo địch ý lạnh lẽo thấu xương.

“Hóa ra đã qua nhiều năm vậy rồi, hắn ta lại được chuyển đến đây.” Miêu Lịch chớp mắt: “Vẫn luôn bị hỏa thiêu mà còn chưa tan đi.”

Tân Vân Mậu chê cười: “Thiết bị của các anh thật cũ kỹ, chút đồ này cũng không đốt trụi được.”

Ngón tay của Tân Vân Mậu bốc lên một ngọn lửa đen khác với màu đen thuần túy của trước kia, xen lẫn từng sợi màu xanh biếc quyến rũ, xanh đen đan xen đôi bên hòa hợp dao động liên tục.

Ngón tay anh bật một cái, ngọn lửa xanh đen bay vào trong lò, đốm lửa nho nhỏ tiếp xúc nhẹ thì bùng cháy lên không thể ngăn chặn lại được, ngay tức khắc khiến lửa trong lò sáng lên tận trời, ngọn lửa xanh kỳ lạ uy thế kinh người.

Một tiếng tru thảm thiết truyền ra từ trong lò, giống như dùng xiên đâm xuyên mãnh thú.

“Hắn không tha cho tôi?” Ngữ khí Tân Vân Mậu mang theo sự khinh thường, giọng nói lạnh như gió đêm, lẩm bẩm nói: “Đúng lúc, tôi còn không tha cho hắn.”

Trên gương mặt anh không chút biểu tình, im lặng quan sát lò luyện đang cháy, lửa yêu cao thấp mờ dần càng làm tôn lên gương mặt như sương giá.

Sở Trĩ Thủy an tĩnh đứng nhìn tất cả, đột nhiên nhớ ra cảnh tượng cô gặp phải lúc đầu, sự xa cách, cảnh giác, sắc bén của anh, trên mặt căn bản không hề có ý cười, nói hai câu thì muốn vội vã rời đi, giống hệt như thần thái hiện tại.

Miệng lò nóng hổi bắn tung tóe những đốm sao sáng, đốt quách đi tất cả những tiếng hét.

Một khắc sau, trong lò không còn âm thanh gì nữa, một mảnh tĩnh mịch u ám.

Tân Vân Mậu tẻ nhạt quay đầu về sau nhìn cô không hề chuyển tầm nhìn mà cứ nhìn cái lò, bỗng chốc lại nhớ ra gì đó, ngây ngẩn nói: “Dọa cô rồi?”

“Không có.”

Tân Vân Mậu quan sát cô một phen, xác nhận là cô thật sự không sao anh mới tự đắc gật đầu: “À—vậy chính là bị thần uy của tôi cảm phục.”

Sở Trĩ Thủy thấy anh chứng nào tật nấy, cô hơi nhướng đuôi lông mày, chần chừ nói: “Không phải, chỉ là anh nghịch lửa như vậy, dễ…”

“Dễ cái gì?”

“Nghịch lửa dễ đái dầm.”

“?”

Tùy ý ném lửa như vậy do có tồn tại phương pháp đảm bảo an toàn, không kiến nghị người và yêu quái khác mô phỏng.

“Phốc.” Miêu Lịch không nhịn được cười thành tiếng, lén giơ móng vuốt lên che đậy biểu cảm.

Đồng tử Tân Vân Mậu hơi co lại, sắc mặt anh hết xanh rồi lại trắng, xấu hổ thành giận nói: “Tôi và sinh vật quăng lửa khác nhau, không cần mấy hành vi bẩn thỉu này!”

Sở Trĩ Thủy nghi hoặc: “Anh ăn hết không thải ra, chẳng lẽ anh là Tỳ Hưu sao?”

Tân Vân Mậu: “…”

Anh nghe được một chuỗi tiếng cười vang lên sau lưng, ánh mắt oán giận nhìn con mèo mun đang nhịn cười đến run vai, cắn răng nói: “Miêu Lịch, anh còn cười nữa thì đừng hòng còn cái đuôi.”

