Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 66
Ở cục quán sát Hoài Giang, sau khi Sở Trĩ Thủy từ Tất Ngô trở về, luôn cảm thấy bầu không khí xung quanh khác hẳn. Kim Du vẫn như trước không khác thường, nhưng thỉnh thoảng gặp phải những yêu quái có cấp bậc như Hồng Hi Minh, cô nhận ra bọn họ càng buôn chuyện nhiều hơn, những ngày gần đây còn không thèm che giấu.

Trong hành lang, Sở Trĩ Thủy nhìn thấy Hồng Hi Minh, vội vàng mỉm cười chào hỏi, hai bên lại tán gẫu tình hình gần đây.

Hồng Hi Minh làm mặt quỷ với Sở Trĩ Thủy, ám chỉ nói: "Tiểu Sở, mọi người từ Tất Ngô trở về tôi liền phát hiện ra sự việc, vấn đề cá nhân đã giải quyết xong chưa?"

Sở Trĩ Thủy khô khan cười nói: "Chị Hồng cứ nói đùa thôi, cái gì mà giải quyết cơ chứ, chắc chị hiểu lầm rồi."

“Này, có phải em ngại ngùng hay không?”

Hồng Hi Minh vội vàng nói: “Được rồi, vậy chị không nói nữa, chị biết da mặt em mỏng mà.”

"..."

Sở Trĩ Thủy thấy gương mặt đối phương đầy vẻ trêu chọc, cô càng cảm thấy da đầu tê dại. Trước đây Hồng Hi Minh chỉ trò chuyện hai ba câu, từ ngày cùng cô nói qua tiêu chuẩn kén vợ kén chồng liền không thể hiểu được đang tin cái gì, hai ngày nay chỉ thiếu việc chỉ tên kể họ.

Sau khi hai người trò chuyện xong, Sở Trĩ Thủy liền đẩy nhanh bước chân, nhanh chóng đi về phía bộ phận phát triển kinh tế, không dám ở trên hành lang thêm nữa.

Trong văn phòng, khi cô vừa mới bước vào phòng đã gặp ngay Tân Vân Mậu.

Anh vai rộng chân dài, đem đường đi chặn lại, suýt chút nữa đã khiến cô va vào. Đặc biệt là khi anh nhìn thấy cô lao tới cũng không tránh không né, rất có loại tư thế trơ mắt chờ va chạm.

Sở Trĩ Thủy vội vàng giảm tốc độ, khó khăn lắm mới len qua người Tân Vân Mậu. Cô phát hiện anh vẫn không nhúc nhích, liền đơn giản nghiêng người đi qua, thuận miệng phun tào: "Có phải hai ngày nay anh lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi hay không?"

Trước đây cô thường xuyên nhìn thấy Tân Vân Mậu, nhưng tuyệt đối không giống với hai ngày nay, ngay cả cô đứng dậy đi lấy nước hay ra ngoài lấy đồ đều có thể nhìn thấy anh trong tầm nhìn.

“Có à?”

Giọng điệu của Tân Vân Mậu không thèm để ý, nhưng thức tế đang dùng khóe mắt nhìn trộm cô, nóng lòng đến nỗi trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cô luôn nghĩ đến tôi à?”

"..."

Tốt lắm, bây giờ cô không chắc, cuối cùng là do anh đang soát cảm giác tồn tại, hay là cô luôn quan sát anh nên quá nhạy cảm.

Sở Trĩ Thủy không dám tiếp tục dây dưa chủ đề này, vội vàng bước đi như không nghe thấy.

Khi Tân Vân Mậu chứng kiến cảnh này, một mặt anh hy vọng cô có thể phát hiện, theo bản năng mà quay quanh cô, mặt khác anh lại lo lắng đến khó chịu, không biết phải nói từ đâu. Dù sao thì thời gian nở hoa đã bị Long Diễm trì hoãn một cách khó hiểu, hiện tại anh nhớ lại ngày sinh nhật hôm đó của cô, mới ý thức được lúc trước bản thân đã bỏ lỡ thời cơ thích hợp nhất.

Khi đó, anh không biết mình bản thân không thể nở hoa, vẫn luôn không thèm suy nghĩ đến vấn đề này, không ngờ lại đáp lại một câu "Không biết".

