Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn
Chương 128: Lên TV
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong cả nhà
giám đốc Hồ ngồi trên sofa xem TV. Đài truyền hình tỉnh đang phát sóng
trong chiếc TV màu 21 inch, xen kẽ một số quảng cáo sau chương trình Tân Văn
Liên Bố, ngay sau đó là Tân Văn Liên Bố tỉnh Vân Trung, sau mười mấy phút phát
sóng tin tức, trong TV đột nhiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Vợ giám đốc Hồ nhìn chăm chú mấy
giây, cảm thấy rất quen thuộc, chỉ vào TV hỏi: “Ông Hồ, tôi nhìn người này
trông quen quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó, là người ở nhà máy của các ông
à?” Nhìn Thường An Toàn mặc âu phục giày
da đứng trên thảm đỏ, nói chuyện tự tin ung dung, tâm trạng giám đốc Hồ cực kỳ
xấu, mím chặt môi nói: “Không quen!” Nhưng một giây sau đã bị lời dẫn
giải của người dẫn chương trình vả vào mặt. “Buổi trưa hôm nay, cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ đã cử Thường An Toàn là quản lý kinh doanh của bộ phận ngành hàng
điều hòa không khí đại diện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ quyên góp một triệu tệ
cho đại học Vân Trung để thi công tòa nhà dạy học, đã phá vỡ kỷ lục quyên góp
cho các trường cao đẳng và đại học của doanh nghiệp tư nhân ở tỉnh ta cho đến
nay. Đồng chí Phương Văn Chính - Phó hiệu trưởng thường vụ trường đại học Vân
Trung bày tỏ...” “Một triệu!” Vợ giám đốc Hồ vô cùng
kinh ngạc, kéo tay áo giám đốc Hồ: “Thường An Toàn, tôi biết, không phải là
đồng chí ở bộ phận kinh doanh ở nhà máy của các ông sao? Sao ông nói không
quen? Xảy ra chuyện gì vậy, ông ta không phải là người ở nhà máy của các ông à?
Sao lại chạy đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ?” Trong lòng giám đốc Hồ vốn đã không
vui vẻ, còn bị vợ chọc trúng nỗi đau thì càng khó chịu hơn, hất tay của bà ấy
ra và nói với giọng ồm ồm: “Đừng hỏi tôi, tôi không biết.” Vợ của giám đốc Hồ nhìn chằm chằm
vào TV, trong miệng đang cắn hạt dưa, khó hiểu nói: “ Sao ông lại không biết?
Hồi trước không phải ông còn mắng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đó ở nhà sao? Sao
thuộc hạ của ông lại chạy sang bên phía đối thủ rồi?” Hôm nay không thể nói chuyện được
rồi! Giám đốc Hồ đứng lên: “Tôi còn có
chút việc cần phải xử lý, đừng làm phiền tôi.” Nói xong lập tức chạy vào thư phòng
giống như chạy nạn. Nhưng ở trong thư phòng cũng không
yên ổn, bên ngoài truyền đến tiếng thảo luận xì xà xì xầm của vợ và con gái
ông ta. “Con gái, con nói xem rốt cuộc cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ này giàu đến mức nào? Một triệu nói quyên góp liền
quyên góp, ai ya, đó là một triệu đấy, nhà máy của cha con to như vậy, cả đời
cũng không thể kiếm được tiền nhiều như vậy! “Người ta có thể quyên góp một
triệu, vậy có thể chứng tỏ rằng chút tiền đó đối với người ta chỉ là chút lòng
thành. Đừng nói là cả đời, cha con mười đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền
như thế.” “Chao ôi, cũng đúng, làm gì có ai
chỉ có ngót nghét một nghìn lại cam lòng quyên góp một triệu? Nghe nói giám đốc
