Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn
Chương 133: Thưa kiện
Sau khi đuổi những kẻ gây rối này đi, sắc mặt Diệp Mạn trầm
xuống như nước, khi trở lại văn phòng cô nói với Chung Tiểu Cầm: "Em mau
đến cửa hàng thứ hai ngay lập tức và dặn dò với Tiểu Vương, nếu có bất kỳ ai
gây rắc rối một cách cố ý và vô lý nào, lập tức báo ngay cho cảnh sát đi xử lý
họ, không để xảy ra bất kỳ xung đột trực tiếp nào với những người này!"
Chung Tiểu Cầm nghe thấy điều này cũng cảm thấy kinh hãi:
"Cửa hàng thứ hai cũng có người đến gây sự? Đây chẳng phải là có tên khốn
nào đó đang cố ý nhắm vào chúng ta sao?" Vừa rồi những người đàn ông và các bác gái kia rõ ràng không
phải khách hàng bình thường, lúc đầu còn la hét đòi trả lại và đòi hoàn lại
tiền, từng chậu từng chậu nước bẩn hắt lên đồ dùng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ,
sau đó khi vừa nghe nói sắp báo cảnh sát, họ lập tức sợ hãi bỏ chạy. Nếu như
nói trong chuyện này không có gì kỳ quái, Chung Tiểu Cầm thực sự không tin. Nhưng nghe có vẻ ý của Diệp Mạn còn nhiều hơn thế, đối
phương không chỉ nhắm vào cửa hàng chính của bọn họ. Diệp Mạn xoa xoa giữa hai lông mày: "Trước mắt chỉ là
suy đoán của chị, em cứ đi trước đi, đừng để xảy ra sự cố." Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, khi Chung Tiểu Cầm chạy
tới, Tiểu Vương đã bắt đầu đánh nhau với bọn họ. Những người đến cửa hàng thứ
hai gây sự khác với những người tới cửa hàng chính, tất cả họ đều là một đám
côn đồ lưu manh với mái tóc nhuộm màu sặc sỡ, một lời không hợp liền có thể
xông vào đánh nhau, vậy nên cô ấy chỉ kịp báo cảnh sát và thông báo cho Diệp
Mạn. Khi Diệp Mạn nhận được tin tức, bên ngoài mặt trời sắp lặn
xuống, bầu trời ngoài cửa sổ phủ đầy hào quang đỏ rực đẹp không sao tả xiết,
nhưng cô lại không có chút tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp đó. Hít một hơi thật sâu, Diệp Mạn cầm lấy điện thoại trên bàn
lên và bấm số gọi: "Luật sư Trần, xin chào, tôi là Diệp Mạn của cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ, phiền anh hãy đến đồn cảnh sát Đại Liễu Thụ một chuyến và
đưa người của tôi ra ngoài, còn đối với các chi phí thiệt hại về tinh thần, chi
phí y tế, chi phí mất việc làm và chi phí dinh dưỡng, sẽ vô cùng khắt khe. Tôi
sẽ lên đường ngay lập tức và gặp anh ở cổng đồn cảnh sát sau một lúc nữa." Luật sư Trần trả lời một câu. Diệp Mạn cúp điện thoại, cô cầm lấy túi xách và ra ngoài,
sau đó gọi xe và đi thẳng đến đồn cảnh sát Đại Liễu Thụ. Nửa tiếng sau, xe dừng lại, Chung Tiểu Cầm đang đứng đợi ở
cổng đồn cảnh sát lập tức chào cô và áy náy nói: "Là lỗi của em, giám đốc,
em đã không thuyết phục được họ. Luật sư Trần đã hoàn thành các thủ tục và
không lâu nữa họ sẽ được ra ngoài." Diệp Mạn nhìn cô ấy vài giây sau đó nói: "Chị không
trách em, em không bị đánh chứ!" Sống mũi Chung Tiểu Cầm cay cay: "Không có, Tiểu Vương
đã đỡ giúp em một chút." Hiện tại nghĩ lại, Chung Tiểu Cầm vẫn còn chút sợ hãi. Cô ấy
sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy đụng độ với một nhóm đánh nhau,
bọn côn đồ kia còn có vẻ liều mạng, ra tay rất tàn nhẫn, nếu không phải cảnh
sát nhanh chóng tới, hôm nay họ chắc chắn không chết nhưng cũng sẽ bị bọn chúng
