Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 41
Kim Du thấy đối phương mặt đầy thương xót, vội vàng bổ sung: “Trừ mùa đông lạnh lẽo ra, bình thường cũng không tệ đến thế, vùng lân cận cũng không có xe buýt, đây cũng được coi là một cách khá nhanh rồi.”

“Đây không phải thứ con người trải qua…” Sở Trĩ Thủy sửa miệng: “Không đúng, đây không phải tháng ngày yêu quái sống, cô đã thích ứng triệt để rồi mới cảm thấy không sao.”

Nếu đã có nước ấm luộc ếch, vậy nước ấm luộc cá cũng rất bình thường.

Giao thông công cộng của vùng lân cận cục quan sát Hoài Giang không thuận tiện là chuyện Sở Trĩ Thủy đã biết từ lâu, vì vậy cô bị ép lái xe đi làm về nhà, lúc mới vào cục còn cân nhắc vấn đề bảo dưỡng xe. Lúc Trần Châu Tuệ đến thực tập, cô ấy chạy xe đạp đến, căn nhà biệt lập và cục quan sát có đường chính liên thông, một đường chạy đi cũng như rèn luyện sức khỏe.

Nhà Kim Du thuê không ở cùng phía với nhà Trần Châu Tuệ, hơn nữa cô ấy còn không biết chạy xe đạp, cuối cùng chỉ có thể bơi về.

Sở Trĩ Thủy đỡ trán: “Khoan, các nhân viên khác trong cục đi lại thế nào? Tôi cứ tưởng các cô có năng lực dịch chuyển.”

Dịch chuyển tức thời của Tân Vân Mậu làm cô nảy sinh hiểu lầm với yêu quái, cứ cảm giác toàn bộ yêu quái trên thiên hạ đều nên như vậy.

“Dịch chuyển tức thời cô nói là áo choàng trấn yêu của bộ phận quan sát nhỉ?” Kim Du giải thích nói: “Áo choàng trấn yêu chỉ có hiệu quả trong phạm vi trực thuộc cục quan sát, hơn nữa chỉ có yêu quái của bộ phận quan sát mới có, yêu quái phụ trách nhân sự, làm công việc tài vụ đều không có. Nếu chạy đến nơi ngoài trực thuộc cục quan sát, ví dụ như cục trưởng Hồ đi công tác ở Ngân Hải, vẫn cần mua vé máy bay, vượt qua phạm vi của cục Hoài Giang rồi.”

Bốn cục quan sát lớn đều có phạm vi trực thuộc, dĩ nhiên cũng tồn tại vấn đề xa gần. Chính vì vậy, thế lực giang hồ thành phố của thành phố giáp ranh vùng trực thuộc như Đan Sơn vân vân khá mạnh, các yêu quái giống như Ngọc Kinh Tử sẽ thích sống ở đó, chủ yếu là cục quan sát rất ít khi đặt chân vào.

“Tôi cũng không biết họ đi về thế nào, hình như nhà anh Ngưu cách đây khá gần, anh ấy vào cục sớm hơn tôi lâu lắm, còn làm nghề tay trái kiếm ra tiền.” Kim Du suy tư: “Có những yêu quái có thiên phú gần như rất tiện lợi, thiên phú của tôi là nước bọt xóa ký ức, không giúp ích gì cho việc về nhà.”

Thiên phú của yêu quái có liên quan với bản thể, dựa vào mỗi loại thiên tính khác nhau, chỉ có hấp thu yêu khí không ngừng thì năng lực mới có thể càng ngày càng mạnh. Lão Bạch chỉ có năng lực đào hố đất, lúc đầu ném lại Tiểu Hoàng và Tiểu Hắc ở vườn trà, thuận lợi trốn đi dưới tầm nhìn của Tân Vân Mậu.

Lúc trước Tân Vân Mậu tự kiêu cực kỳ, chính là do thiên phú của anh nhiều, có thể treo yêu quái khác lên mà đánh. Thời gian hóa hình người của Kim Du không đủ lâu, cộng thêm lý lịch làm việc ở cục còn kém, cô ấy thuộc nhóm yêu quái mới làm việc, tất nhiên sống khá vất vả.

“Nói vậy có lẽ các yêu quái khác cũng có tình huống tương đồng.” Sở Trĩ Thủy điềm nhiên gật đầu: “Được, tôi nói với cục trưởng Hồ một tiếng, đây cũng không phải chuyện có thể quyết định ngay được.”

