Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 44: Canh một
Trưởng ban Mộc kinh ngạc nhìn Diệp Mạn, không dám tin cô có thể nói ra những lời như thế.

Trưởng ban Mộc biết khá rõ con người của Diệp Mạn, tuy của cô nhỏ tuổi nhưng làm việc khéo léo, mỗi lần trở về từ nhà máy lần nào cũng nở nụ cười trên môi, chưa từng xen vào một câu nào về những gì đã xảy ra trong nhà máy. Thế mà hôm nay lại phản bác lại lời của giám đốc Lưu, đó là một hành vi rất khác thường, không giống nguyên tắc đối nhân xử thế thông thường của cô.

Sợ rằng sẽ đắc tội với giám đốc Lưu, ông ấy nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Tiểu Diệp cũng chỉ là quan tâm đến nhà máy, con bé còn nhỏ nên suy nghĩ chưa chín chắn, chỉ thuận miệng nói vài câu, giám đốc Lưu ông đừng chấp nhặt với con bé.”

Nhưng mọi người đều biết Diệp Mạn không phải đang nói bừa.

Bầu không khí trong văn phòng bỗng ngưng trệ lại, trở nên khó xử.

Diệp Mạn suy nghĩ trong giây lát rồi cười: “Trưởng ban Mộc, cháu không nói bừa. Nhà máy của chúng ta có khoảng một ngàn công nhân, xưởng sản xuất chỉ có năm, sáu trăm người, lúc nào bọn họ cũng bận bù đầu, tăng giờ làm việc để tham gia sản xuất, nhưng còn những người khác thì cả ngày thư thả ngồi uống trà, đọc báo, đánh rắm, bọn họ cảm thấy thoải mái quá ha? Làm như vậy là công bằng với những người công nhân kia không sao? Rõ ràng trong nhà máy có rất nhiều người rảnh rỗi, tại sao không tận dụng hợp lí lao động để gia tăng năng suất mà lại muốn tuyển thêm người?”

“Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, đừng nói nữa.” Trưởng ban Mộc nhìn vẻ mặt u ám của giám đốc Lưu, ông lo đến mức kéo kéo tay Diệp Mạn, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô bảo cô đừng nói nữa.

Nhưng hôm nay Diệp Mạn đã mở lời, nói lời làm mất lòng người khác thì cũng đã nói rồi, không có chuyện bỏ dở giữa chừng.

Cô không để ý tới lời khuyên ngăn của trưởng ban Mộc, nói tiếp: “Thời gian này lại đi tuyển thêm người thì chẳng khác nào tạo thêm gánh nặng cho nhà máy, một ngày nào đó nếu nhà máy có vấn đề về lợi nhuận, vậy thì những người công nhân này phải tính làm sao đây? Cháu biết, giám đốc Lưu, trưởng ban Mộc, hai người đều một lòng một dạ vì nhà máy, là người cán bộ tốt lo nghĩ cho công nhân, nhưng cái gọi là tốt không có nghĩa là cắt bánh đều đều, bao quát hết mọi khía cạnh, giống như kiểu bảo mẫu, chăm lo mọi mặt cho người lao động. Việc mọi người cần làm là dẫn dắt nhà máy phát triển thịnh vượng, chỉ có như vậy thì công nhân của nhà máy mới có của ăn của để ổn định!”

Nếu nhà máy sụp đổ, bát cơm của mọi người sẽ bị ném đi theo.

Trưởng ban Mộc trố mắt đứng nhìn Diệp Mạn. Ông không ngờ rằng Diệp Mạn gầy gò lại có nhiều suy nghĩ như thế, suy nghĩ vừa táo bạo vừa mới mẻ, nhưng nghe thì vô cùng thuyết phục. Ông nhìn về phía giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu cau mày, giống như đã nghe thấy hết những gì Diệp Mạn nói, nhưng hình như có vẻ không đồng tình.

