Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 123: Trọng trách


Trình Chu mở bản đồ của tỉnh ra, Diệp Mạn lướt qua liền nhìn ra điểm quan trọng, phần Đông Nam của bản đồ cũng chính là khu vực giáp ranh với tỉnh miền Trung đã được đánh dấu dày đặc các chấm.

Trình Chu nói: “Giám đốc Diệp, đây là nơi chúng tôi quyết định trước mắt, cô thấy thích hợp không?”

“Phù hợp, vô cùng phù hợp.” Diệp Mạn hiểu, thật ra trước đó đã bàn với đại lý rồi, vừa rồi chẳng qua đang dò xét điểm mấu chốt của cô, xem có thể điều chỉnh chỗ trống hay không, may là cô không kiên trì. Đây không phải thoáng cái đã có thể mở hơn mười cửa hàng ở trong tỉnh, tuy vẫn chỉ là phía đông nam nhưng chỉ cần nổi tiếng hơn có thể chậm rãi mở rộng ra xung quanh.

Thấy Diệp Mạn không phản đối, Trình Chu lại nói: “Giám đốc Diệp, vậy chúng ta ký hợp đồng?”

Diệp Mạn đè xuống bản đồ: “Không vội, trước tiên ta làm thống kê một chút, Tiểu Cầm, lấy bút vở tới đây.”

Sau đó cô nhìn các đại lý nói: “Trước tiên mọi người viết địa chỉ cụ thể mà mình muốn mở cửa hàng ra, phía sau ghi tên của mình. Nếu vẫn chưa xác định được địa chỉ thì viết tên thị trấn trước, chúng tôi ghi chép lại trước. Còn về hợp đồng, thống nhất với các đại lý khác mọi người xem qua trước nếu không có vấn đề ngày mai chúng ta sẽ trực tiếp ký hợp đồng, hàng sẽ giao ngay khi thanh toán tiền. Tuy nhiên trước mắt số lượng máy giặt có hạn, phải cung cấp hàng cho khách hàng đặt cọc từ trước vẫn đang đợi, vì vậy máy giặt chỗ mọi người sẽ chậm hàng một chút.”

Mấy người Trình Chu vẫn luôn chú ý hướng đi của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tất nhiên hiểu rõ điểm này. Ngay từ đầu Diệp Mạn nói rõ tình huống, cũng không qua loa lừa họ, cũng tôn trọng bọn họ. Trình Chu biểu đạt: “Chúng tôi hiểu, cung cấp TV và tủ lạnh trước là được, còn về máy giặt, giám đốc Diệp, sau khi ký hợp đồng xong chúng tôi cũng có thể đặt cọc trước đến khi có hàng thì giao cho chúng tôi là được.”

“Được.” Diệp Mạn mỉm cười đồng ý, sau đó để Chung Tiểu Cầm cầm mấy bản sao của hợp đồng chính đưa cho mấy đại lý xem.

Trước kia họ là hợp đồng cũ, bây giờ hợp đồng mới đã điều chỉnh một số điều khoản như trả hàng, hoàn tiền, hạn chế quyền tự ý trả hàng của đại lý.

Về thay đổi nội dung hợp đồng, Trình Chu và đám người Lý Vượng đã hiểu từ trước, nếu không họ đã không dốc sức tìm Diệp Mạn để ký hợp đồng, mấy người xem điểm quan trọng không có gì khác liền đưa cho đại lý còn chưa hiểu hợp đồng.

Đợi mọi người đều đăng ký xong, Chu Kiến Tân cũng nghe nói mà chạy đến.

Diệp Mạn thích thú nói: “Tình huống đại khái chính là như vậy. Hôm nay mọi người đường xa khổ cực rồi, để Kiến Tân dẫn mọi người đi ăn bữa cơm, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí sau đó đến khách sạn nghỉ ngơi, mọi người hãy nghĩ thử nếu không có vấn đề gì thì tám giờ sáng mai đến cửa hàng ký hợp đồng chính thức, được chứ?”

Trình Chu đứng lên: “Được, giám đốc Diệp ngày mai gặp.”

Có anh ta dẫn đầu, những đại lý khác cũng không ý kiến gì.

Chu Kiến Tân cười ha ha dẫn bọn họ ra ngoài, Diệp Mạn tụt lại phía sau một bước, sánh bước nói chuyện với Trình Chu.

Trình Chu thật sự là người co được dãn được, anh ta vừa đi vừa xấu hổ nói: “Giám đốc Diệp, thật xin lỗi, chuyện năm ngoái là chúng tôi bị người mê hoặc làm chuyện không phúc hậu, cảm ơn cô đã khoan hồng độ lượng.”

Nếu Diệp Mạn chấp nhận bọn họ một lần nữa, tất nhiên sẽ không nắm điểm đó không buông, để bọn người Trình Chu không thoải mái trong lòng vô cớ nảy sinh ngăn cách. Cô cười híp mắt nói: “Ông chủ Trình nói quá rồi, sau này cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mở rộng kinh doanh còn cần nhờ mấy vị đấy. Tất cả mọi người đều là cùng hợp tác, chút vui mừng nhỏ này cũng đừng nói đến, chúc chúng ta hợp tác thuận lợi, cùng phát tài.”

Trình Chu vươn tay, nhẹ bắt tay Diệp Mạn, cười nói: “Hợp tác thuận lợi.”

Hai người đang nói chuyện chợt thấy người đằng trước dừng bước, tất cả chặn ở cửa ra vào.

Diệp Mạn không hiểu lên trước nhìn xem: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao mọi người không đi?”

Mấy đại lý nhường đường. Sắc mặt Chu Kiến Tân hơi kỳ lạ nói: “Giám đốc, có khách đến.”

Diệp Mạn bước nhanh đến, đi đến cửa lớn liền hiểu bọn Chu Kiến Tân sao lại có phản ứng như vậy.

Ngoài cửa lại tới mấy chiếc xe tải màu xanh đỗ ở ven đường, đoàn người Long lão tam đứng trước xe, ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm bọn Lý Vương, đáy mắt tràn đầy kiêng kỵ.

Hai ngày này, bọn người Long lão tam những đại lý lên nhầm thuyền kia không ít người gọi tới đây, không chỉ trong văn phòng cửa hàng, đến cả điện thoại của Diệp Mạn và Bàng Dũng cũng thỉnh thoảng kêu nhưng đều bị Diệp Mạn và Bàng Dũng kiếm cớ từ chối, không ngờ vậy mà họ tự mình tới, vừa hay có khéo không lại gặp ngay nhóm người Trình Chu rồi.

