Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 1: Hoán thân
"Cha, nhà họ Cốc nói nếu chúng ta không đồng ý thì lát nữa bọn họ sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con tội lưu manh. Cha, cứu con với..." Diệp Bảo Hoa quỳ xuống đất, ôm đùi của Diệp Quốc Minh, khóc lóc thảm thiết.

Diệp Quốc Minh cởi giày ra, đánh vào lưng cậu ta: "Ông đây đánh chết mày, cái thứ không biết xấu hổ, chưa cưới hỏi gì mà đã làm bụng người ta to lên, còn để người ta tìm tới tận cửa, sao tao lại sinh ra cái thứ như mày cơ chứ…”

"Cha nó, đừng có đánh nữa, ông làm sao vậy, lỡ đánh nó chết rồi thì làm thế nào..." Mao Xảo Vân chạy vội chạy tới bảo vệ con trai.

Diệp Đại Ni biết tin lật đật chạy về nhà cũng vội tiến tới thuyết phục cha: "Cha, người đừng đánh nữa mà, đánh em nó bị thương thì phải làm sao..."

Diệp Mạn trong phòng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, nở một nụ cười lạnh tanh.

Chạy chọt cho con trai cưng của mấy người? Nằm mơ à, chỉ là làm cho cô coi mà thôi.

Đáng tiếc, phải nhiều năm sau nữa cô mới hiểu được điều này, tới lúc đó, cuộc sống của cô đã bị những người mà cô gọi là người nhà này làm cho đảo lộn cả rồi.

Diệp Mạn không hiểu cô đã trọng sinh như thế nào, mặc dù nửa đời trước của cô là một tấn bi kịch, cô sinh ra ở một vùng đất lạc hậu, trong một gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã bị nhồi nhét cái tư tưởng phải nhường nhịn em trai, yêu thương bảo bọc em trai và phải đánh đổi hy sinh cho em trai.

Tới lúc lớn, lúc mà cô đã chắc một suất vào cấp ba thì lại phải từ bỏ vì thân phận là con gái, cô bắt đầu đi làm sớm, một nửa tiền lương phải gửi về nhà phụ cấp cho gia đình, sau này lại vì chuyện thằng em làm con người ta có bầu, cô phải hoán hôn, gả cho anh trai nát rượu bạo lực còn từng có một đời vợ của em dâu, còn phải giúp cha mẹ tiết kiệm tiền để làm sính lễ rước con dâu.

Cũng do đó mở ra tám năm đen tối nhất trong cuộc đời cô. Mặt Cốc Kiến Thành bị hủy dung còn bị chột một bên mắt, vẻ ngoài hung hăng làm người ta khiếp sợ, tính khí nóng nảy dễ nổi cáu hở một chút là đánh người, đã vậy còn là một tên bợm rượu chính hiệu, tháng nào lãnh lương xong cũng đem đi nướng hết vào cờ bạc.

Cô thực sự chịu hết nổi cái thứ rác rưởi như này, cô muốn ly hôn. Nhưng gia đình cô, những người được cho là hậu thuẫn của cô lại là người đầu tiên đứng ra phản đối, ngày hôm đó em trai và em gái đã dắt đứa con trai quý giá của họ bỏ đi, rêu rao nếu anh trai cô ta ly hôn thì cô ta cũng sẽ ra đi. Những người được gọi là cha mẹ, em trai, chị gái thay nhau kiếm chuyện, chèn ép cô, nói là thằng đàn ông nào cũng như thế, nhẫn nhịn rồi cũng sẽ qua, mày luôn là người làm sai, không chiếm được trái tim của đàn ông nên cơ sự mới thành ra thế này...

Niềm tin của cô vào người thân, sự dựa dẫm của cô vào tình cảm gia đình đang bị từng chút từng chút một dẫm đạp lên. Vậy nên sau đó làn sóng sa thải là cơn ác mộng đối với hàng chục triệu công nhân, nhưng nó đối với cô mà nói là một sự giải thoát.

