Tôi Muốn Đi Sờ Cá Ở Cục Yêu Quái

Chương 74
Xem ra Hồng Hi Minh nhồi nhét cho Tân Vân Mậu không ít thường thức, cả chủ đề nói chuyện treo bên miệng của phụ huynh con người cũng không sót, đến nỗi anh hiểu lầm với món ăn nổi tiếng của yến hội quốc gia, hiểu thành nó để giục sinh con.

Sở Trĩ Thủy muốn nói lại thôi: “Không, cha mẹ em rất thoáng, sẽ không nói mấy chuyện này đâu…”

Tân Vân Mậu nhíu mày, đắc chí nói: “Đó là trước kia không tiện nói, nên mới dùng món ăn để biểu đạt, chủ đề kiểu này đương nhiên sẽ không nói thẳng.”

“Hiện tại anh rất tự tin với nhân tình thế thái nhỉ?” Sở Trĩ Thủy thở dài một hơi, thương xót nói: “Suy cho cùng cũng là cha em tính sai rồi.”

Tân Vân Mậu: “?”

Sở Trĩ Thủy: “Ông ấy cho rằng anh là tầng khí quyển, không ngờ anh là tầng dưới đất, hoàn toàn cắm trong đất, chỉ nghĩ tới gạo trúc.”

“…”

Sở Tiêu Hạ đang xem xét cuộc sống thuận hòa giữa con người va yêu quái, nào ngờ quan niệm của cây trúc từ trước đến nay chưa từng rời xa đất mẹ, quả nhiên yêu khí dùng để nở hoa xong thì cũng không nghĩ đến chuyện khác nữa.

“Lẽ nào em không muốn?” Tân Vân Mậu bất mãn phản bác: “Lần trước là ai nói gạo trúc đáng thương, lật mặt một cái thì không chịu làm người mẹ tốt?”

Sở Trĩ Thủy đỡ trán, khéo léo nói: “Không phải, dù gì cũng phải chờ nó xuất hiện thật sự, anh hẵng lên tiếng chỉ trích em.”

‘Anh nói trước với em, kết hạt không dễ, không đơn giản như em nghĩ đâu.” Tân Vân Mậu lạnh lùng nói: “Vì là thần mới, nó sinh ra rất chậm, tốt nhất là nắm chắc thời gian.”

“Lời này là ý gì?” Vẻ mặt Sở Trĩ Thủy vi diệu: “Giống như thần quân cũng khá lớn tuổi rồi, không nắm chắc thời gian sẽ không kết gạo trúc được.”

Lời này không phải là yêu quái khác nói với Tân Vân Mậu nhỉ? Tại sao chính anh còn phải lo âu?

Anh nhẹ hừ một tiếng, lại còn dám tiếp lời: “Vốn là vậy mà, anh ít nhất đã ngàn tuổi, lại không…”

“Anh bớt nói xàm!” Sở Trĩ Thủy đỏ mặt tía tai, cô giơ tay nhẹ tóm lấy cổ anh, muốn chặn lại lời nói linh tinh của anh, cuối cùng cũng được như ý nguyện sờ thử yết hầu anh.

“Rồi tuần sau đến không?” Tân Vân Mậu nhìn cô chăm chú, nhấn mạnh nói: “Giờ anh biết nấu cơm rồi.”

“Rõ ràng chỉ là biết xào có một món.” Sở Trĩ Thủy thấy anh bùng lên cơn oán niệm trong ánh mắt, vội nói: “Đến đến đến, chắc chắn đến, nếm thử trù nghệ của thần quân.”

“Này còn tạm được.”

Một người một yêu lại xuống lầu dây dưa rất lâu, Tân Vân Mậu mới chuẩn bị về nhà.

Trong màn đêm, ánh đèn vạn nhà phát sáng, ngọn cây vang lên tiếng xào xạc, chỉ có anh mặc áo sơ mi trắng cả người sáng chói dưới ánh đèn.

Sở Trĩ Thủy tiễn anh đến cổng, Tân Vân Mậu lại đột ngột kéo cô lại, vào lúc cô nghĩ anh không nỡ, chỉ thấy anh nắm lấy tay cô, cho cô vuốt nhẹ yết hầu hơi nhô ra của anh.

Anh hơi cúi đầu, dùng cằm cọ tay cô, con ngươi đen láy cũng tràn đầy ánh sáng, chậm rãi vạch trần: “Muốn sờ thì sờ cho nhiều vào đi, nhìn anh cả ngày rồi, sớm biết em ham muốn thể xác anh, giờ em có giả vờ cũng vô dụng.”

