Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 133: Thưa kiện

Sau khi đuổi những kẻ gây rối này đi, sắc mặt Diệp Mạn trầm xuống như nước, khi trở lại văn phòng cô nói với Chung Tiểu Cầm: "Em mau đến cửa hàng thứ hai ngay lập tức và dặn dò với Tiểu Vương, nếu có bất kỳ ai gây rắc rối một cách cố ý và vô lý nào, lập tức báo ngay cho cảnh sát đi xử lý họ, không để xảy ra bất kỳ xung đột trực tiếp nào với những người này!"

Chung Tiểu Cầm nghe thấy điều này cũng cảm thấy kinh hãi: "Cửa hàng thứ hai cũng có người đến gây sự? Đây chẳng phải là có tên khốn nào đó đang cố ý nhắm vào chúng ta sao?"

Vừa rồi những người đàn ông và các bác gái kia rõ ràng không phải khách hàng bình thường, lúc đầu còn la hét đòi trả lại và đòi hoàn lại tiền, từng chậu từng chậu nước bẩn hắt lên đồ dùng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, sau đó khi vừa nghe nói sắp báo cảnh sát, họ lập tức sợ hãi bỏ chạy. Nếu như nói trong chuyện này không có gì kỳ quái, Chung Tiểu Cầm thực sự không tin.

Nhưng nghe có vẻ ý của Diệp Mạn còn nhiều hơn thế, đối phương không chỉ nhắm vào cửa hàng chính của bọn họ.

Diệp Mạn xoa xoa giữa hai lông mày: "Trước mắt chỉ là suy đoán của chị, em cứ đi trước đi, đừng để xảy ra sự cố."

Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, khi Chung Tiểu Cầm chạy tới, Tiểu Vương đã bắt đầu đánh nhau với bọn họ. Những người đến cửa hàng thứ hai gây sự khác với những người tới cửa hàng chính, tất cả họ đều là một đám côn đồ lưu manh với mái tóc nhuộm màu sặc sỡ, một lời không hợp liền có thể xông vào đánh nhau, vậy nên cô ấy chỉ kịp báo cảnh sát và thông báo cho Diệp Mạn.

Khi Diệp Mạn nhận được tin tức, bên ngoài mặt trời sắp lặn xuống, bầu trời ngoài cửa sổ phủ đầy hào quang đỏ rực đẹp không sao tả xiết, nhưng cô lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp đó.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Mạn cầm lấy điện thoại trên bàn lên và bấm số gọi: "Luật sư Trần, xin chào, tôi là Diệp Mạn của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, phiền anh hãy đến đồn cảnh sát Đại Liễu Thụ một chuyến và đưa người của tôi ra ngoài, còn đối với các chi phí thiệt hại về tinh thần, chi phí y tế, chi phí mất việc làm và chi phí dinh dưỡng, sẽ vô cùng khắt khe. Tôi sẽ lên đường ngay lập tức và gặp anh ở cổng đồn cảnh sát sau một lúc nữa."

Luật sư Trần trả lời một câu.

Diệp Mạn cúp điện thoại, cô cầm lấy túi xách và ra ngoài, sau đó gọi xe và đi thẳng đến đồn cảnh sát Đại Liễu Thụ.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại, Chung Tiểu Cầm đang đứng đợi ở cổng đồn cảnh sát lập tức chào cô và áy náy nói: "Là lỗi của em, giám đốc, em đã không thuyết phục được họ. Luật sư Trần đã hoàn thành các thủ tục và không lâu nữa họ sẽ được ra ngoài."

Diệp Mạn nhìn cô ấy vài giây sau đó nói: "Chị không trách em, em không bị đánh chứ!"

Sống mũi Chung Tiểu Cầm cay cay: "Không có, Tiểu Vương đã đỡ giúp em một chút."

Hiện tại nghĩ lại, Chung Tiểu Cầm vẫn còn chút sợ hãi. Cô ấy sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy đụng độ với một nhóm đánh nhau, bọn côn đồ kia còn có vẻ liều mạng, ra tay rất tàn nhẫn, nếu không phải cảnh sát nhanh chóng tới, hôm nay họ chắc chắn không chết nhưng cũng sẽ bị bọn chúng lột da.

"Tình hình của Tiểu Vương thế nào?" Diệp Mạn lại hỏi.

Chung Tiểu Cầm thấp giọng nói: "Cánh tay cậu ta bị gãy, em có bảo cậu ta đến bệnh viện để điều trị trước nhưng cậu ta không chịu, nói rằng muốn đến đồn cảnh sát để ghi chép trước."

"Ừm, đây không phải lỗi của em, em không cần tự trách bản thân." Diệp Mạn vỗ nhẹ vai an ủi cô ấy.

Sau khi đợi vài phút, luật sư Trần đã dẫn Tiểu Vương và những nhân viên khác tham gia vào trận đánh đi ra.

Mấy người họ đều bị thương không nhẹ, cánh tay của Tiểu Vương cong lên không được tự nhiên, sắc mặt cậu ta trắng bệch, những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt xanh tím tái, trên quần áo vẫn còn dính đầy vết máu và bụi đất, trông vô cùng nhếch nhác và hết sức hỗn loạn.

Nhìn thấy Diệp Mạn, Tiểu Vương có chút không được tự nhiên, cười nhe răng, nhịn cơn đau kêu lên một tiếng: "Giám đốc!"

Diệp Mạn nhìn mọi người bằng ánh mắt khích lệ: "Hôm nay mọi người đã chịu uất ức rồi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho mọi người. Tiểu Cầm, bắt xe và đưa mọi người đến bệnh viện để xử lý vết thương, mọi người đáng lẽ phải nhập viện thì nên nhập viện, nghỉ ngơi thật tốt và đừng ngại tốn tiền."

"Vâng, giám đốc." Chung Tiểu Cầm chạy đến bên đường chặn một chiếc taxi, sau đó dẫn theo mấy người bị thương lên xe.

