Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 33: Canh hai
Diệp Mạn cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn nửa tiếng rồi.

Trưởng ban Mộc đã họp rất lâu rồi, Bàng Dũng còn đang đợi tin của cô ở ngoài nữa!

Nếu không phải lần này đơn hàng khá lớn, người của phòng sản xuất mãi không quyết định được thì cô đã không phải ngồi đợi ở đây lâu như thế.

Kế toán La phía đối diện lặng lẽ nhìn Diệp Mạn, ánh mắt mang đầy sự tò mò.

Cô ta đã sớm đã nghe danh Diệp Mạn, hủy hôn rồi cãi nhau với người nhà, chuyển ra ngoài thuê một căn nhà ở, sau đó rất thân thiết với chủ nhiệm Mai của Hội phụ nữ, năm ngoái có một đợt, mọi người đều nói cô sẽ chuyển đến Hội phụ nữ làm cán bộ, lúc đó đã khiến cho biết bao cô gái phải ghen tị đố kỵ.

Kết quả là cô lại âm thầm từ chức, còn kéo theo Triệu Vĩnh An vốn là quản lý của bộ phận sửa chữa bọn họ ra ngoài mở một cửa hàng sửa chữa thiết bị nhỏ.

Thông tin này khiến cho mọi người ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, lúc đó rất nhiều người bàn tán nói cô điên rồi, vứt bỏ công ăn việc làm ổn định, chạy đi học đòi người ta, cô muốn làm gì chứ.

Lúc đó kế toán La thật sự không hiểu, cảm thấy não của Diệp Mạn như bị chập mạch, nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy đống tiền chất đống giống như một ngọn núi nhỏ ở trên bàn, dường như cô ta đã thấu hiểu cho sự lựa chọn của Diệp Mạn.

Nếu có thể kiếm được nhiều tiền như thế, cô ta cũng chẳng thèm cái công ăn việc làm ổn định kia nữa, chỉ dựa vào tiền lương ít ỏi ở nhà máy thì bao nhiêu năm nữa mới có thể có được nhiều tiền như thế đây!

Diệp Mạn không biết rằng kế toán La ngồi đối diện mình đang có cảm xúc lẫn lộn và cực kỳ ngưỡng mộ. Cô cúi đầu lại nhìn đồng hồ, thở dài hỏi: "Kế toán La, hôm nay trưởng ban Mộc họp cái gì vậy? Cuộc họp này phải họp rất lâu à?"

Nghe nói trước khi cô đến là đã bắt đầu họp rồi, chắc đã họp được hơn một tiếng, đến giờ mà vẫn chưa kết thúc, chẳng lẽ cuộc họp này diễn ra cả nửa ngày trời sao!

Kế toán La nhẹ nhàng lắc đầu, khách sáo nói: "Là cuộc họp do giám đốc Lưu chủ trì, có lẽ một lúc nữa mới xong. Diệp Mạn cô chịu khó đợi một chút, Tiểu Vương đã đi thông báo cho trưởng ban Mộc rồi. Cô muốn uống cái gì không?"

Diệp Mạn lắc đầu: "Không cần đâu, tôi không khát, kế toán La không cần khách sáo."

Kế toán La thấy có vẻ như Diệp Mạn có việc gấp, đứng lên nói: "Tiểu Vương đi lâu thế rồi, sao vẫn chưa quay lại chứ, để tôi đi xem sao!"

Nói xong cô ta nhanh chóng đẩy cửa ra, suýt chút nữa đụng trúng giám đốc Lưu đang đi vào.

Kế toán La giật mình: "Giám đốc Lưu?"

Giám đốc Lưu chắp hai tay sau lưng, gật đầu: "Ừm, Diệp Mạn ở bên trong à?"

"Đúng vậy, cô ấy đang đợi trưởng ban Mộc." Kế toán La vội vàng trả lời.

Vừa nói xong đã nhìn thấy trưởng ban Mộc cũng đang vội vàng chạy đến.

