Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 141: Tới rồi


Cảnh sát căn cứ vào manh mối của người phụ nữ, tìm được nhà của Trần Song Hỷ.

Theo điều tra, những điều mà người phụ nữ nói đều là thật, mà ngày thường Trần Song Hỷ không đi làm, thường xuyên cầm đao côn lên phố, vẻ mặt hung hãn khiến người xung quanh đều phải tránh anh ta.

Đây là người bị tình nghi lớn nhất, cảnh sát chia làm hai đội, một đội đi thẳng đến nhà ông bà nội của Trần Song Hỷ để bắt anh ta, một đội khác đi điều tra những mối quan hệ xung quanh anh ta, sau đó nhận dạng một vài nghi phạm khác.

Vào ban đêm, có bốn tên tội phạm lưu manh thì đã bắt được ba, còn một người vẫn đang lẩn trốn.

Cảnh sát gọi điện thông báo cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ để qua nhận diện.

Diệp Mạn lập tức bảo luật sư Trần mang theo nhóm người Đỗ Hằng tới để nhận diện.

Đỗ Hằng vừa nhìn thấy Trần Song Hỷ liền kích động hô to: “Đồng chí công an, chính là anh ta, ngày hôm đó chính anh ta mang theo một nhóm người đến chém chúng tôi, chém giám đốc Bàng bị thương cũng chính là anh ta. Anh ta cầm một cái dao cong rất nặng… Còn hai người họ cũng cùng một nhóm.”

Ngoài Đỗ Hằng làm nhân chứng, cảnh sát còn lục tìm trong nhà của Trần Song Hỷ ra hung khí đã làm Bàng Dũng bị thương, chính là chiếc dao cong.

Nhân chứng vật chứng chứng đều có đủ cả, vụ án nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Nhưng một vấn vấn đề mới lại xuất hiện, đám người Trần Song Hỷ cắn chết không chịu buông nói rằng bọn họ thấy hơi tiền thì nổi lòng tham, biết Bàng Dũng là ông chủ lớn mới tính theo đuôi đối phương để nắm bắt được một con tin lớn, ai ngờ hai người này phản kháng mạnh mẽ mới vô ý chém đối phương bị thương.

Bọn họ không chịu khai ra thủ phạm ở phía sau, nếu vậy thì Trương Khai Phát  vẫn còn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật.

Chỉ là một vài đàn em sa lưới, Trương Khai Phát là người khởi xướng nhưng vẫn bình an vô sự, càng về sau hắn sẽ càng kiêu ngạo, chuyện Bàng Dũng gặp lần này cũng không phải lần đầu tiên nổ ra, Diệp Mạn không cam lòng, chừng nào Trương Khai Phát vẫn chưa đền tội thì ngày đó vẫn còn là một tai họa ngầm, người này lòng dạ hẹp hòi, thủ đoạn nham hiểm độc ác, một khi trong lòng vẫn còn ghi thù, họ không bắt hắn lại sớm muộn cũng là một tai họa.

Luật sư Trần nhìn Diệp Mạn nhíu mày liền biết cô không hài lòng với kết quả này.

Là một luật sư anh ấy cũng không hài lòng với kết quả này, rõ ràng họ đều biết mấy người Trần Song Hỷ chỉ là chịu tội thay mà thôi.

“Mấy người Trần Song Hỷ này còn trẻ không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ là một đám người thiếu hiểu biết về pháp luật, ngày thường thì thích xem phim HongKong, kêu đánh là đánh, giết là giết, tự cho mình là chính nghĩa, bọn họ đều có một lối suy nghĩ cho nên cảnh sát có hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng.” Luật sư Trần đau đầu nói.

Mấy người trẻ tuổi này, chưa trải đời, hơn nữa hiện tại phim ảnh rất thịnh hành, phim HongKong tới nội địa, thịnh hành, bọn họ chịu áp lực ở hiện thực, nhàm chán sinh ra rảnh rỗi, cắt câu lấy nghĩa học mấy câu nói trong phim HongKong chứ không học được ý nghĩa sâu sắc của phim HongKong, mà lại đi lượm nhặt, học tập theo những hành vi bạo lực, tự cho mình là chính nghĩa, mà trên thực tế hủy hoại đi tương lai của mình lúc nào không hay.

Mà dù cho người khác có khuyên thế nào nói thế nào cũng không được.

Diệp Mạn cười lạnh: “Bọn họ có biết ý nghĩa thật sự của chết là gì không? Thật sự không sợ chết sao?”

Luật sư Trần bất đắc dĩ lắc đầu: “Bọn họ chỉ biết rằng, không nên hèn hạ lấy mạng người khác, cũng sẽ không vì mạng sống mà sợ hãi.”

Người không biết không sợ.

Diệp Mạn chống cằm ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Nếu vô dụng đối với bọn họ, vậy thì xuống tay với người nhà bọn họ. Tôi không tin đối diện với người nhà bọn họ còn có thể làm ngơ. Luật sư Trần phiền anh đi một chuyến đến nhà người thân của họ, cho bọn họ biết về hành vi phạm tội cướp bóc, giết người, nói những vấn đề nghiêm trọng, tốt nhất là có hình ảnh hoặc ví dụ minh họa dọa bọn họ sợ xong rồi nói, nếu bọn Trần Song Hỷ đồng ý chỉ và xác nhận ra người đứng sau, chúng ta có thể bỏ qua cho bọn họ.”

