Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 201: Phức tạp


Chương Hồi đi rồi, Lý Hưởng nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của Tiêu Thư Dương, vô cùng cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Tiêu, bắt đầu từ sáu tháng cuối năm ngoái, lợi nhuận của cửa hàng chúng ta vẫn luôn trượt dốc, bây giờ…”

“Anh muốn nói gì? Muốn bán Giáp Thiên Hạ cho Phú Hữu?” Tiêu Thư Dương gắt gỏng ngắt lời hắn ta.

Lý Hưởng thấy phản ứng của anh ta lớn như thế liền nhanh chóng sửa miệng: “Đương nhiên không phải, tôi… Ý của tôi là, giám đốc Tôn bên kia cũng không thể cung cấp hàng hóa ổn định cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải tìm một nhà máy cung ứng càng thích hợp hơn, về điểm này Phú Hữu rất thích hợp. Chúng ta không bán Giáp Thiên Hạ thì cũng có thể để sản phẩm của Phú Hữu bọn họ trong cửa hàng, dù sao định vị cửa hàng chúng ta vốn dĩ cao cấp hơn so với cửa hàng kinh doanh trực tiếp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Tổng giám đốc Tiêu, vì rất nhiều nhân viên trong cửa hàng, anh suy xét một chút đi!”

Tiêu Thư Dương cười lạnh, đánh giá hắn ta: “Chương Hồi cho anh bao nhiêu chỗ tốt hả?”

Đầu Lý Hưởng lắc như đánh trống bỏi: “Không có, oan uổng mà. Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng là…”

“Đủ rồi, mặc kệ Giáp Thiên Hạ có bị bán hay không thì phần của anh cũng sẽ không thiếu!” Tiêu Thư Dương sốt ruột đứng lên, cầm chìa khóa xe rồi đi mất.

Anh ta đi thẳng tới nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà.

Một bộ phận nhân viên có tin tức linh thông trong nhà máy đã nghe nói tới việc giám đốc Tôn có ý định bán nhà máy, lòng người hoang mang, không còn tâm trạng làm việc, một đám người đều tìm gặp giám đốc Tôn. Cả nửa ngày văn phòng của giám đốc Tôn không hề có lúc nào yên tĩnh.

Nhìn thấy Tiêu Thư Dương, ông ta xoa xoa gương mặt mệt mỏi, không còn hơi sức hỏi: “Sao em lại tới đây?”

Tiêu Thư Dương hơi buồn hỏi: “Em nghe chị hai nói đã vài ngày rồi anh không về nhà.”

Giám đốc Tôn vẫy vẫy tay nói: “Xong đợt bận rộn này anh sẽ về, anh có gọi điện thoại nói qua với chị hai em rồi. Hôm nay em tới đây có chuyện gì?”

Tiêu Thư Dương mím môi, không đáp lại câu hỏi: “Anh rể, anh không thể cứ thế rời đi sao? Chức vụ giám đốc này ai thích làm thì cứ để họ làm đi.”

Những người ở bên ngoài đó nói toàn những lời khó nghe, nói cái gì mà anh rể anh ta bán nhà máy chạy trốn, lấy chức quyền mưu cầu việc riêng. Đúng là bây giờ có không ít giám đốc như vậy, nhưng anh rể anh ta không phải người như thế, mọi người cùng nhau làm việc mười hai mươi năm rồi, anh rể anh ta là người như thế nào không lẽ bọn họ không rõ sao?

Giám đốc Tôn trò chuyện với anh ta: “Ngồi đi. Có chuyện gì rồi, sao lại tức giận nhiều như vậy?”

Tiêu Thư Dương rầu rĩ ngồi xuống đối diện ông ta, không nói gì.

Giám đốc Tôn buồn cười nhìn anh ta: “Chức vụ giám đốc này anh cũng làm nửa đời người rồi, cũng gọi là đến nơi đến chốn. Không có ai hiểu rõ tình hình trong nhà máy hơn anh, tùy tiện cử một người tạm thời tới đây thu dọn chỗ này càng dễ dàng phạm sai lầm. Nào nói cho anh rể biết, hôm nay ai đã chọc cậu em vợ nhà chúng ta tức giận hả?”