Xe vừa khởi động, mấy người phụ nữ từ trong đồn cảnh sát lao ra, vừa chạy vừa lớn tiếng hô lên: "Chờ một chút, chờ một chút..."

Chiếc xe nghênh ngang rời đi, xả khói mù mịt vào mặt những người này.

Mấy người phụ nữ khóc sướt mướt quay đầu lại, nhìn thấy luật sư Trần quen mắt ngay bên cạnh, lập tức ôm lấy anh ấy: "Luật sư, chúng tôi sẽ bồi thường tiền, tiền viện phí thuốc men cũng sẽ trả, chúng ta hòa giải có được không?"

Luật sư Trần không để ý tới bọn họ, quay đầu giải thích với Diệp Mạn: "Người nhà của mấy thằng nhóc đó ở bên trong."

Chắc có lẽ họ nghe nói con trai mình vào đồn cảnh sát nên đã vội vàng chạy tới.

Diệp Mạn cười lạnh: "Người là do các người đánh, tiền thuốc men đương nhiên các người nên bồi thường, ngoài ra còn có chi phí làm mất việc và phí dinh dưỡng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như không trả, vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án."

"Cô... vị nữ đồng chí này là ai, chúng tôi đang nói chuyện với luật sư, không liên quan gì đến cô." Một người phụ nữ bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Mạn.

Luật sư Trần cười và nói: "Đây là sếp của tôi."

Những người phụ nữ kia nhất thời không nói lên lời, họ chỉ nhìn Diệp Mạn một cách đầy nghi ngờ.

Diệp Mạn khẽ liếc nhìn họ: "Muốn chúng tôi lượng thứ và bỏ qua, được thôi, hãy để con trai các người thú nhận ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện đi."

"Chủ mưu đứng đằng sau cái gì?” Mấy phụ nữ kia hoang mang, hiển nhiên bọn họ cũng không biết rằng con trai của mình ở bên ngoài đã làm ra chuyện tốt gì.

Cũng đúng, nếu họ có thể quản được con trai của mình, những người trẻ tuổi này cũng sẽ không trở thành côn đồ.

Diệp Mạn không ngại nói rõ ràng hơn với họ: "Hôm nay con trai của các người đã trả lại sản phẩm cho cửa hàng của chúng tôi, nói rằng chiếc TV màu 18 inch mua từ cửa hàng của chúng tôi có vấn đề về chất lượng. Nhân viên trong cửa hàng của chúng tôi đã yêu cầu mở hộp để kiểm tra chiếc TV màu một lần nữa nhưng họ không đồng ý và đã đánh những người trong cửa hàng của chúng tôi."

Mấy người phụ nữ kia thất thần nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. TV không tốt sao? Hai ngày trước bọn chúng xách về chiếc TV màu 18 inch, lúc đó bọn họ có lo lắng không biết tiền từ đâu ra nhưng bọn chúng lại nói không sao cả, nguồn gốc hoàn toàn đàng hoàng nên họ cũng không hỏi gì, ai biết sau này lại xảy ra việc lớn như vậy. Lẽ ra họ phải điều tra vào thời điểm đó, chắc chắn phải có điều gì đó không ổn về nguồn gốc của những chiếc TV này.

Thấy họ đều im lặng không nói lời nào, Diệp Mạn biết ít nhiều họ cũng biết một chút, lỗi tại họ là cha mẹ mà không biết dạy dỗ con cái, cha mẹ không giáo dục được con của mình thì chính xã hội sẽ giáo dục chúng thay họ, hôm nay họ xứng đáng nhận được tất cả những điều này. Khẽ cong môi, Diệp Mạn dừng xe, sau đó gọi luật sư Trần rồi cùng rời đi.

Luật sư Trần biết rằng Diệp Mạn đang có tâm trạng không tốt. Anh ấy ho khan một tiếng, đọc truyện miễn phí tại ứng dụng truyen full - offline hay phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong xe: "Giám đốc Diệp, những người này bị nghi là cố ý gây sự, cơ quan công an sẽ xử lý bọn họ, cô còn muốn kiện bọn họ sao?"

“Kiện, tại sao lại không kiện, vấn đề của pháp luật hình sự sẽ được giao cho các đơn vị liên quan, nhưng đừng trì hoãn yêu cầu bồi thường dân sự của chúng tôi." Diệp Mạn kiên quyết nói.

Luật sư Trần rất muốn nhắc nhở cô, có thể số tiền bồi thường ít ỏi đó ngoại trừ trả phí cho luật sư ra thì không còn lại nhiều, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Mạn, anh ấy thức thời không nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi."

Diệp Mạn bình tĩnh lại và nói: "Luật sư Trần, còn một điều nữa tôi muốn làm phiền anh. Tôi muốn nhờ công ty của anh gửi thư luật sư cho những người này và đệ đơn kiện lên tòa án. Họ bị nghi ngờ về việc phỉ báng các thiết bị gia dụng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi."

Luật sư Trần nhận tờ giấy từ tay Diệp Mạn đưa tới và sững sờ trước hàng loạt cái tên trên đó. Hay thật, có ba bốn mươi người, chẳng lẽ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sắp tới định chiếm tòa án quận sao? Nhìn địa chỉ làm việc của những người này, đều là cửa hàng bách hóa, mấy cửa hàng bách hóa trong thành phố đều được liệt kê trong danh sách.

Giám đốc Diệp đây là đang muốn chơi lớn sao!

Luật sư Trần nói với giọng trêu đùa: "Giám đốc Diệp, tôi thấy chỉ riêng đơn vị của cô cũng có thể nuôi sống văn phòng luật sư của chúng tôi luôn rồi!"

Diệp Mạn thản nhiên nói: "Sao vậy, luật sư Trần không hài lòng sao?"

"Hài lòng, tôi nhận." Luật sư Trần gấp tờ giấy lại và cho vào cặp tài liệu, đây không phải là gửi thư luật sư cho mấy chục nhân viên bán hàng rồi đâm đơn kiện sao? Việc này có gì khó khăn, cùng lắm thì xoay người huy động các luật sư khác trong công ty, nếu không đủ thì có thể tìm mấy sinh viên Luật trong trường giúp đỡ.

