Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 37: Canh hai
“Luật sư Trần, hôm nay đã làm phiền anh rồi!” Diệp Mạn đưa luật sư Trần đến nhà ga.

Luật sư Trần nhẹ nhàng lắc đầu, rất thẳng thắn thành khẩn: “Nên vậy mà, dù sao tôi cũng thu tiền mà nên làm ắt phải có tâm chứ. Cô có muốn gửi thư luật sư cho bọn họ không?”

Đây đều là bọn họ đã bàn luận sẵn trước đó, lập một bản di chúc công chứng, cắt đứt hoàn toàn tâm tư của bọn họ với tài sản của Diệp Mạn, cho dù bọn họ tìm cách chơi chết Diệp Mạn cũng không thể lấy được một đồng tiền nào của cô. Đồng thời lại gửi thư luật sư hù dọa bọn họ, hai bút cùng vẽ, nếu bọn họ còn không buông xuôi thì tố cáo lên pháp luật để bọn họ biết mùi bị kiện là như thế nào.

Tranh thủ lần này khiến bọn họ chịu chút giáo huấn, tránh lần sau lại có ý đồ với Diệp Mạn.

Chỉ là kế hoạch vừa tiến hành nửa đường thì các đồng chí của Liên đoàn phụ nữ đi ra, nói mấy câu đã dọa mấy tên bắt nạt kẻ yếu sợ đến xám xịt mặt mày bỏ chạy.

Cho nên Diệp Mạn thay đổi ý định: “Tạm thời vậy đi. Tôi sẽ tiếp tục chú ý thu thập chứng cứ, nếu bọn họ lại đến dây dưa, có thể còn phải làm phiền luật sư Trần dài dài!”

“Cũng được, suy cho cùng dù sao bọn họ cũng là cha mẹ của cô, trời sinh đã chiếm địa vị đạo đức cao, con cái kiện cha mẹ sẽ đưa tới không ít những lời bàn tán không hay cùng phiền toái cho cô.” Luật sư Trần cũng đồng ý với quyết định của Diệp Mạn.

Diệp Mạn cười gật đầu, cô cũng không để bụng người khác nhìn cô thế nào, nhưng hiện tại cô còn non nớt, đẩy mình lên nơi đầu sóng ngọn gió quả thực là bước đi không khôn ngoan chút nào, cô vẫn thích im lặng phát tài.

Còn những người này, cứ để bọn họ tự dằn vặt bản thân đến không thể qua nổi đi, đặc biệt là qua vài năm nữa thủy triều tới lui, tất cả bọn họ đều sẽ vứt bỏ công ăn việc làm mà bọn họ lấy làm tự hào, không thể tiếp tục cuộc sống nổi nữa. Cô cần gì phải nhúng chàm tay mình vào đống bùn lầy này, đời này cô còn có tương lai tươi sáng tốt đẹp hơn đang chờ đợi phía trước.

“Cảm ơn luật sư Trần, hợp đồng làm phiền anh, hai ngày nữa tôi sẽ đến tỉnh thành, đến lúc đó lại đi tìm anh.” Diệp Mạn xỏ tay vào túi, cười nói.

Luật sư Trần ngoài giúp cô xử lý việc tư lần này, còn soạn thảo các loại hợp đồng tiêu chuẩn trong tiệm giúp bọn họ. Đây là Diệp Mạn đề nghị, dùng để quản lý nhân viên một cách bài bản và chuyên nghiệp, tránh cho sau này lại xuất hiện tranh cãi giữa đôi bên.

Luật sư Trần gật đầu: “Tôi đi đây.”

Diệp Mạn tiễn luật sư Trần rồi đi vào trong tiệm.

Triệu Vĩnh An thấy cô về một mình, chạy nhanh tới hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Diệp Mạn nhún vai: “Không có gì, còn có thể có chuyện gì chứ ạ? Đều đã giải quyết hết rồi.”

Lúc này Triệu Vĩnh An mới an tâm, chạy nhanh đi làm nốt việc đang làm dở.

