Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn
Chương 141: Tới rồi
Cảnh sát căn cứ vào
manh mối của người phụ nữ, tìm được nhà của Trần Song Hỷ. Theo điều tra, những
điều mà người phụ nữ nói đều là thật, mà ngày thường Trần Song Hỷ không đi làm,
thường xuyên cầm đao côn lên phố, vẻ mặt hung hãn khiến người xung quanh đều
phải tránh anh ta. Đây là người bị tình
nghi lớn nhất, cảnh sát chia làm hai đội, một đội đi thẳng đến nhà ông bà nội
của Trần Song Hỷ để bắt anh ta, một đội khác đi điều tra những mối quan hệ xung
quanh anh ta, sau đó nhận dạng một vài nghi phạm khác. Vào ban đêm, có bốn tên
tội phạm lưu manh thì đã bắt được ba, còn một người vẫn đang lẩn trốn. Cảnh sát gọi điện thông
báo cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ để qua nhận diện. Diệp Mạn lập tức bảo
luật sư Trần mang theo nhóm người Đỗ Hằng tới để nhận diện. Đỗ Hằng vừa nhìn thấy
Trần Song Hỷ liền kích động hô to: “Đồng chí công an, chính là anh ta, ngày hôm
đó chính anh ta mang theo một nhóm người đến chém chúng tôi, chém giám đốc Bàng
bị thương cũng chính là anh ta. Anh ta cầm một cái dao cong rất nặng… Còn hai
người họ cũng cùng một nhóm.” Ngoài Đỗ Hằng làm nhân
chứng, cảnh sát còn lục tìm trong nhà của Trần Song Hỷ ra hung khí đã làm Bàng
Dũng bị thương, chính là chiếc dao cong. Nhân chứng vật chứng
chứng đều có đủ cả, vụ án nhanh chóng được làm sáng tỏ. Nhưng một vấn vấn đề
mới lại xuất hiện, đám người Trần Song Hỷ cắn chết không chịu buông nói rằng
bọn họ thấy hơi tiền thì nổi lòng tham, biết Bàng Dũng là ông chủ lớn mới tính
theo đuôi đối phương để nắm bắt được một con tin lớn, ai ngờ hai người này phản
kháng mạnh mẽ mới vô ý chém đối phương bị thương. Bọn họ không chịu khai
ra thủ phạm ở phía sau, nếu vậy thì Trương Khai Phát vẫn còn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp
luật. Chỉ là một vài đàn em
sa lưới, Trương Khai Phát là người khởi xướng nhưng vẫn bình an vô sự, càng về
sau hắn sẽ càng kiêu ngạo, chuyện Bàng Dũng gặp lần này cũng không phải lần đầu
tiên nổ ra, Diệp Mạn không cam lòng, chừng nào Trương Khai Phát vẫn chưa đền
tội thì ngày đó vẫn còn là một tai họa ngầm, người này lòng dạ hẹp hòi, thủ
đoạn nham hiểm độc ác, một khi trong lòng vẫn còn ghi thù, họ không bắt hắn lại
sớm muộn cũng là một tai họa. Luật sư Trần nhìn Diệp
Mạn nhíu mày liền biết cô không hài lòng với kết quả này. Là một luật sư anh ấy
cũng không hài lòng với kết quả này, rõ ràng họ đều biết mấy người Trần Song Hỷ
chỉ là chịu tội thay mà thôi. “Mấy người Trần Song
Hỷ này còn trẻ không biết trời cao đất rộng là gì, chỉ là một đám người thiếu
hiểu biết về pháp luật, ngày thường thì thích xem phim HongKong, kêu đánh là
đánh, giết là giết, tự cho mình là chính nghĩa, bọn họ đều có một lối suy nghĩ
cho nên cảnh sát có hỏi thế nào cũng không chịu mở miệng.” Luật sư Trần đau đầu
nói. Mấy người trẻ tuổi này,
chưa trải đời, hơn nữa hiện tại phim ảnh rất thịnh hành, phim HongKong tới
nội địa, thịnh hành, bọn họ chịu áp lực ở hiện thực, nhàm chán sinh ra
rảnh rỗi, cắt câu lấy nghĩa học mấy câu nói trong phim HongKong chứ không
học được ý nghĩa sâu sắc của phim HongKong, mà lại đi lượm nhặt, học tập theo
những hành vi bạo lực, tự cho mình là chính nghĩa, mà trên thực tế hủy hoại đi
