Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 16
Đuổi được Diệp Bảo Hoa ngốc nghếch và độc địa đi, nụ cười của Diệp Mạn lập tức biến mất, cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần, cầm lấy tấm ảnh bị xé rách một nửa, nhìn chằm chằm một hồi!

Bành Ngọc Lương đã tặng cho cô một món quà lớn như vậy, không đáp lễ lại sẽ không hợp tình cho lắm!

Diệp Mạn đặt nửa bức ảnh vào chung trong chiếc hộp đựng thư, sau đó lấy ra một cuốn sổ và bản đồ của huyện Trường Vĩnh, lần lượt đánh dấu các nhà máy hầm mỏ chưa từng đến thăm lên bản đồ, tạo thành một tấm bản đồ tuyến đường đầy đủ nhất.

Như vậy, ngày mai bọn họ có thể đi thăm lần lượt các đơn vị này, không cần phải bôn ba ngược xuôi, có thể giảm bớt được rất nhiều tiền phí đi đường, hoàn thành nhiệm vụ mà bộ trưởng Dương giao cho trong thời gian ngắn nhất, cứ như vậy, Diệp Mạn mới có thể dành thời gian để lên thành phố xử Bành Ngọc Lương.

Ngày hôm sau, chủ nhiệm Mai nhìn thấy bản đồ tuyến đường chi tiết và bảng kế hoạch thăm các đơn vị của Diệp Mạn làm, bà thực sự khâm phục sát đất về năng lực của cô.

“Tiểu Diệp, cô rất an tâm khi có cháu ở đây, năng lực của cháu quả thực cân được vài người!"

Diệp Mạn cười nói: "Chủ nhiệm Mai, cô quá khen rồi, cháu cũng đang nghĩ về việc chúng ta đi loanh quanh khắp thành phố thật lãng phí thời gian, chi bằng lên kế hoạch một chút, làm vậy chúng ta cũng đỡ vất vả hơn."

"Chà, cháu làm rất tốt. Đi thôi, hôm nay chúng ta đến nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp. Cháu nói xem nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp sẽ tặng gì nhỉ? Các đồng chí công nhân cũng không dùng đến sản phẩm của họ!" Chủ nhiệm Mai lẩm bẩm.

Diệp Mạn cười nói: "Mình không cần thì có thể đem tặng cho người thân, bạn bè dưới quê làm quà, ai mà không có người thân nghèo khó chứ, làm gì có ai chê đồ miễn phí đâu."

“Đúng ha.” Chủ nhiệm Mai cười, rồi hai người cầm đồ đi.

Vì hôm nay đã lên kế hoạch chi tiết nên tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi lại trên đường, rút ​​kinh nghiệm của ngày hôm qua, năng suất của cả hai tăng lên gấp bội, trong một ngày họ đã ghé thăm được mười một nhà máy.

Nhìn thấy thành quả này, chủ nhiệm Mai vui mừng nói: “Tiểu Diệp, chỉ còn tám nhà máy nữa thôi, ngày mai là chúng ta có thể thăm hết rồi, tiến độ này nhanh quá, bộ trưởng Dương chắc cũng không nghĩ tới."

“Dạ.” Diệp Mạn cũng rất vui, giúp Hội Liên hiệp phụ nữ làm việc chỉ là cách để cô tạo dựng mối quan hệ và là con đường để cô thực hiện tâm nguyện của mình mà thôi.

Cả hai cô cháu đi thăm xong hết tám đơn vị cuối cùng cũng đã bốn giờ chiều. Loay hoay một chặp, trời đã không còn sớm nữa, hai người cũng không quay lại nhà máy mà định bụng về thẳng nhà luôn, lúc chia tay nhau ở ngã ba đường, chủ nhiệm Mai nhắc Diệp Mạn: "Cháu chuẩn bị một chút nhé, ngày mai cùng cô đến Hội Liên hiệp phụ nữ để báo cáo công việc.”

Diệp Mạn lắc đầu nói: "Chủ nhiệm Mai, ngày mai cháu còn có việc nên không đi được ạ."

Chủ nhiệm Mai nghĩ đến những vất vả của Diệp Mạn trong mấy ngày qua, cũng không miễn cưỡng: "Được, vậy cháu đi làm việc của mình đi, cần giúp gì thì cứ nói với cô."