Trưởng ban Mộc đoán được suy nghĩ của giám đốc Lưu, nhưng lãnh đạo lớn của một nhà máy lại bị cô gái hai mươi tuổi giảng đạo, cho dù là trong lòng hay ngoài mặt chắc chắn đều cảm thấy không thoải mái.

Ông ấy ho một tiếng rồi viện cớ: “À, Tiểu Diệp này, trên linh kiện còn một vài vấn đề, chúng ta vào phòng sản xuất thảo luận nhé!”

Nói xong liền kéo Diệp Mạn ra ngoài.

Diệp Mạn thấy giám đốc Lưu không lên tiếng, điều cô nên nói cũng nói rồi, nói tiếp nữa lại bị người ta ghét, vì vậy cô chỉ đành nghe theo “đề xuất” của trưởng ban Mộc, cô ngẩng mặt lên cười, thản nhiên nói: “Giám đốc Lưu, làm phiền rồi, bọn cháu đi làm việc trước đây.”

Trưởng ban Mộc thật sự bái phục cô, lúc này rồi mà vẫn cười được, điều này khiến ông ấy và giám đốc Lưu mất bình tĩnh.

Trưởng ban Mộc không nói lời nào, kéo luôn Diệp Mạn ra ngoài, đi được một đoạn thấy xung quanh vắng người, trưởng ban Mộc chỉ lên trán Diệp Mạn nói: “Tiểu Diệp, cháu… Sao cái gì cháu cũng dám nói thế, đồng chí Diệp, cháu thật là…”

Diệp Mạn biết mình kích động quá đà, nhưng cô không hối hận mà còn nói đùa: “Có thể về sau cháu sẽ tuyên bố chính thức mà không cần giám đốc Lưu phê chuẩn!”

Dù chỉ là một câu nói đùa nhưng có lí vô cùng. Trưởng ban Mộc cũng hiểu ngay vì sao hôm nay Diệp Mạn lại tự tin nói những lời này, cô không sống dựa vào đồng lương của nhà máy, với lại quan hệ của cô với nhà máy coi như đôi bên cùng có lợi, thậm chí từ một góc độ nhất định, tình hình nhà máy có thể cải thiện không thể thiếu công lao của Diệp Mạn.

Nói cách khác, thật ra quan điểm của họ không thay đổi, Diệp Mạn và họ không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới, có thể xem như tồn tại một mối quan hệ bình đẳng.

Ý thức được điều này, trong lòng trưởng ban Mộc hỗn loạn, nhưng căn cứ vào hợp tác lâu dài, còn có đứa cháu gái của mình đang nhờ Diệp Mạn chiếu cố, sự khó chịu trong lòng trưởng ban Mộc liền biến mất nhanh chóng, ngược lại thật lòng thật dạ khuyên Diệp Mạn: “Cháu không nên nói với giám đốc Lưu như thế. Giám đốc Lưu cũng có những khó khăn riêng, nhà máy chúng ta được xây lên từ sự nghèo khó, các công nhân rất vất vả như lão Vu ở bên khâu kiểm tra chất lượng, cái chân của ông ấy bị đá rơi vào lúc xây nhà máy, lúc đó là buổi tối nên không nhìn rõ, trong nhà máy có rất nhiều trường hợp như vậy lắm. Mọi người đến với nhau từ lúc khó khăn nhất, đều xem nhau như anh chị em ruột thịt, tuy nhiên mấy năm gần đây nhà máy gặp khó khăn, mấy năm nay không có tiêu chuẩn chính thức, giám đốc Lưu thấy có lỗi với mọi người nên khi có đơn đặt hàng mới liền nghĩ đến việc tuyển thêm con cháu công chức, giải quyết vấn đề việc làm của mọi người. Mặt khác, có một vài con em công chức trong độ tuổi lao động trong nhà máy của chúng ta không có việc làm, không có biên chế chính thức, không có nhà ở, chứ đừng nói đến việc có người yêu.”