Luật sư Trần lập tức đi đến nhà Trần Song Hỷ, đầu tiên là cho họ thấy thân phận của mình, lại nói khoảng 500 năm trước là cùng họ hàng, lôi kéo quan hệ lấy được hảo cảm của người nhà họ Trần, sau đó luật sư Trần mới nói vào vấn vấn đề chính: “Anh cả, chị dâu, thằng nhóc Song Hỷ này không biết tính nghiêm trọng của sự việc. Mấy năm nay nước mình làm rất nghiêm đối với các tội phạm vi phạm hình sự, đây chính là tội lớn, chuyện không tốt còn phải bị tử hình.”

Mẹ Trần vừa nghe thấy lời này liền khóc rống lên: “Tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu thằng bé… Thằng bé mà chết, tôi cũng không muốn sống…”

Cha Trần hút một hơi khói, rầu rĩ nói: “Trần…. Em Trần, cậu có bản lĩnh, có cách gì, chỉ cần cứu được Song Hỷ, dù hai vợ chồng già chúng tôi có phải đánh canh bạc cũng chấp nhận.”

“Anh cả, sao anh có thể nói những lời hồ đồ này được, anh đã quên vì sao Song Hỷ lại đi vào con đường này ư? Em nói với anh, hiện tại là xã hội pháp trị, có mâu thuẫn gì thì tìm công an, tìm chính phủ, không thể động tí là vác dao làm xằng làm bậy, như vậy dù có lý cũng thành vô lý, làm như vậy không phải dạy hư bọn trẻ sao?” Luật sư Trần nói những lời lẽ rất chính đáng, sau đó lấy ra một tờ báo chí có tin tức tương tự từ trong túi đưa cho cha Trần: “Anh cả anh xem đi, đây là án tử đã được sửa soạn từ mấy năm trước trong sở của chúng em, đều là cướp bóc, giết người, ăn cắp vân vân, có phán tử hình, cũng có người tù chung thân, không lừa anh.”

Tuy rằng cha Trần không biết nhiều chữ lắm, nhưng những từ trong tờ báo nhìn qua cũng có thể hiểu.

Ngay khi nhìn thấy một người trẻ vì trong nhà không có tiền, cũng cướp bóc giết người không thành cũng bị phán tử hình, trong đầu ông cảm cảm thấy mê man, nắm chặt tay của luật sư Trần: “Nghiêm… nghiêm trọng như vậy sao?”

Cái án tử này cũng gần giống đến tám phần với Song Hỷ nhà họ, ngộ nhỡ Song Hỷ nhà họ cũng bị phán tử hình thì phải làm sao bây giờ?

Luật sư Trần thở dài, thu báo cáo lại rồi đứng lên: “Cũng không phải là không được, một bước sai từng bước sai, trên đời không có thuốc hối hận. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đấu đá lẫn nhau ở bên ngoài, đáng thương nhất vẫn là cha mẹ đã nuôi bọn nó lớn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

“Em Trần, cậu nhất định có thể giúp anh chị, cậu là luật sư, nhất định có cách đúng hay không? Chỉ cần có thể cứu được Song Hỷ, cậu chính là ân nhân của nhà anh chị.” Mẹ Trần ngừng khóc bắt chặt lấy tay luật sư Trần.

Luật sư Trần nhẹ giọng an ủi bà: “Chị dâu, em đến đây là vì chuyện này. Sếp của em biết bọn Song Hỷ chưa phá hỏng chuyện gì, chỉ là tuổi trẻ chưa hiểu chuyện bị người ta dẫn vào con đường lạc lối, không đành lòng nhìn bọn nó như vậy cả đời, cho nên mới bảo em tới nói rõ với mọi người về cái lợi và cái hại. Nếu bọn Song Hỷ là chủ mưu, chắc chắn sẽ bị phán tội nặng hơn, còn nếu như bị người khác dụ dỗ chính là đồng phạm, nhưng có thể cân nhắc với mức phạt khác. Hơn nữa sếp của em có nói, nếu bọn Song Hỷ có thể tìm ra hung thủ sau chuyện này giúp bọn em, bên em có thể đưa ra thư giải thích, như vậy tòa án sẽ cân nhắc lại hình phạt. Mọi người cứ từ từ suy xét, thời gian không thể chờ lâu.”

Luật sư Trần đặt các tờ báo lên bàn, cười cười rồi cầm công văn rời đi.

Để lại hai vợ chồng già họ Trần tâm loạn như ma.

“Cha nó ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ?’ Mẹ Trần lo lắng hỏi han.

Cha Trần nhìn thử tờ báo, có một người phạm tội nhẹ giống Trần Song Hỷ bị phán tù mười mấy năm. Tình huống của Trần Song Hỷ cho dù không phải tử hình cũng là ở trong song sắt cả đời, hai người bọn họ phải làm sao?

“Tiền nhiều thì để làm gì? Không có con, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, hai chúng ta có nhiều tiền cũng vô dụng. Tôi đi tìm mấy nhà khác, bà đi thăm Song Hỷ đưa mấy cái này cho nó xem, khuyên nhủ thằng bé một chút, không có tiền thì cố gắng kiếm lại, người không còn thì cái gì cũng không có.”

Mẹ Trần tìm được người đáng tin, vội vàng đồng ý: “Tôi đi ngay, bảo đứa nhỏ đừng có làm xằng bậy, vậy… Tiền gì cũng không cần, tôi chỉ cần nó sống tốt, sớm được ra ngoài.”

Hai vợ chồng họ Trần phân công làm việc, một người đến đồn công an, một người đi tìm mấy cha mẹ của bọn trẻ khác.

Vào ban đêm, Trương Khai Phát nghe được tin tức.

Hắn tức giận chửi ùm lên: “Mấy lão già này, cầm tiền của bố mày mà lại đổi ý, cho rằng tiền của tao là từ không khí ra à? Tao phải giết bọn họ!”