Sau khi cảm ơn chủ nhiệm Mai xong xuôi, Diệp Mạn đi tìm quán nhỏ ăn tối, sau đó về nhà, nhưng khi đến dưới tòa nhà tập thể, cô không đi lên mà tiến về phía trước, đi vào khu nhà ở công nhân của nhà máy sản xuất TV rồi đến nhà của quản lý Triệu.

Gia đình quản lý Triệu vừa ăn cơm xong, đang chuẩn bị dọn dẹp bàn.

Nhìn thấy Diệp Mạn, thím Triệu niềm nở nói: "Tam Ni, vào đây, cháu ăn gì chưa? Chưa thì để thím nấu mì cho cháu.”

Diệp Mạn vội vàng xua tay: "Dạ không cần đâu, cảm ơn thím, cháu ăn rồi. Cháu đến tìm quản lý Triệu bàn chút chuyện."

“Ra là vậy, vậy cháu ngồi một lát đi, ông Triệu đi xuống vứt rác rồi, sẽ về ngay thôi.” Thím Triệu nhiệt tình đi pha trà cho Diệp Mạn, sau đó bưng ra một đĩa hạt dưa.

Vừa đặt đồ xuống, quản lý Triệu cũng lên tới nơi.

Thím Triệu vội nói: "Tam Ni có chuyện tìm ông, thôi tôi đi rửa chén đây."

Quản lý Triệu gật đầu, ngồi ở bên kia bàn, nhìn Diệp Mạn hỏi: "Cháu tìm chú có chuyện gì?"

Diệp Mạn mỉm cười, nghiêm túc nhìn ông nói: "Quản lý Triệu, chuyện lần trước cháu hỏi chú, chú nghĩ như thế nào?"

Quản lý Triệu không ngờ cô lại nhắc đến chuyện này, ông đơ một lúc rồi ấp úng nói: “Giờ cháu đi theo chủ nhiệm Mai cũng không phải rất tốt hay sao, sao vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này?"

Giờ thấy Diệp Mạn cùng chủ nhiệm Mai bôn ba khắp nơi, còn được chủ nhiệm Mai rất coi trọng, trong nhà máy những người biết cô đều nói cô sắp phất lên rồi, quản lý Triệu còn tưởng rằng cô đã từ bỏ suy nghĩ đó.

Diệp Mạn chậm rãi đáp: "Đó là hai chuyện khác nhau. Việc bên phía chủ nhiệm Mai cần cháu làm đến nay đã làm xong rồi, cháu muốn làm việc riêng của cháu. Quản lý Triệu, chú nghĩ thế nào?"

Đợi mười mấy giây, thấy nét mặt quản lý Triệu vẫn còn do dự không lên tiếng, Diệp Mạn thở dài nói: "Quản lý Triệu, ngày mai cháu phải lên thành phố một chuyến để giải quyết chút việc, mấy ngày nữa mới về. Đến lúc đó sẽ tính toán đến mấy chuyện này, lúc đó mong chú có thể cho cháu một câu trả lời, nếu chú không muốn thì cháu chỉ có thể đi tìm người khác.”

Mặt nào quản lý Triệu cũng tốt, nhưng tính cách lại quá thiếu quyết đoán. Trong khoảng thời gian này, cô ở bộ phận sửa chữa cũng không phải ngồi không, ngoài quản lý Triệu ra, cô còn để ý đến vài nhân viên có kỹ năng bảo trì tương đối tốt, đạo đức tốt. Nếu đến lúc cô trở về mà quản lý Triệu vẫn không thể cho cô một câu trả lời, thì cô chỉ có thể xem xét vài người đó.

Nghe nói còn phải suy nghĩ mấy ngày nữa, quản lý Triệu tỏ ra nhẹ nhõm: "Được rồi, cháu để chú suy nghĩ. À đúng rồi, cháu lên thành phố làm gì? Đi thăm người thân à?"

"Dạ không, là để huy động vốn mở cửa hàng. Quản lý Triệu, cháu không làm phiền chú và thím nghỉ ngơi nữa." Diệp Mạn đứng dậy nói với thím Triệu đang bận rộn trong bếp: "Thím ơi, trời tối rồi, cháu về trước đây."

Thím Triệu vội lau tay lên tạp dề, đi ra khách sáo nói: "Sao mới tới mà đã về rồi. Bữa sau đến sớm sớm xíu, cháu một mình nấu cơm mất công, cứ ăn ở nhà thím đi..."