lột da. "Tình hình của Tiểu Vương thế nào?" Diệp Mạn lại
hỏi. Chung Tiểu Cầm thấp giọng nói: "Cánh tay cậu ta bị
gãy, em có bảo cậu ta đến bệnh viện để điều trị trước nhưng cậu ta không
chịu, nói rằng muốn đến đồn cảnh sát để ghi chép trước." "Ừm, đây không phải lỗi của em, em không cần tự trách
bản thân." Diệp Mạn vỗ nhẹ vai an ủi cô ấy. Sau khi đợi vài phút, luật sư Trần đã dẫn Tiểu Vương và
những nhân viên khác tham gia vào trận đánh đi ra. Mấy người họ đều bị thương không nhẹ, cánh tay của Tiểu
Vương cong lên không được tự nhiên, sắc mặt cậu ta trắng bệch, những người
khác cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt xanh tím tái, trên quần áo vẫn còn
dính đầy vết máu và bụi đất, trông vô cùng nhếch nhác và hết sức hỗn loạn. Nhìn thấy Diệp Mạn, Tiểu Vương có chút không được tự nhiên,
cười nhe răng, nhịn cơn đau kêu lên một tiếng: "Giám đốc!" Diệp Mạn nhìn mọi người bằng ánh mắt khích lệ: "Hôm nay
mọi người đã chịu uất ức rồi, tôi sẽ đòi lại công bằng cho mọi người. Tiểu Cầm,
bắt xe và đưa mọi người đến bệnh viện để xử lý vết thương, mọi người đáng lẽ
phải nhập viện thì nên nhập viện, nghỉ ngơi thật tốt và đừng ngại tốn
tiền." "Vâng, giám đốc." Chung Tiểu Cầm chạy đến bên
đường chặn một chiếc taxi, sau đó dẫn theo mấy người bị thương lên xe. Xe vừa khởi động, mấy người phụ nữ từ trong đồn cảnh sát lao
ra, vừa chạy vừa lớn tiếng hô lên: "Chờ một chút, chờ một chút..." Chiếc xe nghênh ngang rời đi, xả khói mù mịt vào mặt những
người này. Mấy người phụ nữ khóc sướt mướt quay đầu lại, nhìn thấy luật
sư Trần quen mắt ngay bên cạnh, lập tức ôm lấy anh ấy: "Luật sư, chúng tôi
sẽ bồi thường tiền, tiền viện phí thuốc men cũng sẽ trả, chúng ta hòa giải có
được không?" Luật sư Trần không để ý tới bọn họ, quay đầu giải thích với
Diệp Mạn: "Người nhà của mấy thằng nhóc đó ở bên trong." Chắc có lẽ họ nghe nói con trai mình vào đồn cảnh sát nên đã
vội vàng chạy tới. Diệp Mạn cười lạnh: "Người là do các người đánh, tiền
thuốc men đương nhiên các người nên bồi thường, ngoài ra còn có chi phí làm mất
việc và phí dinh dưỡng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như không trả, vậy
chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa án." "Cô... vị nữ đồng chí này là ai, chúng tôi đang nói
chuyện với luật sư, không liên quan gì đến cô." Một người phụ nữ bất mãn
trừng mắt nhìn Diệp Mạn. Luật sư Trần cười và nói: "Đây là sếp của tôi." Những người phụ nữ kia nhất thời không nói lên lời, họ chỉ
nhìn Diệp Mạn một cách đầy nghi ngờ. Diệp Mạn khẽ liếc nhìn họ: "Muốn chúng tôi lượng thứ và
bỏ qua, được thôi, hãy để con trai các người thú nhận ai là kẻ chủ mưu đứng
đằng sau mọi chuyện đi." "Chủ mưu đứng đằng sau cái gì?” Mấy phụ nữ kia hoang
mang, hiển nhiên bọn họ cũng không biết rằng con trai của mình ở bên ngoài đã
làm ra chuyện tốt gì. Cũng đúng, nếu họ có thể quản được con trai của mình, những
người trẻ tuổi này cũng sẽ không trở thành côn đồ. Diệp Mạn không ngại nói rõ ràng hơn với họ: "Hôm nay
con trai của các người đã trả lại sản phẩm cho cửa hàng của chúng tôi, nói rằng
chiếc TV màu 18 inch mua từ cửa hàng của chúng tôi có vấn đề về chất lượng.
