Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 41: Canh hai
Tài xế Cát lái xe cửa hàng sửa chữa Bàng Ký kéo hai người làm qua đây, sau đó ông cũng tự mình đi hỗ trợ, có cả kế toán La, cũng không dỡ hàng xuống xe, cứ bắt đầu bán ở trên xe luôn.

Diệp Mạn đăng ký hàng cho họ xong xuôi thì bắt đầu tính tiền hàng cho từng người.

Bốn đồng chí nam phụ trách lấy hàng, Bàng Dũng ở một bên duy trì trật tự, Diệp Mạn và kế toán La, một người thu tiền, một người tính sổ ghi sổ, vội đến bất diệc nhạc hồ.

(*) Bất diệc nhạc hồ: Ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất

Mất hơn ba tiếng đồng hồ mới đóng gói xong hết hàng những người này muốn, thu tiền, hoàn thành giao dịch.

Bận rộn xong, tay mọi người đều mỏi nhừ, môi cũng khô khốc.

Nhưng còn có việc chưa làm, rác ở hiện trường phải dọn sạch, hàng dư lại trên xe tải không thể cứ để như vậy, đều phải dọn vào tiệm.

Diệp Mạn mệt đến nỗi thật sự không chịu nổi nữa, tiếp đón mọi người: “Hàng dư lại dọn vào trước, đặt trong tiệm, lát nữa khóa cửa lại chúng ta đi ăn cơm trước, lát về sắp xếp lại sau.”

Hôm nay họ bận đến nỗi cơm trưa cũng chưa kịp ăn.

“Được rồi!” Năm người đàn ông lần lượt lên xe.

Tài xế Cát lớn tuổi, vừa nãy vẫn luôn ở dưới hỗ trợ chuyển hàng, lúc này lên trên, vừa nhìn thì thấy trong xe chỉ còn mười mấy thùng chưa mở và bảy tám cái thùng lộ ra hàng bên trong đã vơi một nửa, mắt nhìn chằm chằm: “Đây… Mới đó… mà đã bán được nhiều như vậy?”

Một xe hàng sắp bán hết luôn rồi, chỉ còn lại lẻ tẻ.

Kế toán La ghi sổ tính sổ, bận việc nửa ngày đầu váng mắt hoa, nghe thấy tài xế Cát kinh hô, lúc này mới nhận ra bọn họ tới một chuyến, hình như bán không ít hàng, nhưng mà bận quá cô ta cũng không nhớ kỹ. Cô ta vội vàng chạy tới ngửa đầu liếc thùng xe, khá thật, vậy mà chẳng thừa bao nhiêu.

“Nhanh vậy? Nhà máy còn lo không bán hết!” Kế toán La líu lưỡi.

Nếu để trưởng ban Mộc bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sẽ bị dọa đến tròng mắt rớt ra.

“Hiểu lầm rồi, cũng chỉ có hôm nay nhiều khách hàng, không phải ngày nào kinh doanh cũng tốt như vậy, thông thường một ngày chỉ có một hai khách hàng, hôm nay mọi người vừa vặn đụng phải, nhưng cũng may có mọi người, nếu không chỉ dựa vào mấy người bọn tôi thật sự không lo liệu hết được nhiều việc.” Diệp Mạn cảm thán nói.

Nhưng lời giải thích này của cô cũng không thể làm tài xế Cát cùng kế toán La tin phục, hai người vẫn không tin tưởng lắm.

Thấy thế Diệp Mạn cũng không giải thích nhiều, dù sao kế toán La muốn ở chỗ này một thời gian, về sau cô ta sẽ biết.

Diệp Mạn vỗ tay nói: “Hôm nay vất vả cho mọi người, bận đến mức mọi người còn chưa được ăn cơm trưa, tôi và anh Bàng mời khách, đi, chúng ta đi ăn cơm trước, mọi người không cần khách sáo, thoải mái gọi!”

Bàng Dũng rót một chén nước, cũng vui tươi hớn hở nói: “Đúng vậy, tôi và Diệp Mạn mời, mọi người ăn no nê thoải mái.”

Đoàn người khóa cửa lại, đến một tiệm cơm cách đó không xa ăn cơm. Giờ này, tiệm cơm không có khách khác, chỉ có bảy người họ, mọi người nói chuyện cũng không kiêng dè gì.

Kế toán La và tài xế Cát cảm thấy hứng thú nhất chính là việc làm ăn bán sỉ, muốn hỏi từ lâu.