Bà cười tiễn Diệp Mạn xuống lầu, rồi quay vào nhà đóng cửa lại, hỏi: "Vừa rồi Tam Ni đã nói gì với ông? Có phải là chuyện lần trước không?"

Quản lý Triệu vò đầu bứt tóc, phiền não nói: "Con bé Tam Ni này chớp mắt có thể trở thành cán bộ chính quy rồi, sao lại quan tâm kinh doanh buôn bán làm gì! Hộ cá thể, cắt đuôi chủ nghĩa tư bản, sao có thể so được với cái bát ăn cơm bằng sắt của nhà máy."

"Đó là bởi vì Tam Ni có tham vọng. Hộ cá thể thì làm sao? Nhà nước đã cấp giấy phép, cái gì cắt được đuôi chủ nghĩa tư bản, ông đừng có bôi xấu cho Tam Ni. Chuyện này ông muốn làm thì làm, còn không thì thôi, bớt nói nhảm.” Thím Triệu trừng mắt nhìn ông.

Quản lý Triệu vội đáp: "Tôi cứ thích nói bậy đó, chứ không có ý gì hết. Bà như vậy cũng là đang ủng hộ tôi hợp tác với Tam Ni?"

Thím Triệu thở dài: "Chúng ta thế nào cũng phải suy nghĩ một chút cho Hồng Kỳ, chớp mắt bọn trẻ đã lớn hết rồi, luôn có nhiều con đường để lựa chọn. Dù sao ông cũng đã làm việc trong nhà máy nhiều năm như vậy thì cũng như thế, vậy chi bằng làm đơn nghỉ phép không lương, sau này lỡ đâu Hồng Kỳ thi không đậu thì còn có thể vào làm việc trong nhà máy để thay ông."

Đây cũng là chuyện của vài ba năm sau, và là chuyện của các bậc làm cha mẹ phải luôn cân nhắc.

Những lời của vợ ông rất có lý, quản lý Triệu cuối cùng đã hạ quyết tâm: "Vậy đợi Tam Ni trở về, tôi sẽ nói với con bé."

“Ừ.” Thím Triệu thấy chồng hơi ủ rũ, liền an ủi: “Tôi thấy Tam Ni là đứa trẻ biết tính toán, nó từ bỏ cả tiền đồ rộng lớn hơn ông, ông cũng đừng lo lắng, nó gạt ai cũng không thể tự gạt chính mình.”

Quản lý Triệu bất lực lắc đầu: "Có tính toán gì chứ? Đến tiền mở tiệm còn không có, còn rêu rao muốn lên thành phố huy động vốn, lúc nãy cũng quên hỏi nó rốt cuộc là có chuyện gì, có cần giúp một tay hay không."

Thím Triệu thấy chồng lúc nãy còn không vui, mà giờ lại lo lắng, bà không nhịn được cười.

Chỉ vài ngày nữa thôi, Diệp Mạn lại bắt tay vào hành trình lên thành phố, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.

Lần trước cô đã tự mãn, nhưng hôm nay cảm xúc của cô lại đầy lẫn lộn.

Cô thực sự không hiểu tại sao Bành Ngọc Lương lại tàn nhẫn với cô như vậy. Cô có chỗ nào có lỗi với anh ta mà anh ta phải liên thủ với người nhà họ Cốc để lừa dối cô như thế này?

Nghĩ đến đây, nỗi hận trong lòng Diệp Mạn dâng trào mạnh mẽ.

Nhưng sau khi xuống xe đến trường Học viện Công nghiệp Dệt may, tâm trạng của Diệp Mạn đã bình tĩnh trở lại.

Cô không hề đi tìm Bành Ngọc Lương ngay, mà đi dạo quanh trường trước. Diện tích của trường dệt may không lớn lắm, đây là trường chuyên đào tạo ngành dệt may, sinh viên ra trường hầu hết đều được phân công về các nhà máy dệt may lớn.

Sau khi tìm hiểu được đại khái về bố cục của trường, Diệp Mạn đi đến bên cạnh tòa nhà của chuyên ngành công nghệ dệt may, chặn một cô sinh viên đang ôm sách đi tới rồi hỏi: “Chào bạn học, tôi tới để tìm anh trai, anh ấy là sinh viên năm ba của chuyên ngành Công nghệ dệt may, tên là Bành Ngọc Lương, bạn có biết anh ấy không? "

Cô sinh viên tò mò nhìn Diệp Mạn, trong mắt tràn đầy sự thăm dò, trong lòng cũng dậy lên chút cảnh giác: "Cô là gì của anh ta?"