Đến hơn chín giờ tối, Chung Tiểu Cầm mới từ bệnh viện trở về.

Diệp Mạn đặc biệt chờ cô ấy: "Vết thương của họ thế nào rồi?"

Vương Tiểu Cầm đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, cô ấy thành thật nói: "Vết thương của quản lý Vương và Từ Thuận khá nghiêm trọng nên họ sẽ phải nhập viện một thời gian, những người khác đều chỉ bị thương nhẹ, sau khi băng bó và khử trùng tại bệnh viện họ đã về nhà, em đã bảo bọn họ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày trước khi trở lại làm việc."

Diệp Mạn tỏ ý khen ngợi nói: “Ừm, em đã xử lý rất tốt rồi, để xem ngày mai và ngày kia khi có thời gian rảnh rỗi thì mua ít đồ bổ dưỡng, chị sẽ dành chút thời gian đến thăm họ, họ bị thương vì đơn vị, chi phí y tế và tiền bồi thường tương ứng sẽ được nhà máy trả cho họ trước. Nếu như đến lúc đó tiền bồi thường nhiều hơn mức này thì sẽ cho họ nhiều hơn, còn ít hơn đơn vị thì cũng không sao."

Chung Tiểu Cầm nói: "Vâng, ngày mai em sẽ chuẩn bị các chất bổ sung dinh dưỡng."

Diệp Mạn gật đầu: "Việc này không cần vội, ngày mai khi đến làm em hãy bảo Chu Kiến Tân đến cửa hàng bách hóa một chuyến và mang TV màu 18 inch của chúng ta về."

"Mang về?" Chung Tiểu Cầm kinh ngạc nhìn Diệp Mạn: "Chuyện trong cửa hàng của chúng ta hôm nay có liên quan đến cửa hàng bách hóa hay sao? Chẳng lẽ là do bọn họ điều khiển?"

Diệp Mạn khẽ lắc đầu, kể lại những gì cô đã nhìn thấy lúc chiều: "Có lẽ là không phải, nhưng hẳn quản lý của cửa hàng bách hóa phải biết điều gì đó. TV của chúng ta bị họ ném xuống đất như rác, họ không đau lòng nhưng chị cảm thấy không nỡ, mang nó về đi."

Khi Chung Tiểu Cầm nghe được điều này, cô ấy cũng cảm thấy vô cùng tức giận: "Được. Loại người như thế nào, không muốn đồng ý thì cứ từ chối, vứt bỏ hàng hóa của chúng ta như đồ phế phẩm, vu khống chất lượng của chúng ta kém, họ đã từng sử dụng chưa? Em đoán chắc TV còn chưa từng được bật."

Đúng vậy! Thực sự lúc ấy sếp Tiết kiên quyết không đồng ý thì Diệp Mạn cũng không tức giận như vậy. Đã đồng ý nhưng lại làm lấy lệ, chôn vùi sản phẩm và bôi nhọ thanh danh của bọn họ như vậy, đây được xem là cái gì?

Hơn mười giờ ngày hôm sau, sau khi mới họp xong một cuộc họp, sếp Tiết vừa ra khỏi phòng họp, thư ký liền vội vàng báo cáo: "Sếp Tiết, vừa rồi một vài cửa hàng bách hóa bên kia nói, Chu Kiến Tân của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã mang theo người đến các cửa hàng bách hóa khác nhau để lấy những chiếc TV màu 18 inch đi, người của chúng ta muốn ngăn cản nhưng cũng không ngăn cản được."

Sếp Tiết nhíu mày: "Mang hết đi rồi?"

Thư ký gật đầu: "Tôi đã xác nhận hết rồi, bốn mươi chiếc, không còn lại một chiếc nào."

Khóe miệng sếp Tiết lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Diệp Mạn này đang làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là cửa hàng này đang muốn vùng lên?"

Thư ký cũng không rõ: "Tôi chưa từng nghe nói qua."

Sau khi cân nhắc vài giây, sếp Tiết đặt hồ sơ xuống và chỉ vào điện thoại: "Gọi điện thoại cho Diệp Mạn giúp tôi."

Sau khi cuộc gọi được thực hiện, thư ký đưa điện thoại cho sếp Tiết.

Sếp Tiết dựa vào ghế da và cười nói: "Giám đốc Diệp, tôi nghe nói người của cô đã thu hồi tất cả TV màu 18 inch lại? Có chuyện gì vậy? Có điều gì chúng tôi làm chưa tốt sao?"

Diệp Mạn cười lạnh, nói như thể sếp Tiết thật sự không biết chuyện gì cả.

Trong lòng có chút khó chịu, nhưng bên ngoài miệng cô lại cực kỳ khách khí: "Không có, là vấn đề của chúng tôi. Đây không phải là do TV màu 18 inch của chúng tôi không dễ bán sao? Mùa hè đã đến rồi, điều hòa không khí vẫn không chiếm được vị trí quý giá của cửa hàng bách hóa bán hàng điện tử, vì vậy tôi đã cho người mang những chiếc TV màu trở lại trước. Chà, tất cả đều do tôi, tôi nên thông báo trước cho sếp Tiết biết, đều là lỗi của tôi, không nên giải quyết công việc như vậy, lần sau tôi nhất định sửa chữa, xin sếp Tiết thứ lỗi."

Tại sao ông ta lại cảm thấy rằng những lời này đều là phản ánh ông ta?

Mặc dù sếp Tiết có thể cảm thấy điểm kỳ quái của Diệp Mạn, nhưng ông ta là ai? Ông chủ của cửa hàng bách hóa, bao nhiêu nhà máy muốn bán sản phẩm cho đơn vị của họ, nịnh bợ ông ta để lấy lòng ông ta còn không hết, hôm nay ông ta sẵn sàng chủ động gọi điện cho Diệp Mạn, coi như là đã rất nể mặt Diệp Man, Diệp Mạn lại còn nói như vậy khiến ông ta cũng có chút nóng nảy.