Long lão tam thật sự rất sợ tên Trương Khai Phát này, mấy năm trước cũng chưa ác độc như vậy. Nhưng vài năm gần đây giàu to, trên người treo đầy dây xích vàng, làm việc cũng càng ngày càng bữa bãi, đã khuyên hắn vài lần cũng không được, một chút tác dụng cũng không có.

“Anh Trương, anh đừng gây rối nữa, bây giờ chắc chắn cảnh sát đang theo dõi anh, nếu anh còn quậy nữa thì coi như xong."

Trương Khai Phát khịt mũi: "Bọn khốn kiếp, đều tại con đàn bà thối họ Diệp kia, cô ta không xong với tôi đâu. Món nợ hôm nay, sớm muộn gì cũng bắt bọn họ trả hết."

Long lão tam nghe vậy run lên, Trương Khai Phát đã làm liên lụy đến các đại lý của họ không ít. Còn làm loạn nữa lại xảy ra chuyện lớn đến mạng người. Anh ta cũng sẽ có tội biết mà không báo, bị kết án thì làm sao?

Bây giờ Long lão tam rất hối hận, nếu biết sẽ như thế này, anh ta đã không thân thiết với Trương Khai Phát như thế.

Sợ cái gì thì cái đó đến, Trương Khai Phát nói với anh ta: “Ông chủ Long, mấy người Trần Song Hỷ e là không chịu nổi, có lẽ cảnh sát đã nhắm vào tôi rồi. Cho tôi mượn xe của anh, tôi trốn đi một thời gian, chờ chuyện này qua đi sẽ về. Yên tâm đi, không lấy không của anh, tôi mua bằng giá gốc.”

Hiển nhiên hắn biết rõ cái tính keo kiệt của Long lão tam nên trả tiền rất hào phóng.

Nhưng lần này Long lão tam nghe nói đến tiền cũng không vui như anh ta nghĩ, ngược lại, anh ta lộ ra vẻ xấu hổ: “À thì… anh Trương, bọn họ đều biết tôi có quan hệ tốt với anh, nhỡ bọn họ cũng nhắm vào tôi thì làm sao bây giờ?"

Nói cho cùng thì Long lão tam cũng không sẵn lòng. Mặc dù rất tham lam và keo kiệt nhưng anh ta càng trân trọng cuộc sống và sự tự do của mình hơn, nếu cho Trương Khai Phát mượn xe, Trương Khai Phát sẽ vỗ mông bỏ đi, nếu mọi việc bại lộ, anh ta có thể là đồng phạm. Ngộ nhỡ cảnh sát truy cứu trách nhiệm của anh ta thì sao? Nếu bị bắt vào tù thì có nhiều tiền cũng có ích gì. Hơn nữa, xe của anh ta mới mua  được hai ba tháng, không khác gì xe mới, đề nghị của Trương Khai Phát cũng chẳng có lợi gì cho anh ta cả.

Trương Khai Phát nheo mắt nhìn chằm chằm anh ta: ”Ông chủ Long, chúng ta đã là anh em bao nhiêu năm nay rồi, chuyện nhỏ như vậy anh cũng không giúp tôi hay sao?"

Long lão tam nghe thấy giọng điệu uy hiếp của hắn, nghĩ ngay đến kết cục của Bàng Dũng, vội vàng lắc đầu: “Làm sao có chuyện đó được, chúng ta là anh em nhiều năm như thế, chút việc nhỏ này tôi đương nhiên sẽ giúp. Anh cứ việc lái xe đi thôi. Anh Trương nhớ chuẩn bị thêm ít tiền, sau này nếu cần gì thì cứ nói với tôi."

Long lão tam nói xong thì đưa chìa khóa xe cho hắn.

Trương Khai Phát hài lòng nhận lấy: “Tôi biết ngay ông chủ Long là người có nghĩa khí mà, anh nói như vậy tôi ở bên ngoài cũng thấy yên tâm, đợi sóng gió qua đi tôi sẽ liên lạc với anh.”

Long lão tam nghe vậy thì vô cùng hối hận. Tại sao anh ta lại thêm câu khách sáo cuối cùng vào làm gì, nếu Trương Khai Phát cứ bám lấy anh ta thì sao? Chưa nói đến mất tiền, lỡ có người phát hiện ra thì xong đời.

Rời khỏi nhà của Trương Khai Phát, Long lão tam càng nghĩ càng hối hận. Tại sao đột nhiên bị Trương Khải Phát kia uy hiếp nói ra lời như vậy? Nếu Trương Khai Phát tiêu hết tiền ở bên ngoài lại tìm anh ta thì làm sao bây giờ?

Càng nghĩ về điều đó, Long lão tam càng cảm thấy rằng Trương Khai Phát là một phiền toái, hơn nữa còn là một phiền toái mang theo nhiều tai họa về sau.

Trở lại khách sạn, anh ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định, lấy điện thoại di động gọi cho Diệp Mạn.

Lúc đó, Diệp Mạn đang thảo luận vụ án với luật sư Trần và những người khác. Khi luật sư Trần nhận được tin, Trần Song Hỷ đã khai, mọi người đều rất vui mừng. Sau bao nhiêu vất vả, cuối cùng họ cũng nhìn thấy ánh sáng bình minh.

Đang nói chuyện vui vẻ, thì chuông điện thoại của Diệp Mạn lại đột nhiên vang lên.

Cô cầm điện thoại lên nghe: “Alo, xin chào… Ông chủ Long à, chào buổi tối, sao anh lại gọi cho tôi vậy?”

Diệp Mạn ra hiệu im lặng với mọi người và mỉm cười ứng phó với Long lão tam.

"Giám đốc Diệp, tôi... tôi có một tin rất quan trọng muốn nói với cô, nhưng tôi có một yêu cầu." Long lão tam hít một hơi thật sâu và nói.