Diệp Mạn kiểm tra tình trạng trong tiệm một chút. Mười mấy ngày nay cô không ở tiệm, ba người Triệu Vĩnh An đã xử lý mọi chuyện trong tiệm gọn gàng ngăn nắp. Buôn bán trong tiệm tốt hơn rất nhiều, định mức buôn bán mỗi ngày đều từ ba, bốn mươi tệ trở lên, thời điểm làm ăn tốt còn có thể thu được bảy, tám chục tệ mỗi ngày, hơn nữa theo chiều hướng này có thể còn đang dần dần gia tăng.

Đừng nhìn tiền này không tính là nhiều, nhưng việc sửa chữa vật dụng này có chi phí thấp nhưng đem lại lợi nhuận cao, doanh thu còn khá ổn định, cứ như vậy mỗi tháng đều có thể cuồn cuộn không ngừng mà đổ vào cung cấp cho Diệp Mạn một hai ngàn tệ tiền mặt. Lúc tình hình kinh tế eo hẹp, Diệp Mạn đều dựa vào tiền kiếm được trong tiệm chống đỡ, gần đây cô còn mới mua cửa hàng, tiền vào tay chưa lâu đã tiêu hết, còn phải mượn thêm Bàng Dũng một ít tiền.

Khoản tiền trung gian trong sổ này thật ra đã giải cứu tình trạng lửa xém lông mày của cô. Diệp Mạn để lại một trăm tệ tiền lẻ ở trong tiệm, còn lại đều cầm đi hết.

Sau khi bỏ tiền vào trong túi, Diệp Mạn đóng sổ sách lại, cười nói: “Trong khoảng thời gian này tôi không ở tiệm, mọi người vất vả rồi!”

Triệu Vĩnh An còn đang vùi đầu sửa chữa TV, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Bọn chú cũng kiếm được không ít đấy nhá!”

Tháng trước ông được lĩnh 126 tệ, so với tiền lương ở xưởng TV chỉ có 104 tệ thì rõ ràng đã có sự chênh lệch. Tháng này mới được hai phần ba, ông cũng đã tính qua, tiền lương cơ bản tháng này cộng với tiền trích phần trăm chắc chắn sẽ cao hơn tháng trước, tháng này có thể lĩnh được 150 tệ là không thành vấn đề, nếu tình hình kinh doanh tốt hơn nữa, 200 tệ cũng có hi vọng sẽ vào tay.

Hiện tại làm một tháng gần như đã có thể kiếm được thu nhập so với làm ở xưởng TV hai tháng cộng lại, vậy nên có điều hơi mệt, ông cũng rất hăng hái làm việc.

Châu Khang Bình cũng cười hì hì: “Đúng vậy, chị Diệp Mạn, việc làm ăn của chúng ta càng ngày càng tốt.”

Tháng trước cậu cũng được hơn năm mươi tệ, đã tốt hơn rất nhiều so với một số công nhân làm lâu năm trong nhà máy TV. Việc như này ở trước kia, Châu Khang Bình nghĩ cũng không dám nghĩ. Chờ đến khi kỹ thuật cậu nâng cao, tốc độ sửa chữa đồ điện dần nhanh hơn, đến lúc đó ắn hẳn còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa.

Tình hình kinh doanh quả thực rất khả quan, Diệp Mạn nhìn thoáng qua một loạt đồ điện cũ trên giá kia, hỏi: “Những đồ đó đều là đồ đưa qua đây chuẩn bị sửa sao?”

“Đúng vậy, hẹn bọn họ ngày mai tới lấy, hôm nay chúng ta tranh thủ sửa cho xong.” Châu Khang Bình cầm cái radio Thanh Khảy nói.

Nhiều thiết bị điện gia dụng chờ sửa như vậy, chỉ dựa vào hai người bọn họ sợ là không kịp.

Diệp Mạn cân nhắc vẫn nên nhận thêm người, cùng lắm chỉ kiên trì được trong thời gian ngắn, thời gian dài e là sẽ không xuể, đặc biệt đồ điện gia dụng ngày càng phổ biến, sau này khách hàng tới tìm tới bọn họ sửa chữa đồ điện sẽ càng ngày càng nhiều.