tương lai của mình lúc nào không hay. Mà dù cho người khác có
khuyên thế nào nói thế nào cũng không được. Diệp Mạn cười lạnh:
“Bọn họ có biết ý nghĩa thật sự của chết là gì không? Thật sự không sợ chết
sao?” Luật sư Trần bất đắc
dĩ lắc đầu: “Bọn họ chỉ biết rằng, không nên hèn hạ lấy mạng người khác, cũng
sẽ không vì mạng sống mà sợ hãi.” Người không biết không
sợ. Diệp Mạn chống cằm
ngẫm nghĩ trong chốc lát: “Nếu vô dụng đối với bọn họ, vậy thì xuống tay với
người nhà bọn họ. Tôi không tin đối diện với người nhà bọn họ còn có thể làm
ngơ. Luật sư Trần phiền anh đi một chuyến đến nhà người thân của họ, cho bọn họ
biết về hành vi phạm tội cướp bóc, giết người, nói những vấn đề nghiêm trọng,
tốt nhất là có hình ảnh hoặc ví dụ minh họa dọa bọn họ sợ xong rồi nói, nếu bọn
Trần Song Hỷ đồng ý chỉ và xác nhận ra người đứng sau, chúng ta có thể bỏ
qua cho bọn họ.” Luật sư Trần lập tức đi
đến nhà Trần Song Hỷ, đầu tiên là cho họ thấy thân phận của mình, lại nói
khoảng 500 năm trước là cùng họ hàng, lôi kéo quan hệ lấy được hảo cảm của
người nhà họ Trần, sau đó luật sư Trần mới nói vào vấn vấn đề chính: “Anh cả,
chị dâu, thằng nhóc Song Hỷ này không biết tính nghiêm trọng của sự việc. Mấy
năm nay nước mình làm rất nghiêm đối với các tội phạm vi phạm hình sự, đây
chính là tội lớn, chuyện không tốt còn phải bị tử hình.” Mẹ Trần vừa nghe thấy
lời này liền khóc rống lên: “Tôi chỉ có một đứa con trai như vậy, nếu thằng bé…
Thằng bé mà chết, tôi cũng không muốn sống…” Cha Trần hút một hơi
khói, rầu rĩ nói: “Trần…. Em Trần, cậu có bản lĩnh, có cách gì, chỉ cần cứu
được Song Hỷ, dù hai vợ chồng già chúng tôi có phải đánh canh bạc cũng chấp
nhận.” “Anh cả, sao anh có
thể nói những lời hồ đồ này được, anh đã quên vì sao Song Hỷ lại đi vào con
đường này ư? Em nói với anh, hiện tại là xã hội pháp trị, có mâu thuẫn gì thì
tìm công an, tìm chính phủ, không thể động tí là vác dao làm xằng làm bậy, như
vậy dù có lý cũng thành vô lý, làm như vậy không phải dạy hư bọn trẻ sao?”
Luật sư Trần nói những lời lẽ rất chính đáng, sau đó lấy ra một tờ báo chí có
tin tức tương tự từ trong túi đưa cho cha Trần: “Anh cả anh xem đi, đây là án
tử đã được sửa soạn từ mấy năm trước trong sở của chúng em, đều là cướp bóc,
giết người, ăn cắp vân vân, có phán tử hình, cũng có người tù chung thân,
không lừa anh.” Tuy rằng cha Trần không
biết nhiều chữ lắm, nhưng những từ trong tờ báo nhìn qua cũng có thể hiểu. Ngay khi nhìn thấy một
người trẻ vì trong nhà không có tiền, cũng cướp bóc giết người không thành cũng
bị phán tử hình, trong đầu ông cảm cảm thấy mê man, nắm chặt tay của luật sư
Trần: “Nghiêm… nghiêm trọng như vậy sao?” Cái án tử này cũng gần
giống đến tám phần với Song Hỷ nhà họ, ngộ nhỡ Song Hỷ nhà họ cũng bị phán tử
hình thì phải làm sao bây giờ? Luật sư Trần thở dài,
thu báo cáo lại rồi đứng lên: “Cũng không phải là không được, một bước sai từng
bước sai, trên đời không có thuốc hối hận. Người trẻ tuổi không hiểu chuyện,
đấu đá lẫn nhau ở bên ngoài, đáng thương nhất vẫn là cha mẹ đã nuôi bọn nó lớn,
người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.” “Em Trần, cậu nhất
định có thể giúp anh chị, cậu là luật sư, nhất định có cách đúng hay không?