Giọng điệu của sếp Tiết đột nhiên trở lên lạnh nhạt hơn rất nhiều: "Vậy cũng được, vậy thì không ép giám đốc Diệp nữa, hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

"Được, tôi còn có việc nên cúp máy trước." Diệp Mạn cúp điện thoại trước một bước.

Nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại, sếp Tiết tức giận đặt điện thoại lại, khẽ hừ một tiếng: "Con ranh phá phách, cô ta còn kiêu ngạo thật đấy, sớm muộn gì sau này cũng phải chịu thiệt!"

Diệp Mạn này tính tình ngang ngược và cứng rắn, có năng lực kéo thù hận đỉnh cao. Cô thậm chí còn không nghĩ tới tại sao mọi người lại nhiều lần nhắm vào họ như vậy!

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn gọi cho Tiểu Vũ: "Chép lại danh thiếp địa chỉ của cặp vợ chồng trẻ hôm qua đến mua TV và đưa cho tôi."

Tiểu Vũ sao chép địa chỉ sau đó đưa cho Diệp Mạn.

Diệp Mạn ra ngoài với chiếc túi của cô ấy và đến Nhật Báo Vân Trung để tìm chủ biên Từ.

Chủ biên Từ nhìn thấy Diệp Mạn liền có chút đau đầu, trước đây anh ta và Diệp Mạn đã giao dịch hai lần, một lần là năm ngoái lúc cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở ga xe lửa làm khuyến mãi, anh ta nghi ngờ chương trình khuyến mãi của bọn họ có cái gì đó, kết quả anh ta bị đánh vào mặt và phải rời đi trong sự ô nhục. Còn có một lần chính là phóng viên Lưu đưa tin không đúng sự thật về cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tòa soạn báo của họ mất hết thể diện, một thời gian dài đều là trò cười của đồng nghiệp.

Vì vậy, thật sự anh ta hơi không muốn gặp Diệp Mạn.

Nhưng anh ta là người có văn hóa và muốn giữ thể diện, hơn nữa anh ta cũng không thể làm những việc như đuổi người khác đi một cách vô cớ. Sau khi lịch sự rót cho Diệp Mạn một tách trà, chủ biên Từ ngồi đối diện với Diệp Mạn và cười hỏi: "Không biết hôm nay giám đốc Diệp tìm tôi có việc gì?"

Dù sao hai người bọn họ cũng không có tình bằng hữu gì.

Diệp Mạn đưa tài liệu mà cô đã chuẩn bị vào buổi sáng qua: "Chủ biên Từ, anh xem cái này đi."

Chủ biên Từ nghiêm túc đọc kỹ, sau đó câu đầu tiên của anh ta chính là: "Giám đốc Diệp, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, trước mắt tôi cũng chưa từng nhận được bản thảo liên quan nào."

Diệp Mạn cười nhìn anh ta: "Xem ra chủ biên Từ cũng cho rằng những chuyện này không phải trùng hợp."

Chủ biên Từ không nói lời nào, tuy anh ta là người có học nhưng kinh nghiệm xã hội cũng rất phong phú, nhìn hàng loạt sự việc xảy ra với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mấy ngày nay, đọc truyện miễn phí tại ứng dụng truyen full - offline hay anh ta biết nhất định trong chuyện này có vấn đề. Hầu hết mọi người đều muốn kiện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tất cả chuyện này quá phổ biến.

Nhưng có điều bất kể là ai, dù sao cũng không liên quan gì đến tòa soạn của bọn họ.

Diệp Mạn chỉ vào tài liệu và hỏi: "Chủ biên Từ, anh không nghĩ đây là một chủ đề tin tức rất hay sao? Nếu dự đoán của tôi là chính xác, tin tức xấu về cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi không chỉ dừng lại ở đó, nói không chừng ngày mai đài truyền hình hoặc báo chí nào sẽ đưa tin ra, chủ biên Từ cũng không muốn tìm hiểu sự thật đằng sau chuyện này sao? Tôi nghe nói rằng tất cả các nhà báo của anh đều có một sự tò mò mạnh mẽ và theo đuổi sự thật không mệt mỏi. Chủ biên Từ, nói không chừng đây là tin độc quyền đó! Tôi cũng chỉ là đánh giá cao tính cách chính trực của chủ biên Từ, tin tưởng nhân phẩm của anh nên mới có thể tìm tới anh, anh thấy thế nào?"

Chủ biên Từ lại cầm lấy phần tư liệu kia lên và nghiêm túc xem kỹ lần nữa.

Thực sự Diệp Mạn nói không sai, đây quả thật là một đầu mối tin tức tuyệt vời, các phương tiện truyền thông khác đều đang đưa tin xấu về cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, bọn họ lại đi ngược lại, khai quật ra chân tướng sau lưng sự việc, nghĩ một chút liền cảm thấy kích thích.

Người làm tin tức mà, ít nhiều đều có chút mạo hiểm.

Chủ biên Từ đặt tư liệu xuống, cánh tay phải đặt trên đùi, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, trong tay các cô có manh mối gì không?"

Diệp Mạn cười nói: "Hiện tại thì không, nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi có thể hợp tác điều tra với phóng viên tờ báo của anh. Đồng thời, tôi có một manh mối khác muốn cung cấp cho anh, vào hai giờ chiều nay, luật sư hợp tác với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi sẽ đến cửa hàng bách hóa để gửi thư luật sư!"

Vừa nói, cô vừa chỉ vào đống tên trên tài liệu.

Chủ biên Từ sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, không thể tin nhìn cô: "Cô... cô định sẽ kiện tất cả những người này sao?"

Diệp Mạn cười nhẹ: “Đúng vậy. Bọn họ là người bán lại cố ý lừa dối người tiêu thụ, chửi bới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, hắt cho chúng tôi một bát nước bẩn tạo nên tổn thất nặng nề cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi, chúng tôi truy cứu lỗi sai của bọn họ rồi đòi một chút bồi thưởng cũng không quá đáng chứ?”