của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đó cũng trạc tuổi con còn đến từ một huyện nhỏ,
con nói xem sao cô ấy lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Cha mẹ của cô ấy thật
sự rất may mắn, sinh được đứa con gái tài giỏi như vậy, giỏi hơn so với nhiều
cậu con trai.” ..... Giám đốc Hồ nghe được vợ và con gái
trái một câu phải một câu khen ngợi Diệp Mạn, từng câu từng chữ như đâm vào
tim, đã sắp bùng nổ. Ở nhà cũng không yên tĩnh, giám đốc Hồ cầm áo khoác, đẩy
cửa ra rồi tìm một cái cớ: “Trong nhà máy có chút việc, tôi đi ra ngoài một
chuyến, hai người đi ngủ sớm một chút.” Ra khỏi nhà, ông ta luôn có cảm giác
ai cũng cười nhạo nhìn ông ta, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ ai nên dứt
khoát tìm một chỗ không người hút thuốc, nhưng mới hút được mấy điếu đột nhiên
ánh sáng của đèn pin chiếu đến. “Giám đốc Hồ, là ông à, tôi còn
tưởng là ai, sao ông lại ở đây?” Chu Trường Thuận ra ngoài vứt rác vô cùng kinh
ngạc. Giám đốc Hồ quay đầu lại nhìn đối phương, có
chút quen mặt nhưng không thể gọi tên, có lẽ là công nhân nào đó ở trong nhà
máy. Ông ta nhìn thùng rác trong tay đối phương, lại nhìn sau lưng, thằng cha
này được, trong lúc vô tình ông ta đã đến gần khu đổ rác, khó trách đối phương
kinh ngạc như vậy! Giám đốc Hồ cảm thấy không được tự
nhiên ném điếu thuốc sắp hút xong ở trên đất, dùng chân dập tắt, ho khan một
tiếng: “Ra ngoài đi dạo.” Bỏ lại lời này ông ta chắp tay sau lưng rời đi. “Đi dạo bên cạnh thùng rác?” Chu
Trường Thuận nói thầm một tiếng, thu ánh mắt lại lập tức nhìn thấy một đống tàn
thuốc vẫn rất mới ở trên mặt đất, tức khắc líu lưỡi không nói nên lời: “Ai ya,
không biết đã hút bao nhiêu điếu, lẽ nào giám đốc lớn cũng có chuyện phiền lòng
à?” Ngày hôm sau, ông ta đã biết lý do.
Bởi vì vừa đi làm, ông ta đã nghe các đồng nghiệp đang bàn luận. “Mấy ông xem tin tức của đài truyền
hình tỉnh tối qua chưa?” “Ông nói chuyện đó sao, tôi xem rồi.
Khó trách lúc đó khi rời đi quản lý Thường lại kiên quyết như vậy, nói không
làm là không làm!” “Chứ còn gì nữa, được lên đài truyền
hình tỉnh, tôi có thể kiêu hãnh cả đời.” “Không chỉ vậy, người ta còn được
xuất hiện trên nhiều tờ báo. Nếu là tôi thì lập tức liền gom toàn bộ những tờ
báo này lại làm một tệp, cất thật kỹ, truyền lại cho con cháu thế hệ mai sau để
bọn nó có thể nhìn thấy thời khắc vẻ vang năm đó của ông đây!” “Thôi tôi xin, Tần lão tam, chỉ bằng
bộ dạng của ông, muốn lên tờ báo truyền hình, vậy thì kiếp sau đầu thai làm lại
từ đầu đi! Ngay cả giám đốc của chúng ta đời này cũng chưa từng được lên Tân
Văn Liên Bố của đài truyền hình tỉnh, ông đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!” “Nói đến giám đốc, các ông biết
không? Tôi nghe nói, Lúc đầu Thường An Toàn từ chức đã cãi nhau với giám đốc,
cho nên mới dẫn theo vợ của ông ta về. ” “Thật hay giả? Vậy giờ chắc chắn
trong lòng giám đốc khó chịu muốn chết nhỉ? Nhìn xem quản lý Thường mới rời đi
bao lâu mà đã vẻ vang như vậy!” ...... Chu Trường Thuận bị lời nói không
đầu không đuôi của mọi người làm cho hoang mang, ông ta túm lấy một cậu trai
