Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn
Chương 204: Kéo dài
Vật giá năm nay leo thang không phải là chuyện của riêng một
đơn vị hoặc doanh nghiệp nào mà liên quan đến đủ các phương diện như sinh hoạt
sản xuất, tình hình chung giá cả hàng hóa tăng cao, đồ dùng công nghiệp và
nguyên vật liệu càng tăng dữ dội hơn, nhà máy sản xuất máy lạnh cũng không cách
nào thoát khỏi chuyện này, cũng chịu đựng đủ các áp lực do giá cả tăng cao mang
đến. Vì thế sau khi nghe xong đề nghị của Diệp Mạn, giám đốc Tô
không hề do dự mà đồng ý ngay: “Cách này của tổng giám đốc Diệp hay đấy, các
công ty chúng ta nên bắt tay với nhau, thống nhất mua chung để nhẹ vốn. Nhưng
nhà máy sản xuất máy giặt Phủ Tây và đơn vị chúng tôi không hề qua lại gì, cô
có người quen ở bên đó không? Chúng ta liên hệ với họ trước xem họ thế nào,
tránh để phí công chạy sang đó một chuyến.” Khoảng cách của hai tỉnh không gần, đi một chuyến như thế
không dễ gì, đi đi về về cũng phải mất hết hai ngày, tốt nhất nên gọi điện
thoại hỏi thăm trước. Diệp Mạn lấy ra cuốn sổ điện thoại tìm được số của phó giám
đốc Khổng: “Trước đây tôi có quen biết với phó giám đốc của nhà máy họ, tôi
liên hệ đối phương để thăm dò ý của họ trước.” Giám đốc Tô tha thiết nhìn sang cô: “Được, cô gọi đi.” Diệp Mạn lấy điện thoại ra gọi, qua một lúc sau phó giám đốc
Khổng mới nhận điện thoại. Lần trước nói chuyện với nhau đã là chuyện vài năm trước,
Diệp Mạn sợ ông ấy đã quên mình nên đã tự giới thiệu trước: “Chào ông phó giám
đốc Khổng, tôi là Diệp Mạn của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, trước đây chúng ta
đã từng trao đổi với nhau, không biết ông còn nhớ tôi không?” Bên kia điện thoại vọng đến một giọng nam trầm mạnh: “Tổng
giám đốc Diệp khiêm tốn rồi, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô nay như sấm
đánh bên tai, từ sáng đến tối đều thấy, sao tôi lại không nhớ được chứ. Hôm nay
tổng giám đốc Diệp tìm tôi có chuyện gì sao?’ Mọi người đều là người thông minh, người không liên lạc mấy
năm đột nhiên tìm đến thì không thể nào chỉ là vì hỏi thăm được. Diệp Mạn cười: “Phó giám đốc Khổng đúng thật thẳng thắn, tôi
cũng nói thẳng vậy. Bây giờ không phải giá cả nguyên vật liệu luôn tăng sao?
Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi và nhà máy sản xuất tủ lạnh thành phố
Phụng Hà định bắt tay với nhau, tìm nhà máy cung cấp nguyên vật liệu để đàm
phán, giảm giá mua lại, không biết quý nhà máy có cùng chí hướng không?” Làn sóng lên giá này xảy ra trên toàn quốc, nhà máy sản xuất
máy giặt Phủ Tây cũng không may mắn tránh khỏi cho nên xí nghiệp đang đối mặt
với hậu quả lạm phát nguồn nguyên vật liệu, nhưng trong cuộc cạnh tranh thị
trường dồi dào này mọi người đều không dám buông tay, áp lực do giá nguyên vật
liệu tăng đều chuyển hết lên sang người tiêu dùng, ai nấy cũng đều khó xử. Cho nên sau khi phó giám đốc Khổng nghe xong đề nghị của
Diệp Mạn thì vô cùng hứng thú, lập tức nói: “Được chứ, ba công ty chúng ta liệt
kê danh sách nguyên vật liệu cần mua, sau đó cộng lại, những nguyên vật liệu
cùng loại có thể thống nhất mua chung. Hơn nữa có thể chia sẻ các nơi mua và
giá cả cho nhau, như vậy sau này chọn nơi tốt nhất, giảm giá vốn thấp nhất làm
mục tiêu.” Nói chuyện với người thông minh đúng là dễ dàng, Diệp Mạn
lập tức đáp: “Tôi cũng có ý này, phó giám đốc Khổng có tiện không? Hai ngày nữa
tôi và giám đốc Tô đến thành phố Phủ Tây tìm ông gặp mặt bàn bạc.” Nghe xong phó giám đốc Khổng từ chối ngay: “Để hai người đến
đây thì phiền phức lắm, chi bằng để tôi đến đó, đúng lúc tôi cũng muốn tham
quan nhà máy của mọi người, học tập kinh nghiệm của người đi trước một chút.” Không cần ngồi chiếc xe màu xanh chật chội chậm chạp kia
đương nhiên tốt rồi, vì thế Diệp Mạn đồng ý ngay: “Hoan nghênh hoan nghênh, phó
giám đốc Khổng, ông lưu lại số điện thoại của tôi, trước khi xuất phát báo cho
chúng tôi biết số xe và thời gian đến, tôi sẽ sắp xếp người đến đón, đến lúc đó
chúng gặp nhau rồi nói tiếp!” Sau khi Diệp Mạn ngắt máy, giám đốc Tô lập tức nhìn sang,
quan tâm hỏi han: “Thành công rồi sao? Một phó giám đốc như ông ấy có thể làm
chủ được sao?” Diệp Mạn cười nhẹ nhàng: “Có thể là do tin tức của tôi chậm
chạp, có lẽ chữ phó trong phó giám đốc Khổng đã bị xóa bỏ rồi.” Nếu không một chuyện lớn như vậy, ông ấy cũng không thể đồng
ý ngay được, làm thế nào cũng phải thương lượng với các cán bộ lãnh đạo, đặc
biệt là với giám đốc xong mới trả lời chúng ta chứ. Trừ phi ông ấy là giám đốc,
hơn nữa còn là một giám đốc cường đạo, là loại người nói một là một. Diệp Mạn gọi điện thoại xác nhận với Lâm Hành ngay, quả
nhiên đầu năm nay phó giám đốc Khổng đã được đề bạt lên thành giám đốc của nhà
máy sản xuất máy giặt Phủ Tây, thì ra giám đốc của họ đã nghỉ hưu. Như vậy thì dễ rồi, sau đó cô chuyển lời của giám đốc Khổng
cho giám đốc Tô. Giám đốc Tô vội vàng đáp ngay: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo bộ
phận thu mua của chúng tôi liệt kê danh sách nguyên vật liệu, giá cả và các nơi
cung cấp ra hết.” Diệp Mạn gật đầu, nhà máy sản xuất tủ lạnh, nhà máy sản xuất
máy giặt và cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đều không có quan hệ cạnh tranh, điểm
này cô hoàn toàn không lo giám đốc Tô sẽ giấu giếm gì đó. “Được, vậy giám đốc Tô làm việc nhé, tôi cũng quay về chỉnh
sửa các tài liệu liên quan. Đợi giám đốc Khổng đến chúng ta sẽ hẹn lại thời