“Đâu có…”

“Lần nào làm việc cũng rất nghiêm túc, lại cực kỳ qua quýt với anh.”

Đầu ngón tay chạm vào nhiệt độ ấm áp, cùng với da thịt mịn nhẵn, mỗi khi anh mở miệng nói chuyện, yết hầu còn hơi rung động, sự mới lạ khiến ngón tay cô tê dại, có ngọn lửa lan từ ngón tay cô. Hơi thở nhẹ phả qua mu bàn tay cô, mang đến áo giác ngứa ngáy.

Bàn tay cô phủ lên cổ của anh, dùng ngón tay nhẹ vân vê yết hầu, dùng lòng bàn tay cảm nhận nhịp đập, dùng miệng hổ nẹp xương đòn sâu hoắm của anh, áo sơ mi chỉnh tề cũng xộc xệch, thậm chí cảm nhận được tay cô cũng thăm dò vào cổ áo, nơi nào cô sờ đến cũng đầy cảm giác mạnh mẽ rắn rỏi, ước gì có thể hun nóng ngón tay cô.

Anh kéo tay cô, không lên tiếng để cô sờ soạt cơ thể mình, đáy mắt còn lộ ra tình cảm vấn vương khó nói, giống như quyến rũ cô trong gió đêm.

Giọng nói của anh cũng hơi khàn đi: “Còn muốn sờ chỗ nào nữa?”

“… Anh mau đi đi!”

Sở Trĩ Thủy rút tay về, cô đỏ lựng vành tai đẩy anh ra, ước gì có thể trực tiếp đẩy anh vào khe hở màu đen.

Cô không ngờ hôm nay nhìn anh nhiều thêm có vài cái, vậy mà bị anh bắt được, còn bị mượn cớ chỉ trích một phen. Nhưng không thể không thừa nhận, tức giận của cô ở mức độ nào đó là bị giẫm trúng chân đau, thật sự cả một bữa cơm đều muốn sờ anh, cảm thấy cả người anh ăn mặc xuất sắc hợp gu.

Chắc cô thật sự bị thôi miên thành công rồi, ngày nào anh cũng nói cô thèm muốn thể xác anh, cuối cùng cô hoàn toàn bị dạy hư từ trong tiềm thức.

Trên đường về nhà, nhịp tim của cô vẫn nhanh như cũ, cứ thấy xúc cảm lòng bàn tay không thể rửa sạch, đã lưu lại độ ấm trên da thịt anh rồi.

Trong nhà, Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên đã dọn dẹp bàn cơm về trạng thái ban đầu, thức ăn thừa được bỏ vào tủ lạnh, tên tủ cũng bày đầy quà cáp các loại, đều là đồ Tân Vân Mậu mang đến hôm nay.

Sở Tiêu Hạ ngạc nhiên nói: “Vậy mà còn tặng cũng ra hình ra dạng, cha thấy cậu ấy nói chuyện không nhiều lắm, cứ tưởng cậu ấy không hiểu mấy chuyện này.”

Tặng quà là một cánh cửa học vấn, Sở Tiêu Hạ không hút thuốc, bên trong không có cỏ thuốc. Quà khác đều không có sai sót, còn có một túi lựu làm người ta chú ý, da lựu rất diễm lệ, trải đầy màu đỏ hồng, trông có vẻ tươi mọng không thôi.

Tạ Nghiên cầm một quả lựu, kinh ngạc cảm thán: “Lựu ở siêu thị sao?”

Lựu thường được bán ở siêu thị vào mùa thu, thời gian này còn hơi sớm, lại không biết Tân Vân Mậu từ đâu tìm ra loại tốt đến thế.

“Đặc biệt đi tìm nhỉ, thật là có lòng, chỉ là hơi vội.” Sở Tiêu Hạ cảm khái: “Nếu hiểu theo tư duy người cổ đại, đồ cậu ấy tặng thật giống sính lễ.”

Sở Trĩ Thủy ngơ ngác: “Hả?”

“Con không biết sao? Vậy mà còn là sinh viên xuất sắc đại học Ngân Hải.” Sở Tiêu Hạ chọc: “Lựu kết hạt rất nhiều, tặng cho bạn bè, chúc phúc gia tộc hưng thịnh, quả lựu là “vạn tử đồng bao, kim phòng ngọc cách”, thể hiện cho nhân duyên mỹ mãn, còn có nhiều con nhiều phúc.”