Diệp Mạn nghe thấy như thế, cười khẽ một tiếng: "Ồ, ông chủ Long có yêu cầu gì?"

Nghe thấy Diệp Mạn không thẳng thừng từ chối, Long lão tam như được cổ vũ, nói một câu: "Giữ nguyên hợp đồng của tôi không thay đổi."

Diệp Mạn lập tức cười nói: "Ông chủ Long, chuyện này là không thể nào. Lời mà Diệp Mạn tôi đây đã nói ra thì không có chuyện rút lại. Nếu không, sau này làm gì còn uy tín trong mắt các đại lý nữa?"

Cô đã nói sẽ xử lý bọn họ, nếu không đánh dứt khoát khiến họ không thể đánh trả, lại còn bỏ sót Long lão tam, thì những đại lý đang đứng xem gần đó sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là, Long lão tam còn là người đứng đầu của đám người này, nói là kẻ đầu sỏ cũng không quá đáng, Diệp Mạn không thể nào buông tha anh ta được.

Long lão tam không ngờ Diệp Mạn còn chưa hỏi chuyện gì đã lập tức từ chối, lập tức cảm thấy khó chịu: "Giám đốc Diệp, cô không muốn biết chuyện tôi sẽ nói là gì hay sao? Nếu bỏ lỡ, tôi nghĩ cô về sau nhất định sẽ hối hận."

“Trương Khai Phát đang muốn làm chuyện mờ ám gì?” Diệp Mạn hỏi thẳng.

Bây giờ thứ Long lão tam có thể lấy ra để đổi chác, cũng chỉ có Trương Khai Phát là có giá trị thôi.

Long lão tam đột nhiên bị nghẹn, cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấu. Cũng may chỉ là gọi điện thoại chứ không phải mặt đối mặt, anh ta nhanh chóng bình ổn cảm xúc, thừa nhận: “Đúng vậy, giám đốc Diệp, tin tức về hắn đã đủ trọng lượng rồi đúng không?”

Diệp Mạn không thèm nói nhảm với anh ta: "Long lão tam, khi anh vi phạm quy định đối với đại lý của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, anh đã bị loại khỏi phạm vi đại lý của chúng tôi. Vấn đề này không thể thay đổi và cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi cũng không cần đại lý không đủ tiêu chuẩn. Điều duy nhất tôi có thể hứa với anh là nếu thông tin của anh có giá trị thì ở huyện Chu Giang, chúng tôi sẽ chỉ tuyển thêm một đại lý, cạnh tranh với một người hay với tám mười cửa hàng, anh chọn đi."

Long lão tam cân nhắc trong lòng một chút, anh ta có tiền, nhân viên có kinh nghiệm, khách hàng quen thuộc, chẳng lẽ lại sợ một đại lý mới hay sao?

Chỉ cần Diệp Mạn không tự mình ra tay, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, cùng lúc mở năm, sáu, bảy hoặc tám bộ phận bán hàng đồ gia dụng giống như lúc đối phó với Trương Khai Phát, chỉ mở một cửa hàng thì cả huyện cũng chỉ có hai cửa hàng, anh ta có gì phải sợ?

"Được rồi, giám đốc Diệp, tôi tin tưởng cô, chúng ta thỏa thuận như thế nhé." Long lão tam quyết tâm nói.

Diệp Mạn cười nói: "Được, chỉ cần tin tức của anh đủ hữu ích, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. Ông chủ Long, tôi và quản lý Bàng luôn giữ lời, nếu anh không tin tôi, anh có thể đến chỗ tôi và chúng ta sẽ lập tức ký một bản hợp đồng, sau khi ký xong hãy nói chuyện."

Long lão tam sợ bị nhìn thấy nên lúc này làm sao dám đến gặp Diệp Mạn.

Anh ta nhanh chóng nói: "Đương nhiên là tôi tin tưởng giám đốc Diệp và quản lý Bàng rồi. Vậy thì tôi sẽ nói thẳng, Trương Khai Phát nghe ngóng được tin tức nên muốn bỏ trốn. Hắn ép tôi cho mượn xe và định đi lấy thêm một ít tiền, trước bình minh sẽ lên đường bỏ trốn."

"Ông chủ Long, tin tức của anh rất có ích, nếu như xác nhận là thật, tôi sẽ làm đúng như thỏa thuận, chỉ tuyển một đại lý ở huyện Chu Giang." Diệp Mạn cười nói.

Long lão tam nói ra tin tức, còn nhận được lời hứa của Diệp Mạn, trong lòng nhẹ nhõm hơn: "Tôi biết giám đốc Diệp luôn giữ lời mà. Mọi người tranh thủ thời gian báo cảnh sát đi, đừng để Trương Khai Phát chạy mất."

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát ngay, tôi cúp máy trước." Diệp Mạn trực tiếp cúp điện thoại.

Luật sư Trần lúc này mới nói: "Trương Khai Phát định bỏ trốn à?"

Diệp Mạn gật đầu: "Long lão tam nói như thế chắc là không sai, dù sao Trương Khai Phát cũng là người địa phương, mấy năm nay làm ăn phát đạt, ở địa phương có nhiều mối quan hệ, nhanh chóng nghe ngóng được tin tức cũng không có gì lạ." Anh hãy liên hệ với cảnh sát, tốt nhất là tìm một người có thể tin tưởng được.

Luật sư Trần lập tức đứng dậy: "Ừ."

Sau khi anh ra ngoài, Đỗ Hằng nhìn Diệp Mạn hỏi: "Giám đốc Diệp, chúng ta có cần sửa lại kế hoạch với huyện Chu Giang không?"