Nhân viên trong cửa hàng của chúng tôi đã yêu cầu mở hộp để kiểm tra chiếc TV
màu một lần nữa nhưng họ không đồng ý và đã đánh những người trong cửa hàng của
chúng tôi." Mấy người phụ nữ kia thất thần nhìn nhau, trong mắt tràn đầy
sự kinh ngạc. TV không tốt sao? Hai ngày trước bọn chúng xách về chiếc TV màu
18 inch, lúc đó bọn họ có lo lắng không biết tiền từ đâu ra nhưng bọn chúng lại
nói không sao cả, nguồn gốc hoàn toàn đàng hoàng nên họ cũng không hỏi gì, ai
biết sau này lại xảy ra việc lớn như vậy. Lẽ ra họ phải điều tra vào thời điểm
đó, chắc chắn phải có điều gì đó không ổn về nguồn gốc của những chiếc TV này. Thấy họ đều im lặng không nói lời nào, Diệp Mạn biết ít
nhiều họ cũng biết một chút, lỗi tại họ là cha mẹ mà không biết dạy dỗ con cái,
cha mẹ không giáo dục được con của mình thì chính xã hội sẽ giáo dục chúng thay
họ, hôm nay họ xứng đáng nhận được tất cả những điều này. Khẽ cong môi, Diệp
Mạn dừng xe, sau đó gọi luật sư Trần rồi cùng rời đi. Luật sư Trần biết rằng Diệp Mạn đang có tâm trạng không tốt.
Anh ấy ho khan một tiếng, đọc truyện miễn phí tại ứng dụng truyen full -
offline hay phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong xe: "Giám đốc Diệp,
những người này bị nghi là cố ý gây sự, cơ quan công an sẽ xử lý bọn họ, cô còn
muốn kiện bọn họ sao?" “Kiện, tại sao lại không kiện, vấn đề của pháp luật hình sự
sẽ được giao cho các đơn vị liên quan, nhưng đừng trì hoãn yêu cầu bồi thường
dân sự của chúng tôi." Diệp Mạn kiên quyết nói. Luật sư Trần rất muốn nhắc nhở cô, có thể số tiền bồi thường
ít ỏi đó ngoại trừ trả phí cho luật sư ra thì không còn lại nhiều, nhưng thấy
vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Mạn, anh ấy thức thời không nói: "Được rồi, tôi
hiểu rồi." Diệp Mạn bình tĩnh lại và nói: "Luật sư Trần, còn một
điều nữa tôi muốn làm phiền anh. Tôi muốn nhờ công ty của anh gửi thư luật sư
cho những người này và đệ đơn kiện lên tòa án. Họ bị nghi ngờ về việc phỉ báng
các thiết bị gia dụng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi." Luật sư Trần nhận tờ giấy từ tay Diệp Mạn đưa tới và sững sờ
trước hàng loạt cái tên trên đó. Hay thật, có ba bốn mươi người, chẳng lẽ cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ sắp tới định chiếm tòa án quận sao? Nhìn địa chỉ làm
việc của những người này, đều là cửa hàng bách hóa, mấy cửa hàng bách hóa trong
thành phố đều được liệt kê trong danh sách. Giám đốc Diệp đây là đang muốn chơi lớn sao! Luật sư Trần nói với giọng trêu đùa: "Giám đốc Diệp,
tôi thấy chỉ riêng đơn vị của cô cũng có thể nuôi sống văn phòng luật sư của
chúng tôi luôn rồi!" Diệp Mạn thản nhiên nói: "Sao vậy, luật sư Trần không
hài lòng sao?" "Hài lòng, tôi nhận." Luật sư Trần gấp tờ giấy lại
và cho vào cặp tài liệu, đây không phải là gửi thư luật sư cho mấy chục nhân
viên bán hàng rồi đâm đơn kiện sao? Việc này có gì khó khăn, cùng lắm thì xoay
người huy động các luật sư khác trong công ty, nếu không đủ thì có thể tìm mấy
