Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 128: Lên TV


Buổi tối, sau khi ăn cơm xong cả nhà giám đốc Hồ ngồi trên sofa xem TV.

Đài truyền hình tỉnh đang phát sóng trong chiếc TV màu 21 inch, xen kẽ một số quảng cáo sau chương trình Tân Văn Liên Bố, ngay sau đó là Tân Văn Liên Bố tỉnh Vân Trung, sau mười mấy phút phát sóng tin tức, trong TV đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Vợ giám đốc Hồ nhìn chăm chú mấy giây, cảm thấy rất quen thuộc, chỉ vào TV hỏi: “Ông Hồ, tôi nhìn người này trông quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó, là người ở nhà máy của các ông à?”

Nhìn Thường An Toàn mặc âu phục giày da đứng trên thảm đỏ, nói chuyện tự tin ung dung, tâm trạng giám đốc Hồ cực kỳ xấu, mím chặt môi nói: “Không quen!”

Nhưng một giây sau đã bị lời dẫn giải của người dẫn chương trình vả vào mặt.

“Buổi trưa hôm nay, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã cử Thường An Toàn là quản lý kinh doanh của bộ phận ngành hàng điều hòa không khí đại diện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ quyên góp một triệu tệ cho đại học Vân Trung để thi công tòa nhà dạy học, đã phá vỡ kỷ lục quyên góp cho các trường cao đẳng và đại học của doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh ta cho đến nay. Đồng chí Phương Văn Chính - Phó hiệu trưởng thường vụ trường đại học Vân Trung bày tỏ...”

“Một triệu!” Vợ giám đốc Hồ vô cùng kinh ngạc, kéo tay áo giám đốc Hồ: “Thường An Toàn, tôi biết, không phải là đồng chí ở bộ phận kinh doanh ở nhà máy của các ông sao? Sao ông nói không quen? Xảy ra chuyện gì vậy, ông ta không phải là người ở nhà máy của các ông à? Sao lại chạy đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ?”

Trong lòng giám đốc Hồ vốn đã không vui vẻ, còn bị vợ chọc trúng nỗi đau thì càng khó chịu hơn, hất tay của bà ấy ra và nói với giọng ồm ồm: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết.”

Vợ của giám đốc Hồ nhìn chằm chằm vào TV, trong miệng đang cắn hạt dưa, khó hiểu nói: “ Sao ông lại không biết? Hồi trước không phải ông còn mắng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đó ở nhà sao? Sao thuộc hạ của ông lại chạy sang bên phía đối thủ rồi?”

Hôm nay không thể nói chuyện được rồi!

Giám đốc Hồ đứng lên: “Tôi còn có chút việc cần phải xử lý, đừng làm phiền tôi.”

Nói xong lập tức chạy vào thư phòng giống như chạy nạn.

Nhưng ở trong thư phòng cũng không yên ổn, bên ngoài truyền đến tiếng thảo luận xì xà xì xầm của vợ và con gái ông ta.

“Con gái, con nói xem rốt cuộc cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ này giàu đến mức nào? Một triệu nói quyên góp liền quyên góp, ai ya, đó là một triệu đấy, nhà máy của cha con to như vậy, cả đời cũng không thể kiếm được tiền nhiều như vậy!

“Người ta có thể quyên góp một triệu, vậy có thể chứng tỏ rằng chút tiền đó đối với người ta chỉ là chút lòng thành. Đừng nói là cả đời, cha con mười đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền như thế.”

“Chao ôi, cũng đúng, làm gì có ai chỉ có ngót nghét một nghìn lại cam lòng quyên góp một triệu? Nghe nói giám đốc của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đó cũng trạc tuổi con còn đến từ một huyện nhỏ, con nói xem sao cô ấy lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Cha mẹ của cô ấy thật sự rất may mắn, sinh được đứa con gái tài giỏi như vậy, giỏi hơn so với nhiều cậu con trai.”

.....

 

Giám đốc Hồ nghe được vợ và con gái trái một câu phải một câu khen ngợi Diệp Mạn, từng câu từng chữ như đâm vào tim, đã sắp bùng nổ. Ở nhà cũng không yên tĩnh, giám đốc Hồ cầm áo khoác, đẩy cửa ra rồi tìm một cái cớ: “Trong nhà máy có chút việc, tôi đi ra ngoài một chuyến, hai người đi ngủ sớm một chút.”

Ra khỏi nhà, ông ta luôn có cảm giác ai cũng cười nhạo nhìn ông ta, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ ai nên dứt khoát tìm một chỗ không người hút thuốc, nhưng mới hút được mấy điếu đột nhiên ánh sáng của đèn pin chiếu đến.

“Giám đốc Hồ, là ông à, tôi còn tưởng là ai, sao ông lại ở đây?” Chu Trường Thuận ra ngoài vứt rác vô cùng kinh ngạc.

 Giám đốc Hồ quay đầu lại nhìn đối phương, có chút quen mặt nhưng không thể gọi tên, có lẽ là công nhân nào đó ở trong nhà máy. Ông ta nhìn thùng rác trong tay đối phương, lại nhìn sau lưng, thằng cha này được, trong lúc vô tình ông ta đã đến gần khu đổ rác, khó trách đối phương kinh ngạc như vậy!

Giám đốc Hồ cảm thấy không được tự nhiên ném điếu thuốc sắp hút xong ở trên đất, dùng chân dập tắt, ho khan một tiếng: “Ra ngoài đi dạo.” Bỏ lại lời này ông ta chắp tay sau lưng rời đi.

“Đi dạo bên cạnh thùng rác?” Chu Trường Thuận nói thầm một tiếng, thu ánh mắt lại lập tức nhìn thấy một đống tàn thuốc vẫn rất mới ở trên mặt đất, tức khắc líu lưỡi không nói nên lời: “Ai ya, không biết đã hút bao nhiêu điếu, lẽ nào giám đốc lớn cũng có chuyện phiền lòng à?”