gian gặp mặt.” Diệp Mạn đứng dậy nói. Hai bên tạm biệt nhau, sau khi quay về Diệp Mạn cũng bảo ba
nhà máy liệt kê ra danh sách tất cả nguyên vật liệu, giá cả, nơi mua ra hết,
sau đó bảo Chung Tiểu Cầm chỉnh sửa lại, chọn lọc một số linh kiện mà chỉ có
nhà máy họ cần ra, cuối cùng vẫn còn một danh sách cần thu mua dày cộm. Tốc độ của giám đốc Khổng rất nhanh, giữa tháng mười đã đến
nơi, Diệp Mạn bảo Bàng Dũng và sư phụ Tùy cùng đến đón ông ấy, còn cô thì đợi
trong khách sạn, mở tiệc tẩy trần cho giám đốc Khổng. Lần này giám đốc Khổng đưa theo hai người, một người là thư
ký của ông ấy Tiểu Vương, người còn lại là chủ nhiệm Võ, phụ trách thu mua của
nhà máy sản xuất máy giặt. Bởi vì đến chiều họ mới đến nơi nên đã mệt rã rời, hôm đó
cũng không bàn bạc chuyện công việc gì, mọi người chỉ ngồi lại ăn bữa cơm với
nhau, nói chuyện một lúc, sau đó hẹn hôm khác trao đổi chuyện này tại trụ sở
chính của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Hôm sau giám đốc Tô cũng nhận được thông báo, đưa theo quản
lý Hướng và người phụ trách bộ phận thu mua cùng đến đó, còn mang theo một túi
văn kiện thật to. Họ đến không bao lâu thì giám đốc Khổng cũng đến. Ba bên cùng ngồi xuống, trước tiên họ xem danh sách thu mua
dày cộm trong tay nhau, ai nấy cũng đều hài lòng. Danh sách của nhà máy sản
xuất tủ lạnh và nhà máy sản xuất máy giặt chỉ chưa đến mười trang, còn của cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ vì số loại sản phẩm tương đối nhiều nên cũng phong phú
hơn hai công ty kia, tầm chừng hai ba mươi trang. Diệp Mạn giới thiệu cho giám đốc Khổng và giám đốc Tô trước,
sau khi chào hỏi nhau Diệp Mạn là chủ nhà nên đã chủ động nói: “Nguyên nhân hôm
nay mời hai vị giám đốc đến đây thì chắc mọi người đều đã biết, nên tôi không
nói nhiều nữa. Đây là danh sách nguyên vật liệu nhà máy chúng tôi thống kê ra,
trừ một số nguyên vật liệu của máy điều hòa không có trong đó thì còn lại đều
có, tôi đã in thêm vài phần, mời hai vị xem qua!” Nói xong cô ra hiệu cho Chung Tiểu Cầm. Chung Tiểu Cầm lập tức đưa phần tài liệu đã chuẩn bị trước
đến trước mặt hai người kia. Giám đốc Tô và giám đốc Khổng lật ra xem, hai người đều là
người trong ngành lâu năm, vừa nhìn đã biết ngay cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
không giở trò gì trong giá cả và chủng loại cả. Sau đó giám đốc Tô cũng thoải mái đưa danh sách thu mua của
họ ra. Giám đốc Khổng thấy hai người họ đều nhanh gọn như thế nên
cũng không do dự nữa, giao bản tài liệu của mình ra luôn. Diệp Mạn không xem chỉ nói: “Nếu như hai vị giám đốc đây
không có ý kiến thì để thư ký và các đồng chí của bộ phận thu mua điều chỉnh
tài liệu cung ứng hàng của ba nhà máy chúng ta, tyt thống kê hết những chủng
loại sản phẩm có thể thu mua chung ra, sau đó mọi người ngồi lại với nhau
thương lượng, tìm nhà máy đàm phán và ký hợp đồng, ý của mọi người thế nào?” Giám đốc Tô chắc chắn không ý kiến, chuyện này chủ yếu vẫn
phải xem thái độ của giám đốc Khổng. Giám đốc Khổng cười ha ha nói: “Cách sắp xếp này của tổng
giám đốc Diệp rất tốt, đúng lúc tôi cũng muốn tham quan nhà máy của mọi
người, tổng giám đốc Diệp có tiện không?” Diệp Mạn cười: “Đương nhiên rồi, vô cùng hoan nghênh nữa là,