Sở Trĩ Thủy có quyền ưu tiên phát biểu ý kiến trong việc xây dựng cục, nhưng chỉ có thể báo cáo kiến nghị lên cấp trên, không thể lập tức quyết định, còn phải trưng cầu ý kiến của nhân viên. Chỉ cần cô báo cáo lên một ý kiến, thì không cần bị tỏ ý hay ám chỉ tiếp nữa, dĩ nhiên quả bóng sẽ được đá qua cho cục trưởng Hồ.

Cô vẫn luôn dây dưa chuyện này đến giờ, chỉ là vì không nghĩ được phương án thích hợp, ký túc xá nhân viên cực kỳ thực dụng, không giống như bãi cát biển lớn vô lý, chi bằng báo chuyện này lên trên.

Hồ Thần Thụy biết chuyện này xong, ông ấy cũng không quyết định ngay, mà nói rằng phải tìm thời gian mở đại hội toàn cục để thương lượng.

Trong văn phòng, Sở Trĩ Thủy ăn cơm từ nhà ăn quay lại, lúc vào phòng thì phát hiện mình bị chiếm chỗ ngồi.

Tân Vân Mậu ở trong văn phòng một mình, anh ngồi trên vị trí của cô, khoanh tay, vai chống lên thành ghế, hờ hững xoay ghế, thấy cô đi vào thì mặt không biến sắc quét mắt nhìn cô. Ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bị khung cửa sổ cắt ra thành từng vệt sáng và tối trên người anh.

“Anh muốn ngủ trưa sao?” Sở Trĩ Thủy tùy miệng hỏi, cô luyện mãi thành quen với việc anh làm tu hú chiếm tổ, đứng cạnh bàn cầm văn kiện sản phẩm mới, chuẩn bị đến chỗ anh ngồi tạm một lát.

Tân Vân Mậu không trả lời lại, anh nhìn cô định đi đến bàn phía sau, đột nhiên giơ chân dài lên cản đường cô đi.

Sở Trĩ Thủy: “?”

Cô không nâng chân lên bước qua, mà di chuyển qua bên cạnh hai bước, định lãng tránh cây trúc vướng víu này.

Nhưng Tân Vân Mậu lại không chịu thôi, anh hơi dùng lực cánh tay, ghế xoay trượt theo, tiếp tục như cây khô ngã xuống cản đường cô.

Lần này Sở Trĩ Thủy tin anh cố ý thật rồi, không kiềm được cau mày nói: “Sao anh giống y như học sinh tiểu học vậy?”

Vậy mà lại cản đường không cho đi, tránh xa anh rồi mà anh vẫn không tha.

“Lát thì là du lịch, lát thì là xây lầu, cô cũng bận thật đó.” Cuối cùng Tân Vân Mậu cũng mở miệng, anh chống đầu bằng một tay, nghiêng mắt đánh giá cô, mặt mày lạnh lùng, nói chuyện lại kỳ lạ, như có ý chế giễu cô mà nói: “Sao cô đối xử với ai cũng tốt như vậy?”

Cô vừa dẫn anh đi Đan Sơn xong, quay về thì xây nhà cho con cá kia, còn không chậm trễ chuyện nào, sắp xếp mọi việc rõ ràng.

Sở Trĩ Thủy: “…” Này là muốn khai chiến nữa đấy à.

Cô thấy anh tái phát bệnh cũ, bình tĩnh nói: “Cảm ơn, cũng không có tốt như anh khen.”

Tân Vân Mậu: “?”

Tân Vân Mậu không thể tin được: “Tôi là ý này hả?”

Cô còn coi lời này là lời khen cô!

Sở Trĩ Thủy ho nhẹ hai tiếng, hàm súc nói: “Cách nói chuyện này không phải học anh đâu mà.”

Gà nói chuyện với vịt, miễn cưỡng phụ họa, phân kỳ ngẫu nhiên, hiển nhiên cô đã tiếp thu được thần quân chân truyền, nói chuyện hơi tự tin chút mà thôi.

Tân Vân Mậu thấy cô muốn mượn gió bẻ măng chấm dứt chuyện này, lập tức anh không đồng ý, hỏi thẳng: “Tại sao muốn xây nhà cho cô ta?”

