Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 12: Ẩn tình
Năm giờ chiều, khi Diệp Mạn vừa đi ra khỏi nhà máy sản xuất TV, cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cô quay lại thì thấy quản lý Triệu đang đẩy xe đạp tiến tới chỗ mình, cô liền dừng lại: “Quản lý Triệu, chú mới tan làm ạ?”

Quản lý Triệu cười nói: “Bốn giờ chú mang TV đến, chú có việc bận một lúc. Cháu cũng mới từ liên đoàn về à?”

Diệp Mạn gật đầu: “Vâng ạ, mọi việc đang gấp rút, hai ngày nữa phải làm xong phương án.”

Quản lý Triệu không thể hiểu được phương án nọ phương án kia, điều ông quan tâm là chuyện khác: “Tam Ni, chủ nhiệm Mai rất coi trọng cháu, cháu nên ở lại Liên đoàn phụ nữ làm việc chăm chỉ, nếu có thể làm chính thức ở đó thì càng tốt.”

Aiya, đến quản lý Triệu và chủ nhiệm Mai đều nghĩ như vậy, Diệp Mạn dở khóc dở cười, do dự một lát rồi nói: “Thật ra, hôm nay chủ nhiệm Mai bảo cháu đến liên đoàn làm việc.”

Bộ trưởng Triệu hết sức ngạc nhiên: “Như vậy thật tốt, sau khi vào làm ở liên đoàn, cháu sẽ làm cán bộ, còn được lên làm chính thức…”

“Cháu từ chối rồi.” Diệp Mạn phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của quản lý Triệu, nói tiếp: “Đợi sau khi công việc ở liên đoàn giải quyết xong, cháu sẽ xin từ chức, quản lý Triệu, chú có muốn từ chức cùng cháu không?”

Quản lý Triệu sắp phát điên: “Tam Ni, cháu muốn làm gì? Công việc tốt đã tới tay, tại sao cháu lại không làm? Cháu có biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn gia nhập nhà máy của chúng ta không?"

Địa vị của công nhân tạm thời rất thấp và thường xuyên bị đối xử tệ nên Diệp Mạn không muốn tiếp tục làm việc thì cũng không phải là điều quá khó hiểu. Nhưng bây giờ tương lai trước mắt của cô vô cùng tươi sáng, có cơ hội chuyển mình tích cực, nhưng Diệp Mạn lại không muốn nhận, còn học đòi theo người ta ra ngoài chịu khổ, không phải là quá hồ đồ rồi sao, quản lý Triệu quyết tâm kéo lý trí của Diệp Mạn trở về.

Diệp Mạn bình tĩnh nói: “Quản lý Triệu, cháu biết chú làm vậy là quan tâm đến lợi ích của cháu, nhưng chú nhớ lần trước cháu nói gì với chú không? Chú thực sự nghĩ nhà máy của chúng ta có thể hoạt động cả đời và thế hệ sau có thể tiếp tục làm việc sao?”

“Sao lại không được, nhà máy sẽ có rất nhiều thanh niên vào tiếp nối cha mẹ làm việc.” Quản lý Triệu cảm thấy Diệp Mạn đã suy nghĩ quá nhiều, cũng quá vô căn cứ.

Diệp Mạn hỏi ngược lại: “Vậy cha mẹ của cha mẹ những người đó thì sao? Nghiêm túc mà tính, chế độ tiếp nối “sự nghiệp” công nhân như cha ông chúng ta cùng lắm chỉ có thể kéo dài khoảng hai ba mươi năm. Một khi chế độ này đã được tạo ra, qua thời gian cũng có thể bị dần mất đi. Quản lý Triệu, cháu muốn đi phát triển một chế độ mới cho riêng mình, cháu muốn mở một cửa hàng sửa chữa thiết bị gia dụng, chú có kiến thức về bảo trì phụ tùng linh kiện, cháu có khả năng điều hành công việc, chúng ta kết hợp với nhau nhất định có thể tạo ra được kỳ tích, chú thử nghĩ xem, chú vẫn nguyện ý ở lại đây sao?”

