Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 52
“Có vấn đề cũng thường thôi, con bé lớn rồi.” Tạ Nghiên chọc ghẹo: “Ông còn xem con bé là trẻ con không bằng thật đấy à.”

Sở Tiêu Hạ nghe bà nói vậy thì thổn thức, rồi lại tán gẫu đôi câu về tuổi thơ con gái với Tạ Nghiên.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, Sở Trĩ Thủy phát hiện cha mẹ đều ở phòng khách, bên cạnh còn để một đống đồ năm mới, không biết vì sao lại cảm thấy có chuyện không hay rồi, do dự nói: “Sao thế?”

“Không có gì, trò chuyện hai câu với cha con.” Tạ Nghiên cười nói: “Dạo này thường ra ngoài chơi sao? Cũng tốt đó, thả lỏng chút, đừng bận rộn công việc suốt.”

Sở Trĩ Thủy sờ mũi: “Không phải đi chơi, đi bên nhà mới.”

“Ò, vậy sau tết vẫn đi à?” Tạ Nghiên nói: “Sau này mỗi cuối tuần đều đi?”

Mẹ cô hỏi một đằng cô đáp một nẻo: “Sau tết con phải đi công tác một chuyến.”

Cục trưởng Hồ muốn dẫn họ đến thành phố Ngân Hải, nên không thể đến nhà mới vào mỗi dịp cuối tuần.

Sau khi ăn tết, thành phố Hoài Giang dần trở nên thanh tịnh, người trẻ về đón tết nói tạm biệt với người nhà, lần nữa xông pha vào thành phố lớn phấn đấu. Người đi dạo trên đường trong dịp tết đông nghẹt, các cửa hàng lớn và rạp chiếu phim đều chen chúc, đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc thì vắng vẻ không ít.

Trong cục quan sát Hoài Giang, Sở Trĩ Thủy làm việc lại sau tết, thu xếp xong tài liệu thì sắp xếp công việc giao cho Kim Du và Trần Châu Tuệ trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, rồi bước vào hành trình công tác với Hồ Thần Thụy và Tân Vân Mậu.

Hồ Thần Thụy tỏ vẻ muốn dẫn Tân Vân Mậu theo, Kim Du không chịu đi thành phố Ngân Hải, cuối cùng là một người hai yêu đi với nhau.

Vé máy bay là Hồng Hi Minh đặt mua, Sở Trĩ Thủy ở sân bay rồi mới biết đã chọn chỗ, cô và Tân Vân Mậu ngồi ghế hai người cùng hàng, Hồ Thần Thụy ngồi ghế hàng bên kia cách một lối đi.

Sở Trĩ Thủy ngồi giữa hai yêu quái, thỉnh thoảng tán gẫu với từng người họ, cứ cảm thấy mình là con người mà phải đảm nhiệm làm nhịp cầu giao lưu với các yêu quái thật lạ.

Không lâu sau thì tiếp viên hàng không mang hộp cơm và đồ uống lên, Sở Trĩ Thủy mở hộp ra nhìn bên trong một cái, cuối cùng chỉ ăn hết bánh red velvet, đồ ăn còn lại đều không đụng vào.

Tân Vân Mậu liếc thấy màn này, anh mở chiếc hộp trước mặt ra, lấy phần bánh của mình đặt vào hộp giấy của cô.

Sở Trĩ Thủy thấy được chiếc bánh red velvet kia, sững sờ nói: “Anh ăn đi.”

“Tôi không ăn.”

Hồ Thần Thụy thích thú quan sát họ, cười nói: “Thật tốt, vẫn là lần đầu tôi đi Ngân Hải cùng với nhân viên trong cục.”

Sở Trĩ Thủy sợ cục trưởng Hồ nghĩ nhiều, cô vội lịch sự tiếp lời: “Năm nào cục trưởng Hồ cũng phải đi thành phố Ngân Hải à?”

“Phải, hơn nữa đều là lúc này, nếu phí nghiệp vụ không đến, vậy thì hết cách triển khai công việc.” Hồ Thần Thụy cười híp mắt: “Số tiền này phát xuống hằng năm, nhưng chia thế nào đều phải thương lượng, tình trạng phát triển của từng cục khác nhau, cục nào khá nghèo khổ sẽ được phát nhiều hơn.”

Sở Trĩ Thủy thỉnh giáo: “Mấy cục khá nghèo khổ đó ở đâu?”