Sở Trĩ Thủy đối diện với ánh mắt oán niệm của anh, tốt tính giải thích: “Không phải xây nhà cho cô ấy, chỉ là đề nghị lên cục, cân nhắc đến việc đi lại khó khăn của nhân viên, có thể trù bị xây dựng ký túc xá.”

Hôm ấy cô và Kim Du rãnh rỗi tán gẫu, khi đó anh không có mặt trong phòng, cũng không biết từ đâu biết được.

Lại nói, đại hội toàn cục còn chưa mở, chuyện chưa đâu vào đâu, sao nghe giống như cô vì Kim Du xây dựng nhà cửa rầm rộ, cứ như hôn quân phóng hỏa hí chư hầu trong lịch sử.

“Một con cá bơi về bơi đi có gì đáng để đau lòng chứ?” Tân Vân Mậu cau mày, gương mặt anh lộ rõ vẻ xem thường, giọng điệu chanh chua nói: “Cá bơi trong nước không phải rất bình thường sao.”

Anh chỉ không hiểu cá bơi lội có gì kỳ lạ đâu, trước khi hóa hình người con cá nào cũng phải bơi, lúc ấy cũng đâu chú trọng đến độ ấm của nước bốn mùa.

“Câu này là anh nói.” Sở Trĩ Thủy trừng mắt nhìn anh, như bất mãn giọng điệu của anh, phản bác nói: “Vậy anh ở trong sân cũng chẳng làm sao, cây trúc bị dầm mưa không phải rất bình thường sao, ký túc xá cũng không phải chỉ cho mình cô ấy ở, anh cũng có một nơi đặt chân chứ không như trước nữa.”

Tân Vân Mậu không ngờ cô lại nói vậy, vậy mà mình cũng được bao gồm trong đó. Anh tạm dừng vài giây, sững sờ nói: “Tôi cũng ở sao?”

“Anh đừng ở nữa, anh ở trong sân.” Sở Trĩ Thủy không vui nói: “Vốn dĩ nói nếu có ký túc xá thật, tôi nhường phòng tôi cho anh.”

Lúc trước Sở Trĩ Thủy không nghĩ tới vấn đề ở ký túc xá của Tân Vân Mậu, cô đi công tác hai lần với anh mới nhận ra anh có thể ngủ trong phòng, chứ không cần phải chạy ra bên ngoài nằm đất đắp chăn trời.

Anh ngủ rất nông, hoặc là nói không cần ngủ, nghỉ ngơi chỉ là con đường giết thời gian của anh mà thôi. Tác dụng quang hợp là sở thích hứng thú của anh, phơi nắng làm anh cảm thấy thoải mái, cho nên vẫn luôn ở dưới gốc cây trong sân. Ban ngày và ban đêm không có khác biệt quá nhiều đối với yêu quái phong thần như anh, việc nghỉ ngơi hiện tại chỉ là thói quen lưu lại từ những ngày làm cây trúc chưa hóa hình người thôi.

Kim Du không có điều kiện cải thiện cuộc sống, anh không có suy nghĩ cải thiện cuộc sống, vì không cần thiết, bởi vậy không để ý. Anh thờ ơ với môi trường thế giới ngoài kia, thật sự giống như thực vật, mãi mãi ở nơi mình sinh trưởng, thậm chí lười động chân di chuyển vị trí.

Nhân viên ở ký túc xá đầu tiên phải là nhân viên của cục, thường chiếu theo cấp bậc nhân viên để phân chia phòng. Tân Vân Mậu không nằm trong biên chế của cục, Sở Trĩ Thủy không chắc về tình hình của anh, cô nghĩ nếu không sắp xếp được thì nhường phòng mình cho anh, dù sao đi nữa chắc chắn cô phải về nhà ở, để anh khỏi phải nhớ nhung cái sân nhà của anh.

Bộ phận phát triển kinh tế có hai hộ khó khăn về nơi ở, vậy cô báo lên kiến nghị xây ký túc xá chẳng phải bình thường sao? Nào biết anh còn đột nhiên ghen ăn tức ở.

Tân Vân Mậu vừa nghe cô muốn nhường phòng ký túc xá cho mình, bỗng nhiên anh không giận nổi nữa, im lặng suy ngẫm thật lâu, mời thấp giọng hỏi thăm: “…Vậy khi nào cô đưa chìa khóa ký túc xá cho tôi?”