Chuyện này xấu hổ không kém gì việc ban đầu anh lầm tưởng rằng cô thích anh, những lịch sử đen tối của anh dường như đều có liên quan đến cô.

Ở nhà, Sở Trĩ Thủy và cha mẹ đang ngồi quanh bàn ăn dùng bữa, vừa ăn vừa trò chuyện vài câu.

Sở Tiêu Hạ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông vội vàng đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động ra, đưa bảo bối cho vợ và con gái: "Đúng rồi, không phải hôm qua cha đến nhà mới của con đưa đệm chăn sao, con đoán xem cha đã nhìn thấy gì?"

Sở Trĩ Thủy ngây ngốc nói: "Cha, ngày hôm qua cha đến đó à?"

"Đúng vậy, cha đã nhìn thấy một thứ thú vị, ở ngay trong sân nhà con..."

Sở Tiêu Hạ cười ha hả nói: "Cha còn chụp ảnh lại."

"Ở trong sân của con? Cha còn chụp ảnh sao?"

Trong lòng Sở Trĩ Thủy lập tức lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ nếu Tân Vân Mậu bị chụp ảnh, như vậy cô sẽ không thể giải thích rõ ràng được.

“Ừ, con nhìn xem, là cây trúc.”

Ông đưa màn hình điện thoại di động của mình sang để cô có thể xem ảnh, vô cùng hứng thú nói: “Cây trúc nở hoa rồi.”

Lòng bàn tay Sở Trĩ Thủy đổ đầy mồ hôi khi nghe được nửa câu đầu, cô liếc nhìn rừng trúc xanh biếc trong bức ảnh, nghe thấy nửa câu sau đột nhiên nín thở, sững sờ nói: "... Nở hoa?"

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cha nhìn thấy. Thật sự rất thú vị."

Sở Tiêu Hạ dùng ngón tay phóng to bức ảnh, còn đưa cho Tạ Nghiên chiêm ngưỡng: "Em nhìn xem, thật thú vị."

"Đúng vậy, em cũng chưa từng nhìn thấy."

"Anh nhờ người ghép cái này à? Đây hẳn là một cây trúc già, cây trúc non sẽ không trổ bông."

Hoa trúc cũng không có màu sắc rực rỡ, ngược lại là những hạt nhỏ buông thõng xuống, đung đưa giữa những tán lá theo làn gió, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra. Nó lặng lẽ ẩn mình trong rừng trúc, thoạt nhìn màu sắc như hòa quyện vào nhau.

Cha mẹ cô vẫn đang cười nói hỏi han, nhưng cô lại cảm thấy giọng nói bên tai mình nhỏ dần, không biết suy nghĩ đã trôi đến phương nào, chỉ máy móc gật đầu đáp lại, trong lòng trống rỗng.

Anh nói cây trúc trong sân không thể nở hoa bởi vì đó là một bộ phận của anh.

Ngày hôm sau, trong lòng Sở Trĩ Thủy mang theo tâm sự, cô không đi ăn cơm với Kim Du trong giờ nghỉ trưa, ngược lại nói có chuyện cần phải giải quyết, đi qua đi lại chờ đối phương rời đi.

Tân Vân Mậu nghe thấy lời này, ánh mắt anh chợt lóe lên, nhưng anh cũng không đi ra ngoài, chỉ ngồi sau lưng cô, cẩn thận nhìn cô chăm chú.

Bầu không khí này thực sự giống như họ có một bí mật không thể nói ra trong văn phòng.

Sau khi Kim Du đi ra ngoài, Sở Trĩ Thủy liền đứng dậy.

Những ngón tay mảnh khảnh của Tân Vân Mậu gõ lên bàn, trông như đang chơi đàn piano, gương mặt ra vẻ bình tĩnh, nhưng tim lại đập nhanh hơn.

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Sở Trĩ Thủy hít sâu một hơi, cô quay đầu lại liếc nhìn anh một cái, nhỏ giọng thử nói: “Anh nở hoa rồi à?”

Đột nhiên Tân Vân Mậu không dám nhìn cô, anh bỏ tay ra khỏi bàn, vô thức ngả người về phía sau, gần như không thể nghe thấy mà đáp lại: "Đúng vậy."

Cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng gương mặt Sở Trĩ Thủy vẫn lộ vẻ ngạc nhiên: "Không phải anh nói không thể nở hoa sao?"