“Trừ cục Ngân Hải ra, đều khá nghèo khổ.” Hồ Thần Thụy nói: “Sau khi cô đến cục chúng ta mới tốt lên được đấy.”

“…”

Ý này muốn nói rằng chỉ có cục Ngân Hải có thể kinh doanh kiếm lời, chẳng trách lúc ban đầu cục trưởng Diệp đắc ý thành như thế.

“Các cục trưởng khác cũng sẽ đến sao?” Sở Trĩ Thủy tò mò: “Cục trưởng của Tất Ngô và Không Tang.”

Hồ Thần Thụy nhìn Tân Vân Mậu đang im lặng, thấy đối phương trầm mặc ngồi bên cửa sổ nhỏ, nhìn có vẻ như không quan tâm. Ông ấy mới gật đầu: “Phải, họ cũng sẽ xuất hiện.”

Sân bay Ngân Hải, hôm nay Đỗ Tử Quy lái một chiếc xe lớn có thể chở bảy người, giải quyết hoàn hảo nỗi lo không biết làm sao phân chia chỗ ngồi của Sở Trĩ Thủy. Cô cười chào hỏi với anh ta xong thì dẫn Tân Vân Mậu cho anh ngồi hàng ghế sau cùng, để Hồ Thần Thụy ngồi chỗ bên cửa.

Trung tâm thành phố phồn hoa, tòa nhà cổ kính cục Ngân Hải cực kỳ bắt mắt, khu vực lân cận trước giờ luôn luôn náo nhiệt. Khách du lịch nói cười đi qua cổng sắt lớn, thành phố vĩ đại bao phủ hoàn toàn bởi căn cứ điểm của yêu quái, không có ai nảy sinh hứng thú với kiến trúc bên phố.

Thành phố này có quá nhiều tòa nhà cao tầng, các đơn vị liên quan cũng phức tạp, cho dù là người sinh sống ở xung quanh chắc cũng không rõ công việc thực sự của cục quan sát Ngân Hải là gì.

Sau khi Hồ Thần Thụy xuống xe, ông ấy đi một vòng quanh đó với nụ cười tự mãn, rồi bắt đầu lên kế hoạch cho cửa hàng mặt tiền mới của Quan Cục: “Lúc trước tôi còn chẳng phát hiện ra bên này khá náo nhiệt, rất hợp để chúng ta mở cửa hàng.”

Đỗ Tử Quy nghe cục trưởng của đơn vị anh em muốn đến cục mình mở cửa hàng: “?”

“Tiểu Sở, không phải cô nói mở cửa hàng thương hiệu bán trực tiếp, đặt vài sản phẩm mới còn có bưu thiếp xung quanh sao.” Hồ Thần Thụy phất tay: “Tôi thấy bên cổng lớn của họ hợp đấy, lượng người qua lại nhiều lắm, còn có rất nhiều quán cà phê nữa.”

“Bởi vì bên này có một con đường nhỏ dẫn thẳng đến khu danh lam thắng cảnh trong thành phố, cả con phố đều là quán cà phê và cửa hàng thương hiệu.” Sở Trĩ Thủy nhỏ giọng giới thiệu, năm ấy cô còn được bạn thời đại học dẫn đến đây dạo chơi, mới đi qua cục quan sát Ngân Hải, nhìn thấy tòa nhà cổ kính tường trắng mái hiên xám.

Hồ Thần Thụy hớn hở vỗ tay: “Vậy càng hợp hơn, tôi thấy không vấn đề!”

“Lão Hồ, ông đến rồi à, ông có chuyện gì đấy!?”

Giọng nói quang quác quen thuộc vang lên, cục trưởng Diệp rực rỡ xuất hiện như một chú chim lớn loạng choạng, một đường lảo đảo xông đến. Ông ấy nhìn thấy một người một yêu cạnh cục trưởng Hồ, vội ép giọng mình thấp xuống, cố nặn ra gương mặt tươi cười với Sở Trĩ Thủy, rồi cúi đầu với Tân Vân Mậu, mặt mũi gượng gạo lúng túng.

Hồ Thần Thụy thấy Diệp Hoa Vũ ăn mặc sặc sỡ, khách khí nói: “Cục trưởng Diệp, lâu rồi không gặp, dạo này ổn không?”