Diệp Mạn sắp chết đói, làm gì có sức giải thích hết cho bọn họ, liền nói: “Trong khoảng thời gian tới kế toán La sẽ ở đây với chúng ta, sau này mỗi ngày cô tự nhìn là biết. Tài xế Cát cũng sẽ thường xuyên chạy tới chỗ chúng ta, thời gian dài, tình huống cụ thể như thế nào không cần tôi phải nói, cô cũng có thể hiểu rõ hơn.”

Lúc này kế toán La và tài xế Cát mới thôi ý muốn tiếp tục hóng hớt.

Bởi vì lát nữa tài xế Cát còn phải lái xe, Diệp Mạn không uống rượu.

Không uống rượu, ăn cơm rất nhanh.

Ăn cơm xong, Bàng Dũng đi mua thuốc lá, mỗi đồng chí nam đều được một bao, lại khách khí mà nói vài câu cảm tạ, lúc này mới tiễn hai người làm đi.

Còn tài xế Cát, ý của Diệp Mạn là mời ông nghỉ ngơi một ngày ở tỉnh thành, ngày mai lại về, nhưng ông không chịu nhất định phải về, mọi người cũng không cản để cho ông về trước.

Bốn người còn lại cũng không thể nhàn rỗi, đống hàng ở trước cửa vẫn cần sắp xếp lại.

Sau khi về, Bàng Dũng và Chu Kiến Tân bắt đầu sắp xếp lại hàng hóa, Diệp Mạn và kế toán La thì vội vàng đếm tiền. Lúc trước bận quá, tiền đều bỏ vào trong túi hết, chưa kịp xem lại, giờ đang rảnh đương nhiên phải tính kĩ.

Hai người đếm tiền rõ ràng, mười tệ thành một tệp, một trăm tệp một bó, dùng dây thun buộc vào, năm tệ, hai tệ, một tệ cũng đều một trăm tệp một bó, cứ như vậy lát nữa đếm tiền sẽ dễ dàng hơn. Mất nửa tiếng mới sửa sang xong, Diệp Mạn cộng lại, kinh ngạc nói: “Chỗ này tổng cộng có 56.423 tệ.”

Có lẽ thấy lúc trước không có hàng, cho nên lần này khách hàng sợ không mua được, cố ý mua nhiều hơn, bình quân mỗi khách hàng khoảng 3.000 tệ.

Kế toán La buông bàn tính: “Chỗ tôi tính ra là 56.401 tệ, có 22 tệ chênh ra, là tiền lẻ mọi người chuẩn bị trước phải không?”

“Đúng vậy, trong túi cũng có mấy tệp tiền lẻ năm tệ, hai tệ, một tệ, vậy về cơ bản sổ sách cũng đúng gần hết rồi. Phiền kế toán La ghi lại sổ sách giúp chúng tôi, vất vả rồi.” Diệp Mạn mỉm cười nói.

Kế toán La trợn tròn mắt: “Không phải chứ, đây là sổ sách trong tiệm các cô, tôi, một người ngoài như tôi phụ trách không thích hợp lắm?”

Sổ sách có nhiều điều then chốt, có đơn vị nào người quản sổ sách mà không phải người một nhà thì không tin được đâu.

Diệp Mạn không để ý lắm: “Sao không thích hợp? Chúng ta là người một nhà, tôi tin cô, anh Bàng cũng không ý kiến.”

Bàng Dũng đương nhiên không ý kiến, đi mời kế toán, tiền lương một tháng phải tám mươi, một trăm, người khác còn chưa chắc sẽ làm, dù sao thời đại này ít nhiều gì biết tính sổ sách cũng là một nhân tài, người có tiếng nơi nơi cướp giành, tiền lương như nhau ai sẽ vào cửa hàng bọn họ. Hơn nữa sổ sách trong tiệm bọn họ thu vào kinh người như vậy, tuy rằng khách hàng đều mua mấy trăm mấy ngàn kiện hàng, nếu như kế toán không quen biết nổi lên tư tâm, cầm tiền chạy thì phải làm sao bây giờ?

Bây giờ không cần tiêu tiền lại mời được kế toán dày dặn có thể tin được xử lý tài vụ, anh ta ngu mới từ chối.

“Ý của Diệp Mạn cũng là ý của tôi, kế toán La, sổ sách trong tiệm phải phiền cô rồi!”

Kế toán La cực kỳ cảm động: “Mọi người tín nhiệm tôi như vậy, tôi nhất định sẽ xử lý sổ sách gọn gàng.”