Ở một số nơi, vợ chồng son còn cùng nhau trồng hai cây lựu, ý như mãi mãi liên kết với nhau, kỷ niệm tình yêu của họ.

Sở Trĩ Thủy tê dại nói: “Vốn còn không hiểu, vừa nghe nói kết hạt thì con hiểu rồi.”

Yêu quái thực vật mãi mãi trốn không khỏi giới hạn tư duy của thực vật.

Tạ Nghiên tách một quả lựu tươi, lộ ra hạt lựu đỏ mọng trong veo, tán thưởng nói: “Nhìn rất ngon, hôm nào hỏi cậu ấy mua ở đâu vậy, còn biết lựa trái cây hơn cả mẹ.”

“Nếu cha mẹ muốn ăn, hôm khác tìm anh ấy lấy.” Sở Trĩ Thủy qua loa nói, cô nghi anh dùng yêu khí để tưới, nếu không thì không thể xuất hiện trái cây trái mùa được.

Sở Tiêu Hạ hài lòng gật đầu: “Được đó, tuy không phải con người, nhưng cũng khá tốt, thắng ở chỗ rất chân thành.”

“Không phải con người tốt biết bao, không có người nhà.” Tạ Nghiên nói: “Nếu là con người, đụng phải người trong nhà không nói đạo lý, lại phải gây ra biết bao nhiêu phiền phức, chắc chắn phải chào hỏi với họ, tôi không chịu nổi việc gặp mặt với hạng người như Lưu Hà Mĩ kia.”

Sở Trĩ Thủy vô lực nói: “Cha, mẹ, có phải hai người chấp nhận quá nhanh không, mới bắt đầu đã bàn luận ưu điểm…”

“Đương nhiên rồi, chúng ta cũng phải vì cuộc sống của các con mà cân nhắc, con tìm một gia đình có bối cảnh đơn giản, chúng ta sẽ nhẹ nhõm rất nhiều.” Sở Tiêu Hạ nói: “Đến lúc đó con cái phải đi học, thì đưa đến nhà trẻ bên cạnh, sau khi về hưu cha phụ trách đưa đón.”

“… Này không phải hơi lo xa rồi hả.”

Ban nãy cô còn nói với Tân Vân Mậu thật ra cha mẹ không có suy nghĩ đó, giờ lại trực tiếp nói đến nhà trẻ, cả chuyện đi học của gạo trúc cũng nghĩ xong luôn rồi?

Tạ Nghiên bỗng nhớ ra gì đó, bà vội bỏ miếng lựu trong tay xuống, lại lau ngón tay sạch sẽ, gọi Sở Trĩ Thủy sang một bên: “Lúc trước không biết, mẹ không nói, giờ có bạn trai rồi, biết con cũng đã lớn, nhắc nhẹ con mấy câu.”

Sở Trĩ Thủy hoang mang.

“Mình ngày thường chú ý hơn, suy nghĩ cặn kẽ có vài chuyện làm thế nào, bảo vệ cơ thể mình.” Tạ Nghiên nói khéo: “Nếu thỉnh thoảng tối cuối tuần không về nhà, con và cậu ấy nói một tiếng với cha con là được.”

Sở Trĩ Thủy cạn lời, không ngờ chủ đề người lớn lại ập tới, bướng bỉnh nói: “Con muốn về nhà, thì phải về nhà.”

“Con về nhà làm gì?” Tạ Nghiên thảng thốt: “Chẳng phải nhà mới đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao.”

“…” Sở Trĩ Thủy nuốt nước bọt, hời hợt nói: “Này không phải là muốn bảo vệ anh ấy à.”

Tạ Nghiên: “?”

Sở Trĩ Thủy trấn định nói: “Anh ấy là yêu quái thực vật, nên không phải là con có thai, mà là anh ấy thụ phấn kết hạt, mẹ hiểu lầm rồi.”

Tạ Nghiên: “???”

Tạ Nghiên nghe con gái phổ cập xong chuyện gạo trúc, bà bỗng ngẩn ngơ, nhượng bộ nói: “Vậy con về nhà đi, đừng nhanh quá…”

Sở Trĩ Thủy dặn dò: “Đúng chứ, mẹ phải nghĩ cho cảm nhận của người ta.”

Tạ Nghiên lúc này mơ hồ, bối rối gật đầu, đáp lại: “Đúng, tốt lắm, vậy sau này con đừng tiết kiệm tiền, phải tìm trung tâm ở cử thì giúp cậu ấy tìm.”