Ngày hôm sau, ông ta đã biết lý do. Bởi vì vừa đi làm, ông ta đã nghe các đồng nghiệp đang bàn luận.

“Mấy ông xem tin tức của đài truyền hình tỉnh tối qua chưa?”

“Ông nói chuyện đó sao, tôi xem rồi. Khó trách lúc đó khi rời đi quản lý Thường lại kiên quyết như vậy, nói không làm là không làm!”

“Chứ còn gì nữa, được lên đài truyền hình tỉnh, tôi có thể kiêu hãnh cả đời.”

“Không chỉ vậy, người ta còn được xuất hiện trên nhiều tờ báo. Nếu là tôi thì lập tức liền gom toàn bộ những tờ báo này lại làm một tệp, cất thật kỹ, truyền lại cho con cháu thế hệ mai sau để bọn nó có thể nhìn thấy thời khắc vẻ vang năm đó của ông đây!”

“Thôi tôi xin, Tần lão tam, chỉ bằng bộ dạng của ông, muốn lên tờ báo truyền hình, vậy thì kiếp sau đầu thai làm lại từ đầu đi! Ngay cả giám đốc của chúng ta đời này cũng chưa từng được lên Tân Văn Liên Bố của đài truyền hình tỉnh, ông đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!”

“Nói đến giám đốc, các ông biết không? Tôi nghe nói, Lúc đầu Thường An Toàn từ chức đã cãi nhau với giám đốc, cho nên mới dẫn theo vợ của ông ta về. ”

“Thật hay giả? Vậy giờ chắc chắn trong lòng giám đốc khó chịu muốn chết nhỉ? Nhìn xem quản lý Thường mới rời đi bao lâu mà đã vẻ vang như vậy!”

......

Chu Trường Thuận bị lời nói không đầu không đuôi của mọi người làm cho hoang mang, ông ta túm lấy một cậu trai trẻ: “Tôi nói này Vu Tiểu Bình, rốt cuộc các cậu đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi lại nghe mơ hồ như vậy, chẳng phải quản lý Thường đã từ chức rồi sao? Nghe nói không tìm được việc làm, vợ ông ta mở một cửa hàng nhỏ ở bên đường, đều nói sau này ông ta ăn cơm mềm.”

Vu Tiểu Bình xua tay: "Chú Chu, chú lạc hậu rồi. Quản lý Thường người ta ăn cơm mềm gì chứ, hiện tại người ta phát đạt rồi. Tối qua chú không xem TV à?

Chu Trường Thuận lắc đầu: "TV thì có gì hay, phí tiền.”

“Ông Chu, ông nói xem ông tích góp nhiều tiền như vậy làm gì? Nhà các ông cả hai vợ chồng đều là nhân viên, dù sao cũng nên mua một cái TV, rất nhiều người đều đã đổi TV đen trắng sang TV màu, nhà các ông cũng chưa từng mua một cái TV. Ông xem tin tức này của ông đã lạc hậu rồi, đọc truyện trên tyt miễn phí quay về đi mua một cái TV màu của Lão Sư Phụ đi, chỉ có hơn chín trăm tệ, rất hời.” Một lão công nhân khác càng biết rõ tình hình của Chu Trường Thuận, nói xong tờ báo vào trong tay ông ta: “Tự ông xem đi. Giờ quản lý Thường phát đạt rồi, tối hôm qua đã lên Tân Văn Liên Bố của đài tỉnh, hôm nay rất nhiều tờ báo đều đưa tin về ông ta.”

Chu Trường Thuận cầm tờ báo đọc qua, khỏi phải nói, trên mặt báo thực sự là Thường An Toàn. Chẳng qua là Thường An Toàn như biến thành một người khác, ông ấy mặc âu phục thẳng thớm, trên bức tường rèm sau lưng viết mấy chữ lớn "Nghi thức quyên tặng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ", cảm giác uy phong hơn giám đốc.

Bên dưới bức ảnh là nội dung chính, Chu Trường Thuận sau khi xem xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Khó trách tối hôm qua giám đốc Hồ phải ra tận bãi rác hút thuốc!”

Mấy nhân viên đang đùa giỡn đồng loạt quay đầu, kích động nhìn ông ta: “Chú Chu, chú nói cái gì vậy? Tối qua giám đốc Hồ ra tận bãi rác hút thuốc? Thật sự có chuyện này?”

Chu Trường Thuận gật đầu: “Đúng vậy, tận mắt tôi nhìn thấy.”

“Lúc đó là mấy giờ? Vu Tiểu Bình lập tức truy hỏi.

Chu Trường Thuận cẩn thận nhớ lại một chút: “Hơn tám giờ. Lúc nhà chúng tôi ăn cơm xong vừa mới tám giờ, còn phải dọn dẹp một chút, không sai, chính là hơn tám giờ.”

Vu Tiểu Bình kích động vỗ tay: “Vậy thì đúng rồi. Chắc chắn giám đốc đã xem tin tức, trong lòng không vui bèn chạy ra ngoài hút thuốc, kết quả bị chú Chu bắt gặp được. Chú Chu, lúc ấy sắc mặt giám đốc không dễ nhìn phải không ạ?”

Chu Trường Thuận gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy vừa đi chú đã đếm thử, trên mặt đất có sáu bảy đầu thuốc lá, đều là mới.”

“Hút thuốc giải sầu, chắc chắn là vậy!” Vu Tiểu Bình nói một cách chắc chắn.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, giám đốc ngồi tít trên cao cũng giống như những công nhân bình thường như bọn họ, cũng có lúc phiền muộn, trốn ra bên ngoài hút thuốc.

Còn có người tiết lộ: “Tôi nói với các ông, đồ gốm trong văn phòng của giám đốc hôm qua lại thay đổi, tháng này đã đổi hai bộ, có người tận mắt nhìn thấy thư ký Tống quét mảnh vỡ đồ gốm ra ngoài.”

“Tôi thấy, có lẽ hôm nay thư ký Tống lại phải quét mảnh vỡ ra ngoài rồi!”