Chủ biên Từ cũng không phản đối, quả thật nếu đứng trên lập trường của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, họ làm như như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Mở miệng ra bịa đặt, cắt đứt những bác bỏ tin đồn, mỗi người nên có trách nhiệm với lời nói của mình.

Muốn cho vụ kiện tụng này được nổi lên, đừng nói là những địa bàn trong tỉnh, đây là một phần của cả nước, tuyệt đối có thể gây ra một trận oanh động!

Nếu tòa soạn báo của họ giành được phỏng vấn tin tức độc quyền của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, đạt được một tin tức trực tiếp, đây cũng chính là một cơ hội tốt để đuổi kịp và vượt qua những người cùng ngành. Làm gì có ai trong giới truyền thông không muốn bắt được một tin tức oanh động độc nhất vô nhị chứ?

Ban đầu chủ biên Từ còn có chút do dự nhưng sau khi nghe ý định của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã lập tức đồng ý, nhanh chóng chọn hai người chuyên phụ trách chuyên môn này của tòa soạn, lái nói với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, phóng viên của chúng tôi muốn đi tham quan một tuyến sản xuất của nhà máy mọi người, xem thử chất lượng thành phẩm của mọi người, ý kiến của cô như thế nào?”

“Đương nhiên không thành vấn đề, khi về tôi sẽ nói với mọi người trong nhà máy, để họ tiếp đãi các phóng viên chu đáo.” Diệp Mạn rất dễ tính, cô ước gì mỗi ngày phóng viên đều đến nhà máy phỏng vấn.

Hai bên thỏa thuận như vậy, chuyên môn của Nhật Báo Vân Trung sẽ phụ trách chuyện này, đào được chân tướng phía sau, mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ muốn phối hợp hoạt động phỏng vấn với tòa soạn báo, cho Nhật Báo Vân Trung một tin tức độc quyền.

Giữa tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, tới buổi chiều mặt trời đã nhô lên cao, ai cũng lười biếng rất muốn đi ngủ.

Làm việc vào thời điểm này, số lượng người trong cửa hàng bách hóa cũng rất ít, bởi vì mọi người hoặc là đi làm, hoặc là đọc sách hay ở nhà ngủ nướng, trời nắng nóng như vậy nếu không có việc gì cũng không ai muốn ra khỏi nhà giữa cái trời nắng nóng oi bức như này.

Mấy người bán hàng của gian tiêu thụ điện gia dụng cũng lười biếng ngả lên quầy, có người ngủ gà ngủ gật, có người ngồi nói chuyện, nhàn nhã lại thoải mái.

Không biết ai nhắc tới chuyện sáng nay TV của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bị kéo đi.

Công nhân già tên Lưu Văn Cường bưng chén trà lên nếm một ngụm: “Cái cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ này cũng ghê gớm thật, không nói tiếng nào đã mang TV đi.”

“Còn không phải sao, cũng không bán được một cái nào, làm như chúng ta thèm TV của bọn họ lắm vậy. Ngày hôm qua trông giám đốc của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vô cùng tức giận, tôi còn tưởng cô ta muốn làm gì, không ngờ là mang TV đi. Tôi nói phụ nữ ấy mà, tầm nhìn kém mà lòng dạ thì hẹp hòi, muốn chèn ép cửa hàng bách hóa của chúng ta, cũng không xem bọn họ là ai, chỉ là một nhà máy tư nhân nho nhỏ.” Một người đàn ông khác tên Trương Hồng Quân tỏ vẻ khinh thường nói.

Mấy lời này lại chọc giận đến các nữ đồng chí khác, họ cầm vỏ hạt dưa lên ném vào người anh ta: “Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi? Anh có giỏi thì lặp lại lần nữa?”

Trương Hồng Quân nhanh chóng xua tay xin tha: “Tôi không nói các chị, tôi nói Diệp Mạn cơ mà. Các chị xem bộ dạng lúc ấy của cô ta đi, trông rất dọa người, còn tưởng có biện pháp gì ghê gớm, hóa ra cũng chỉ có vậy. Cô ta cho rằng mang TV đi, lãnh đạo sẽ xử phạt chúng ta sao? Ngây thơ thật!”

Lời này khiến không ít người cũng cảm thấy như vậy.

Thật ra bọn họ rất khó chịu với hành vi cố chấp đem TV đi của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, bởi vì điều này làm cho những quầy khác có quan hệ không tốt với nhân viên tiêu thụ bọn họ được chê cười. Bọn họ có thể ghét bỏ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng không cho phép cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được làm mất mặt bọn họ.

“Đúng vậy, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Dù sao cũng chỉ là một người nhà quê, còn cho rằng lãnh đạo của chúng ta sẽ coi trọng cô ta chắc!”

“Một cái nhà máy nhỏ ở địa phương như vậy, toàn tỉnh có rất nhiều, ít nhiều gì cũng có vài nhà máy đã phải cúi đầu trước cửa hàng bách hóa của chúng ta, cô ta cũng chẳng biết điều gì.”

Một đám người tìm được đối tượng để cùng chỉ trích, nói đến nước miếng văng tung tóe, phê bình Diệp Mạn không chừa chút nào.

Bỗng nhiên, một giọng nam không nhanh không chậm cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ: “Chào buổi chiều.”

Lúc này nhóm nhân viên mới phát hiện ra có một vị khách, nhanh chóng ngừng câu chuyện, nhìn ra ngoài quầy.

Mặc dù ngoài trời nóng, nhưng trang phục của luật sư Trần vẫn chỉnh tề không cẩu thả chút nào, sơ mi trắng, cà vạt màu xanh ngọc, trên mũi có một gọng kính bằng kim loại, trông nho nhã lịch sự, cho nên chắc hẳn là một người có địa vị.