Bây giờ Quản lý Triệu thật sự sắp phát điên rồi, Diệp Mạn không chỉ muốn tự mình ra biển, còn thuyết phục ông cùng cô ra khơi.

Nhìn thấy bộ dáng khó tin của quản lý Triệu, Diệp Mạn chỉ mỉm cười: “Quản lý Triệu, cháu đang rất nghiêm túc. Trong khoảng thời gian này, cháu đã đi kiểm tra khắp các ngõ phố, không có một cửa hàng sửa chữa tử tế nào trong huyện chúng ta, khi TV, radio, tủ lạnh, máy giặt... lỡ như bị hỏng, mọi người chỉ biết tự mình mày mò tự sửa, mà một thứ đắt tiền như vậy, lỡ như sửa đến mức hỏng nặng thêm thì phải làm sao đây? Chúng ta kinh doanh dịch vụ lấy phí sửa chữa, bọn họ chỉ cần bỏ ra mấy đồng tiền, chúng ta có thể cho họ một cái đảm bảo rằng hỏng hóc trong đồ gia dụng của bọn họ chắc chắn sẽ được sửa hết, họ chắc chắn sẽ sẵn lòng.”

“Chú suy nghĩ về điều kiện của cháu đi. Hồng Kỳ và bọn nhỏ cũng sẽ từ từ mà trưởng thành, chú và dì cũng chỉ có hai vị trí đó, nếu có thể thoát ra đi con đường khác thì đó cũng là một biện pháp, chú nói xem có đúng như vậy không?”

Nhìn dáng vẻ chân thật, nhiệt huyết dâng trào của Diệp Mạn, quản lý Triệu không biết phải nói gì cho phải, nhưng đề nghị của Diệp Mạn hôm nay khiến ông quá sốc. Ông sờ sờ đầu của mình: “Chú sẽ suy nghĩ kỹ, cháu để chú nghĩ đã.”

Ông không từ chối, Diệp Mạn rất vui vẻ: “Thành giao, quản lý Triệu cứ trở về cùng với dì thương lượng đi, cháu đợi tin tốt từ chú.”

Quản lý Triệu thất thần gật đầu: “Ừm!”

Khi về đến nhà, ông ấy có hơi chút mất hồn mất vía.

Thím Triệu cảm giác được ông có gì đó không ổn, từ trên giường trở người ngồi dậy, vỗ nhẹ vỗ về ông: “Lão Triệu, có chuyện gì sao, từ lúc ông tan làm về nhà tôi thấy ông có gì không ổn rồi!”

Quản lý Triệu xoa đầu thật mạnh, thở ra, thuật lại cuộc trò chuyện hôm nay với Diệp Mạn cho vợ mình nghe: "... Con bé đúng thật là to gan, nhưng con bé cũng nói đúng, Hồng Kỳ năm nay cũng 15 tuổi rồi, vài năm nữa thôi nó sẽ thi đại học, thi đỗ đại học thì tốt, nhưng nếu nó không thi đỗ thì sao? Tôi và bà chỉ có hai chỉ tiêu công việc, nhưng gia đình chúng ta có đến bốn người con…”

Lời nói này cũng khiến thím Triệu thoáng trầm lặng, nhà bà chỉ có hai chỉ tiêu công việc, nên giao cho đứa nào cũng là một việc lớn cần cân nhắc kỹ, nếu không làm thuận lòng thì con cái chúng nó sẽ oán trách.

“Cho nên ông nghĩ thế nào?” Thím Triệu hỏi: "Cùng làm với Tam Ni?”

Quản lý Triệu cũng không hạ được quyết tâm: "Tôi sẽ nghĩ lại."

Sau khi rời đi cũng sẽ không dễ dàng trở về, ở tuổi của ông, muốn rời khỏi nhà máy này cần phải có rất nhiều dũng khí và phải suy nghĩ đắn đo thật kỹ lưỡng.