“Không có chìa khóa ký túc xá nữa, không xây ký túc xá nhân viên nữa, đổi thành bãi cát biển lớn rồi.” Sở Trĩ Thủy cười như không cười, cô chế giễu một tiếng, cao giọng uy hiếp nói: “Anh đã uống nước suối rồi, chắc chưa uống qua nước biển, để cây trúc đất liền bớt chút khí đất, ngấm nhiều khí biển chút.”

Dù sao đi chăng nữa anh cũng không để ý môi trường, dứt khoát trồng anh vào trong nước biển. Bên biển có rừng cây đỏ, trong cục có rừng cây trúc.

Tân Vân Mậu nghe cô nói lời giận lẫy, anh bị thanh thế làm cho khiếp sợ, vừa lén nhìn cô vừa bĩu môi, ngay cả âm lượng cũng yếu đi: “Cô hung dữ thật.”

Sở Trĩ Thủy không khách sáo đáp trả: “Anh làm đỏm thật.”

Tân Vân Mậu: “???”

Thần quân sau khi hóa hình người, nghe qua vô số đánh giá về anh của yêu quái, nhưng vẫn lần đầu bị người ta công khai nói mình làm đỏm!

Tân Vân Mậu trừng to mắt, dung mạo anh tuấn của anh hiện tại lộ rõ vẻ ngạc nhiên, giống như hoàn toàn không hiểu đánh giá của cô.

Cô thấy gương mặt anh đầy đầy vẻ kinh ngạc thì càng táo tợn hơn, cố ý chê anh: “Làm đỏm, quá là làm đỏm.”

Vậy mà còn dáng vẻ đáng thương nói cô hung dữ, anh đây chẳng phải làm đỏm thì là gì? Cô cũng không nói ra được ngữ khí này đấy.

Anh suýt ngồi không vững, tức giận nói: “Làm đỏm chỗ nào—”

“Xây ký túc xá thì muốn ghen tức, nói anh còn chê tôi dữ, từ ngày đến đêm yêu khí cực nhiều, lúc nhỏ tôi còn không õng ẹo bằng anh.” Cô ghét bỏ phát ra ngữ điệu kỳ quặc: “Chao ôi—”

Sở Trĩ Thủy càng nhìn càng thấy mỗi một sợi tóc của anh đều đang làm đỏm, lát thì chua ngoa như Lâm Đại Ngọc, lát lại giận dữ phừng phừng, dù sao đi nữa thì tật xấu của anh nhiều nhất, cứ cảm thấy dạo này nói chuyện giống như làm nũng. Lúc trước là ngạo kiều, giờ hết ngạo rồi, chỉ còn lại kiều thôi.

Tân Vân Mậu khoanh tay, con ngươi của anh khẽ run rẩy, trông khá xấu hổ, ấm ức nói: “Cô có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể bôi nhọ tôi.”

Anh đường đường là một cây trúc khí vũ hiên ngang, không có tính từ nào liên quan như cô nói, từ xưa đến nay nhà văn chưa từng khắc họa cây trúc như vậy, chắc chắn là năng lực dùng từ của cô có vấn đề mới dùng từ không thích hợp để nói anh.

“Mong manh dễ vỡ, nói hai câu còn đỏ mặt.” Sở Trĩ Thủy thấy anh tức đến đỏ mặt tía tai, cô trợn trắng mắt, nói tiếp: “Mong manh, õng ẹo!”

“…”

Thần quân tức tức tức.

Lúc bị nói năng lực không bằng Kim Du, Tân Vân Mậu cũng không gắt gỏng như vậy, nhưng hễ nghe thấy cô cười mình õng ẹo thì ngồi không vững, anh từ trên ghế đứng phắt dậy, bắt đầu đu đưa trước mặt cô, buồn phiền không vui chất vấn: “Cô nhìn kỹ đi, õng ẹo chỗ nào?”

Lúc anh ngồi trên ghế không thấy dáng người cao ráo, đứng trước mặt cô cơ thể rất thẳng tắp, còn không cam tâm xoay tròn trước mắt cô, làm cô nâng mắt nhìn thấy yết hầu nhấp nhô của anh.

Bỗng nhiên họ dựa lại gần nhau, hơi thở ngứa ngáy quét qua, một mùi hương cỏ dại quen thuộc theo đó vương vấn lan ra nơi đầu mũi, khiến da đầu người ta chợt tê rần, như có dòng điện không cẩn thận nhảy lên.