Nghe thấy xưng hô quen thuộc đã lâu không được nghe, Tiêu Thư Dương hơi ngẩn ra, từ sau khi anh ta thành niên, mọi người đều nói anh ta là người lớn rồi, không cần gọi anh ta như thế nữa sẽ khiến người ta chê cười, vì thế anh rể cũng không gọi anh ta như thế này nữa. Bây giờ đột nhiên nghe thấy, nó gợi lên trong trí ức sâu thẳm của anh ta những ký ức đã bị lãng quên, mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều nhuộm màu hồng lên nửa bầu trời, anh rể nắm tay anh ta về nhà, hỏi cậu em vợ hôm nay đi học trong trường có gì xảy ra không, nếu anh ta bị bắt nạt, anh rể sẽ dẫn anh ta đi cửa hàng nhỏ bên đường mua một cây kem, năm xu kẹo trái cây, đều là những niềm vui không đong đếm được khi còn nhỏ. Khi đó lưng anh rể còn thẳng tắp, tóc đen nhánh, chỉ cần một tay là có thể dễ dàng bế anh ta lên, nhưng bất tri bất giác lưng anh rể đã gù, hai bên tóc mai cũng đã bạc.

“Không có!” Rốt cuộc Tiêu Thư Dương băn khoăn tới cảm nhận của giám đốc Tôn, không nói ra những đàm tiếu mà anh ta nghe được ở cửa nhà máy.

Giám đốc Tôn cười cười, đang muốn nói chuyện thì thư ký Dương bỗng nhiên xuất hiện ở cửa văn phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa nói: “Giám đốc, một lát nữa Trần Vệ Quốc muốn gặp anh!”

“Kêu bọn họ chờ, không thấy anh rể đang rất mệt sao? Giám đốc là người bọn họ nói muốn gặp thì gặp sao?” Tiêu Thư Dương tức giận nói.

Giám đốc Tôn nhìn anh ta một cái như đang suy nghĩ gì đó, hòa nhã nói với thư ký Dương: “Vậy đi, cậu nói bọn họ tự thương lượng trước, mỗi một bộ phận cử một đại diện tới gặp tôi, bằng không mỗi người bọn họ đều tới thì một ngày hai mươi bốn giờ tôi đều ngốc ở trong văn phòng cũng không đủ dùng đâu.”

Thư ký Dương gật đầu: “Vâng, giám đốc.”

Sau khi anh ta ra ngoài, đóng cửa lại, giám đốc Tôn nhìn Tiêu Thư Dương, hỏi lại: “Nói cho anh rể nghe xem, có chuyện gì mà hôm nay không vui? Có liên quan tới anh rể sao?”

Tiêu Thư Dương tránh khỏi ánh mắt ông ta, hỏi: “Anh rể, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đồng ý thu mua nhà máy của anh sao?”

Giám đốc Tôn vẫn không nhận được tin tức của Diệp Mạn, không trả lời cũng là một loại trả lời. Ông ta lắc nhẹ đầu, nói: “Không có, làm sao vậy?”

Tiêu Thư Dương không vui nói: “Vì sao bọn họ không đồng ý? Nếu lùi lại ba bốn năm trước, bọn họ muốn bấu víu chút quan hệ với nhà máy sản xuất TV cũng không được.”

Giám đốc Tôn nhìn anh ta cười: “Em cũng nói là lui về ba bốn năm trước, mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây, bây giờ cũng không phải là trước kia. Vấn đề này Tổng giám đốc Diệp tự có suy tính của cô ta. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và Phú Hữu có chung một trận chiến, lúc này lại đèo bồng thêm một gánh nặng là chúng ta cũng không sáng suốt. Em nghe đồn thổi gì ở chỗ nào, nghĩ gì mà lại tới hỏi anh chuyện này?”

Tiêu Thư Dương im lặng một lúc rồi nói: “Hôm nay Chương Hồi tới tìm em.”

Giám đốc Tôn giật mình, hiểu rõ được lý do đằng sau một loạt hành vi khác thường của anh ta từ khi vào cửa, ông ta cười cười, hiền hòa nói: “Em nghĩ như thế nào?”