Nhiều người chặn ở cửa ra vào không phải chuyện tốt, để người không biết nhìn thấy lại nghĩ bọn họ là xã hội đen sắp xảy ra đánh nhau đấy!

Diệp Mạn bình tĩnh quay đầu lại, nhìn mấy người xung quanh cười: “Tôi có chút việc ở đây, sẽ không tiễn mọi người nữa. Mọi người có vấn đề gì có thể tìm Kiến Tân, ngày mai gặp.”

Nhóm Trình Chu tuy không biết nhóm Long lão tam, nhưng đã từng thấy xe cận chuyển và quần áo của đối phương, cũng đoán được thân phận của bọn họ, chỉ là đại lý từng theo chân bọn họ rời khỏi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.

Hơn nữa, những người này chắc càng đắc tội Diệp Mạn hơn, dù sao lúc trước cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ tiêu tiền mời bọn họ đến thành phố Phụng Hà vui chơi giải trí, miễn phí toàn bộ chi phí ăn ở, mỗi người đều có quà tặng nhưng những người này lại làm gì? Quay đầu liền bắt tay đối đầu với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, còn muốn lợi dụng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đưa hàng cho bọn họ, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí làm không ít chuyện cười trong vòng kết nối của bọn họ. Lần này chủ động tìm tới cửa không bị Diệp Mạn lột một lớp da mới là lạ.

Con người đôi khi tâm lý có chút vi diệu, rõ ràng mình không có chỗ tốt gì nhưng thấy người còn thảm hơn mình thì tâm lý sẽ cân bằng rất nhiều.

Trình Chu nở nụ cười, gật đầu với Diệp Mạn: “Được, làm phiền giám đốc Diệp rồi, ngày mai gặp.”

Nói xong đuổi kịp bước Chu Kiến Tân, đi ngang qua nhóm người Long lão tam rồi lên xe.

Chờ sau khi xe nhóm Trình Chu rời đi, cuối cùng Long lão tam không kiềm chế nổi chạy lên trước, vội vàng nói với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, cô thật sự muốn tiếp tục dùng bọn họ sao? Những người này trước kia từng đâm sau lưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Tôi thừa nhận, lúc Tết nguyên đán chúng tôi làm chuyện không thành thật lắm, nhưng chúng tôi cũng chỉ muốn tăng thêm một ít sản phẩm, cũng không có ý rời bỏ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Nhưng bọn họ là một lũ tiểu nhân, lúc trước vừa nghe nói có hàng rẻ liền chạy, rất nhiều người đến đòi trả hàng và hoàn tiền, nếu không phải giám đốc Diệp có cách lãnh đạo, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ giống Đông Phương Hồng bị bọn họ phá đổ rồi. Giám đốc Diệp, Đông Phương Hồng này chính là ví dụ rõ ràng đó, cô thật sự không thể tin bọn họ.”

Trình Chu không biết Long lão tam lại biết anh ta, năm ngoái nếu không phải mấy người Trình Chu trốn đi, bình chọn đại lý ưu tú nào có phần của anh ta, nhất định sẽ bị bọn Trình Chu dành không ít giải thưởng.

Diệp Mạn buồn cười, Long lão tam này là chó chê mèo lắm lông, đám người Trình Chu Lý Vượng không được, bọn họ đám người hám lợi này lại có thể được à? Mọi người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai.

Không thèm để ý đến anh ta đang nói nhảm, Diệp Mạn lộ vẻ không hiểu nhìn cả đám Long lão tam: “Ông chủ Long, sao hôm nay mọi người tới đây? Có chuyện gì sao?”

Long lão tam nói một tràng đối phương không hề cảm kích, còn giả vờ hồ đồ. Trong lòng anh ta thật sự hơi không thoải mái nhưng không có cách nào, ai bảo bọn họ ở lễ mừng năm mới đứng sai đội, tin nhầm quản lý Vương mà đắc tội Diệp Mạn.

Ho khan một tiếng, Long lão tam gãi gãi đầu nói: “Giám đốc Diệp, hôm nay chúng tôi cố ý đến nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà để trả hàng. Nhà máy bọn họ kia, chất lượng máy giặt không tốt lắm lại rất đắt tiền, lúc trước chúng tôi bị quản lý Vương kia lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mà lên thuyền giặc, nhưng bây giờ chúng tôi nhận rõ bản mặt thật của bọn họ nên trả lại toàn bộ hàng. Giám đốc Diệp, nếu cô nói sớm cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng muốn làm máy giặt thì chắc chắn chúng tôi sẽ không để ý đến ông ta.”

“Đúng đấy giám đốc Diệp ạ, nếu mà biết nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ cũng sản xuất cả máy giặt thì còn lâu bọn tôi mới để ý cái người họ Vương kia. Mấy người bọn tôi á, là khách ruột trung thành của Lão Sư Phụ đấy. Cô đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt chuyện năm ngoái với chúng tôi nhé!” Các nhà đại lý khác cũng nhao nhao nói.

Khóe miệng Diệp Mạn cong lên nụ cười giễu cợt: “Nói như thế thì là lỗi của tôi rồi, cũng tại tôi không báo trước cho các anh, hại các anh mất công làm rồi đúng không?”

Chẳng thế, trong lòng đám Long lão tam đúng là có nghĩ như thế thật. Mà bọn họ cũng chẳng phải thằng ngốc, đương nhiên là nhìn ra được Diệp Mạn đang nói đểu.

Long lão tam vội vàng xua tay nói: “Làm gì có, giám đốc Diệp hiểu lầm rồi. Ý chúng tôi là nói quản lý Vương không tốt, đều là phường hại người. Giám đốc Diệp à, chuyện gì đã qua rồi thì cứ cho qua đi mà, chúng tôi đảm bảo rằng sau này sẽ không tin ai cả, chỉ tin một mình cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí cũng chỉ bán mỗi sản phẩm của Lão Sư Phụ thôi.”

“Đúng đấy giám đốc Diệp, sau này chúng tôi chính là người của Lão Sư Phụ, tuyệt đối sẽ không bán đồ điện gia dụng của hãng khác nữa.” Các đại lý khác cũng thi nhau vỗ ngực lớn tiếng đảm bảo.