“Vất vả rồi, kế toán La, chúng tôi cũng không để cô làm không công, sổ sách của cửa hàng ngày thường khá đơn giản, mỗi tháng trợ cấp cho cô hai mươi tệ nhé.” Diệp Mạn cười nói.

Thỉnh thoảng để kế toán La làm không công cũng được, nhưng cũng phải cho chút cà rốt để người ta nếm được ngon ngọt, nếu không người khác sao làm việc cho mình được.

Kế toán La cảm thấy hơi ngượng ngùng, mặt cũng đỏ: “Vậy sao được, là nhà máy phái tôi tới hỗ trợ, không cần.”

“Nhà máy phái cô tới là một chuyện, chúng tôi cảm ơn cô hỗ trợ lại là chuyện khác, cứ quyết định như vậy đi, sau này phiền kế toán La.” Diệp Mạn giải quyết dứt khoát.

Kế toán La không từ chối được, trong lòng cũng không muốn từ chối, ai ngại tiền nhiều đâu, cùng lắm thì sau này cô ta làm việc trong tiệm ra sức hơn là được.

“Vậy, tôi đây xin cảm ơn mọi người.” Kế toán La hơi thẹn thùng nói.

Diệp Mạn cười cười: “Không còn sớm, chúng ta đi gửi tiền trước đi, nếu không lát nữa bưu cục ngân hàng sẽ tan làm, kinh doanh cửa hàng chúng ta hôm nay tốt như vậy, tiền đặt qua đêm ở trong tiệm không an toàn.”

Cũng đúng, Bàng Dũng cũng nghĩ đến chuyện này, chạy nhanh xoa xoa tay nói: “Tôi đi cùng mọi người.”

Nhiều tiền như vậy, nhỡ đâu có người theo dõi hai đồng chí nữ các cô thì làm sao? Nhiều đồng chí nam sẽ an toàn hơn.

Số tiền này chia làm hai khoản, trong đó 45.120 tệ dựa theo ước định sẵn đến bưu cục trả cho xưởng TV, hoàn lại một phần tiền hàng trước, 11.280 tệ còn lại là phần của Diệp Mạn cùng Bàng Dũng, tạm thời hai người cũng chưa chia tiền, quyết định gửi tiền vào tài khoản Diệp Mạn trước, cuối tháng khấu trừ các loại chi phí, dự lưu một phần làm phí tổn trong tiệm, sau đó mới chia tiền.

Bận xong, cũng đến thời gian tan tầm, Diệp Mạn dẫn kế toán La đi sắp xếp chỗ ở.

Bởi vì trong khoảng thời gian này cô thường xuyên ở tỉnh thành, liền thuê một căn nhà hai phòng cách cửa hàng bán sỉ không xa, kế toán La đến đây vừa lúc mỗi người một phòng.

Bên tỉnh thành gió êm sóng lặng, nhưng chỗ tài xế Cát lại gặp chút vấn đề.

Bởi vì trong cùng ngày hàng bán đi hơn nửa, không còn thừa mấy, cho nên lúc ông về Diệp Mạn nhờ ông chuyển lời cho nhà máy, phiền trưởng ban Mộc tranh thủ sản xuất, tăng ca thêm giờ, tranh thủ mấy ngày nữa đưa một lô hàng đến tỉnh thành để kho hàng của cửa hàng bán sỉ bọn họ đỡ phải trống không, không hàng để bán.

Nhưng sau khi tài xế Cát trở về nói việc này, mọi người đều không tin.

Thêm TV cùng radio, vậy chính là hơn ba mươi loại linh kiện, gần 3.000 cái, số lượng lớn như thế nói một ngày bán gần hết? Chuyện cười à!

Đây chính là mức tiêu thụ một ngày vài chục nghìn, nếu chỉ tính riêng TV đều phải bán trên trăm cái, cũng quá lố rồi!

Tài xế Cát sốt ruột: “Tôi thật sự không lừa mọi người, ngày hôm nay thật sự rất nhiều người, bọn họ lo liệu không hết quá nhiều việc, tôi và kế toán La chưa kịp ăn cơm đã chạy tới hỗ trợ, bận hơn nửa ngày mới xong! Hiện tại cửa hàng bán sỉ không có hàng, đang giục chúng ta ra hàng này! Người khác không tin tôi, trưởng ban Mộc, ông cũng nên tin tôi chứ?”