Lời này khiến mọi người cười phá lên.

Chu Trường Thuận đau lòng nói: "Sao đồ gốm trong phòng làm việc của giám đốc Hồ lại hỏng nhanh như vậy? Chỗ này phải tốn bao nhiêu tiền?"

“Khụ khụ..." Bỗng nhiên hai tiếng ho nhẹ nặng nề từ cửa truyền đến.

Mọi người nhìn về phía cửa theo bản năng, sau đó tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

Sắc mặt giám đốc Hồ tái mét đứng ở cửa, bên cạnh là thư ký Tống với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ.

Trong lòng thư ký Tống thật sự đã có ý nghĩ muốn chết, mấy người này, đi làm không làm việc cho tốt, tụ tập ở chỗ này nói xấu lãnh đạo, bọn họ bị bắt là đáng đời. Nhưng tâm trạng giám đốc Hồ vốn không tốt, lần này chắc chắn sẽ càng tệ hơn, lát nữa lại muốn nổi giận, thư ký như anh ta đương nhiên sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.

Giám đốc Hồ lạnh lùng quan sát mọi người, ánh mắt như dao, một dao đâm qua những nhân viên ở sau lưng xem trò cười của ông ta, những nơi đi qua, các nhân viên đều cúi đầu, thành thật đến mức giống như chim cút, không còn hưng phấn và cười trên nỗi đau của người khác ở mấy phút trước.

Nhưng điều này không thể làm cho giám đốc Hồ hả giận.

Từ hôm qua đến bây giờ, ông ta đã nghẹn đầy bụng lửa giận, vẫn không tìm được chỗ trút, những người này đã đụng phải họng súng.

Ông ta lạnh lùng trào phúng nói: "Nói đi, sao không nói nữa? Không phải một hai người các cậu biết rất nhiều sao? Nói cho tôi nghe đi!”

Không ai nói gì, trong căn phòng to như vậy yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống.

Giám đốc Hồ bắt đầu chỉ đích danh, ông ta chỉ vào Vu Tiểu Bình trước: "Cậu, Không phải mới vừa rồi còn cười rất vui vẻ sao? Chuyện gì mà vui như vậy, nói đi để cho tôi cũng vui theo!”

Vu Tiểu Bình vội vàng thành thật nhận sai, lắc đầu không ngừng, không nói nổi một câu.

Giám đốc Hồ lại chỉ người khác: "Cậu, cậu, còn có cậu... Nói đi, còn có tin gì để tôi nghe!”

Bầu không khí đầy nghiêm túc và xấu hổ.

Thấy không có ai nói gì, giám đốc Hồ khẽ cười một tiếng, khinh thường nhìn những người này: "Thời gian làm việc lại làm việc riêng, tất cả đều phạm lỗi lớn, thông báo phê bình, tất cả nhân viên nhà máy tự lấy đó làm bài học!”

Lời này vừa nói ra, mấy cậu thanh niên Vu Tiểu Bình lập tức mặt như tro tàn, phạm lỗi lớn sẽ bị ghi lại vào hồ sơ, chịu trừng phạt lớn như vậy, sau này bọn họ đừng hòng thăng chức ở trong nhà máy, thông báo cho cả nhà máy, vậy mặt mũi đều sẽ ném đến nhà bà ngoại, trở về chắc chắn sẽ bị mắng.

Mấy công nhân lớn tuổi càng không thể chấp nhận được, nhất là Chu Trường Thuận, ông ta chịu đựng hai mươi năm trong nhà máy, thật vất vả mới chịu đựng được tổ trưởng trên dây chuyền sản xuất của bọn họ sắp nghỉ hưu, ông ta là người có cơ hội nhất để thế chỗ công việc của tổ trưởng, mỗi tháng tăng mười tệ tiền lương, hơn nữa nói ra cũng dễ nghe, lớn nhỏ cũng đều là quan, nhưng hiện tại vì một câu nói của giám đốc Hồ, tất cả đều trở thành mơ mộng hão huyền, làm sao ông ta có thể chấp nhận.

Chu Trường Thuận nghẹn cổ nói: "Giám đốc, tôi không phục hình phạt này, chúng tôi cũng không làm chậm trễ công việc, đây là thời gian thay ca, mọi người tán gẫu vài câu thì có làm sao? Lúc đi làm bao nhiêu người tán gẫu, đến trễ nghỉ sớm xin nghỉ cũng là chuyện thường xuyên, dựa vào đâu mà chỉ xử phạt mấy người chúng tôi?”

Ông ta đứng ra tranh luận, không hề nghi ngờ đã khiến cho giám đốc Hồ rất khó chịu.

Lửa giận vốn không tiêu tan của giám đốc Hồ lại tăng thêm, ông ta chỉ vào mũi Chu Trường Thuận: "Làm sao? Đi làm lại làm việc riêng, nói chuyện thị phi, còn rảnh rỗi hơn phụ nữ đã có chồng, anh vẫn thích nói lý phải không?”

Chu Trường Thuận không phục nói: "Giám đốc, tôi thừa nhận chúng tôi nói chuyện thị phi của ông ở sau lưng là không đúng, nhưng những lời chúng tôi nói đều là sự thật, cũng không bịa đặt lung tung, hình phạt này của ông quá nghiêm trọng, tôi không chấp nhận!”

Thư ký Tống thật sự muốn quỳ lạy, vật cản này ở đâu ra vậy, ông ta còn chê giám đốc Hồ không đủ khó chịu, không đủ tức giận có phải không? Đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?

Sợ sự việc náo loạn đến mức không thể cứu vãn, thư ký Tống vội vàng kéo ông ta ra phía sau đám người: "Sao lại nói chuyện với giám đốc như vậy? Anh đi làm không nghiêm túc còn thích nói lý à? Nhanh nhận lỗi với giám đốc đi.”

Vừa nói anh ta vừa nháy mắt với Chu Trường Thuận, bảo ông ta nhận lỗi, đừng đối chọi với giám đốc Hồ nữa. Chờ giám đốc hết giận rồi nói sau, nếu hiện tại cứ kiên quyết đối chọi với giám đốc, thật sự là đầu óc có vấn đề.