Tầm mắt anh dời ra ngoài cửa sổ, giả vờ như đang ngắm phong cảnh, khàn khàn nói: "Không nhịn được."

Đang là mùa hè, trong văn phòng vẫn còn sót lại khí lạnh của điều hòa, nhưng cửa thông gió lại lọt vài gió mùa hè thiêu đốt. Làn gió khô nóng mạnh mẽ tràn vào va chạm với không khí lạnh trong phòng tạo cho người ta cảm giác vừa nóng vừa lạnh.

Trong lúc nhất thời họ đều không nói chuyện, bị độ nóng biến đổi liên tục tra tấn.

"Cho nên ..."

Sau khi Sở Trĩ Thủy trầm mặc hồi lâu, nội tâm hỗn độn của cô xen lẫn hi vọng cuối cùng, khàn giọng nói: "Sức mạnh thật sự sẽ suy yếu trên diện rộng à?"

Tân Vân Mậu vừa thản nhiên vừa bình tĩnh: "Ừm, đã bắt đầu rồi."

Yêu khí của anh tán loạn khi nở hoa, nếu kết hạt lập tức sẽ suy yếu nhanh hơn.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Không có cách nào sao?"

Sở Trĩ Thủy lo lắng nói: "Ví dụ như ngừng nở hoa, hoặc là cái gì khác..."

“Tại sao lại phải ngừng nở hoa?”

Tân Vân Mậu không ngờ sắc mặt của cô lại thay đổi, sửng sờ nói: “Tại sao cô lại hoảng sợ như vậy?”

“Tại sao tôi có thể không hoảng sợ chứ?”

Sở Trĩ Thủ vừa định phản bác, cô lập tức dừng lại, nghi ngờ mà đánh giá anh, ậm ự nói: “Chẳng lẽ anh nở hoa không phải vì… Tôi...”

Gần đây Tân Vân Mậu đều suy đoán về phản ứng của cô khi biết chuyện nở hoa, một bên trong lòng tràn đầy vui mừng muốn cho cô xem, một bên lại lo lắng rằng cô không thích, nhưng chưa bao giờ dự đoán được cô sẽ kêu anh ngừng nở hoa.

Biểu hiện của cô khác với những gì anh đã đoán.

Anh đột nhiên có chút không thở được, ngay cả cổ họng cũng trở nên khô khốc: "Là nở hoa vì cô, nhưng có chuyện gì vậy?"

Sở Trĩ Thủy khó xử nói: “Vậy hiện tại anh đã bắt đầu suy yếu, tôi nhất định phải nghĩ ra vài biện pháp, cũng đâu thể mặc kệ được…”

Sự mất mát to lớn dâng lên như thủy triều, như thể đột ngột rút cạn sức lực của anh. Sau khi anh nở hoa, yêu khí liền bay đi, nhưng cũng không giống như giờ phút này, chỉ cảm thấy ngay cả bộ xương chống đỡ cơ thể cũng bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ, so với việc bị hắc long diễm thiêu đốt còn gian nan hơn gấp trăm lần.

Trái tim như đột nhiên bị bóp nát, để lại một vùng đỏ rực.

“Tại sao lại không thể?”

Tân Vân Mậu cụp mắt xuống, hai tay anh đan lại, điềm nhiên nói: “Cô đang thương hại tôi sao? Bởi vì tôi vì cô mà nở hoa nên cô phải chịu trách nhiệm, tìm cách giải quyết tất cả.”

Cô run giọng nói: "Không phải thương hại, chỉ là..."

“Chỉ là cảm thấy không đáng, hay điều gì khác?”

Anh ngước mắt lên nhìn cô chằm chằm, đôi mắt như những vì sao trên bầu trời đêm, vừa như thản nhiên dò hỏi lại vừa như mịt mờ khẩn cầu: “Sau khi biết tôi nở hoa, cô không cảm thấy vui vẻ chút nào sao? Dù chỉ là một chút."

Sở Trĩ Thủy im lặng.

Bây giờ cô cũng đang bối rối, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu như một mớ hỗn độn.

Nở hoa kết hạt chính là đếm ngược, yêu quái không gì không làm được như anh bắt đầu đón nhận suy yếu, mà dẫn đến tất cả những điều này xảy ra chính là cô.