“…”

Buổi gặp mặt đầu tiên của Tân Vân Mậu và cha mẹ hạ màn viên mãn, Sở Trĩ Thủy lại đến nhà mới, cô thoải mái tự tại hơn nhiều, không có gì để giấu giếm nữa.

Một người một yêu còn hẹn cuối tuần sau đến cửa hàng mua điện thoại, cuối cùng cũng để Tân Vân Mậu bước vào cuộc sống hiện đại. Lúc trước anh chỉ liên lạc với Sở Trĩ Thủy, có thể mượn tín vật ỳ túy dịch chuyển đến cạnh cô, lại lười nói chuyện với người khác, đương nhiên không dùng thiết bị truyền tin.

Hiện tại, điện thoại trói buộc với giấy tờ của Tân Vân Mậu, lại thêm cách liên lạc của Sở Tiêu Hạ và Tạ Nghiên, cuối cùng mở rộng chút con đường giao lưu.

Sở Tiêu Hạ thường gửi tin thời sự cho Tân Vân Mậu, xem ra rất hy vọng anh hiểu lịch sử phục hưng của quốc gia, còn từ một vài khái niệm vận mệnh cộng đồng con người, học một biết mười mà kéo dài mối quan hệ yêu quái và con người.

Tạ Nghiên lại không như vậy, bà chỉ thả tim trên vòng bạn bè cho Tân Vân Mậu, đó là ảnh chụp chung ở Đan Sơn của cô và anh.

Người nhà của Sở Trĩ Thủy và cũng dang rộng vòng tay như cô, dần dần mang bụi trúc xanh vào trong sân, tự nhiên âm thầm nuôi dưỡng anh.

Trong cục quan sát Hoài Giang, nhân viên phòng quan sát từ Không Tang quay về, còn dẫn theo một nhóm lớn yêu quái lao động cải tạo mới tinh, đẩy nhanh tiến độ xây dựng của cục.

Sở Trĩ Thủy đứng bên cửa sổ, cô nhìn dáo dác công trình xây dựng, mới lạ nói: “Sao cảm giác như công trường trở nên náo nhiệt nhỉ? Không phải cách đây không lâu sếp Miêu còn nói, lò sắp rỗng rồi, tìm không được yêu quái thích hợp sao.”

Tuy xây dựng cơ bản của cục có thể dựa vào yêu quái cải tạo, nhưng thi hành thực tế vẫn có độ khó, không phải tất cả yêu quái đều có năng lực xây nhà. Có vài yêu quái già ở tù có trình độ học thức không đủ, căn bản không thể sử dụng thiết bị của con người, cần phải bắt yêu quái theo kịp thời đại mới được.

Kim Du: “Nghe nói đi công tác đến Không Tang bắt một nhóm, cục quan sát bên kia thật sự giam không hết, chỉ có thể chuyển đến cục quan sát khác, họ chọn ra yêu quái thực vật giỏi xây dựng mang về đây.”

“Thì ra phòng quan sát còn biết giới hạn chuyển tù?”

“Biết chứ, nếu trữ lại quá nhiều, trong cục cũng sẽ không ổn định.”

“Hóa ra là vậy.”

Trong cục Không Tang, nhóm yêu quái cục trưởng Hoàng trải qua tác chiến dài lâu, cuối cùng dưới sự chi viện của cục khác, họ cũng triệt để tiêu diệt thế lực miếu long thần phách lối dạo này.

Thế nhưng, áp giải không nói lên đã kết thúc, nhốt giam cũng là vấn đề lớn, áp lực khổng lồ nhanh khiến cục Không Tang sụp đổ, dù không ngừng chuyển tù nhân đến cục khác, nhưng tốc độ di chuyển vẫn không đuổi kịp tốc độ bắt nhốt vào, ai bảo khoảng cách xa áp giải phạm nhân quá chậm.

Phòng quan sát Không Tang, một con rồng rú lên tiếng ngâm dài, yêu khí đen kịt lan ra, đột nhiên vùng vẫy thoát ra khỏi xiềng xích đã trói buộc bấy lâu!

Chỉ thấy một sợi bóng đen lộ ra từ trên đầu rồng dữ tợn bằng đá, mắt thấy sắp nhảy lên không trung, cởi bỏ cầm cố ngủ say ngàn năm!