“Người cô ấy nói là anh, anh uy hiếp tôi?” Miêu Lịch bất mãn, nghiêng đầu nhìn Sở Trĩ Thủy, thuyết phục: “Mới nãy đã định nói, cô thật sự không xem xét làm nghi thức ký kết với tôi sao? Rõ ràng anh ta làm người ta chán ghét đến thế, con người đều thích mèo hơn mà.”

Tân Vân Mậu lãnh khốc đính chính: “Con người thích là mèo đã triệt sản còn không cào nhà cửa.”

Miêu Lịch khoe mã nói: “Tôi sẽ không làm loại chuyện đấy đâu.”

Sở Trĩ Thủy: “Nghi thức ký kết?”

“Phải đấy, chỉ cần chúng ta thực hiện nghi thức ký kết, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt, cũng không cần phải trả giá bao nhiêu, chỉ cần cho tôi ăn cá là được. Tuy nghe hơi lạ nhưng nếu tiếp xúc lâu dài vẫn là có nghi thức sẽ tốt cho cô hơn.”

“Sau này tôi có thể mang cá tiếp…” Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Nhưng nghi thức thì thôi đi.”

Miêu Lịch bị từ chối, anh ấy trừng to mắt: “Tại sao chứ?”

Tân Vân Mậu gật gù đắc chí sờ cằm: “Tôi đã nói cô ấy không có hứng thú với anh rồi.”

“Cô đã làm nghi thức ký kết với anh ta rồi? Không thể nào, tôi không cảm nhận được mà.” Miêu Lịch nói: “Muốn chọn anh ta thật sao? Anh ta và chúng ta không giống nhau, ở trong cục rõ ràng không thể dựa dẫm hơn tôi.”

Trên thực tế, Sở Trĩ Thủy không muốn chọn bất cứ bên nào cả, cô đối mặt với hai con yêu quái tự đề cử mình, luôn cảm thấy như đang bị lôi vào tiếp thị đa cấp, tùy miệng nói: “Chẳng phải anh ấy cũng là người trong cục sao?”

Miêu Lịch: “Anh ta không phải.”

Sở Trĩ Thủy ngạc nhiên xoay đầu lại: “Anh không phải người trong cục hả?”

“Cuối cùng cô cũng phản ứng lại rồi?” Tân Vân Mậu điềm nhiên nói: “Đương nhiên không phải.”

Cô hoang mang nói: “Vậy ban đầu sao anh lại ở bộ phận hậu cần?”

Nếu Tân Vân Mậu không phải người trong cục, tại sao phải làm việc trong văn phòng?

Tân Vân Mậu không nhịn được nâng khóe miệng lên: “Hiện giờ rõ rồi nhỉ, tôi và họ khác nhau, cô làm tín đồ duy nhất của tôi thì vinh quang to lớn biết bao nhiêu...”

Anh chính là yêu quái phong thần đương thời hiếm có! Sau khi con rồng kia bị phong ấn thì không có yêu quái nào có thể địch lại!

“Anh ở cơ quan nào đến? Hay là làm việc theo hợp đồng?” Sở Trĩ Thủy nghĩ ngợi, trịnh trọng an ủi: “Không sao, giờ không vào biên chế cũng không sao cả, bộ phận chúng ta đều đối xử bình đẳng, chỉ coi trọng năng lực làm việc thôi.”

“???”

Miêu Lịch cười đến lộ tai mèo ra, ước gì có thể lăn một vòng, vui vẻ cực kỳ.

Tân Vân Mậu tức không biết xả vào đâu, thật bội phục mạch suy nghĩ của cô: “Kết luận cô đúc kết ra chắc là tôi mạnh nhất, Hồ Thần Thụy cũng không thể quản được tôi, tại sao lại làm việc theo hợp đồng!?”