“Được, vậy mọi người làm việc đi, cháu phải đi nhà máy xử lý chút việc.” Diệp Mạn đi đến quầy, nói với Chung Tiểu Cầm: “Tiểu Cầm, nếu em không vội thì đi cùng chị một chuyến.”

Chung Tiểu Cầm vội vàng đồng ý: “Vâng, chị Diệp Mạn.”

Hai người cùng đi đến nhà máy TV, trước tiên đương nhiên là đi tìm chú hai của Chung Tiểu Cầm - trưởng ban Mộc. Lúc sắp đến khu sản xuất, Diệp Mạn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Tiểu Cầm, sao họ của em với trưởng ban Mộc lại không giống nhau?”

Chung Tiểu Cầm mím môi cười cười nói: “Chú hai không phải là chú ruột của em, chú là người cùng thôn bọn em, năm đó cha em đã cứu chú hai, sau đó bọn họ liền kết bái anh em, sau khi cha em qua đời chỉ còn mẹ em nuôi ba đứa con rất vất vả, chú hai vẫn luôn giúp đỡ nhà em rất nhiều.”

“Ra là vậy, trưởng ban Mộc quả là người phúc hậu.” Từ tận đáy lòng Diệp Mạn thầm nói.

Chung Tiểu Cầm cũng cảm động nói: “Đúng vậy, chú hai còn nộp học phí giúp bọn em, nếu không một người phụ nữ đơn thân như mẹ em sao có thể nuôi nổi ba anh em ăn học!”

Trong lòng Diệp Mạn càng thêm chắc chắn trưởng ban Mộc là người tốt.

Trưởng ban Mộc xa xa nghe được các cô đang bàn tán về mình, ông ấy cười hỏi: “Nói xấu gì tôi đấy!”

Diệp Mạn cười nói: “Nói chú hai quả là một người chú có trách nhiệm!” So với Diệp Quốc Minh thì có trách nhiệm hơn nhiều.

Trưởng ban Mộc cười ha ha: “Đúng là Tiểu Diệp dẻo miệng. Đúng rồi, cháu tới lấy hàng còn lại phải không, đã sản xuất xong rồi, đang ở kho hàng đấy, giờ cháu đi lấy đi tránh cho chiếm chỗ bọn chú!”

“Thêm một hai ngày nữa đi, hàng này quá nhiều cũng không dễ lấy, phải phiền tài xế Cát hỗ trợ chuyển hàng một chuyến, đương nhiên, tiền vẫn do cháu chi trả.” Diệp Mạn từ nhà máy TV kiếm được chỗ chuyển hàng tốt, tự nhiên cũng không muốn ra bưu cục nữa, chuyển đến dọn đi quá phiền toái, bưu phí còn tốn kém không ít tiền.

Trưởng ban Mộc cũng không phản đối: “Được, chỉ cần tài xế Cát bằng lòng, chú cũng không có ý kiến.” Dù sao gần đây trong xưởng xe cũng nhàn rỗi.

“Vậy cảm ơn trưởng ban Mộc.” Diệp Mạn đột nhiên nói tiếp: “Trưởng ban Mộc, cháu còn có một chuyện muốn làm phiền chú. Lần trước đồng chí Bàng kia tới tính ở tỉnh thành mở một cửa hàng bán sỉ phụ kiện đồ điện gia dụng, hàng đều lấy từ nhà máy chúng ta, có điều tài chính bên kia khá eo hẹp, nhà máy có thể cung cấp hàng trước cho họ không, hoãn ba tháng mới có thể giao tiền hàng.”

Của cải Diệp Mạn và Bàng Dũng đều chẳng có gì, một khi mở thêm một cửa hàng bán sỉ, chỗ cần tiêu tiền lại nhiều hơn. Chút tiền bọn họ đang có căn bản là không đủ, biện pháp tốt nhất chính là nợ sổ nhà máy TV, lấy được hàng trước, bán được lại đưa tiền.

Việc này trưởng ban Mộc không thể làm chủ được.