Thím Triệu rất đau lòng, lại nằm xuống, chậm rãi nói: "Ngủ đi, ngày mai rồi từ từ nghĩ. Tương lai của Tam Ni đang tốt đẹp, tiền đồ phát triển nhưng lại không làm, nhất định trong lòng con bé đã có tính toán. Thực ra, chuyện ở nhà máy, Tam Ni nói cũng đúng, hàng ngày quanh quẩn trong nhà máy thật là nhàm chán..."

"Cho nên bà cũng nghĩ rằng tôi nên hợp tác với con bé sao?” Quản lý Triệu trầm giọng hỏi.

Không ai đáp lại, quản lý Triệu đợi thêm hai phút, chỉ nghe thấy tiếng vợ mình ngáy. (ủng hộ truyện trên app tyt)

Ông bật cười, giúp thím Triệu kéo chăn bông lên rồi tự mình nằm xuống trong chăn bông ấm áp.

Sáng hôm sau, ngay khi chủ nhiệm Mai bước vào văn phòng, bà liền nhìn thấy bản kế hoạch đặt trên bàn, bà liền nhướng mày ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao?"

Diệp Mạn mím môi cười: "Cháu sợ bộ trưởng Dương đợi sốt ruột nên tối hôm qua thức khuya viết cho xong. Chủ nhiệm Mai, cô xem có đã được chưa?"

Chủ nhiệm Mai nhìn cô đầy tán thưởng: "Tiểu Diệp, cháu làm việc tích cực và chăm chỉ quá."

Nói xong, chủ nhiệm Mai cầm bản kế hoạch lên xem từ đầu, ngoài hai điểm Diệp Mạn đã đề cập ngày hôm qua, cô còn bổ sung thêm một số chi tiết làm cho toàn bộ kế hoạch trở nên có tính khả thi hơn và có tính chấp hành mạnh hơn rất nhiều.

Ngoài ra, các giải thưởng cũng được sắp xếp, an bài rất tỉ mỉ, chi tiết.

Chỉ có là, cách thuyết phục các nhà máy lớn và liên hệ với giới truyền thông thì cô không có đề cập đến.

Chủ nhiệm Mai chỉ vào cột giải thưởng và nói: "Tiểu Diệp, cháu không đề cập đến nơi phát phần thưởng!"

Diệp Mạn vỗ trán: "Xem cháu này, cháu bận quá nên quên mất, chủ nhiệm Mai, nếu bộ trưởng Dương có hỏi, cô giải thích với bộ trưởng Dương được không?"

Trưa hôm qua cô nói hùng hồn như vậy mà buổi tối lại quên? E là con bé cố tình quên để cho chủ nhiệm là mình làm. Nếu không Diệp Mạn thực hiện hết kế hoạch, chủ nhiệm là bà đây hỏi cái gì cũng không biết, trước mặt bộ trưởng Dương thật xấu hổ mà.

Chủ nhiệm Mai một lần nữa thở dài, Diệp Mạn là một người tốt, hiểu chuyện, tránh được những vấn đề khó, khéo đưa đẩy lại không làm mất lòng người khác. Ban đầu vì chức trách nên mới giúp đỡ cô gái này nhưng không ngờ lại mang đến cho bản thân nhiều điều bất ngờ như vậy.

"Được rồi, Tiểu Diệp, chúng ta hãy đến Liên đoàn phụ nữ thôi.” Chủ nhiệm Mai gác lại kế hoạch và nói một cách tự tin.

Bộ trưởng Dương đang họp, cả hai ngồi đợi một lúc rồi bà ấy mới quay lại văn phòng.

Sau khi vào phòng làm việc, bộ trưởng Dương đổ nước sôi vào bình tráng men, hớp một hớp rồi nói: "Nhanh như vậy đã làm xong phương án rồi sao?"

