Tôi Trêu Ghẹo Vai Ác Trong Truyện Ngược

Chương 15: Hoắc Dịch Bắc, anh tiêu rồi
Lâm Âm nói: “Anh đến vừa lúc. Em muốn Luna cùng em nói chuyện ở đây. Anh giao công việc của cô ấy cho người khác đi."

Hoắc Dịch Bắc không trả lời. Anh ta liếc nhìn Trình Tuệ Tuệ, bằng ánh mắt dò hỏi. Trình Tuệ Tuệ nói như thường lệ: "Tôi đã chuyển những thứ mà Hoắc tổng nhờ tôi gửi cho cô Lâm. Cô Lâm chỉ yêu cầu tôi ở lại với cô ấy để trò chuyện. Tôi nghĩ Hoắc tổng còn giao cho tôi việc khác. Xin từ chối. "

Hoắc Dịch Bắc đã rõ ràng. Trình Tuệ Tuệ có lẽ đã giả danh trợ lý của anh ta để chạy tới gặp Lâm Âm. Anh ta trách cô chạy tới chỗ Lâm Âm mà không nói một tiếng. Chuyện này quá mạo hiểm. Tuy nhiên, anh vẫn bình tĩnh trên mặt. Anh vỗ nhẹ Trình Tuệ Tuệ nói: "Cô đi trước đi trước."

Trình Tuệ Tuệ chuẩn bị đi. Lâm Âm nắm lấy tay cô ta và nói: “Đừng đi, tôi ở đây một mình thực sự nhàm chán. "

Hoắc Dịch Bắc : “Tôi hiện tại không phải tới bồi em sao?”.

“Anh lại bồi em không được bao lâu, em còn không biết anh sao? Anh là người bận rộn, tới một lát liền phải đi." Đôi mắt cô chuyển sang trách móc anh, Có vẻ như đang trách móc, nhưng thực ra lại tỏ ra như một đứa trẻ với anh.

Hoắc Dịch Bắc vội vàng đối với Trình Tuệ Tuệ nói: “Cô đi trước đi.”

Trình Tuệ Tuệ vội vàng nhìn Lâm Âm nói: “Cô Lâm, Hoắc tổng phân phó tôi không dám không nghe theo.”

Lâm Âm cũng sợ thêm dây dưa nữa vướng vào sẽ sinh ra nghi ngờ, nhưng cô có một cách để khiến Trình Tuệ Tuệ không muốn rời đi như thế này. Cô giả vờ thỏa hiệp và buông tay ra khi Trình Tuệ Tuệ bước ra cửa, cô hướng đến Hoắc Dịch Bắc và nói: "Em muốn đi vào phòng vệ sinh, anh ôm em qua."

Quả nhiên, bước chân Trình Tuệ Tuệ dừng lại, Hoắc Dịch Bắc dùng ánh mắt quét Trình Tuệ Tuệ liếc mắt một cái, mặt vô biểu tình hướng Lâm Âm nói: “Lớn như vậy còn muốn người ta ôm? Không có chân sao?"

"Em đâu đầu" giang tay về phía anh, “Anh cứ ôm em đi.”

Hoắc Dịch Bắc cuối cùng thỏa hiệp, tiến lên ôm ngang người bế lên, quay người lại nhìn đến Trình Tuệ Tuệ còn ở cửa, hắn liền cố trầm khuôn mặt nói :

“Như thế nào còn chưa đi?”

Lâm Âm dựa vào Hoắc Dịch Bắc và vẫy tay Trình Tuệ Tuệ với một nụ cười, “Tạm biệt Luna.”

Vẻ mặt của Lâm Âm rõ ràng không có ý muốn thể hiện với cô ấy chút nào. Trình Tuệ Tuệ nhưng lại cảm thấy mọi thứ trước mắt như đang giễu cợt cô ta, nhìn người đàn ông mình yêu và người cô gái khác bên nhau, ngay trước mắt mình, nhưng cô ta không thể làm gì được, giọng điệu mềm mại và thanh tú của Lâm Âm đắm chìm trong hạnh phúc. Ngay cả đôi má ửng hồng của cô ấy cũng thật mỉa mai cho cô ta.

Trình Tuệ Tuệ dần dần siết chặt các ngón tay, cô không thể làm gì, cô không thể dừng lại, không thể tức giận, thậm chí còn lịch sự cười với cô, “Tạm biệt.”

Cô bước ra khỏi cửa, đứng ở cửa, giữ chặt nắm cửa bằng những ngón tay của cô ấy, nhưng đã lâu không đóng cửa. Cận cảnh Hoắc Dịch Bắc ôm Lâm Âm vào phòng tắm, Lâm Âm không có nghe thấy tiếng đóng cửa, cô biết Trình Tuệ Tuệ vẫn chưa rời đi, cho nên trước khi Hoắc Dịch Bắc rời đi, Lâm Âm đã nói với anh ta: "Hoắc Dịch Bắc, em chóng mặt quá. Anh giúp em cởi quần áo ra, được không? "

Hoắc Dịch Bắc:" ...... "

Hoắc Dịch Bắc trầm khuôn mặt hướng cô nói: "Em đang đùa."