Chỉ cần có thể cứu được Song Hỷ, cậu chính là ân nhân của nhà anh chị.” Mẹ
Trần ngừng khóc bắt chặt lấy tay luật sư Trần. Luật sư Trần nhẹ giọng
an ủi bà: “Chị dâu, em đến đây là vì chuyện này. Sếp của em biết bọn Song Hỷ
chưa phá hỏng chuyện gì, chỉ là tuổi trẻ chưa hiểu chuyện bị người ta dẫn vào
con đường lạc lối, không đành lòng nhìn bọn nó như vậy cả đời, cho nên mới bảo
em tới nói rõ với mọi người về cái lợi và cái hại. Nếu bọn Song Hỷ là chủ mưu,
chắc chắn sẽ bị phán tội nặng hơn, còn nếu như bị người khác dụ dỗ chính là
đồng phạm, nhưng có thể cân nhắc với mức phạt khác. Hơn nữa sếp của em có nói,
nếu bọn Song Hỷ có thể tìm ra hung thủ sau chuyện này giúp bọn em, bên em có
thể đưa ra thư giải thích, như vậy tòa án sẽ cân nhắc lại hình phạt. Mọi
người cứ từ từ suy xét, thời gian không thể chờ lâu.” Luật sư Trần đặt các tờ
báo lên bàn, cười cười rồi cầm công văn rời đi. Để lại hai vợ chồng già
họ Trần tâm loạn như ma. “Cha nó ơi, chúng ta
phải làm sao bây giờ?’ Mẹ Trần lo lắng hỏi han. Cha Trần nhìn thử tờ
báo, có một người phạm tội nhẹ giống Trần Song Hỷ bị phán tù mười mấy năm.
Tình huống của Trần Song Hỷ cho dù không phải tử hình cũng là ở trong song sắt
cả đời, hai người bọn họ phải làm sao? “Tiền nhiều thì để làm
gì? Không có con, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, hai
chúng ta có nhiều tiền cũng vô dụng. Tôi đi tìm mấy nhà khác, bà đi thăm Song
Hỷ đưa mấy cái này cho nó xem, khuyên nhủ thằng bé một chút, không có tiền thì
cố gắng kiếm lại, người không còn thì cái gì cũng không có.” Mẹ Trần tìm được người
đáng tin, vội vàng đồng ý: “Tôi đi ngay, bảo đứa nhỏ đừng có làm xằng bậy, vậy…
Tiền gì cũng không cần, tôi chỉ cần nó sống tốt, sớm được ra ngoài.” Hai vợ chồng họ Trần
phân công làm việc, một người đến đồn công an, một người đi tìm mấy cha mẹ của
bọn trẻ khác. Vào ban đêm, Trương
Khai Phát nghe được tin tức. Hắn tức giận chửi ùm
lên: “Mấy lão già này, cầm tiền của bố mày mà lại đổi ý, cho rằng tiền của
tao là từ không khí ra à? Tao phải giết bọn họ!” Long lão tam thật sự
rất sợ tên Trương Khai Phát này, mấy năm trước cũng chưa ác độc như vậy. Nhưng
vài năm gần đây giàu to, trên người treo đầy dây xích vàng, làm việc cũng càng
ngày càng bữa bãi, đã khuyên hắn vài lần cũng không được, một chút tác dụng
cũng không có. “Anh Trương, anh đừng
gây rối nữa, bây giờ chắc chắn cảnh sát đang theo dõi anh, nếu anh còn quậy
nữa thì coi như xong." Trương Khai Phát khịt
mũi: "Bọn khốn kiếp, đều tại con đàn bà thối họ Diệp kia, cô ta không xong
với tôi đâu. Món nợ hôm nay, sớm muộn gì cũng bắt bọn họ trả hết." Long lão tam nghe vậy
run lên, Trương Khai Phát đã làm liên lụy đến các đại lý của họ không ít. Còn
làm loạn nữa lại xảy ra chuyện lớn đến mạng người. Anh ta cũng sẽ có tội biết
mà không báo, bị kết án thì làm sao? Bây giờ Long lão tam
rất hối hận, nếu biết sẽ như thế này, anh ta đã không thân thiết với Trương
Khai Phát như thế. Sợ cái gì thì cái đó
đến, Trương Khai Phát nói với anh ta: “Ông chủ Long, mấy người Trần Song Hỷ e