Giám đốc Lưu đi qua cô ta vào trong văn phòng, thứ đầu tiên ông nhìn thấy chính là một đống nhân dân tệ ở trên bàn, một chồng cả trăm tờ được buộc gọn lại với nhau.

Với cán bộ như giám đốc Lưu, đương nhiên ông đã từng thấy vài chục nghìn tệ, nghĩ lại năm đó khi nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh làm ăn phát đạt, ông từng thấy nhiều tiền hơn thế này, năm ngoái ông còn tiêu vài triệu tệ để nhập khẩu thiết bị sản xuất TV có màu ở nước ngoài về.

Nhưng kể từ khi lợi ích và hiệu quả của nhà máy sản xuất TV ngày càng sa sút, làm ăn thua lỗ liên tiếp nhiều năm, vài chục nghìn tệ đối với nhà máy của bọn họ, đôi khi cũng là một số tiền cứu nguy.

Hơn nữa số tiền này được lấy từ Diệp Mạn, một nhân viên tạm thời mới từ chức rời khỏi nhà máy ba tháng trước.

Cuối năm ngoái, khi Diệp Mạn tìm đến cửa, giám đốc Lưu không ngờ kế hoạch của Diệp Mạn có thể thành công đến vậy, một vài linh kiện ba cọc ba đồng có thể làm nên chuyện gì chứ. Lúc đó ông không thấy ý tưởng này của Diệp Mạn khả quan, một cửa hàng sửa chữa nhỏ làm sao có thể có được nhiều linh kiện lẻ tẻ như vậy, chỉ vì để thoát khỏi sự khó xử của Diệp Mạn nên ông mới đưa ra số lượng ba nghìn, sau đó rất nhanh ông đã quên mất lời hứa này.

Nhưng bây giờ, mới trôi qua được hai tháng, Diệp Mạn đặt tiền cọc ở trên bàn, dùng thực tế để chứng minh rằng lúc đó cô không hề nói lung tung.

Nghĩ đến tình hình tiêu thụ radio của nhà máy ngày càng bị trì trệ, Diệp Mạn lại dễ dàng đạt được mục tiêu năm đó, đến nhà máy thực hiện lời hứa, trong lòng giám đốc Lưu cũng không dễ chịu cho lắm.

Nhưng ông là một cán bộ lâu năm, lòng dạ vẫn rất cởi mở.

Ông ra hiệu cho Diệp Mạn nói: "Ngồi đi, đồng chí Diệp Mạn không cần đứng lên đâu."

Ngừng lại một lúc, ông nhìn đống tiền trên bàn, hỏi Diệp Mạn: "Đây là tìm trưởng ban Mộc sản xuất linh kiện lẻ tẻ sao?"

Diệp Mạn cười nói: "Đúng vậy, đây là đơn đặt hàng, trước tiên mỗi loại linh kiện sẽ sản xuất 4.000 bộ, nếu sau này cần thêm thì đành phải làm phiền nhà máy rồi. Tổng số linh kiện này là 41.333 tệ, cháu sẽ đặt cọc trước 31.333 tệ, còn lại mười nghìn tệ, sau khi giao hàng sẽ trả nốt trong vòng một tháng, giám đốc Lưu thấy được không?"

Lúc đó bọn họ nói chỉ cần trả một nửa số tiền cọc là được. Lần này Diệp Mạn còn trả thêm một khoản, đương nhiên giám đốc Lưu không có ý kiến gì: "Được, giao cho kế toán La và trưởng ban Mộc sắp xếp đi."

Kế toán La nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản, còn trưởng ban Mộc cầm đơn hàng đi, sau đó sai người đi chuẩn bị linh kiện TV và radio mà Diệp Mạn muốn mua.

Trong lúc đợi công nhân chuẩn bị hàng, trưởng ban Mộc nói thêm một câu: "Giám đốc Lưu, lúc trước đồng chí Diệp Mạn còn chăm lo cho việc kinh doanh của chúng ta, đặt hơn sáu nghìn tệ linh kiện TV và radio, bây giờ còn mua hơn một nghìn tệ linh kiện nữa."