Diệp Mạn rất muốn cười, bọn họ cho là cô trẻ tuổi dễ lừa à. Gì mà chỉ bán mỗi sản phẩm của Lão Sư Phụ, nếu ngày nào đó Lão Sư Phụ gặp phải chuyện gì, bị mọi người tẩy chay, hàng không bán được thì những kẻ này có khi còn chạy nhanh hơn gió, còn lời hứa hôm nay thì chẳng khác gì đánh rắm. Đừng nói là nói suông bằng miệng, cho dù có ký hợp đồng thì cũng đầy cách để hủy.

Nếu như đám người này có thể thật lòng xin lỗi như Trình Chu rồi chấp nhận trả giá một chút thì có khi Diệp Mạn còn đồng ý bỏ qua chuyện lúc trước được.

Nhưng mà đám người này lại chơi trò khôn vặt, miệng lưỡi lươn lẹo, định dùng vài ba câu đòi cô bỏ qua hết chuyện cũ, nằm mơ à?

Lời hay ý đẹp thì ai chẳng nói được, Diệp Mạn cười nói: “Tôi biết các anh đều là đại lý trung thành của Lão Sư Phụ. Tại đây, tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành tới các vị, còn về những chuyện nhỏ không vui kia các anh đừng để trong lòng nhé.”

Long lão tam nghe thấy câu này xong thì thở phào một cái, vội vàng hỏi: “Giám đốc Diệp đúng là hiểu đạo lý nhất, thế còn cái anh Trình Chu kia đến tìm các cô làm gì thế?”

Diệp Mạn cũng không sợ bọn họ biết: “Anh nói Trình Chu à, bọn họ chuẩn bị gia nhập lại nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ của bọn tôi, đồng thời giúp chúng tôi mở rộng thị trường sang các tỉnh khác.”

Nhận được đáp án này, trong lòng nhóm đại lý đỡ lo lắng hẳn, chỉ cần không phải đến cướp thị trường của họ thì cứ mặc hội Trình Chu muốn mở cửa hàng ở đâu thì mở.

Long lão tam khoa trương nói: “Đây đúng là một tin tốt lớn đấy, dưới sự dẫn dắt của giám đốc Diệp, tôi tin nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ của chúng ta chắc chắn có thể trở thành nhà máy lớn nhất tỉnh Vân Trung.”

Diệp Mạn cười, nói: “Mượn lời hay của ông chủ Long nhé. Đến lúc tan làm rồi, các ông chủ đến trả hàng vẫn chưa về à?”

Chưa đạt được mục đích sao bọn họ về được?

Hôm nay trừ việc trả hàng ra thì nhóm người Long lão tam vẫn còn một mục đích quan trọng nữa, đó là nhập máy giặt, đồng thời cũng mong phía cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể tiếp tục gửi hàng cho bọn họ giống như trước. Bởi vì bây giờ bọn họ trả lại hàng nên đã có xích mích với bên Giáp Thiên Hạ và nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà, vì vậy mà thỏa thuận giao hàng cũng tự động bị hủy. Nếu như bọn họ tự tổ chức lấy hàng từ bên nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ thì chi phí vận chuyển và chi phí nhân công sẽ khá cao, quan trọng là khá phiền phức, không ai muốn phải đi lo liệu việc này.

Thấy Diệp Mạn mãi không chịu hiểu ám thị của bọn họ, hết cách Long lão tam chỉ đành phải mặt dày nói: “Giám đốc Diệp, cô thấy đấy, phía chúng tôi đã hủy hợp đồng với phía quản lý Vương rồi. Như thế thì… cửa hàng của chúng tôi sẽ không có máy giặt để bán nữa, vừa hay bên Lão Sư Phụ cũng sản xuất máy giặt, cô cho chúng tôi nhập một ít hàng về, giao hàng cho chúng tôi giống như lúc trước đi, phía chúng tôi sẽ trả 15 tệ phí vận chuyển.”

Cái đồ ba phải! Diệp Mạn chửi thầm trong lòng nhưng lại không thể hiện ra mặt, chỉ khó xử nói: “Ông chủ Long à, hiện tại phía Lão Sư Phụ chúng tôi thật sự không làm được chuyện anh vừa nói được.”

“Sao lại thế được? Hay là giám đốc Diệp vẫn còn để bụng chuyện năm ngoái? Chúng tôi nhận sai với cô có được không?” Long lão tam nói một cách lo lắng.

Diệp Mạn đưa tay ngăn anh ta lại: “Ông chủ Long, chúng ta đều là thương nhân cả, công việc là công việc, tôi không có lý do gì để từ chối những việc có thể kiếm ra tiền. Anh nhìn hội Trình Chu đi, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí tôi cũng nhận họ mà. Diệp Mạn tôi sẽ không làm khó các anh chỉ vì vài ba chuyện vặt đâu. Thật sự là bây giờ hết hàng rồi, các anh cũng thấy đấy, dây chuyền sản xuất của chúng tôi cũng chỉ vừa mới nhập về, hiện tại sản lượng một tháng cũng chỉ được vài nghìn máy giặt, thế nhưng lượng khách hàng đặt cọc đã lên đến hơn 10 nghìn người rồi. Trước tiên cứ phải làm hài lòng những khách đã đặt cọc trước chứ đúng không? Hơn nữa hai ngày nay tin tức được đăng trên TV và báo rất nhiều, thế nên số lượng đặt cọc máy giặt cũng tăng, chỉ riêng cửa hàng này của chúng tôi đã có mười mấy khách đến đưa tiền cọc rồi. Chuyện gì cũng phải có trước có sau, anh không thể để tôi thất hứa với những khách này được.”

Long lão tam câm nín, Diệp Mạn nói câu nào câu nấy cũng có lý. Người ta đã trả tiền rồi, dựa vào cái gì mà không giao hàng cho họ trước mà phải giao cho Long lão tam chứ? Cho dù mặt của Long lão tam có dày hơn nữa thì cũng không thể đưa ra cái yêu cầu vô lý này được.

Nhưng nếu cứ làm như thế thì Long lão tam không cam tâm, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế thì giám đốc Diệp này, bây giờ chúng tôi giao tiền cọc, đợi có hàng thì cô giao cho chúng tôi có được không?”