Trưởng ban Mộc cũng không biết có nên tin hay không, một ngày thu mấy ngàn tệ, trưởng ban Mộc tin, nhưng một ngày bán năm, sáu chục nghìn, ông ấy nghĩ cũng không dám nghĩ, cho dù lúc nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh rực rỡ nhất cũng không có thành tích hoành tráng như vậy. Nếu ngày nào cũng có thể bán được nhiều như vậy, nhà máy bọn họ còn phải sầu khổ không nuôi nổi hơn một ngàn công nhân này chắc!

“Tài xế Cát, ông đừng vội, tôi gọi điện hỏi Tiểu Diệp tình hình. Không phải mọi người không tin ông, thật sự là số liệu này quá lớn.” Trưởng ban Mộc trấn an tài xế Cát.

Tăng ca không phải việc nhỏ, nhà máy bọn họ đã nhiều năm không tăng ca, lại không có tiền thưởng gì, hiện tại để công nhân tăng ca chắc chắn mọi người sẽ không vui.

Tài xế Cát sầu tới sắp bạc tóc: “Trưởng ban Mộc, tôi nói thật, nhà máy chúng ta thật vất vả mới tìm được đường có thể làm ra thành tựu, trì hoãn như này, đó đều là tiền đấy!”

“Được rồi, tôi thúc giục nhóm công nhân khi mọi người đi làm thì tích cực hơn, tốc độ nhanh hơn, ông có thể yên tâm rồi chứ!” Trưởng ban Mộc vỗ vai ông nói.

Tài xế Cát thở dài, mọi người đều không tin ông, chỉ có thể như vậy.

Có điều ngày hôm sau khi ông về, tình thế lại đột nhiên thay đổi.

Bởi vì bưu cục đưa tới một phong thư gửi tiền cho nhà máy, trong đó có 45.120 tệ, thêm chút nữa là đủ tiền lương tháng này của nhà máy họ.

Số tiền này không nhỏ, đồng chí phòng thường trực chạy nhanh đưa thư gửi tiền đến bàn giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu nhìn thấy con số này, lập tức đứng bật dậy, tay cầm tiền đang run rẩy.

Vậy mà tài xế Cát lại nói thật!

Hai ngày này ông cũng nghe nói về lời đồn trong nhà máy, ông cũng không tin tưởng lắm, nhưng phong thư này có viết tên Diệp Mạn, phong thư gửi tiền đã chứng thực lời tài xế Cát, nếu không bọn họ không tài nào lập tức trả được nhiều tiền như vậy.

*lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng. (Ở đây ý chỉ tên trên phong thư)

“Đi gọi kế toán La lại đây, nhanh chóng ghi số tiền này vào sổ sách!” Giám đốc Lưu kích động nói.

Trợ lý nghe xong, nhắc nhở: “Giám đốc Lưu, kế toán La bị phái đến thành phố Phụng Hà.”

“À, đúng rồi, vậy cậu bảo khoa tài vụ phái một người qua đây, ghi số tiền này vào sổ, là tiền hàng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ gửi tới.” Giám đốc Lưu hít sâu một hơi nói: "Đi mời trưởng ban Mộc tới một chuyến, không, tôi tự đi!”

Tự ông đi còn nhanh hơn!

Lúc giám đốc Lưu đến xưởng sản xuất, trưởng ban Mộc còn đang bận.

Nhìn thấy giám đốc Lưu, ông ấy vội vàng đứng lên: “Giám đốc Lưu, chào ông, sao ông lại tới đây, có nhiệm vụ sao?”

Vẻ mặt giám đốc Lưu vui mừng: “Không phải, Tiểu Diệp gửi một khoản tiền hàng qua, khoảng năm mươi nghìn tệ, tài xế Cát nói thật, bảo mấy đồng chí xưởng sản xuất mấy ngày nay tranh thủ một chút, nhanh chóng sản xuất thêm một lô hàng đưa qua cho Tiểu Diệp.”

Trưởng ban Mộc quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, ông ấy vô cùng vui mừng: “Giám đốc Lưu, thật sao? Hàng hôm trước đưa đi đã bán gần hết rồi, Tiểu Diệp thật đúng là người có tài!”

“Đúng vậy, tiểu đồng chí quá giỏi giang, ông đốc thúc một chút, nhất định phải bắt kịp sản xuất.” Giám đốc Lưu hưng phấn nói.

Mấy năm nay tình trạng nhà máy không tốt lắm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy hy vọng và ánh sáng bình minh, hy vọng Tiểu Diệp sẽ không làm ông thất vọng.