Nhưng nếu Chu Trường Thuận là người biết nhìn sắc mặt thì sẽ không đến mức tất cả mọi người đều không lên tiếng chỉ có một mình ông ta vẫn sừng sững xông ra như vừa rồi.

Ông ta hất tay thư ký Tống ra, lẩm bẩm nói: "Tôi không sai, đây là thời gian thay ca. Ai trong nhà máy mà không như vậy? Muốn xử phạt thì xử phạt hết, chỉ xử phạt mấy người chúng tôi tôi không phục.”

Chu Trường Thuận năm lần bảy lượt cãi lại khiến cho sự uy nghiêm của giám đốc Hồ mất hết. Mặt mũi giám đốc Hồ tưởng chừng như sắp bùng nổ tức giận, đọc truyện trên tyt miễn phí ông ta chỉ vào Chu Trường Thuận: "Anh không phục cũng phải phục, thư ký Tống, lát nữa thông báo tiếp, thời gian ăn cơm mỗi ngày, phát thanh lặp đi lặp lại về việc xử phạt những người này.”

“Giám đốc, ông lợi dụng việc công để trả thù riêng, ghim chúng tôi vì đã thảo luận về ông sau lưng. Tôi sẽ khiếu nại lên trên!” Chu Trường Thuận không chịu khuất phục nói.

Giám đốc Hồ tức đến mức cả người phát run: "Tôi thấy anh muốn tạo phản rồi, có phải anh thấy Thường An Toàn có tiền đồ cũng không muốn làm nữa? Không muốn làm thì cút, nhà máy không thiếu anh!”

Bị người ta chỉ vào mũi quát to, mặt Chu Trường Thuận nhất thời đỏ bừng, ông ta ngẩng đầu hai mắt đỏ au: "Tôi sẽ không đi, nhà máy này là nhà máy của quốc gia, là nhà máy của đồng chí công nhân chúng tôi, cũng không phải của ông, một mình ông nói không tính!”

Thật sự là nước đổ đầu vịt, da mặt dày như đồng sắt, lần đầu tiên giám đốc Hồ đụng phải người trơ trẽn, không biết nhìn sắc mặt như vậy, nhất thời thật sự bó tay với đối phương.

Thư ký Tống thấy thế, vội vàng tiến lên khuyên ông ta: "Giám đốc, lát nữa tôi báo chuyện này lên trên, trong nhà máy sẽ xử lý, cần gì phải so đo với kẻ lỗ mãng này!”

 

Trong lòng giám đốc Hồ muốn nói, là ông ta muốn so đo sao? Rõ ràng là thứ khốn kiếp này không buông tha cho mình, nếu ông ta không so đo, người khác sẽ coi ông ta là quả hồng mềm mà ai cũng có thể giẫm một cước.

Nhưng hiện tại ông ta cũng bó tay với Chu Trường Thuận, ở lại đây cũng là tự rước nhục vào thân, hừ lạnh một tiếng, giám đốc Hồ phất tay áo bỏ đi.

Trở lại phòng làm việc, ông ta càng nghĩ càng tức giận, giờ một nhân viên quèn cũng có thể trèo lên đầu ông ta, ông ta làm giám đốc thật sự bất lực. Khẩu khí không ra, vậy sau này ông ta làm giám ở trong nhà máy còn có uy tín gì?

"Thư ký Tống, điều tra một chút, tìm cớ đuổi cái thứ vừa rồi đi, tôi không muốn nhìn thấy cái thứ này ở trong nhà máy nữa!"

Trong lòng thư ký Tống không ngừng kêu khổ, vẫn phải kiên trì khuyên ông ta: "Giám đốc, chân trước chúng ta vừa đi chân sau đã đuổi ông ta, truyền ra ngoài quá khó nghe. Hơn nữa ngài cũng thấy đấy, Chu Trường Thuận kia chính là hòn đá trong hố xí vừa cứng vừa thối, nghe nói còn cực kỳ keo kiệt, mất công việc này chẳng phải là muốn mạng của ông ta sao? Chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua, đến lúc đó nếu ông ta đeo bám không ngừng, không chừng truyền ra nhiều lời khó nghe hơn. Theo tôi thấy, trước tiên cứ tạm thời xử lý, qua một thời gian điều ông ta đến bộ phận sát biên giới. Một nhân vật nhỏ, không đáng để ngài chuyện bé xé ra to!”

Lúc này tỉnh táo lại, giám đốc Hồ cũng nhận ra cách làm này của thư ký Tống thích hợp hơn, liền theo bậc thang xuống: "Nể mặt cậu nói thay ông ta, tha cho ông ta một lần. Thư ký Tống, chuyện này giao cho cậu làm.”

Thư ký Tống thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cười nói: "Vâng.”

Sóng gió này ngày hôm đó đã lan truyền ở trong nhà máy. Bởi vì cả gia đình Thường An Toàn vẫn ở khu chung cư phân phối nhà máy sản xuất máy giặt, ngày hôm đó Thường An Toàn đi làm về cũng nghe nói chuyện này, hơn nữa còn không chỉ nghe một phiên bản.

Bởi vì từ khi ông ấy về nhà thì thỉnh thoảng vẫn có hàng xóm và đồng nghiệp cũ đến thăm, có người còn mang theo bình rượu hoặc một túi lạc giòn đi tới, cười hề hề nói: “Lão Thường à, không bận chứ, chúng ta uống một ly đi?”

Người đã đến cửa rồi, Thường An Toàn cũng ngại từ chối, chỉ có thể mở cửa để mọi người đi vào.

Sau khi hai chén rượu Thiệu Hưng xuống bụng thì bắt đầu nói chuyện. Có người kể với ông ấy rằng hôm nay giám đốc Hồ đã bắt được người nói xấu sau lưng ông ta, nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, tuyên bố nhà máy phải chấn chỉnh lại kỷ luật làm việc, cũng có người đi nghe ngóng xem Thường An Toàn đã tốn bao nhiêu tiền một tháng ở cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, đương nhiên câu hỏi được hỏi nhiều nhất vẫn là làm sao mà ông ấy được lên TV báo chí.

