Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 46
Tân Vân Mậu nghe vậy, trầm ngâm mất mấy giây, nhưng lại hiếm khi khuyên nhủ: "Quên đi."

Sở Trĩ Thủy thấy anh thỏa hiệp, cũng bỏ cậu bé kia ra khỏi đầu.

Họ định đổi trò khác để chơi, ai ngờ vừa bước ra ngoài được hai bước, cậu bé đã chạy nhanh như chớp đến bên chiếc máy, đút một đồng xu vào trong, bắt đầu gắp thú.

Tân Vân Mậu định rời đi, nhưng lúc này lại dừng lại, mắt nhìn theo cái càng gắp, quan sát động tác của cậu bé vô cùng thích thú, như thể muốn bắt chước dáng điệu, vẻ mặt của đối phương.

Sở Trĩ Thủy đành phải nán lại, nhìn cậu bé gắp thú bông.

Cậu bé rất nghiêm túc, hai con thú bông đều lần lượt tuột mất. Lần thứ ba, chiếc càng gắp kẹp lấy con thú bông, chậm rãi di chuyển về phía cửa ra, vô tình chạm vào những món đồ chơi khác, một thứ gì đó không rõ bị xô ra, cứ thế rơi xuống.

Cậu bé nhặt thú bông lên, thản nhiên liếc nhìn Tân Vân Mậu, hai chữ kiêu ngạo đều viết lên mặt.

Tân Vân Mậu: "..."

Sở Trĩ Thủy thấy sắc mặt anh không tốt, nhẹ nhàng thuyết phục: "Được rồi, không sao, anh là lần đầu tiên chơi, thằng bé nói không chừng rất hay đến đây."

"Một lần nữa." Tân Vân Mậu đưa tay về phía cô, buồn bực nói: "Chỉ lần này thôi, nhất định sẽ được."

"Được rồi." Sở Trĩ Thủy đưa cho anh mấy đồng xu: "Không được cũng không sao."

Tân Vân Mậu không nói gì, nhét đồng xu vào máy gắp thú, cầm lấy cần điều khiển.

Quả nhiên, cậu bé không rời đi, tiếp tục đứng nhìn anh, hai bên rõ ràng là đang thách đấu.

Lần này, càng gắp kẹp chặt một con thú bông, trượt một đường về phía cửa ra, giống như vài lần gắp trước đó. Ngay khi Sở Trĩ Thủy nghĩ nó sắp rung lắc dữ dội thì chiếc càng gắp đã chạm tới đỉnh của lối ra, anh quyết đoán buông tay, món đồ chơi rơi ra ngoài mà dây xích còn chưa hạ xuống dù chỉ một chút.

Tân Vân Mậu tự đắc lấy món đồ chơi ra, liếc nhìn thị uy với cậu bé.

Sở Trĩ Thủy không khỏi nhìn anh mấy lần, cô nghi ngờ nhìn chằm chằm vào máy gắp thú, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tiếp theo, một người một yêu chơi các thiết bị khác trong thành phố trò chơi, Tân Vân Mậu không giỏi sử dụng các sản phẩm điện tử nên khả năng thích ứng khá kém, Anh chơi cùng Sở Trĩ Thủy, người thua vẫn luôn là anh, chơi bắn nhau thì bị cô bắn vào đầu, chơi đua xe thì bị lạc đường, nói chung không có trò nào là thuận lợi.

Nhưng, chỉ cần cậu bé xuất hiện, Tân Vân Mậu lại thể hiện một cách xuất sắc, nếu cậu bé dám chạm vào máy trò chơi, anh sẽ quay lại dùng thái độ hùng hổ đè bẹp cậu bé.

Vài lần đều như vậy, cậu bé cũng nhận ra điểm khác thường, nó trừng mắt nhìn Tân Vân Mậu đầy ghét bỏ, chỉ trích nói: "Anh cố ý ở giả ngu trước mặt chị ấy, rồi chạy tới đánh em đúng không?"

Cậu bé không ngờ chuyện này là do Tân Vân Mậu ghen, còn cho rằng đối phương có âm mưu gì đó, đối với Sở Trĩ Thủy thì giả vờ là lần đầu chơi, đối với mình thì điên cuồng ra tay, công lý ở đâu.