Diệp Mạn cầm cuốn sổ lên và đánh số từng ứng viên đại lý sẽ liên hệ: "Cậu liên hệ với số một trước. Nếu số một sẵn sàng làm đại lý của chúng ta, thì ký hợp đồng với họ. Nếu họ không đồng ý, thì gọi cho người tiếp theo.

"Tôi đã hứa với Long lão tam thì đương nhiên sẽ không thất hứa, chúng ta sẽ chỉ tuyển một đại lý."

Đỗ Hằng có chút bất bình: "Đúng là quá hời cho Long lão tam rồi."

Diệp Mạn nghiêm túc cười nhạo hắn: "Hời cái gì mà hời? Để xem đại lý mới có phát triển được không đã. Nếu phát triển tốt, mấy tháng nữa sẽ mở thêm mấy chi nhánh, công việc kinh doanh của Long lão tam cũng sẽ bị cướp mất thôi. Tôi cũng đâu có làm trái với thỏa thuận. Trước đó chúng ta đã nói rằng nếu đại lý có thực lực thì có thể mở chi nhánh trong khu vực địa phương, là do Long lão tam không nghĩ đến điều này mà thôi."

Long lão tam có thể giở trò với cô, vì vậy cô cũng sẽ chơi lại anh ta để xem ai là người cười cuối cùng.

Nếu đại lý mới ngay cả một kẻ trục lợi bất lương như Long lão tam cũng không xử lý được, thì không cần giữ lại, thay người khác làm là được rồi.

Đỗ Hằng nghe thấy thế sửng sốt, một lúc sau mới mở miệng nói: “Giám đốc, chị thật là lắm chiêu.”

Diệp Mạn cười nhẹ nói: "Đừng nịnh hót nữa, mau làm thủ tục kết thúc hợp đồng với đại lý cũ, sau đó tìm đại lý mới đi. Cậu đã làm việc này cùng với quản lý Bàng ở hơn chục huyện rồi. Hiện giờ, chân quản lý Bàng đang bị thương, tôi giao việc này cho cậu. Hãy làm theo những gì tôi đã nói, cậu không cần phải thương lượng trực tiếp với họ làm gì, khi trở về bảo Kiến Tân gửi cho họ phong thư, thông báo gỡ bỏ bảng hiệu đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta xuống. Cậu chịu trách nhiệm chủ yếu trong việc tuyển đại lý mới, cứ lựa chọn ứng viên theo danh sách trước đó, mỗi nơi sẽ tuyển thêm vài đại lý, ít nhất là ba đại lý, nếu chưa đủ số lượng thì phát triển tại địa phương, còn hợp đồng thì ký theo hợp đồng mới, đây là bản mẫu, mỗi bản ký xong nhớ gửi về văn phòng chính để lưu trữ.”

Ban đầu Đỗ Hằng chỉ là trợ lý của Bàng Dũng, bây giờ đột nhiên phải đảm nhiệm vụ quan trọng như vậy, cũng cảm thấy hơi quá sức. Nhưng cậu ta cũng biết đây là cơ hội mà Diệp Mạn cho mình, nếu một mình cậu ta có thể làm tốt thì khi trở về sẽ không còn là một trợ lý nhỏ nữa.

Đỗ Hằng mím môi, gật đầu thật mạnh: "Vâng, giám đốc Diệp, chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này."

“Được rồi, tôi cũng rất xem trọng cậu, chàng trai trẻ, cố gắng lên nhé.” Diệp Mạn vỗ vai cậu ta: “Sau khi bắt được Trương Khai Phát, chúng tôi phải trở về rồi, công việc còn lại giao cho cậu đó."

Tuy Trương Khai Phát nói chuyện rất hung dữ, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng sợ hãi, nếu không hắn đã không vừa nghe thấy tin đồn đã lập tức chuẩn bị chạy trốn.

Sau khi Long lão tam rời đi, hắn đã lục tung tất cả số tiền trong nhà, chỉ có hơn hai mươi nghìn tệ. Đây là một số tiền lớn đối với những người bình thường, nhưng đối với những người tiêu tiền như nước, thích hưởng lạc như hắn thì hoàn toàn không đủ.

Tất cả tiền của hắn đều chi vào hàng hóa trong cửa hàng. Trong cửa hàng và nhà kho của hắn có hàng triệu tệ, đáng tiếc những thứ này trong thời gian ngắn không thể đổi thành tiền, cũng không thể mang đi trên đường.

Trương Khai Phát lại tìm kiếm xung quanh một lần nữa và cầm đi tất cả dây chuyền vàng lớn có giá trị, nhẫn vàng… Cuối cùng mang theo cả sổ tiết kiệm. Một thời gian nữa sau khi tin đồn qua đi, cũng có thể lấy tiền trong sổ tiết kiệm ra để tiêu xài được.

Sau khi thu thập đồ đạc có giá trị xong, hắn tùy tiện nhét hai bộ quần áo vào túi, để lại một bức thư trên bàn, không thèm thông báo cho người nhà tiếng nào, nhân lúc đêm tối lặng lẽ đi xuống lầu, tìm thấy xe của Long lão tam, dùng chìa khóa mở ra. Rồi cúi xuống ném chiếc túi lên xe trước. Đột nhiên, một khẩu súng cứng rắn dí vào đầu hắn: "Không được cử động, giơ hai tay lên!"

Chết tiệt, lật thuyền trong mương!

Trương Khai Phát giơ hai tay lên, từ từ quay người lại, giả vờ ngã xuống, thừa dịp khi đối phương rút lui về phía sau, đá văng súng của đối phương xuống đất, sau đó quay người co cẳng lao vào màn đêm.

Dù hắn nhanh, nhưng viên đạn còn nhanh hơn, hắn bị một viên đạn bạc xuyên qua màn đêm găm vào đùi.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.