Diệp Mạn bất lực lắc đầu: “Ông chủ Long, không phải là tôi không muốn, mà là thật sự… hàng của ba tháng tới đều là của khách đặt cọc, còn về hai, ba tháng sau cũng có không ít ông chủ gọi điện đến, muốn lấy hết tiền ra đặt cọc nhưng tôi cũng chưa đồng ý. Bây giờ cung không đủ cầu, tôi thật sự hết cách rồi. Mọi người cứ quay về đợi tin tức nhé, có hàng thì Lão Sư Phụ bọn tôi chắc chắn sẽ giao cho mọi người, chứ giờ hàng hết rồi tôi cũng không biến ra cho các anh được.”

Đám người Long lão tam cực kỳ thất vọng, anh ta lại hỏi: “Giám đốc Diệp, thế TV và tủ lạnh thì sao?”

Diệp Mạn vẫn lắc đầu: “Phía vận chuyển và nhân công chỗ tôi không theo kịp, tạm thời không giao được cho các anh. Hay là như thế này đi, để tôi về thương lượng với nhà máy, tuyển thêm công nhân để đi đào tạo học thi bằng lái, thành lập một nhóm vận chuyển của mình, sau này không cần phải lo vấn đề vận chuyển nữa, mà mọi người cũng có thể khắc phục khó khăn trong một khoảng thời gian.”

Nói như không nói vậy, bọn họ đến với hai mục đích mà chẳng cái nào được, còn lý do Diệp Mạn đưa ra cái nào cũng kín kẽ hết.

Long lão tam cuống hết cả lên, đứng ra đại diện các đại lý, nói: “Giám đốc Diệp, năm ngoái chúng tôi đều là những người tiêu thụ chính của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cô xem có thể nghĩ ra được cách gì giúp chúng tôi không?”

Diệp Mạn thở dài: “Ông chủ Long, không phải là tôi không muốn nghĩ cách, mà là thực sự hiện tại nhân lực không đủ. Chắc là các anh cũng đã nghe nói quản lý Bàng đã mở cửa hàng mới ở thành phố Khê Hóa, bây giờ chúng tôi thật sự rất bận. Tôi đảm bảo với các anh, đợi xong hết việc này thì có thời gian chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết hai vấn đề này của các anh, được không?”

Diệp Mạn đã nói đến thế rồi, đám người Long lão tam còn có thể làm gì được nữa? Đến ngay cả nhà máy thuộc quyền sở hữu của nhà nước cũng liên tục “thua” bởi nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ. Có bài học của quản lý Vương kia rồi, cho dù nhìn Diệp Mạn có vẻ dễ nói chuyện và điềm đạm đi nữa thì lần này có cho tiền bọn họ cũng chẳng dám hung hăng giống như năm trước nữa, tránh cho Diệp Mạn trả thù bọn họ.

Nhóm đại lý nhìn nhau, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí cuối cùng chỉ đành bất lực thỏa hiệp: “Được rồi, giám đốc Diệp. Nếu có chuyện gì cần chúng tôi hợp tác thì cô cứ nói. Chỉ cần có thể giải quyết được hai vấn đề kia thì chúng tôi đều đồng ý hết.”

“Được, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, có gì cần thì tôi chắc chắn sẽ đi tìm các anh.” Bên ngoài Diệp Mạn nói nghe rất là hay.

Long lão tam uể oải đáp: “Vậy bọn tôi không làm phiền giám đốc Diệp tan làm nữa, giờ bọn tôi về trước, đợi tin tốt của nhà máy.”

Diệp Mạn gật đầu cười: “Được thôi để tôi tiễn các cậu, mọi người vất vả rồi.”

Cô rất biết cách ăn nói, quà mọn cũng chuẩn bị đầy đủ chu đáo, nhưng so sánh với Trình Chu trước kia thì trong lòng của Long lão tam và những người khác vẫn có chút không thoải mái. Sau khi xe đi, bọn họ liền ở phía sau bắt đầu bàn tán.

“Các anh nói xem cô Diệp Mạn này có phải là còn giận chuyện trước kia không? Tôi thấy bọn họ rất là nhiệt tình đối với Trình Chu, còn có Chu Kiến Tân đích thân tiếp đãi.”

“Haizz, quay về nghe ngóng xem sao, nếu như bọn Trình Chu thật sự đã đi tỉnh rồi thì thôi, còn nếu như muốn tới giành địa bàn với chúng ta vậy thì chúng ta phải cho họ biết tay!”

“Đúng vậy thành tích kinh doanh của chúng ta năm ngoái cũng không tệ, cho dù trong lòng không cảm thấy vui vẻ thì Diệp Mạn cũng không có lý nào không cảm thấy hài lòng về mặt tiền bạc. Theo tôi thấy thì cô ấy chỉ muốn chơi chúng ta thôi, qua trận này nhất định cô ấy sẽ chủ động liên lạc với chúng ta, mọi người đừng lo lắng, ráng nhẫn nại thêm một thời gian đi!”

Câu nói này đã trấn an mọi người rất nhiều, Long lão tam cũng nói: “Đúng vậy, bọn Trình Chu còn không bị sao, vậy thì chúng ta còn có thể gặp chuyện gì chứ? Mọi người cứ yên tâm.”

Tiễn các đại lý đi xong thì nụ cười miễn cưỡng trên nét mặt của Diệp Mạn bỗng chốc nhạt đi.

Cô ấy quay về cửa hàng nhìn những nhân viên vẫn đang bận rộn, cô vỗ tay và nói: “Mọi người dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta tan ca thôi, đóng cửa lại, lát nữa tôi và thư ký Chung đi ra bằng cửa sau là được.”

Các nhân viên sớm đã muốn tan làm nhưng có bà chủ ở đây nên là không dám đóng cửa mà thôi, nghe Diệp Mạn nói như vậy họ liền nhanh chóng thu dọn và tan làm.

Diệp Mạn gọi Chung Tiểu Cầm vào văn phòng: “Em tìm thử xem hợp đồng tiêu chuẩn còn bao nhiêu tờ, có đủ ngày mai dùng không? Nếu không đủ thì bây giờ kêu người đi in ra khoảng 200 bản về đây.”

Chung Tiểu Cầm vội vàng nói: “Em vừa kiểm tra xong, đủ dùng rồi ạ.”

Diệp Mạn gật đầu bày tỏ sự tán thành: “Rất tốt, quay về nói với Kiến Tân một tiếng, sau này những đại lý chủ động tìm đến, bất luận là bên phía chúng ta hay là phía cậu ấy thì đều phải đặc biệt chú ý một chút. Thống kê ra các đại lý tiềm năng mà có địa chỉ nhà ở những khu vực này sàng lọc ra những người không phù hợp và mỗi huyện chỉ giữ lại khoảng hai hoặc ba người.”