sinh viên Luật trong trường giúp đỡ. Đến hơn chín giờ tối, Chung Tiểu Cầm mới từ bệnh viện trở
về. Diệp Mạn đặc biệt chờ cô ấy: "Vết thương của họ thế nào
rồi?" Vương Tiểu Cầm đã bình tĩnh lại hơn rất nhiều, cô ấy thành
thật nói: "Vết thương của quản lý Vương và Từ Thuận khá nghiêm trọng nên
họ sẽ phải nhập viện một thời gian, những người khác đều chỉ bị thương nhẹ, sau
khi băng bó và khử trùng tại bệnh viện họ đã về nhà, em đã bảo bọn họ ở nhà
nghỉ ngơi hai ngày trước khi trở lại làm việc." Diệp Mạn tỏ ý khen ngợi nói: “Ừm, em đã xử lý rất tốt rồi,
để xem ngày mai và ngày kia khi có thời gian rảnh rỗi thì mua ít đồ bổ dưỡng,
chị sẽ dành chút thời gian đến thăm họ, họ bị thương vì đơn vị, chi phí y tế và
tiền bồi thường tương ứng sẽ được nhà máy trả cho họ trước. Nếu như đến lúc đó
tiền bồi thường nhiều hơn mức này thì sẽ cho họ nhiều hơn, còn ít hơn đơn vị
thì cũng không sao." Chung Tiểu Cầm nói: "Vâng, ngày mai em sẽ chuẩn bị các
chất bổ sung dinh dưỡng." Diệp Mạn gật đầu: "Việc này không cần vội, ngày mai khi
đến làm em hãy bảo Chu Kiến Tân đến cửa hàng bách hóa một chuyến và mang TV
màu 18 inch của chúng ta về." "Mang về?" Chung Tiểu Cầm kinh ngạc nhìn Diệp Mạn:
"Chuyện trong cửa hàng của chúng ta hôm nay có liên quan đến cửa hàng
bách hóa hay sao? Chẳng lẽ là do bọn họ điều khiển?" Diệp Mạn khẽ lắc đầu, kể lại những gì cô đã nhìn thấy lúc
chiều: "Có lẽ là không phải, nhưng hẳn quản lý của cửa hàng bách hóa
phải biết điều gì đó. TV của chúng ta bị họ ném xuống đất như rác, họ không đau
lòng nhưng chị cảm thấy không nỡ, mang nó về đi." Khi Chung Tiểu Cầm nghe được điều này, cô ấy cũng cảm thấy
vô cùng tức giận: "Được. Loại người như thế nào, không muốn đồng ý thì cứ
từ chối, vứt bỏ hàng hóa của chúng ta như đồ phế phẩm, vu khống chất lượng của
chúng ta kém, họ đã từng sử dụng chưa? Em đoán chắc TV còn chưa từng được
bật." Đúng vậy! Thực sự lúc ấy sếp Tiết kiên quyết không đồng ý
thì Diệp Mạn cũng không tức giận như vậy. Đã đồng ý nhưng lại làm lấy lệ, chôn
vùi sản phẩm và bôi nhọ thanh danh của bọn họ như vậy, đây được xem là cái gì? Hơn mười giờ ngày hôm sau, sau khi mới họp xong một cuộc
họp, sếp Tiết vừa ra khỏi phòng họp, thư ký liền vội vàng báo cáo: "Sếp
Tiết, vừa rồi một vài cửa hàng bách hóa bên kia nói, Chu Kiến Tân của cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ đã mang theo người đến các cửa hàng bách hóa khác nhau để
lấy những chiếc TV màu 18 inch đi, người của chúng ta muốn ngăn cản nhưng cũng
không ngăn cản được." Sếp Tiết nhíu mày: "Mang hết đi rồi?" Thư ký gật đầu: "Tôi đã xác nhận hết rồi, bốn mươi
chiếc, không còn lại một chiếc nào." Khóe miệng sếp Tiết lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Diệp
Mạn này đang làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ là cửa hàng này đang muốn vùng
lên?" Thư ký cũng không rõ: "Tôi chưa từng nghe nói
qua." Sau khi cân nhắc vài giây, sếp Tiết đặt hồ sơ xuống và chỉ
