Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 54
Trong tòa nhà hành chính, Sở Trĩ Thủy và Tân Vân Mậu đang phê duyệt đơn hàng đặt trước lá trà năm nay, giờ vừa qua tết, chỉ cần nhiệt độ tăng trở lại thì qua vài tháng nữa chính là mùa thu hoạch trà mới.

Hồ Thần Thụy kết thúc hội nghị cục trưởng, ông ấy tràn đầy gió xuân quay lại, còn mang theo tin tức tốt: “Xong rồi, bàn xong chuyện cửa hàng mặt tiền bàn rồi, chúng ta cùng đi dạo xem có thể chọn chỗ nào mở cửa hàng.”

“Nhanh thật.” Sở Trĩ Thủy vô cùng kinh ngạc, chần chừ nói: “Năng suất làm việc của các vị cục trưởng cao thật.”

Tốc độ đàm phán của Hồ Thần Thụy như máy xúc đất, cả Sở Trĩ Thủy cũng tự cảm thấy hổ thẹn không sánh bằng, lẽ nào không có cục trưởng nào do dự chút sao?

“Chọn xong thì có thể về Hoài Giang rồi, đợi đến khi mở cửa còn có thể nhờ mấy người bên cục trưởng Diệp trông coi giúp, dù sao thì cũng ở ngay cổng cục Ngân Hải.” Hồ Thần Thụy thẳng thắn nói, sớm đã sắp xếp rõ ràng đâu ra đó rồi.

Trừ cổng chính ra, cục quan sát Ngân Hải và khu phố bên ngoài có một cái cổng nhỏ, từ chỗ này đi ra đều là cửa hàng nhỏ náo nhiệt. Cả con phố đều là các cửa hàng độc đáo, có tiệm sách và quán cà phê, còn có tiệm hoa và tiệm tạp hóa, nếu đi dạo hết thật cũng không dễ gì.

Thành phố Ngân Hải tất đất tất vàng, đừng thấy cửa hàng rất nhỏ, nhưng cửa hàng có thể kinh doanh lâu dài ở đây đều là hàng thực lực hùng hậu. Cục Ngân Hải cũng có mấy cửa hàng ở đây, bình thường dùng để tự kinh doanh hoặc cho thuê, trùng hợp cũng đang để trống từ giờ đến hết năm, chỉ là đồ đạc bên trong còn chưa dọn sạch.

“Này còn tốt hơn cái bên kia.” Sở Trĩ Thủy dùng điện thoại chụp ảnh, nói: “Diện tích nhỏ chút, nhưng vị trí ưu việt.”

Hồ Thần Thụy gật đầu: “Phong thủy cũng tốt hơn.”

“Hình như còn chưa lấy chìa khóa, tôi đi xem thử.” Sở Trĩ Thủy đợi không thấy Đỗ Tử Quy đến, không thể mở cửa vào cửa hàng, cô vừa muốn gửi tin nhắn hỏi thăm, ai ngờ màn hình điện thoại đột nhiên báo có cuộc gọi đến.

Người gọi là Lý Long Khoa.

Điện thoại của Sở Trĩ Thủy bật chế độ im lặng, vì vậy không phát ra âm thanh quấy rầy người bên cạnh.

Tân Vân Mậu đứng cạnh cô, anh nhìn cái tên trên màn hình: “Sao không bắt máy?”

“Tôi chỉ hơi ngạc nhiên.” Sở Trĩ Thủy cau mày: “Như truyện ma.”

“Truyện ma?”

“Người chôn dưới đất sao gọi điện thoại cho tôi được?”

“?”

Lúc từ chức cô không xóa số của Lý Long Khoa, cô tự cho rằng vẫn coi như là gặp gỡ vui vẻ chia tay trong yên bình, kéo nhau vào danh sách đen thật sự rất trẻ con, Wechat cũng có thể xem được vòng bạn bè của đối phương. Lòng không gợn sóng mới chính là thật sự không quan tâm, ngay cả thỉnh thoảng lướt đến tin của đối phương cũng có thể bình thản lướt qua, không phí lấy một giọt nước bắn ra.

Nhưng tuyệt đối không bao gồm gọi điện thoại.