Mấy cảnh sát tiến lên bắt được hắn: "Tên này quá tinh ranh, suýt nữa thì để cho hắn chạy thoát."

Ngày hôm sau Diệp Mạn mới nhận được tin tức.

Luật sư Trần nói: "Đêm qua Trương Khai Phát đang định bỏ trốn thì bị cảnh sát bắt giữ. Hắn bị bắn vào đùi ngay tại chỗ, giờ đang ở trong bệnh viện. Hơn nữa, hắn bị buộc thêm tội cản trở người thi hành công vụ. Với lại theo Trần Song Hỷ thú nhận rằng vụ việc của quản lý Bàng không phải là trường hợp đầu tiên. Năm ngoái hắn vì thích một cô gái nên đã lệnh cho đàn em đánh đập bạn trai của cô ấy thành tàn phế. Nếu không xử lý tên khốn này, sau này hắn sẽ lật cả trời.

Diệp Mạn không hề ngạc nhiên, bộ dạng kiêu ngạo của Trương Khai Phát thế kia, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm chuyện này, chẳng qua là trước kia chưa từng bị phơi bày ra mà thôi.

"Luật sư Trần, chúng tôi sẽ về trước, công việc hoàn thiện còn lại ở đây giao cho anh nhé. Anh thử liên hệ với những nạn nhân khác, giúp đỡ thủ tục pháp lý cho họ để đòi lại một ít tiền bồi thường được không. Chi phí luật sư tôi sẽ trả." Diệp Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói.

Một là cô đồng cảm với những nạn nhân vô tội đó, hai là giúp đỡ đối phương cũng là giúp đỡ chính mình. Trương Khai Phát kiêu ngạo được là vì hắn có tiền, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, vậy lấy tiền của hắn để bồi thường cho những người bị hại, nếu hắn không có tiền, sau khi vào tù sẽ không thể làm được cái gì.

Luật sư Trần cười nói: "Giám đốc Diệp, vụ việc của cô vốn là tố tụng dân sự, cảm ơn cô vẫn muốn tặng thêm công ăn việc làm cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn sẽ xử lý chung với nhau."

Kể từ khi gặp Diệp Mạn, anh ấy chưa từng thiếu vụ án.

Việc này cũng không tốn nhiều tiền, Diệp Mạn cũng không tranh với anh ấy, cười nói: "Vậy tôi xin cảm ơn luật sư Trần nhé."

Sau khi sắp xếp các vấn đề tiếp theo xong xuôi, Diệp Mạn cùng với đám người Chung Tiểu Cầm trở lại thành phố Phụng Hà.

Chuyện đầu tiên sau khi trở về là đến thăm Bàng Dũng.

Kết quả khi Diệp Mạn mang theo thuốc bổ đến nhà anh ta thì Bàng Dũng lại không có ở nhà mà đang ở trong cửa hàng.

Diệp Mạn để thuốc bổ xuống, trò chuyện với người nhà anh ta vài câu, sau đó vội vã quay lại cửa hàng mới tìm thấy Bàng Dũng đang ở trong văn phòng.

“Quản lý Bàng, anh đang bị thương, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại đến cửa hàng làm gì thế?” Diệp Mạn bất đắc dĩ nhìn anh.

Bàng Dũng xoa xoa mũi: “Ồ, không sao đâu, vết thương của tôi sắp khỏi hẳn rồi, mỗi ngày ở nhà đều nhàn rỗi buồn chán đến phát sợ, đúng lúc cô và Tiểu Cầm không có ở đây, tôi cũng đến cửa hàng trông coi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, có việc để làm cũng tốt.

Chu Kiến Tân bước vào cửa vạch trần anh ta: "Anh Bàng, anh đừng có giả vờ nữa. Anh sợ chị dâu làu bàu chứ gì."

Bàng Dũng trừng mắt lườm cậu ta một cái: "Oắt con cậu không đi làm việc, mà ở chỗ này đoán mò bậy bạ cái gì vậy?"

Diệp Mạn lập tức hiểu ra, Bàng Dũng bị thương nặng như vậy chắc chắn khi về bị vợ mắng một trận nhớ đời, hơn nữa chắc bây giờ ngày nào cũng bị mắng, thảo nào chạy đến cửa hàng.

Cô cũng không vạch trần, bỏ qua cái đề tài này, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Bây giờ cái chân này của anh vẫn chưa thể đi được đúng không?"

Bàng Dũng cho biết: "Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng cả. Hiện tại vẫn chưa thể đi được, mỗi ngày phải ngồi trên xe lăn. Một thời gian nữa sẽ đi kiểm tra lại. Không có vấn đề gì thì sau khi cắt chỉ xong có thể đứng dậy đi bộ."

“Được rồi, vậy thì anh nhớ cẩn thận, nếu không nhỡ may vết thương nứt ra, chị dâu sẽ không cho anh ra ngoài, cũng đừng mong chúng tôi nói đỡ thay anh.” Diệp Mạn dặn dò một câu, sau đó nói đến công việc tiếp theo ở huyện Bình Đông.

Sau khi nghe xong, Bàng Dũng khen ngợi: "Phương pháp mới của cô rất tốt. Một huyện không chỉ có một đại lý, phải cạnh tranh để giành được khách hàng, họ đương nhiên không dám làm loạn như bọn Trương Khai Phát."

Diệp Mạn gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chúng ta muốn mượn sức các đại lý, chỉ còn cách đưa ra những điều khoản để khiến họ hào hứng. Bây giờ chúng ta không thiếu đại lý, các điều khoản trong hợp đồng đương nhiên cũng phải thay đổi cho phù hợp. Có cạnh tranh mới có phát triển, một hãng chiếm ưu thế, không có đối thủ thì dịch vụ của họ sẽ dần không theo kịp, sau này các đại lý mới sẽ áp dụng hợp đồng này.”