Cô làm sao có thể vui vẻ được?

Tân Vân Mậu thấy cô không nói gì, hai mắt của anh hoàn toàn ảm đảm, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Đó không phải là điều anh muốn.

Trong thâm tâm anh đã quyết định chuyển đổi thành nhân thần, muốn trở nên giống như cô, không ngờ ý nghĩ của cô và anh lại khác nhau.

Từ trước đến nay cô không hề có ý định cùng anh chia sẻ toàn bộ thời gian còn lại của nhau, thậm chí còn chuẩn bị sẵn cho việc chia ly.

Một trăm năm của cô có lẽ có anh, nhưng cô chưa từng cưỡng cầu anh trong những năm tháng sau này.

"Tôi không cần sự thương hại của cô, cũng không cần cô đau lòng. Việc nở hoa là tôi tự mình chọn, nó không có bất kì liên quan gì đến cô."

Tân Vân Mậu cau mày, trái tim như bị lưỡi dao sắc bén liên tiếp đâm vào, lai như mảnh băng quấy phá qua lại trong cơ thể, giọng điệu đột nhiên trở nên cường ngạnh: "Mặc dù yêu khí của tôi suy yếu trên diện rộng, dù tôi chỉ ăn mà không mạnh mẽ hơn, nhưng tôi vẫn có thể sống thêm mấy trăm năm, một người không có yêu khí lại chỉ sống trăm năm như cô, tại sao lại cho rằng có thể thương hại tôi?"

Anh nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng nói: "Tôi là yêu quái, còn cô là người, cô thương hại nhầm người rồi!"

Anh cho rằng cô là người hoàn hảo và không thể mắc sai lầm, đợi đến khi hoàn toàn gần gũi với cô, nhưng cô lại cho rằng như vậy cũng không tốt.

Anh không ngờ rằng cuối cùng chính cô lại là người âm thầm bác bỏ tín ngưỡng của anh.

Tân Vân Mậu đứng dậy rời đi, thật sự không thể đối mặt với cô, hoàn toàn đang trên bờ vực suy sụp. Anh luôn cảm thấy chỉ cần ở lại thêm một giây nữa, sẽ bị bi thương lan tràn đến lồng ngực đánh gục mất, chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Sở Trĩ Thủy nhìn bóng lưng cô đơn thẳng tắp của anh, tựa như đỉnh núi tuyết lạnh thấu xương, lộ ra vẻ sắc bén không ai đến gần được.

Bóng dáng cao gầy cuối cùng cũng biến mất ở cửa.

Đã lâu rồi anh không có biểu tình xa cách như vậy, rõ ràng mỗi lần nhắc đến Long diễm đều ủy khuất kêu đau, lúc ở trên máy bay còn cố ý kêu la khó chịu, muốn được người khác dỗ dành một chút, nhưng đến khi chân chính đau đớn lại không kêu lấy một tiếng, cắn răng chịu đựng.

Cô không bị những lời nói ác ý trực tiếp của anh làm tổn thương, cô biết nỗi đau của anh nhiều hơn cô gấp trăm lần. Anh bày ra bộ dạng lạnh lùng giống như không có chuyện gì, nhưng lại che đậy trái tim đang lung lay sắp đổ, giống như cuồng phong quét qua rừng trúc. Cây trúc tưởng như vững chãi tựa núi Thái Sơn, không chút sứt mẻ nào, nhưng lá trúc đã sớm bị thổi bay đến xôn xao, như đang kêu rằng hãy nhìn tôi đi, ôm tôi một cái đi, tôi khó chịu quá.

Kể từ ngày đó, Sở Trĩ Thủy muốn tìm được Tân Vân Mậu không hề dễ dàng, cô muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn tránh mặt cô. Thời gian làm việc thì trong phòng có Kim Du, thời gian nghỉ ngơi anh lại lập tức biến mất, cho nên hai bên rất khó có cơ hội nói chuyện.

Trong nhà ăn, Hồng Hi Minh đang đứng ở bàn tiệc đứng dài chọn đồ ăn, cô ấy nhìn thấy Sở Trĩ Thủy đến lấy cơm, liền chủ động đưa tay ra chào hỏi.

Hồng Hi Minh bắt đầu nói chuyện phiếm: "Gần đây không thấy thần quân."