Sở Trĩ Thủy nói với Tân Vân Mậu và Hồ Thần Thụy một tiếng, giờ mới đi xa chút để bắt máy, khắc chế mà bình tĩnh nói: “Alo? Giám đốc Lý.”

Hồ Thần Thụy vốn không để ý, nhưng ông ấy nghe thấy xưng hô thì vểnh tai, thò người lên như một con hồ ly nhạy bén.

“Trĩ Thủy, dạo này sống thế nào?” Thái độ của Lý Long Khoa hòa nhã: “Giờ cô đang ở Hoài Giang sao?”

“Không…” Sở Trĩ Thủy do dự: “Tôi ở Ngân Hải.”

Cô không bằng lòng nói câu này, nhưng nếu hai ngày này mà đụng mặt, thật sự sẽ khá ngại ngùng.

“Hả? Cô đang ở Ngân Hải?” Lý Long Khoa kinh ngạc, lại vội cười nói: “Vậy tiện rồi, vốn muốn nói đến Hoài Giang tìm cô, hay là chúng ta hai ngày nay nhín chút thời gian gặp nhau một lần đi.”

Sở Trĩ Thủy giọng điệu cổ quái: “Gặp nhau?”

Cô là đồng nghiệp cũ của Lý Long Khoa, cũng không phải người yêu cũ của anh ta, có gì để gặp nhau đâu?

“Phải, dạo này tôi nghĩ kỹ lại, chuyện công ty bàn với cô lúc trước, thật sự có rất nhiều lời nói kích động, chắc cũng làm cô chịu uất ức rồi, trong lòng vẫn luôn trăn trở.”

Lý Long Khoa nói: “Chúng ta gặp nhau nói chuyện, tôi chính thức xin lỗi cô, cũng mong cô có thể trở về, suy cho cùng cô là một trong những người sáng lập của Long Tri, trong Long Tri có một chữ thuộc về cô.”

“…”

Giọng điệu này giống hệt với lúc họ lập nghiệp ở trường năm ấy, nhưng lúc Sở Trĩ Thủy trẻ người non dạ bị lừa một lần, nói gì cũng sẽ không có lần hai. Cô biết Lý Long Khoa nhân hậu thành khẩn, nhưng chỉ giới hạn khi anh ta bất lợi, đợi đến khi anh ta có có năng lực vươn mình, thì có thể xé bỏ mặt nạ trong một giây, lộ ra răng nanh tham lam.

Xem ra Long Tri Video sắp tiêu tùng thật rồi, nên giám đốc Lý cúi đầu chạy đến tìm cô.

Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Giám đốc Lý, anh coi trọng tôi rồi, Long Tri là Tri của tri thức, tên tôi là Trĩ của ngây thơ, Long Tri có thể có được sự phát triển như hôm nay chủ yếu là nhờ sự cố gắng của anh.”

“Cô còn giận sao?” Lý Long Khoa khó xử: “Chi bằng chúng ta gặp nhau nói chuyện.”

“Không, tôi không giận, thật ra tôi đang đi công tác, đến Ngân Hải có công việc, có thể không có thời gian.”

“Tôi nhớ hình như cô vào đơn vị nhà nước rồi, hay là tôi đến khu gần đơn vị tìm cô?”

“…”

Trời ạ, anh ta phiền thật đấy, xin đừng lập nghiệp với đàn ông, nếu không thì sau khi từ chức còn phải bị anh ta dây dưa như bạn gái cũ, quả thật đáng ghét muốn chết.

Sở Trĩ Thủy không muốn để lộ vị trí của cục quan sát, cô dứt khoát tùy miệng đồng ý, khéo léo nói hôm khác hẹn lại. Ai cũng biết, hôm khác hẹn lại chính là không gặp.

Tân Vân Mậu thấy cô cúp điện thoại, anh chớp chớp mắt, hỏi: “Là cái người trong công ty cũ hả?”

Lần trước anh đến cổng quán bar đón cô, hôm đó nghe cô trò chuyện nhắc đến công ty cũ.

Sở Trĩ Thủy cảm thán: “Đúng rồi.”

“Công ty cũ?” Trong lòng Hồ Thần Thụy càng rung lên hồi chuông cảnh báo, ông ấy nhớ ra Sở Trĩ Thủy từng chê tiền lương thấp muốn từ chức, cố ý tùy miệng nói: “Tiểu Sở, mấy ngày này cô muốn gặp anh ta à?”