"Đồng chí Tiểu Diệp rất tích cực, tối hôm qua cô ấy còn ráng tăng ca làm nốt, bộ trưởng Dương, mời xem." Chủ nhiệm Mai đưa phương án qua.

Bộ trưởng Dương lần đầu tiên nhìn lướt qua số trang, tổng cộng có sáu trang, đầy ắp chữ viết, nét chữ ngay ngắn, xem ra không phải là làm lấy lệ. Bà nghiêm túc đọc kỹ, càng đọc càng chuyên chú.

Mười phút sau, bộ trưởng Dương đặt kế hoạch xuống: "Kế hoạch của đồng chí quả thực khá thú vị, nhưng nó đã bỏ qua một vấn đề, Liên đoàn phụ nữ không có nhiều kinh phí, không thể cung cấp giải thưởng lớn như vậy!"

Ước tính sơ bộ, giải thưởng mà họ cần để trao giải lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ. Hội phụ nữ là một bộ phận yếu kém, nguồn kinh phí được cấp hàng năm thực sự rất hạn chế, nhất là thời điểm cuối năm càng đến gần càng không còn nhiều.

Chủ nhiệm Mai kịp thời nói: "Quản lý Dương, hôm qua tôi cũng đã cân nhắc chuyện này với tiểu Diệp. Các nhà máy địa phương của chúng ta đều sản xuất giải thưởng, các nhà máy lớn khác có thể trợ cấp một ít là có thể giải quyết."

Bộ trưởng Dương yên lặng nhìn hai người vài giây: "Xem ra hai người đều đã có chuẩn bị."

Vấn đề tiền nong đã được giải quyết, những vấn đề khác đều không phải chuyện gì lớn.

Chủ nhiệm Mai cười ha hả nói: "Khi thực hiện phương án này, chúng tôi đều đã xem xét đến việc liệu nó có thể thành hiện thực hay không. Bộ trưởng Dương, chúng ta có thể liên kết việc quảng bá với việc tài trợ sản phẩm từ các nhà máy khác nhau, cô thấy phương án này có ổn không, nếu được, đợi sau khi tôi báo cho liên đoàn sau đó tôi sẽ tìm phóng viên của tờ Nhật Báo Khê Hóa để bàn bạc.”

“Bát tự này còn xem chưa xong, hai người đã sắp xếp xong phương tiện truyền thông rồi!” Tuy là nói thế, nhưng có thể nghe ra được bộ trưởng Dương thực sự rất hài lòng về hiệu suất của hai người.

Sau khi nói đùa vài câu, bộ trưởng Dương cười nói: "Một lát nữa tôi sẽ trình kế hoạch với chủ tịch xã, buổi chiều liên đoàn sẽ tổ chức cuộc họp tuyên truyền, hai người cũng nán lại cùng tham gia đi!”

Chủ nhiệm Mai mừng rỡ, vội vàng đáp: “Được, bộ trưởng Dương.”

Cho đến khi rời khỏi văn phòng của bộ trưởng Dương, chủ nhiệm Mai vẫn không thể tin được, bà đã làm việc chăm chỉ nhiều năm như vậy, cũng chưa được đi vào liên đoàn ở huyện, nhưng lần này bà lại có thể làm việc với các cán bộ của liên đoàn huyện.

Bà không quên, tất cả những chuyện này là do Diệp Mạn mang lại.

Chủ nhiệm Mai nghiêng đầu nhìn Diệp Mạn như kim nguyên bảo: “Tiểu Diệp, buổi trưa cháu muốn ăn gì? Đi thôi, hôm nay cô mời.”

Diệp Mạn xoa xoa lớp da gà sắp nổi lên trên cánh tay, cười nói: “Cháu sao cũng được, chúng ta ăn thanh đạm một chút, buổi chiều còn có cuộc họp.”

“Chà, cháu nói đúng.” Những điều Diệp Mạn nói bây giờ chủ nhiệm Mai đều cho là đúng.

Buổi chiều, cả hai đúng giờ xuất hiện trong phòng họp của liên đoàn huyện.