trẻ: “Tôi nói này Vu Tiểu Bình, rốt cuộc các cậu đang nói cái gì vậy? Tại sao
tôi lại nghe mơ hồ như vậy, chẳng phải quản lý Thường đã từ chức rồi sao? Nghe
nói không tìm được việc làm, vợ ông ta mở một cửa hàng nhỏ ở bên đường, đều nói
sau này ông ta ăn cơm mềm.” Vu Tiểu Bình xua tay: "Chú Chu,
chú lạc hậu rồi. Quản lý Thường người ta ăn cơm mềm gì chứ, hiện tại người ta
phát đạt rồi. Tối qua chú không xem TV à? Chu Trường Thuận lắc đầu: "TV
thì có gì hay, phí tiền.” “Ông Chu, ông nói xem ông tích góp
nhiều tiền như vậy làm gì? Nhà các ông cả hai vợ chồng đều là nhân viên, dù sao
cũng nên mua một cái TV, rất nhiều người đều đã đổi TV đen trắng sang TV màu,
nhà các ông cũng chưa từng mua một cái TV. Ông xem tin tức này của ông đã lạc
hậu rồi, đọc truyện trên tyt miễn phí quay về đi mua một cái TV màu của Lão
Sư Phụ đi, chỉ có hơn chín trăm tệ, rất hời.” Một lão công nhân khác càng biết
rõ tình hình của Chu Trường Thuận, nói xong tờ báo vào trong tay ông ta: “Tự
ông xem đi. Giờ quản lý Thường phát đạt rồi, tối hôm qua đã lên Tân Văn Liên
Bố của đài tỉnh, hôm nay rất nhiều tờ báo đều đưa tin về ông ta.” Chu Trường Thuận cầm tờ báo đọc qua,
khỏi phải nói, trên mặt báo thực sự là Thường An Toàn. Chẳng qua là Thường An
Toàn như biến thành một người khác, ông ấy mặc âu phục thẳng thớm, trên bức
tường rèm sau lưng viết mấy chữ lớn "Nghi thức quyên tặng cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ", cảm giác uy phong hơn giám đốc. Bên dưới bức ảnh là nội dung chính,
Chu Trường Thuận sau khi xem xong, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Khó trách tối hôm qua
giám đốc Hồ phải ra tận bãi rác hút thuốc!” Mấy nhân viên đang đùa giỡn đồng
loạt quay đầu, kích động nhìn ông ta: “Chú Chu, chú nói cái gì vậy? Tối qua
giám đốc Hồ ra tận bãi rác hút thuốc? Thật sự có chuyện này?” Chu Trường Thuận gật đầu: “Đúng vậy,
tận mắt tôi nhìn thấy.” “Lúc đó là mấy giờ? Vu Tiểu Bình lập
tức truy hỏi. Chu Trường Thuận cẩn thận nhớ lại
một chút: “Hơn tám giờ. Lúc nhà chúng tôi ăn cơm xong vừa mới tám giờ, còn phải
dọn dẹp một chút, không sai, chính là hơn tám giờ.” Vu Tiểu Bình kích động vỗ tay: “Vậy
thì đúng rồi. Chắc chắn giám đốc đã xem tin tức, trong lòng không vui bèn chạy
ra ngoài hút thuốc, kết quả bị chú Chu bắt gặp được. Chú Chu, lúc ấy sắc mặt
giám đốc không dễ nhìn phải không ạ?” Chu Trường Thuận gật đầu: “Đúng vậy,
ông ấy vừa đi chú đã đếm thử, trên mặt đất có sáu bảy đầu thuốc lá, đều là
mới.” “Hút thuốc giải sầu, chắc chắn là
vậy!” Vu Tiểu Bình nói một cách chắc chắn. Tất cả mọi người đều nở nụ cười,
giám đốc ngồi tít trên cao cũng giống như những công nhân bình thường như bọn
họ, cũng có lúc phiền muộn, trốn ra bên ngoài hút thuốc. Còn có người tiết lộ: “Tôi nói với các ông, đồ gốm trong văn
phòng của giám đốc hôm qua lại thay đổi, tháng này đã đổi hai bộ, có người tận
mắt nhìn thấy thư ký Tống quét mảnh vỡ đồ gốm ra ngoài.” “Tôi thấy, có lẽ hôm nay thư ký Tống lại phải quét mảnh vỡ
ra ngoài rồi!” Lời này khiến mọi người cười phá lên. Chu Trường Thuận đau lòng nói: "Sao đồ gốm trong phòng