Chung Tiểu Cầm nhận lấy quyển sổ mà Diệp Mạn đưa, phát hiện tên của Long lão tam là đầu tiên sau đó là một dọc địa chỉ đều là của những đại lý đến đây vào ngày hôm nay, đó cũng chính là 20-30 người mà trước kia đã từng hợp tác với quản lý Vương.

Vừa rồi nhìn thấy Diệp Mạn vẫn giữ hòa khí với bọn họ. Một dáng vẻ giống như là việc gì cũng có thể thương lượng được, Chung Tiểu Cầm còn nghĩ là Diệp Mạn sẽ không tính toán với bọn họ, nhưng mà bây giờ xem ra không phải là như vậy.

Cô ấy gạt đi suy nghĩ trong mắt mình và gật đầu nói: “Được thôi.”

Diệp Mạn xua tay nói: “Em đi làm việc của mình đi, chị gọi điện cho trưởng ban Mộc.”

Trong lúc vừa gọi điện thoại, Diệp Mạn vừa nghĩ, Long lão tam và đám người hùa theo anh ta thật không thể hợp tác được. Ý đồ của những người này chỉ có duy nhất là lợi nhuận, chỉ chăm chăm vào lợi nhuận trước mắt thì thật không sáng suốt, qua sự việc từ bọn Trình Chu mà những người này còn không rút ra bài học, hôm nay đến lại còn nói chuyện một cách dõng dạc, dùng doanh thu mà năm ngoái bọn họ kiếm được tự cho rằng mình làm nên chuyện, đúng là không có một chút hối lỗi nào.

Nếu như cô không tính toán rõ ràng vậy thì sau này chẳng phải những đại lý khác cũng sẽ bắt chước như vậy sao?

Nếu như Long lão tam và đám người đó muốn dùng chuyện này để làm gương về sau cho những người khác thì cô sẽ cho bọn họ toại nguyện.

Sở dĩ vừa rồi Diệp Mạn không tỏ thái độ với bọn họ mà vẫn giả vờ tử tế với bọn họ là bởi vì hợp đồng của những đại lý đó vẫn còn vài tháng nữa mới hết hạn. Cho nên lúc này vẫn phải giả vờ, dựa vào điều khoản trên hợp đồng, họ không thể phát triển các đại lý mới trên địa bàn của những đại lý cũ mà ngược lại họ có thể tìm mọi cách để trốn tránh hợp đồng như là xin giấy phép kinh doanh dưới danh nghĩa của người thân bạn bè, mở thêm một cửa hàng và thay Lão Sư Phụ mua đồ gia dụng của các thương hiệu khác, thậm chí là còn dùng thái độ phục vụ không tốt để làm mất uy tín thương hiệu, gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng.

Điều này sẽ tạo ra những khó khăn cho các đại lý mới trong việc chiếm lĩnh thị trường vào nửa năm tới.

Bây giờ cách tốt nhất đó chính là lừa bọn họ, vẫn giữ lại tầm ảnh hưởng trong những khu vực cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, đợi đến khi hợp đồng sắp hết hạn thì sẽ trực tiếp từ chối gia hạn hợp đồng với bọn họ, sau đó để những đại lý mới mở cửa hàng ở đây, tiếp ứng thị trường. Như vậy sẽ không ảnh hưởng nhiều truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mà lại vừa có ích cho các nhà đại lý trong việc làm quen và giữ vững thị trường.

Trong lúc suy nghĩ, đầu dây bên kia chợt bắt máy, một giọng nói hơi khàn phát ra từ trưởng ban Mộc: “Alo, xin chào, nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ xin nghe...”

“Trưởng ban Mộc, là cháu đây.” Diệp Mạn dẹp hết các ý nghĩ trong đầu vừa rồi đi, vui vẻ nói.

Trưởng ban Mộc vừa nghe thấy giọng cô, lập tức cười nói: “Giám đốc Diệp, là cháu à, chú còn tưởng là các nhà báo muốn đến phỏng vấn đấy. Từ sau khi các bài báo của chúng ta được truyền trên các trang mạng lớn thì bọn chú nhận được rất nhiều cuộc gọi.”

Diệp Mạn cười: “Cháu có nghe qua rồi, trưởng ban Mộc, giọng chú khàn luôn rồi đấy, việc nghe điện thoại chú có thể giao lại cho người khác làm cũng được mà.”

“Vậy thì không được, mấy nhà báo này rất là xảo quyệt, những người chưa có kinh nghiệm thì không ứng phó được đâu.” Trưởng ban Mộc nói một cách đắc ý, có thể khiến bọn nhà báo chủ động đến phỏng vấn, chuyện hãnh diện như vậy sao có thể để người khác làm chứ. Ông ấy rất vui nhưng cũng không quên đi chuyện chính: “Lúc này, cháu gọi đến là nhất định có chuyện đúng không?”

Ông ấy bận như vậy, Diệp Mạn lại còn bận hơn ông ấy.

Diệp Mạn đi thẳng vào vấn đề: “Đúng vậy, là có chuyện muốn thương lượng với chú. Chúng ta và cửa hàng bách hóa đã có những thỏa thuận nhất định rồi, ngày mai là đi ký hợp đồng, ngoài ra, hôm nay còn có 30 đại lý phân phối mới tham gia, chuẩn bị ra phía đông nam, chính là để phát triển thị trường mới ở khu vực lân cận chúng ta. Khu vực này nằm ở biên giao nhau giữa hai tỉnh, một số TV có thể nhận được tín hiệu từ tỉnh Đài của chúng ta, cũng có thể xem các quảng cáo mà chúng ta phát ra, họ lựa chọn những tỉnh này làm điểm đến đầu tiên thì thật sự là một quyết định khôn ngoan, có điều nếu như vậy thì tốc độ vận chuyển của chúng ta phải tăng lên, tìm công ty vận chuyển để hợp tác lâu dài cũng không phải là cách hay, mỗi lần như vậy chúng ta đều phải cho người đi đưa hàng, giá thành quá cao, hơn nữa nếu trong tương lai khối lượng hàng vận chuyển tăng lên thì các vấn đề về quản lý cũng sẽ phát sinh, vì vậy cháu dự định sẽ xây dựng một bộ phận vận chuyển của riêng doanh nghiệp chúng ta, vừa tiết kiệm lại vừa dễ dàng quản lý.”