Bộ trưởng Dương giới thiệu hai người họ trước, sau đó nói: “Sau khi thảo luận và quyết định, ban tổ chức của Liên đoàn phụ nữ huyện chúng ta sẽ liên kết hợp lực với các nhà máy, hầm mỏ, xí nghiệp và tổ chức lớn trong huyện để thực hiện cuộc thi tuyên truyền Luật bảo vệ quyền trẻ em, công việc cụ thể được sắp xếp, tôi đã nhờ Tiểu Trương gửi cho mọi người. Bây giờ tôi sẽ giải thích với mọi người một chút...”

Bộ trưởng Dương sắp xếp công việc cụ thể, cuối cùng giao cho chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn khâu liên lạc với từng nhà máy về giải thưởng và liên hệ với giới truyền thông.

Cán bộ phòng tuyên truyền tổ chức lần đầu tiên nhìn thấy người của ban phụ nữ thuộc nhà máy của mình tới họp, trong lòng cũng có vài ý kiến, cuối cùng nghe bộ trưởng Dương sắp xếp xong đều rất vui mừng, may mà có người từ Nhà máy TV Hồng Tinh đi ra để hỗ trợ họ, nếu không sẽ đến lượt họ phải đau đầu.

Chủ nhiệm Mai và Diệp Mạn không biết những người này đang nghĩ gì, họ vui mừng khôn xiết khi thấy mọi việc diễn ra suôn sẻ theo hướng mà họ mong đợi.

Hai ngày sau, khi liên đoàn của huyện chuẩn bị tổ chức thông báo “Cuộc thi về luật bảo vệ Quyền lợi phụ nữ và trẻ em” tới các nhà máy, trên tờ Nhật Báo Khê Hóa, chủ nhiệm Mai lập tức liên lạc với bạn học cũ.

Bên kia nghe nói hoạt động này không có độ nóng. Sự việc lần trước của Diệp Mạn có thể nói là một tin tức tương đối thú vị, cũng có thể phản ánh sự nhiệt tình và trách nhiệm của đội ngũ cán bộ cơ sở, rất đáng để đưa tin. Nhưng báo cáo một sự kiện do ban tuyên truyền của Liên đoàn phụ nữ huyện tổ chức thì có giá trị gì?

Mỗi dịp cuối năm, trong thành phố có rất nhiều đơn vị lớn nhỏ, đủ loại hoạt động và hội họp, số lượng báo có hạn, tờ Nhật Báo Khê Hóa chỉ có bốn vị trí đặt bài trên một trang báo, hàng ngày phải đưa tin về các sự kiện, cuộc họp lớn của tỉnh và thành phố, căn bản là không có chỗ trống.

Sau khi cúp điện thoại, chủ nhiệm Mai cau mày nói: “Phóng viên Hùng nói anh ấy sẽ cân nhắc, chỉ sợ là không ổn.”

Bà chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ gặp phải sự phản kháng ngay từ vòng đầu tiên. Thảo nào các đồng chí trong liên đoàn huyện rất an tâm khi nghe tin được nhiệm vụ không phải giao cho họ, đây đúng là một củ khoai nóng bỏng tay.

Diệp Mạn không ngờ mối quan hệ của chủ nhiệm Mai với bạn học của mình lại tệ đến vậy. Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, Diệp Mạn bình tĩnh nói: “Sự kiện này chúng ta không thông báo phổ biến trên toàn quốc, đây là sự kiến độc nhất ở tỉnh ta, cực kỳ ý nghĩa, phóng viên Hùng không biết tình hình cụ thể của sự kiện của chúng ta, vì thế mới nói như vậy, chúng ta sắp xếp lại tư liệu, ngày mai cháu sẽ đến thành phố một chuyến, giải thích tình hình với phóng viên Hùng, và cố gắng thuyết phục anh ta. "

Chủ nhiệm Mai ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn: “Cháu muốn tự mình đi đến đó một chuyến?”