Ông ấy không chấp nhận Sở Trĩ Thủy chạy về Ngân Hải, vậy thì mọi thế cục ông ấy bài bố đều hỏng cả rồi, cả thành tích của cục Hoài Giang cũng suy sụp theo luôn.

“Không có.” Sở Trĩ Thủy ngớ ra: “Chỉ khách sáo hai câu thôi.”

Hồ Thần Thụy cười khà khà: “Chắc không phải do có tôi ở đây nên không tiện đồng ý đó chứ.”

Sở Trĩ Thủy nghẹn lời: “Không phải, cục trưởng Hồ ông nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không muốn gặp anh ta, làm việc ở cục rất ổn, còn mới được đề bạt thăng chức phó phòng, không dám nghĩ đến chuyện ra ngoài.”

“Chà, chẳng phải còn chưa phê chuẩn chính thức sao, ai biết giữa chừng có biến số không.” Hồ Thần Thụy cười nói: “Suy cho cùng đơn vị kiểu này của chúng ta kiếm không đủ nhiều so với bên ngoài, công ty của con người vừa tung lên thị trường, căn bản đã tự do tài chính rồi.”

“…”

Sở Trĩ Thủy nghe ra ông ấy có hiểu lầm, cô hít sâu một hơi, mềm mại nói: “Cục trưởng Hồ, tôi cảm thấy con người và yêu quái đều phải chân thành, đôi bên tin tưởng nhau mới có ích cho đoàn kết.”

“Cục quan sát ngày nào cũng xử lý rắc rối của người và yêu, làm tôi hiểu ra một đạo lý, không thể dễ dàng tin tưởng con người.” Hồ Thần Thụy nhướng mày: “Nhất là con người có sở trường nói chuyện.”

“… Rõ ràng ông cũng hay vậy mà.”

Hồ Thần Thụy quyết định: “Nếu đã không muốn rời cục vậy tại sao không gặp? Cô bảo anh ta đến cục gặp cô, rồi cô từ chối thẳng mặt anh ta.”

Hồ Thần Thụy vốn không tin Sở Trĩ Thủy, lúc cô vừa đến cục không chút trách móc, ai ngờ không kháng nghị tiếng nào đã nộp đơn từ chức lên. Người có thủ đoạn hay ho đều không nói khơi, chỉ im lặng mà làm, nhảy việc chạy đi nơi khác cũng là đạo lý gần giống vậy, kẻ la ó dữ dội nhất thì mãi cũng không đi, đều là những người trông có vẻ ổn định nhưng đột ngột từ chức.

“Tôi đi nói một tiếng với cục trưởng Diệp, lát nữa các cô cứ nói chuyện trong phòng họp.” Hồ Thần Thụy không còn bụng dạ xem cửa hàng, trực tiếp đi tìm Diệp Hoa Vũ.

“Ông ấy cố chấp thật.” Tân Vân Mậu nhướng mày, dường như cảm thấy khó hiểu: “Cô chắc chắn sẽ không quay về.”

Anh biết quá khứ của Sở Trĩ Thủy, dĩ nhiên sẽ không thấy lo lắng, trước không nói đến lý do từ chức ở công ty cũ, dù cô muốn kiếm tiền thật đi chăng nữa, cô hoàn toàn có thể tìm anh cầu nguyện, còn dùng kế sinh nhai bằng tay chân của con người sao?

Sở Trĩ Thủy châm chọc: “Tâm mắt hồ ly nhiều, hay nghi ngờ nên không tin anh.”

Trong tòa nhà, Diệp Hoa Vũ nghe thấy yêu cầu của Hồ Thần Thụy, ông ấy cũng không hiểu nguyên nhân, nói: “Đây là lựa chọn cá nhân của Tiểu Sở mà nhỉ, hơn nữa con người làm việc trong cục không tiện, cô ấy có thể nhìn ra đồng hồ tốt xấu, lúc trước cũng thấy qua cảnh đời rồi, con người đi đến nơi cao xa là chuyện rất bình thường.”

Hồ Thần Thụy quở trách: “Đó mà gọi là nơi cao xa cái gì?”