Diệp Mạn ngay lập tức nhận ra sự cảnh giác trong thái độ của cô ta, cô chột dạ, rồi lựa một câu trả lời an toàn: "Tôi là em gái - con của dì hai anh ấy, hôm nay đúng lúc đi công tác trong thành phố nên tiện đường ghé qua thăm anh ấy và mang cho anh ấy đồ mà dì hai tự làm!"

Nghe vậy, thái độ của cô sinh viên trở nên ôn hòa hơn nhiều, khóe miệng cong lên cười nói: "Thì ra em là em họ của bạn học Bành. Hôm nay cậu ấy đi dạo phố mua sắm cùng chị dâu họ tương lai của em rồi, không biết khi nào mới về, hay là em đến ký túc xá của bọn chị đợi đi?"

Chỉ với những lời này, Diệp Mạn đã nghe được hai thông tin quan trọng. Rõ ràng Bành Ngọc Lương đã có một khoảng thời gian bắt cá hai tay, còn rất phô trương trong trường, và cái cô sinh viên trước mặt này chắc chắn có mối quan hệ rất tốt với bạn gái trong trường Học viện Dệt may của Bành Ngọc Lương, chẳng trách lúc nãy lại dùng cái ánh mắt đó nhìn cô.

Diệp Mạn tỏ vẻ ngạc nhiên: "Chuyện hồi nào vậy, lúc anh họ về nhà cũng không nói, bà dì còn luôn lo cho anh ấy không kiếm được người yêu, đang hỏi thăm xung quanh có cô nào thích hợp không, đợi anh ấy được phân bổ về nhà thì sẽ sắp xếp xem mắt. May mà hôm nay nghe chị nói chuyện này, nếu không sau này chị dâu tương lai của em biết được thì sẽ hiểu lầm dì em mất!”

“Giỏi cho tên Bành Ngọc Lương đó, Huyên Huyên nhà bọn chị tốt như vậy mà cậu ta còn giấu gia đình, thật là cái thằng không ra gì.” Cô sinh viên bất bình cho người bạn thân của mình, còn không quên khen Diệp Mạn một câu: “Thật may khi có cô em chồng vừa đẹp vừa dễ thương như em, em chắc chắn dễ thương hơn anh trai em nhiều.”

Diệp Mạn tò mò nhìn cô ta: "Huyên Huyên là chị dâu của em đó à? Cô ấy cũng là bạn học của chị hả. Tốt nghiệp xong sẽ được phân về nhà cùng với anh em chứ?"

Cô sinh viên mắc cười nhìn cô: "Em gái à, chị dâu em là con gái cưng của trưởng khoa bọn chị, tốt nghiệp xong phải chuẩn bị tham gia giảng dạy, sao có thể về cái nhà máy dệt nhỏ xíu ấy của huyện em được chứ!”

Ra là vậy!

Trong lòng Diệp Mạn chợt tỉnh ngộ, nhưng vẻ mặt lại giả vờ như đang rất lo lắng: "Vậy còn anh họ của em thì sao?"

Cô sinh viên cười Diệp Mạn ngây thơ: "Em gái ngốc à, đương nhiên là anh họ của em cũng ở lại trường làm giảng viên của với Huyên Huyên rồi, làm giảng viên tốt biết bao, chứ về làm ở nhà máy dệt nhỏ đó ở huyện hẻo lánh của mấy người thì có tương lai gì đâu!"

Có thể làm giảng viên trong trường và được cha vợ nâng đỡ, tiền đồ vô biên thì quả thật là tốt hơn nhiều so với việc vào một nhà máy dệt đang ngày càng thất bát.

Thiên kim của trưởng khoa và một công nhân thời vụ của một nhà máy sản xuất TV đang bên bờ vực phá sản ở một huyện nhỏ, thì chắc chắn đa đại số người đều sẽ chọn người đằng trước.

Lúc này, cuối cùng Diệp Mạn cũng hiểu được tại sao Bành Ngọc Lương lại tính kế cô.

Khó khăn lắm mới với được cành cao, Bành Ngọc Lương đã bày mưu tính kế, sợ cô không từ bỏ được anh ta - một sinh viên đại học đầy triển vọng, sẽ ngáng chân anh ta, cản trở tiền đồ của anh ta, vậy nên anh ta đã âm thầm ra tay, bán cô đi.