"Em không có đùa, anh là bạn trai của em. Sao anh không thể giúp em cởi quần áo? "

Lâm Âm lúc này đang ngồi trên bồn cầu, cô ôm eo Hoắc Dịch Bắc nói: " Anh có thể giúp em cởi, em thực sự không có sức lực."

Giọng nói nhẹ nhàng, cùng hắn làm nũng. Hoắc Dịch Bắc cũng biết Trình Tuệ Tuệ vẫn chưa rời đi, nhưng đối mặt với sự vô cớ gây rối của Lâm Âm, anh không còn dễ dàng từ chối cô như trước nữa, rốt cuộc lần này anh chủ động tìm cách hòa giải.

Cuối cùng anh cũng ngồi xổm xuống, đặt tay lên thắt lưng của cô, thật đúng là phải cởi quần áo cho cô.

“Anh thật sự cởi ra cho em.” Lâm Âm cười cười, cố ý tăng âm lượng, che miệng cười khúc khích, Hoắc Diệc Phong ngẩng đầu nhìn cô, chịu đựng không vui, kiên nhẫn hỏi cô: “Có muốn làm không?"

Lâm Âm bấm mũi cười:" Thật là buồn cười mà, được rồi, Anh có thể đi ra ngoài trước. "

Hoắc Dịch Bắc đứng dậy rời đi, Lâm Âm thật ra không muốn vào phòng tắm, cô cố ý kích thích Trình Tuệ Tuệ. Cô dựa vào cửa phòng tắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa, cô biết hai người kia đã cùng nhau rời đi.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Trình Tuệ Tuệ, Trình Tuệ Tuệ vào lúc này hoàn toàn muốn chứng minh quyền sở hữu của mình, vì vậy sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Âm lặng lẽ theo đi lên, cô ghé vào cửa, quả nhiên nhìn đến hai người kia vội đi, hình dáng bước đễn chỗ ngoặt nào đó.

Trước khi vào góc, Hoắc Dịch Bắc cảnh giác nhìn về phía bên này, Lâm Âm phản ứng nhanh, vội vàng đi vào phòng, anh ta cũng không nhìn thấy cô

Hoắc Dịch Bắc và Trình Tuệ Tuệ đi đến cuối hành lang. Sắc mặt của Hoắc Dịch Bắc không tốt lắm, "Chẳng phải anh nói với em không cần lại đây? Em chạy tới đây làm cái gì?"

Trình Tuệ Tuệ đứng trước mặt anh, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến những gì vừa thấy, cô cảm thấy rất khó chịu, không muốn nói một lời giải thích, cô trực tiếp nói với anh: "Hôn em."

"Em điên rồi sao?" Sắc mặt của Hoắc Dịch Bắc càng thêm khó nhìn. "Em nhanh chóng rời khỏi đây lập tức."

"Hôn em, Hoắc Dịch Bắc ."

"..."

"Làm sao vậy? Anh không muốn hôn em vì cô ấy ở nơi này sao? "

Hoắc Dịch Bắc nghĩ đến chuyện vừa rồi liền biết Trình Tuệ Tuệ cảm thấy không thoải mái, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nơi này tình cờ là một chỗ khuất, camera cũng không tới được.

Để làm cho cô cảm thấy thoải mái, anh ôm mặt cô cúi đầu hôn lên môi cô, một chút rồi mới buông ra, nói: “ Được rồi, nhanh lên.”

Trình Tuệ Tuệ không cam lòng, câu lấy cổ hắn nhón mũi chân, hôn anh ta một cách chiếm hữu.

Lúc này, Lâm âm đứng ở hành lang bên ngoài, cô đem hình ảnh trước mắt đưa tới, như là bắt gian trên giường giống nhau, cô đập cái bình phong xuống đất cố ý dùng một loại bị phản bội giọng điệu tức giận hỏi:

“Các người đang làm cái gì?"

Vong tình giao cổ uyên ương như có vẻ sợ hãi, Hoắc Dịch Bắc bỗng nhiên hướng bên này nhìn qua, như bị tia sét đánh trúng, anh ta đứng đó một lúc, không biết phản ứng thế nào.

Trình Tuệ Tuệ không ngờ lại bị Lâm Âm đụng phải, lập tức trấn tĩnh lại, cô hơi bốc đồng, vừa nhìn thấy Lâm Âm và Hoắc Dịch Bắc thân mật như vậy, cô cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn tìm một chút cân bằng.

Ba người họ nhìn nhau, thời gian như chậm lại vào lúc này, không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn. Như thể thế giới bị đóng băng trong vài giây, sau vài giây im lặng, Hoắc Dịch Bắc là người đầu tiên phản ứng.

Anh đi về phía trước, một chút không hề giống như bị bạn gái bắt gặp và phát hoảng vì thân mật với cô gái khác, anh nói: “A Âm, anh sẽ giải thích cho em.”