là không chịu nổi, có lẽ cảnh sát đã nhắm vào tôi rồi. Cho tôi mượn xe của anh,
tôi trốn đi một thời gian, chờ chuyện này qua đi sẽ về. Yên tâm đi, không lấy
không của anh, tôi mua bằng giá gốc.” Hiển nhiên hắn biết rõ
cái tính keo kiệt của Long lão tam nên trả tiền rất hào phóng. Nhưng lần này Long lão
tam nghe nói đến tiền cũng không vui như anh ta nghĩ, ngược lại, anh ta lộ ra
vẻ xấu hổ: “À thì… anh Trương, bọn họ đều biết tôi có quan hệ tốt với anh, nhỡ
bọn họ cũng nhắm vào tôi thì làm sao bây giờ?" Nói cho cùng thì Long
lão tam cũng không sẵn lòng. Mặc dù rất tham lam và keo kiệt nhưng anh ta càng
trân trọng cuộc sống và sự tự do của mình hơn, nếu cho Trương Khai Phát mượn
xe, Trương Khai Phát sẽ vỗ mông bỏ đi, nếu mọi việc bại lộ, anh ta có thể là
đồng phạm. Ngộ nhỡ cảnh sát truy cứu trách nhiệm của anh ta thì sao? Nếu bị bắt
vào tù thì có nhiều tiền cũng có ích gì. Hơn nữa, xe của anh ta mới mua được hai ba tháng, không khác gì xe mới, đề
nghị của Trương Khai Phát cũng chẳng có lợi gì cho anh ta cả. Trương Khai Phát nheo
mắt nhìn chằm chằm anh ta: ”Ông chủ Long, chúng ta đã là anh em bao nhiêu năm
nay rồi, chuyện nhỏ như vậy anh cũng không giúp tôi hay sao?" Long lão tam nghe thấy
giọng điệu uy hiếp của hắn, nghĩ ngay đến kết cục của Bàng Dũng, vội vàng lắc
đầu: “Làm sao có chuyện đó được, chúng ta là anh em nhiều năm như thế, chút
việc nhỏ này tôi đương nhiên sẽ giúp. Anh cứ việc lái xe đi thôi. Anh Trương
nhớ chuẩn bị thêm ít tiền, sau này nếu cần gì thì cứ nói với tôi." Long lão tam nói xong
thì đưa chìa khóa xe cho hắn. Trương Khai Phát hài
lòng nhận lấy: “Tôi biết ngay ông chủ Long là người có nghĩa khí mà, anh nói
như vậy tôi ở bên ngoài cũng thấy yên tâm, đợi sóng gió qua đi tôi sẽ liên lạc
với anh.” Long lão tam nghe vậy
thì vô cùng hối hận. Tại sao anh ta lại thêm câu khách sáo cuối cùng vào làm
gì, nếu Trương Khai Phát cứ bám lấy anh ta thì sao? Chưa nói đến mất tiền, lỡ
có người phát hiện ra thì xong đời. Rời khỏi nhà của Trương
Khai Phát, Long lão tam càng nghĩ càng hối hận. Tại sao đột nhiên bị Trương
Khải Phát kia uy hiếp nói ra lời như vậy? Nếu Trương Khai Phát tiêu hết tiền ở
bên ngoài lại tìm anh ta thì làm sao bây giờ? Càng nghĩ về điều đó,
Long lão tam càng cảm thấy rằng Trương Khai Phát là một phiền toái, hơn nữa còn
là một phiền toái mang theo nhiều tai họa về sau. Trở lại khách sạn, anh
ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định, lấy điện thoại di động gọi cho Diệp Mạn. Lúc đó, Diệp Mạn đang
thảo luận vụ án với luật sư Trần và những người khác. Khi luật sư Trần nhận
được tin, Trần Song Hỷ đã khai, mọi người đều rất vui mừng. Sau bao nhiêu vất
vả, cuối cùng họ cũng nhìn thấy ánh sáng bình minh. Đang nói chuyện vui vẻ,
thì chuông điện thoại của Diệp Mạn lại đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên
nghe: “Alo, xin chào… Ông chủ Long à, chào buổi tối, sao anh lại gọi cho tôi
vậy?” Diệp Mạn ra hiệu im
lặng với mọi người và mỉm cười ứng phó với Long lão tam. "Giám đốc Diệp,
tôi... tôi có một tin rất quan trọng muốn nói với cô, nhưng tôi có một yêu