“Nhưng bên ngoài chính là xài ít kiếm nhiều, ông xem yêu quái không vào biên chế thu nhập nhiều hơn chúng ta mấy phần.” Diệp Hoa Vũ nói: “Vùng ngoại ô Ngân Hải có một khu biệt thự đã được họ giao dịch hết rồi.”

Yêu quái của cục quan sát không thể tùy ý ký kết thỏa thuận với con người, thủ đoạn gom tiền tài của họ rất ít, nhưng địa vị ở yêu giới lại cao.

“Lão Diệp, tôi nói cho ông nghe, nếu cô ấy đến Ngân Hải phát triển, tuyệt đối thần quân sẽ đến theo.” Hồ Thần Thụy cảnh cáo nói: “Đến lúc đó ông sẽ phải trải qua cuộc sống hiện tại của tôi, chắc chắn anh ta sẽ không bước chân ra khỏi Ngân Hải một bước!”

“…”

Cục quan sát Ngân Hải, thời gian sắp tan làm, dòng người ngoài cổng sắt lớn dần dần thưa thớt.

Lý Long Khoa lái xe đến chỗ định vị, anh ta không hiểu vị trí Sở Trĩ Thủy chọn, về sau mới biết cô đang họp với lãnh đạo, họp xong rất nhanh phải về Hoài Giang, mới giải thích được lý do cần gặp nhau trong đơn vị. Chắc là có thỏa thuận cần giữ bí mật, hạn chế nhân viên không thể ra ngoài.

Trong ấn tượng của anh ta, đơn vị nhà nước đều khá quê mùa, nhưng cổng lớn cục Ngân Hải lại trang nghiêm, cả nơi đậu xe ở cổng cũng rải rác những chiếc xe sang.

Xe bên ngoài không được phép chạy vào cục, Lý Long Khoa ở ngoài cổng gọi điện thoại cho cô, rồi đi bộ đến trước tòa nhà đã được chỉ định. Anh ta còn thấy lạ khi Sở Trĩ Thủy không ra đón người, ai ngờ vừa đi ra hai bước, bỗng bên cạnh vang lên tiếng chất vấn.

Người đàn ông trung niên ăn mặc gọn gàng, quần áo cả người từ trên xuống dưới không phải là hàng hiệu, nhưng trông anh ấy có vẻ cũng coi như là người có máu mặt, lúc này đang tức giận chỉ vào Lý Long Khoa: “Dựa vào gì mà anh ta có thể vào?!”

Gác cổng giải thích: “Ông hiểu lầm rồi, anh ta không phải bàn công việc, anh ta có hẹn với người trong cục.”

Lý Long Khoa giật mình, anh ta càng thấy sợ hãi, lại không biết Sở Trĩ Thủy vào bộ phận thẩm quyền gì, không những bảo vệ nghiêm ngặt mà còn không cho ra ngoài, cả nhân vật nổi tiếng giàu có cũng tập hợp ngoài tòa nhà, vội vàng cất bước đi vào.

Không phải cô về Hoài Giang dưỡng lão sao?

Sao trông như gia nhập vào tổ chức khủng khiếp vậy?

Xã hội hiện đại chính là vậy, không có tiền thì vô dụng. Đây chỉ là vé vào cửa VIP, còn cần có quyền có nhân mạch.

Dạo gần đây Lý Long Khoa ngộ ra được điều này, anh ta tay trắng lập nghiệp tích lũy được không nhiều, không khôn khéo giống Tề Sướng của Tân Thấu, chỉ cần lôi kéo nhà đầu tư, lập tức mở công ty tiêu chuẩn ngang với Long Tri, khiến anh ta tức đến giậm chân cũng hết cách.

Những năm Sở Trĩ Thủy ở công ty, cô giỏi gầy dựng mối quan hệ với các nhà kinh doanh, vòng liên lạc với các nhà đầu tư cũng không tồi. Lý Long Khoa còn kém nhiều so với cô, một năm nay hiển nhiên là lực bất tòng tâm, mới có suy nghĩ mời cô quay về.

Long Tri Video rơi vào thế cục khốn đốn như hôm nay, ngay cả trong công ty cũng có người chê cười, chắc là thật sự chỉ có cô chờ mong Long Tri tốt.