Bàng Dũng không có ý kiến gì, anh ta nói sang chuyện khác: "Cô xem cái này một chút đi."

Diệp Mạn vươn tay cầm lấy tài liệu nhìn, toàn là tên tuổi, địa chỉ, phía sau còn có số điện thoại, xem kỹ thì hầu hết đều là người ngoại tỉnh.

“Đây là cái gì?” Diệp Mạn chỉ vào cuốn sổ, “Anh định phát triển đại lý mới à?”

Bàng Dũng vui vẻ hớn hở nói: "Không, đây là các đại lý chủ động đến tận cửa tìm chúng ta. Một số người trong số họ là do Trình Chu giới thiệu cho chúng ta. Ở trang này, bọn họ có vài người ở tỉnh Vân Trung và vài người ở tỉnh Thông muốn mở cửa hàng ở miền trung và miền bắc của tỉnh để bán đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta."

Diệp Mạn quay sang, từ từ nói: "Trình Chu này thật không đơn giản đâu, lập tức đã giới thiệu cho chúng ta hàng chục khách hàng tiềm năng."

"Còn chẳng phải thế hay sao, khiến tôi đây đều phải ngại." Bàng Dũng gãi đầu và nói.

Diệp Mạn cười nhẹ nói: "Có gì mà phải ngại? Có đi có lại mới toại lòng nhau, Trình Chu biết điều như thế, chúng ta cũng cho anh ta chút lợi ích là được rồi. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với anh ta, hỏi xem anh ta có hứng thú với việc làm đại lý tỉnh hay không."

"Đại lý tỉnh? Ý cô là gì?" Bàng Dũng ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn chỉ vào trên bản đồ, đi qua tỉnh Thông là tỉnh Giang: "Nếu anh ta có hứng thú, có thể phát triển thị trường ở tỉnh Giang, nếu làm được, có thể cho anh ta làm tổng đại lý của tỉnh Giang và phát triển các nhà phân phối xuống dưới."

Nếu không chỉ dựa vào bọn họ, việc mở rộng sẽ quá chậm. Hơn nữa, một tỉnh chỉ có vài trăm đại lý lớn nhỏ, về sau số lượng đại lý sẽ tăng lên, việc huyện lý cũng sẽ là một vấn đề lớn, nếu phát triển được các đại lý cấp tỉnh thì có thể chia sẻ được phần công việc này.

Mà Trình Chu là người thức thời, có thủ đoạn và bản lĩnh, sớm muộn gì cũng thể hiện được, chắc chắn anh ta không cam lòng chỉ làm đại lý tại một cái huyện nhỏ, nhân lúc anh ta còn chưa phát triển buộc anh ta vào xe ngựa của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Trên hết, đó là điều đôi bên cùng có lợi.

Sau khi nghe Diệp Mạn giải thích lý do, Bàng Dũng gật đầu: "Phương pháp của cô rất tốt. Chúng ta trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không thể mở rộng sang tỉnh Giang được. Để Trình Chu dẫn đầu và nhanh chóng mở rộng thị trường của chúng ta."

“Được, nếu anh không có ý kiến gì, vậy để lát nữa có thời gian, tôi sẽ nói chuyện với Trình Chu xem ý của anh ta như thế nào.” Diệp Mạn cười nói.

Nhưng cô mãi vẫn chưa rút ra được thời gian cho việc này.

Bởi vì sau khi Diệp Mạn trở về từ huyện Bình Đông chưa được mấy ngày đã nhận được một cuộc gọi của thư ký La: "Giám đốc Diệp, gần đây có rảnh không?"

Diệp Mạn cười nói: "Có, thư ký La có chuyện gì sao?"

Qua điện thoại, giọng nói của thư ký La cũng không giấu được vẻ hưng phấn: "Giám đốc Diệp, trong huyện có chút chuyện, thị trưởng Mao bảo tôi gọi điện thoại mời cô bớt chút thời gian trở về một chuyến. Cô xem khi nào thì tiện?"

"Rất gấp à? Rốt cục là có chuyện gì vậy?" Diệp Mạn tò mò hỏi.

Nhưng thư ký La không chịu nói: “ Tóm lại là một chuyện tốt, giám đốc Diệp quay về sẽ biết."

Diệp Mạn suy nghĩ vài giây rồi nói: "Tôi sẽ thu xếp công việc trong tay, ngày mốt tôi sẽ trở về."

"Được, khi nào giám đốc Diệp đi thì gọi điện thoại, tôi sẽ sắp xếp người đến nhà ga đón cô." Thư ký La vui vẻ nói.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn tràn đầy nghi hoặc, thư ký La chưa bao giờ ân cần như vậy.

Thấy cô nghi ngờ, Bàng Dũng vui vẻ nói: "Cô về xem chẳng phải sẽ biết sao. Nếu thư ký La đã nói là chuyện tốt, vậy chắc chắn là chuyện tốt."

"Nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra trong huyện có thể có chuyện gì tốt liên huyện đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng ta? Chẳng lẽ là miễn giảm thuế cho chúng ta?" Diệp Mạn đoán.

Nhưng cả hai đều biết rằng điều đó là không có khả năng, trong mấy năm nay các nhà máy trong huyện đã lần lượt đóng cửa, gánh nặng tài chính đè nặng, thu không đủ chi, khó khăn như vậy làm sao có thể miễn giảm thuế cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ được.

"Dù sao ngày mốt sẽ trở về, không cần phải suy nghĩ nhiều, thị trưởng Mao cũng không thể nào lừa chúng ta." Vì lần trước được thị trưởng Mao tới giúp đỡ nên Bàng Dũng có ấn tượng rất tốt về ông ta và cũng rất tin tưởng ông ta.