Diệp Mạn im lặng một lúc rồi nói: “Trưởng ban Mộc, điều chú nói cháu đều hiểu. Chỉ trong hơn ba mươi năm, chúng ta đã thành lập tương đối hoàn chỉnh các ngành công nghiệp từ một nước nông nghiệp lạc hậu và nghèo nàn, và chúng ta không thể quên đi sự hy sinh, cống hiến của thế hệ công nhân, nông dân đi trước, họ có công lao vô cùng to lớn. Nhưng cháu hiểu cũng vô ích, thị trường sẽ không hiểu, sẽ không nể nang, lạc hậu thì phải chịu đòn, đây là chân lý hiển nhiên!”

Mặc dù kinh tế trong nước có thể phát triển nhanh chóng và không thể tách rời sự cống hiến quên mình của thế hệ này. Nền công nghiệp hóa của phương Tây đạt được sự tích lũy sơ khai thông qua cướp bóc thuộc địa, chúng ta không có điều kiện như thế, chỉ có thể tự bóc lột mình, thắt lưng buộc bụng cả đời người, cần cù, gian khổ làm ra, mới tạo dựng được kì tích cho nền kinh tế như sau này.

Diệp Mạn xúc động và khâm phục, chính vì như thế cô mới hy vọng nhà máy có thể thay đổi, để các công nhân tin tưởng, cô không thể thay đổi hoàn cảnh lớn, nhưng cô mong có thể thay đổi số phận của những người xung quanh.

Lời nói của Diệp Mạn khiến trưởng ban Mộc xúc động: “Cháu nói đúng, nhưng đâu có dễ dàng như thế, một khi giám đốc Lưu điều chỉnh và thay đổi, chắc chắn sẽ động chạm đến lợi ích của một số người trong nhà máy, không dễ thay đổi như thế đâu. Cháu tin không, nếu hôm nay giám đốc Lưu ra lệnh cho nhà máy sa thải công nhân hoặc điều chuyển hầu hết họ sang vị trí sản xuất thì ngày mai thư tố cáo ông ấy sẽ xuất hiện trên bàn của lãnh đạo huyện.”

Diệp Mạn không nói gì, đây mới chính là vấn đề. Cải cách doanh nghiệp nhà nước là một chủ đề không thể bỏ qua trong giai đoạn này, nhưng cuối cùng thì rất ít doanh nghiệp có thể thành công, rất nhiều doanh nghiệp nhỏ phải đi đến bờ vực phá sản, nhìn chung thì vẫn có doanh nghiệp cải cách thành công, đáp ứng đầy đủ các đặc điểm của thị trường cạnh tranh.

Hình như giám đốc Lưu không có ưu thế này.

“Có lẽ cháu nghĩ đơn giản quá.” Diệp Mạn thở dài.

Trưởng ban Mộc lắc đầu: “Chú biết cháu có ý tốt. Giám đốc Lưu cũng không phải là người không biết đúng sai, có lẽ ông ấy cũng hiểu được.”

Đây là để an ủi cô, chắc giám đốc Lưu không để bụng đâu nhỉ? Diệp Mạn cũng không để ý, cô cần nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh, nhà máy sản xuất TV cũng cần cô, thật muốn nghỉ làm, tổn thất của nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh còn nhiều hơn cô, trong thời gian ngắn họ không thể tìm được ai có thể thay thế cô.

“Vâng, cháu biết rồi, trưởng ban Mộc, hôm nay cảm ơn chú nhiều ạ, cháu về trước, mọi người bàn bạc tiếp nhé, xem một tháng có thể xuất nhiều nhất bao nhiêu hàng, chúng ta quay lại kí hợp đồng mua bán.” Diệp Mạn quay người đi, ra hiệu cho trưởng ban Mộc không cần tiễn cô.