giám đốc Tô, ông muốn đi cùng chúng tôi hay quay về đợi tin tức rồi chiều nay
lại đến?” Giám đốc Tô huơ tay: “Tôi về làm gì? Tôi cũng muốn tham quan
nhà máy của cô thử xem, nhiều năm như vậy rồi tôi cũng chưa nhìn thấy nhà máy
của các cô đấy.” Diệp Mạn dặn dò Bàng Dũng và Chung Tiểu Cầm chịu trách nhiệm
ghi lại các thống kê, sau đó cô dẫn hai vị giám đốc ngồi lên xe của sư phụ Tùy
và bắt đầu xuất phát. Hai vị giám đốc cũng không mang ai đi theo, chỉ có bốn
người bọn họ cùng nhau đi đến nhà máy thứ hai. Sau khi bước vào cửa, Diệp Mạn cũng không thông báo cho giám
đốc Chu mà chỉ chào hỏi bảo vệ, sau khi đăng ký vào nhà máy xong cô liền tiến
vào bên trong, vừa đi vừa tham quan. Trên thực tế các nhà máy đều gần giống nhau, nếu có sự khác
biệt gì thì đó chính là nhà máy thứ hai chỉ mới được xây dựng trong khoảng hai
năm nay, kiến trúc vô cùng mới mới, thoạt nhìn trông sạch sẽ và sáng sủa hơn
rất nhiều. Nhưng sau khi đi dạo xung quanh một vòng, trong lúc ăn cơm tại căng
tin, giám đốc Khổng vẫn phát hiện ra sự khác biệt, ông ấy hỏi Diệp Mạn:
"Công nhân của mọi người ở đây đều có tính tích cực đặc biệt cao và làm
việc vô cùng chăm chỉ, có phải mọi người có kỹ năng quản lý đặc biệt nào
không?" Công việc kinh doanh trong nước mới bắt đầu nên tất cả mọi
người đều tiến lên một cách thận trọng. Diệp Mạn cười và lắc đầu nói: "Không có. Nhưng nếu nói
bí quyết thì thực sự có một, một phần lớn công nhân trong nhà máy của chúng tôi
là những công nhân bị sa thải và được tuyển dụng lại, miễn là những người đã
từng trải qua việc bị sa thải thì họ sẽ rất trân trọng công việc của
mình." Nghe được điều này, giám đốc Khổng có chút suy nghĩ. Sau khi ăn cơm trưa xong bọn họ liền quay trở lại, lúc này,
mọi người cũng đã sắp xếp các nguyên vật liệu thô mà mọi người muốn mua ra,
phía sau còn kèm theo giá cả tương ứng của nhà cung cấp thu mua riêng, sau khi
so sánh, quả nhiên, hầu hết ba người mua đều khác nhau và giá cả cũng có sự
khác biệt rất nhỏ. Nhưng đừng đánh giá thấp sự khác biệt này, phải biết rằng ba
nhà máy bọn họ mỗi năm sử dụng cũng không ít, nếu như tất cả đều được tính theo
giá mua thấp nhất thì một năm thế nào cũng có thể tiết kiệm hơn triệu tệ, hơn
nữa, ba công ty liên doanh chọn mua thì số lượng sẽ lớn hơn rất nhiều, đây cũng
xem như là khách hàng siêu cấp, vẫn còn có khả năng và cơ hội thương lượng, vì
vậy giá thấp nhất còn có thể thảo luận lại. Sau khi thảo luận kỹ lưỡng, cả ba nhà máy đã sắp xếp nhân sự
để thành lập một nhóm mua sắm chung, họ sẽ đại diện cho ba nhà sản xuất để đàm
phán với nhà cung cấp để giảm giá. Bởi vì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có
nhiều loại, hầu hết người ra vào cũng nhiều nhất nên bốn người được chuyển đến
từ bộ phận mua hàng của nhà máy thứ hai, hai người còn lại cũng sắp xếp cho hai
cán bộ từ bộ phận thu mua, tám người đã thành lập một nhóm thu mua và bắt đầu liên
hệ với nhiều nhà sản xuất khác nhau, phấn đấu trong tháng mười hai hoàn thành
hợp đồng mua sắm chính. Vấn đề này rất rắc rối và tốn thời gian, hơn nữa còn không
thể đạt được kết quả trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi sắp xếp xong, Diệp Mạn chỉ bảo Chung Tiểu Cầm có thể