Trương Hồng Quân vội vàng ân cần nói: “Đồng chí này, anh đến để mua đồ điện sao? Chỗ của chúng tôi gì cũng có, ngay cả hàng nước ngoài nhập khẩu cũng có.”

“Gần đây có một loại TV rất nổi tiếng, là TV màu 18 inch của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, có không?” Luật sư Trần hơi đẩy gọng kính, mỉm cười nói.

Trương Hồng Quân chỉ biết cứng họng, liếc mắt nhìn những người khác, dùng ánh mắt để trao đổi, rốt cuộc vừa nãy người này có nghe thấy những gì bọn họ nói không?

Lưu Văn Cường nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng vừa rồi bọn họ có nghị luận về Diệp Mạn, nhưng lại không nói danh tính, chắc chắn đối phương không thể biết được.

Nhận được ám chỉ, Trương Hồng Quần bỗng thở phào nhẹ nhõm, lấy một lí do để thoái thác: “Chắc đồng chí này không biết chất lượng các sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không tốt, khách hàng mua xong đều thấy hối hận, chưa tới hai ngày đã quay lại trả hàng. Tôi khuyên anh vẫn nên mua của các hãng khác đi, đọc truyện miễn phí tại ứng dụng truyen full - offline hay nếu anh không thích nhập khẩu, có thể mua TV của nhà máy Phụng Hà thành phố chúng ta, ở đây còn có TV của nhà máy Viễn Đông, đều là các nhãn hiệu lâu đời, rất đáng tin!”

Luật sư Trần lại cười cười hỏi: “TV của Lão Sư Phụ kém vậy thật sao?”

“Kém, thật sự rất kém, màn hình thì mờ, âm thanh không được rõ nét, còn thường xuyên không bắt được tín hiệu nữa, tất nhiên không tốt.” Mấy ngày này Trương Hồng Quân nói như thế không biết bao nhiêu lần, mở miệng là nói ra.

Luật sư Trần mỉm cười gật đầu, lấy ra một chồng giấy A4 từ trong công văn, đọc từng cái tên: “Lưu Văn Cường, Trương Hồng Quân...”

Tất cả mấy người bán hàng ở đây đều bị gọi tên.

Bọn họ thấy không thể hiểu nổi: “Sao anh biết tên của chúng tôi? Cái giấy này là giấy gì, vì sao lại có tên của chúng tôi?”

Luật sư Trần đưa giấy cho bọn họ, sau đó dùng hai tay cầm cặp ra đặt ở bụng, mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là luật sư đại diện cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chịu sự ủy thác của cửa hàng, các vị có hành vi phỉ báng chất lượng sản phẩm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, khiến cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chịu tổn thất nghiêm trọng về kinh tế!”

Bộp!

Văn kiện luật sư trong tay Trương Hồng Quân rơi đầy đất.

Những người khác cũng đồng thời biến sắc, vừa rồi bọn họ thảo luận về Diệp Mạn cũng chỉ mạnh miệng bên ngoài vậy thôi chứ nào có biện pháp, không ngờ đối phương đã hành động nhanh như vậy, hơn nữa không trực tiếp tìm tới lãnh đạo để tạo áp lực mà lại chọn một biện pháp mà không ai nghĩ đến.

Ở thời đại này, những ai phải đến đồn công an hoặc đưa ra phiên tòa xét xử đều là những chuyện không tốt.

Đặc biệt là luật sư Trần lại nói vấn đề nghiêm trọng như vậy, càng khiến bọn họ luống cuống.

Vẫn chỉ có công nhân già như Lưu Văn Cường vẫn còn giữ được bình tĩnh, trầm ổn, ông ta xoay người nhặt những văn kiện của luật sư lên, tự xem thử, nhưng trình độ văn hóa của ông ta không cao, xem cũng không hiểu lắm.

Do dự một chút ông ta mới hỏi: “Chuyện này, đồng chí luật sư… Chúng tôi cũng chỉ nói chuyện vài câu mà thôi, sao có thể gọi là phỉ báng được? Đây chỉ là một vài lời nói trong cuộc sống hàng ngày thôi mà phải không?”

Luật sư Trần tủm tỉm cười nói: “Tất nhiên là được phép, nhưng đây không phải cuộc sống hàng ngày, mà là công việc. Trong công việc, những lời nói ác ý của mọi người làm ảnh hưởng đến người tiêu dùng, chửi bới danh dự của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chúng tôi đã tìm được nhân chứng, các vị cứ chờ tòa án gọi đến đi.”

Mọi người nhìn nụ cười của luật sư Trần rất giống với nụ cười của ác ma, khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy rét run.

“Còn có ý kiến gì nữa không, nếu không tôi đi trước, gặp lại ở tòa án.” Luật sư Trần nới lỏng cà vạt, nụ cười không thay đổi nói.

Thấy anh ấy thật sự muốn đi, mấy người bán hàng lập tức luống cuống. Trương Hồng Quân chạy nhanh đến gọi luật sư Trần: “Chờ, chờ một chút, chúng tôi có thể đến xin lỗi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ như thế nào? Sau này chúng tôi sẽ không bao giờ nói những lời bậy bạ như vậy nữa, có được không?”

Luật sư Trần trả lời vô cùng cẩn thận chặt chẽ: “Tôi chỉ là một luật sư, làm việc theo yêu cầu, vấn đề của mọi người không nằm trong phạm vi xử lý của tôi, thứ lỗi cho tôi không thể trả lời câu hỏi này của mọi người.”

“Vậy anh có thể năn nỉ với bên cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ giúp chúng tôi được không?” Trong lúc tuyệt vọng đúng thật là chuyện gì Trương Hồng Quân cũng có thể thử, cho nên mới dám đưa ra yêu cầu như vậy.

Luật sư Trần cảm thấy vô cùng buồn cười, vô cũng thản nhiên nói: “Nhận tiền người khác thì phải trừ họa cho chót, tôi nghĩ đạo lý này mọi người phải hiểu mới đúng.”