Giám đốc Lưu rất ngạc nhiên: "Còn có chuyện này à, Diệp Mạn, cửa hàng của cháu không dùng đến nhiều linh kiện như thế đâu nhỉ?"

Diệp Mạn lắc đầu giải thích: "Quả thật không dùng đến, cháu mua cho một cửa hàng sửa chữa đồ gia dụng ở tỉnh thành. Đơn hàng lần này cũng là do mọi người cùng nhau gom góp mua."

"Tỉnh thành." Giám đốc Lưu nhắc lại một lần nữa, xúc động nói: "Số linh kiện này của các cháu bán cho tỉnh thành, nhà máy TV của bọn chú còn chưa tiến vào thị trường tỉnh thành mà. Đây quả thật là thế hệ sau tài giỏi hơn thế hệ trước!"

Diệp Mạn ngại ngùng cười nói: "Giám đốc Lưu quá khen rồi, đây chỉ là may mắn mà thôi."

Giám đốc Lưu suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Diệp, linh kiện của bọn chú đều được cháu bán ra tỉnh thành à?"

Diệp Mạn gật đầu.

Sau đó đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của giám đốc Lưu sáng rực lên: "Vậy Tiểu Diệp à, cháu có cách nào bán linh kiện TV và radio của nhà máy bọn chú ra tỉnh thành không?"

Diệp Mạn sững sờ do dự một lúc, để không đả kích giám đốc Lưu, cô nói một cách khéo léo nhất có thể: "Giám đốc Lưu, cháu đã xem qua linh kiện TV và radio của nhà máy, giá cả cũng giống như của nhà máy sản xuất TV ở thành phố Phụng Hà. Giá cả tương đương nhau nhưng TV của họ rõ nét hơn của chúng ta, đáp ứng thị trường cũng tốt hơn. Còn về radio, các dòng radio trên thị trường hiện nay chủ yếu được chia thành ba cấp: cao, trung bình và thấp. Loại cao cấp hơn chín mươi tệ thậm chí hơn một trăm tệ. Loại trung bình thường là năm mươi đến sáu mươi tệ. Loại thấp nhất là hơn ba mươi tệ một cái, radio của chúng ta có giá bốn mươi mốt tệ, thực sự giá này không hợp lý cho lắm."

Hàng cấp thấp, không có kỹ thuật mới nhất mà giá lại đắt hơn vài tệ so với radio cấp thấp phổ biến trên thị trường, khách hàng cũng không ngốc, sao có thể bỏ lỡ cái rẻ để mua cái đắt chứ.

Giám đốc Lưu không ngờ Diệp Mạn lại am hiểu sản phẩm thị trường như thế, ông do dự một lúc rồi hỏi: "Vậy Tiểu Diệp nghĩ nên làm cách nào mới có thể mở rộng tiêu thụ radio của chúng ta ra thị trường?"

Chỉ có một chiến lược duy nhất cho những mặt hàng cấp thấp: chú trọng số lượng bán ra.

Diệp Mạn đề nghị: "Có lẽ nên để giá rẻ hơn một chút, cùng một loại radio có giá tương đương so với thị trường, nếu muốn bán được, cách tốt nhất là nên để giá rẻ hơn một chút."

Giám đốc Lưu nhanh chóng xua tay: "Không được, không được, bốn mươi mốt tệ là chúng tôi đã không kiếm được lợi nhuận rồi, nếu giảm tám tệ, mười tệ, chúng tôi sẽ phải trợ giá, sản xuất càng nhiều thì sẽ càng lỗ."

Điều này liên quan đến vấn đề hiệu quả sản xuất trong nhà máy, làm thế nào để nâng cao hiệu quả và giảm chi phí.

Giám đốc Lưu hẳn là biết rõ chuyện này hơn cô, về việc tại sao ông không thay đổi, hẳn là liên quan đến mối quan hệ phức tạp trong nhà máy. Diệp Mạn là người ngoài cũng không dám bàn luận nhiều mà chỉ mỉm cười.

