Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 72
Sở Trĩ Thủy nhìn cha mẹ mờ mịt, cô biết chuyện này không thể tiêu hóa ngay được, im lặng chờ Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ chậm rãi khôi phục tinh thần.

Một lát sau, Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên dò hỏi: “Không phải con người là ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Sở Trĩ Thủy nhẹ giọng nói: “Cha, chẳng phải cha chụp được hình cây trúc trong vườn nhà con sao?”

“Đúng, đó là cậu ấy trồng à?”

“Không, đó là bản thể của anh ấy, anh ấy là yêu quái trúc, nhưng bình thường sẽ hóa thành hình người.”

“…”

Sở Trĩ Thủy thấy họ đều rơi vào lặng im, cô mím môi, giọng điệu mềm mỏng: “Cha mẹ còn nhớ lúc con còn nhỏ, có một lần dì Lưu đến nhà xong, rồi mấy hôm sau con làm mình làm mẩy không?”

Giờ trạng thái tinh thần của Sở Tiêu Hạ như trong cơn mê, nhưng vẫn thuận thế đáp lại: “Nhớ.”

Tạ Nghiên: ‘Bà ấy lừa con nói trong nhà muốn sinh em trai cho con, con không vui rất lâu, hỏi con cũng không nói, là chuyện này sao?”

Sở Trĩ Thủy rũ mắt: “Đúng, lúc ấy hai người nói, dù là suy nghĩ ích kỷ cỡ nào, hay là chuyện khó khăn ra sao, nhưng chỉ cần thẳng thắng nói ra là có thể trò chuyện, chí ít sẽ không dừng tại chỗ mãi. Con biết chuyện này người thường rất khó chấp nhận, nhưng con mong rằng cha mẹ có thể biết.”

Lúc đó cô nghĩ rằng để cha mẹ biết cô muốn cha mẹ chỉ có một mình cô rất là ích kỷ, nhưng dù hiểu được đạo lý này, cô thuở còn bé vẫn buồn bã. Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ không hiểu nguyên nhân đột nhiên cô bực bội, hỏi cô tận mấy lần cũng không có kết quả, bèn nói ra mấy lời như vậy.

Đương nhiên cô có thể không nói gì cả, nhưng đó chỉ là thầm chấp nhận cha mẹ không thể chấp nhận Tân Vân Mậu, hoặc là ôm tâm lý tìm may thuyền trôi đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Cô không cho rằng anh là yêu quái là chuyện gì quá xấu hổ khi nhắc đến, cũng không cho rằng cha mẹ sẽ yếu đuối như vậy.

Cô không thể thay họ đưa ra sự lựa chọn.

“Thế này là vừa tôn trọng cha mẹ cũng là tôn trọng anh ấy, vì liên quan đến con nên mọi người mới nảy sinh quan hệ, con không muốn sự khởi đầu được thành lập trên lừa dối và giấu giếm, khiến cả quyền được biết và quyền lựa chọn mọi người cũng không có.” Cô ôn hòa nói: “Hai người có thể chấp nhận, cũng có thể không chấp nhận, chúng ta đều có thể bàn bạc.”

“Cần chút thời gian cũng không sao, hoặc là không muốn gặp anh ấy cũng chẳng có gì cả, con cũng sẽ nói với anh ấy như thế này. Nếu mọi người hai bên đều chuẩn bị xong, vậy chúng ta lại bàn chuyện có đến nhà hay không sau, không phải do con mà bị ép nảy sinh quan hệ, mà là cha mẹ và anh ấy quyết định có cần liên lạc hay không.”

Cô chậm rãi nói xong, trong nhà yên tĩnh.

Thật lâu sau, Sở Tiêu Hạ gãi đầu, ông như vẫn còn hơi hỗn loạn, mở miệng nói trước: “Khoan, có một chỗ không đúng…”

Sở Trĩ Thủy thẳng lưng, nắm chặt ngón tay, lại cố tỏ ra bình tĩnh ngoài mặt: Chuyện gì?”