Sở Trĩ Thủy nghe ngữ khí tức giận của anh, vỗ về nói: “Được rồi được rồi, người quét rác mạnh nhất, làm việc theo hợp đồng mạnh nhất, đừng xoắn xuýt mấy thứ này nữa.”

Tân Vân Mậu như mắc nghẹn xương cá ở cổ họng.

“Chọn anh ta cũng có thể chọn tôi mà, cũng không bỏ lỡ hai bên.” Miêu Lịch coi hài kịch xong, anh ấy thu tai mèo lại, tiếp tục thọc gậy bánh xe, cám dỗ nói: “Anh ta cũng có lúc không chú ý đến cô được, cũng không thể chờ lệnh cả ngày nhỉ?”

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn ánh mắt như tia laze của Tân Vân Mậu, lòng biết nếu mình đồng ý, đối phương sẽ làm loạn tại chỗ này, cô nuốt nước bọt nói: “… Trước mắt hình như không cần.”

Miêu Lịch nhìn trái phải, anh ấy phát hiện ánh mắt một người một yêu có dị thường, chấn động nói: “Chẳng lẽ anh ta thật sự chờ lệnh cả ngày?”

Tân Vân Mậu ngẩng cằm lên: “Sao tôi có thể không có trách nhiệm giống anh được, xao lãng nhiệm vụ?”

“Cũng không phải.” Sỏ Trĩ Thủy nhỏ giọng nói: “Nhưng gọi thì anh ấy sẽ đến.”

“Làm việc theo hợp đồng chính là rảnh.” Ánh mắt Miêu Lịch hơi giảo hoạt: “Tôi không có cách chấp nhận một người cả ngày cứ xoay quanh người ta.”

Tân Vân Mậu không nén được cơn giận trên gương mặt, trong lời nói như có băng tan hòa lẫn: ‘Thật sự không cần cái đuôi nữa?”

Miêu Lịch bị uy hiếp thân mèo, tức giận híp mắt, không biết anh ấy nghĩ đến chuyện gì lại cười trên nỗi đau của người khác nói: “Có điều anh khác xa với năm đó, rõ ràng lúc trước đều là gương mặt người chết, nếu để họ thấy được thì thú vị rồi.”

Sau khi tán gẫu, hai yêu quái tiếp tục đi về phía trước, đều không nhắc đến chuyện lò luyện, phảng phất như đó là tập phim râu ria.

Sở Trĩ Thủy quay đầu lại, cô phát hiện lò lửa khi nãy giờ đây đã tàn, giống như chuyện xưa trong cát bụi, toàn bộ đã bị ngọn lửa xanh thiêu rụi, chỉ để lại một mảnh hư vô triệt để.

Cuối cùng Miêu Lịch cũng dẫn nhân viên bộ phận phát triển kinh tế đến trước mặt Yêu Nhân Sâm.

Vô số lò luyện đặt cạnh nhau, trong không gian mở có một bệ đá, lão già Bạch Tu tay chân đều bị xiềng xích khóa lại, hồn bay phách lạc ngồi liệt ở phía trước, những sợi râu dài còn mang theo vết cháy sạm, giống như củ khoai lang già vừa được móc ra từ trong lò nướng. Có thể dạo gần đây ông ta bị ép tra tấn, đến giờ ánh mắt đã tan rã, cả người không thể nhấc lên, trông nhếch nhác không nhìn nổi.

Sở Trĩ Thủy hỏi thăm: “Ông ta tên gì?”

Miêu Lịch chậm rì nói: “Lười tra mã số rồi, cô muốn gọi thế nào đều được.”

Lão già Bạch Tu giọng nói khản đặc, run lẩy bẩy lên tiếng: “Tôi tên Tu Gia Khoa.”

Sở Trĩ Thủy im lặng vài giây, cô chỉ thấy cực kỳ không thuận miệng, biết lắng nghe gật đầu: “Được, lão Bạch, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Yêu Nhân Sâm mừng rỡ khi được đề ra mã số mới: “?”
Chương kế tiếp