Thấy Diệp Mạn im lặng, giám đốc Lưu có chút thất vọng, nhưng cũng không đành lòng bỏ qua, chuyện đến lúc cấp bách thì phải nghĩ đủ mọi cách, ông hỏi Diệp Mạn: "Tiểu Diệp, cháu có muốn quay lại đến làm ở phòng kinh doanh của nhà máy sản xuất TV bọn chú không. Nếu cháu làm tốt, sau này chú sẽ để cháu đảm nhận chức vụ trưởng phòng kinh doanh."

Giám đốc Lưu từng nghĩ, Diệp Mạn muốn tiền lại không có tiền, muốn người lại không có người, muốn quan hệ lại không có quan hệ, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ba tháng ngắn ngủi đã có được một cửa hàng lớn như vậy, còn có sự tán tưởng của chủ nhiệm Mai dành cho cô, đồng chỉ nhỏ này quả thật có chút bản lĩnh và năng lực, nếu có thể kéo cô về kinh doanh giúp bọn họ, có lẽ có thể giải quyết được vấn đề sản phẩm tồn đọng của nhà máy. Cho dù không có cách gì thì coi như là nuôi một người nhàn rỗi, đã nuôi vài trăm người nhàn rỗi rồi, thêm một người nữa cũng không sao cả.

Diệp Mạn kinh ngạc nhìn giám đốc Lưu: "Cái này... Giám đốc Lưu, chú đánh giá cháu cao quá, sao cháu có thể làm được chuyện này chứ!"

Chỉ bán hàng thôi chưa đủ, còn phải có những sản phẩm vượt trội. Nhưng hiện nay sản phẩm của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh không có tỷ lệ chất lượng giá cả, hiệu quả sản xuất chưa được nâng cao, giá thành cao, công nghệ sản phẩm không vượt lên được các sản phẩm cùng loại, nên không thể bán được giá cao.

Cô đi thì có thể làm được gì chứ? Cho dù có ăn gian bán ra một số lượng lớn nhưng cũng không làm được lâu dài, cuối cùng còn ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.

Giám đốc Lưu nhìn ra Diệp Mạn thật sự không bằng lòng, đành coi như không có gì: "Chú nói đùa thôi, ông Triệu đi theo cháu, xem ra là đi đúng đường rồi."

"Không thể nói như vậy, giám đốc Lưu hết lòng vì nhà máy, cháu rất khâm phục." Đây là tiếng lòng của Diệp Mạn, sự đánh giá của mọi người trong nhà máy dành cho giám đốc Lưu đều rất tốt, ông là một người tốt bụng, cô cũng hy vọng từ tận đáy lòng giám đốc Lưu có thể sống tốt.

Do dự một lúc, Diệp Mạn nói thêm một câu: "Giám đốc Lưu, hiện nay TV càng ngày càng phổ biến, những người khá giả đều mua TV nên nhu cầu về radio cũng không còn quá cao."

Cũng không biết giám đốc Lưu có lọt tai lời này không, ông chỉ gật đầu: "Ừm, nhà máy sẽ cân nhắc, hàng mà cháu cần chú sẽ bảo trưởng ban Mộc nhanh chóng sắp xếp sản xuất cho cháu, cháu liên lạc với trưởng ban Mộc đi, có chuyện gì có thể đến tìm chú."

"Vâng, làm phiền giám đốc Lưu rồi." Diệp Mạn khách sáo nói.

Giám đốc Lưu giao việc xong rồi rời đi. Đơn hàng hôm nay của Diệp Mạn là một niềm vui bất ngờ, nhưng đối với một nhà máy phải nuôi một nghìn nhân viên thì vẫn chưa đủ, chưa kể, hơn ba mươi nghìn tệ mà Diệp Mạn mang qua đây, ngay cả trả tiền lương cho nhân viên cũng không đủ. Giám đốc Lưu còn rất nhiều chuyện phải lo lắng.

Sau khi ông đi, trưởng ban Mộc tiến đến đưa đơn hàng cho Diệp Mạn, nói đùa rằng: "Có lẽ bảo Tiểu Cầm đến chỗ cháu là đúng đắn."