vào điện thoại: "Gọi điện thoại cho Diệp Mạn giúp tôi." Sau khi cuộc gọi được thực hiện, thư ký đưa điện thoại cho
sếp Tiết. Sếp Tiết dựa vào ghế da và cười nói: "Giám đốc Diệp,
tôi nghe nói người của cô đã thu hồi tất cả TV màu 18 inch lại? Có chuyện gì
vậy? Có điều gì chúng tôi làm chưa tốt sao?" Diệp Mạn cười lạnh, nói như thể sếp Tiết thật sự không
biết chuyện gì cả. Trong lòng có chút khó chịu, nhưng bên ngoài miệng cô lại
cực kỳ khách khí: "Không có, là vấn đề của chúng tôi. Đây không phải là do
TV màu 18 inch của chúng tôi không dễ bán sao? Mùa hè đã đến rồi, điều hòa
không khí vẫn không chiếm được vị trí quý giá của cửa hàng bách hóa bán hàng
điện tử, vì vậy tôi đã cho người mang những chiếc TV màu trở lại trước. Chà,
tất cả đều do tôi, tôi nên thông báo trước cho sếp Tiết biết, đều là lỗi của
tôi, không nên giải quyết công việc như vậy, lần sau tôi nhất định sửa chữa,
xin sếp Tiết thứ lỗi." Tại sao ông ta lại cảm thấy rằng những lời này đều là phản
ánh ông ta? Mặc dù sếp Tiết có thể cảm thấy điểm kỳ quái của Diệp Mạn,
nhưng ông ta là ai? Ông chủ của cửa hàng bách hóa, bao nhiêu nhà máy muốn
bán sản phẩm cho đơn vị của họ, nịnh bợ ông ta để lấy lòng ông ta còn không
hết, hôm nay ông ta sẵn sàng chủ động gọi điện cho Diệp Mạn, coi như là đã rất
nể mặt Diệp Man, Diệp Mạn lại còn nói như vậy khiến ông ta cũng có chút nóng
nảy. Giọng điệu của sếp Tiết đột nhiên trở lên lạnh nhạt hơn
rất nhiều: "Vậy cũng được, vậy thì không ép giám đốc Diệp nữa, hy vọng sau
này chúng ta còn có cơ hội hợp tác." "Được, tôi còn có việc nên cúp máy trước." Diệp
Mạn cúp điện thoại trước một bước. Nghe thấy tiếng bíp từ điện thoại, sếp Tiết tức giận đặt
điện thoại lại, khẽ hừ một tiếng: "Con ranh phá phách, cô ta còn kiêu
ngạo thật đấy, sớm muộn gì sau này cũng phải chịu thiệt!" Diệp Mạn này tính tình ngang ngược và cứng rắn, có năng lực
kéo thù hận đỉnh cao. Cô thậm chí còn không nghĩ tới tại sao mọi người lại
nhiều lần nhắm vào họ như vậy! Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn gọi cho Tiểu Vũ: "Chép
lại danh thiếp địa chỉ của cặp vợ chồng trẻ hôm qua đến mua TV và đưa cho
tôi." Tiểu Vũ sao chép địa chỉ sau đó đưa cho Diệp Mạn. Diệp Mạn ra ngoài với chiếc túi của cô ấy và đến Nhật Báo
Vân Trung để tìm chủ biên Từ. Chủ biên Từ nhìn thấy Diệp Mạn liền có chút đau đầu, trước
đây anh ta và Diệp Mạn đã giao dịch hai lần, một lần là năm ngoái lúc cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở ga xe lửa làm khuyến mãi, anh ta nghi ngờ chương
trình khuyến mãi của bọn họ có cái gì đó, kết quả anh ta bị đánh vào mặt và
phải rời đi trong sự ô nhục. Còn có một lần chính là phóng viên Lưu đưa tin
không đúng sự thật về cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tòa soạn báo của họ mất hết
thể diện, một thời gian dài đều là trò cười của đồng nghiệp. Vì vậy, thật sự anh ta hơi không muốn gặp Diệp Mạn. Nhưng anh ta là người có văn hóa và muốn giữ thể diện, hơn
nữa anh ta cũng không thể làm những việc như đuổi người khác đi một cách vô cớ.