Giờ đây Lý Long Khoa nhớ lại, Sở Trĩ Thủy chẳng làm chuyện gì có lỗi với Long Tri, rất nhiều hiềm nghi và oán trách nhắm vào cô lúc xưa cũng tan thành mây khói theo loạn trong giặc ngoài của Long Tri. Anh ta không thể không thừa nhận, thật sự muốn tìm một người chấn chỉnh lại đại cục, cô là ứng cử viên đáng tin cậy nhất.

Trong tòa nhà, Lý Long Khoa nhẹ gõ cửa, cuối cùng cũng gặp được Sở Trĩ Thủy.

Anh ta tùy ý liếc vào bên trong, đây giống như một phòng nghỉ, đều là nhân viên tham gia cuộc họp ngồi bên trong, đang nhàn rỗi uống trà. Trong phòng có nam có nữ, độ tuổi cũng không giống nhau, nhìn không giống nhân viên công chức, còn có người đeo dây chuyền vàng trên cổ.

Sở Trĩ Thủy mở ra một khe cửa, cô bị cục trưởng Hồ giữ ở chỗ này, căng da đầu nói: “Giám đốc Lý, thật ngại quá, hai ngày nay tôi đi họp với cục trưởng nên chỉ có thể gặp nhau thế này.”

Lý Long Khoa mỉm cười: “Không sao, chúng ta ra ngoài nói chuyện?”

Diệp Hoa Vũ đến cạnh Tân Vân Mậu, nhỏ giọng nói: “Thần quân, này cũng có thể nhịn sao?”

Vẻ mặt Tân Vân Mậu trầm tĩnh, cả quá trình cũng lười nói chuyện. Anh nhìn Lý Long Khoa, hiếm khi trả lời lại, giọng điệu máu lạnh vô tình: “Tư sắc bình thường.”

“Tiểu Sở, khỏi ra ngoài nữa, vào đây ngồi đi.” Hồ Thần Thụy giơ tay gọi, thân thiết nói: “Chúng tôi nhỏ tiếng chút, sẽ không quấy rầy cô đâu.”

“Cảm ơn cục trưởng Hồ.” Sở Trĩ Thủy thờ ơ nói, cô thầm nghĩ nếu không quấy rầy thật vậy cục trưởng Hồ tìm yêu quái nhiều vậy làm chi.

Diệp Hoa Vũ và Hồ Thần Thụy đột nhiên triệu tập một bang yêu quái bên ngoài, nói gì mà muốn kết nối tình cảm với họ, thoắt cái đã ngồi nhấm nháp trà xanh trong phòng nghỉ.

Mỗi một yêu quái uống hết trà xanh còn phải tâng bốc Tân Vân Mậu một phen, không có gì khác ngoài thần quân tài giỏi thật, sao còn không lập miếu thờ, có cần họ giúp chuẩn bị không, có tiền ra tiền, có sức ra sức.

Hiện tại Sở Trĩ Thủy thật sự tin rằng Tân Vân Mậu có thực lực, lúc trước là anh lười làm mấy chuyện này, nếu không thì là có tư bản tự tin kiêu ngạo, yêu quái muốn ôm đùi anh nhiều không đếm xuể. Yêu quái cục của quan sát còn có thể diện, không vì cường quyên mà quỳ thẳng xuống đất, yêu quái bên ngoài xông đến anh như ong vỡ tổ, chỉ tới khi ép anh phát ra khí lạnh mới chịu thôi.

Nếu không phải Sở Trĩ Thủy ở trong phòng, Tân Vân Mậu sớm đã móc dù ra xua đuổi yêu quái. Anh là người chán ghét loại yêu quái này, cốt khí còn chẳng bằng yêu quái trong cục quan sát, tuyệt nhiên đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội thế tục của con người, khắc lên mặt dáng vẻ xu nịnh người có địa vị và hùa theo người khác.

Thần quân đã từng cũng có một nhóm tín đồ thế này, đều là sự tồn tại mà Tân Vân Mậu khinh thường.

Sau khi Lý Long Khoa tiến vào, anh ta mới phát hiện người trong phòng không ít, hơn nữa cho dù dung mạo thế nào cũng đều có khí chất đều khá xuất chúng.