Tiêu Thư Dương cũng không biết nói nói thế nào, anh ta ngập ngừng một lát rồi nói: “Giáp Thiên Hạ chúng ta một năm gần đây nhất vẫn luôn trên con đường đi xuống sườn núi, doanh thu và lợi nhuận đều đi xuống.”

Trước kia không nói tới là vì lo lắng anh rể có gánh nặng, nhưng bây giờ nhà máy sản xuất TV phải đóng cửa, cũng không có gì không thể nói.

Giám đốc Tôn hiểu rõ, một năm gần đây nhất, đầu tiên là lũ lụt, sau đó có cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ phát triển mạnh mẽ, tiếp đó lại có Phú Hữu đột ngột xuất hiện, các đại lý phát triển nhanh như giếng phun, tất cả những cái này đều lấy mất khách hàng của Giáp Thiên Hạ.

Ông ta thở dài nói: “Là anh rể liên lụy em. Em muốn thế nào thì cứ làm như thế đó đi, bên chỗ ông cụ có anh. Thời đại nay đã khác, không thể dùng quan niệm của thế hệ trước bọn họ để đòi hỏi những người trẻ tuổi các em.”

Tiêu Thư Dương lắc đầu: “Anh rể, anh đừng nói như vậy, Lúc trước em mở ra Giáp Thiên Hạ, anh cũng giúp đỡ em rất nhiều.”

Giám đốc Tôn xua tay nói: “Anh không hỏi Chương Hồi tìm em làm gì. Em là ông chủ của Giáp Thiên Hạ, em tự mình chịu trách nhiệm với Giáp Thiên Hạ là được.”

Tiêu Thư Dương cúi đầu, im lặng một lát rồi hỏi: “Anh rể, nếu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không chịu thu mua nhà máy, vậy anh tính toán làm sao bây giờ?”

Giám đốc Tôn bất đắc dĩ nói: “Anh có thể làm sao bây giờ, tuân theo trình tự phá sản, tranh thủ bồi thường cho những người công nhân viên nhiều một chút, anh chỉ có thể làm cho bọn họ nhiêu đó thôi.”

Tiêu Thư Dương nghe thấy sự chua xót của ông ta, trong lòng không vui: “Anh rể, cùng lắm cũng là một đám người không không liên quan thôi, có đáng không? Anh vì bọn họ mà tìm đủ mọi cách, bọn họ chưa chắc có thể hiểu được anh, làm không tốt có khi bọn họ còn ở sau lưng oán trách anh."

Giám đốc Tôn cười nói: “Thư Dương, người lao động oán trách anh cũng không phải không có đạo lý. Anh là giám đốc, không điều hành tốt nhà máy, làm đổ bát cơm của mọi người, trong lòng bọn họ có tức giận và bất mãn là bình thường. Chúng ta làm việc không cần người khác phải hiểu, truyen  yeu thich mọi việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được. Anh rể làm việc cả nửa đời người ở nhà máy sản xuất TV, bây giờ chỉ muốn làm cho tốt cương vị cuối cùng này, cũng coi như đặt một dấu chấm cho hơn nửa đời của bản thân, làm người hay làm việc đều phải đến nơi đến chốn mới được.”

Tiêu Thư Dương vẫn không thể lý giải, nhưng anh ta biết rõ, khi giám đốc Tôn đã quyết định, anh ta không cách nào thay đổi quyết định của ông ta.

Anh ta đứng dậy, nói: “Anh rể, em không làm trễ việc của anh nữa. Anh đừng chỉ lo làm việc, cũng phải giữ gìn sức khỏe, chị hai rất lo lắng cho anh, ở nhà cứ nhắc tới anh mãi.”

Giám đốc Tôn gật đầu, người vợ này của ông ta có nhiều khuyết điểm, nhưng đối với ông ta hay đối với gia đình đều không có gì để chê: “Anh biết, em nói chị em cũng đừng đưa đồ tới nhà máy nữa, nếu thiếu gì anh sẽ về nhà lấy. Chờ giải quyết xong chuyện này anh sẽ nhanh chóng về nhà với bà ấy, có chuyện gì thì gọi điện cho anh là được. Đi đi!”

Nói xong, ông ta vỗ nhẹ vào vai Tiêu Thư Dương.