làm việc của giám đốc Hồ lại hỏng nhanh như vậy? Chỗ này phải tốn bao nhiêu
tiền?" “Khụ khụ..." Bỗng nhiên hai tiếng ho nhẹ nặng nề từ cửa
truyền đến. Mọi người nhìn về phía cửa theo bản năng, sau đó tất cả mọi
người ngây ra như phỗng. Sắc mặt giám đốc Hồ tái mét đứng ở cửa, bên cạnh là thư ký
Tống với vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bọn họ. Trong lòng thư ký Tống thật sự đã có ý nghĩ muốn chết, mấy
người này, đi làm không làm việc cho tốt, tụ tập ở chỗ này nói xấu lãnh đạo,
bọn họ bị bắt là đáng đời. Nhưng tâm trạng giám đốc Hồ vốn không tốt, lần này
chắc chắn sẽ càng tệ hơn, lát nữa lại muốn nổi giận, thư ký như anh ta đương
nhiên sẽ không có cuộc sống tốt đẹp. Giám đốc Hồ lạnh lùng quan sát mọi người, ánh mắt như dao,
một dao đâm qua những nhân viên ở sau lưng xem trò cười của ông ta, những nơi
đi qua, các nhân viên đều cúi đầu, thành thật đến mức giống như chim cút, không
còn hưng phấn và cười trên nỗi đau của người khác ở mấy phút trước. Nhưng điều này không thể làm cho giám đốc Hồ hả giận. Từ hôm qua đến bây giờ, ông ta đã nghẹn đầy bụng lửa giận,
vẫn không tìm được chỗ trút, những người này đã đụng phải họng súng. Ông ta lạnh lùng trào phúng nói: "Nói đi, sao không nói
nữa? Không phải một hai người các cậu biết rất nhiều sao? Nói cho tôi nghe đi!” Không ai nói gì, trong căn phòng to như vậy yên tĩnh đến
mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống. Giám đốc Hồ bắt đầu chỉ đích danh, ông ta chỉ vào Vu Tiểu
Bình trước: "Cậu, Không phải mới vừa rồi còn cười rất vui vẻ sao? Chuyện
gì mà vui như vậy, nói đi để cho tôi cũng vui theo!” Vu Tiểu Bình vội vàng thành thật nhận sai, lắc đầu không
ngừng, không nói nổi một câu. Giám đốc Hồ lại chỉ người khác: "Cậu, cậu, còn có
cậu... Nói đi, còn có tin gì để tôi nghe!” Bầu không khí đầy nghiêm túc và xấu hổ. Thấy không có ai nói gì, giám đốc Hồ khẽ cười một tiếng,
khinh thường nhìn những người này: "Thời gian làm việc lại làm việc riêng,
tất cả đều phạm lỗi lớn, thông báo phê bình, tất cả nhân viên nhà máy tự lấy
đó làm bài học!” Lời này vừa nói ra, mấy cậu thanh niên Vu Tiểu Bình lập
tức mặt như tro tàn, phạm lỗi lớn sẽ bị ghi lại vào hồ sơ, chịu trừng phạt lớn
như vậy, sau này bọn họ đừng hòng thăng chức ở trong nhà máy, thông báo cho cả
nhà máy, vậy mặt mũi đều sẽ ném đến nhà bà ngoại, trở về chắc chắn sẽ bị mắng. Mấy công nhân lớn tuổi càng không
thể chấp nhận được, nhất là Chu Trường Thuận, ông ta chịu đựng hai mươi năm
trong nhà máy, thật vất vả mới chịu đựng được tổ trưởng trên dây chuyền sản
xuất của bọn họ sắp nghỉ hưu, ông ta là người có cơ hội nhất để thế chỗ công
việc của tổ trưởng, mỗi tháng tăng mười tệ tiền lương, hơn nữa nói ra cũng dễ nghe,
lớn nhỏ cũng đều là quan, nhưng hiện tại vì một câu nói của giám đốc Hồ, tất cả
đều trở thành mơ mộng hão huyền, làm sao ông ta có thể chấp nhận. Chu Trường Thuận nghẹn cổ nói:
"Giám đốc, tôi không phục hình phạt này, chúng tôi cũng không làm chậm trễ
công việc, đây là thời gian thay ca, mọi người tán gẫu vài câu thì có làm sao?