Tân Vân Mậu: "Hừ."

Sở Trĩ Thủy bất đắc dĩ: "Không, em có từng nghĩ, có lẽ anh ấy không hề giả bộ." Anh thật sự rất ngốc.

Cô cảm thấy Tân Vân Mậu quả thật không biết chơi mấy thứ này, về phần khi đối đầu với cậu bé lại chơi ở trình độ đáng kinh ngạc, e rằng đã dùng mấy chiêu vặt của loài yêu.

Tân Vân Mậu và cậu bé cuối cùng cũng quyết một trận sống còn ở một máy chơi game.

Luật chơi là liên tục cho xu vào, thắp sáng các vị trí tương ứng, chỉ cần một hàng biểu tượng xuất hiện, máy sẽ phun ra phiếu đổi quà. Nếu người chơi có thể thắp sáng tất cả các biểu tượng, thẻ hiển thị điện tử ở trên cùng sẽ sáng màu, chúc mừng người chơi đã giành được giải thưởng cao nhất, toàn bộ máy chơi game sẽ đồng loạt phun ra phiếu quà tặng.

Nhiều người vừa nhìn thấy biểu tượng sắp sáng gần hết, điên cuồng đút xu vào, nghĩ lần này sẽ thu thập được gì đó, cuối cùng xôi hỏng bỏng không, làm thế nào các máy cũng không sáng cùng lúc.

Máy chơi game không công khai minh bạch, người ta không thể nào biết được những đồng xu kia sẽ đi đến đâu, làm sáng chỗ nào, có thể nói xây dựng thành phố trò chơi là cách kiếm tiền tốt nhất. Sở Trĩ Thủy lúc còn bé chưa từng nhìn thấy thẻ điện tử sáng lên lần nào, thậm chí còn nghi ngờ hướng dẫn sử dụng bên cạnh chỉ là viết bừa.

Cậu bé là người nhìn thấy chiếc máy có biểu tượng sáng trước tiên, muốn đi trước Tân Vân Mậu một bước, chưa từng nghĩ nó vất vả lắm mới thắp sáng được một máy, đang định quay ra khoe với con yêu trúc, thấy đối phương đã thắp sáng đến máy thứ ba rồi!

Tân Vân Mậu dựa vào máy chơi game, ung dung nhìn cậu bé, trên môi hiện lên sự giễu cợt, chỉ thiếu đều viết mấy chữ "Cuối cùng cũng đợi được ngày ngươi hoàn toàn bại dưới tay ta" lên mặt.

Cậu bé không tin vào chuyện ma quỷ, định thắp sáng máy thứ hai nhưng không may lại có một biểu tượng chưa sáng.

Đúng lúc này, Tân Vân Mậu chậm rãi đi tới, ném một đồng xu vào máy, cạch một tiếng làm sáng chiếc máy cuối cùng.

Cậu bé ngẩng đầu bất mãn: "Anh ném xu vào máy em, sao mà tính được ai thắp sáng nhiều máy hơn?"

"Ai thắp sáng nhiều máy hơn?" Tân Vân Mậu cao ngạo nhìn cậu bé, lười biếng nói: "Trò chơi sớm đã kết thúc."

Ngay sau đó, các thẻ điện tử phía trên toàn bộ dãy máy sáng lên, không chỉ có các hình ảnh hoạt hình chiếu sáng rực rỡ, mà còn có nhạc ăn mừng sôi động như lễ hội. Toàn bộ thành phố trò chơi đều nghe thấy âm thanh cực lớn này, thậm chí còn kinh động đến cả ông chủ.

Cậu bé kinh ngạc nhìn về phía máy chơi game, lúc này mới ý thức được Tân Vân Mậu đã thắp sáng toàn bộ, vừa rồi chỉ còn thiếu một máy của nó. Cậu bé thất thần nhìn thẻ điện tử đang phát sáng, rồi nhìn Tân Vân Mậu với vẻ không tin nổi, lông mày nhíu lại, môi nhếch lên, lộ ra biểu cảm hết sức buồn cười, dường như không thể tin đây là sự thật.