Thật tình cờ, lúc này điện thoại di động của Lâm Âm vang lên. - Là Ngô Tư Vũ gọi tới, cô nhìn lại hướng khu của mình, cô thấy một vài bóng dáng quen thuộc đi tới bên ngoài khu của cô.

"A Âm, tại sao không có ai trong khu của cậu? Cậu đã đi đâu vậy?" Ngô Tư Vũ hỏi qua điện thoại.

“Cậu nhìn bên trái.”

Ngô Tư Vũ nhìn sang, Lâm Âm vẫy tay với cô, mấy người đi qua đây.

Hoắc Dịch Bắc lúc này đã đi tới chỗ Lâm Âm, anh nhìn theo tầm mắt của Lâm Âm, khi nhìn thấy những người đó, tim anh giật nảy mình, cố gắng giữ bình tĩnh quay đầu lại nói với Trình Tuệ Tuệ: "Cô đi trước đi. "

Trình Tuệ Tuệ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vội vàng cúi đầu bước tới. Tuy nhiên, Lâm Âm đã chặn cô ta trước khi cô ta bước ra khỏi hành lang. Cô lạnh lùng nói, "Nếu hôm nay cô không nói rõ mọi chuyện thì không ai có thể rời đi."

Ngô Tư Vũ và những người khác đã đi tới, Ngô Tư Vũ không chỉ mang Lưu Phiêu mà còn mang Hoắc Húc đến.

Ngô Tư Vũ nắm lấy tay Lâm Âm và nói với cô : "Cậu không phải bị bệnh sao? Sao không nằm trong phòng?" Cô nhìn Trình Tuệ Tuệ cúi đầu, đi đến cô gái trước mặt Lâm Âm, cô không nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, Ngô Tư Vũ hỏi: “Đây là?”

Lưu Phiêu và Hoắc Húc cũng bước tới, Lâm Âm chào họ. Hoắc Dịch Bắc không thể để họ nhìn thấy Trình Tuệ Tuệ. Anh đã chặn cơ thể của Trình Tuệ Tuệ và chặn tầm mắt của mọi người. Anh ta chạy đến chỗ của Lâm Âm và nói, “Anh sẽ giải thích rõ ràng cho em một lát nữa. Cô ấy vẫn còn việc phải làm. Hãy để cô ấy đi trước."

Trình Tuệ Tuệ đã tìm đúng thời điểm và chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây. Cuối cùng thì với màn kịch lớn này, làm sao Lâm Âm có thể buông tha cho cô ta?

Lâm Âm nắm lấy tay Trình Tuệ Tuệ và nói: “Cùng tôi nói cho rõ ràng, cô không phải trợ lý Hoắc Dịch Bắc sao? Như thế nào còn cùng hắn hôn nhau?”

Lưu Phiêu nhận ra cái gì đó đã sai, và hỏi như một trưởng bối liền quan tâm hỏi một câu, “ Sao lại thế này A Âm ?”

Lâm Âm nói, “Thực xin lỗi dì Lưu, bởi vì chuyện riêng của con đã ảnh hưởng đến dì.”

Lưu Phiêu nhìn về phía Trình Tuệ Tuệ, Hoắc Dịch Bắc vội vàng chặn tầm mắt của bà, ở thời điểm này. Anh ta hoàn toàn bình tĩnh kiên nhẫn, nhẹ giọng dỗ dành Lâm Âm và nói: “A Âm, đừng làm loạn, anh sẽ giải thích cho em sau.”

Lâm Âm quá lười để ý đến anh ta, cô vừa kéo tay Trình Tuệ Tuệ vừa đẩy cô ta một cách thô bạo, Trình Tuệ Tuệ bị đẩy vào tường và khuôn mặt bị chặn bởi sự cúi đầu của cô ấy lộ ra trước mặt mọi người.

Hoắc Dịch Bắc vội vàng bước vào, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, "A Âm, chuyện này không liên quan đến cô ấy, em không cần trút giận lên cô ấy."

Trình Tuệ Tuệ hiện tại không thể quan tâm nhiều như vậy, Hoắc Dịch Bắc đang che lại, cô vốn định trực tiếp chạy đi, nhưng không ngờ vừa đi được vài bước đã có người chặn trước mặt cô, lần này không phải là Lâm Âm ngăn cô lại.

Hoắc Húc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, anh đột nhiên vươn tay nhéo cằm rồi nâng mặt cô ta lên, khuôn mặt đó rõ ràng hiện ra trước mặt mọi người. Hoắc Húc nhìn qua khuôn mặt của cô ta vài lần, và anh nhanh chóng nhận ra : "Là cô? Tôi nhận ra cô, cô là con gái A Trân, tại sao cô lại ở đây?"

Hoắc Dịch Bắc sắc mặt căng chặt nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ bọn họ vẫn là nhận ra Trình Tuệ Tuệ.

Lâm Âm, người phải tức giận khi chứng kiến sự phản bội của bạn trai, lại ở một nơi mọi người không nhìn thấy cúi đầu và âm thầm cười khúc khích.

Hoắc Dịch Bắc, lần này, anh xong rồi.
Chương kế tiếp