Sau khi lịch sự rót cho Diệp Mạn một tách trà, chủ biên Từ ngồi đối diện với
Diệp Mạn và cười hỏi: "Không biết hôm nay giám đốc Diệp tìm tôi có việc
gì?" Dù sao hai người bọn họ cũng không có tình bằng hữu gì. Diệp Mạn đưa tài liệu mà cô đã chuẩn bị vào buổi sáng qua:
"Chủ biên Từ, anh xem cái này đi." Chủ biên Từ nghiêm túc đọc kỹ, sau đó câu đầu tiên của anh
ta chính là: "Giám đốc Diệp, chuyện này không liên quan đến chúng tôi,
trước mắt tôi cũng chưa từng nhận được bản thảo liên quan nào." Diệp Mạn cười nhìn anh ta: "Xem ra chủ biên Từ cũng cho
rằng những chuyện này không phải trùng hợp." Chủ biên Từ không nói lời nào, tuy anh ta là người có học
nhưng kinh nghiệm xã hội cũng rất phong phú, nhìn hàng loạt sự việc xảy ra với
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ mấy ngày nay, đọc truyện miễn phí tại ứng
dụng truyen full - offline hay anh ta biết nhất định trong chuyện này có vấn
đề. Hầu hết mọi người đều muốn kiện cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tất cả chuyện
này quá phổ biến. Nhưng có điều bất kể là ai, dù sao cũng không liên quan gì
đến tòa soạn của bọn họ. Diệp Mạn chỉ vào tài liệu và hỏi: "Chủ biên Từ, anh
không nghĩ đây là một chủ đề tin tức rất hay sao? Nếu dự đoán của tôi là chính
xác, tin tức xấu về cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi không chỉ dừng
lại ở đó, nói không chừng ngày mai đài truyền hình hoặc báo chí nào sẽ đưa tin
ra, chủ biên Từ cũng không muốn tìm hiểu sự thật đằng sau chuyện này sao? Tôi
nghe nói rằng tất cả các nhà báo của anh đều có một sự tò mò mạnh mẽ và theo
đuổi sự thật không mệt mỏi. Chủ biên Từ, nói không chừng đây là tin độc quyền
đó! Tôi cũng chỉ là đánh giá cao tính cách chính trực của chủ biên Từ, tin
tưởng nhân phẩm của anh nên mới có thể tìm tới anh, anh thấy thế nào?" Chủ biên Từ lại cầm lấy phần tư liệu kia lên và nghiêm túc
xem kỹ lần nữa. Thực sự Diệp Mạn nói không sai, đây quả thật là một đầu mối
tin tức tuyệt vời, các phương tiện truyền thông khác đều đang đưa tin xấu về
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, bọn họ lại đi ngược lại, khai quật ra chân tướng
sau lưng sự việc, nghĩ một chút liền cảm thấy kích thích. Người làm tin tức mà, ít nhiều đều có chút mạo hiểm. Chủ biên Từ đặt tư liệu xuống, cánh tay phải đặt trên đùi,
ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, trong tay các cô có manh mối
gì không?" Diệp Mạn cười nói: "Hiện tại thì không, nhưng cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi có thể hợp tác điều tra với phóng viên tờ báo của
anh. Đồng thời, tôi có một manh mối khác muốn cung cấp cho anh, vào hai giờ
chiều nay, luật sư hợp tác với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi sẽ đến
cửa hàng bách hóa để gửi thư luật sư!" Vừa nói, cô vừa chỉ vào đống tên trên tài liệu. Chủ biên Từ sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, không thể
tin nhìn cô: "Cô... cô định sẽ kiện tất cả những người này sao?" Diệp
Mạn cười nhẹ: “Đúng vậy. Bọn họ là người bán lại cố ý lừa dối người tiêu thụ,