“Sao không õng ẹo?” Sau đó Sở Trĩ Thủy lùi lại một bước, cô né tránh tầm nhìn, vẫn đang trêu chọc anh, chế nhạo nói: “Anh chính là cây trúc, có thể nói là không đủ một vòng tay, này còn không õng ẹo sao?”

Dù sao thì cô cũng chọn từ anh nghe không quen, cưỡng chế dựa sát lại người đẹp e thẹn, biết cây trúc liêm chính ngay thẳng không chấp nhận nổi.

“Không, đủ, một, vòng?” Tân Vân Mậu từng câu từng chữ cắn răng, anh kéo tay của cô một cái, đặt lên eo muốn chứng minh bản thân: “Cô ôm chưa mà nói không đủ một vòng tay!”

Đầu ngón tay lạnh băng cách vải áo chạm đến nhiệt độ nóng bỏng, thậm chí còn cảm nhận được cơ thịt rắn chắc rõ ràng đang được che giấu dưới lớp áo xanh nhạt, phảng phất như có ngọn lửa li ti đang bốc lên ở nơi đó, bỗng chốc làm bỏng đầu ngón tay lạnh buốt của cô.

Ngày thường trông bóng lưng anh cao gầy, nhưng thân hình lúc hóa hình người không thiếu xúc cảm mạnh mẽ chút nào, chỉ là cứ thích bọc bản thân chặt chẽ, trên thực tế eo thon căng chặt mà dẻo dai, lực đạo có cương có nhu, chỉ là bắt đầu nóng bỏng không rõ nguyên do.

Sở Trĩ Thủy không ngờ anh bị kích thích đến thế này, vậy mà còn túm lấy tay cô bảo cô sờ, vốn dĩ nhìn anh nhiều thêm một cái cũng la ó ồn ào, xem ra lần này bị cô chọc tức chết rồi.

Tân Vân Mậu bị ngón tay cô chạm vào thấy lạnh, anh bỗng tỉnh táo từ trong cơn giận, giờ mới nhận ra mình đã làm ra chuyện gì, yết hầu bất an chuyển động lên xuống, ánh mắt chợt ngẩn ngơ, rồi ước gì cả người có thể bốc thành hơi nước nóng!

Cảm giác của cô không sai, anh nóng lên rồi, giống như bị nước sôi luộc chín.

Anh đỏ lên có thể thấy bằng mắt thịt, ban nãy bị đùa dai, giờ thật sự hơi có ý vị ngại ngùng.

Sở Trĩ Thủy lại không dám gây sự với anh nữa, cô vội cẩn thận thu tay về, an ủi nói: “Ừm ừm, ôm rồi ôm rồi, anh không õng ẹo.”

Tân Vân Mậu xấu hổ mang theo tức giận mà liếc cô, càng cảm thấy cô đang ám chỉ mình: “…”

Trong cục quan sát Hoài Giang, rất nhanh Hồ Thần Thụy đã truyền tin đến các phòng ban, thông báo tất cả nhân viên trong cục tham gia đại hội toàn cục, thương lượng vấn đề có liên quan đến phát triển và xây dựng cục.

Từ khi nhậm chức đến nay, vẫn là lần đầu Sở Trĩ Thủy tham gia đại hội toàn cục, vốn cứ tưởng phải đến phòng hội nghị, không ngờ lại đến nhà ăn với Kim Du.

Tân Vân Mậu hiếm khi đi ra ngoài với họ, anh cũng rất ít khi vào nhà ăn của cục, vốn đều là Sở Trĩ Thủy mang cơm cho anh, anh trầm ngâm đánh giá cảnh tượng trong nhà ăn.

“Tại sao phải đến nhà ăn?” Sở Trĩ Thủy tò mò: “Không phải đi họp sao?”

“Đại hội toàn cục tổ chức ở nhà ăn.” Kim Du bất lực nói: “Những nơi khác không đủ chỗ ngồi cho nhiều người như thế.”

Nghe qua thật sự vất gian khổ, ngay cả phòng họp lớn cũng không có.

Nhân viên trong cục gặp nhau cùng lúc rất khó, thường là lúc báo cáo công tác cuối năm, ở phòng ăn quây quần nói chuyện một lát.

Bộ phận phát triển kinh tế tìm một vị trí trống ngồi xuống, Sở Trĩ Thủy ngồi xuống xong mới phát hiện không có yêu quái nào dám ngồi xung quanh mình, các nhân viên khác đều cách họ rất xa, giờ mới dường như hiểu ra mà liếc nhìn Tân Vân Mậu bên cạnh.