Đợi cô gả cho người ta rồi, tự khắc sẽ không còn lý do để bám víu anh ta nữa. Chuyện anh ta bắt cá hai tay cũng mãi mãi chìm vào dĩ vãng. Anh ta cũng có thể yên tâm thoải mái làm giáo viên ở thành phố, cưới con gái trưởng khoa, một mũi tên trúng hai đích!

Quả là một kế sách chu toàn!

Người trông trắng trẻo sạch sẽ như thế, đáng tiếc lòng dạ lại đen tối như vậy.

Sau khi làm rõ hết toàn bộ câu chuyện, Diệp Mạn không còn hứng thú trò chuyện với cô gái này nữa, cười nói: "Thì ra là thế, có thể ở lại học tập đương nhiên là tốt nhất. Nếu anh họ đã không có ở đây, vậy em đi giải quyết công chuyện trước, phiền chị chuyển lời đến anh ấy giúp em, sáng mai em đợi anh ấy ở cổng trường."

Cô sinh viên đồng ý.

Diệp Mạn cười với cô ta, rồi xoay người rời đi.

Vào buổi chạng vạng hôm đó, khi Bành Ngọc Lương trở về, nghe cô sinh viên đó nói em họ con của dì hai anh ta có đến trường tìm anh ta, còn hẹn anh ta sáng ngày mai gặp ở cổng trường thì anh ta bỗng chốc cảm thấy bất an.

Anh ta vốn không có người dì nào cả, chứ đừng nói là em họ.

Kết hợp tuổi tác, ngoại hình và cách ăn mặc của người em họ mà cô sinh viên đó mô tả, anh ta đoán là cô gái mới mười tám mười chín tuổi, rất có thể đó chính là Diệp Tam Ni.

Đúng là âm hồn bất tán mà!

Mấy ngày trước, khi nhìn thấy Diệp Tam Ni trên phố, lúc đó anh ta đã cảm thấy không ổn, liền vội dẫn Huyên Huyên rời đi.

Sau khi quay về, anh ta luôn cảm thấy bất an, lo sợ Diệp Tam Ni sẽ thình lình tìm đến cửa, nhưng đợi hết mấy ngày vẫn không thấy tăm hơi gì. Nghĩ đến tính cách mềm yếu như bùn thường ngày của Diệp Tam Ni, anh ta tự nhủ mình lo xa quá rồi.

Tính về thời gian, có lẽ Diệp Tam Ni đã lấy chồng rồi, tuy rằng không biết tại sao cô lại đột ngột lên thành phố, nhưng chắc chắn không phải đến tìm anh ta. Với lại bây giờ cô có thể lấy tư cách gì để tìm anh ta cơ chứ?

Ngay khi anh ta đang dần buông lỏng, Diệp Mạn bất ngờ xuất hiện, giáng cho anh ta một đòn trở tay không kịp, còn giả vờ là em họ của anh ta, rốt cuộc cô đang muốn làm cái gì?

Lo lắng về chuyện này, cả đêm Bành Ngọc Lương ngủ không ngon, hôm sau tỉnh dậy với quầng thâm dưới mắt thấy rõ, bạn cùng phòng hỏi anh ta có chuyện gì, anh ta tìm lý do để cho qua chuyện rồi nhờ bạn cùng lớp xin nghỉ giùm, đến cả bữa sáng cũng không ăn mà vội chạy ra cổng trường đợi Diệp Mạn, sợ Diệp Mạn lại chạy vào trường sẽ bị bạn cùng lớp bắt gặp.

Nhưng đợi mỏi mòn, Bành Ngọc Lương đợi từ bảy giờ sáng đến hơn mười một giờ trưa, đợi hơn bốn tiếng đồng hồ vẫn không thấy Diệp Mạn đâu.

Anh ta vừa đói vừa khát, cuối cùng quyết định từ bỏ, nào ngờ vừa quay người lại đã thấy Diệp Mạn cười rạng rạng đứng ở phía sau anh ta, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi.

Anh ta không nhịn được mà than thở: "Sao bây giờ cô mới tới?"

“Tôi còn tưởng rằng anh ước gì tôi không đến!” Diệp Mạn chậm rãi nói.