báo cáo tình hình bất cứ lúc nào, sau đó cô quay trở lại huyện Trường Vĩnh. Tết Nguyên đán đang đến gần, điều này đồng nghĩa với việc
khoản vay thế chấp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ năm ngoái đã sắp đến
kỳ hạn. Một khoản vay đầy đủ tám mươi triệu nhân dân tệ cũng không
phải là một số tiền nhỏ, hiện tại trong tài khoản của cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ có thể đưa ra số tiền này để trả khoản vay. Nhưng bởi vì năm nay thu
mua nhà máy TV thành phố Phụng Hà và Giáp Thiên Hạ, hơn nữa lại bỏ ra 10 triệu
cho việc quảng cáo nên tiền vốn cũng không phải đặc biệt dư dả, sau khi trả nợ
ngân hàng, trên sổ sách ước tính đến cuối năm số dư trong tài khoản cũng chỉ có
mấy chục triệu nhân dân tệ, số tiền này đặt lên đầu một cá nhân khẳng định là
rất nhiều, chỉ cần không tiêu xài bừa bãi, người bình thường chỉ cần gửi số
tiền này đến ngân hàng lấy lãi là có thể sống tốt cả đời. Nhưng để đặt lên một
doanh nghiệp đang phát triển nhanh chóng cho đến nay là hoàn toàn không đủ. Vì vậy nên Diệp Mạn muốn tiếp tục sử dụng số tiền này, chờ
sau khi hợp đồng mua bán được hoàn tất, số tiền này sẽ được dùng để tích trữ
một lô nguyên liệu thô. Nhưng để sử dụng được số tiền này, điều đầu tiên cần phải
vượt qua là ngân hàng. Bằng không nếu cô sử dụng số tiền này trước thì sẽ rất
rắc rối nếu không trả được khi khoản vay đến kỳ hạn, trong trường hợp ngân hàng
áp dụng biện pháp cưỡng chế, đến lúc đó tình trạng tốt của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ hiện giờ sẽ bị hủy hoại. Vì vậy để đảm bảo an toàn cho chuỗi vốn, điều đầu tiên Diệp
Mạn cần phải làm chính là đi tới ngân hàng. Lần này khi trở lại huyện Trường Vĩnh, thay vì đi gây phiền
toái cho Thị trưởng Mao, cô trực tiếp đi tìm giám đốc Bạch, thể hiện hiệu suất
của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ bọn họ trong năm nay trước mặt giám đốc
Bạch, hy vọng có thể thuyết phục ông ta kéo dài kỳ hạn cho vay. Giám đốc Bạch cũng không phải là người không biết chữ, mỗi
ngày ông ta đều đọc báo và xem TV, làm sao ông ta có thể không biết rằng cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang phát triển khá tốt. Hơn nữa, nếu không nói những thứ khác, chỉ riêng tình trạng
tăng giá năm nay, công nhân các đơn vị doanh nghiệp trên địa bàn huyện đều đang
phàn nàn, cùng một số tiền, sức mua giảm xuống, nhưng không có nhà máy nào tăng
lương cho công nhân ngoại trừ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Hơn nữa mức
tăng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ rất cao, đầu tiên là tăng 4 lần, hơn
nữa còn hứa hẹn cuối năm sẽ tăng thêm 6 lần, chờ sang năm, mức lương của cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ đánh bại các nhà máy trong huyện. Việc này
truyền khắp nơi trong huyện tạo nên sự huyên náo, hiện giờ khi nhắc tới cửa
hàng đồ điện Lão Sư Phụ, có người công nhân nào mà không ngưỡng mộ, ai
cũng chen lấn muốn xin vào. Nếu không có lợi nhuận và lợi ích không tốt, cửa hàng đồ
điện Lão Sư Phụ chắc chắn sẽ không thể làm được điều này. Vì vậy nên giám đốc Bạch rất coi trọng khách hàng lớn như