Diệp Mạn cúi đầu thu dọn đồ đạc: “Vâng ạ, sự kiện này khi lên báo sẽ thuyết phục hơn, cũng có thể thuyết phục lãnh đạo các xí nghiệp khác. Hơn nữa, chúng ta vẫn cần sự hỗ trợ của giới truyền thông để duy trì, vì thế phải thuyết phục được phóng viên Hùng.”

Chủ nhiệm Mai đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, cô gái nhỏ này đã làm việc chăm chỉ như vậy, còn mình cứ gặp khó là lui, chẳng chắc bao năm qua vẫn giậm chân tại chỗ.

“Ngày mai cô đi cùng cháu.”

Diệp Mạn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô, cười nói: "Chủ nhiệm Mai, không cần đâu, cô ở lại thuyết phục giám đốc Lưu tài trợ TV cho chúng ta đi. Cháu sẽ đi thành phố, nếu có làm phóng viên Hùng không vui, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn của hai người.”

Chủ nhiệm Mai tự hỏi rồi hai giây sau liền đồng ý: “Tiểu Diệp, cháu thật sự chu đáo, vậy thì cô sẽ phải cố gắng làm, mọi chi phí sẽ do ủy ban phụ nữ hoàn trả.”

Sau khi tan sở, Diệp Mạn ăn cơm ở ngoài rồi về nhà, vừa bước xuống lầu liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang lững thững dưới mái nhà.

Thấy cô trở về, Diệp Bảo Hoa lập tức chào hỏi, cười nịnh nọt nói: “Chị ba, chị đã về rồi sao? Nhà máy sản xuất TV của chị tan làm muộn vậy sao?”

Thằng nhãi này tới tìm chắc không phải là có chuyện gì tốt. Diệp Mạn không trả lời, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

“Do em nhớ chị, đã lâu rồi chị không trở về, em lo cho chị.” Miệng lưỡi Diệp Bảo Hoa nói nghe vô cùng ngọt ngào.

Diệp Mạn gật đầu: “Ừm, em xem, chị không sao cả, không cần lo lắng."

Hàm ý là cậu có thể lượn được rồi.

Nhưng không biết là Diệp Bảo Hoa cố tình nghe không ra hàm ý, mục đích của cậu ta tới là ăn vạ không được liền không đi, nói đông nói tây một hồi: “Chị xem nhà máy của chị làm quá vất vả rồi, trời tối đen rồi mới tan làm, một tháng kiếm cũng chả được bao, thật không đáng…”

Diệp Mạn bật cười: “Sao, em định nhường vị trí cho chị à?”

Đương nhiên là không thể, Diệp Bảo Hoa không nhịn được nữa, nắm lấy tay Diệp Mạn, khổ sở nói: “Chị ba, giúp em với, em sắp bị bọn họ ép đến phát điên rồi!”

Diệp Mạn cụp mi mắt: “Hửm, ai dám ép em hả?”

Diệp Bảo Hoa vừa khóc vừa nói: “Còn không phải do cha mẹ sao, còn có nhà họ Cố. Cha mẹ sợ cái bụng của Cốc Tiểu Mẫn không giấu được nữa, giục em nhanh kết hôn, hoặc là nhà mình phải có hai ngàn tệ làm của hồi môn, hoặc là phải gả con dâu cho họ.”

Hai ngàn tệ? Một công nhân nhiều lắm cũng chỉ kiếm được vài đồng, cũng có được bao nhiêu đâu, sao không đi cướp luôn đi! Ra loại điều kiện này chính là muốn gây khó dễ cho nhà họ Diệp.

Diệp Bảo Hoa bị kẹt ở giữa, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Diệp Mạn cho cậu một ý kiến: “Sao em không nói thẳng với cha mẹ, như vậy sẽ không phải lo lắng nữa."

“Cái này… cái này không được, em… cái này tuyệt đối không được!” Diệp Bảo Hoa do dự, chính là không chịu đồng ý.