Sở Trĩ Thủy nghĩ đến Tân Vân Mậu đang trốn chui trốn nhủi, tâm tình chết lặng nói: "Anh ấy đang trốn tránh em."

“Hả?”

Hồng Hi Minh khó hiểu: “Chị còn tưởng rằng mỗi ngày cậu ấy sẽ thoáng qua trước mặt em chứ?”

Sở Trĩ Thủy: "Tại sao?"

Hồng Hi Minh: "Em vẫn chưa biết cậu ấy nở hoa rồi sao?"

Sở Trĩ Thủy nhẹ nhàng thở dài: "Em biết, cũng là vì chuyện này nên anh ấy mới trốn tránh em."

“Không thể nào.”

Hồng Hi Minh ngập ngừng: “Tiểu Sở, chắc em sẽ không nói hoa của cậu ấy không đẹp linh tinh gì đó chứ?”

“Đương nhiên là không.”

Sở Trĩ Thủy nói: “Chị Hồng, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Hồng Hi Minh chớp chớp mắt: "Yêu thực vật nở hoa, về cơ bản là để tán tỉnh. Trừ khi em không thích cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ xuất hiện xung quanh em, tìm mọi cách để cho em nhìn thấy."

Cách đây không lâu anh quả thực đã làm như vậy.

Sở Trĩ Thủy bị từ "tán tỉnh" làm cho sửng sốt: "Nhưng không phải việc nở hoa là một hành động vô nghĩa sao? Nó sẽ tiêu hao chính bản thân thực vật mà?"

"Em nói như vậy thì việc con người đưa hoa làm quà tặng là hành động vô nghĩa rồi nhưng vẫn muốn bỏ tiền ra tiêu xài, đây không phải đều là đạo lý giống nhau à."

Hồng Hi Minh nói: "Đây là suy nghĩ của con người. Nếu dựa theo logic này, em nghĩ thế nào về giống loài có con cái ăn thịt con đực? "

Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: "Bọn em nghĩ rằng bọ ngựa đực là hy sinh và cống hiến."

Hồng Hi Minh: "Hiển nhiên là như vậy rồi. Bọn em đã từng hỏi qua bọ ngựa yêu chưa? Đừng đem sắc thái tình cảm của bọn em áp đặt lên những giống loài khác."

Thật sự xin lỗi, con người quả thực luôn luôn thích việc mượn vật trữ tình, đây không phải là việc khiến cho cây trúc vui vẻ.

Sở Trĩ Thủy: "Em không nói hoa không đẹp, nhưng em kêu anh ấy ngừng nở hoa..."

“Vậy cậu ấy sẽ nghĩ rằng là vì em không có hứng thú với cậu ấy.”

Hồng Hi Minh chợt nhận ra: “Lòng tự trọng bị sỉ nhục.”

"..."

Không thể không nói, Hồng Hi Minh đã cho Sở Trĩ Thủy một góc nhìn mới, cô bắt đầu hiểu được suy nghĩ của Tân Vân Mậu.

Cô nghĩ rằng yêu khí của anh đang suy yếu, nhưng anh lại tưởng lời tỏ tình của mình bị từ chối. Có lẽ nở hoa đối với thực vật là một chuyện đáng vui mừng, nhưng cô lại trực tiếp hất cho anh một chậu nước lạnh, giống như nói với người yêu thầm mình rằng “Đừng thích tôi, không đáng đâu”.

Người được yêu thầm cho rằng đang nói ra sự thật, nhưng người yêu thầm lại rất đau lòng sau khi nghe nó.

Trong thời gian làm việc Sở Trĩ Thủy không thể chờ được cơ hội, nên cuối cùng đợi đến cuối tuần mới có thể trò chuyện vui vẻ.

Trong sân cây cối rất tươi tốt, chiếc ghế xích đu bằng cây mây già vẫn còn dưới mái hiên, nhưng chiếc kệ gỗ lại trống trơn, như thể anh chưa từng đến đây lần nào nữa.

Sở Trĩ Thủy đứng trong sân nhỏ, cô đối diện với khoảng không, nhẹ giọng nói: "Tân Vân Mậu, chúng ta nói chuyện đi."

Không ai trả lời, vô cùng im lặng, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá trúc.

Sở Trĩ Thủy nhướng mày, biết anh đang tức giận nên liên tiếp gọi một tràng.