Lúc đi làm bao nhiêu người tán gẫu, đến trễ nghỉ sớm xin nghỉ cũng là chuyện
thường xuyên, dựa vào đâu mà chỉ xử phạt mấy người chúng tôi?” Ông ta đứng ra tranh luận, không hề
nghi ngờ đã khiến cho giám đốc Hồ rất khó chịu. Lửa giận vốn không tiêu tan của giám
đốc Hồ lại tăng thêm, ông ta chỉ vào mũi Chu Trường Thuận: "Làm sao? Đi
làm lại làm việc riêng, nói chuyện thị phi, còn rảnh rỗi hơn phụ nữ đã có
chồng, anh vẫn thích nói lý phải không?” Chu Trường Thuận không phục nói:
"Giám đốc, tôi thừa nhận chúng tôi nói chuyện thị phi của ông ở sau lưng
là không đúng, nhưng những lời chúng tôi nói đều là sự thật, cũng không bịa
đặt lung tung, hình phạt này của ông quá nghiêm trọng, tôi không chấp nhận!” Thư ký Tống thật sự muốn quỳ lạy,
vật cản này ở đâu ra vậy, ông ta còn chê giám đốc Hồ không đủ khó chịu, không
đủ tức giận có phải không? Đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Sợ sự việc náo loạn đến mức không
thể cứu vãn, thư ký Tống vội vàng kéo ông ta ra phía sau đám người: "Sao
lại nói chuyện với giám đốc như vậy? Anh đi làm không nghiêm túc còn thích
nói lý à? Nhanh nhận lỗi với giám đốc đi.” Vừa nói anh ta vừa nháy mắt với Chu
Trường Thuận, bảo ông ta nhận lỗi, đừng đối chọi với giám đốc Hồ nữa. Chờ giám
đốc hết giận rồi nói sau, nếu hiện tại cứ kiên quyết đối chọi với giám đốc,
thật sự là đầu óc có vấn đề. Nhưng nếu Chu Trường Thuận là người
biết nhìn sắc mặt thì sẽ không đến mức tất cả mọi người đều không lên tiếng
chỉ có một mình ông ta vẫn sừng sững xông ra như vừa rồi. Ông ta hất tay thư ký Tống ra, lẩm
bẩm nói: "Tôi không sai, đây là thời gian thay ca. Ai trong nhà máy mà
không như vậy? Muốn xử phạt thì xử phạt hết, chỉ xử phạt mấy người chúng tôi
tôi không phục.” Chu Trường Thuận năm lần bảy lượt
cãi lại khiến cho sự uy nghiêm của giám đốc Hồ mất hết. Mặt mũi giám đốc Hồ
tưởng chừng như sắp bùng nổ tức giận, đọc truyện trên tyt miễn phí ông ta
chỉ vào Chu Trường Thuận: "Anh không phục cũng phải phục, thư ký Tống, lát
nữa thông báo tiếp, thời gian ăn cơm mỗi ngày, phát thanh lặp đi lặp lại về
việc xử phạt những người này.” “Giám đốc, ông lợi dụng việc công để
trả thù riêng, ghim chúng tôi vì đã thảo luận về ông sau lưng. Tôi sẽ khiếu
nại lên trên!” Chu Trường Thuận không chịu khuất phục nói. Giám đốc Hồ tức đến mức cả người
phát run: "Tôi thấy anh muốn tạo phản rồi, có phải anh thấy Thường An
Toàn có tiền đồ cũng không muốn làm nữa? Không muốn làm thì cút, nhà máy không
thiếu anh!” Bị người ta chỉ vào mũi quát to, mặt
Chu Trường Thuận nhất thời đỏ bừng, ông ta ngẩng đầu hai mắt đỏ au: "Tôi
sẽ không đi, nhà máy này là nhà máy của quốc gia, là nhà máy của đồng chí công
nhân chúng tôi, cũng không phải của ông, một mình ông nói không tính!” Thật sự là nước đổ đầu vịt, da mặt
dày như đồng sắt, lần đầu tiên giám đốc Hồ đụng phải người trơ trẽn, không biết
nhìn sắc mặt như vậy, nhất thời thật sự bó tay với đối phương. Thư ký Tống thấy thế, vội vàng tiến
lên khuyên ông ta: "Giám đốc, lát nữa tôi báo chuyện này lên trên, trong