Mất đi chén cơm manh áo, để tồn tại, cô theo một số người quen vào Nam làm thuê. Nhưng sau khi nhận được tháng lương đầu tiên, cô xin nghỉ ở nhà máy mà người quen giới thiệu, cầm hết số tiền lương ấy đi tìm một người trung gian để vào một nhà máy mới, hoàn toàn thoát khỏi những người mà mình đã quen biết, và cũng cắt đứt liên lạc với những người mà được gọi là người thân.

Những năm đó, để tiết kiệm, cô làm quần quật trên dây chuyền lắp ráp cả ngày lẫn đêm, khó khăn lắm mới được nghỉ phép, những người khác còn đang xúng xính đi chơi, cô thì lại suy nghĩ làm sao tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm tiền. Tới Tết, nhà nhà thắp đèn tưng bừng đoàn viên thì cô vẫn tất bật thu xếp hàng hóa trong trung tâm thương mại đến tận nửa đêm.

Cuộc sống sẽ không đối xử khắc nghiệt với những người chăm chỉ, năm sau, cô được một nhãn hàng nhìn trúng và trở thành một nhân viên bán hàng nhỏ.

Sau hai mươi năm làm việc chăm chỉ, cô đã trở thành trụ cột và nguyên lão của công ty, có nhà, có xe và tiền xài cả đời không hết.

Sau khi trở nên giàu có, cô đã nhờ người giúp chuyển hộ khẩu đến Thâm Quyến, đồng thời thay đổi họ tên và thông tin cá nhân, theo sổ hộ khẩu, Diệp Mạn là một cô nhi không rõ cha mẹ, không thân không thích, về mặt pháp luật cô hoàn toàn đã cắt đứt mối quan hệ với nhà họ Diệp.

Nhờ vào làm việc chăm chỉ mà cô đã thay đổi được vận mệnh của mình và vạch ra ranh giới rõ ràng với những người được gọi là gia đình này, Diệp Mạn cảm thấy cô chẳng có gì phải nuối tiếc cả.

Nhưng khi nhìn thấy cụ bà vừa làm phẫu thuật xong nằm ở giường bệnh kế bên bị con trai lấy đứa cháu mà bạn gái đang mang thai làm cớ để đòi nhà và của hồi môn thì mới chịu kết hôn, còn tính tới chuyện áo quan, tiền cứu mạng, bà vô cùng tức giận, đứng lên vạch trần ý đồ nham hiểm của thằng con.

Thằng con bà thẹn quá hóa giận, đẩy bà một cái thật mạnh. Đầu bà bị va đập, ngất ngay tại chỗ, khi tỉnh lại nhìn thấy cách bài trí quen thuộc từ ba mươi năm trước và những người đã bị lãng quên trong ký ức.

Diệp Mạn nhìn mình trong gương, gương mặt trắng ngần như trứng mới bóc, tràn đầy collagen, là tuổi thanh xuân mà ngay cả mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền cũng không duy trì được.

Cô đột nhiên hiểu rồi. Nói là đã từ bỏ nhưng thực ra trong lòng cô vẫn còn oán hận, đó là lý do tại sao khi cô nhìn thấy cảnh tượng tương tự như vậy trong bệnh viện lại tức giận trong lòng.

Diệp Mạn nhìn vào gương, nở một nụ cười đầy oán hận. Làm sao có thể không oán hận được cơ chứ? Biết rõ đó là hố lửa, mà những người cô gọi là máu mủ ruột thịt ấy vì tư lợi mà nhẫn tâm đẩy cô xuống vực thẳm, nhìn cô giãy giụa vật lộn, bọn họ không những không giúp đỡ mà còn chèn ép cô, đè đầu cô ra nói: “Mày phải chấp nhận số phận của mày.”

Lúc đó, cô muốn hỏi một câu rằng: Cha mẹ, em trai là con của hai người, vậy còn con thì sao? Cô cũng là người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau, cũng biết buồn cơ mà.

Người khác đều nói bà chủ Diệp như cô đây có một cuộc sống rất an nhàn, sung sướng, nhưng ai biết được, một năm cô phải nằm viện hết mấy lần, quanh năm suốt tháng đều phải kè kè thuốc bên mình, người mới năm mươi tuổi lại yếu hơn những người bảy mươi tám mươi tuổi. Tất cả đều tại hồi trẻ đã chịu đựng quá nhiều cực khổ, cơ thể suy kiệt, sau này dù có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được sức khỏe đã mất, chỉ còn biết chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật mỗi ngày.