Sở Tiêu Hạ buồn phiền: “Nói vậy cha đã gặp qua cậu ấy rồi? Cậu ấy không chỉ ở trong sân, mà cha còn chụp ảnh cho cậu ấy? Vậy mà cha cũng chưa chào hỏi cậu ấy, lần đầu gặp mặt hơi mất lịch sự.”

Sở Trĩ Thủy: “?”

Tạ Nghiên tức giận vỗ mạnh ông: “Nè, trúc trồng trong sân vườn chắc chắn không thể chào hỏi, đó chỉ giống với phân nhánh thôi, hoặc là năng lực gì đó của cậu ấy, ông không nghe đoạn trước nói sẽ hóa thành hình người sao? Vậy chắc chắn hình người mới có thể chào hỏi!”

“Sao mà tôi biết mấy này chứ?” Sở Tiêu Hạ cảm thấy oan ức vô cùng: “Hơn nữa sao bà biết chuyện này?”

“Ông thật quê mùa cổ lỗ sĩ, không theo kịp thời đại, không xem phim truyền hình sao?” Tạ Nghiên tiếp tục vỗ ông, tức tối nói: “Bộ phim nổi tiếng cách đây không lâu là thế đấy, diễn viên tên Phó gì đấy, nữ chính kia sẽ mọc ra hoa cỏ, nhưng chỉ có hình người cô ấy mới có thể nói chuyện, cành lá khác chỉ là siêu năng lực của cô ấy!”

Sở Tiêu Hạ bị vỗ ngơ người: “Tôi nào có xem phim truyền hình, không phải đều là người trẻ tuổi mới xem sao, lại nói, phim cũng khác với đời thực mà?”

Sở Trĩ Thủy yếu ớt nói: “Thật ra cũng gần giống, anh ấy thường dùng hình người hoạt động.”

Tạ Nghiên tò mò: “Vậy cậu ấy thích ăn gì? Cũng thu thập linh thạch giống trong phim?”

“Không, đó là thiết kế tình tiết của phim, anh ấy căn bản không ăn cơm, khá thích uống nước, sau đó có tác dụng quang hợp.” Sở Trĩ Thủy giải thích: “Thật ra cũng không cần uống nước.”

Sở Tiêu Hạ: “Vậy nếu là thực vật, mỗi năm cắt lá xuống, há chẳng phải sẽ rụng tóc à?”

Sở Trĩ Thủy: “… Trúc bốn mùa xanh tươi, cơ hội cắt lá rất ít.”

Tạ Nghiên chê: “Trời ơi, lời ông nói thật ngu ngốc, tôi thật không chịu nổi nữa.”

Sở Tiêu Hạ bất mãn: “Tôi cũng đâu biết mấy cái này!”

Sở Trĩ Thủy vốn đang giới thiệu Tân Vân Mậu, không biết tại sao nhảy ra tranh chấp giữa Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ, hai bên giằng co không buông.

Tạ Nghiên chê câu hỏi của Sở Tiêu Hạ cấp thấp, thế này về sau sẽ rất nhanh mắc bệnh đãng trí của người già. Sở Tiêu Hạ tranh luận chỉ là ông không hiểu về yêu quái, hơn nữa kho kiến thức của Tạ Nghiên cũng bắt nguồn từ phim ảnh, hoàn toàn không đủ căn cứ khoa hoc.

Cha mẹ hai người đều không rối rắm về chuyện yêu quái, trái lại bắt đầu thảo luận học thuật yêu quái, nói đến khí thế ngất trời.

Nhưng ngày đầu tiên Sở Trĩ Thủy vào cục gặp quỷ xong, ngày hôm sau cô vẫn có thể đi làm đúng giờ, không thể không nói tố chất tâm lý cũng không kém cạnh.