Hiểu, tất nhiên bọn họ hiểu, thế cho nên bây giờ bọn họ đều thấy hối hận, cũng không dám ham muốn lợi ích gì nữa, bây giờ thì tốt rồi, lợi ra đến tòa luôn rồi.

Thấy bọn họ không nói gì nữa, luật sư Trần hơi khom người, vô cùng khách sáo rời đi.

Nhưng lúc này không ai để tâm đến chuyện đấy.

Nhóm người bán hàng đều cảm thấy hoảng loạn như kiến bò trên chảo nóng, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh: “Làm sao bây giờ? Nếu làm ầm đến cả tòa án, sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền đó? Lãnh đạo phía trên có trách phạt chúng ta hay không?”

Lên tòa án cũng không để lại danh tiếng tốt chút nào.

“Không lẽ cô ta muốn tố cáo chúng ta thật sao? Chuyện này có lớn lắm đâu mà cô ta phải làm đến mức này?”

“Đúng vậy, chúng ta chỉ thuận mồm nói chút thôi mà.”

“Haiz, biết ngay sẽ xảy ra chuyện này rồi. Lúc trước tôi cũng nói rồi, đừng làm những chuyện thiếu đạo đức như vậy, các người không tin, bây giờ thì hay rồi, xem chuyện gì đang xảy ra đi?”

“Coi như xong, bây giờ nói thì được ích gì, nói như thể anh không làm gì ấy!”

Vài người không ngừng cãi vã mà không chú ý đến lúc này đằng sau một cây cột có một nữ phóng viên, đang nhẹ nhàng giơ camera lên, chụp mấy kiểu ảnh của bọn họ, sau đó bỏ camera vào trong túi xoay người rời đi, giống như những khách hàng bình thường khác, vẻ mặt tự nhiên đi ra khỏi cửa hàng bách hóa.

Buổi chiều hôm nay, mấy nhân viên tiêu thụ đồ điện trong cửa hàng bách hóa của thành phố Phụng Hà đều nhận được công văn của luật sư. Dù sao cũng có một vài người tâm lý kém không chịu được áp lực, khiến cho chuyện này nhanh chóng lan đến tai của các vị lãnh đạo.

Vì thế gần tới giờ tan tầm, sếp Tiết cũng biết được tin tức.

Ông ta buông bút máy trong tay xuống, nghi ngờ cho rằng mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì? Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cho luật sư đưa một loạt công văn đến tất cả các cửa hàng tiêu thụ đồ điện của cửa hàng bách hóa thành phố Phụng Hà sao? Anh chắc chắn chứ?”

Thư ký Lâm cười khổ gật đầu: “Đúng vậy sếp Tiết, theo thống kê tổng cộng đã thu được ba mươi tám tập công văn của luật sư. Hơn nữa đối phương còn khẳng định sẽ khởi tố ba mươi tám nhân viên này ra tòa, yêu cầu bồi thường tổn thất kinh tế cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.”

Sếp Tiết tức giận đập mạnh một cái xuống bàn: “Cô ta làm vậy không phải nhằm về phía nhân viên tiêu thụ mà đang nhằm vào tôi thì có, nhằm vào cửa hàng bách hóa của chúng ta.”

Thư ký Lâm không lên tiếng, mọi người đều hiểu đạo lý này, tất cả các cửa hàng bách hóa tiêu thụ đồ điện ở Phụng Hà đều bị tố cáo, người mất mặt nhất là ai, còn không phải là cửa hàng bách hóa của bọn họ ư!

Sếp Tiết ngực phập phồng lên xuống vì bực bội: “Đúng là Diệp Mạn, buổi sáng tôi gọi điện cho cô ta mà không nghe cô ta nói một câu nào về chuyện này, còn rất là bình thản chứ. Khó trách ngay cả giám đốc Hồ và giám đốc Tôn đều không có tư cách so với cô ta, thật sự là một cục đá vừa xấu lại vừa cứng, là một người phụ nữ trong gia đình, sao tính cách lại ngang ngược như vậy!”

Những lời này thư ký Lâm cũng không dám nói, anh ta chờ vài giây lại hỏi: “Sếp Tiết, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho giám đốc Diệp, giải thích rõ ràng, dù sao cũng là một hiểu lầm nhỏ, hai bên có thể ngồi xuống giải quyết thì tốt hơn.”

Sếp Tiết nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy ý này cũng không tồi.

Nếu như để chuyện này ồn ào ra ngoài, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không sợ mất mặt nhưng cửa hàng bách hóa của bọn họ có, hơn nữa về sau các nhà máy khác sẽ nghi ngờ danh tiếng của cửa hàng bách hóa, tuy rằng chỉ là chút chuyện bé tí, nhưng mọi người đều biết.

Nhưng ông ta đường đường là một tổng giám đốc của cửa hàng bách hóa, sao có thể cúi đầu chịu thua trước một người trẻ tuổi như Diệp Mạn, như vậy cũng làm khó người khác quá.

Sếp Tiết không phát hỏa được, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho tên đầu sỏ gây nên chuyện này: “Cắt hết toàn bộ tiền thưởng của nhân viên tiêu thụ đồ điện tháng này, nếu còn tái phạm thì tiền tiền thưởng cuối năm cũng đừng mong có.”

“Vâng.” Thư ký Lâm nghiêm túc ghi nhớ.

Sếp Tiết xoa xoa trán: “Để tôi tự gọi cuộc điện thoại này.”

Ông ta đã ra mặt, Diệp Mạn cũng nên cho ông ta chút thể diện, dù sao hai bên vẫn còn hợp tác.

Thư ký Lâm bấm gọi điện thoại rồi đưa cho ông ta.

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói ôn hòa của Diệp Mạn: “Xin chào, sếp Tiết tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, thật âm hiểm, cũng mặt dày quá.