Tiêu Thư Dương dừng bước chân lại rồi nói: "Em hiểu rồi, anh rể, anh cũng về đi, tranh thủ lúc không có ai đến, anh mau nghỉ ngơi một chút đi, em tự biết đường."

Giám đốc Tôn mỉm cười: "Được, vậy anh về đây."

“Vâng.” Tiêu Thư Dương dùng sức gật đầu, chờ đến lúc ông ta vừa rời đi thì lập tức rẽ vào một góc, chạy đi tìm thư ký Dương để hỏi thăm tình huống trong nhà máy.

Thư ký Dương có chút khó xử, cười khổ nói: “Tổng giám đốc Tiêu, hiện tại nhà máy đã ngừng sản xuất, cũng giống như anh thấy bây giờ vậy. Thật ra giám đốc đã tìm được mấy đơn vị, nhưng không ai chịu tiếp quản nhà máy của chúng ta, bây giờ chỉ còn cách là tiến về phía trước và xin trợ cấp cho cứ điểm quan trọng mà thôi."

Tiêu Thư Dương đá chân một cái: "Vậy anh không đi cầu cứu người khác được à?"

Vẻ mặt của thư ký Dương chua xót, không nói lời nào, thiếu gia được các bậc cha chú và anh chị em bảo vệ, nên làm sao biết được thiên hạ này khó khăn thế nào.

Thấy dáng vẻ và tinh thần ủ rũ của anh ta, Tiêu Thư Dương nổi giận: "Anh khóc cho ai xem? Anh rể của tôi không đi tìm lão già để tìm cách giải quyết sao?"

Chỉ bằng anh ta mà cũng dám gọi ông cụ là lão già như vậy. Thư ký Dương nói: “Ông cụ đã về hưu rồi, sức khỏe cũng không tốt, giám đốc cũng không muốn vì việc này mà làm phiền ông ấy. Hơn nữa trên địa bàn tỉnh có rất nhiều nhà máy, hầm mỏ xí nghiệp làm ăn thua lỗ, phía trên muốn hỗ trợ cũng không được."

Tiêu Thư Dương bĩu môi: "Tôi hiểu rồi, anh nhớ để mắt tới anh rể của tôi, nhắc anh ấy ăn cơm đúng giờ, buổi tối phải về nhà, nếu có những kẻ muốn gây sự, thì anh thay anh ấy ngăn chặn một thời gian đi."

Thư ký Dương vội vàng gật đầu: “Tổng giám đốc Tiêu không nói tôi cũng sẽ làm, giám đốc đều là vì nghĩ cho công nhân viên chức trong nhà máy, cũng có một số nhân viên hiểu rõ lý lẽ của giám đốc."

Tiêu Thư Dương nhếch môi giọng mỉa mai, giễu cợt một tiếng, ấn vai thư ký Dương một cái rồi sải bước rời đi.

Ngay sau khi sự kiện giảm giá của Phú Hữu được chính thức tung ra, Diệp Mạn lập tức nở nụ cười.

Điều này không giống với việc con cháu đi mua quần áo trên mạng, phần lớn các nhãn đều có bốn chữ số, sau đó thì chạy chương trình khuyến mãi giảm giá mười hai phần trăm sao? Việc này còn tàn nhẫn hơn việc bị gãy xương. Đã có nhiều người mua về nhà, khi nhìn thấy nhãn má thì đã phải thốt lên là, mau nhìn này, bộ quần áo này có trị giá hàng nghìn tệ, mọi người đều xúc động, chỉ bỏ ra một đến hai trăm tệ cho một sự kiện mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Khách hàng có được bao nhiêu lợi ích thì khó mà nói được, nhưng chắc hẳn bọn họ đã được thỏa mãn về mặt tâm lý.

Vì thói quen này vẫn được sử dụng rộng rãi vào ba mươi năm sau, nên hoàn toàn cho thấy rằng việc này thực sự hiệu quả và những thứ không hiệu quả thì đã bị thị trường loại bỏ từ lâu. Phú Hữu thực sự có thủ thuật, có thể nắm bắt tâm lý có lợi của người tiêu dùng, nếu vận dụng tốt kỹ xảo này, nó thực sự có thể mang lại rất nhiều doanh thu.