Vừa rồi Diệp Mạn không lừa Long lão tam, chỉ có điều việc thành lập bộ phận vận chuyển cần phải có thời gian, đợi đến khi sẵn sàng, có thể vận chuyển hàng hóa thì hợp đồng của họ cũng sắp hết hạn.

Trưởng ban Mộc hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Diệp Mạn, đặc biệt là dựa vào sự phát triển của doanh nghiệp bọn họ, việc xây dựng một đơn vị vận chuyển là điều rất cần thiết.

Ông ấy bày tỏ: “Chú đồng ý, quả thực là chúng ta cần một đơn vị vận chuyển của riêng mình.”

Diệp Mạn cười nói: “Vậy quá tốt, việc này phải làm phiền đến trưởng ban Mộc rồi. Trước tiên là tuyển 60 nhân viên từ 20-30 tuổi, không phân biệt giới tính, có sức khỏe tốt. Nếu trong nhà máy có những nhân viên hợp với yêu cầu này thì chúng ta sẽ ưu tiên, còn không thì chúng ta sẽ tuyển thêm. Đến khi tuyển xong thì chúng ta sẽ ký hợp đồng lao động 10 năm với họ và tập trung đào tạo để họ nhận được bằng lái xe và sau đó họ sẽ phục vụ vận chuyển cho doanh nghiệp chúng ta trong thời gian là 10 năm. Nếu muốn chấm dứt sớm thì họ sẽ phải bồi thường theo điều khoản đã ghi rõ trên hợp đồng. Về tiền lương thì lương cơ bản của họ là 100 tệ 1 tháng, tiền thưởng thêm sẽ dựa vào số lượng hàng hóa và khoảng cách giao hàng của tài xế, lương tổng của họ sẽ dao động từ 200 tệ đến 400 tệ 1 tháng. Ngoài ra, sau khi vận chuyển xong một quãng đường dài thì họ phải được nghỉ ngơi ít nhất một ngày. Quy tắc cụ thể trên hợp đồng sẽ do luật sư Trần soạn thảo. Giờ thì chú tuyển người trước đi.”

Diệp Mạn đã suy nghĩ rất chu đáo về mọi phương diện, trưởng ban Mộc cũng không còn gì để nói nữa nên nhận lời: “Được, ngày mai chú sẽ đăng tin thông báo tuyển dụng.”

“Được, đợi đến khi bọn họ đi tập huấn thì chúng ta sẽ đi mua xe, ngoài ra chú có thể tìm xem trong nhà máy có nhân viên nào trình độ cao một chút, biết tính toán để đưa lên làm quản lý, còn nếu như không có thì chúng ta tuyển dụng.” Diệp Mạn nói sơ qua về công việc tiếp theo.

Trưởng ban Mộc vội ghi chú vào quyển sổ: “Được, chú đã hiểu rồi.”

“Ừm… thời gian cũng không còn sớm nữa, trưởng ban Mộc cũng tan ca đi, nếu còn vấn đề gì chưa hiểu thì cứ gọi cho cháu." Nói xong, Diệp Mạn liền cúp máy.

Cô day day vầng trán, nhìn bầu trời ánh dương đã khuất dạng, một màu chiều tà của ánh hoàng hôn, màn đêm dần buông xuống.

Ngày hôm sau sẽ là một ngày vô cùng bận rộn.

Vừa sáng sớm Diệp Mạn đến cửa hàng, điều đầu tiên cô làm là giải quyết các hợp đồng của các đại lý.

Bọn Trình Chu quả nhiên là đến có chủ đích, sau khi ký xong hợp đồng thì lập tức thanh toán một khoản khá lớn bằng tiền mặt, đã đặt mua tủ lạnh và TV màu với số lượng lớn, hơn 30 đại lý phân phối mua hơn 2000 chiếc, tổng thu nhập là hơn một triệu tệ.

Chu Kiến Tân và Chung Tiểu Cầm bị sốc trước khí phách của các đại lý, ngay cả Diệp Mạn cũng cười nói rằng: “Ông chủ Trình, cảm ơn anh đã tin tưởng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi. Địa chỉ mà ngày hôm qua mọi người để lại, đa số là người ta chưa xác định được địa chỉ cụ thể của cửa hàng, mong mọi người hãy nhanh chóng làm thủ tục mở cửa hàng, sau đó liên lạc lại với chúng tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng giao hàng đến. Còn những cửa hàng đã mở xong thì đợi chúng tôi sắp xếp, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí sau 3 ngày hàng sẽ lần lượt được giao tới chỗ mọi người, trước khi giao tới chúng tôi sẽ gọi điện trước xem mọi người có tiện hay không, mong mọi người hãy giữ liên lạc.

Bọn Trình Chu rất hài lòng về cách giải quyết của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cười đáp: “Được, vậy thì làm phiền giám đốc Diệp rồi."

Bọn họ đều là người miền khác, giải quyết xong việc thì gấp rút quay về, nếu không tối nay sẽ có rất nhiều người phải qua đêm trên đường. Do đó khi ký xong hợp đồng thì họ không làm để lỡ thời gian mà nhanh chóng lên xe về.

Chuyện này tạm coi như xong nhưng còn công việc của Diệp Mạn thì vẫn chưa kết thúc, cô còn phải đến ký hợp đồng với cửa hàng bách hóa.

Diệp Mạn đến văn phòng gọi luật sư Trần, sau đó hai người cùng nhau đi.

Bởi vì có sự dặn dò của sếp Tiết, chuyến đi lần này cực kỳ thuận lợi, đôi bên đã nhanh chóng xác nhận những chi tiết có liên quan đến hợp đồng, sau nửa tiếng thì đã ký hợp đồng thành công.

Cửa hàng bách hóa có những cửa hàng chi nhánh trong các thành phố lớn của tỉnh, hợp đồng lần này ký với trụ sở chính của công ty là coi như thâu tóm được các đơn đặt hàng của cửa hàng chi nhánh. Có nghĩa là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã chính thức bước vào nền kinh tế của các thành phố lớn, điều này cho thấy tốc độ phát triển so với các cửa hàng mà Lão Sư Phụ trực tiếp quản lý là nhanh hơn rất nhiều.

Nếu như không phải cửa hàng bách hóa đang trên đà xuống dốc thì Diệp Mạn cũng không cần phải trực tiếp mở cửa hàng như vậy.