Ông nhìn thoáng qua cháu gái nhà mình, cười khổ: “Tiểu Diệp, cháu thế này không phải là đang làm khó chú sao? Tình huống hiện giờ của nhà máy chúng ta không phải cháu không biết, năng suất và lợi nhuận vốn đã không tốt, cháu còn nợ sổ, vậy bọn chú…”

Diệp Mạn gật đầu, thiện giải nhân ý mà nói: “Cháu biết, trưởng ban Mộc băn khoăn cũng có lý, chúng ta định trước một năm, chờ sang năm khi tài chính trong tay bọn cháu ổn định, chúng ta sẽ làm theo phương án giao tiền đặt cọc trước hết rồi mới được lấy hàng, chú thấy thế nào? Trưởng ban Mộc, chú giúp cháu một chút đi, nếu cửa hàng bán sỉ này của chúng cháu ăn nên làm ra, về sau số lượng phụ kiện linh tinh chính cần đặt hàng sản xuất cũng không ngừng gia tăng, cũng có lợi đối với nhà máy, chú nói có phải hay không?”

Câu cuối cùng đã đả động trưởng ban Mộc.

Quả thật tháng này, doanh số bán của họ đều không bằng mấy đơn hàng Diệp Mạn đem tới, một tháng cô đã cống hiến cho doanh số bán hàng của nhà máy bọn họ hơn bảy vạn tệ.

Muốn thật sự có thể kiếm bội, vậy phí tổn nhà máy hằng ngày cơ hồ có thể ngang hàng, ít nhất không cần tiếp tục hao tổn, có như thế thì mỗi tháng sẽ không cần phát sầu chuyện phát tiền lương nữa.

Trưởng ban Mộc cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Thế này đi, Tiểu Diệp, chú đưa cháu đi gặp giám đốc Lưu, chuyện này chú không thể tự quyết định được.”

Diệp Mạn cũng biết rõ điều này, cô mang theo Chung Tiểu Cầm tới tìm trưởng ban Mộc trước, vốn dĩ chính là hy vọng lát nữa trưởng ban Mộc sẽ nói giúp vài lời hay. Trưởng ban Mộc chủ động đưa ra ý kiến đi gặp giám đốc Lưu, vừa hay hợp ý cô.

“Được rồi, vậy cháu đành làm phiền giám đốc Lưu rồi.”

Trưởng ban Mộc dẫn Diệp Mạn cùng cháu gái đi văn phòng của giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu mới vừa cúp điện thoại, sắc mặt xanh mét, nhìn đến ba người trưởng ban Mộc, ông rất muốn cố gắng nở một nụ cười tươi nhưng cuối cùng lại thất bại. Ông thất bại mà chà xát mặt, giám đốc Lưu hữu khí vô lực nói: “Trưởng ban Mộc, mọi người tới đây có việc gì sao?”

Trưởng ban Mộc quan tâm nhìn ông nói: “Giám đốc Lưu, ông cũng đừng quá sốt ruột mà làm tổn hại sức khỏe, đến lúc đó nhà máy chúng ta biết làm sao bây giờ?”

“Trưởng ban Mộc, ông nói xem có phải tôi không còn thích hợp làm giám đốc nữa không…” Giám đốc Lưu có thể đã chịu đả kích quá lớn, thế mà ông không màng còn có hai tiểu bối đang ở đây, nản lòng thoái chí nói.

Trưởng ban Mộc vội vàng lắc đầu nói: “Sao có thể, mấy năm nay ông nỗ lực như thế nào vì nhà máy, mọi người đều rất xem trọng…”

Giám đốc Lưu phất tay cắt ngang lời ông: “Bỏ đi, không nói mấy cái này nữa. Hôm nay mọi người tới đây là có chuyện gì?”

Trưởng ban Mộc nhìn thoáng qua trạng thái tinh thần của giám đốc Lưu hiện tại, do dự nghĩ hay hôm khác lại đến.

Ai ngờ Diệp Mạn đã chủ động mở miệng: “Giám đốc Lưu, là thế này, lần trước đồng chí Bàng kia tới muốn cùng cháu chuẩn bị mở một cửa tiệm bán sỉ linh phụ kiện đồ điện gia dụng ở tỉnh thành, nhưng tài chính trong tay chúng cháu hiện đang eo hẹp, cho nên muốn nợ sổ nhà máy một lô hàng, ba tháng sau mới có thể trả tiền, chú xem nhà máy có thể châm chước được không?”