“Ông đến họp thế này, ông cảm thấy tôi có thể ổn không?” Diệp Hoa Vũ nháy mắt ra hiệu, lại e ngại Tân Vân Mậu đang ở đây, không dám nói toạc ra: “Mối quan hệ hai người chúng ta bền vững thì thôi đi, để hai người kia nhìn thấy thì biết làm sao?”

Sở Trĩ Thủy nghe mấy lời này lại giả vờ như không nghe thấy, nhưng cô có thể hiểu được ánh mắt của Hồ Thần Thuỵ, trên mặt ông ấy thể hiện rõ vẻ “biết ông sống tốt tôi yên tâm rồi” và “ông nói sai rồi, mối quan hệ của hai chúng ta cũng đâu có bền vững.”

“Gì mà phải làm sao?” Hồ Thần Thụy vờ như không biết, chuyển chủ đề nói: “Đúng rồi, lão Diệp, tôi nghe nói giờ kinh doanh đình trệ, cửa hàng mặt tiền bên các ông không dễ cho thuê, hay là ông cho chúng tôi thuê đi.”

“Hả?” Diệp Hoa Vũ bối rối: “Ai nói không dễ cho thuê, chúng tôi cho thuê được lắm.”

Hồ Thần Thụy túm chặt đối phương, ánh mắt ông ấy trịnh trọng, ý vị thâm trường nói: “Tôi biết ông là một người thích để lời nói trong bụng, mối quan hệ của chúng ta thân thiết, ông cứ nói thật đi, chúng tôi sẽ thuê mà.”

Sở Trĩ Thủy thầm nghĩ cục trưởng Diệp ba hoa cũng thích để lời trong bụng, vậy nói không chừng Tân Vân Mậu là người câm bẩm sinh, cây trúc không mọc miệng nói không ra lời.

Hồ Thần Thụy: “Bên cổng lớn để trống mãi không ổn, hay là cho chúng tôi thuê mảnh đất đó đi, dùng để mở cửa hàng bán hàng trực tiếp của chúng tôi.”

Diệp Hoa Vũ kinh sợ đến tai đỏ bừng lan đến tận cổ, ông ấy cất tiếng nói vang vọng như chim hót: “Ông biết cửa hàng mặt tiền ở cổng kiếm được nhiều tiền không, sao có thể cho ông mở tiệm…”

“Đừng kích động.” Hồ Thần Thụy thuần thục móc ra một túi hạt ngô, ông ấy cắt lời lảm nhảm của Diệp Hoa Vũ, rành mạch nói: “Ăn miếng không?”

Mặc kệ sống bao nhiêu năm đi nữa, Hồ Thần Thụy vẫn là tay lão luyện trong làng chọc chim, một túi hạt ngô lòng đỏ trứng muối khuynh đảo thiên hạ.

Diệp Hoa Vũ ăn hết túi hạt ngô đấy mới bắt đầu nắm được trọng điểm câu chuyện, lát thì nghĩ lúc họp cục trưởng mà dẫn theo Tân Vân Mậu đến là không đúng, lát thì nghĩ cho cục Hoài Giang thuê cửa hàng mặt tiền ở cổng là không đúng. Chim công gặp phải đòn tấn công kép bắt đầu bối rối, bỗng chốc không biết nên nói chuyện nào trước.

Một lát sau, Diệp Hoa Vũ vỗ đầu, quyết định để nói sau: “Được rồi, các ông đến phòng tiếp khách trước đi, lát nữa tôi còn phải đi tiếp nhóm Sa Sa họ.”

Đỗ Tử Quy vội dẫn đồng nghiệp Hoài Giang đến phòng tiếp khách làm thủ tục cư trú, vẫn là căn Sở Trĩ Thủy ở vào chuyến đi công tác lần trước.

Bên sô pha phòng tiếp khách tầng trệt, Sở Trĩ Thủy nhìn Đỗ Tử Quy đứng ở quầy làm thủ tục, lại nhìn Hồ Thần Thụy, chần chừ nói: “Cục trưởng Hồ, ông chắc chắn là không sao chứ? Vẫn sẽ có cục trưởng khác đến.”

Cô đã đoán được cục trưởng Diệp sẽ có phản ứng vậy từ lâu rồi, thái độ Diệp Hoa Vũ đối với Tân Vân Mậu đã yếu dần, nhưng những cục trưởng khác thì chưa chắc, có lẽ lại gây nên một trận vây quét. Cô không muốn gặp phải loại chuyện như vậy, dù Tân Vân Mậu nói không để ý, nhưng đụng phải địch ý, cho dù là ai thì cũng sẽ không thoải mái.