Không giống trong nhà máy, ngày nào cũng họp hành để tìm cách “nuôi sống” một nghìn người ở đây và nỗi lo của vài trăm gia đình.

Diệp Mạn nhận lấy đơn hàng: "Là trưởng ban Mộc đã ủng hộ công việc của chúng cháu. Hàng đã chuẩn bị xong chưa ạ? Bên phía khách hàng đang đợi cháu về."

"Chuẩn bị xong rồi, tôi đã bảo người chuyển hàng ra cửa sau rồi." Trưởng ban Mộc gật đầu.

Diệp Mạn cảm kích nói: "Cảm ơn trưởng ban Mộc. Đơn hàng của chúng cháu làm phiền các chú rồi, cảm phiền trưởng ban Mộc thúc giục sản xuất giúp cháu."

Trưởng ban Mộc nói: "Yên tâm đi, buổi chiều sẽ bắt đầu sản xuất linh kiện mà cháu cần."

Trong nhà máy còn tồn đọng một đống radio và TV, sản xuất xong cũng chỉ bán được có vài cái, chi bằng sản xuất linh kiện mà Diệp Mạn muốn, ít nhất sẽ kiếm được tiền ngay.

Diệp Mạn cảm thấy yên tâm với lời nói của trưởng ban Mộc, hơn nữa cô cũng có tài năng "giục hàng", qua thời gian này nhờ Chung Tiểu Cầm về nhà hỏi một chút giúp cô.

Sau khi chào tạm biệt trưởng ban Mộc, Diệp Mạn đi ra cửa sau, Châu Khang Bình đã xếp linh kiện TV và radio lên xe giúp Bàng Dũng, một thùng thừa là cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ mua.

Chuyển linh kiện về cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ trước, sau đó Châu Khang Bình mới đạp xe đưa Bàng Dũng đến trạm xe.

Tuy dễ dàng có được đơn hàng to như vậy, nhưng tiền hoa hồng vẫn chưa đến tay Diệp Mạn, hơn nữa cô còn giúp Bàng Dũng bù hơn một nghìn tiền hàng, thoáng chốc cô đã nghèo rớt mồng tơi, không nghĩ tới việc mua một chiếc xe ba bánh mới, Diệp Mạn đã nhờ Triệu Vĩnh An tìm giúp một chiếc xe ba bánh đã qua sử dụng để dùng tạm, đợi khi nào có tiền thì cân nhắc cái khác.

Cuối cùng Triệu Vĩnh An nhờ vào quan hệ của mình đã tìm được người cần bán một chiếc xe ba bánh đã qua sử dụng với giá hai trăm tệ.

Cuối cùng cửa hàng của bọn họ cũng tươm tất hơn một chút, nhưng hiện tại thợ sửa chữa kém. Hộ cá nhân không dễ tuyển người, trong khoảng thời gian này có hai cậu thanh niên đến xin việc, nhưng Diệp Mạn phát hiện hai người này thuộc kiểu ham ăn làm biếng, tay còn trắng hơn cả cô gái Chung Tiểu Cầm kia, không có một vết chai nào, giống như kiểu ở nhà chẳng phải động tay động chân làm việc gì. Diệp Mạn tuyển nhân viên chăm chỉ làm việc chứ không phải tuyển ông tướng, vì vậy cô đã khéo léo từ chối bọn họ.

Trong lúc chờ hàng hóa của nhà máy sản xuất TV hoàn thành, Diệp Mạn trở nên nhàn rỗi.

Buổi chiều hôm đó, cô ngồi trong cửa hàng đọc báo tìm hiểu chính sách quốc gia, Diệp Bảo Hoa không gặp một khoảng thời gian đột nhiên hốt hoảng chạy vào trong cửa hàng, đến cửa hét to lên: "Chị ba, chị nhất định phải giúp em, lần này nếu chị không giúp em thì em xong đời thật đấy."

Diệp Mạn bị giọng nói đột ngột này dọa một phen. Cô gấp tờ báo lại, vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu ta: "Em lại gây ra hoạ gì nữa?"