chửi bới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, hắt cho chúng tôi một bát nước bẩn tạo
nên tổn thất nặng nề cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi, chúng tôi
truy cứu lỗi sai của bọn họ rồi đòi một chút bồi thưởng cũng không quá đáng
chứ?” Chủ
biên Từ cũng không phản đối, quả thật nếu đứng trên lập trường của cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ, họ làm như như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Mở miệng ra bịa
đặt, cắt đứt những bác bỏ tin đồn, mỗi người nên có trách nhiệm với lời nói
của mình. Muốn
cho vụ kiện tụng này được nổi lên, đừng nói là những địa bàn trong tỉnh,
đây là một phần của cả nước, tuyệt đối có thể gây ra một trận oanh động! Nếu
tòa soạn báo của họ giành được phỏng vấn tin tức độc quyền của cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ, đạt được một tin tức trực tiếp, đây cũng chính là một cơ hội
tốt để đuổi kịp và vượt qua những người cùng ngành. Làm gì có ai trong giới
truyền thông không muốn bắt được một tin tức oanh động độc nhất vô nhị chứ? Ban
đầu chủ biên Từ còn có chút do dự nhưng sau khi nghe ý định của cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ đã lập tức đồng ý, nhanh chóng chọn hai người chuyên phụ trách
chuyên môn này của tòa soạn, lái nói với Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, phóng viên
của chúng tôi muốn đi tham quan một tuyến sản xuất của nhà máy mọi người,
xem thử chất lượng thành phẩm của mọi người, ý kiến của cô như thế nào?” “Đương
nhiên không thành vấn đề, khi về tôi sẽ nói với mọi người trong nhà máy,
để họ tiếp đãi các phóng viên chu đáo.” Diệp Mạn rất dễ tính, cô ước gì mỗi
ngày phóng viên đều đến nhà máy phỏng vấn. Hai
bên thỏa thuận như vậy, chuyên môn của Nhật Báo Vân Trung sẽ phụ trách chuyện
này, đào được chân tướng phía sau, mà cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ muốn phối
hợp hoạt động phỏng vấn với tòa soạn báo, cho Nhật Báo Vân Trung một tin tức
độc quyền. Giữa
tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, tới buổi chiều mặt trời đã nhô lên
cao, ai cũng lười biếng rất muốn đi ngủ. Làm
việc vào thời điểm này, số lượng người trong cửa hàng bách hóa cũng rất ít,
bởi vì mọi người hoặc là đi làm, hoặc là đọc sách hay ở nhà ngủ nướng, trời
nắng nóng như vậy nếu không có việc gì cũng không ai muốn ra khỏi nhà giữa cái
trời nắng nóng oi bức như này. Mấy
người bán hàng của gian tiêu thụ điện gia dụng cũng lười biếng ngả lên quầy,
có người ngủ gà ngủ gật, có người ngồi nói chuyện, nhàn nhã lại thoải mái. Không
biết ai nhắc tới chuyện sáng nay TV của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bị kéo đi. Công
nhân già tên Lưu Văn Cường bưng chén trà lên nếm một ngụm: “Cái cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ này cũng ghê gớm thật, không nói tiếng nào đã mang TV đi.” “Còn
không phải sao, cũng không bán được một cái nào, làm như chúng ta thèm TV của
bọn họ lắm vậy. Ngày hôm qua trông giám đốc của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
vô cùng tức giận, tôi còn tưởng cô ta muốn làm gì, không ngờ là mang TV đi.