Trong đó, khiến người ta chú ý nhất không ai khác là chàng trai tuấn mỹ lạnh lùng trong góc, anh không thèm đếm xỉa mà duỗi ra đôi chân dài, trông có vẻ không tham gia vào cuộc trò chuyện với người bên cạnh. Chỗ kế bên anh còn trống, để một chiếc máy tính xách tay quen thuộc, chắc là đồ của Sở Trĩ thủy, mặt ngoài máy tính dán giấy dán hình giọt nước, chi tiết nhỏ này đến nay vẫn không đổi.

Tân Vân Mậu quan sát thấy tầm nhìn của Lý Long Khoa, còn khẽ ngước mắt lên, quét nhìn anh ta từ trên xuống dưới một phen.

Lý Long Khoa chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, dù sao đi nữa thì từ đầu đến chân đều không thoải mái, cảm giác như lúc con kiến đối mặt với con voi.

“Giám đốc Lý, chúng ta qua kia ngồi nói chuyện đi.” Sở Trĩ Thủy không dám dẫn anh ta đến gần Tân Vân Mậu, định tìm đại một chỗ đánh nhanh thắng nhanh.

“Ể?” Trong phòng có một người đàn ông có khuôn mặt vuông, ông ta tỉ mỉ nhìn Lý Long Khoa, nghi hoặc: “Anh là ai kia của Long Tri nhỉ? Hình như tôi từng gặp anh rồi, trong cuộc họp gì ấy.”

Lý Long Khoa đơ người, anh ta cố nhớ lại, lúng túng hỏi: “Ông là giám đốc Uông của đầu tư Vạn Khách?”

“Phải, là tôi đó.” Giám đốc Uông vỗ đùi nói: “Tôi thấy anh khá quen mặt, thì ra là đã gặp anh kéo vốn!”

“Đúng đúng đúng, là có duyên gặp ông một lần, tôi là Lý Long Khoa của Long Tri.” Lý Long Khoa khánh sáo bắt tay.

Một cô gái xinh đẹp yểu điệu khác hỏi: “Long Tri là gì?”

“Chúng tôi là một trang mạng video, kết nối tư duy mới đến người dùng, cung cấp cho họ dịch vụ đã được định hướng.” Lý Long Khoa đĩnh đạc mà nói: “Chủ yếu là vừa xem video vừa thỏa mãn yêu cầu, dù là mua sắm, hay là học tập, hoặc là xã giao, tạo ra một sinh thái hoàn chỉnh.”

Cô gái xinh đẹp yểu điệu kinh ngạc: “Vậy chẳng phải giống với Tân Thấu Video sao?”

Lý Long Khoa cắn răng: “Là họ học chúng tôi.”

Hiện tại anh ta giống như đi kéo vốn, đối diện với một nhóm nhà đầu tư gian xảo, ai cũng muốn mở miệng chỉ điểm hai câu.

“Nhưng tôi thấy trang mạng của các anh cũng có nhiều app giống mà?” Cô gái xinh đẹp yểu điệu dùng điện thoại tìm kiếm: “Chẳng phải mọi người đều giống vậy sao.”

Hồ Thần Thụy: “Lúc trước Tiểu Sở làm ở công ty này sao? Tôi nhớ lúc ấy app này chơi khá vui, ban đầu còn lướt một khoảng thời gian, không khí khu bình luận cũng tốt lắm.”

Sở Trĩ Thủy: “Cái ông lướt là bản thời kỳ đầu nhỉ?”

Sau khi Sở Trĩ Thủy từ chức, Lý Long Khoa tìm đoàn đội điều hành mới, quả thật đã làm loãng đặc điểm ban đầu của Long Tri Video. Nói thật lòng, hiện tại cô cũng thấy app của công ty cũ rất bình thường, dù sao thì cũng không có gì khác với mấy cái khác trên thị trường, sớm đã không còn quan tâm.

Lý Long Khoa sững người: “Dạo này chúng tôi đã ra tay thiết kế, nói không chừng sẽ khôi phục lại đặc sắc vốn có.”

“Lão Uông, lão Uông, đầu tư một số tiền không?” Cô gái xinh đẹp yểu điệu nói: “Dạo này tôi muốn tiêu một tỷ đầu tư thử nước nông hay sâu!”

“Trưởng phòng Sở đang làm việc trong cục, cô còn nghĩ chưa thông hả?” Giám đốc Uông nói: “Thật sự muốn phung phí tiền của thì cô cứ thử nước đi.”

Lý Long Khoa: “…”

Chương kế tiếp