Diệp Mạn vung tay lên, cử động tay chân. Trọng sinh cũng không phải không có lợi, tuy rằng mất đi của cải nhưng giờ đây cô có một cơ thể khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, đây chính là thứ mà cho dù có nhiều tiền cách mấy cũng không thể nào mua được.

Theo quan điểm này mà nói, ông trời đối xử với cô cũng không quá tệ bạc.

Lần này, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, có ân báo ân, có thù báo thù, sống một cuộc đời tự do, hạnh phúc!

“Tam Ni, em đang làm gì thế?” Diệp Đại Ni đẩy cửa thì nhìn thấy Diệp Mạn đang cầm một chiếc gương với nụ cười kì lạ trên mặt.

Diệp Mạn chậm rãi đặt gương xuống: "Dạ không có gì. Mọi người đã bàn xong đối sách chưa?"

Diệp Đại Ni dè chừng liếc Diệp Mạn một cái, đi tới kéo tay cô, làm bộ như chị em tốt: “Tam Ni à, chị cả biết em chịu tủi thân, nhưng hiện tại gia đình chúng ta chỉ có em là người duy nhất có thể cứu được em trai. Nếu không, nhà họ Cốc mà kiện lên đồn cảnh sát, thì em trai có thể sẽ lành ít dữ nhiều đó, chúng ta chỉ có đứa em trai này thôi, không thể trơ mắt nhìn nó đi vào chỗ chết được, phải không?"

Lời này giống hệt với kiếp trước.

Diệp Mạn gục đầu xuống, âm thầm trề môi méo miệng một cách đầy mỉa mai.

Hiện tại Cốc Tiểu Mẫn không hề mang thai. Hôm nay, Cốc Tiểu Mẫn và Diệp Bảo Hoa đã bàn bạc xong rồi, dùng đứa cháu trai lớn dắt mũi vợ chồng Diệp Quốc Minh, rồi dùng nó để báo cảnh sát như một lời đe dọa, ép buộc và dụ dỗ, bề ngoài là nhắm vào nhà họ Diệp, nhưng thực chất là nhằm vào cô.

Suy cho cùng, trong ba cô con gái của nhà họ Diệp, cô là người duy nhất chưa lấy chồng.

Cốc Tiểu Mẫn thực sự là một con em tốt, lo lắng hết mình cho anh trai, Diệp Bảo Hoa cũng là một thằng em tốt, vì anh rể tương lai mà không tiếc công sức tính toán với chính chị ruột của mình.

Cho dù ở kiếp trước đã biết rõ chân tướng, nhưng lại một lần nữa bị lừa gạt, bị ức hiếp, bị lợi dụng, Diệp Mạn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Còn về Diệp Bảo Hoa, cái thể loại “ăn cây táo rào cây sung”, cái thứ rác rưởi mưu tính với cả chị ruột của mình, vợ chồng Diệp Quốc Minh thường nói với nhau "Cha mẹ già rồi, chỉ trông cậy vào em trai con nuôi dưỡng cho hai thân già này”, những lời này mà cũng có thể thốt ra được, thật nực cười.

Diệp Bảo Hoa mà tin cậy được thì lợn nái cũng có thể leo cây rồi. Tuy rằng kiếp trước cô không bao giờ quay về nhà, nhưng đến ngón chân cũng biết thằng con trai bảo bối của hai vợ chồng Diệp Quốc Minh không đáng tin chút nào, bọn họ đã già rồi, chưa nói đến dựa dẫm được gì từ nó, e rằng còn phải lo toan cho nó.

Đời này lại có thể tận mắt chứng kiến, khi cần cũng có thể xoay chuyển được.