Tôi nói phụ nữ ấy mà, tầm nhìn kém mà lòng dạ thì hẹp hòi, muốn chèn ép
cửa hàng bách hóa của chúng ta, cũng không xem bọn họ là ai, chỉ là một nhà
máy tư nhân nho nhỏ.” Một người đàn ông khác tên Trương Hồng Quân tỏ vẻ khinh
thường nói. Mấy
lời này lại chọc giận đến các nữ đồng chí khác, họ cầm vỏ hạt dưa lên ném
vào người anh ta: “Anh nói ai lòng dạ hẹp hòi? Anh có giỏi thì lặp lại lần
nữa?” Trương
Hồng Quân nhanh chóng xua tay xin tha: “Tôi không nói các chị, tôi nói Diệp Mạn
cơ mà. Các chị xem bộ dạng lúc ấy của cô ta đi, trông rất dọa người, còn tưởng
có biện pháp gì ghê gớm, hóa ra cũng chỉ có vậy. Cô ta cho rằng mang TV đi,
lãnh đạo sẽ xử phạt chúng ta sao? Ngây thơ thật!” Lời
này khiến không ít người cũng cảm thấy như vậy. Thật
ra bọn họ rất khó chịu với hành vi cố chấp đem TV đi của cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ, bởi vì điều này làm cho những quầy khác có quan hệ không tốt với nhân
viên tiêu thụ bọn họ được chê cười. Bọn họ có thể ghét bỏ cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ, nhưng không cho phép cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được làm mất mặt bọn
họ. “Đúng
vậy, cô ta nghĩ mình là ai chứ? Dù sao cũng chỉ là một người nhà quê, còn cho
rằng lãnh đạo của chúng ta sẽ coi trọng cô ta chắc!” “Một
cái nhà máy nhỏ ở địa phương như vậy, toàn tỉnh có rất nhiều, ít nhiều gì
cũng có vài nhà máy đã phải cúi đầu trước cửa hàng bách hóa của chúng ta,
cô ta cũng chẳng biết điều gì.” … Một
đám người tìm được đối tượng để cùng chỉ trích, nói đến nước miếng văng tung
tóe, phê bình Diệp Mạn không chừa chút nào. Bỗng
nhiên, một giọng nam không nhanh không chậm cắt ngang cuộc đối thoại của bọn
họ: “Chào buổi chiều.” Lúc
này nhóm nhân viên mới phát hiện ra có một vị khách, nhanh chóng ngừng câu chuyện,
nhìn ra ngoài quầy. Mặc
dù ngoài trời nóng, nhưng trang phục của luật sư Trần vẫn chỉnh tề không cẩu
thả chút nào, sơ mi trắng, cà vạt màu xanh ngọc, trên mũi có một gọng kính bằng
kim loại, trông nho nhã lịch sự, cho nên chắc hẳn là một người có địa vị. Trương
Hồng Quân vội vàng ân cần nói: “Đồng chí này, anh đến để mua đồ điện sao? Chỗ
của chúng tôi gì cũng có, ngay cả hàng nước ngoài nhập khẩu cũng có.” “Gần
đây có một loại TV rất nổi tiếng, là TV màu 18 inch của cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ, có không?” Luật sư Trần hơi đẩy gọng kính, mỉm cười nói. Trương
Hồng Quân chỉ biết cứng họng, liếc mắt nhìn những người khác, dùng ánh mắt để
trao đổi, rốt cuộc vừa nãy người này có nghe thấy những gì bọn họ nói không? Lưu
Văn Cường nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng vừa rồi bọn họ có nghị luận về Diệp Mạn,
nhưng lại không nói danh tính, chắc chắn đối phương không thể biết được. Nhận
được ám chỉ, Trương Hồng Quần bỗng thở phào nhẹ nhõm, lấy một lí do để thoái
thác: “Chắc đồng chí này không biết chất lượng các sản phẩm của cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ không tốt, khách hàng mua xong đều thấy hối hận, chưa tới hai
ngày đã quay lại trả hàng. Tôi khuyên anh vẫn nên mua của các hãng khác đi, đọc truyện miễn phí tại ứng
dụng truyen full - offline hay nếu anh không thích nhập khẩu, có thể mua TV của nhà máy Phụng Hà
thành phố chúng ta, ở đây còn có TV của nhà máy Viễn Đông, đều là các nhãn
hiệu lâu đời, rất đáng tin!” Luật
sư Trần lại cười cười hỏi: “TV của Lão Sư Phụ kém vậy thật sao?” “Kém,
thật sự rất kém, màn hình thì mờ, âm thanh không được rõ nét, còn thường xuyên
không bắt được tín hiệu nữa, tất nhiên không tốt.” Mấy ngày này Trương Hồng
Quân nói như thế không biết bao nhiêu lần, mở miệng là nói ra. Luật
sư Trần mỉm cười gật đầu, lấy ra một chồng giấy A4 từ trong công văn, đọc từng
cái tên: “Lưu Văn Cường, Trương Hồng Quân...”