Giám đốc Lưu nhíu mày: “Ba tháng có phải là hơi lâu rồi không?”

Thật ra ông không để trong lòng việc này mấy, tuy rằng gần đây Diệp Mạn có đặt một số lượng hàng không nhỏ, nhưng đơn đặt hàng này vẫn là không thể giải quyết vấn đề hao tổn của nhà máy. So sánh với mấy trăm tệ một cái radio hay một cái TV thì mấy tệ của một cái linh kiện thật sự quá bé nhỏ, không đáng kể.

Diệp Mạn chậm rãi nói: “Không lâu, theo cháu được biết, nhà máy chúng ta có rất nhiều hàng đợi đến cuối năm mới thanh toán tiền không phải sao? Giám đốc Lưu, chúng cháu chỉ cần ba tháng, cho chúng cháu ba tháng là được, hơn nữa lượng hàng này chúng cháu sẽ đặt rất nhiều, mỗi loại lấy mười nghìn!”

“Mười nghìn? Cháu không nói giỡn chứ?” Trưởng ban Mộc hoảng sợ: “Hàng các cháu lấy lần trước đều đã bán hết rồi sao?”

Diệp Mạn gật đầu nói: “Đã bán hết rồi ạ.”

Trưởng ban Mộc khiếp sợ nhìn cô: “Nhanh vậy!”

Chỉ mới nửa tháng trôi qua, tốc độ bán này cũng quá nhanh rồi. Nếu ông ấy còn biết bọn người Diệp Mạn đã bán hết toàn bộ hàng chỉ trong một ngày, chỉ sợ ông ấy sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.

Giám đốc Lưu hiển nhiên cũng đang tiêu hóa tin tức này, tốc độ tiêu thụ của Diệp Mạn nhanh như vậy, thật ra đã dấy lên trong ông thấy được một chút hy vọng, chỉ là số lượng mỗi loại mười nghìn ước chừng cũng tốn hơn trăm nghìn tiền hàng, khất nợ ba tháng, giám đốc Lưu vẫn hơi không yên tâm. Bọn họ chỉ là hai người trẻ tuổi, không giống các cửa hàng bách hoá và đơn vị lớn Cung Tiêu Xã.

Nhìn thấy sự do dự của ông, Diệp Mạn lại nói: “Giám đốc Lưu, nếu cháu không đoán sai, nhà máy chúng ta đã tồn đọng không ít TV cùng radio, tuy rằng không bán được, nhưng nhà máy vẫn phải hoạt động bình thường, vẫn phải sản xuất để hoàn thành chỉ tiêu sản xuất. Nhưng nếu tiếp tục sản xuất lại bán không ra, cứ tồn đọng mãi ở kho hàng, ngoại trừ chiếm thêm chỗ cũng không có tác dụng nào khác. Nếu đổi thành sản xuất các loại linh kiện, cháu có thể bảo đảm bán được hết những linh kiện đó, sao chúng ta không đánh cược một phen, tình hình nhà máy đã như vậy, đi lại đường xưa hiển nhiên là không thể thực hiện được!”

Giám đốc Lưu nhăn mặt, thở dài: “Chú còn phải bàn bạc lại với bên phía nhà máy. Năm trước chú rất có lỗi với mọi người, năm nay lại không thể tiếp tục do chú mà gây thêm tổn hại cho nhà máy nữa.”

Xem ra chuyện mua sắm dây chuyền sản xuất TV năm trước đã đả kích giám đốc Lưu cực lớn.

Diệp Mạn gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu: “Giám đốc Lưu cẩn trọng một chút quả không sai, có điều cháu cũng từng là người của nhà máy, tuyệt đối sẽ không hại nhà máy, xin chú cho cháu một cơ hội, nếu chú không yên tâm, chú có thể sắp xếp một người có thể tin được đến tỉnh thành theo dõi cửa hàng bán sỉ, chỉ cần hàng bán được hàng, cháu lập tức trả 80% tiền đến nhà máy đến khi hết tiền nợ mới thôi, như vậy không đến ba tháng, tiền có thể lục tục trở về nhà máy. Giám đốc Lưu, chú thấy vậy được không?”