Thấy cô vẫn không trả lời, Diệp Đại Ni thở dài, vỗ vỗ vào tay cô nói: "Tam Ni à, mặc dù Cốc Kiến Thành có hơi lớn tuổi một chút, còn từng ly hôn, nhưng nhà họ cũng nói rồi, em gả qua đó sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu. Vợ của Cốc Kiến Thành bỏ chạy rồi, biên chế bị bỏ lại sẽ cho em, sau này em sẽ là nhân viên chính thức của nhà máy sản xuất, không cần phải làm một công nhân tạm thời bị người ta khinh thường trong nhà máy TV Hồng Tinh đó nữa."

“Tuyệt như vậy, sao chị cả không gả qua đó đi?” Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn thẳng chị ta.

Diệp Đại Ni sửng sốt, vừa khóc vừa cười nói: "Tam Ni, em đang nói nhảm gì vậy chứ, chị cả đã kết hôn lâu rồi."

“Đúng đó, cái con bé này, sao lại ăn nói với chị cả như vậy.” Mao Xảo Vân bưng một cái đĩa đậu phộng chiên bước vào, vẻ mặt bất lực: “Vừa rồi cha con đã dạy cho em trai con một bài học thích đáng. Giận thì giận thật đó, nhưng đứa trẻ trong bụng Tiểu Mẫn là cháu trai đích tôn của nhà họ Diệp chúng ta, điều này không thể lầm được. Con đã hai mươi tuổi rồi, cũng đến lúc lập gia đình rồi. Mặc dù Cốc Kiến Thành có lớn tuổi một chút, nhưng đàn ông lớn tuổi sẽ rất biết yêu thương vợ con, điều kiện nhà họ cũng không tệ, đợi Tiểu Mẫn gả vào nhà ta, hai nhà ta sẽ thân càng thêm thân, con gả sang đó cũng sẽ không chịu thiệt. Các con rồi sẽ trở thành người một nhà, mẹ và cha cũng có thể thở phào nhẹ nhõm."

Bà vừa dứt lời, Diệp Bảo Hoa cũng từ trong cửa ló đầu ra, vết đỏ trên mặt còn chưa tan, bộ dạng vô cùng thảm thương: "Chị ba à, ngày thường chị là người thương em nhất, lần này chị giúp em đi. Nếu không nhà họ Cốc mà đến đồn cảnh sát kiện em tội lưu manh thì em bị bắt là cái chắc đó chị, chị ba ơi, chị là tốt nhất, giúp em đi mà, em sẽ nhớ ơn đức của chị suốt đời... "

Nói nghe thật là nhẹ nhàng.

Diệp Mạn nhìn chằm chằm vào cậu ta chợt mỉm cười: "Bảo Hoa, em nói cho chị biết, ngày thường chị thương em như thế nào?"

Diệp Bảo Hoa tưởng cô đang kiểm tra mình, vội vàng nói: "Sau khi chị ba đi làm, hàng tháng đều cho em tiền tiêu vặt. Lần trước em bị thương ở chân, chính là chị ba đã cõng em đến bệnh viện kiểm tra, còn ngày ngày lo cơm nước cho em, có lần..."

Hai người trạc tuổi nhau, cùng trưởng thành, trước khi vào cấp hai họ gần như là hình là bóng của nhau, thân hơn hai người chị còn lại.

Cậu ta không nói thì Diệp Mạn đã quên những ký ức này.

“Hóa ra em vẫn nhớ trước đây chị đã đối xử với em tốt như vậy!” Diệp Mạn nói với một cách đầy ẩn ý.

Diệp Bảo Hoa không nghe ra, còn tưởng cô đã đổi thái độ, rạo rực nói: "Đó là đương nhiên, những điều tốt mà chị đã dành cho em, cả đời em sẽ không quên."

Không hề! Nếu cậu ta thực sự nhớ đến những thứ tốt đẹp mà Diệp Mạn đã làm cho cậu thì sẽ không chỉ vì lấy lòng bạn gái mà đẩy chị mình vào hố lửa.

Mao Xảo Vân thấy hai chị em đang "nói chuyện rôm rả", liền nhân cơ hội nói: "Đúng vậy, Tam Ni, con đối với Bảo Hoa là tốt nhất, con cũng là người chị mà Bảo Hoa thương nhất, con nhất định phải giúp nó."