Sở Trĩ Thủy cũng giống như cậu bé, chưa từng thấy ai giành được giải thưởng cao nhất của máy chơi game.

Sở Trĩ Thủy đứng sau lưng Tân Vân Mậu, tay đập mạnh vào lưng anh, nói không nên lời: "Anh khá lắm."

Rõ ràng là tài năng bẩm sinh của yêu quái so với kỹ năng chơi game của cậu bé, so với sự gian lận và thay đổi dữ liệu có khác gì nhau?

Vừa rồi cô còn cảm thấy không đúng lắm, thực lực của anh chắc chắn không đánh lại cậu bé, nhưng bằng thực lực của yêu quái thì không có gì là không thể!

Cả dãy máy sáng đèn gây náo loạn hiện trường, nhiều người đi đường bị thu hút, vô cùng kinh ngạc đứng lại xem. Vô số phiếu quà tặng tuôn ra như nước, mấy cái máy đồng thời chạy ầm ầm, trông như sắp trút hết hàng tồn kho.

Ông chủ hốt hoảng chạy tới, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, ngơ ngác hỏi: "Trúng giải thưởng cao nhất hả?"

"Đúng, hình như là vậy." Sở Trĩ Thủy ngượng ngùng nói.

Nghe được tin dữ, ông chủ lập tức tái mặt, nhìn phiếu quà tặng rơi khắp sàn, không biết phải làm sao.

Người bình thường tối đa chỉ có thể thắp sáng một hai máy, phun ra phiếu quà tặng có hạn, phải từ từ tích lũy mới đổi được phần thưởng. Nhưng giờ, tất cả phiếu quà tặng từ cả dãy máy đã phun ra, ước tính giải thưởng của thành phố trò chơi đã hết sạch, mà có lẽ còn phải dọn cả kho.

Ông chủ chỉ cần dùng một cái máy đếm số phiếu quà tặng trên mặt đất, nói không chừng sẽ đếm đến hỏng máy.

Sở Trĩ Thủy ôm trán, hòa giải nói: "Như vậy đi, ông không cần tính số lượng phiếu, chỉ cần cho chúng tôi xem giải thưởng là gì, chúng tôi chọn hai món trong số đó là được."

Giải thưởng trong thành phố trò chơi chẳng qua là thú nhồi bông, cốc giữ nhiệt và những thứ tương tự, đắt hơn thì là loa nhỏ hoặc tai nghe bluetooth, ngoài ra không có giải thưởng gì đắt hơn.

Với cả, rất có thể Tân Vân Mậu đã sử dụn thủ thuật nào đó, thắng như vậy cũng không thích hợp. Ông chủ cố ý tung clip bắt nạt thần quân, thần quân gian lận làm hỏng máy chơi game, xem như ăn miếng trả miếng.

"Được được được, hai người đến quầy bên kia, xem trong tủ kính có gì thì lấy."

Ông chủ lập tức đồng ý với lời đề nghị của Sở Trĩ Thủy, như thể sợ cô sẽ đổi ý. Ông ta cúi người xuống, nhặt phiếu quà tặng rơi khắp sàn, sau đó bật máy lên, nhét phiếu quà tặng lại sau khi đã phân loại chúng, dù sao cũng chưa cào nên vẫn có thể sử dụng tiếp.

Sau khi Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu rời đi, nhiều người qua đường nhìn chiếc máy chơi game với ý chí bừng bừng, họ cầm đồng xu trên tay, vẻ mặt vô cùng thích thú.

Trước tủ kính, Sở Trĩ Thủy nhìn các phần thưởng được trưng bày, tất cả đều được phân loại theo mức giá, vốn dĩ phải có phiếu quà tặng mới đổi được, ai ngờ hôm nay họ lại tự lực cánh sinh.

Cô hỏi: "Anh muốn gì?"

"Tôi không cần, cô chọn đi." Tân Vân Mậu không có hứng thú với mấy thứ này, anh chơi chỉ vì tức giận với cậu bé.