"Tân Vân Mậu."

"Vân Mậu."

"Mậu."

Tiếng gọi này so với tiếng gọi kia ngắn hơn, cuối cùng cũng gọi được anh ra.

Trong khe nứt màu đen, Tân Vân Mậu cuối cùng cũng do dự xuất hiện, anh nhìn Sở Trĩ Thủy đứng trong sân, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần với cô, cuối cùng khoanh tay ngồi lên một bên của chiếc xích đu bằng cây mây già, ánh mắt lóe lên: "Nói chuyện gì?"

“Nói chuyện liên quan đến việc nở hoa của anh.”

Sở Trĩ Thủy liếc nhìn rừng trúc một cái, cô thấy những đóa hoa nhỏ đang rũ xuống, kinh ngạc cảm thán nói: “Thật sự là nở rất nhiều.”

Sở Tiêu Hạ có chụp ảnh, nhưng trước đó không lâu cô đi làm, hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến tận mắt.

Hoa trúc trong thực tế nở rộ hơn nhiều so với trong ảnh, cũng có thể là gần đây đã nở nhiều hơn.

Tân Vân Mậu kiên cường nói: "Tôi sẽ không nói chuyện."

Sở Trĩ Thủy bỉu môi, tốt tính khuyên nhủ anh: "Anh có thể dập tắt cảm xúc, nói chuyện bình tĩnh một chút được không."

Tân Vân Mậu vô cùng biệt nữu: "Không nói."

Cô kiên nhẫn nói: "Chúng ta nói lý một chút..."

Anh trực tiếp quay đầu, dứt khoát nói: "Tôi không cần cô thương hại, cũng không cần cô chịu trách nhiệm!"

“Tại sao tôi phải thương hại anh và tại sao tôi phải chịu trách nhiệm với anh?”

Sở Trĩ Thủy bị kích động bởi thái độ không thèm nghe người ta nói của anh, cô lập tức trở nên tức giận, tâm lý đã xây lên sụp đổ trong giây lát, cao giọng nói: “Không phải, chúng ta phân tích lại từ đầu một chút, là tôi đùa giỡn tình cảm của anh hay là đùa giỡn thân thể của anh, anh muốn thể hiện cho tôi xem điều này sao?"

Cô muốn nói chuyện nghiêm túc, nhưng anh lại muốn chọc giận cô!

Tân Vân Mậu bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc, đồng tử của anh cũng run lên, nhìn qua có vẻ luống cuống.

Sở Trĩ Thủy thấy anh cuối cùng cũng có phản ứng, cô lập tức thừa thắng xông lên, truy vấn hỏi: "Lúc trước là ai đã nói không thể đáp lại tình cảm của con người? Là ai mỗi ngày đều kêu la con người và yêu quái sẽ không có kết cục tốt đẹp? Là ai ngồi đây nói rằng mình không thể nở hoa, tuyệt đối sẽ không động tâm?"

"Anh biết rõ việc nở hoa sẽ suy yếu, tại sao còn vội vàng trêu chọc tôi!?"

Lúc trước cô không biết việc này, nhưng anh rõ ràng không phải vô tội, vẫn luôn làm những điều kỳ lạ, cố gắng nghĩ cách để trêu chọc cô!

Đôi môi Tân Vân Mậu run lên, muốn nói gì đó, lại bị cô giận dỗi đến nỗi cứng họng. Anh phải chịu một loạt đòn chí mạng, nháy mặt gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, toàn thân bốc hỏa, nhớ lại đủ loại lời nói trong quá khứ, còn từng làm vô số việc ngu ngốc, chỉ hận không thể kiếm một cái hố để chui vào!

Cô buộc anh phải nhớ lại một loạt lịch sử đen tối ngay tại chỗ, quả thực đã khiến anh muốn bỏ trốn vì xấu hổ!

“Chậc chậc, tôi không định nói lại chuyện xấu anh đã làm lúc trước, toàn là bộ dạng trà xanh, cứ làm cho tôi không hiểu nổi.”

Sở Trĩ Thủy càng nói càng bực bội, thấy anh vẫn đang cứng đờ nghiêng đầu, bất mãn nói: “Anh có thể nhìn tôi để nói chuyện không? Đừng làm như tôi đang bắt nạt anh, có chỗ nào tôi nói không đúng hay không?"