nhà máy sẽ xử lý, cần gì phải so đo với kẻ lỗ mãng này!” Trong lòng giám đốc Hồ muốn nói, là
ông ta muốn so đo sao? Rõ ràng là thứ khốn kiếp này không buông tha cho mình,
nếu ông ta không so đo, người khác sẽ coi ông ta là quả hồng mềm mà ai cũng có
thể giẫm một cước. Nhưng hiện tại ông ta cũng bó tay
với Chu Trường Thuận, ở lại đây cũng là tự rước nhục vào thân, hừ lạnh một
tiếng, giám đốc Hồ phất tay áo bỏ đi. Trở lại phòng làm việc, ông ta càng
nghĩ càng tức giận, giờ một nhân viên quèn cũng có thể trèo lên đầu ông ta,
ông ta làm giám đốc thật sự bất lực. Khẩu khí không ra, vậy sau này ông ta làm
giám ở trong nhà máy còn có uy tín gì? "Thư ký Tống, điều tra một
chút, tìm cớ đuổi cái thứ vừa rồi đi, tôi không muốn nhìn thấy cái thứ này ở
trong nhà máy nữa!" Trong lòng thư ký Tống không ngừng
kêu khổ, vẫn phải kiên trì khuyên ông ta: "Giám đốc, chân trước chúng ta
vừa đi chân sau đã đuổi ông ta, truyền ra ngoài quá khó nghe. Hơn nữa ngài cũng
thấy đấy, Chu Trường Thuận kia chính là hòn đá trong hố xí vừa cứng vừa thối,
nghe nói còn cực kỳ keo kiệt, mất công việc này chẳng phải là muốn mạng của ông
ta sao? Chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua, đến lúc đó nếu ông ta đeo bám không
ngừng, không chừng truyền ra nhiều lời khó nghe hơn. Theo tôi thấy, trước tiên
cứ tạm thời xử lý, qua một thời gian điều ông ta đến bộ phận sát biên giới. Một
nhân vật nhỏ, không đáng để ngài chuyện bé xé ra to!” Lúc này tỉnh táo lại, giám đốc Hồ
cũng nhận ra cách làm này của thư ký Tống thích hợp hơn, liền theo bậc thang
xuống: "Nể mặt cậu nói thay ông ta, tha cho ông ta một lần. Thư ký Tống,
chuyện này giao cho cậu làm.” Thư ký Tống thở phào nhẹ nhõm, vội
vàng cười nói: "Vâng.” Sóng gió này ngày hôm đó đã lan
truyền ở trong nhà máy. Bởi vì cả gia đình Thường An Toàn vẫn ở khu chung cư
phân phối nhà máy sản xuất máy giặt, ngày hôm đó Thường An Toàn đi làm về cũng
nghe nói chuyện này, hơn nữa còn không chỉ nghe một phiên bản. Bởi vì từ khi ông ấy về nhà thì
thỉnh thoảng vẫn có hàng xóm và đồng nghiệp cũ đến thăm, có người còn mang theo
bình rượu hoặc một túi lạc giòn đi tới, cười hề hề nói: “Lão Thường à, không
bận chứ, chúng ta uống một ly đi?” Người đã đến cửa rồi, Thường An Toàn
cũng ngại từ chối, chỉ có thể mở cửa để mọi người đi vào. Sau khi hai chén rượu Thiệu Hưng
xuống bụng thì bắt đầu nói chuyện. Có người kể với ông ấy rằng hôm nay giám
đốc Hồ đã bắt được người nói xấu sau lưng ông ta, nổi trận lôi đình ngay tại
chỗ, tuyên bố nhà máy phải chấn chỉnh lại kỷ luật làm việc, cũng có người đi
nghe ngóng xem Thường An Toàn đã tốn bao nhiêu tiền một tháng ở cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ, đương nhiên câu hỏi được hỏi nhiều nhất vẫn là làm sao mà ông
ấy được lên TV báo chí. Nếu là trước đây, Thường An Toàn
nghe nói giám đốc Hồ bị ấm ức như vậy cũng chỉ có thể thùng rỗng kêu to mà giơ
cao đánh khẽ, buông bỏ chuyện này xuống, nhất định ông ấy sẽ rất hả hê, thậm
chí sẽ hùa theo nói mấy câu về giám đốc Hồ. Nhưng bây giờ ông ấy lại cảm thấy