Nói tới nói lui, vẫn là sợ thằng con yêu quý của bà phải chịu tội.

Một nỗi đau thắt lại tận sâu tâm can của Diệp Mạn, vì kiếp trước của mình và cũng vì vô số cô gái trẻ giống cô ở thời đại này.

Cô hít một hơi thật sâu, kìm nén những kích động đang dâng trào, cười nói: "Đương nhiên, chị làm sao có thể trơ mắt nhìn Bảo Hoa đi tìm chỗ chết chứ?"

“Chị ba à, em biết chị đối với em là tốt nhất, chị sẽ không thấy chết mà không cứu!” Diệp Bảo Hoa vui mừng khôn xiết.

Mao Xảo Vân cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, vốn nghĩ rằng còn phải tốn không ít công sức. Bà vui vẻ nói: "Vậy là đúng rồi, mấy con chỉ có mình Bảo Hoa là em trai duy nhất, mấy con là chị nó mà không giúp thì còn ai giúp nó nữa cơ chứ? Để mẹ kêu người qua chuyển lời cho nhà họ Cốc."

“Chờ một chút, con còn chưa nói xong!” Diệp Mạn gọi bọn họ lại.

Sáu con mắt đồng loạt nhìn cô một cách khó hiểu.

Nhưng chỉ cần cô đồng ý gả qua bên đó thì những chuyện khác không quan trọng. Mao Xảo Vân vui vẻ hỏi: "Còn có chuyện gì nữa hả con, con nói đi. Lần này để con chịu thiệt rồi, chỉ cần là chuyện cha mẹ có thể làm được thì cha mẹ nhất định đồng ý."

Diệp Mạn cười nhạt: "Con không muốn biên chế của nhà máy sản xuất, con có hai yêu cầu, một là, chuyển hộ khẩu của con đến nhà máy TV Hồng Tinh, con thích nhà máy TV, con cũng không định chuyển nghề nên hộ khẩu chuyển vào nhà máy TV Hồng Tinh, như vậy thì không cần lo có ngày con bị nhà máy đuổi đi. Thứ hai, dùng tiền lương mấy năm qua con gửi về làm của hồi môn, đưa trước cho con. Một khi làm hai chuyện này xong, con sẽ gả qua đó!"

Năm 1985, chế độ chứng minh nhân dân chính thức được triển khai. Đây là vật cần thiết cho việc đi ra ngoài sau này, cho dù đó là tìm việc làm, chỗ ở, mua nhà hay mở cửa hàng thì đều không thể thiếu nó.

Để mà làm chứng minh nhân dân, cấp lại thẻ chứng minh nhân dân thì phải cần có sổ hộ khẩu.

Đây là bước đầu tiên để cô thoát khỏi nhà họ Diệp, đầu tiên, cô lập một gia đình độc lập một cách hợp pháp và không còn là người một nhà với họ nữa.

Lúc này, kiến thức về hộ khẩu còn rất kém, ai nấy cũng đều chưa hiểu rõ về tầm quan trọng của nó. Vì vậy về chuyện hộ khẩu, Mao Xảo Vân đã vui vẻ đồng ý ngay: "Chút nữa con đi nói với bên nhà máy đi rồi chuyển hộ khẩu. Còn về tiền lương mà con đã gửi về thì mấy năm nay em con đi học, nhà ta chi tiêu, cũng chẳng còn lại bao nhiêu…”

Nói đến tiền, Mao Xảo Vân không vui cho lắm, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, còn mấy trăm tệ đều cho cô, há chẳng phải hời cho người ngoài sao.

Diệp Mạn không đáp lời, chỉ nhìn Diệp Bảo Hoa.

Diệp Bảo Hoa cảm thấy lương tâm cắn rứt, rất khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm như thế này, cũng rất sợ cô đổi ý, cậu ta nhanh chóng túm lấy Mao Xảo Vân: "Mẹ, mẹ đừng keo kiệt như vậy, số tiền đó đưa cho chị ba đi."

Mao Xảo Vân tức giận, cái thằng phá gia chi tử này, bà keo kiệt như vậy là vì ai cơ chứ.
Chương kế tiếp