Diệp Bảo Hoa gãi đầu, tiến đến gần quầy nói nhỏ: "Cốc Tiểu Mẫn có thai rồi, chị ba, chuyện này phải làm sao đây?"

Diệp Mạn vô cùng ngạc nhiên, cứ tưởng hai người đã chia tay nhau sau màn náo loạn năm mới vừa rồi, nhưng không ngờ hai người lại bí mật qua lại với nhau.

Cô hỏi Diệp Bảo Hoa: "Em định làm thế nào? Cốc Tiểu Mẫn có suy nghĩ gì?"

Diệp Bảo Hoa không biết nên làm thế nào mới phải. Hôm nay Cốc Tiểu Mẫn đến tìm cậu ta nói với cậu ta chuyện này, cậu ta ngẩn ra không biết nên tìm ai, cuối cùng quyết định đến tìm Diệp Mạn - người có quan hệ tốt nhất với cậu ta.

"Em cũng biết Cốc Tiểu Mẫn muốn em cưới cô ấy, nhưng cha mẹ chắc chắn không đồng ý. Lần trước biết Cốc Tiểu Mẫn lừa gia đình chúng ta, nó là một người phụ nữ có dã tâm, tâm tư độc ác, con ở bên cạnh nó chắc chắn sẽ bị bắt nạt, may mà sự việc không thành." Diệp Bảo Hoa nói lại nguyên văn lời của Mao Xảo Vân.

Diệp Mạn lặng lẽ rơi một giọt nước mắt cá sấu vì Cốc Tiểu Mẫn. Rõ ràng Diệp Bảo Hoa không chấp nhận sự thật này!

Diệp Mạn không muốn dính líu đến chuyện này, cả hai bên đều chẳng phải là loại người dễ đối phó, bọn họ tự gây hoạ thì cứ để bọn họ tự giải quyết, đừng làm liên lụy đến cô nữa.

Vì vậy Diệp Mạn đưa ra một ý: "Chuyện này em nên về nhà nói chuyện với cha mẹ. Cả đời này con đường mà cha mẹ đi dài hơn con đường mà chúng ta đi, họ suy nghĩ chu toàn hơn, em nghe lời họ không sai đâu."

Cô chẳng phải là mẹ của Diệp Bảo Hoa, người nên lo lắng cho cậu ta là hai vợ chồng Diệp Quốc Minh kia kìa.

Diệp Bảo Hoa do dự nói: "Nhưng nhỡ cha đánh em thì phải làm sao? Họ nói em không được qua lại với Cốc Tiểu Mẫn nữa. Cha nói gay gắt lắm, nói là nếu em còn qua lại với Cốc Tiểu Mẫn thì sẽ đánh gãy chân em. Em cũng không ngờ Cốc Tiểu Mẫn đến tìm em, cô ấy quyến rũ em."

Bản thân không kiểm soát được cái đũng quần còn trách phụ nữ quyến rũ, làm như Cốc Tiểu Mẫn kề súng vào cổ cậu ta bắt cậu ta phải làm việc đó?

Diệp Mạn coi thường Diệp Bảo Hoa thiếu trách nhiệm. Cốc Tiểu Mẫn trông có vẻ rác rưởi, còn làm đủ mọi cách để gả cho cậu ta, sau này người thiệt thòi chỉ có cô ta thôi. Nhưng chỉ với chuyện Cốc Tiểu Mẫn mang thai, e là hai gia đình sẽ cãi nhau đấy.

"Bảo Hoa à, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Em nói Cốc Tiểu Mẫn quyến rũ em, nhưng không có nhân chứng vật chứng, nếu em không chịu trách nhiệm thì cô ấy đến đồn cảnh sát trình báo em định làm thế nào? Lần trước chỉ là một bức ảnh, còn lần này cô ấy mang thai thật rồi, em nói xem lần nào sẽ nghiêm trọng hơn? Lần trước em chơi đùa con gái nhà người ta bị ăn một phát súng, nhưng lần này em lại làm con gái nhà người ta mang thai, nếu bị bắt đi tù, chị thấy em đừng hòng về nhà nữa. Em nên mau chóng về nhà nói chuyện với cha mẹ đi." Diệp Mạn cố tình uy hiếp cậu ta.