Vậy Lão Sư Phụ có muốn làm theo như vậy không?

Diệp Mạn suy nghĩ hồi lâu, vẫn quyết định không làm theo.

Mặc dù hình ảnh thương hiệu của Phú Hữu đã bị tổn hại ở một mức độ nhất định, nhưng ánh hào quang của các thương hiệu nước ngoài không dễ bị phai nhạt như vậy. Phú Hữu vẫn là một thương hiệu cao cấp trong mắt nhiều người, nếu lập tức đột ngột đề cao cái gọi là giá cả bán rẻ chính thức được tung ra, thì sẽ tạo thêm một lớp hào quang cho sản phẩm thương hiệu của họ, thương hiệu nước ngoài tất nhiên là đắt, người tiêu dùng cũng công nhận điều này, thậm chí có người còn nghĩ càng đắt càng tốt, ngược lại, bọn họ sẽ cho rằng bán rẻ chính là không tốt. Tuy nhiên, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của bọn họ cho tới nay luôn được xem là vua của giá cả, lúc này mà chạy theo trào lưu, e rằng cuối cùng sẽ trở thành bắt chước người khác, người tiêu dùng cũng vì vậy mà không mua nữa.

Vì vậy, tốt hơn là nên tìm một cách khác, độ tuyên truyền của Phú Hữu về việc khuyến mãi giá bán lẻ cực cao, khiến người tiêu dùng ảo tưởng rằng họ đã chiếm được rất nhiều lợi, còn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bọn họ làm phương pháp trái ngược lại.

Diệp Mạn gọi cho Chung Tiểu Cầm: "Em liên hệ với tổng giám đốc Bàng, quản lý Chu và quản lý Thường gọi họ đến họp đi."

Chung Tiểu Cầm vội vàng đi.

Cả ba người đều trở về vào buổi chiều.

Mọi người ngồi lại với nhau và mở một cuộc họp nhỏ, Diệp Mạn nhìn ba người họ rồi đưa ra quảng cáo mới của Phú Hữu cho mọi người xem: "Phản công của Phú Hữu đang đến, mọi người có ý kiến gì không?"

Có vài người đã làm nhân viên bán hàng quá lâu để có thể lập tức hiểu được mưu đồ và suy nghĩ của Phú Hữu.

Chu Kiến Tân nói: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta cũng có thể làm điều giống như vậy, đưa ra một mức giá tương đối cao, sau đó thì giảm giá, không thể để cho Phú Hữu chiếm lợi thế được."

Phú Hữu có thể sử dụng loại kỹ thuật này, vậy tại sao cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ lại không thể làm như vậy?

Diệp Mạn cười nhìn về phía hai người còn lại: "Vậy hai người nghĩ sao?"

Bàng Dũng cau mày nói: "Cái này trước tiên là đã bị Phú Hữu sử dụng, hiệu quả chắc chắn sẽ không còn tốt như vậy."

Thường An Toàn nói: "Khoảng cách giá tương đối lớn như thế này của Phú Hữu sẽ dễ khiến người tiêu dùng ảo tưởng rằng họ đã có lợi, vì vậy chúng ta sẽ không theo kịp, tốc độ tăng trưởng doanh số bán hàng chắc chắn sẽ không đuổi kịp bọn họ."

Hai phiếu thuận, một phiếu chống.

Cho đến khi không còn cách nào tốt hơn, theo kịp chắc chắn là một lựa chọn tốt.

Diệp Mạn đặt tách trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Nếu chúng ta đi theo một con đường quảng bá khác và trực tiếp ghi rõ giá bán lẻ của một số sản phẩm thì sao?"

Bàng Dũng hiểu được ý đồ của cô: "Ý của cô là quy định ghi rõ giá bán, chuyện này cũng được, nhưng các đại lý có thể không nhất thiết phải tuân theo. Có rất nhiều đại lý, ngay cả khi vi phạm hợp đồng, chúng ta cũng có thể không biết, chứ đừng nói đến là xử phạt, khó khăn chính là nằm ở chỗ này.