“Không sao, có thể có vấn đề gì chứ, hai cái cục nghèo thì có gì để ý.” Hồ Thần Thụy từ tốn nói: “Nếu không phải con chim công kia có hai đồng xu trong túi, cô thấy tôi sẽ ngó đến ông ta à?”

Sở Trĩ Thủy cảm thấy cục trưởng Hồ thật sự coi cô là người của mình rồi, hiện tại ngay cả lòng dạ đen tối ông ấy cũng không thèm che đậy, khác với dáng vẻ cười tươi rói trước mặt mọi người. Cô tránh được Hồ Thần Thụy, lại đụng phải Tân Vân Mậu bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Anh cũng không để ý?”

Hơi thở nóng ấm quét qua tai, mang đến một trận ngứa ngáy như một cọng lông vũ lướt qua. Lông mi anh run lên, kinh ngạc nhìn cô một cái, tận nửa ngày trời mới chậm chạp khôi phục tinh thần, bức bách nói: “Không để ý.”

“Thật không vậy?” Sở Trĩ Thủy cau mày: “Anh gặp qua yêu quái của cục khác chưa?”

Tân Vân Mậu lặng im vài giây, dường như anh đang lý giải mấy câu nói này, cuối cùng phản ứng lại, nhỏ tiếng nói: “… Thì ra cô đang nói cái này.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Cô nghi ngờ hệ thống trò chuyện của anh bị đứt, kháng nghị nói: “Anh có đang nghiêm túc lắng nghe tôi nói hay không vậy?”

Sở Trĩ Thủy thấy Tân Vân Mậu không nói tiếng nào, cứ tưởng anh không thích nơi này, bày ra gương mặt cao ngạo lạnh lùng, ai ngờ đang lang thang chốn thần tiên, vốn dĩ không tham gia vào câu chuyện.

Hầu như dạo này anh rất hay thất thần, không biết rốt cuộc đang nghĩ gì mà hay nhìn chằm chằm cô, nhưng lại không nghe cô nói chuyện, giống như người học dốt lẩn trốn trên lớp.

“Nghe rồi.” Anh hơi lo lắng, vội né tránh ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không để ý, họ còn yếu hơn con mèo kia, vài con cá không lật sóng được đâu.”

“Thực lực của cục khác yếu hơn?” Sở Trĩ Thủy sững sờ: “Bốn cục quan sát từ cao đến thấp xếp thế nào?”

Tân Vân Mậu chậm rãi nói: “Căn bản là Hoài Giang, Ngân Hải, Tất Ngô, Không Tang.”

Tân Vân Mậu ở khu vực Hoài Giang trong khoảng thời gian dài, đương nhiên cục quan sát Hoài Giang có thực lực mạnh nhất. Cục Ngân Hải nằm trong thành phố lớn, có đủ chiến lược quan trọng khác. Tất Ngô ở cạnh biển, là đơn vị lúc trước của Ngô Thường Cung, cũng là mảnh đất sinh ra long thần, thế lực ở địa bàn rối ren phức tạp. Cục Không Tang vẫn luôn ở vị trí thấp vạn năm, thường không có tiếng nói trong bốn cục quan sát.

Lúc đầu Hồ Thần Thụy định giá sản lượng trà xanh với Sở Trĩ Thủy, còn nói nghiệp vụ của cục Ngân Hải không bằng cục Hoài Giang, chỉ là vị trí chiếm đóng căn cứ thuận lợi, hiện tại xem ra đều là sự thật.

Hồ Thần Thụy và Tân Vân Mậu đều nói không sao, vậy Sở Trĩ Thủy cũng không có lý do để hao tâm nữa. Vốn cô nghĩ nếu thuận lợi, có lẽ không đụng mặt yêu quái của cục khác, ai mà ngờ lúc ăn cơm trưa thì oan gia ngõ hẹp.

Trong nhà ăn, Hồ Thần Thụy phải dùng bữa chung với các cục trưởng khác, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu không đi chung, bèn lấy khay xếp hàng tự mua cơm.

Lần trước Tân Vân Mậu đã đến cục Ngân Hải, anh xuất hiện lần nữa không hề gây ra hỗn loạn, xem ra tuyến dưới đều bị công phá dần dần rồi. Yêu quái cục Ngân Hải thấy thần quân một lần, lần hai họ bắt đầu không quan tâm, đến lần ba đã quen dần với việc bộ phận phát triển kinh tế hay đến công tác.