Sở Trĩ Thủy xem qua các giải thưởng, bắt đầu suy nghĩ xem những người xung quanh thiếu gì. Cô lấy một cốc giữ nhiệt, cốc nước của bà Tạ Nghiên bị nứt, sau đó lại lấy một chiếc tai nghe bluetooth vì Kim Du làm mất tai nghe.

Cuối cùng, cô lấy ra một con thú bông, là một con gấu trúc đang ôm một cây trúc, cười đùa: "Tôi mà lấy cái này chắc anh sẽ tức giận cho xem?"

Đó là một cây trúc dài màu xanh lá cây, trên cùng là một con gấu trúc ngây ngô, đang ôm cây trúc xanh bên hông, hai mắt tròn xoe như hai viên ngọc lấp lánh. Dường như đây không chỉ là đồ chơi mà còn là gậy massage, có thể dùng đầu búa nhỏ đấm vào vai để giảm bớt sự mệt mỏi cho cơ thể.

Tân Vân Mậu giương mắt thoáng nhìn, yết hầu khẽ lên xuống, trầm giọng nói: "... Không đâu."

Sở Trĩ Thủy lấy con gấu trúc đang ôm cây trúc ra, cầm cán dài màu xanh lá của chiếc gậy massage, gõ hai cái vào Tân Vân Mậu.

Tân Vân Mậu đứng yên để cô gõ, sau đó liếc nhìn cậu bé bên cạnh, đột nhiên nói: "Em cũng chọn một cái đi."

Cậu bé thấy Tân Vân Mậu trúng thưởng thì rất sốc, cứ đi theo anh suốt dọc đường, có vẻ như đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nó không ngờ đối phương lại nói ra lời này, nhất thời kinh ngạc, thay đổi thái độ khiêu khích vừa rồi, cẩn thận liếc nhìn Tân Vân Mậu, lại lén nhìn mấy giải thưởng trong tủ kính, không trả lời ngay, mặt hơi nhăn lại, bày ra bộ dạng vừa muốn lại vừa không muốn.

Tân Vân Mậu hơi nâng cằm lên, bây giờ anh đã trả thù được rồi, anh cười nửa miệng giễu cợt: "Em chỉ được chọn những gì chị ấy chọn."

Cậu bé lập tức lộ ra vẻ nhục nhã, lúc này cái gì cũng không chịu nói: "..."

Sở Trĩ Thủy dùng búa nhỏ gõ vào người Tân Vân Mậu, cô thật sự kinh ngạc trước sự hẹp hòi của con yêu trúc này: "Không được bắt nạt trẻ con!"

"Tôi chọn cho nó một cái." Tân Vân Mậu chọn một con thú bông màu xanh lá, lấy từ trong tủ ra rồi đưa cho cậu bé: "Cái này hợp với em đó."

Cậu bé nhận lấy ngắm nghía, phát hiện đó là một con chó đầu cải. Cả người màu xanh lá cây, đang cười toe toét, trên đầu là một vòng lá xanh um, dường như hơi có ý trào phúng, không gian xung quanh chợt im lặng.

Cậu bé: "!!?"

"Không sao, em cứ tự chọn một món khác rồi bảo ông chủ đưa cho, bọn chị đi trước đây." Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng an ủi cậu bé đang phải chịu đả kích, cô nhanh chóng đẩy Tân Vân Mậu tính khí vô cùng trẻ con ra ngoài, than thở nói: "Anh cứ giữ tâm lý như thế, sau này thằng bé sẽ không đến nữa thành phố trò chơi nữa mất."

Cậu bé ngay từ đầu không nên chế nhạo Tân Vân Mậu, vì Tân Vân Mậu chính là ông tổ của sự kỳ quái, đúng là quỷ nhỏ gặp quỷ lớn.

Một người một yêu bước ra khỏi thành phố trò chơi, bất tri bất giác hết sạch xu, ôm phần thưởng đi về nhà.

Sắc trời tối dần, gió đêm hiu hiu thổi. Bầu trời trong veo nhuốm màu sương mù của hoàng hôn, phảng phất sắc vàng, tím, đỏ mơ hồ không rõ nơi chân trời.