Xem ra cảnh ngộ của anh không có thay đổi gì lớn, chỉ là yêu quái cục Hoài Giang không dám thể hiện địch ý, duy trì khoảng cách rạch ròi với anh. Yêu quái biết bối cảnh anh thì xem thường anh vì thân phận, yêu quái không biết thì sợ hãi anh vì yêu khí, tóm lại là không đến gần anh.

Lúc trước Tiểu Trùng Và Tiểu Hạ đến văn phòng vào buổi trưa, trùng hợp khi ấy Tân Vân Mậu không ở đấy. Dạo gần đây, anh quen nghỉ trưa ở trong phòng, nên Kim Du sẽ lén chuồn ra ngoài nghỉ ngơi, chạy đến tầng kế bên trò chuyện với anh Ngưu.

Tạm thời Sở Trĩ Thủy cũng không có cách phá vỡ cục diện bế tắc này, hôm nay cô đề nghị anh đi cùng, là xem xét việc thi công ảnh hưởng đến sân vườn, có lẽ sẽ quấy rầy ngay đúng khu vực anh dùng để phơi nắng. Nếu anh ngồi ở đây nghe quy hoạch, có ý kiến gì cũng có thể đề ra.

Không lâu sau, nhân viên trong cục đã tập hợp ở nhà ăn, trong đó có không ít gương mặt xa lạ, ngày thường Sở Trĩ Thủy cũng chưa từng gặp qua. Hồ Thần Thụy đứng ở hàng đầu trong nhà ăn, cuối cùng cũng xuất hiện trong sự vây quanh của mọi người.

“Hôm nay tập hợp mọi người đến đây, chủ yếu là để bàn bạc việc xây dựng cục trong tương lai.” Hồ Thần Thụy ôn hòa nói: “Năm nay hiệu suất là lợi nhuận của cục không tệ, chắc hẳn dạo này mọi người lấy được tiền lương cũng có cảm nhận cực kỳ trực quan. Sau khi chúng tôi trưng cầu thu thập một vài ý kiến của mọi người, đã cân nhắc có cần xây ký túc xá nhân viên không, tạo điều kiện cho các đồng nghiệp đang có khó khăn về ca trực và nhà ở, còn có vài phương án khác, chúng tôi cũng thống kê ra, mọi người có thể cùng tham khảo.”

Hồ Thần Thụy vừa vẫy tay, Ngưu Sĩ đã đẩy tới một cái bảng trắng, ngày thường dùng để viết thực đơn cả tuần, giờ trở thành các loại hạng mục lựa chọn, ví dụ như ký túc xá nhân viên, cải thiện nhà ăn, trung tâm hoạt động vân vân, đều là các nhân viên trong cục đề xuất với cục trưởng Hồ.

Hồ Thần Thụy từ tốn nói: “Tất nhiên, nếu mọi người có đề xuất tốt hơn, lát nữa cũng có thể nêu ra trong cuộc họp, cuối cùng chúng ta bỏ phiếu bầu chọn, đa số thắng thiểu số.”

Miêu Lịch ngồi ở vị trí gần Hồ Thần Thụy, anh ấy liếc Tân Vân Mậu gần đó, giơ tay chỉ vào anh nói: “Anh ta cũng tính một phiếu à?”

Sau khi Hồ Thần Thụy lên bục thì không quản Tân Vân Mậu, ai ngờ Miêu Lịch vừa mở miệng đã nổ sấm, vạch trần sự tồn tại của đối phương sạch sẽ gọn gàng.

Bầu không khí bỗng ngưng động lại.

Quần chúng yêu quái lòng sinh sợ hãi nhìn nhau, giống như không biết phải làm sao, dùng các loại ánh mắt lén thăm dò Tân Vân Mậu.

Tân Vân Mậu vô cảm, anh là một người không thích để ý người bên cạnh, lần đầu tham gia đại hội của cục quan sát, bị quần chúng yêu quái quan tâm cũng không hề gì.

Sở Trĩ Thủy hồi hộp trong lòng, lầm tưởng giống như cục Ngân Hải, lại sắp xuất hiện cảnh tượng giương cung bạt kiếm.