Sở Trĩ Thủy quan sát qua lại, cô lộ vẻ khó xử, giơ tay ra hiệu nói: “Cái đó… Còn có chuyện cần con giải đáp không…”

Hiện tại cô đã bị quăng ra khỏi cuộc trò chuyện, hết cách gia nhập vào nội dung bàn luận như có phải động thực vật đều có thể hóa hình người hay không, có phải đá có thể hóa hình người không, Tôn Ngộ Không thì được tính là khỉ hay là đá hóa hình người.

Giờ Tạ Nghiên mới khôi phục tinh thần, thăm dò nói: “Vậy cậu ấy chịu gặp cha mẹ không?”

Sở Tiêu Hạ: “Theo cách nói trong thần thoại, tinh linh yêu quái đều do linh khí trời đất mang thai sinh ra, cậu ấy còn là thực vật chứ không phải động vật, e là không hiểu truyền thống huyết mạch con người, nếu không chịu gặp cũng có thể hiểu.”

Trong con người cũng có người không thể lĩnh ngộ tình thân, thì sao có thể cưỡng cầu yêu quái hiểu cho?

“Con hỏi anh ấy thử, xem ý anh ấy thế nào.”

Ngày hôm sau, Sở Trĩ Thủy lái xe đến nhà mới, không những mang đồ dùng nhà bếp các kiểu đến, còn có một thùng chai đựng nước dừa. Trong tiểu khu có hầm đậu xe dưới đất, có thể trực tiếp đi thang máy đến nhà.

Một lát sau, Tân Vân Mậu nghe thấy tiếng gọi của cô, anh hiện thân ở chỗ không có camera giám sát, đi đến nhìn thấy chiếc xe, nghi hoặc nói: “Sao nay lái xe rồi?”

“Đồ nhiều quá, không lái không chuyển được.” Sở Trĩ Thủy chỉ ghế sau: “Đồ dùng nhà bếp anh muốn.”

Tân Vân Mậu khẽ động ngón tay, bèn gom đồ lên, để lát nữa chuyển đến trong nhà.

Sở Trĩ Thủy khóa xe xong, họ đi thang máy lên nhà, rất nhanh mở cửa đi vào, dọn đồ ra.

Trong nhà, Tân Vân Mậu búng tay một cái, vô số đồ dùng nhà bếp được phân loại, để ngay ngắn trong khu vực nhà bếp, cả túi vải đựng đồ dùng cũng sạch sẽ, được xếp thành miếng nhỏ chỉnh tề, để trong góc tủ để dành có dùng thì dùng.

Trong nhà, chỉ có duy nhất thùng nước dừa đặt lên ban công, không biết nên được sắp xếp để đâu.

Tân Vân Mậu mới lạ nghiên cứu bưu kiện, thỉnh giáo nói: “Cái này cần bỏ vào tủ lạnh không?”

“Có thể, hoặc là anh muốn uống, giờ mở một chai đi, này mua cho anh đó.”

Anh nghe thấy lời này, không kiềm được giương khóe miệng, vui vẻ nói: “Em đặc biệt mua cho anh?”

“Không, cha mẹ em đặc biệt mua cho anh đó, nói anh không ăn cơm, có thể uống nhiều chút.”

“…”

Tạ Nghiên và Sở Tiêu Hạ cả truy hỏi nhiều lần, muốn biết khẩu vị của Tân Vân Mậu, hoặc là ngày thường thiếu đồ gì. Dù Sở Trĩ Thủy kiên trì nói anh vô dục vô cầu, nhưng cha mẹ lại cho rằng này không thích hợp, thể hiện rõ trong nhà không có lễ độ.

Tân Vân Mậu đỡ cái thùng, anh cứng đờ tại chỗ, dường như không biết phải làm sao.

“Họ còn nói nếu anh bằng lòng, có thể đến nhà bên kia ngồi chơi.” Sở Trĩ Thủy mềm giọng an ủi: “Đương nhiên anh không bằng lòng cũng không sao cả, xem suy nghĩ của riêng anh.”