Câu nói này khiến Bành Ngọc Lương tỉnh táo lại, nhìn quanh cũng không thấy người quen nên nhanh chóng kéo Diệp Mạn đi về phía trước. Mãi đến khi cách cổng chính của trường Cao đẳng Dệt may một quãng xa thì mới chịu thả tay cô ra, bực tức nhìn Diệp Mạn: "Cô đến đây làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi, cô cũng đã kết hôn rồi, sao cứ bám víu lấy tôi làm gì. Cô có thấy xấu hổ không?”

Diệp Mạn bị sự trơ trẽn của anh ta làm cho kinh ngạc.

“Tôi chưa kết hôn!” Diệp Mạn thanh minh, cô đây chỉ là không muốn mang tiếng xấu là đã có chồng còn đi tìm bạn trai cũ.

Lần này đổi thành Bành Ngọc Lương kinh ngạc, anh ta không thể tin mà nhìn Diệp Mạn: "Chưa kết hôn? Cô, sao có thể chứ… Tôi nghe nói cô đã kết hôn rồi."

Nói được một nửa, anh ta nhận ra có điều gì đó sai sai, vội nói lại.

Diệp Mạn nhướng mày: "Anh nghe ai nói tôi đã kết hôn?"

Đầu óc Bành Ngọc Lương nhanh chóng nhảy số, liền kiếm đại một cái cớ: "Nghe nhỏ em họ con của bà cô tôi nói."

Con em họ của anh ta biết chuyện yêu đương của anh ta và Diệp Mạn.

Diệp Mạn gật đầu: "Vậy à, sau đó không có kết hôn."

Tại sao không kết hôn, không phải đã bàn xong hết rồi sao? Bành Ngọc Lương muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ khiến Diệp Mạn hoài nghi, đành phải kiềm chế cơn nghi ngờ trong lòng, cau mày nói: "Tôi còn tưởng rằng cô đã kết hôn..."

“Vậy nên anh đã tìm bạn gái mới ở trường?” Diệp Mạn thay anh ta nói hết lời mà anh ta chưa nói.

Bành Ngọc Lương day day trán, tỏ vẻ rất đau khổ: "Không phải là do tôi hiểu lầm sao? Tam Ni, tôi xin lỗi, tôi đã không làm rõ mọi chuyện. Nhưng bây giờ tôi đã ở bên cạnh Huyên Huyên, cô ấy là một cô gái rất yếu đuối, tôi đã lỡ một lần làm tổn thương cô, tôi không thể làm tổn thương cô ấy được nữa, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Không hổ là một người có văn hóa, nhìn đi, những lời cặn bã đều có thể nói ra trơn tru nghe hay như vậy, còn cái bộ dạng tủi thân của anh ta nữa.

Nếu là một cô gái mới lớn chưa trải sự đời thì e rằng đã thực sự bị đánh lừa bởi màn trình diễn quá đỗi xuất sắc của anh ta.

Thật đáng tiếc là Diệp Mạn đã nhận ra được cái dã tâm và bản chất nham hiểm của cái vỏ bọc tri thức và hiền lành của anh ta.

"Vậy thì anh muốn tôi làm gì? Bỏ đi ngay bây giờ, giả vờ như không có chuyện gì cả à?" Diệp Mạn hỏi ngược lại.

Cái đầu của Bạch Ngọc Lương thông minh hơn Diệp Bảo Hoa rất nhiều, anh ta đã sớm nhận ra thái độ rất ôn hòa của Diệp Mạn vẫn còn chỗ để thương lượng, thế là anh ta nói: "Anh có lỗi với em, ở đây có mười tệ, cho em để đi đường. Sau này em có gặp chuyện khó khăn gì, cần anh giúp đỡ, có thể giúp được thì anh nhất định sẽ giúp.”

Nói thực sự rất hay!

Ánh mắt Diệp Mạn nhìn vào tờ nhân dân tệ trong tay của anh ta, chế giễu nói: "Mười tệ, đang đuổi ăn mày đi à! Bành Ngọc Lương, anh đừng có kiếm cớ, anh thay lòng thì cũng thay lòng rồi, không cần phải nhiều lời như vậy, tôi cũng không thèm tiền của anh, tôi chỉ cần phần mà tôi xứng đáng. Anh hãy trả tiền mà tôi đã lo cho anh hết lại cho tôi, sau đó chúng ta sẽ kết thúc.”

Bành Ngọc Lương sao mà ngờ được lần này Diệp Mạn đến không phải vì anh ta mà là vì tiền, làm anh ta vừa rồi còn tự mình đa tình. Mặt anh ta không kiềm được cơn giận, sắc mặt đột nhiên biến thành màu gan heo, mím chặt môi: "Những thứ cô tặng cho tôi đều muốn đòi lại sao? Được thôi, tôi sẽ trả lại cho cô!"