Trong nhà ăn, chỉ có duy nhất một ánh mắt lạnh lẽo dị thường, Sở Trĩ Thủy nâng mắt lên nhìn, phát hiện là một đôi mắt xa lạ.

Đối phương là một chàng trai tầm khoảng hai mươi ba mươi tuổi, dung mạo anh ta tuyệt sắc, mắt mũi ôn hòa, ánh mắt nghiêm túc lại có cảm giác yếu đuối nhẹ, thắt một chiếc bím tóc nhỏ bằng vải ruy băng sau đầu, ăn mặc theo phong cách kỳ lạ, nét đẹp phi giới tính.

Chàng trai tóc bím cau chặt mày nhìn gắt gao họ, ánh mắt cũng đầy phòng bị, giống như thú hoang cảnh giác gồng chặt cơ thể.

Sỏ Trĩ Thủy hoài nghi đối phương là yêu quái của cục khác, suy cho cùng thì đồng nghiệp Ngân Hải sớm đã vượt qua được vòng đàn áp đầu tiên, giờ đã tê liệt với sự tồn tại của thần quân.

Tân Vân Mậu nhìn theo tầm nhìn của cô, anh cũng thấy chàng trai tóc bím, dung mạo anh tuấn cũng nhuốm vẻ bá khí.

“Không cho nhìn.” Tân Vân Mậu lạnh giọng nói, không biết anh đang nói Sở Trĩ Thủy hay là đang cảnh cáo chàng trai gần đó.

Sở Trĩ Thủy nhắc nhở: “Anh ta đang nhìn chúng ta.”

“Vậy cô cũng không được nhìn anh ta.”

“…”

Sở Trĩ Thủy lười để ý anh, tiếp tục ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh: “Anh ta là yêu quái của cục khác sao? Vậy nói không chừng sẽ chạm mặt.”

Chàng trai tóc bím nhìn có vẻ không thân thiện, có lẽ nên nói một tiếng với cục trưởng Hồ.

Tân Vân Mậu thấy cô có hứng thú với yêu quái của cục khác, anh càng canh cánh trong lòng, còn ấu trĩ xông tới dùng gương mặt mình chắn tầm nhìn của cô, trực tiếp cản lại chàng trai đứng không xa kia một cách nghiêm túc.

Sở Trĩ Thủy cảm thán bởi sự vô lại của anh, cô cũng muốn giơ tay đánh anh, nghĩ lại thấy còn đang ở nhà ăn lại thu tay về: “Anh phiền thật.”

“Tôi phiền thật?” Tân Vân Mậu trừng to mắt, anh càng không vui hơn: “Mới chê tôi phiền đấy à?”

Sở Trĩ Thủy cạn lời đỡ trán, cảm thấy không thể dây dưa thêm với anh được nữa.

Sở Trĩ Thủy muốn nói với cục trưởng Hồ, không ngờ đến đối phương cũng nghĩ giống cô, cũng muốn nói với cục trưởng của mình.

Sau bữa cơm, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đứng ngoài nhà ăn phơi nắng tiêu cơm, đúng lúc gặp được một hàng cục trưởng kết thúc bữa cơm.

Hồ Thần Thụy, Diệp Hoa Vũ và người đàn ông cường tráng xa lạ đi hàng trước, chàng trai tóc bím lúc nãy gặp trong nhà ăn theo sát phía sau, họ đi thẳng đến chỗ một người một yêu. Người đàn ông cường tráng lạ mặt trông có vẻ thân hình cao khỏe, gương mặt to, toàn thân mang theo uy nghiêm, chắc là cục trưởng của cục khác.

Diệp Hoa Vũ thấy một người một yêu ở gần đó, vội đánh lạc hướng: “Sa Sa, chúng ta đến trong tòa nhà đi dạo đi.”

“Cục trưởng Sa, ông cũng muốn phơi nắng à?” Hồ Thần Thụy thấy Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu, ông ấy đâu thể không hiểu ý muốn đi qua đó của Sa Kình Văn, còn cười khà khà vẫy tay chào: “Tiểu Sở, hai người các cô ăn cơm chưa?”

Sở Trĩ Thủy vội nói: “Ăn rồi.”