Diệp Mạn nghĩ thấy cũng đúng nên không tốn công suy nghĩ đến nữa.

Sau khi hoàn thành những công việc quan trọng, sáng sớm hôm sau cô ngồi xe khách trở về huyện Trường Vĩnh.

Hôm nay không suôn sẻ lắm, một chiếc xe phía trước xảy ra tai nạn, tắc nghẽn một lúc, khi cô đến bến xe thì đã hơn một giờ trưa.

Sau khi xuống xe, Diệp Mạn nhìn thấy thư ký La đang ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh.

"Thư ký La, trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn. Tôi xin lỗi đã để anh phải chờ đợi lâu. Để anh đích thân đến đón thế này tôi thấy ngại quá?" Diệp Mạn chào hỏi.

Thư ký La lau mồ hôi trên trán nói: "Giám đốc Diệp, cuối cùng cô cũng đến rồi. Mọi người đều đang đợi một mình cô thôi đấy."

Diệp Mạn càng thêm tò mò: "Thư ký La, rốt cuộc đã có chuyện gì? Bây giờ có thể nói rồi chứ?"

Thư ký La kích động nói: "Có mấy vị khách quý đến huyện, lên xe đi, đến nơi cô sẽ biết."

Thư ký La lại lái xe của thị trưởng Mao đến, phải biết rằng bình thường vì tiết kiệm nhiên liệu, thị trưởng Mao đều không lái xe mà đi làm bằng xe đạp. Có thể thấy được, hôm nay mấy vị khách quý này thực sự rất ghê gớm, ngay cả cô cũng được hưởng lây.

Thấy được không thể lấy được bất kỳ thông tin hữu ích nào từ miệng của thư ký La, Diệp Mạn cũng không hỏi nữa, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, dù sao một lát nữa sẽ biết.

Huyện Trường Vĩnh là một huyện nhỏ, không lớn lắm nên lái xe thì càng nhanh hơn. Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng ủy ban huyện.

Thư ký La vội vàng xuống xe, dẫn Diệp Mạn vào trong: "Mọi người đang đợi cô trong phòng họp."

Diệp Mạn đi theo anh ta lên lầu đi vào phòng họp.

Ngoài thị trưởng Mao, trong phòng họp còn có một số lãnh đạo lớn của huyện, có thể nói tất cả những nhân vật nặng ký trong huyện đều tập trung tại đây. Tuy nhiên, vẫn có hai gương mặt xa lạ mặc tây trang trông rất bắt mắt, có lẽ đây là những vị khách quý.

Để chào đón các vị khách quý, Diệp Mạn không chỉ được ngồi ô tô mà trong phòng họp còn bật điều hòa, vừa bước vào đã thấy khí lạnh, chẳng trách ngày hè oi bức, hai vị khách quý mặc âu phục cũng không thấy nóng!

“Các vị lãnh đạo, thực xin lỗi, trên đường xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, tắc đường một đoạn, làm chậm thời gian, để các vị đợi lâu.” Diệp Mạn vừa vào cửa đã xin lỗi trước. Không biết có phải vô tình hay không, nhưng có một sự thật là cô ấy đã khiến rất nhiều lãnh đạo phải chờ đợi lâu như vậy.

Thị trưởng Mao xua tay: "Không có, chúng ta cũng vừa mới đến một lát. Tiểu Diệp, ăn cơm chưa?"

Đương nhiên Diệp Mạn sẽ không nói cô chưa ăn: "Trên đường tôi cũng ăn một chút, vẫn luôn ở trong xe cũng không thấy đói."

“Vậy thì tốt, cô ngồi bên cạnh tôi đi.” Thị trưởng Mao niềm nở chào hỏi Diệp Mạn. Diệp Mạn nghe theo ngồi xuống, vừa vặn đối diện với hai vị khách quý, khi cô ngẩng đầu lên thì phát hiện hai người đang quan sát mình.

Khi đến gần hơn, Diệp Mạn cũng nhận ra sự khác biệt về thân phận của hai người, người bên trái mặc một bộ vest màu trắng, rất thời trang và chỉnh tề, bộ vest này là một thương hiệu rất nổi tiếng, giá cả còn đắt hơn tất cả quần áo của toàn bộ người trong văn phòng cộng lại và Diệp Mạn đoán rằng không ai trong phòng họp biết điều đó.

Thấy cô nhìn sang, người mặc vest trắng nở một nụ cười kiểu quý ông phương Tây, trông thân thiện và vô hại.

Diệp Mạn cười đáp lại, trong lòng cô có một suy đoán không chân thật về thân phận của hai người, thị trưởng Mao đã nhanh chóng khẳng định suy đoán của cô.

"Đây là Diệp Mạn, giám đốc nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ - một doanh nghiệp ngôi sao đang phát triển nhanh chóng ở huyện Trường Vĩnh của chúng tôi. Tiểu Diệp, lại đây, để tôi giới thiệu với cô, tất cả các nhà lãnh đạo và đồng chí ở huyện này chắc cô đã biết hết rồi nên tôi sẽ không giới thiệu nữa. Tôi sẽ tập trung giới thiệu hai vị này với cô, họ là những vị khách quý cố ý từ xa mà đến huyện Trường Vĩnh của chúng ta, ông Takahashi và ông Chương đến từ tập đoàn Phú Hữu.”

Nghe được chức danh của hai người, kết hợp với sự kích động của thư ký La còn có những việc huy động nhân lực từ trước đến giờ, lòng Diệp Mạn không khỏi nặng nề, cô có một suy đoán cực kỳ khoa trương nhưng rất khả thi!

Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ đã bị nhìn trúng.



 

 

 

Chương kế tiếp