Nếu là trước đây, Thường An Toàn nghe nói giám đốc Hồ bị ấm ức như vậy cũng chỉ có thể thùng rỗng kêu to mà giơ cao đánh khẽ, buông bỏ chuyện này xuống, nhất định ông ấy sẽ rất hả hê, thậm chí sẽ hùa theo nói mấy câu về giám đốc Hồ.

Nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy rất vô vị. Có thể là đi theo Diệp Mạn nên tầm nhìn được mở rộng rồi, thế giới mà ông ấy suy nghĩ, theo đuổi trong lòng và trong tâm cũng không giống nhau.

Giống như giám đốc Hồ và người của nhà máy sản xuất máy giặt vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ân oán với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà, thậm chí sau khi uống say có người còn đoán rằng, Diệp Mạn cố tình để ông ấy tham dự hoạt động trên TV chính là để khiến giám đốc Hồ mất mặt. Suy cho cùng thì đây là do ban đầu giám đốc Hồ có mắt không tròng, chê bôi ông ấy, kết quả chớp mắt một cái thì ông ấy đã đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, phát triển tốt hơn, chưa được mấy ngày đã lên TV rồi lại lên báo, phong quang vô hạn, đây không phải là làm bẽ mặt giám đốc Hồ sao?

Thường An Toàn đoán có lẽ giám đốc Hồ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng sự thật không phải như vậy, để ông ấy lộ mặt quả thật là cố ý sắp xếp, nhưng không có liên quan chút gì đến giám đốc Hồ và nhà máy sản xuất máy giặt cả.

Bọn họ bao gồm cả giám đốc Hồ vẫn đang ghi hận cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, hơn nữa Diệp Mạn đã ném bọn họ ra phía sau đầu rồi. Trong mắt của cô chỉ có sự phát triển của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, mỗi ngày hết lòng hết sức, dốc hết tâm tư cũng là làm thế nào để cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ lớn mạnh hơn, căn bản không có thời giờ chú ý đến chút ân oán này!

Đây mới là tầm nhìn xa và tấm lòng rộng lượng mà một người cầm lái của một doanh nghiệp nên có!

Thường An Toàn cảm thấy trong nửa tháng ngắn ngủi này, ông ấy đã học được rất nhiều rất nhiều ở chỗ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ rồi, còn nhiều hơn cả những gì mà ông ấy học được trong mười năm qua.

Cho dù là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể sẽ gặp thất bại, công việc lương cao của ông ấy cũng không duy trì được bao lâu nhưng ông ấy không hối hận khi đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ!

Đêm này ngay cả khi ở cùng với mấy nhóm khách, nhưng rượu của ông ấy càng uống thì càng tỉnh, cảm giác cả đời cũng chưa bao giờ tỉnh táo như vậy!

Đối với nhân viên của nhà máy sản xuất máy giặt, tin tức này cũng chỉ là một sự điều chỉnh của cuộc sống nhàm chán thôi, hóng chuyện, sự thảo luận qua rồi thì cũng hết.

Nhưng đối với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và những nhân viên có liên quan thì lại hoàn toàn không phải như vậy.

Ngày thứ ba sau khi tin tức được phát ra, các tờ báo lớn cũng lần lượt gửi đến các khu vực trong toàn tỉnh, điện thoại của cửa hàng chính của đồ điện Lão Sư Phụ lại nổ tung, đều là những đại lý nhìn thấy thông tin từ tin tức gọi đến hỏi khi nào bán điều hòa không khí, giá cả bao nhiêu.

Mặc dù nơi mà các đại lý ở khá hẻo lánh, thuộc về huyện nhỏ kinh tế không phát triển nhưng trong huyện cũng có không ít nhân viên công chức, nhân viên doanh nghiệp nhà nước, đọc truyện trên tyt miễn phí còn có một ít người xuống biển buôn bán làm giàu trước. Những người này cũng có nhu cầu về điều hòa không khí, làm đại lý đồ điện, đương nhiên bọn họ hy vọng sản phẩm của mình hoàn thiện, bao phủ mọi mặt của thị trường, kiếm được nhiều tiền hơn.

Chỉ là bởi vì thị trường của huyện quá nhỏ, số lượng mà bọn họ cần quá ít không có tư cách đàm phán với nhà máy, không lấy được giá ưu đãi, chỉ có thể từ bỏ. Nhưng bây giờ cửa hàng đồ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có mục đích này, đương nhiên bọn họ rất phấn khích.

Diệp Mạn kêu Chung Tiểu Cẩm thống nhất trả lời bọn họ, vẫn đang trong quá trình bàn bạc, đợi xác nhận xong sẽ thông báo cho mọi người, nói mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Thường An Toàn đến cửa hàng thì phát hiện, dường như điện thoại của văn phòng Diệp Mạn không hề ngừng lại, vừa mới đặt xuống thì lại vang rồi. Ông ấy bối rối hỏi: “Đây là có chuyện gì thế?”

“Đều là các đại lý, hỏi chuyện điều hòa không khí.” Diệp Mạn giải thích đơn giản một câu. “Chúng ta ra ngoài nói đi, ở đây ồn quá.”

Hai người dứt khoát đi đến bên đường, đứng dưới ánh nắng ấm áp bắt đầu nói chuyện công việc.

Thường An Toàn nói: “Giám đốc Diệp, trước mắt vẫn không có nhà máy nào chủ động liên lạc với chúng ta cả. Chờ đợi như thế cũng không phải là cách, tôi mang tư liệu và báo cáo tích cực có liên quan của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đi liên hệ với nhà máy mới.”