rất vô vị. Có thể là đi theo Diệp Mạn nên tầm nhìn được mở rộng rồi, thế giới
mà ông ấy suy nghĩ, theo đuổi trong lòng và trong tâm cũng không giống nhau. Giống như giám đốc Hồ và người của
nhà máy sản xuất máy giặt vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ân oán với cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy sản xuất máy giặt thành phố Phụng Hà, thậm
chí sau khi uống say có người còn đoán rằng, Diệp Mạn cố tình để ông ấy tham
dự hoạt động trên TV chính là để khiến giám đốc Hồ mất mặt. Suy cho cùng thì
đây là do ban đầu giám đốc Hồ có mắt không tròng, chê bôi ông ấy, kết quả chớp
mắt một cái thì ông ấy đã đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, phát triển tốt hơn,
chưa được mấy ngày đã lên TV rồi lại lên báo, phong quang vô hạn, đây không
phải là làm bẽ mặt giám đốc Hồ sao? Thường An Toàn đoán có lẽ giám đốc
Hồ cũng nghĩ như vậy. Nhưng sự thật không phải như vậy, để
ông ấy lộ mặt quả thật là cố ý sắp xếp, nhưng không có liên quan chút gì đến
giám đốc Hồ và nhà máy sản xuất máy giặt cả. Bọn họ bao gồm cả giám đốc Hồ vẫn
đang ghi hận cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, hơn nữa Diệp Mạn đã ném bọn họ ra
phía sau đầu rồi. Trong mắt của cô chỉ có sự phát triển của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ, mỗi ngày hết lòng hết sức, dốc hết tâm tư cũng là làm thế nào để
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ lớn mạnh hơn, căn bản không có thời giờ chú ý đến
chút ân oán này! Đây mới là tầm nhìn xa và tấm lòng
rộng lượng mà một người cầm lái của một doanh nghiệp nên có! Thường An Toàn cảm thấy trong nửa
tháng ngắn ngủi này, ông ấy đã học được rất nhiều rất nhiều ở chỗ cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ rồi, còn nhiều hơn cả những gì mà ông ấy học được trong mười
năm qua. Cho dù là cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ có thể sẽ gặp thất bại, công việc lương cao của ông ấy cũng không duy trì
được bao lâu nhưng ông ấy không hối hận khi đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ! Đêm này ngay cả khi ở cùng với mấy
nhóm khách, nhưng rượu của ông ấy càng uống thì càng tỉnh, cảm giác cả đời cũng
chưa bao giờ tỉnh táo như vậy! Đối với nhân viên của nhà máy sản
xuất máy giặt, tin tức này cũng chỉ là một sự điều chỉnh của cuộc sống nhàm
chán thôi, hóng chuyện, sự thảo luận qua rồi thì cũng hết. Nhưng đối với cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ và những nhân viên có liên quan thì lại hoàn toàn không phải như vậy. Ngày thứ ba sau khi tin tức được
phát ra, các tờ báo lớn cũng lần lượt gửi đến các khu vực trong toàn tỉnh, điện
thoại của cửa hàng chính của đồ điện Lão Sư Phụ lại nổ tung, đều là những đại lý
nhìn thấy thông tin từ tin tức gọi đến hỏi khi nào bán điều hòa không khí, giá
cả bao nhiêu. Mặc dù nơi mà các đại lý ở khá hẻo
lánh, thuộc về huyện nhỏ kinh tế không phát triển nhưng trong huyện cũng có
không ít nhân viên công chức, nhân viên doanh nghiệp nhà nước, đọc truyện
trên tyt miễn phí còn có một ít người xuống biển buôn bán làm giàu trước.