cầu." Long lão tam hít một hơi thật sâu và nói. Diệp Mạn nghe thấy như
thế, cười khẽ một tiếng: "Ồ, ông chủ Long có yêu cầu gì?" Nghe thấy Diệp Mạn
không thẳng thừng từ chối, Long lão tam như được cổ vũ, nói một câu: "Giữ
nguyên hợp đồng của tôi không thay đổi." Diệp Mạn lập tức cười
nói: "Ông chủ Long, chuyện này là không thể nào. Lời mà Diệp Mạn tôi đây
đã nói ra thì không có chuyện rút lại. Nếu không, sau này làm gì còn uy tín
trong mắt các đại lý nữa?" Cô đã nói sẽ xử lý bọn
họ, nếu không đánh dứt khoát khiến họ không thể đánh trả, lại còn bỏ sót Long
lão tam, thì những đại lý đang đứng xem gần đó sẽ nghĩ như thế nào? Nhất là,
Long lão tam còn là người đứng đầu của đám người này, nói là kẻ đầu sỏ cũng
không quá đáng, Diệp Mạn không thể nào buông tha anh ta được. Long lão tam không ngờ
Diệp Mạn còn chưa hỏi chuyện gì đã lập tức từ chối, lập tức cảm thấy khó chịu:
"Giám đốc Diệp, cô không muốn biết chuyện tôi sẽ nói là gì hay sao? Nếu bỏ
lỡ, tôi nghĩ cô về sau nhất định sẽ hối hận." “Trương Khai Phát đang
muốn làm chuyện mờ ám gì?” Diệp Mạn hỏi thẳng. Bây giờ thứ Long lão
tam có thể lấy ra để đổi chác, cũng chỉ có Trương Khai Phát là có giá trị thôi. Long lão tam đột nhiên
bị nghẹn, cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn thấu. Cũng may chỉ là gọi điện thoại chứ
không phải mặt đối mặt, anh ta nhanh chóng bình ổn cảm xúc, thừa nhận: “Đúng
vậy, giám đốc Diệp, tin tức về hắn đã đủ trọng lượng rồi đúng không?” Diệp Mạn không thèm nói
nhảm với anh ta: "Long lão tam, khi anh vi phạm quy định đối với đại lý
của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, anh đã bị loại khỏi phạm vi đại lý của chúng
tôi. Vấn đề này không thể thay đổi và cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi
cũng không cần đại lý không đủ tiêu chuẩn. Điều duy nhất tôi có thể hứa với anh
là nếu thông tin của anh có giá trị thì ở huyện Chu Giang, chúng tôi sẽ chỉ
tuyển thêm một đại lý, cạnh tranh với một người hay với tám mười cửa hàng, anh
chọn đi." Long lão tam cân nhắc
trong lòng một chút, anh ta có tiền, nhân viên có kinh nghiệm, khách hàng quen
thuộc, chẳng lẽ lại sợ một đại lý mới hay sao? Chỉ cần Diệp Mạn không
tự mình ra tay, đọc truyện trên ứng dụng truyenfull - online hay, cùng lúc
mở năm, sáu, bảy hoặc tám bộ phận bán hàng đồ gia dụng giống như lúc đối phó
với Trương Khai Phát, chỉ mở một cửa hàng thì cả huyện cũng chỉ có hai cửa
hàng, anh ta có gì phải sợ? "Được rồi, giám
đốc Diệp, tôi tin tưởng cô, chúng ta thỏa thuận như thế nhé." Long lão tam
quyết tâm nói. Diệp Mạn cười nói:
"Được, chỉ cần tin tức của anh đủ hữu ích, tôi nhất định sẽ thực hiện lời
hứa của mình. Ông chủ Long, tôi và quản lý Bàng luôn giữ lời, nếu anh không tin
tôi, anh có thể đến chỗ tôi và chúng ta sẽ lập tức ký một bản hợp đồng, sau khi
ký xong hãy nói chuyện." Long lão tam sợ bị nhìn
thấy nên lúc này làm sao dám đến gặp Diệp Mạn. Anh ta nhanh chóng nói:
"Đương nhiên là tôi tin tưởng giám đốc Diệp và quản lý Bàng rồi. Vậy thì
tôi sẽ nói thẳng, Trương Khai Phát nghe ngóng được tin tức nên muốn bỏ trốn.