Có điều hợp đồng này đã đại diện cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã dần hình thành cục diện đầu tiên trong việc kinh doanh trong tỉnh. Các thành phố lớn sẽ lấy cửa hàng bách hóa và cửa hàng đang mở này làm chủ yếu. Ở những nơi nhỏ hoặc các thành phố xa hơn thì nhờ các đại lý phân phối hàng, phạm vi tiêu thụ hàng hóa hầu như đã trải dài khắp tỉnh.

Bằng cách này, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã đi trước Giáp Thiên Hạ một bước trong việc bố trí mạng lưới bán hàng trong tỉnh.

Lúc này, Diệp Mạn không còn lo việc mở rộng con đường bán hàng nữa mà là chuyên tâm vào việc sản xuất, nhanh chóng nâng cao chất lượng sản phẩm, tăng cường đa dạng mẫu mã, dần chuyển sang độc chiếm thị trường trung lập, sau đó tiếp tục nhắm đến các sản phẩm chất lượng cao cấp, hình thành nên một mạng lưới sản phẩm phong phú.

Nhưng còn sản phẩm thì trước mắt không rời khỏi được các nhân viên tài giỏi và chuỗi sản xuất tiên tiến.

Vừa hay có tiền thì việc gì cũng dễ thực hiện.

Tốc độ của hai sinh viên rất nhanh, sau ba ngày là đã mang sách hướng dẫn đã dịch xong đưa đến tay Diệp Mạn.

Diệp Mạn nhìn sơ qua rồi kêu kế toán La thanh toán cho họ 100 tệ còn lại, sau khi giữ lại phương thức liên lạc của hai người này thì để họ rời đi.

Sau khi họ đi khỏi, Diệp Mạn nghiêm túc đọc sách hướng dẫn. Cả hai bản dịch đều rất hoàn chỉnh nhưng có điều sau khi so sánh thì bản dịch của Trịnh Hồng Anh chi tiết và rõ ràng hơn, đọc lên khiến người ta dễ hiểu và dễ hình dung hơn, còn bản dịch của Hùng Quyên thì hơi kém hơn một chút.

Diệp Mạn ghi nhớ trình độ của hai người này, sau khi xem xong sách hướng dẫn thì cô có chút tán đồng với suy đoán của Tạ Chí Cương, cả hai dây chuyền sản xuất đó quả thực rất thích hợp. Có điều vì mục đích bảo hiểm mà Diệp Mạn vẫn đặc biệt cho phiên dịch sách hướng dẫn thành tiếng Trung, mang về cho Triệu Vĩnh An và các nhân viên kỹ thuật xem, sau đó để họ bàn bạc xem nên chọn mua cái nào.

Đến đây thì bắt đầu xảy ra mâu thuẫn, mặc dù mọi người đều cho rằng mẫu mới nhất rất tốt, nhưng giá cả quá đắt đỏ, Triệu Vĩnh An khá bảo thủ, ông cho rằng nên mua dây chuyền sản xuất có giá thành rẻ hơn một nửa.

Sau khi Diệp Mạn nghe xong lý do của ông thì ngay lập tức ra quyết định mua dây chuyền sản xuất đắt nhất.

Trước đây lúc chưa có tiền thì mua lại máy cũ của các nhà máy khác, bây giờ có tiền rồi thì đương nhiên phải mua loại tốt nhất, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí máy móc tốt thì công sức bỏ ra ít mà năng suất lại cao, về mặt này thì không cần phải tiết kiệm.

Sau khi xác định xong việc mua dây chuyền sản xuất, Diệp Mạn và luật sư Trần đi tìm chủ nhiệm Ôn, ký hợp đồng xong thì đi ngân hàng đổi ngoại tệ rồi chuyển sang Nhật Bản. Nhưng quá trình này cần tốn một khoảng thời gian nhất định.

Trước đó, Diệp Mạn đã viết một bức thư cho Chung Ý, một là để xác nhận dây chuyền sản xuất mà họ muốn mua, hai là để bày tỏ lời cảm ơn và ba là để giải thích về việc ký hợp đồng chính thức.

Việc này cô đã nêu rõ ra, chưa từng nghĩ là sẽ giấu đối phương, cho dù đối phương có thể sẽ không vui vì chuyện này thì cô cũng sẽ có cách giải quyết. Cuối cùng, dựa trên góc nhìn của Chung Ý thì anh được sự ủy thác của thế hệ trẻ nhờ giúp đỡ.

Bức thư này vừa phải thành thật, thẳng thắn, lại vừa phải giảm sự phản cảm của đối phương hết sức có thể, rất là tốn công phí sức.

Diệp Mạn cầm bút lên, rất lâu vẫn chưa nghĩ ra làm sao mới có thể cân bằng được hai yếu tố này, nhưng Diệp Mạn cũng không hoàn toàn hiểu được Chung Ý. Suy nghĩ rất lâu, vẫn chưa biết viết thế nào, Chung Tiểu Cầm bước vào: “Giám đốc, bên ngoài có một sinh viên đến từ đại học Vân Trung, tên là Chu Hồng Giang muốn gặp chị."

“Chu Hồng Giang, sao cậu ấy lại đến đây?” Diệp Mạn bỏ bút xuống: “Mời cậu ấy vào."

Sau khi đón Tết xong, Chu Hồng Giang phải đến nhà máy thực tập nửa tháng, sau khi kết thúc, trưởng ban Mộc có ý muốn giữ cậu ấy lại làm việc nhưng cậu ấy không đồng ý, nói là cần phải về suy nghĩ lại.

Sau này, Diệp Mạn và trưởng ban Mộc đã phân tích, khả năng cậu ấy đến nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ là rất thấp nên họ tạm thời gạt chuyện này sang một bên, dự định sau khi quay về sẽ tìm cách tuyển chọn nhân tài.

Không ngờ là hôm nay Chu Hồng Giang lại tự động tìm đến đây, lẽ nào cậu ấy đã thay đổi suy nghĩ.

Cuối cùng Chu Hồng Giang vẫn vướng lại trong Tháp Ngà Voi, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí bước vào đối diện với Diệp Mạn, bất giác cảm thấy có chút áy náy: “Giám đốc Diệp, xin chào, làm phiền chị rồi.”

“Cậu ngồi đi, Tiểu Cầm mang trà lên đi em." Diệp Mạn cười nói.

Chu Hồng Giang vội ngồi xuống, cậu ấy nhìn Diệp Mạn, muốn nói nhưng lại không biết làm sao mở miệng.