Miêu Lịch chớp chớp mắt, anh ấy giơ ra hai ngón tay, lười biếng nói: “Hợp đồng làm công tính một phiếu, tôi có biên chế chính thức, nên tính hai phiếu.”

Sở Trĩ Thủy nghe thấy thì ngơ người, không ngờ sếp Miêu sẽ nhắc đến hợp đồng làm công, lại còn nói cho Tân Vân Mậu một phiếu.

“…” Hồ Thần Thụy thở phào một hơi, ban nãy ông ấy đang suy nghĩ giải vây thế nào, không ngờ Miêu Lịch hành động mạo hiểm, mới đấy đã lên voi xuống chó, than thở nói: “Miêu Lịch, cậu cứ nói vậy, tôi rất khó bảo vệ cậu.”

Lại nói anh là nhân viên làm việc hợp đồng, lỡ như bị đánh chết thì biết làm sao?

Không thấy yêu quái dưới bục đều hít một ngụm khí lạnh, giống như kinh sợ bởi lý luận đáng sợ của Miêu Lịch, chỉ sợ con mèo hư hỏng kia làm Tân Vân Mậu tức giận, đến lúc đó cục quan sát trực tiếp bị đập tan nát.

Tân Vân Mậu nghe thấy mấy lời này, anh giống như đang cùng Miêu Lịch oán hận lẫn nhau trong văn phòng, lạnh lẽo nói: “Theo thực lực của anh, không phải là tôi hai phiếu sao?”

“Dựa vào cái gì?” Miêu Lịch nhìn lướt qua Sở Trĩ Thủy, thản nhiên nói: “Dựa vào lãnh đạo cạnh anh sao?”

“???”

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt của quần chúng yêu quái không còn kinh sợ nữa, mà đã bị vẻ ngạc nhiên hóng chuyện chiếm lấy, dồn dập dời tầm nhìn về phía Sở Trĩ Thủy, chọc thẳng vào khiến cô bất an như ngồi lên kim, sau đó cô bèn cúi đầu xuống.

Tân Vân Mậu xấu hổ đến nỗi biến thành tức giận, anh thiếu điều đập bàn đứng dậy, trông có vẻ muốn bung dù đánh mèo, bác bỏ nói: “Ban ngày ban mặt, không biết liêm sỉ!”

Miêu Lịch khinh thường nhướng mày: “Vạch trần anh rồi, meo.”

“Sếp Miêu, anh cứ nói như vậy, tôi rất khó bảo vệ anh.” Sóng to gió lớn dâng trào nơi đáy lòng của Sở Trĩ Thủy, nhưng ngoài mặt cô vẫn dịu dàng lễ độ, cười híp mắt nói: “Dạo gần đây Châu Tuệ vẫn nói chuyện phát trực tiếp với tôi.”

“…” Miêu Lịch vừa nghe câu này, anh ấy không tình nguyện phát trực tiếp, đành thành thật ngậm miệng.

Hồ Thần Thụy vội vàng ra mặt, mỉm cười giải vây lên tiếng nói: “Được rồi, đều là một phiếu, không có hai phiếu, giờ mọi người có thể viết phiếu bầu!”

Đây ám chỉ Tân Vân Mậu cũng tính là người trong cục, cũng có đủ quyền lợi bàn bạc sự vụ của cục Hoài Giang, mượn lời này tỏ rõ thái độ trước mặt các yêu quái.

Một lát sau, một lá phiếu phát đến bên tay Tân Vân Mậu, anh im lặng lén nhìn phiếu bầu của Sở Trĩ Thủy, sau đó điền một cái giống nội dung của cô.

Sở Trĩ Thủy rầu rĩ nói: “Đừng xem của tôi, anh tự viết.”

Anh nghi hoặc nói: “Tại sao?”

Cô cắn răng: “…Bởi vì họ đều đang nhìn chúng ta.”

Hiện tại chỉ cần cô nâng nhẹ mắt lên thì có thể liếc thấy Hồng Hi Minh đối diện đang thích thú quan sát họ. Những yêu quái khác cũng đang lén nhìn, cho đến bây giờ đối với Tân Vân Mậu, họ không còn gọi là nhát gan bài xích nữa, trái lại là một thái độ mới lạ ăn dưa hóng chuyện, giống như đang đợi xem chuyện náo nhiệt gì đó vậy.