Tin tức trên TV trước rồi mới đến báo, tối qua báo mới được phát ra, nơi xa hơn thì cần hôm nay, thậm chí là ngày mai mới nhận được báo. Muốn Diệp Mạn nói mà, Thường An toàn quá vội rồi, có thể là nghĩ muốn lập thành tích sớm một chút. Diệp Mạn cũng không đánh tan sự tích cực của ông ta, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, chú xác định mục tiêu chứ?”

“Có chứ.” Thường An Toàn lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho Diệp Mạn. “Tôi đã tra rồi, tỉnh chúng ta còn có một nhà máy điều hòa không khí nhỏ, đến lúc đó tôi đi xem thử. Nhưng điều mà tôi quan tâm nhất vẫn là nhà máy điều hòa không khí ở tỉnh Thông này, quy mô của nhà máy này khá lớn.”

Diệp Mạn nhìn một cái, gật đầu: “Được, chú cũng đừng đi một mình, chọn ra vài người trong số nhân viên được tuyển đi cùng đi.”

Thường An Toàn gật đầu: “Vậy chúng tôi đi thu dọn một chút, hôm nay xuất phát.”

Diệp Mạn đi cùng ông ta.

Nhưng cuối cùng Thường An Toàn không đi được, bởi vì khi sắp đến trưa, có hai gương mặt xách cặp tài liệu đến cửa của cửa hàng chính.

Bọn họ vừa đến nơi thì nhìn thông báo tuyển dụng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trước, sau đó bước vào cửa hàng, lễ phép hỏi: “Xin hỏi quản lý Thường Thường An Toàn có ở đây không?”

Chung Tiểu Cầm vừa nghe là người đến tìm Thường An Toàn thì lập tức đoán ra thân phận của hai người, cười dịu dàng nói: “Quản lý Thường đi ăn cơm rồi, các anh ngồi đợi ở văn phòng một lát nhé, tôi đi thông báo cho ông ấy ngay.”

Sau khi Chung Tiểu Cầm dẫn hai người vào văn phòng của Diệp Mạn thì vội vàng kêu người rót trà, sau đó tự mình lặng lẽ liên lạc với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, người của nhà máy điều hòa không khí đến rồi, chỉ đích danh muốn gặp quản lý Thường.”

Diệp Mạn nhận được thông tin nói: “Chị về ngay, em cử người đến nhà quản lý Thường kêu ông ấy đừng đi công tác, đến cửa hàng trước đi. Sau khi sắp xếp xong, em thay chị tiếp khách trước đi.”

Chung Tiểu Cầm vội vàng đáp vâng.

Hai mươi phút sau, Diệp Mạn sải bước vào trong cửa hàng, đi thẳng vào văn phòng.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Chung Tiểu Cẩm thở phào một hơi, vội vàng đứng dậy cười nói: “Giám đốc Diệp, chị về rồi! Quản lý Thôi, trợ lý Lương, đây là giám đốc Diệp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi.”

Diệp Mạn cười đưa tay về phía hai người: “Quản lý Thôi, trợ lý Lương, xin chào, thật ngại quá, để các anh đợi lâu rồi. Vốn dĩ chiều nay quản lý Thường định đi công tác nên không có ở văn phòng, tôi đã cho người đi tìm ông ấy rồi, một lát nữa ông ấy sẽ qua đây, có chuyện gì thì các anh cứ nói trước với tôi.”

Mặc dù quản lý Thôi và trợ lý Lương đều ngạc nhiên trước sự trẻ tuổi của Diệp Mạn nhưng cũng hiểu rõ cô giám đốc này càng có thể làm chủ hơn quản lý Thường, bèn ngồi xuống tự giới thiệu: “Giám đốc Diệp, xin chào, chúng tôi là nhân viên của bộ phận bán hàng máy điều hòa không khí Phi Tuyết, lần trước đã từng gặp quản lý Thường, chỉ là hai bên có chút bất đồng nên không thể đạt được thống nhất ý kiến. Nhưng nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết chúng tôi vô cùng hứng thú với cách marketing và mạng lưới bán hàng gần như phủ khắp tỉnh của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cũng rất chân thành hy vọng có thể hợp tác với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.”

Diệp Mạn mỉm cười nói: “Khi về quản lý Thường đã nói với tôi rồi, sự bất đồng của hai bên chúng ta chủ yếu là về giá cả, phải không?”

Quản lý Thôi gật đầu: “Đúng vậy, giám đốc Diệp, các cô còn cần chúng tôi giúp đỡ các cô đào tạo nhân viên bảo trì, lại cần cung cấp linh kiện, giá này thật sự rất thấp rồi, chúng tôi thật sự không có đưa giá cao. Nguyên vật liệu, dây chuyền sản xuất, điện nước nhân lực v.v... Chi phí đều bị hạn chế ở đây, không phải chúng tôi không muốn hạ giá, điều này thật sự rất khó!”

Diệp Mạn chậm rãi gật đầu: “Tôi hiểu. Nhưng mà, ban đầu chúng tôi tìm nhà máy sản xuất máy giặt, máy giặt được bán trên thị trường với giá hơn sáu trăm, giá bán lẻ mà bọn họ đưa là sáu trăm tệ, một xu cũng không thiếu, nói cái gì là không có lãi, chi phí ở đó, những chuyện sau này thì mọi người đều biết rồi. Quản lý Thôi, tôi tin rằng giá này vẫn còn chỗ cần thương lượng.”

Đối mặt với sự mạnh mẽ của Diệp Mạn, quản lý Thôi biến sắc, may mà tối qua nhà máy bọn họ đã họp tiến hành thảo luận về chuyện này rồi, lãnh đạo phía trên đã có quyết định cho cửa hàng đồ diện Lão Sư Phụ cái giá rẻ hơn. Hôm nay anh ta đến là vì cái này nên không cũng tính là quá khó khăn.