Đặc biệt là đối với các đại lý ở những địa phương nhỏ, không thể bán các thiết bị gia dụng trị giá hơn một ngàn tệ, thậm chí với mức thu nhập hiện này là hai ngàn đến ba ngàn tệ cũng không thể nhân quy mô lớn hơn, vì vậy việc tăng giá đã trở thành một lựa chọn tốt, một đơn vị cũng có thể kiếm đủ lợi nhuận.

Diệp Mạn gật đầu: "Tổng giám đốc Bàng lo lắng cũng có lý, quản lý Chu và quản lý Thường thấy như thế nào?"

Chu Kiến Tân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì nếu phát hiện đại lý vi phạm hợp đồng thì hủy bỏ hợp đồng. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng ta dựa vào việc giá cả rẻ và minh bạch mà mở rộng thị trường, tôi cảm thấy ở thị trường trung cấp và cao cấp cũng có thể làm như vậy, truyen yeu  thich nếu Phú Hữu muốn để giá không hợp với lẽ thường, vậy thì chúng ta lập tức tấn công bọn họ trực tiếp với giá thực tế thấp hơn, ngoảnh đầu lại cũng có thể thấy nhân viên bán hàng của chúng ta nói, mau nhìn kìa, cũng là một chiếc TV 18 inch, nhưng Phú Hữu lại bán ba ngàn tệ, còn chúng ta thì chỉ có hai ngàn tệ, rẻ gần bằng một nửa, mua của chúng ta sẽ được lợi nhiều hơn.. Tôi tin rằng, ngoại trừ một số gia đình có điều kiện đặc biệt tốt hoặc những người đặc biệt hâm mộ các thương hiệu nước ngoài, thì sẽ có nhiều người cân nhắc yếu tố giá cả."

Thường An Toàn cũng nói: "Tôi cảm thấy những gì mà quản lý Chu nói cũng có lý. Tiết kiệm chi phí là một trong những ưu điểm nổi bật nhất của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng ta, chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng điều này để tạo đặc điểm khi bán hàng!"

Ba bên thảo luận rất lâu, Diệp Mạn hoàn toàn lắng nghe ý kiến ​​của bọn họ: “Những gì mọi người nói đều rất có lý, tôi sẽ suy nghĩ kỹ.”

Sau cuộc họp, Bàng Dũng đi theo cô đến phòng làm việc, nói thẳng: "Cô định thống nhất giá và lấy giá thấp làm đặc điểm bán hàng."

Diệp Mạn cười nói: "Thật sự là không thể lừa gạt được tổng giám đốc Bàng mà, tôi quả thật có kế hoạch này. Cùng một loại sản phẩm, nhưng hàng của chúng ta quả thật rẻ hơn của bọn họ đến vài trăm tệ, Kiến Tân nói có lý, Phú Hữu có thể nói đó là giá bán lẻ chính thức, ngược lại thì chúng ta cũng có thể sử dụng giá cả này để hỗ trợ chi phí hiệu suất của chúng ta."

Lấy TV màu 18 inch làm ví dụ, chênh lệch giá bán lẻ thực tế giữa hai bên trên thị trường chỉ vài trăm nhân dân tệ, nhưng nếu lấy giá bán lẻ chính thức để tham khảo thì chênh lệch sẽ rất lớn, những người tiêu dùng luôn chạy theo hiệu quả và sẽ lo lắng về điều này.

Bàng Dũng gật đầu: "Được rồi, khi nào thì cô sẽ thông báo với các đại lý?"

Diệp Mạn nói: "Không vội, trước tiên thì anh hãy sắp xếp người điều tra, giá của các sản phẩm khác nhau của Phú Hữu, cũng như giá hướng dẫn, chúng ta sẽ thống kê, rồi căn cứ vào giá mua để đưa ra một mức giá dễ chấp nhận đối với các đại lý."

Thấy Diệp Mạn đã cân nhắc khía cạnh này trong lòng, Bàng Dũng rất vui mừng: "Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ."

Vừa nói xong, Chung Tiểu Cầm đã vội vàng đi vào, nhẹ nhàng nói: "Tổng giám đốc Diệp, tổng giám đốc Tiêu của Giáp Thiên Hạ đến đây, nói muốn gặp chị."  

Bàng Dũng lẩm bẩm: "Anh ta đến đây làm gì?"