Cô thật sự cảm ơn sếp Miêu, anh ấy dựa vào thực lực đánh vỡ sự cao lãnh đáng sợ trong quá khứ của yêu quái trúc, trực tiếp dùng tai tiếng càng bạo hơn để chuyển dời sự chú ý của quần chúng yêu quái!

Lúc trước Tân Vân Mậu ở trong cục, các yêu quái đều vừa sợ vừa khiếp hãi, nói không chừng còn trộn lẫn một tia cảnh giác. Lý lịch chém rồng phong thần, dù giấy thiêu rụi tà ác, thái độ không cận nhân tình, làm ai cũng không muốn tiếp cận anh.

Nhưng tin tức nóng nổi trong cục phá tan mọi thứ!

Hiện tại trên gương mặt họ đều là sự tò mò “Rốt cuộc hai người này có mập mờ không”!

Không lâu sau, đại hội toàn cục thống kê ra số phiếu, ký túc xá nhân viên được bầu cao nhất.

“Được rồi, nếu đã quyết định xây dựng ký túc xá nhân viên, vậy sau đây thảo luận quy mô.” Hồ Thần Thụy hỏi thăm: “Lão Ngưu, giờ chi phí vật liệu có tăng không? Trước mắt dự tính đủ xây như thế nào?”

Ngưu Sĩ trả lời: “Vật liệu hai năm nay có tăng, nhưng số tiền này chắc chắn đủ, tiền đề là sếp Miêu còn giữ lại một nhóm yêu quái lúc trước.”

“Hả?” Miêu Lịch sững sờ, nghiêng đầu nói: “Đều là chuyện lúc xây tòa nhà lần trước, tôi sớm đã không tìm được nhóm đó rồi, không biết thiêu đến cái lò nào nữa.”

“Vậy cậu tìm tiếp một nhóm nữa, tìm yêu quái thực vật nhiều chút, thực vật làm việc tỉ mỉ hơn động vật.” Hồ Thần Thụy chậm rãi nói: “Con khỉ lần trước cẩu thả, cứ cảm thấy sơn tường không đẹp.”

Hồng Hi Minh gật đầu đồng ý: “Chính xác, giờ có mấy chỗ úng nước, còn có da tường rớt xuống.”

“Tôi cảm thấy mùa đông cũng không đủ độ ấm, lần này có thể sửa lại chút không.”

Các yêu quái trong cục bắt đầu xôn xao thảo luận, hiển nhiên là ôm kỳ vọng mới với ký túc xá nhân viên.

“Họ đang nói gì vậy?” Sở Trĩ Thủy ngồi ở hội trường, cô dần dần lộ ra vẻ bối rối: “Lò gì? Con khỉ gì?”

Kim Du vào cục khá muộn, lúc này cũng như hiểu như không, hoang mang lắng nghe mọi thứ.

“Chắc cô sẽ không cho rằng tòa nhà này là do con người xây đấy chứ?” Tân Vân Mậu hờ hững lên tiếng nói: “Đương nhiên là con mèo đó từ trong lò móc ra mấy con yêu quái đi xây.”

Cục quan sát Hoài Giang không thích hợp để cho quá nhiều con người lui tới, cộng thêm giờ tiền lương nhân viên không rẻ, xây dựng cục dĩ nhiên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.

Sở Trĩ Thủy: “???”

Cục quan sát sao còn có tác dụng là chủ thầu nữa sao? Hóa ra lao động cải tạo không phải là sáng kiến tiên phong của bộ phận phát triển kinh tế.

Chẳng trách ban đầu Tân Vân Mậu đề nghị cô giữ lại ba yêu quái Hoàng Hắc Bạch, xem ra trong cục đã làm chuyện tương tự từ lâu rồi, anh tận mắt nhìn thấy nên mới có ý kiến này.

Tân Vân Mậu như nhớ ra gì đó, ánh mắt anh trôi xa, nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ ban đầu có một giấc ngủ rất dài, sau khi tỉnh lại họ đã xây tòa nhà này lên, cũng không biết làm khi nào.”

Anh sinh sống trong ánh nắng mặt trời dài đằng đẵng cực kỳ vô vị, có một ngày ngủ nhẹ một chút, ai biết một giấc ngủ thì thay đổi hoàn toàn.

Trời xanh mất đi, đất đai thay đổi, toà nhà hành chính cục Hoài Giang xây lên cao ngất, các yêu quái đề phòng anh trong quá khứ đều đã vào biên chế hết rồi.

Chương kế tiếp