Quả nhiên Diệp Bảo Hoa không chỉ bị dọa sợ, nghe thấy ba chữ "ăn phát súng" chân đã mềm nhũn cả ra, ngồi bệt xuống đất, đầu óc trống rỗng: "Không được, không được, em, em phải mau chóng về nhà, đúng, về nhà!"

Vừa nói vừa vịn lên quầy đứng dậy, sợ chết khiếp chạy ra ngoài, không quên chào Diệp Mạn một tiếng.

"Mang thai?" Phản ứng đầu tiên của Mao Xảo Vân chính là: "Bảo Hoa, có phải con lại bị người phụ nữ Cốc Tiểu Mẫn kia xúi giục về lừa cha mẹ không hả?"

Diệp Bảo Hoa vội vàng lắc đầu: "Thật sự không phải, Cốc Tiểu Mẫn nói cô ấy bị chậm một tuần rồi, chắc chắn là mang thai, con thật sự không lừa mẹ. Cha, mẹ, cha mẹ mau nghĩ cách đi, con không muốn ăn phát súng nữa đâu."

"Đồ vô dụng, bảo con cách xa Cốc Tiểu Mẫn một chút mà con lại càng dây dưa với nó, tức chết ông đây rồi!" Diệp Quốc Minh cực kỳ tức giận. Người nhà họ Cốc lừa bọn họ thảm hại như thế, bọn họ mất mặt lại còn phải đền nhiều tiền như vậy, đứa con trai này chẳng những không rút ra được bài học nào, vẫn còn qua lại với Cốc Tiểu Mẫn, gây ra chuyện lớn thế này.

Ông ta tức đến nỗi muốn lấy gậy ra đánh Diệp Bảo Hoa cho hả giận.

Diệp Bảo Hoa sợ đến mức vội vàng trốn sau lưng Mao Xảo Vân: "Cha, cha bỏ qua cho con lần này đi. Mẹ, cứu con với, cứu con với, đều tại Cốc Tiểu Mẫn quyến rũ con mà!"

Mao Xảo Vân thương con trai, nắm lấy cây gậy trong tay của Diệp Quốc Minh: "Đánh cái gì mà đánh, đều tại Cốc Tiểu Mẫn vô liêm sỉ đấy quyến rũ Bảo Hoa, ông trách Bảo Hoa làm gì hả?"

"Bà..." Diệp Quốc Minh tức giận buông cây gậy ra, ngồi xuống cau có mặt mày nói: "Không trách nó thì trách ai? Bà nói xem bây giờ phải làm sao?"

Phải làm sao? Sau khi Mao Xảo Vân biết chuyện Cốc Tiểu Mẫn giả vờ mang thai lần trước nên rất không vừa lòng với cô ta, đương nhiên không muốn đứa con dâu này rồi.

Nhưng bây giờ Cốc Tiểu Mẫn mang thai rồi, chuyện này mà truyền ra ngoài, người đuối lý sẽ là con trai bà ta, nếu bên đó đến đồn cảnh sát tố cáo con trai bà ta giở trò lưu manh thì càng tệ hại hơn.

"Bỏ đi, chúng ta đến cầu hôn đi, có con rồi không kết hôn thì phải làm sao?" Mao Xảo Vân nghĩ đi nghĩ lại, đành chấp nhận.

Ngày hôm sau, hai người cầm một ít đồ, ngay cả người mai mối cũng không mời, đích thân đưa Diệp Bảo Hoa đến nhà họ Cốc bàn chuyện hôn nhân.

Buổi trưa, cả nhà họ Cốc đều có mặt.

Rõ ràng bọn họ cũng biết chuyện Cốc Tiểu Mẫn mang thai, nhìn thấy Diệp Bảo Hoa, sắc mặt ai cũng trở nên khó coi.

Ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu, Mao Xảo Vân cúi đầu cười nói: "Thông gia, hai đứa trẻ này đều rất ngoan, chúng ta tổ chức đám cưới cho bọn trẻ đi!"

Chương Vân liếc nhìn chai rượu và hai cân bánh bích quy trong tay bà ta, nhếch miệng nói: "Muốn kết hôn cũng được thôi, nhưng tiểu Mẫn nhà chúng tôi vốn dĩ định gả cho huyện bên cạnh để đổi lấy một người vợ cho anh trai con bé. Bây giờ lại bị con trai bà vấy đục, gia đình bà cũng phải đền cho tôi một cô con dâu."

Nụ cười trên mặt của Mao Xảo Vân cứng lại: "Thông gia, không phải là bà không biết tình hình gia đình của chúng tôi, chẳng phải bà đang làm khó chúng tôi sao? Bọn trẻ thích nhau, chúng ta làm cha mẹ nên thành toàn cho bọn trẻ chứ."

Ba đứa con gái của bà ta, hai đứa lớn đã gả đi rồi, chỉ còn lại một đứa, nhưng đứa con gái nhỏ không muốn về nhà, hộ khẩu cũng chuyển đi rồi, nghe nói quan hệ với Liên đoàn phụ nữ huyện rất tốt, bây giờ bọn họ sao dám làm chủ cho cô được!

"Tôi không quan tâm, hoặc là bà đem vợ qua đây cho con trai tôi, hoặc là đưa hai nghìn tệ, không, ba nghìn tệ, để tôi đi mua con dâu về." Chương Vân có chết cũng không chịu đồng ý.

Mao Xảo Vân cũng rất tức giận: "Thông gia, chẳng phải bà đang cố ý làm khó chúng tôi sao? Gia đình chúng tôi lấy đâu ra ba nghìn tệ cơ chứ. Năm ngoái đã đền cho nhà bà vài trăm tệ rồi, bây giờ trong nhà hoàn toàn không có nhiều tiền như thế."

Chương Vân vẫn không chịu nhượng bộ: "Tôi không quan tâm. Nếu nhà bà không đem tiền đến đây, chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát tố cáo con trai bà giở trò lưu manh làm con gái tôi mang thai."

Mao Xảo Vân vừa tức vừa uất ức: "Bà báo cảnh sát cũng không lấy được nhiều tiền như thế đâu. Hơn nữa, chuyện này làm ầm ĩ ra ngoài, con trai tôi xong đời thì con gái bà cũng chẳng còn mặt mũi nào đâu!"

Chương Vân lườm bà ta một cái: "Từ khi đứa con gái yêu quý của bà hủy hôn, nhà họ Cốc chúng tôi sớm đã mất hết thể diện rồi rồi, còn sợ mất mặt gì nữa?"

Sự việc đã tệ còn làm cho nó tệ hơn. Mao Xảo Vân tức giận đến mức không thể xé xác đối phương ra, bà ta khó khăn vất vả mới sinh được một đứa con trai, nếu bị bắt thì sau này hai vợ chồng bọn họ làm sao sống được!

Mao Xảo Vân liếc nhìn Cốc Tiểu Mẫn ngồi trong góc đang khẽ nức nở: "Cháu khuyên cha mẹ cháu đi, gia đình chúng tôi thật sự không có nhiều tiền như thế đâu."

"Đừng lừa chúng tôi nữa, bà không có tiền nhưng con gái ngoan của bà có mà. Chúng tôi nghe nói rồi, con gái bà thở một cái cũng có thể kiếm được vài chục nghìn tệ, cầm cả đống tiền đến nhà máy sản xuất TV mua đồ. Cho nên ba nghìn tệ này chẳng là gì cả!"

Chương Vân cảm thấy Mao Xảo Vân đang giả vờ, bà ta liền vạch trần mọi chuyện: "Em trai kết hôn, chị gái lại có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không nên bỏ ra vài nghìn tệ làm tiền mừng sao?"

Chương kế tiếp