Tân Vân Mậu im lặng vài giây, lông mi anh khẽ run, thấp giọng nói: “Lấy thân phận con người đến đó sao?”

Anh nhìn thấy và biết được phong tục tập quán của con người, viếng thăm chắc là một chuyện hạnh phúc, đại diện cho việc song phương khẳng định lẫn nhau, dần dần dung hòa thành gia đình lớn. Nhưng anh không biết có thể đáp trả phần tâm ý này hay không, anh không phải con người, chỉ là yêu quái.

Thuở xưa anh không thèm đếm xỉa tới người phàm, nhưng hiện tại lại chần chừ bởi thân phận yêu quái, nói không chừng không có cách để cha mẹ cô chấp nhận.

Anh rất rõ, ý nghĩa của huyết mạch tình thân đối với cô mà nói, giống như anh bắt chước cô học được thần tính, cô bắt chước cha mẹ mình dần hiểu được đạo lý nhân gian.

Sở Trĩ Thủy điềm nhiên nói: “Không, họ biết anh là yêu quái.”

Tân Vân Mậu chợt sững người: “Vậy họ có thể…”

“Nếu anh do dự chuyện này, vậy có thể không cần lo, hai ngày nay em thấy họ vẫn ổn, chỉ là đột nhiên nghiên cứu về thực vật.” Sở Trĩ Thủy nhớ cha mẹ xem phim tài liệu thực vật, cô nghĩ lại vẫn là không nói ra, lại nói: “Hơn nữa trước khi em nói cho họ, đã đoán được chuyện họ có thể chấp nhận.”

“Tại sao?” Tân Vân Mậu không hiểu: “Họ lớn gan lắm hả?”

“Không, không liên quan đến lòng gan dạ, nhưng họ giống anh.” Cô cười nói: “Giống anh có thể chấp nhận tất cả của em, họ cũng có thể như vậy, trong đó có cả anh. Chuyện khác em không dám đảm bảo, nhưng duy nhất chuyện này, từ nhỏ em đã rất rõ.”

Có lẽ là như vậy, nên cô vẫn là trẻ con trong thế giới tinh thần trắng xóa, giống như trẻ con ngây thơ hồn nhiên, có một chỗ dựa được thiên vị, cứ cảm thấy mình mãi mãi là cục cưng của cha mẹ.

Tân Vân Mậu mím chặt môi, rầu rĩ nói: “Chấp nhận không nói lên là thích.”

Sở Trĩ Thủy chớp mắt: “Họ chắc chắn sẽ thích anh mà.”

Anh khoanh tay, sốt ruột bất an, cau mày chất vấn nói: “Sao em biết?”

Cô thẳng thừng: “Bởi vì em rất thích anh, nên họ cũng sẽ rất thích anh, chúng em là người một nhà.”

“…”

Đây là lần đầu tiên cô bộc bạch thẳng thắng, khiến anh không kịp đề phòng, không chút chuẩn bị.

Tân Vân Mậu không kiềm được ngẩn ngơ, sau đó đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh bỗng như bốc cháy, lực sát thương của lời nói này không thua gì cô trực tiếp chạm vào anh, một dòng nước ôn hòa hơi nóng, chảy tí tách vào từng mạch máu, làm cho tuyết tụ đóng băng tim phổi cũng bị tan chảy, cọ rửa sạch sẽ tạp chất và đá mòn của con đường trong tháng ngày quá khứ.

“Đúng rồi, hôm nay còn quên một chuyện.” Sở Trĩ Thủy thấy cơ thể anh căng chặt, cô tiến lên hôn anh, tùy ý nói: “Quên hôn anh mất rồi.”

“Được rồi, đừng lo sợ nữa, không muốn đến cũng có thể không đến, không phải chuyện to tát gì.”