Dòng sông lấp lánh trong ánh hoàng hôn, những ngọn đèn đường trên cầu đều đã sáng, càng tăng thêm vẻ rực rỡ cho thị trấn nhỏ.

Sở Trĩ Thủy quơ chiếc búa trúc nhỏ trong tay, lúc này đã rời khỏi thành phố trò chơi, rốt cuộc có thể hỏi: "Vừa rồi anh làm thế nào mà thắng? Còn nữa, trước đó làm sao lại thắng được thằng bé? Có phải anh gian lận không?"

"Cái gì mà gian lận?" Tân Vân Mậu nghe vậy thì cau mày, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi dùng thực lực của mình để chơi, sao gọi là gian lận được? Trước kia tôi đã nói rồi, miễn là chuyện hợp lý trên đời, tôi để có thể biến nó thành sự thực."

"...Cái này không tính là gian lận hả?"

"Tiền đề của gian lận là phải tham dự vào, tôi vốn không cần tuân theo quy tắc nào, như vậy không thể coi là gian lận."

Con người gian lận vì lợi ích cá nhân, anh hoàn toàn không cần những thứ này, công danh lợi lộc chẳng có ý nghĩa gì với anh, thậm chí còn không thú vị bằng cuộc đọ sức với một cậu bé trong thành phố trò chơi.

Trong mắt anh, xã hội loài người không khác gì một thành phố trò chơi, dù là tiền bạc, địa vị, danh vọng hay số mệnh, cũng giống như một máy chơi game có thể thay đổi dữ liệu, chỉ cần một cái búng tay là có thể thay đổi, không có gì khó khăn. Chính vì vậy, thần không dễ gì có thể hiểu được thất tình lục dục của con người, đằng sau sức mạnh vô hạn là sự vô cảm vĩnh hằng, mọi thứ đều dễ dàng như trở bàn tay.

Chỉ cần là thứ tồn tại giữa trời đất và không làm thay đổi luật lệ, anh đều làm được.

"Là do cô không tìm tôi ước nguyện nên mới không biết chuyện này." Tân Vân Mậu than thở: "Mỗi lần ước chỉ là chút chuyện nhỏ, không phải bảo tôi giúp cô làm sạch giày thì lại bảo tôi ăn thức ăn thừa của cô, dù sao cũng không phải điều ước đúng nghĩa."

Nếu cô ước trở nên giàu có, hiện tại phỏng đoán đã tiền tài như nước, đâu cần đi làm nữa?

Sở Trĩ Thủy trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy anh một chút, ăn đồ ăn thừa thật sự không liên quan đến tôi, đến bây giờ tôi cũng không hiểu sao anh lại làm vậy."

"Đó là nguyện vọng nhỏ bé của cô mà."

"Chủ yếu là tôi thật sự không có nguyện vọng gì." Sở Trĩ Thủy bất lực nói, cô thấy anh rầu rĩ không vui thì nói: "Vậy đi, hiện tại tôi sẽ ước một điều."

Tân Vân Mậu nhìn cô: "Cái gì?"

"Sau này anh không được phép gian lận khi chơi trò chơi với tôi." Sở Trĩ Thủy bất mãn nói: "Nếu không thì tôi không thể thắng được."

Tân Vân Mậu sửng sốt, sau đó thấp giọng biện hộ: "... Vừa rồi tôi chỉ chơi nghiêm túc với cô."

Anh và Sở Trĩ Thủy là cạnh tranh công bằng, anh chỉ là cố ý chọc giận cậu bé nên mới giở chiêu trò.

"Tôi biết, nếu không anh đã bị ăn đánh rồi."

Tân Vân Mậu khẽ hừ một tiếng.

Một người một yêu bước lên cây cầu bắc ngang sông, nhìn thấy khu chung cư cách đó không xa, cũng không biết tại sao lại đi chậm lại.

Sở Trĩ Thủy nhìn lên bầu trời, tận dụng tia sáng cuối cùng để thưởng thức phong cảnh hoàng hôn, nói: "Nghe nói hôm nay có bão tuyết mưa đá, nhưng lúc này đến một bông tuyết cũng không thấy."