Làn da trắng lạnh lẽo của Tân Vân Mậu bây giờ đã đỏ bừng, đến cả vai cũng vô thức run lên. Anh dùng ngón tay che lại gương mặt nóng bỏng và vành tai của mình, đôi mắt trong veo sáng ngời, vẫn chết sống không chịu đối mặt với cô, bày ra tư thế thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không được, cô gọi tôi ra ngoài chính là vì để làm tôi nhục nhã. Vậy cô tiếp tục đi."

Cô định dùng chuyện cũ để hành hạ anh tại chỗ, vậy anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận mà thôi.

“Lại đặt cái vạc đen lên đầu tôi.”

Sở Trĩ Thủy bị anh nói, cô nhìn bộ dạng mạnh miệng của anh liền không vừa mắt, chế nhạo nói: “Anh đã kết tội tôi rồi, nếu tôi không chứng thực, chẳng phải sẽ rất lỗ à?"

“Nhìn tôi mà nói chuyện, đừng tiếp tục né tránh, anh đã trốn tránh tôi mấy ngày rồi.”

Cô trực tiếp vươn tay, xoay gương mặt của anh lại, ép anh phải nhìn thẳng vào cô, cười như không cười nói: “Nói sự thật thì kêu là nhục nhã, vậy thì nhiêu đó tính là gì? Anh định kết tội gì cho tôi?"

Bởi vì động tác của cô, Tân Vân Mậu buộc phải xoay cằm sang, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, sáng ngời mà nhìn chăm chăm cô. Môi anh lúc này đang mím chặt, cơ thể anh rõ ràng đang căng thẳng, nhưng vừa bị cô chạm vào liền quay đầu đi, căn bản không cần cô phải phí chút sức lực nào.

Anh bây giờ vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, rồi lại tựa như chứa đựng tình cảm dịu dàng, có ảo giác để cho cô muốn làm gì thì làm.

Trong mắt anh chỉ có cô, phản chiếu bóng dáng của cô.

Ban đầu cô có chút tức giận, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cơn giận của cô lập tức bị dập tắt.

Cô đột nhiên ngẩn ra, giống như bị mê hoặc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, đồng thời khẽ mím môi một cái.

Tân Vân Mậu thấy cô không nói gì, anh kéo tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, dùng sườn mặt thân mật cọ cọ, cuối cùng đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn. Cảm giác mềm mại như lông vũ, thậm chí khiến người ta cảm thấy như ảo giác.

Khi anh làm tất cả những điều này, anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt trong veo, có vẻ ngây thơ trong sáng và mê hoặc lòng người.

Chết tiệt, hình như anh đang quyến rũ cô.

Tiếp theo, mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát, chỉ còn lại hai cơ thể cứ tiến lại gần nhau hơn.

Cảm giác ẩm ướt và ấm áp, hơi thở hòa quyện vào nhau, giống như đang thử đi trên lớp băng mỏng, lại giống như có vô số dòng điện lưu chạy qua. Không phải thâm nhập vào đoạt lấy, mà tựa như hôn lên đóa hoa đầu tiên nở vào mùa đông, hương vị có chút lạnh lại ngọt ngào mềm mại.

Chỉ lướt qua liền ngừng lại, cố gắng kiềm chế, khiến bọn họ vừa tách ra liền không ngừng thở dốc, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều nóng bừng.

Giống như chỉ trôi qua một cái chớp mắt, lại dường như đã một vạn năm.

Anh vẫn nhìn cô bằng đôi mắt ấy, nhưng nó không còn long lanh sáng ngời nữa, ngược lại nổi lên một tầng hơi nước nhàn nhạt, có cảm giác ngây ngô lại rung động.

“Anh nhìn tôi làm gì?”

Sở Trĩ Thủy bị đôi mắt chứa đựng tình ý mọt mờ của anh nhìn chằm chằm, cô bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, tránh đi ánh mắt rực lửa của anh, thì thào nói: “Yêu quái các anh kết án bao nhiêu năm vì tội phạm thượng?”

Một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên eo cô, như thể chậm rãi hướng dẫn cô cúi xuống lần nữa.

"Thêm một lần nữa, anh sẽ phán em vô tội."

Chương kế tiếp