Chung Tiểu Cầm nhìn về phía Diệp Mạn, nói: "Hai ngày trước em nghe đồn rằng Phú Hữu có ý định thu mua Giáp Thiên Hạ. Em không biết chuyện này có thật hay không."

Bàng Dũng vô cùng kinh ngạc: "Phú Hữu này thật sự muốn nhúng tay vào khắp nơi nhỉ, giết Phi Tuyết còn thấy chưa đủ, lại muốn ra tay với Giáp Thiên Hạ. Tiêu Thư Dương sẽ không đồng ý rồi đấy chứ?"

Diệp Mạn cũng không biết, cô nói: "Thư ký Chung, em mời anh ta vào đây đi."

Nói xong, cô nhìn Bàng Dũng: "Tổng giám đốc Bàng muốn ở đây nghe hay là đi bận việc khác?"  

Bàng Dũng ngồi xuống: “Tôi muốn nghe xem anh ta định nói cái gì?"

Diệp Mạn cũng tùy theo anh ta.

Một lúc sau, Tiêu Thư Dương đi theo Chung Tiểu Cầm vào văn phòng, đầu tiên anh ta liếc nhìn Bàng Dũng đang ngồi bên một bên, trên mặt có chút bối rối, liền hỏi: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta nói chuyện riêng với nhau được không?"

Diệp Mạn nháy mắt với Bàng Dũng: "Tất nhiên là được rồi."

Bàng Dũng khịt mũi, đứng dậy bỏ đi.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Diệp Mạn mời Tiêu Thư Dương ngồi xuống, sau đó hỏi: "Hôm nay tổng giám đốc Tiêu tới gặp tôi là có chuyện gì vậy?"

Tiêu Thư Dương im lặng vài giây rồi nói: "Hôm trước Chương Hồi đã đến gặp tôi."

Anh ta thật sự rất trực tiếp. Diệp Mạn giả vờ không biết: "Vậy sao? Tổng giám đốc Chương đến tìm anh làm gì? Nói chuyện hợp tác hay sao?"

Tiêu Thư Dương nói thẳng: "Anh ta cho tôi hai phương án. Một là Phú Hữu sẽ mua lại nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà cùng với Giáp Thiên Hạ. Hai là tôi bán 51% cổ phần của Giáp Thiên Hạ cho anh ta với giá cao."

51%, như vậy Phú Hữu sẽ lấy được quyền kiểm soát, đúng là một ý kiến ​​hay.

Diệp Mạn cười hỏi: "Vậy tổng giám đốc Tiêu nghĩ như thế nào về chuyện này?"

Tiêu Thư Dương ngẩng đầu nhìn thẳng Diệp Mạn: "Cô vẫn ở bên tên bác sĩ nghèo kia sao?"

Diệp Mạn không hài lòng cúi mặt xuống: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi nghĩ hôm nay anh đến đây để bàn công việc."

Lòng tự trọng của Tiêu Thư Dương thực sự rất mạnh, đã vài tháng trôi qua mà anh ta vẫn nhớ chuyện đó trong lòng. Anh ta thích cô đến mức nào không quan trọng, càng đáng sợ hơn là vì anh ta không muốn bị so sánh với một người có điều kiện kinh tế không tốt bằng anh ta, lòng tự trọng của anh ta bị tổn hại. Nhưng Diệp Mạn cũng không muốn chiều theo anh ta.

Tiêu Thư Dương mím môi nói: "Chỉ cần cô chia tay với anh ta, tôi sẽ từ chối Chương Hồi. Yên tâm, tôi sẽ không ép cô đến với tôi, nhưng tôi sẽ không chấp nhận việc bị thua tên bác sĩ nghèo đó."

Diệp Mạn tức giận cười: "Cửa ở phía bên trái, tổng giám đốc Tiêu đi từ từ."

Anh ta là gì của cô, tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện riêng tư của cô chứ?

Tiêu Thư Dương không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, sắc mặt tái xanh, không cam lòng nhìn cô.