Cô suy nghĩ một biện pháp “giảng hòa” cho hai bên, trấn an phía người giám đốc Lưu.

Trưởng ban Mộc hơi cân nhắc, tán thành nói: “Giám đốc Lưu, tôi thấy biện pháp này của đồng chí Tiểu Diệp có thể thực hiện được, chúng ta an bài một người từ nhà máy đến tỉnh thành, như vậy là có thể nắm giữ hướng đi của hồi khoản* bất cứ lúc nào rồi.”

*hồi khoản: tiền hoàn lại

Nói đến mức này rồi, quả thật Diệp Mạn cũng đã lấy ra tất cả thành ý. Giám đốc Lưu nghĩ tới cuộc gọi mình nhận được hôm nay, phía Cung Tiêu Xã tính hạ giá radio của bọn họ, nói là không ai mua lại còn chiếm chỗ, như vậy tới nay, hy vọng trông cậy dựa vào sản xuất radio để trở mình của họ chỉ sợ là đã thất bại, chẳng bằng đi theo Diệp Mạn đánh cược một phen, kết quả xấu nhất cũng chỉ là tốn thêm chỗ chứa cho hơn trăm nghìn linh kiện tồn đọng. Kho hàng của họ đã chất đống hơn trăm nghìn kiện hàng, rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo, kết quả xấu nhất cũng chỉ có vậy.

Giám đốc Lưu đè trán: “Được rồi, Tiểu Diệp, chú tin cháu một lần nữa. Tương lai nhà máy đều đặt hết trên người cháu!”

Diệp Mạn tức khắc cảm giác trọng trách trên người bỗng chốc nặng hơn rất nhiều. Chẳng qua vì không để cho giám đốc Lưu đã có chút ủ rũ cảm thấy thêm áp lực, vẻ mặt Diệp Mạn vẫn rất tự tin, ra vẻ như đã tính trước kỹ càng mọi việc: “Yên tâm đi giám đốc Lưu, cháu dám chắc đống hàng bán sỉ này thì nhất định có thể bán ra ngoài, cảm ơn chú đã tin tưởng chúng cháu, nguyện ý cho chúng cháu cơ hội này!”

“Vậy khi nào cháu muốn lấy hàng?” Giám đốc Lưu hỏi.

Số lượng hàng lần này không phải là một con số nhỏ.

Diệp Mạn đem đơn nhận hàng đã chuẩn bị sẵn sàng ra: “Giám đốc Lưu, nhà máy có thể sản xuất ngay ngày mai, cháu lấy hàng sản xuất tốt lần trước đều đi, mặt khác lại mua sắm thêm một lô linh kiện TV cùng radio.”

TV cùng radio là những vật dụng phổ biến nhất hiện tại, bởi vậy số lượng cần sửa chữa cũng là nhiều nhất, các loại linh kiện tiêu hao thật sự rất nhanh, hai ngày này đã lại có người tới tiệm Bàng Dũng hỏi mua.

Nhìn thấy Diệp Mạn thoáng cái lại mua thêm mấy ngàn kiện hàng, giám đốc Lưu bỗng hơi tin tưởng đề nghị mạo hiểm này.

“Được, nhà máy sẽ chuẩn bị tốt, ngày mai cháu có thể tới lấy hàng.” Những linh kiện đó vốn được dùng để sản xuất TV cùng radio nên lúc nào cũng sẵn có trong nhà máy.

Diệp Mạn vui mừng nói: “Vâng, vậy vẫn giống lần trước, sáng sớm ngày mai cháu sẽ tới lấy hàng, làm phiền nhà máy rồi.”

Giám đốc Lưu xua tay, sau khi chờ Diệp Mạn rời khỏi đây, ông hỏi trưởng ban Mộc: “Ông thấy kế hoạch này của Tiểu Diệp có khả thi không? Nhiều linh kiện như vậy, con bé có thể bán hết sao?”