Sếp Tiết cười nói: “Giám đốc Diệp, tôi nghe nói đơn vị của cô tính tố cáo toàn bộ nhân viên bán hàng thiết bị điện của cửa hàng bách hóa chúng tôi, đọc truyện miễn phí tại ứng dụng truyen full - offline hay giám đốc Diệp, nếu bọn họ có điều gì khiến cô chưa hài lòng cô có thể nói với tôi một tiếng, hà hà cớ gì phải huy động lực lượng như vậy? Chúng ta đều là bạn bè mà.”

Diệp Mạn cười khach khách nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy không cần làm phiền đến sếp Tiết. Không có chuyện gì đâu sếp Tiết, tôi đã giao toàn quyền cho luật sư xử lý. Sếp Tiết, ông yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm ông, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị của chúng ta!”

Sếp Tiết bị lời nói tỉnh bơ này của Diệp Mạn chặn họng.

Trong lòng ông ta lại càng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không muốn bị thẩm vấn ở tòa án, đành phải điềm đạm nói: “Chuyện này dĩ nhiên tôi tin tưởng cô, nhưng mà giám đốc Diệp à, trong chuyện này chắc chắn có gì đó hiểu lầm, chúng ta có thể hẹn một thời điểm cùng ngồi xuống nói chuyện, tôi bắt bọn họ xin lỗi cô. Cô yên tâm, cửa hàng bách hóa chúng tôi sẽ có tiến hành xử phạt tương ứng đối với bọn họ, chắc chắn sẽ không có lần sau. Ngoài ra để bồi thường cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chúng tôi sẽ đặt sản phẩm của cửa hàng cô ở nơi dễ nhìn thấy, cô xem có được không?”

Diệp Mạn cảm thấy không được tốt lắm.

Những người bán hàng đó cũng không bị đuổi đi, hiện giờ lại bị phạt vì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chắc chắn trong lòng sẽ càng hận cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cho dù có được đặt ở chỗ tốt thì sao? Người bán hàng hờ hững lạnh nhạt với những người đến mua sản phẩm của cửa hàng Lão Sư Phụ, thậm chí còn có những lời nói ác ý, chẳng những không nâng cao được sản lượng tiêu thụ mà còn phá hoại thanh danh tốt của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ.

Cho nên những bồi thường của sếp Tiết cũng không có chút tác dụng gì.

Mà quan trọng hơn là, không biết những người bán hàng đó đã nói xấu đồ điện của Lão Sư Phụ bao nhiêu lần, trên phố đã có những lời đồn đại không tốt về chất lượng đồ điện của Lão Sư Phụ. Nếu cứ để cho những lời đồn đại này phát triển sẽ tạo thành tổn thất lớn đối với bọn họ, lúc này càng đừng nói đến chuyện phản kích lại, làm sao mọi người có thể nhìn thấy sự uy tní trong sạch của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nữa.

Cho nên, chuyện tòa án không thể bị bỏ lỡ, hơn nữa muốn phản công tốt nhất để lại một trận oanh động, tốt nhất là để mọi người đều biết!

“Cảm ơn ý tốt của sếp Tiết nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi chỉ là một nơi nhỏ, sao có thể xứng với những vị trí như thế, chuyện này không hợp đâu sếp Tiết, ông yên tâm, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hợp tác và tình nghĩa của chúng ta.” Ngoài miệng Diệp Mạn nói như thế, nhưng thật ra lại rất kiên định không chịu nhượng bộ.

Sếp Tiết nén cơn giận, hôm nay ông ta đã nói chuyện rất khép nép, thế mà Diệp Mạn này còn không biết điều?

Sếp Tiết cố nén cơn giận nói: “Giám đốc Diệp, cô cũng nên hiểu một chút, mấu chốt chuyện này không phải nằm ở cửa hàng bách hóa của chúng tôi. Mà là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của cô gây thù hằn ở khắp nơi, chọc giận nhiều người.”

Diệp Mạn cười nói: “Tôi thật sự không hiểu ý của sếp Tiết? Nếu có ẩn tình gì trong chuyện này mọi người có thể nói ra, phải có nguyên nhân mới có thực tế, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi cũng không phải người không biết nói lý, căn cứ vào tình huống thực tế để xử lý.”

Diễn, cô tiếp tục diễn đi! Ông ta không tin trong lòng Diệp Mạn không có suy nghĩ đấy.

Sếp Tiết tức giận cũng không thèm nói tạm biệt, lập tức cúp đứt điện thoại.

Thư lý Lâm chạy nhanh đi rót một cốc nước tới: “Sếp Tiết, ông bớt giận, đừng so đo với cô ta. Giám đốc Diệp này còn trẻ tuổi tính khí nóng nảy, không biết trời cao đất rộng, chắc chắn sau này sẽ hối hận.”

Sếp Tiết uống một ngụm nước, thả chén nước xuống: “Anh nói xem, chuyện này có bị đem ra bàn tán không? Sao lại có người có đầu óc mâu thuẫn như vây? Tôi…. Tôi muốn xem cô ta làm thế nào! Cô ta có thể mời luật sư, chẳng lẽ công ty của chúng ta cũng không mời nổi? Thư ký Lâm, anh liên hệ cho tôi một luật sư, lên tòa án thì lên, tưởng tôi sợ cô ta chắc?”

Đầu dây bên Diệp Mạn cúp điện thoại, tươi cười nói với một nữ phóng viên đối diện: “Phóng viên Trang, cô xem mấy tin tức này đủ không?”

Tất cả cuộc hội thoại của hai người đều bị nghe thấy, đôi mắt phóng viên Trang tỏa sáng, nhanh chóng khép quyển phỏng vấn lại nói: “Đủ rồi, nếu giám đốc Diệp có tin tức gì cô nhất định phải báo cho tôi biết nhé. Tôi phải nắm chặt thời gian để viết bản thảo, buổi tối đưa đến nhà máy in, ngày mai là có thể đăng báo!”

Diệp Mạn cười đứng dậy: “Được, vậy tôi sẽ không giữ cô lại, chuyện hôm nay thật sự rất cảm ơn phóng viên Trang, tôi rất mong tin tức được đưa lên vào ngày mai!”

 

 

 

Chương kế tiếp