Hắn ép tôi cho mượn xe và định đi lấy thêm một ít tiền, trước bình minh sẽ lên
đường bỏ trốn." "Ông chủ Long, tin
tức của anh rất có ích, nếu như xác nhận là thật, tôi sẽ làm đúng như thỏa
thuận, chỉ tuyển một đại lý ở huyện Chu Giang." Diệp Mạn cười nói. Long lão tam nói ra tin
tức, còn nhận được lời hứa của Diệp Mạn, trong lòng nhẹ nhõm hơn: "Tôi
biết giám đốc Diệp luôn giữ lời mà. Mọi người tranh thủ thời gian báo cảnh sát
đi, đừng để Trương Khai Phát chạy mất." "Cảm ơn anh đã
nhắc nhở. Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát ngay, tôi cúp máy trước." Diệp Mạn
trực tiếp cúp điện thoại. Luật sư Trần lúc này
mới nói: "Trương Khai Phát định bỏ trốn à?" Diệp Mạn gật đầu:
"Long lão tam nói như thế chắc là không sai, dù sao Trương Khai Phát cũng
là người địa phương, mấy năm nay làm ăn phát đạt, ở địa phương có nhiều mối
quan hệ, nhanh chóng nghe ngóng được tin tức cũng không có gì lạ." Anh hãy
liên hệ với cảnh sát, tốt nhất là tìm một người có thể tin tưởng được. Luật sư Trần lập tức
đứng dậy: "Ừ." Sau khi anh ra ngoài,
Đỗ Hằng nhìn Diệp Mạn hỏi: "Giám đốc Diệp, chúng ta có cần sửa lại kế
hoạch với huyện Chu Giang không?" Diệp Mạn cầm cuốn sổ
lên và đánh số từng ứng viên đại lý sẽ liên hệ: "Cậu liên hệ với số một
trước. Nếu số một sẵn sàng làm đại lý của chúng ta, thì ký hợp đồng với họ. Nếu
họ không đồng ý, thì gọi cho người tiếp theo. "Tôi đã hứa với
Long lão tam thì đương nhiên sẽ không thất hứa, chúng ta sẽ chỉ tuyển một đại
lý." Đỗ Hằng có chút bất
bình: "Đúng là quá hời cho Long lão tam rồi." Diệp Mạn nghiêm túc
cười nhạo hắn: "Hời cái gì mà hời? Để xem đại lý mới có phát triển được
không đã. Nếu phát triển tốt, mấy tháng nữa sẽ mở thêm mấy chi nhánh, công việc
kinh doanh của Long lão tam cũng sẽ bị cướp mất thôi. Tôi cũng đâu có làm trái
với thỏa thuận. Trước đó chúng ta đã nói rằng nếu đại lý có thực lực thì có thể
mở chi nhánh trong khu vực địa phương, là do Long lão tam không nghĩ đến điều
này mà thôi." Long lão tam có thể giở
trò với cô, vì vậy cô cũng sẽ chơi lại anh ta để xem ai là người cười cuối
cùng. Nếu đại lý mới ngay cả
một kẻ trục lợi bất lương như Long lão tam cũng không xử lý được, thì không cần
giữ lại, thay người khác làm là được rồi. Đỗ Hằng nghe thấy thế
sửng sốt, một lúc sau mới mở miệng nói: “Giám đốc, chị thật là lắm chiêu.” Diệp Mạn cười nhẹ nói:
"Đừng nịnh hót nữa, mau làm thủ tục kết thúc hợp đồng với đại lý cũ, sau
đó tìm đại lý mới đi. Cậu đã làm việc này cùng với quản lý Bàng ở hơn chục
huyện rồi. Hiện giờ, chân quản lý Bàng đang bị thương, tôi giao việc này cho cậu.