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ này và rất vui vẻ đồng ý: "Được rồi,
tổng giám đốc Diệp cứ yên tâm, ngân hàng của chúng tôi sẽ tiếp tục cho quý
công ty của cô vay tiền sau khi đến kỳ hạn!" Ngón tay của Diệp Mạn nhẹ nhàng gõ xuống bàn hai lần và hỏi:
"Giám đốc Bạch, bây giờ chúng ta không thể ký hợp đồng gia hạn khoản vay
sao?" Giám đốc Bạch xua tay: "Cần gì phải rắc rối như vậy,
tổng giám đốc Diệp, thậm chí ngay cả tôi mà cô cũng không thể tin tưởng
được sao?" Diệp Mạn nhẹ nhàng cười và nói: "Làm sao có thể, giám
đốc Bạch đã giúp chúng tôi rất nhiều, đương nhiên tôi tin tưởng ông. Chỉ là,
giám đốc Bạch làm việc tận tụy, thành tích nổi bật, ngộ nhỡ đến một ngày nào đó
ông được thăng chức thì sao? Thật khó để nói được rằng liệu những người được
chuyển đến sau này có còn nhận thỏa thuận của chúng tôi hay không. Giám đốc
Bạch, xin thứ lỗi cho tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với nhà máy và hàng nghìn
công nhân." Giám đốc Bạch không muốn phiền phức như vậy: "Tổng
giám đốc Diệp thật sự là một người suy nghĩ xa xôi, tôi chưa từng nghe nói
qua nhưng trong khoảng một hai năm nữa cũng không có chuyện đó, hơn nữa nếu tôi
thật sự được chuyển giao, nhất định tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa công việc của cô
trước." Đối với kiểu lời hứa ngoài miệng này, một chữ Diệp Mạn cũng
sẽ không coi là thật. Hôm nay, giám đốc Bạch nói lời này có thể là thật lòng,
nhưng qua một thời gian thì sao? Con người đều hay thay đổi, môi trường xung
quanh đang thay đổi và lợi ích của bản thân họ cũng đang thay đổi, đề phòng
sang năm chính sách tín dụng thay đổi, cấp trên sẽ tạo áp lực, nếu làm không
tốt có lẽ giám đốc Bạch sẽ là người đầu tiên đòi nợ. Cho nên vẫn phải giấy trắng mực đen rõ ràng, có bằng chứng
thì vẫn yên tâm hơn, cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn họ vẫn còn có hợp đồng
làm căn cứ. Nhưng hiện tại giám đốc Bạch không muốn kéo dài thời hạn cho
vay, Diệp Mạn cũng không thể ép buộc được ông ta. May mắn thay, cô cũng đã chuẩn bị biện pháp cho việc này. Diệp Mạn mỉm cười và nói: "Nếu giám đốc Bạch thật sự
thấy không tiện, vậy tôi cũng không miễn cưỡng. Như vậy đi giám đốc Bạch, vậy
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi đem tám mươi triệu tiền vay của
quý ngân hàng trả lại trước thời hạn, để tôi hẹn trước với ông, ngày mai tôi sẽ
mang theo tài chính tới đây để hoàn thành thủ tục liên quan, như vậy có tiện
không?" Giám đốc Bạch kinh ngạc nhìn cô: "Không phải tổng
giám đốc Diệp đang thiếu tiền sao? Tại sao bây giờ lại trả khoản vay trước
thời hạn? Làm vậy quá rắc rối rồi." Diệp Mạn cười nói: "Chúng tôi trả hết trước rồi sau đó
mới xin khoản vay mới, đến lúc đó lại phải làm phiền giám đốc Bạch rồi." Đương nhiên, giám đốc Bạch cũng có thể không đồng ý. Nhưng
hiện tại tiếng tăm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang đi lên, thực lực
so với năm ngoái mạnh hơn rất nhiều, truyen yeu thich ngay cả vật thế chấp cũng
nhiều hơn không ít, nếu họ thay đổi ngân hàng, nói không chừng còn có thể vay
nhiều vốn hơn. Hiện tại, bọn họ cũng không nhất thiết phải dựa vào giám đốc
Bạch, không cần phải chôn mình vào một sấm sét khổng lồ như vậy!