Hơn trăm nghìn kiện hàng, đổi thành TV cũng đến hai ba ngàn cái, linh kiện lại càng dễ hỏng, hơn nữa số lượng lại nhiều, cũng khó trách giám đốc Lưu lại lo lắng đến vậy.

Trưởng ban Mộc bởi vì duyên cớ có cháu gái đi làm ở trong tiệm Diệp Mạn, cũng khá có hiểu biết đối với cô: “Tôi tin tưởng Tiểu Diệp, tuy rằng cô bé ấy còn trẻ nhưng là người khá trầm ổn, sẽ không hành động nông nổi.”

“Hy vọng như lời ông nói, tôi tin tưởng cô bé lần này.” Giám đốc Lưu hít sâu một hơi, hỏi: “Ông nói nên phái ai đi tỉnh thành mới tốt?”

Trưởng ban Mộc cân nhắc trong chốc lát rồi nói: “Người này đầu tiên phải là người tin tưởng được, ngoài ra còn phải tinh thông tài vụ, biết tính sổ sách.”

“Ông suy xét thật sự chu toàn, vậy để kế toán La đi, lát nữa tôi nhờ người báo cho cô ấy.” Trong lòng giám đốc Lưu rất nhanh chóng đã chọn được người.

***

Diệp Mạn cùng Chung Tiểu Cầm rời nhà máy về tới cửa hàng sửa chữa.

Trên đường về, Chung Tiểu Cầm sùng bái nhìn Diệp Mạn: “Chị Diệp Mạn, lá gan của chị cũng thật lớn, đến giám đốc Lưu cũng bị chị thuyết phục.”

Cô ấy nhìn thấy giám đốc Lưu còn không dám nói, yên tĩnh giống một con chim nhỏ.

Diệp Mạn cười nhìn cô ấy một cái: “Giám đốc Lưu rất hiền hòa. Tiểu Cầm, ngày mai chị lại phải đi tỉnh thành, việc trong tiệm phải làm phiền mọi người nữa rồi.”

Chung Tiểu Cầm vội vàng nói: “Nên vậy, chị Diệp Mạn, chị đi làm ăn buôn bán lớn, việc trong tiệm cứ giao cho chúng em đi.”

“Ừm, chị tin tưởng mọi người!” Diệp Mạn khen ngợi gật đầu, đi đến cửa hàng, cô nhìn thoáng qua thông báo tuyển dụng trải qua gió táp mưa sa đã có chút mơ hồ, sau đó lại về phòng viết một tờ giấy thông báo tuyển dụng rồi giao cho Chung Tiểu Cầm: “Đi dán ở cửa đi, chốc nữa nếu có người tới nhận lời thì để chú Triệu khảo sát, kỹ thuật không quan trọng, quan trọng là người đó có ý chí chịu khó chịu học là được.”

“Vâng.” Chung Tiểu Cầm dán tờ thông báo tuyển dụng ở cửa, chậm rì rì trở về, đứng ở trước mặt Diệp Mạn bất động.

Diệp Mạn nhận thấy được khác thường, ngẩng đầu liền thấy Chung Tiểu Cầm mặt đỏ bừng, hai tay bất an mà xoắn lại, hình như dáng vẻ có lý do gì khó nói.

Cô nhướng mày: “Tiểu Cầm, em có chuyện muốn nói với chị sao?”

“Đúng…” Chung Tiểu Cầm thấp thỏm bất an nhìn cô.

Diệp Mạn cổ vũ nhìn cô ấy: “Hử? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi!”

Chung Tiểu Cầm lấy đủ dũng khí nói: “Chị Diệp Mạn, em, em có thể cùng đi theo chú Triệu học tập sửa chữa đồ điện hay không?”

Những lời này dường như đã lấy hết sức lực cô ấy có, sau khi nói xong, mặt cô ấy đỏ như quả táo mùa thu, không dám nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn kinh ngạc một giây, ngay sau đó cười khẽ đi ra ngoài: “Tiểu Cầm, không cần căng thẳng. Em có ý tưởng này rất tốt mà, có điều chúng ta phải nói rõ ràng, việc sửa chữa này quả thật có thể kiếm được tiền, nhưng vất vả hơn công việc hiện tại của em rất nhiều, vừa dơ vừa mệt, em vẫn nguyện ý làm sao?”