Diệp Mạn bất đắc dĩ nói: "Tổng giám đốc Tiêu, lần trước tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi không chọn anh, không phải là anh không đủ tốt mà là chúng ta không thích hợp, anh không đáp ứng được tiêu chí của tôi. Nếu anh vẫn còn muốn nói chuyện công việc thì xin tiếp tục, còn nếu hết rồi thì xin anh hãy quay về đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

Có bậc thang để đi xuống, sắc mặt của Tiêu Thư Dương mới dịu đi một chút, anh ta dừng lại một lúc rồi nói: "Cô muốn điều kiện gì mới chịu mua lại nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà?”

Diệp Mạn nhàn nhạt nói: "Chuyện này lần trước tôi đã nói với giám đốc Tôn rồi, tình huống hiện tại của nhà máy của chúng tôi cũng rất khẩn trương, tạm thời không có điều kiện này, chỉ có thể nói lời xin lỗi với giám đốc Tôn..."

“Thêm Giáp Thiên Hạ đã đủ chưa?” Tiêu Thư Dương đột nhiên nói, cắt ngang lời nói của Diệp Mạn.

Diệp Mạn ngạc nhiên nhìn anh ta: "Tổng giám đốc Tiêu, tôi có nghe nhầm không? Anh định bán Giáp Thiên Hạ cho chúng tôi sao? Anh nên suy nghĩ cho rõ ràng, tôi sợ không thể đưa ra được mức giá mà Chương Hồi đã đưa ra đâu."

Hiện này tiền trong sổ sách của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng tính là dư dả, nhưng Diệp Mạn còn muốn sử dụng số tiền này vào việc khác, không thể chi quá nhiều để mua lại Giáp Thiên Hạ được.

Tiêu Thư Dương khịt mũi: "Tôi biết, tôi không quan tâm về việc đó, chỉ cần cô cũng mua lại nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, tôi có thể bán Giáp Thiên Hạ cho cô với giá thấp một chút."

Thật là một cậu cả tùy tính mà.

Nhưng lần này Diệp Mạn nhìn anh ta thuận mắt hơn rất nhiều so với bất kỳ lần nào trong quá khứ, bởi vì Diệp Mạn nhìn thấy được khía cạnh gợi cảm của một con người từ anh ta.

Sau một lúc im lặng, Diệp Mạn hỏi: "Tổng giám đốc Tiêu, Phú Hữu chắc chắn cũng đồng ý cùng mua lại nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà một lượt, tôi có thể hỏi tại sao anh lại chọn chúng tôi thay vì Phú Hữu không?"

Về phần nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, theo thủ đoạn của Chương Hồi chắc chắn sẽ có cách để loại bỏ nó sau khi mua lại, chỉ cần nhìn vào Phi Tuyết bây giờ là biết rồi.

Tiêu Thư Dương mím môi, như thể không muốn trả lời, Diệp Mạn đang định nói thôi đi thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Takahashi Yu là người Nhật, ông già nhà tôi đã từng tham gia kháng chiến, bình thường ông ấy ghét bọn xâm lược đó nhất, nếu như tôi bán Giáp Thiên Hạ cho Phú Hữu, ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất. Giáp Thiên Hạ là của tôi, tôi có thể bán nó cho ai cũng được, nhưng tôi không thể bán nó cho người Nhật.”

Diệp Mạn sửng sốt, cô chưa từng nghĩ tới lý do này. Thảo nào Giáp Thiên Hạ không sẵn lòng hợp tác với Phú Hữu, tyt thậm chí còn từ chối sử dụng máy giặt và máy điều hòa của Phú Hữu, thà rằng đi thật xa ra ngoài tỉnh để nhập hàng cũng không muốn lấy từ Phú Hữu.

Nhưng Tiêu Thư Dương không giống như một người rất sợ bố mình. Thôi quên đi, cho dù anh ta làm chuyện này là vì bố của anh ta hay là vì giám đốc Tôn đều không quan trọng, thứ quan trọng là kết quả.

Diệp Mạn nói: "Vậy thì phải xem điều kiện mua lại của tổng giám đốc Tiêu. Nếu quá hà khắc, vậy thì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi cũng không làm được. Xin hãy thông cảm cho."

Tiêu Thư Dương đứng lên: "Tôi biết rồi, cô có thể liên lạc với anh rể của tôi, tự mình nói chuyện này với anh ấy đi."

 

 

 

Chương kế tiếp