Tân Vân Mậu nghiêng đầu nhìn cô, cô đang mặc một chiếc áo trắng tinh, như thể được bao bọc trong những đám mây mềm mại, không hiểu sao lại có chút đáng yêu. Anh do dự một hồi, hàng mi khẽ rung động, hỏi: "Cô muốn nhìn thấy tuyết sao?"

Tân Vân Mậu không quá thích tuyết, nên đã sắp xếp một kỳ nghỉ, nhưng hiện tại có thể sẽ không có tuyết hay mưa đá. Bão tuyết và mưa đá đối với trúc mà nói chính là sự tàn phá tàn khốc của thiên nhiên vào mùa đông, nếu rơi lên người anh, chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu.

"Tôi chưa từng thấy tuyết rơi vào tháng 11, còn tưởng hôm nay sẽ có chút tuyết, tuyết vừa rơi sẽ lập tức tan ra." Sở Trĩ Thủy đương nhiên không thích mưa đá, nhưng dù sao tuyết cũng là điểm đặc sắc nhất của mùa đông, nói thế nào thì cũng luôn có sức hấp dẫn với con người.

Một lát sau, họ chậm rãi đi về phía trước, những bông tuyết cư nhiên bay lơ lửng trên không trung, lấp lánh dưới ánh đèn đường, rồi thong thả cuốn theo làn gió, biến mất trên dòng sông gợn sóng.

Cách đó không xa truyền đến tiếng reo hò của trẻ em: "Tuyết rơi! Tuyết rơi rồi!"

"Chỉ chờ một ngày mà đã có tuyết rơi." Người lớn bên cạnh thở dài xúc động.

Ánh sáng huyền ảo và những bông tuyết như pha lê tôn lên vẻ đẹp của nhau, cảm giác như thể có thứ bột màu vàng đang lơ lửng trên bầu trời, trang trí cho thành phố Hoài Giang trở nên rực rỡ.

Sở Trĩ Thủy hứng một bông tuyết, cô nhìn Tân Vân Mậu, có vẻ đã hiểu ra gì đó, chỉ thấy mái tóc đen của anh lấm tấm sương giá, nhưng trong nháy mắt đã tan đi. Anh dịu dàng nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói gì.

Đôi mắt anh long lanh như mặc ngọc, mắt đen, tóc đen, quần áo sẫm màu. Thỉnh thoảng có vài bông tuyết bám vào người, rồi rất nhanh đã tan vào trong gió.

Có lẽ cả đời này cô cũng không nhìn thấy khoảnh khắc màu trắng xuất hiện trên người anh, chỉ có thể dùng trí tưởng tượng của mình để miêu tả cảnh tượng đó qua lớp tuyết rơi trên bầu trời.

Cô chợt nhớ đến một bài thơ:

Phi tuyết hữu thanh, duy tại trúc gian tối nhã

Sơn song hàn dạ thì, thính tuyết sái trúc lâm,

Tích lịch tiêu tiêu, liên phiên sắt sắt,

Thanh vận du nhiên, dật ngã thanh thính.

Bây giờ coi như có thể nghe được tiếng tuyết gõ trên trúc.

Sở Trĩ Thủy dừng lại ngắm tuyết, không thể tả được cảm xúc lúc này, chắc chắn nói: "Là anh làm đúng không?"

Tân Vân Mậu đang đi theo cô cũng dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào bông tuyết trên mặt cô, có lẽ vì không chạm vào má cô, bông tuyết nhỏ không tan đi ngay lập tức, mà vẫn tinh nghịch dính vào cô.

"Dù là ngày nghỉ, hay ngày tuyết rơi nhẹ, tất cả đều là anh làm." Cô bối rối hỏi: "Nhưng như vậy có ý nghĩa gì?"

Lẽ ra cô nên đoán ra từ lâu, những việc này đối với anh vô cùng dễ dàng, chỉ là anh có muốn làm hay không.

Tân Vân Mậu bỏ một tay vào túi, tay kia phủi tuyết trên tóc cô, bình tĩnh như thường: "Không có ý nghĩ gì, nhưng cô sẽ vui."

Chương kế tiếp