Trực giác của Diệp Mạn mách bảo bên trong chắc chắn có âm mưu, nhưng cô cũng không quan tâm, dù sao cũng là bọn họ đau đầu, cô mừng rỡ âm thầm chế giễu bọn họ.

Diệp Bảo Hoa hồi lâu không nhận được phản ứng của Diệp Mạn, vội vàng nói ra mục đích cuối cùng của mình: “Chị ba, chị gả cho anh của tiểu Mẫn đi, chỉ cần chị đồng ý gả, mọi việc sẽ được sẽ được giải quyết, bọn họ còn cho 600 tệ tiền lễ hỏi, không phải cho cha mẹ, mà là cho mình chị.”

Nghe vậy, Diệp Mạn liếc mắt nhìn Diệp Bảo Hoa: “Em trai, nói thật đi, ai kêu em tới?”

Diệp Bảo Hoa mở miệng, liếc nhìn Diệp Mạn, chột dạ cúi đầu.

Phản ứng của Diệp Bảo Hoa như vậy đã khẳng định suy đoán của Diệp Mạn, việc hôn nhân này nhất định có ẩn tình. Diệp Mạn nở nụ cười “hiền lành”: “Em trai, mặc dù điều kiện của Cốc Tiểu Mẫn kém hơn một chút, nhưng cũng không khó để tìm được một cô con dâu tặng quà hứa hôn hào phóng như vậy. Sẽ có những cô gái ham hư vinh phú quý, không chịu đi làm, nguyện ý dùng hôn nhân để đổi lấy cuộc sống ổn định, hà cớ gì cứ phải nhất nhất phải là chị gả đi?”

“Em cũng có nói như vậy, có nhiều của hồi môn như vậy, cô gái nào mà chả thèm muốn, nhưng Cốc Tiểu Mẫn nhìn trúng chị, một hai phải cưới được chị cho anh trai của cô ấy.” Diệp Bảo Hoa buột miệng nói, nói xong liền hối hận, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Sắc mặt Diệp Mạn thay đổi, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Chị chưa từng gặp anh cả của Cốc Tiểu Mẫn, tại sao hắn ta nhất định muốn cưới chị, em nói rõ cho chị biết, nếu không chị sẽ trở về lập tức nói cho cha mẹ bảo em hợp sức với người ngoài, lừa gạt người trong nhà, xem cha có đánh gãy chân em không.”

Diệp Bảo Hoa ảo não không thôi, nhưng bị Diệp Mạn bắt được nhược điểm, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn nói sự thật: “Chị ba, em cũng không biết, em chỉ là nghe Cốc Tiểu Mẫn nói anh của cô ấy có xem qua ảnh của chị, từ khi xem ảnh liền thích chị, không phải chị thì nhất định không cưới.”

Diệp Mạn mới không thèm tin những loại chuyện vớ vẩn vô nghĩa này, hơn nữa bị kẻ biến thái Cốc Kiến Thành theo dõi cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Cô phải điều tra rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ là sau ba mươi năm, ký ức kiếp trước quá mơ hồ, kiếp này cô chưa từng tiếp xúc với nhà họ Cố, hoàn toàn bối rối, manh mối duy nhất chính là tấm ảnh.

Diệp Mạn vỗ nhẹ lên vai Diệp Bảo Hoa: “Bảo Hoa này, em có muốn thoát khỏi tình cảnh khốn khổ trước mắt không, cưới Cốc Tiểu Mẫn sớm một chút?”

Diệp Bảo Hoa nằm mơ cũng không nghĩ đến, liền vội vàng gật đầu: “Chị ba, chị có cách gì sao?”

Giọng điệu của Diệp Mạn ngữ khí vô cùng dịu dàng, đầy ẩn ý mê hoặc: "Đương nhiên là có. Em lấy tấm ảnh đó về giúp chị, chị sẽ nghĩ cách giúp em.”
Chương kế tiếp