“Được.” Trưởng ban Mộc nhanh chóng đi dặn dò, để nhóm công nhân đẩy nhanh tốc độ sản xuất.

Sau đó ông lại chạy về văn phòng, tìm được giám đốc Lưu, nhắc lại lời cũ: “Giám đốc Lưu, đồng chí Tiểu Diệp đã chứng thực cửa hàng bán sỉ bọn họ có thể tiêu thụ hết linh kiện chúng ta sản xuất, ông xem có phải nên suy xét đề nghị lần trước của tôi hay không?”

Một bên là có thể kiếm được tiền ngay lập tức, một bên là hàng có thể sẽ ném ở kho hàng tích bụi, không khó lựa chọn.

Giám đốc Lưu suy nghĩ trong chốc lát nói: “Tạm thời dừng sản xuất các loại hàng khác, toàn lực sản xuất các loại linh kiện, đáp ứng nhu cầu của Tiểu Diệp trước.”

Trưởng ban Mộc vui sướng gật đầu: “Được, tôi đi sắp xếp ngay!”

***

Đối lập nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh vui sướng hướng vinh, không khí cửa hàng bán sỉ linh kiện đồ điện gia dụng Lão Sư Phụ hơi thấp.

Cũng không phải kinh doanh trong tiệm không tốt.

Trải qua các loại tuyên truyền mở rộng trong khoảng thời gian này, hiện tại mỗi ngày trong tiệm đều có thể có hai, ba đơn hàng, được mấy ngàn tệ tiền hàng, thỉnh thoảng vận may tốt, còn có thể gặp khách hàng ba đến năm nghìn, số lượng mua tuy không lớn, tiền hàng một người chỉ mấy trăm đến hơn một ngàn tệ, nhưng không tránh được gia tăng số lượng.

Kể từ đó, nếu có thể ổn định, mỗi tháng doanh số bán hàng trong tiệm bọn họ đều có thể ổn định trên sáu con số.

Đối với con số này, kế toán La vô cùng khiếp sợ. Bởi vì hiện tại trong tiệm chỉ có bốn người, hai người trong đó còn là ông chủ, cô ta chỉ có thể tính là nửa nhân viên, nhân viên cửa hàng duy nhất chính là Chu Kiến Tân, nhưng chỉ dựa vào vài người như vậy mỗi tháng lại có thể cho ra hiệu quả và lợi ích cao.

Thế mà họ còn chưa thỏa mãn, Bàng Dũng thường thở dài trong tiệm, nói sao hôm nay chỉ vài người này, làm cô ta thực sự không biết nên nói gì.

Thật ra tâm thái của Bàng Dũng cũng rất dễ hiểu, lần trước một ngày đã bán được hơn năm mươi nghìn, bây giờ một ngày lại chỉ có hai, ba ngàn tệ, thời điểm tốt cũng chỉ năm, sáu ngàn tệ, phải nửa tháng mới có thể so được với một ngày kia, đối lập như vậy chắc sẽ có cảm giác hơi nhàm chán.

Thành tựu ngày hôm đó đã đề cao mong muốn trong lòng anh ta, cho nên việc làm ăn thường ngày như nhau đã không thể làm cho anh ta thỏa mãn.

Anh ta bắt đầu suy xét, tìm Diệp Mạn thương lượng: “Nếu không chúng ta mở một cửa hàng ở ga tàu hỏa đi, sau đó cứ dựng biển quảng cáo giống cửa hàng này, gần đây không ít khách hàng đều tìm được chúng ta theo biển quảng cáo.”

Diệp Mạn không tán thành: “Mở thêm cửa hàng nữa, ai trông? Ai quản lý sổ sách? Chúng ta là bán sỉ, không cần thiết phải mở nhiều cửa hàng như vậy.”

Bàng Dũng ngẫm lại thấy cũng đúng, đừng nhìn bọn họ bình thường rất nhàn, nhưng nếu như một lần hai đến tám khách trở lên tới sẽ bận đến luống cuống tay chân. Nếu mở thêm một cửa hàng bán sỉ ở ga tàu hỏa, tiền thuê nhà, phí điện nước, còn phải thuê ít nhất ba, bốn người làm, mấy cái đó đều cần tiền. Đến lúc đó lượng công việc của anh và Diệp Mạn cũng sẽ gia tăng, hai người phải theo dõi hai cửa hàng khác nhau, gặp chuyện nào muốn thương lượng cũng bất tiện.