Vành tay Tân Vân Mậu lúc này nóng bừng, lại cảm nhận được xúc cảm ẩm ướt bên má, không những không được nụ hôn hơi lạnh của cô dập tắt, mà toàn thân nhiệt độ cao trái lại còn dữ dội hơn. Anh cảm thấy có một dòng hơi nóng chặn lại nơi trái tim, làm tim phổi anh đập loạn xạ, thúc giục anh mau chóng xua đuổi cảm giác cháy bỏng này, nếu không thì sắp bị sự vui mừng kinh ngạc hỗn loạn quấy rầy đến nổ tung.

Anh nhìn cô hôn mình xong rồi muốn xoay người định đi vào vườn, không nhịn được giơ tay kéo cô lại.

Tân Vân Mậu hơi dựa vào cửa tủ lạnh, cúi đầu chôn gương mặt nóng bừng của mình vào cổ cô, dùng sườn mặt dụi vào da thịt nõn nà của cô, như đang dùng hơi lạnh lấy lại chính mình, lại hít sâu một hơi, cứ ngửi mùi của cô hết lần này đến lần khác, giờ mới hơi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Anh muốn đi.”

Sở Trĩ Thủy bị nhiệt độ cơ thể anh làm nóng theo, bỗng chốc không nhúc nhích nữa, mặc kệ anh dựa vào mình.

Anh không nghe thấy cô nói chuyện, tiếp tục nói: “Anh muốn đến gặp họ.”

“Được thôi.”

Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên biết Tân Vân Mậu bằng lòng đến nhà, họ bắt đầu cấp tốc khua chiêng gõ trống chuẩn bị, lát thì hỏi nên nấu món gì, lát thì hỏi có cần đi mua dịch dinh dưỡng thực vật không. Sở Tiêu Hạ trù nghệ khá được, nhưng giờ ông đối mặt với khiêu chiến mới, đối phương không phải là con người, nói không chừng có khẩu vị khác.

Sở Trĩ Thủy bất lực: “Cha, mẹ, bình thường anh ấy đều sinh hoạt giống con người, hai người coi anh ấy là con người được rồi, con nói cho hai người sự thật là muốn tôn trọng cha mẹ, không cần đặc ý chuẩn bị gì đâu.”

“Cách nghĩ này của con không đúng rồi, cha cần phải chỉnh lại chút.” Sở Tiêu Hạ nghiêm túc nói: “Hiện tại đã không chỉ là chuyện của con và cậu ấy nữa, càng không đơn thuần là chuyện của cậu ấy và nhà chúng ta, chuyện này cần cân nhắc đến ảnh hưởng rộng lớn hơn.”

Sở Trĩ Thủy mờ mịt: “Ảnh hưởng gì chứ?”

“Dù sau này con và cậu ấy có thành hay không, lần đầu chúng ta gặp nhau phải có lễ độ, thái độ phải đủ đoan chính, không thể mất mặt con người.” Sở Tiêu Hạ trang nghiêm nói: “Dù cuối cùng chia tay trong tiếc nuối, cũng phải cho cậu ấy nhớ cái tốt của con người, chúng ta không thể làm tùy tiện vậy được, mở rộng tầm nhìn chút, đừng khiến sau này yêu quái nói về thị phi con người, để lại ấn tượng tồi tệ cho họ.”

“Tại sao lại có kỳ thị vùng miền? Tại sao cứ có người nói Hoài Giang không ổn? Đó còn chẳng phải vì có vài người làm mất mặt ở bên ngoài, làm cho người Hoài Giang khác không ngẩng cao đầu được, chúng ta phải coi trọng và giải quyết vài vấn đề, thành lập hình tượng con người trước mặt yêu quái ngay lúc ban đầu.”

Tạ Nghiên thổ tào: “Cha con làm lãnh đạo quen rồi, nói chuyện toàn mùi miệng lưỡi nhà quan, chỉ biết tầm nhìn và bố cục.”

Sở Trĩ Thủy: “…”

Chương kế tiếp