Chàng trai tóc bím không xem trọng cục trưởng Hồ, anh ta nghênh mặt lên, hiên ngang nói: “Cục trưởng Hồ, này không hợp với quy định của cục quan sát.”

“Quy định?” Hồ Thần Thụy nhởn nhơ: “Không hợp điều nào của quy định? Anh nói tôi nghe thử.”

Sa Kình Văn giơ tay ngăn lại: “Tuyền Tiên, khách khí với cục trưởng Hồ chút.”

Lam Tuyền Tiên nhìn Tân Vân Mậu mặt vô cảm, ánh mắt anh ta trang nghiêm, nghiêm túc nói: “Chuyện này sẽ động tới sự an toàn của cục quan sát.”

“Giờ các ông xông thẳng lên trước mới động đến sự an toàn đấy, thông minh chút sẽ đi đường vòng.” Hồ Thần Thụy thờ ơ nói: “Ngày xưa chúng ta cũng không đủ sức tiễn đi.”

Tân Vân Mậu là yêu quái trung tâm của chủ đề, nhưng vốn không quan tâm mấy cục trưởng gần đấy. Dưới ánh nắng, anh đang tập trung quan sát mái tóc của Sở Trĩ Thủy, ngắm mấy sợi tóc ấy đang nhảy múa trong gió nhẹ, lại bắt đầu thời gian ngơ người thất thần sau bữa cơm.

Sở Trĩ Thủy thấy họ đến cũng không sợ, cô trầm tĩnh chào hỏi xong, trấn định tự giới thiệu: “Tôi là Sở Trĩ Thủy, đây là Tân Vân Mậu, đều làm việc ở bộ phận phát triển kinh tế của cục Hoài Giang, lần này chủ yếu đến chung với cục trưởng Hồ, bàn bạc hợp tác phát triển với cục trưởng Diệp.”

“Nói đúng lắm!” Diệp Hoa Vũ lớn giọng phụ họa: “Là bàn chuyện kiếm tiền, không có chuyện lớn gì.”

“Bộ phận phát triển kinh tế?” Lam Tuyền Tiên cau mày chấn vấn: “Cô không làm việc ở bộ phận nòng cốt của cục, sao có thể nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề?”

Hồ Thần Thụy lập tức nói chen vào: “Anh ta làm việc ở đâu? Là cấp bậc chức vụ gì?”

Sa Kình Văn: “Tuyền Tiên làm việc ở cục quan sát Tất Ngô, trước mắt là trưởng khoa.”

“Ò, là trưởng khoa đó.” Hồ Thần Thụy chậm rãi nói: “Thật ra cục chúng tôi vừa tiến hành xong đại hội báo cáo công tác, thành tích công việc trong một năm của Tiểu Sở rất tốt, có được lòng tin lớn của các nhân viên trong cục, thông qua bầu phiếu được đề bạt thăng lên chức phó phòng, sau đó chính là chọn trưởng khoa của bộ phận phát triển kinh tế cục Hoài Giang.”

Sở Trĩ Thủy nhận được đề bạt từ trên trời rơi xuống, từ trưởng khoa Sở trở thành phó phòng Sở: “?”

Sao cô không biết mình được yêu quái trong cục chọn làm phó phòng vậy? Tốc độ lên chức này là ngồi tên lửa à?

Hồ Thần Thụy nhìn Lam Tuyền Tiên, có ý dạy bảo nói: “Tuy tính tình Tiểu Sở khá tốt, không để ý mấy chuyện này cho lắm, nhưng trưởng khoa nói chuyện với trưởng phòng vẫn là nên khách khí chút.”

Lam Tuyền Tiên bị cục trưởng Hồ công khai phê bình, bỗng chốc anh ta hậm hực ngậm miệng, không dám tùy ý lên tiếng nữa.

Sa Kình Văn kinh ngạc nói: “Phí nghiệp vụ còn chưa phát, các ông đã chọn cán bộ rồi?”

Chọn cán bộ để bạt hằng năm cũng không phải vào thời điểm này, xem xét thế nào cũng sẽ không đề bạt vào lúc này.

“Thì sao?” Hồ Thần Thụy cười: “Giả vờ gì chứ, ông cho là tôi không biết cán bộ cục các ông cũng là quyết định nội bộ, vé bầu toàn cục đều là giả vờ phát đi, thật ra danh sách đề bạt đã được quyết định từ lâu rồi.”

“…”

Chương kế tiếp