Chung Tiểu Cầm gật đầu như giã tỏi: “Bằng lòng, bằng lòng, cảm ơn chị Diệp Mạn cho em cơ hội này. Em không sợ chịu khổ cũng không sợ mệt, chỉ cần có thể kiếm tiền, việc vất vả hơn em cũng làm!”

Triệu Vĩnh An ở bên cạnh nghe được đối thoại của hai người, ngẩng đầu nói: “Tiểu Cầm quả thật rất cần mẫn hiếu học, con bé còn thường xuyên hỏi chú một ít vấn đề, chú còn tưởng lòng hiếu kỳ của con bé này cũng thật nhiều, hóa ra là muốn học sửa TV, muốn gì thì cứ nói sớm đi, chú Triệu sẵn lòng dạy cháu mà.”

Chung Tiểu Cầm không ngờ ý định xoay quanh ở trong lòng mình hồi lâu cũng không dám nói ra thế nhưng sẽ đạt được ủng hộ của mọi người, đôi tay cô ấy nắm đặt ở trước ngực, kích động không thôi: “Chị Diệp Mạn, chú Triệu, mọi người yên tâm, cháu nhất định sẽ học tập nghiêm túc, học thật tốt, thật nhanh để có thể bắt đầu làm việc!”

Diệp Mạn gật đầu: “Chị tin em. Có điều hiện tại nhân lực trong tiệm còn khá thiếu, trong khoảng thời gian này mấy việc vụn vặt vẫn phải giao cho em làm, em xử lý xong mấy việc đó rồi đi tới chỗ chú Triệu làm trợ thủ. Ngoài ra dán thêm một cái thông báo tuyển dụng, tuyển một nhân viên văn thư, lương thưởng và đãi ngộ giống như em hiện tại. Chỉ là có chút việc chúng ta phải nói rõ ràng, chờ sau khi nhân viên mới tới, em chuyên tâm đi theo chú Triệu học sửa chữa, đồng thời, tiền lương của em cũng sẽ được điều chỉnh, dựa theo tiền lương cơ bản của người học việc mỗi tháng được lĩnh hai mươi tệ, cộng thêm tiền trích phần trăm. Tiền lương học việc của em sẽ thấp hơn thu nhập hiện tại, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Diệp Mạn nói rõ ràng trước với Chung Tiểu Cầm, tránh cho cô ấy sau khi nhìn đến tiền lương lại hối hận. Hơn nữa như vậy cũng là công bằng nhất với mọi người, lương cơ bản của Triệu Vĩnh An cũng chỉ mới có ba mươi tệ, Chung Tiểu Cầm không biết một cái gì đương nhiên không thể có mức lương cao hơn.

Chung Tiểu Cầm vội vàng tỏ thái độ: “Em nghĩ kỹ rồi, chị Diệp Mạn, em cũng hiểu rõ làm bao nhiêu việc lấy bấy nhiêu tiền, rất công bằng, Khang Bình cũng như thế, em có thể tiếp thu.”

Lương cơ bản nhân viên văn thư cao hơn nhân viên học việc, nhưng đó là lương cố định, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến đỉnh. Nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn vẫn phải học thêm chuyên sâu về kỹ thuật, nhìn Châu Khang Bình nhỏ tuổi hơn cô ấy nhưng lại có thu nhập cao hơn, hơn nữa về sau còn sẽ tiếp tục tăng nữa.

Chung Tiểu Cầm cũng muốn thử xem.

Diệp Mạn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô ấy liền vui mừng mà vỗ vỗ vai cô ấy, cổ vũ nói: “Em có thể nghĩ thông suốt như vậy, rất tốt. Tin chị, Tiểu Cầm, em sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!”

Vận mệnh sẽ không bạc đãi bất kì người nào hăng hái hướng về phía trước lại dũng cảm nắm lấy cơ hội! Nhìn Chung Tiểu Cầm, Diệp Mạn như thấy được mình của đời trước lúc giao thừa còn ở siêu thị xếp hàng.

Chương kế tiếp