Hãy làm theo những gì tôi đã nói, cậu không cần phải thương lượng trực tiếp với
họ làm gì, khi trở về bảo Kiến Tân gửi cho họ phong thư, thông báo gỡ bỏ bảng
hiệu đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta xuống. Cậu chịu trách nhiệm chủ yếu trong
việc tuyển đại lý mới, cứ lựa chọn ứng viên theo danh sách trước đó, mỗi nơi sẽ
tuyển thêm vài đại lý, ít nhất là ba đại lý, nếu chưa đủ số lượng thì phát
triển tại địa phương, còn hợp đồng thì ký theo hợp đồng mới, đây là bản mẫu,
mỗi bản ký xong nhớ gửi về văn phòng chính để lưu trữ.” Ban đầu Đỗ Hằng chỉ là
trợ lý của Bàng Dũng, bây giờ đột nhiên phải đảm nhiệm vụ quan trọng như vậy,
cũng cảm thấy hơi quá sức. Nhưng cậu ta cũng biết đây là cơ hội mà Diệp Mạn cho
mình, nếu một mình cậu ta có thể làm tốt thì khi trở về sẽ không còn là một trợ
lý nhỏ nữa. Đỗ Hằng mím môi, gật
đầu thật mạnh: "Vâng, giám đốc Diệp, chị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử
lý tốt chuyện này." “Được rồi, tôi cũng rất
xem trọng cậu, chàng trai trẻ, cố gắng lên nhé.” Diệp Mạn vỗ vai cậu ta: “Sau
khi bắt được Trương Khai Phát, chúng tôi phải trở về rồi, công việc còn lại
giao cho cậu đó." Tuy Trương Khai Phát
nói chuyện rất hung dữ, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng sợ hãi, nếu không hắn
đã không vừa nghe thấy tin đồn đã lập tức chuẩn bị chạy trốn. Sau khi Long lão tam
rời đi, hắn đã lục tung tất cả số tiền trong nhà, chỉ có hơn hai mươi nghìn tệ.
Đây là một số tiền lớn đối với những người bình thường, nhưng đối với những
người tiêu tiền như nước, thích hưởng lạc như hắn thì hoàn toàn không đủ. Tất cả tiền của hắn đều
chi vào hàng hóa trong cửa hàng. Trong cửa hàng và nhà kho của hắn có hàng
triệu tệ, đáng tiếc những thứ này trong thời gian ngắn không thể đổi thành
tiền, cũng không thể mang đi trên đường. Trương Khai Phát lại
tìm kiếm xung quanh một lần nữa và cầm đi tất cả dây chuyền vàng lớn có giá
trị, nhẫn vàng… Cuối cùng mang theo cả sổ tiết kiệm. Một thời gian nữa sau khi
tin đồn qua đi, cũng có thể lấy tiền trong sổ tiết kiệm ra để tiêu xài được. Sau khi thu thập đồ đạc
có giá trị xong, hắn tùy tiện nhét hai bộ quần áo vào túi, để lại một bức thư
trên bàn, không thèm thông báo cho người nhà tiếng nào, nhân lúc đêm tối lặng
lẽ đi xuống lầu, tìm thấy xe của Long lão tam, dùng chìa khóa mở ra. Rồi cúi
xuống ném chiếc túi lên xe trước. Đột nhiên, một khẩu súng cứng rắn dí vào đầu
hắn: "Không được cử động, giơ hai tay lên!" Chết tiệt, lật thuyền
trong mương! Trương Khai Phát giơ
hai tay lên, từ từ quay người lại, giả vờ ngã xuống, thừa dịp khi đối phương
rút lui về phía sau, đá văng súng của đối phương xuống đất, sau đó quay người
co cẳng lao vào màn đêm. Dù hắn nhanh, nhưng
viên đạn còn nhanh hơn, hắn bị một viên đạn bạc xuyên qua màn đêm găm vào đùi. Hắn kêu lên một tiếng
đau đớn rồi ngã xuống đất. Mấy cảnh sát tiến lên
bắt được hắn: "Tên này quá tinh ranh, suýt nữa thì để cho hắn chạy
thoát." Ngày hôm sau Diệp Mạn
mới nhận được tin tức. Luật sư Trần nói:
"Đêm qua Trương Khai Phát đang định bỏ trốn thì bị cảnh sát bắt giữ. Hắn
bị bắn vào đùi ngay tại chỗ, giờ đang ở trong bệnh viện. Hơn nữa, hắn bị buộc
thêm tội cản trở người thi hành công vụ. Với lại theo Trần Song Hỷ thú nhận
rằng vụ việc của quản lý Bàng không phải là trường hợp đầu tiên. Năm ngoái hắn
vì thích một cô gái nên đã lệnh cho đàn em đánh đập bạn trai của cô ấy thành
tàn phế. Nếu không xử lý tên khốn này, sau này hắn sẽ lật cả trời. Diệp Mạn không hề ngạc
nhiên, bộ dạng kiêu ngạo của Trương Khai Phát thế kia, hiển nhiên không phải là
lần đầu tiên làm chuyện này, chẳng qua là trước kia chưa từng bị phơi bày ra mà
thôi. "Luật sư Trần,
chúng tôi sẽ về trước, công việc hoàn thiện còn lại ở đây giao cho anh nhé. Anh
thử liên hệ với những nạn nhân khác, giúp đỡ thủ tục pháp lý cho họ để đòi lại
một ít tiền bồi thường được không. Chi phí luật sư tôi sẽ trả." Diệp Mạn
suy nghĩ một lúc rồi nói. Một là cô đồng cảm với
những nạn nhân vô tội đó, hai là giúp đỡ đối phương cũng là giúp đỡ chính mình.
Trương Khai Phát kiêu ngạo được là vì hắn có tiền, đọc truyện trên ứng dụng
truyenfull - online hay, vậy lấy tiền của hắn để bồi thường cho những người bị
hại, nếu hắn không có tiền, sau khi vào tù sẽ không thể làm được cái gì. Luật sư Trần cười nói:
"Giám đốc Diệp, vụ việc của cô vốn là tố tụng dân sự, cảm ơn cô vẫn muốn
tặng thêm công ăn việc làm cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn sẽ xử lý chung với
nhau." Kể từ khi gặp Diệp Mạn,
anh ấy chưa từng thiếu vụ án. Việc này cũng không tốn
nhiều tiền, Diệp Mạn cũng không tranh với anh ấy, cười nói: "Vậy tôi xin
cảm ơn luật sư Trần nhé." Sau khi sắp xếp các vấn
đề tiếp theo xong xuôi, Diệp Mạn cùng với đám người Chung Tiểu Cầm trở lại
thành phố Phụng Hà. Chuyện đầu tiên sau khi
trở về là đến thăm Bàng Dũng. Kết quả khi Diệp Mạn
mang theo thuốc bổ đến nhà anh ta thì Bàng Dũng lại không có ở nhà mà đang ở
trong cửa hàng. Diệp Mạn để thuốc bổ
xuống, trò chuyện với người nhà anh ta vài câu, sau đó vội vã quay lại cửa hàng
mới tìm thấy Bàng Dũng đang ở trong văn phòng. “Quản lý Bàng, anh đang
bị thương, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, lại đến cửa hàng làm gì thế?”
Diệp Mạn bất đắc dĩ nhìn anh. Bàng Dũng xoa xoa mũi:
“Ồ, không sao đâu, vết thương của tôi sắp khỏi hẳn rồi, mỗi ngày ở nhà đều nhàn
rỗi buồn chán đến phát sợ, đúng lúc cô và Tiểu Cầm không có ở đây, tôi cũng đến
cửa hàng trông coi, dù sao cũng đang nhàn rỗi, có việc để làm cũng tốt. Chu Kiến Tân bước vào
cửa vạch trần anh ta: "Anh Bàng, anh đừng có giả vờ nữa. Anh sợ chị dâu
làu bàu chứ gì." Bàng Dũng trừng mắt
lườm cậu ta một cái: "Oắt con cậu không đi làm việc, mà ở chỗ này đoán mò
bậy bạ cái gì vậy?" Diệp Mạn lập tức hiểu
ra, Bàng Dũng bị thương nặng như vậy chắc chắn khi về bị vợ mắng một trận
nhớ đời, hơn nữa chắc bây giờ ngày nào cũng bị mắng, thảo nào chạy đến cửa
hàng. Cô cũng không vạch
trần, bỏ qua cái đề tài này, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào? Bây giờ cái chân
này của anh vẫn chưa thể đi được đúng không?"