Diệp Mạn giống như một tên tra nam chia tay xong thì đòi cô gái trả lại quà.

Diệp Mạn nhếch mép cười: "Ai mà thèm cái đồng hồ mà anh đã đeo, tôi chê nha. Cái đồng hồ mà lúc đầu tôi tặng anh là đồ mới tinh, đừng hòng lấy đồ secondhand để gạt tôi, tôi cần tiền, hồi đó tôi mua chiếc đồng hồ này bao nhiêu thì giờ anh trả bấy nhiêu. Chưa hết, tôi còn mua cho anh một chiếc áo khoác và một đôi giày da, anh cũng dựa theo giá mua lúc đó mà trả lại cho tôi. Ngoài ra, anh nói tiền sinh hoạt không đủ dùng, mấy lần tôi còn gửi cho anh tiền sinh hoạt, phiền anh cũng trả lại hết cho tôi, ngày mai tôi sẽ qua lấy!”

May mà có mấy bức thư của Bành Ngọc Lương viết, nếu không cô không thể tính được những món nợ này.

Không tính thì không biết, chứ tính xong, yêu đương ba năm, Diệp Mạn đã tiêu hết mấy trăm tệ cho anh ta. Anh ta lại lấy lý do sinh viên chưa đi làm mà không muốn trả lại tiền.

Cái thằng này, hóa ra chỉ là một tên thích ăn bám.

Sắc mặt Bành Ngọc Lương tái xanh, lồng ngực phập phồng, không biết là tức hay là giận, anh ta đau khổ nói: "Tôi không nhớ có nhiều như vậy!"

Diệp Mạn nhìn anh ta mà mỉa mai: "Sao, anh muốn quỵt à? Tôi còn giữ tất cả những bức thư anh viết. Có cần tôi mang đến trường tìm thầy phân xử không?"

Lần này Bạch Ngọc Lương hết dám mở miệng.

Diệp Mạn càng nhìn anh ta càng cảm thấy kinh tởm, cũng không thèm phí lời nữa: “Ngày mai ở cổng trường đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ giao thư mà anh viết cho trưởng khoa của anh, để ông ấy thấy thằng con rể tài đức này là loại bắt cá hai tay, chơi đùa con gái ông ấy!”

Vừa nói ra những lời này, sắc mặt Bành Ngọc Lương liền biến sắc, không còn dám giả chết nữa: "Tôi tạm thời không thể kiếm ra nhiều tiền như thế, cô hãy cho tôi một chút thời gian!"

Diệp Mạn cũng biết anh ta là sinh viên, trong thời gian ngắn không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, bèn hỏi: "Bao lâu?"

Bành Ngọc Lương đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Một tháng, cho tôi một tháng để gom tiền."

Thực hiện giấc mộng xuân thu của anh!

Diệp Mạn liếc anh ta một cái khinh thường: "Ba ngày, buổi sáng ba ngày sau, tôi sẽ đến cổng trường lấy tiền, một xu cũng không được thiếu, nếu không thì thư mà anh viết cho tôi và cả ảnh chụp của hai chúng ta tôi sẽ gửi hết vào hòm thư của khoa các anh, mỗi người một bức!"

Bị nắm thóp, Bành Ngọc Lương đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, ba ngày nữa tôi sẽ đưa tiền cho cô, sau đó cô phải trả lại toàn bộ thư cho tôi."

Diệp Mạn đáp: "Được!"

Có được lời hứa của cô, Bành Ngọc Lương không muốn hít cùng bầu không khí với Diệp Mạn, anh ta đứng thẳng lưng, hừng hực bỏ đi.

Diệp Mạn nhìn bóng lưng của anh ta, cười khinh thường.

Trả lại tiền mới chỉ là bước đầu, anh ta nghĩ sau khi trả hết tiền nên trả cho cô thì sẽ an toàn mà lui, tiếp tục cưới con gái trưởng khoa, ở lại trường làm giảng viên sao, nằm mơ đi!

Diệp Mạn ngoảnh đầu, đi về hướng Nhật Báo Khê Hóa, lấy lại tiền xong cô còn muốn khiến cho Bành Ngọc Lương thân bại danh liệt!
Chương kế tiếp