Những người này cũng có nhu cầu về điều hòa không khí, làm đại lý đồ điện,
đương nhiên bọn họ hy vọng sản phẩm của mình hoàn thiện, bao phủ mọi mặt của thị
trường, kiếm được nhiều tiền hơn. Chỉ là bởi vì thị trường của huyện
quá nhỏ, số lượng mà bọn họ cần quá ít không có tư cách đàm phán với nhà máy,
không lấy được giá ưu đãi, chỉ có thể từ bỏ. Nhưng bây giờ cửa hàng đồ cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ có mục đích này, đương nhiên bọn họ rất phấn khích. Diệp Mạn kêu Chung Tiểu Cẩm thống
nhất trả lời bọn họ, vẫn đang trong quá trình bàn bạc, đợi xác nhận xong sẽ
thông báo cho mọi người, nói mọi người kiên nhẫn chờ đợi. Thường An Toàn đến cửa hàng thì phát
hiện, dường như điện thoại của văn phòng Diệp Mạn không hề ngừng lại, vừa mới
đặt xuống thì lại vang rồi. Ông ấy bối rối hỏi: “Đây là có chuyện gì thế?” “Đều là các đại lý, hỏi chuyện điều
hòa không khí.” Diệp Mạn giải thích đơn giản một câu. “Chúng ta ra ngoài nói
đi, ở đây ồn quá.” Hai người dứt khoát đi đến bên
đường, đứng dưới ánh nắng ấm áp bắt đầu nói chuyện công việc. Thường An Toàn nói: “Giám đốc Diệp,
trước mắt vẫn không có nhà máy nào chủ động liên lạc với chúng ta cả. Chờ đợi
như thế cũng không phải là cách, tôi mang tư liệu và báo cáo tích cực có liên
quan của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đi liên hệ với nhà máy mới.” Tin tức trên TV trước rồi mới đến
báo, tối qua báo mới được phát ra, nơi xa hơn thì cần hôm nay, thậm chí là
ngày mai mới nhận được báo. Muốn Diệp Mạn nói mà, Thường An toàn quá vội rồi,
có thể là nghĩ muốn lập thành tích sớm một chút. Diệp Mạn cũng không đánh tan
sự tích cực của ông ta, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, chú xác định mục tiêu
chứ?” “Có chứ.” Thường An Toàn lấy từ
trong túi ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho Diệp Mạn. “Tôi đã tra rồi, tỉnh chúng ta
còn có một nhà máy điều hòa không khí nhỏ, đến lúc đó tôi đi xem thử. Nhưng
điều mà tôi quan tâm nhất vẫn là nhà máy điều hòa không khí ở tỉnh Thông này,
quy mô của nhà máy này khá lớn.” Diệp Mạn nhìn một cái, gật đầu:
“Được, chú cũng đừng đi một mình, chọn ra vài người trong số nhân viên được
tuyển đi cùng đi.” Thường An Toàn gật đầu: “Vậy chúng
tôi đi thu dọn một chút, hôm nay xuất phát.” Diệp Mạn đi cùng ông ta. Nhưng cuối cùng Thường An Toàn không
đi được, bởi vì khi sắp đến trưa, có hai gương mặt xách cặp tài liệu đến cửa
của cửa hàng chính. Bọn họ vừa đến nơi thì nhìn thông
báo tuyển dụng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trước, sau đó bước vào cửa hàng,
lễ phép hỏi: “Xin hỏi quản lý Thường Thường An Toàn có ở đây không?” Chung Tiểu Cầm vừa nghe là người đến
tìm Thường An Toàn thì lập tức đoán ra thân phận của hai người, cười dịu dàng
nói: “Quản lý Thường đi ăn cơm rồi, các anh ngồi đợi ở văn phòng một lát nhé,
tôi đi thông báo cho ông ấy ngay.” Sau khi Chung Tiểu Cầm dẫn hai người
vào văn phòng của Diệp Mạn thì vội vàng kêu người rót trà, sau đó tự mình lặng
lẽ liên lạc với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, người của nhà máy điều hòa không khí
đến rồi, chỉ đích danh muốn gặp quản lý Thường.”