Phải từ bỏ chỗ tuyên truyền tốt như ga tàu hỏa, anh ta lại cảm thấy hơi đáng tiếc.

“Diệp Mạn, có một số khách ngồi tàu hỏa tới tỉnh thành, vậy chẳng phải là bỏ lỡ cửa hàng chúng ta. Hơn nữa, lưu lượng người bên ga tàu hỏa lớn hơn nhiều so với bến xe, còn có rất nhiều khách thương từ bên ngoài tới, chúng ta cứ bỏ lỡ như thế, thật sự đáng tiếc, hay là chúng ta đến ga tàu hỏa, cũng thêm cái quảng cáo ở gần đó?” Bàng Dũng đề nghị.

Diệp Mạn cẩn thận suy xét: “Anh nói cũng có lý, chúng ta muốn làm lớn thì phải mở rộng địa bàn, ga tàu hỏa đúng là chỗ tốt. Nếu không chúng ta đi hỏi một chút?”

Sau khi hai người thương lượng xong thì cùng đi ga tàu hỏa, tìm cố vấn ga tàu hỏa dò hỏi chuyện này, nhưng nhân viên công tác tỏ vẻ không có tiền lệ như vậy, lại hỏi ai có thể làm chủ việc này, nhân viên công tác cũng nói không rõ lắm.

Hai người lại vào ngõ cụt, sau khi rời khỏi, Bàng Dũng có chút không phục nói: “Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm mấy nhà bên ngoài xem, xem ai đồng ý dựng cái biển quảng cáo cho chúng ta, tôi không tin có tiền còn không dựng nổi cái biển quảng cáo.”

Ý này cũng được nhưng khá phí tiền, hai người đi hỏi thăm một chút, giá rẻ nhất cũng phải một ngàn một tháng.

Tuy rằng hiện tại bọn họ lấy ra được số tiền này, nhưng ngẫm lại vẫn là không có lời lắm, bởi vì bọn họ hướng đến thiểu số làm việc sửa chữa đồ điện gia dụng này, không phải hướng đến tất cả mọi người, tiêu tiền lập biển quảng cáo lớn như vậy hơi lãng phí. Hơn nữa chỉ là quảng cáo, người khác nhìn cũng chưa chắc tin.

Diệp Mạn nghĩ tới nghĩ lui, có biện pháp tốt hơn: “Anh Bàng, trong tiệm mọi người lần trước người tới hỗ trợ có thằng nhóc Sử Lương Tài kia rất lanh lợi, rất biết ăn nói, tôi có kiến nghị chúng ta để nhóc đứng ở chỗ ra vào ga tàu hỏa này, dựng cái biển quảng cáo, lại chuẩn bị một ít thẻ nhỏ in nghiệp vụ cửa hàng chúng ta, chỉ cần là người cảm thấy hứng thú, để nhóc phát một tấm cho người qua đường. Kể từ đó hiệu quả phạm vi truyền bá cũng không kém hơn so với lập biển quảng cáo, hơn nữa còn có thể qua lại, nếu như khách hàng tìm tới Sử Lương Tài, nhóc có thể đưa người tới tiệm hoàn thành một đơn, ngoài lương cứng lần trước bàn giao còn thêm cho nhóc trích phần trăm năm tệ, anh thấy thế nào?”

Bàng Dũng không cần tính cũng biết như vậy một tháng chắc không tiêu đến một ngàn tệ, mà hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều.

“Diệp Mạn, cô thật sự có cách, biện pháp này tốt, tiết kiệm tiền. Nhưng một mình Sử Lương Tài có lẽ không lo liệu hết nhiều việc, chúng ta có cần thuê thêm một người làm cùng cậu nhóc, một người cầm biển quảng cáo, một người phát thẻ nhỏ giới thiệu, nếu cần thì dẫn khách đến tiệm, vậy thì còn có một người ở lại ga tàu hỏa.” Đầu óc Bàng Dũng cũng rất linh hoạt, kịp thời phản ứng lại, bổ sung ý định tạm thời của Diệp Mạn.

Diệp Mạn khen ngợi nhìn anh ta: “Cách này của anh Bàng rất tốt, vậy chúng ta cứ làm như vậy, tôi đi liên hệ xưởng in ấn, in một lô thẻ nhỏ, anh đi xếp người làm, ngày mai bảo Sử Lương Tài bắt đầu làm việc!”

Chương kế tiếp