Xoa xoa mũi, quản lý Thôi nói: “Giám đốc Diệp, chúng tôi đây làm sao có thể so với nhà máy sản xuất máy giặt được chứ. Cái điều hòa không khí mà các cô nhìn trúng, về cơ bản giá trên thị trường khoảng một nghìn chín đến hai nghìn hai tệ, chúng tôi chỉ đưa giá một nghìn bảy tệ cho các cô, mỗi cái có lãi gộp ít nhất là hai trăm tệ. Đương nhiên, xem xét đến rất nhiều đại lý ở huyện nhỏ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, vì để mở rộng điều hòa không khí của nhà máy chúng ta, lãnh đạo của chúng tôi đã nói rồi, chuyện đặc biệt thì dùng cách đặc biệt để làm, mỗi cái sẽ giảm thêm năm mươi tệ. Giám đốc Diệp, chúng tôi thật sự chân thành muốn hợp tác với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, giá này cũng là giá thấp nhất mà chúng tôi có thể đưa ra rồi, gần như có thể nói là thiệt về tiền bạc nhưng đạt được tác dụng của quảng cáo, cũng chính là vì muốn kết bạn cùng cô, giám đốc Diệp.”

Kiếp trước không biết đã nhìn thấy bao nhiêu cách chiết khấu bán hàng của cửa hàng, ngày ngày kêu gào không kiếm tiền, bán lỗ vốn vì để kết bạn với người bán hàng, lời này của quản lý Thôi cũng chỉ để lừa mấy người ngoài nghề thôi.

Diệp Mạn còn lâu mới tin, làm gì có chuyện nhà máy sản xuất tư nhân làm từ thiện không kiếm tiền đâu chứ, lại cũng chẳng phải rảnh rỗi gì! Cô đoán lần trước quản lý Thôi cũng nói như thế với Thường An Toàn, đọc truyện trên tyt miễn phí nhiều nhất là đổi lời thoại thôi. Cô định chuẩn bị tiếp tục mặc cả, Thường An Toàn xách túi, cát bụi đường xa vội vàng đi đến.

Hai người vừa nhìn thấy Thường An Toàn thì lập tức đứng vậy chào hỏi: “Quản lý Thường, lại gặp mặt rồi.”

Thường An Toàn cười ha ha nói: “Quản lý Thôi, trợ lý Lương, sao các anh qua mà không nói trước cho tôi biết một biết, tôi đến trạm xe đón các anh!”

“Lần sau nhất định sẽ báo, quản lý Thường xách túi định đi đâu xa sao?" Ánh mắt của quản lý Thôi rơi trên túi căng phồng của Thường An Toàn.

Thường An Toàn ngại ngùng lấy vé xe ra: “Vốn định đi tới huyện Đông Đài, nhưng chẳng phải là các anh đã đến rồi sao? Ngày khác lại đi xem thử.”

Không phải trong huyện Đông Đài có một trong những nhà máy điều hòa không khí duy nhất toàn tỉnh sao?

Quản lý Thôi và trợ lý Lương lập tức tìm được điểm mấu chốt trong đó, phía cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không hài lòng với giá cả nên muốn tìm nhà máy khác.

Anh ta lập tức cười nói: “Vậy thì không khéo rồi, chúng tôi làm lỡ quản lý Thường rồi. Quản lý Thường, chú đến vừa đúng lúc, tôi đang nói về giá cả của điều hòa không khí với giám đốc Diệp đây, bộ phận bán hàng của chúng tôi đặc biệt đến xin lãnh đạo, lãnh đạo đã đồng ý rồi, mỗi chiếc giá nhập hàng sẽ rẻ thêm năm mươi tệ, quản lý Thường thấy được không?”

Thường An Toàn vô thức nhìn về phía Diệp Mạn, thấy Diệp Mạn không lên tiếng, ông ấy đã hiểu được Diệp Mạn không vừa ý với cái giá này.

Thường An Toàn đặt túi xuống, ngồi xuống chiếc ghế bên phải của quản lý Thôi, cười ha ha nói: “Cảm ơn quản lý Thôi, thật là làm phiền anh quá rồi. Nhưng mà... Anh biết cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi là kinh doanh nhỏ mà, chủ yếu đối mặt với các khách hàng cấp thấp, cái giá này quá cao rồi, không chịu nổi. Quản lý Thôi, anh xem thử có thể rẻ thêm chút nữa không? Sau này hai đơn vị chúng ta hợp tác lâu dài, số lượng cần cũng không phải là mười mấy chiếc, số lượng lớn như vậy cũng cần phải giảm cho chúng tôi một chút, anh nói xem đúng không?”

“Không phải đâu, quản lý Thường, đã rất rẻ rồi, thật đó, đổi thành người khác thì không lấy được cái giá rẻ vậy đâu.” Trợ lý Lương nhìn gương mặt đầy vẻ khó xử của quản lý Thôi, cười khổ nói: “Quản lý Thường, chú xem chúng tôi đặc biệt từ nơi xa đến đây tìm các chú, thật lòng muốn làm ăn cùng các chú, nếu có thể giảm hơn nữa thì chúng tôi nhất định sẽ giảm.”

Nghe thấy lời này, Thường An Toàn liếm môi, có chút khó xử: “Đây... Các anh cũng thật sự có chỗ khó của các anh, chỉ là cái giá này thật sự có chút cao với chúng tôi. Như thế này đi, quản lý Thôi, trợ lý Lương, các anh cho chúng tôi chút thời gian, tôi với giám đốc Diệp xem xét lại, mấy ngày nữa sẽ trả lời cho các anh, được chứ?”

Đương nhiên là không được! Rõ ràng là Thường An Toàn muốn đi tìm một nhà máy khác, lúc này mà đợi vài hôm nữa thì rất có thể cuộc kinh doanh này xong rồi.

Sông có khúc, người có lúc, những lời mà lúc trước bọn họ nói với Thường An Toàn đã bị trả lại toàn bộ hôm nay.