Diệp Mạn hiểu ý nên chủ động hỏi: “Cậu Chu, cậu tìm tôi nhất định là có việc, cứ nói thẳng đi, chúng ta đều là đồng hương, việc có thể giúp thì tôi sẽ không từ chối đâu."

Sự thẳng thắn của Diệp Mạn đã hóa giải được căng thẳng trong lòng Chu Hồng Giang, cậu ấy bắt đầu thả lỏng hai tay, nói: “Giám đốc Diệp, lần trước công ty có mời em đến nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ làm việc, bây giờ lời mời này còn được tính không?”

Diệp Mạn cười: “Đương nhiên còn chứ, nhân tài như cậu Chu đây công ty chúng tôi rất là hoan nghênh. Cậu có điều kiện gì không? Chúng ta có thể thương lượng.”

Chu Hồng Giang mím môi: “Chuyện đó, em nghe nói là các nhân viên kỹ thuật mà chị tuyển từ các nhà máy máy giặt khác có thể cung cấp việc làm cho người nhà của họ, sau khi em vào công ty làm thì có được làm bên kỹ thuật không? Và có được đãi ngộ như họ không?”

Diệp Mạn gật đầu: “Có thể, nhưng cậu có thể nói với tôi là cậu muốn giao công việc này cho ai làm không? Có một điều mà tôi cần phải giải thích trước, người nhà mà cậu nói đến chúng tôi phải dựa vào học lực và sở trường của họ để sắp xếp công việc, nếu như không có vị trí thích hợp thì chỉ có thể làm một nhân viên sản xuất bình thường, đồng thời phải biết tuân thủ điều lệ và quy tắc của công ty, nếu như làm trái quy định thì sẽ dựa vào nội quy để tiến hành xử phạt.”

Chu Hồng Giang vội vàng nói: “Chuyện này không thành vấn đề ạ. Em… Em muốn để chị em vào cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, làm một nhân viên bình thường là được. Chị ấy… Chị ấy có thể chịu cực, cha em mất sớm, mấy năm trước mẹ em bị bệnh, vì để cho em yên tâm học hành đến nay chị em vẫn chưa lập gia đình, vẫn ở nhà cố gắng kiếm tiền để chăm sóc mẹ, chị ấy thật sự rất vất vả, em muốn để chị sống tốt hơn một chút, có được không, giám đốc Diệp? Chỉ cần công ty có thể nhận chị em thì sau này em nhất định sẽ làm việc chăm chỉ ở Lão Sư Phụ, không để công ty phải tốn tiền vô ích.”

Hóa ra là vậy, chị của Chu Hồng Giang chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, đối với học lực và tài năng không cần yêu cầu quá cao, vào công ty đào tạo một thời gian là được. Dĩ nhiên là Diệp Mạn không từ chối: “Cậu Chu, tôi rất bái phục sự đồng lòng của hai chị em cậu và sự đoàn kết của gia đình cậu, tấm lòng hy sinh vì người thân. Cậu rất tốt, chị của cậu cũng rất tốt, công ty chúng tôi hoan nghênh hai chị em cậu. Cậu hãy viết một bức thư gửi cho gia đình, còn tôi sẽ thông báo với trưởng ban Mộc một tiếng, kêu chị cậu mang chứng minh nhân dân và những giấy tờ khác có liên quan đến công ty để đăng ký. Còn về mẹ cậu, nếu như bệnh tình không quá nghiêm trọng vẫn còn khả năng tự chăm sóc bản thân thì vẫn có thể cùng chị cậu sống trong khu ký túc xá dành cho nhân viên của công ty chúng tôi. Có điều là tiền ăn tiền ở đều phải đóng, chi phí rất rẻ, tiền thuê phòng mỗi tháng 5 tệ, tiền ăn thì dựa vào thức ăn của căn tin trả, cậu thấy được không?”

Chu Hồng Giang không ngờ rằng có thể giúp chị tìm được một công việc mà lại còn có thể đưa mẹ theo để tiện bề chăm sóc, vậy thì đợi đến khi cậu ấy tốt nghiệp thì cả nhà cậu ấy ba người có thể sống cùng nhau rồi.

Cậu ấy cảm động đến mức trực trào nước mắt, không kìm được nói: “Cảm ơn, cảm ơn giám đốc Diệp, em nhất định sẽ làm việc tốt để báo đáp lại công ty vì đã giúp đỡ gia đình tụi em.”

Diệp Mạn cười nói: “Cậu Chu quá khách sáo rồi, đừng nói là sau này, bây giờ cậu cũng có thể giúp chúng tôi được đấy.”

Chu Hồng Giang ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, chị muốn em làm việc gì, xin chị cứ nói!”

Diệp Mạn nói: “Cậu cũng thấy rồi, nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ của chúng tôi luôn thiếu nhân tài. Năm nay cậu tốt nghiệp thì các bạn học của cậu cũng sẽ tốt nghiệp, tôi muốn phiền cậu tuyên truyền với các bạn cậu giúp chúng tôi, chỉ cần đồng ý đến đây làm việc thì sẽ giải quyết được việc làm của một người thân. Thế nào, có khó không?”

“Không khó, không khó, được rồi, giám đốc Diệp, quay về em sẽ tuyên truyền lại với các bạn." Chu Hồng Giang vội vàng đáp.

Diệp Mạn thấy Chu Hồng Giang thật lòng, nghĩ một hồi thì chỉ lại cho cậu ta vài bí quyết: “Cậu cũng đừng có hễ gặp ai cũng nói, chủ yếu là nhắm vào các bạn học mà gia đình có điều kiện có khăn, sự đãi ngộ của công ty chúng tôi rất tốt, sinh viên các cậu vào làm là đã được tiền lương hơn 100 tệ rồi, còn có cả tiền hoa hồng nữa. Ngoài ra, nếu làm tốt sẽ có thêm tiền thưởng, tóm lại là theo một nguyên tắc: Làm nhiều thì được nhiều, truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí làm giỏi thì thăng chức. Cậu cũng từng làm việc ở đây một tháng rồi nên hiểu rõ về khoản này, không cần quá lố, nói thật lòng là được."

Chu Hồng Giang liên tục gật đầu: “Được, em hiểu rồi, giám đốc Diệp, nhất định em sẽ làm tốt việc này.”

Diệp Mạn cười: “Vậy tốt, trọng trách tuyển nhân tài của công ty chúng tôi giao lại cho cậu.”

 

Chương kế tiếp