“Đóng cửa, đóng cửa ngay!” Cục trưởng Hoàng kinh sợ nói: “Đừng để hắn thoát ra phòng quan sát!”

Vô số xiềng xích lạch cạch vang lên, mạnh mẽ vỗ đầu rồng trở về, bất lực vì cái bóng kia bất khuất đứng dậy, lần nữa rình rập chuồn ra cửa lớn uy nghiêm. Cái lò nhốt tín đồ long thần cũng hỗn loạn lên, mượn thế tăng thêm áp lực cho yêu quái Không Tang, trợ uy cho người đã từng là vị thần của họ.

Trời rung đất chuyển, cửa sắt bị chấn động mở ra một khe hở, một khắc sau lại bị đóng lại, ai ngờ cái bóng đen kia còn bay ra được nửa sợi.

Hiện trường người ngã ngựa đổ, các yêu quái hoảng loạn.

Cục trưởng Hoàng sợ đến rụng lá điên cuồng, ông ấy vỗ mạnh trán mình, kinh sợ nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, tôi sắp bị cách chức rồi, hắn vậy mà còn trốn ra!”

“Cục trưởng Hoàng, chỉ trốn ra nửa sợi thần hồn, chắc là một trong tám phần của hắn, hơn nữa cũng suy bại ngàn năm rồi…”

“Trốn ra một phần mười sáu cũng là sự cố an toàn! Chuyện này có hay không có, không phải xem hắn trốn ra bao nhiêu!”

Tin này nhanh chóng truyền đến ba cục khác, long hồn còn sót lại đã lêu lỏng bên ngoài, lúc này không biết nơi nào.

Trong văn phòng cục trưởng, Hồ Thần Thụy cảm thấy thế cục căng thẳng vô cùng, ông lập tức gọi Tân Vân Mậu và Miêu Lịch đến, muốn thương lượng đối sách, sắc mặt nghiêm túc nói: “Thần quân, hiện tại long thần đã trốn ra, e là chuyện lớn không hay rồi, làm phiền anh nhanh chóng ra tay…”

Tân Vân Mậu ngồi trên sô pha, anh lại chẳng có chút khẩn trương nào, ung dung hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải ra tay?”

“Hả?” Hồ Thần Thụy ngạc nhiên nhìn anh: “Nhưng đó là tàn dư của long thần, chắc chắn hắn sẽ…”

“Đó là một phần tám tàn dư, hơn nữa qua hơn ngàn năm suy bại, ông cảm thấy lúc trước hắn không đánh bại tôi, giờ còn chủ động đánh tới sao?” Tân Vân Mậu nhíu mày: “Hắn cũng không phải kẻ đầu óc có vấn đề, sẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi mới ngóc đầu dậy.”

“Vậy chúng ta càng không thể để hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, chắc chắn phải thừa thắng xông lên…”

“Chờ hắn nghỉ ngơi xong, cũng không biết đã qua mấy trăm năm, đến lúc đó không còn là chuyện của tôi nữa.” Tân Vân Mậu điềm tĩnh nói: “Tôi chỉ còn sống một trăm năm, đó là công việc của các ông, liên quan gì đến tôi, tại sao tôi phải ôm việc?”

Nếu năm ấy long thần không đánh anh, thật ra anh tuyệt nhiên sẽ không ra tay, thực vật vốn không phải phần tử ham chiến.

“Thần quân, này không hợp lý nhỉ?” Hồ Thần Thụy há mồm trợn mắt, lựa lời khuyên nhủ nói: “Chúng ta không thể vừa vào biên chế thì không làm việc, này đều là tật xấu của con người, anh không thể học mấy này chứ?”

Sao mới giải quyết xong chuyện vào biên chế anh lại bắt đầu phá game rồi?!

“Tôi thuộc phòng phát triển kinh tế, chứ không phải phòng quan sát, các người không quản được tôi.” Tân Vân Mậu chế nhạo nói: “Cả một phần tám cũng giam không xong, các ông cũng không khỏi quá vô dụng rồi.”

Hồ Thần Thụy sức đầu mẻ trán: “Miêu Lịch, anh cũng nói đôi câu đi, khuyên thần quân chút!”

Miêu Lịch meo một tiếng, anh ấy hơi nhướng mày, lười biếng nói: “Có gì mà khuyên? Anh ta cũng đâu phải vừa vào biên chế đã mang thai, tôi cảm thấy rất có đạo đức rồi.”

Hồ Thần Thụy: “???”

Tân Vân Mậu: “…”

Chương kế tiếp