Sắc mặt của hai người quản lý Thôi có chút khó coi, cuối cùng quản lý Thôi nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Quản lý Thường, không cần đợi mấy ngày nữa, hôm nay chúng ta mỗi người lùi một bước, giảm thêm năm mươi là một nghìn sáu, như này được rồi chứ? Đây là cái giá mà không thể lấy được ở đâu nữa đâu, tôi mà lừa chú thì tôi là đồ con rùa!”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, trong chốc lát giá cả đã giảm mỗi chiếc một trăm tệ, Thường An Toàn nói trong lòng, cách thức của những nhà máy này cũng thật nhiều. Nhớ hồi đầu, quản lý Thôi cũng là một bộ dạng thề thốt rẳng một nghìn bảy chính là giá thấp nhất rồi.

Nhưng quả thật một nghìn sáu là khá thấp so với giá thị trường. Thường An Toàn cân nhắc một lúc, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Mạn, muốn tìm một vài ám thị từ chỗ của cô, bởi vì người của điều hòa không khí Phi Tuyết đến quá đột ngột, ông ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt lý do thoái thác!

Diệp Mạn nhìn ông ấy một cái, chống cằm từ từ nói: “Một nghìn tư một cái!”

Lời vừa nói ra, đừng nói là hai người quản lý Thôi, ngay cả Thường An Toàn cũng bị làm cho giật mình. Cô mặc cả cũng quá mãnh liệt rồi, trong chốc lát đã là hai trăm tệ, thấp hơn gần một phần ba giá trị trường.

Bây giờ sắc mặt của hai người quản lý Thôi thật sự rất khó coi, nụ cười cũng biến mất.

“Giám đốc Diệp, cô đây là đang đùa sao?” Quản lý Thôi có chút tức giận nói.

Cái giá vô lý như vậy, anh ta cảm thấy Diệp Mạn đang đùa giỡn với anh ta, căn bản không có thành tâm muốn kinh doanh với điều hòa không khí Phi Tuyết của bọn họ chút nào.

Diệp Mạn bình tĩnh nhìn anh ta nói: “Quản lý Thôi, từ đó giờ tôi không lấy việc công ra để giỡn.”

“Vậy cô...” Quản lý Thôi tức giận nói: “Làm gì có ai đòi giá trên trời như cô chứ? Trong chốc lát đã mặc cả mấy trăm, chúng tôi đây chỉ là một loại điều hòa không khí cấp thấp giá rẻ, giá này của cô ai mà chịu nổi chứ! Giám đốc Diệp, tôi nói thật với cô, cái giá này của cô tuyệt đối không thể được, cô tìm nhà máy khác cũng không lấy nổi.”

Anh ta vẫn cảm thấy Diệp Mạn đang làm khó anh ta, quá vô lý rồi.

Diệp Mạn nói một cách chậm rãi: “Nếu như tôi hứa rằng mùa hè bán được bao nhiêu cái điều hòa không khí thì mùa đông sẽ nhập bao nhiêu cái, lấy tháng chín làm giới hạn, cho đến cuối năm thì dừng! Quản lý Thôi, cộng thêm điều kiện này, một nghìn tư được không?”

Quản lý Thôi cẩn thận suy nghĩ một lúc ý nghĩa trong lời nói của Diệp Mạn: “Ý cô là, mùa đông các cô cũng bán điều hòa không khí?”

“Bán hay không là chuyện của tôi, nhưng tôi cam kết số lượng điều hòa không khí tương ứng mà mua vào mùa đông vẫn là giá một nghìn tư. Quản lý Thôi, chúng ta đều hiểu rõ, tính theo mùa của việc bán điều hòa không khí rất mạnh, tháng sáu bảy tám là thời kỳ cao điểm, khoảng thời gian mùa đông cho đến đầu xuân là mùa kinh doanh không chạy, phía Bắc có lò sưởi, không dùng đến điều hòa không khí, hiệu quả sưởi ấm của điều hòa không khí ở phía nam không tốt bằng hiệu quả làm mát, người mua cũng vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng nhà máy của các anh vẫn cần hoạt động, nhiều nhân viên như thế cũng phải sắp xếp mọi việc để làm, nhưng tồn kho nhà máy cũng có hạn, không thể cứ sản xuất mãi được, tất cả đều chất đống ở trong nhà máy cả, mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi có thể cam kết rằng trong mùa kinh doanh không chạy sẽ giúp đỡ giải quyết một bộ phận hàng tồn kho, mùa đắt hàng các anh cũng nên cho chút ưu đãi mới phải chứ.” Diệp Mạn cười nói.

Sau khi quản lý Thôi nghe xong thì trầm ngâm, Diệp Mạn thực sự đã chỉ ra trọng điểm. Đến mùa đông điều hòa không khí của bọn họ dù rẻ cũng không có cửa hàng nào chịu lấy hàng, bởi vì không bán được, đọc truyện trên tyt miễn phí nhập hàng trước mấy tháng sẽ chiếm được rất nhiều vốn lưu động, còn cần có nhà kho tương ứng để trữ. Những thứ này đều cần chi phí, đối với những cửa hàng có dòng tiền không quá dư dả thì nhất định sẽ không muốn làm loại chuyện này.

Đề nghị này của Diệp Mạn thật sự rất hấp dẫn, chỉ lại giá cả hơi thấp một chút.

Anh ta có chút khó xử nói: “Giám đốc Diệp, đề nghị này của cô rất tốt, chỉ là giá cả thật sự quá thấp rồi, tôi không lừa cô, cô xem thử giá có thể cao một chút không?”

Diệp Mạn cười nhạt nói: “Quản lý Thôi, chúng tôi giúp anh tiêu hóa hàng tồn kho khi trái mùa, giá này không thấp, không bằng anh về phản ánh lại với trong nhà máy một chút đi rồi hãy nhắn tin cho tôi. Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có số điện thoại của tôi và số điện thoại của văn phòng, tôi chờ tin tốt của quản lý Thôi.”

Cô thực sự đã định chắc nhà máy điều hòa không khí của bọn họ rồi. Quản lý Thôi nhận lấy danh thiếp, trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, làm thế nào cũng không ngờ được, vốn dĩ anh ta đến để thuyết phục Thường An Toàn, cuối cùng lại bị Diệp Mạn thuyết phục rồi.

Chương kế tiếp