Trong lòng trưởng ban Mộc có tâm sự, liền gật đầu: “Được, chú sẽ không tiễn cháu, trở về chú sẽ thương lượng với nhà máy, quyết định nhanh nhất để không làm lỡ thời gian của cháu.”

Sau khi tiễn Diệp Mạn về, trưởng ban Mộc đi đến phòng của giám đốc Lưu.

Giám đốc Lưu thấy ông ấy quay về một mình, lạnh nhạt nói: “Đi rồi?”

“Ừ, giám đốc Lưu, con người Tiểu Diệp nói chuyện thẳng thắn, con bé cũng chỉ là nghĩ cho nhà máy thôi, chứng tỏ con bé coi mọi người là người của mình, ông đừng chấp nhất với con bé.” Trưởng ban Mộc lúc về muốn nói lời tốt đẹp thay Diệp Mạn.

Giám đốc Lưu phất tay áo: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi kì kèo với một cô gái chỉ vì vài câu nói, ông coi lão Lưu tôi là gì đấy!”

“Tôi biết giám đốc Lưu là người rộng lượng mà.” Trưởng ban Mộc nói lời hay mà không cần trả tiền.

Giám đốc Lưu không có hứng nghe ông ấy nói: “Lão Mộc, ông nói xem có phải tôi già thật rồi không, không theo kịp thời đại nữa rồi?”

Trưởng ban Mộc sững sờ: “Sao có thể chứ, giám đốc Lưu trẻ trung khỏe mạnh, mọi người còn phải trông cậy ông mà…”

“Rồi rồi, lão Mộc này, ông học mấy từ tâng bốc như thế lúc nào đấy? Tôi hỏi ông, ông thấy Tiểu Diệp nói có đúng không?” Giám đốc Lưu ngắt lời.

Trưởng ban Mộc có chút ngượng ngùng, ông ra vẻ chăm chú trước mặt giám đốc Lưu, thu lại nụ cười nghiêm túc nói: “Những gì Tiểu Diệp nói không phải không có lý, công nhân ở phòng sản xuất của nhà máy là những người cực khổ nhất, mệt mỏi nhất nhưng mọi người đều có mức lương như nhau, điều này là bất công đối với họ, thật ra bọn họ cũng không ít lần ngầm oán than.”

Giám đốc Lưu nhắm mắt: “Nói như vậy thì tôi thật sự không có tư cách làm lãnh đạo, tự cho bản thân mình là người chu toàn về mọi mặt, nhưng lại không quan tâm đến từng người, còn không bằng một người trẻ như Tiểu Diệp.”

“Giám đốc Lưu đừng nói thế, việc ông làm cho nhà máy trong những năm qua mọi người đều biết.” Trưởng ban Mộc vội vàng an ủi ông.

Giám đốc Lưu thở dài, xoa xoa mặt chấn chỉnh tinh thần: “Ông không cần an ủi tôi, nhà máy trở thành như vậy, tôi không thể chối bỏ trách nhiệm. Hãy hoãn việc tuyển dụng lại, nếu đơn đặt hàng của Tiểu Diệp có thể ổn định, thì nhà máy của chúng ta năm nay sẽ dần có lãi, không cần hỏi trợ cấp tài chính nữa. Vì vậy, vấn đề này vô cùng quan trọng đối với nhà máy của chúng ta, ông để ý những đồng chí gian khổ ở bộ phận sản xuất, người nào hoàn thành công việc sẽ được thưởng năm tệ.”

Trưởng ban Mộc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không nghĩ rằng lời nói của Diệp Mạn lại có tác dụng, tuy chỉ thay đổi một ít nhưng đang thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.

“Được, giám đốc Lưu, tôi sẽ về nói lại với các đồng chí, nhà máy không quên sự vất vả của mọi người, chúng ta phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ sản xuất càng sớm càng tốt!”

Diệp Mạn không chút hứng thú bước ra khỏi nhà máy sản xuất TV, trong lòng đang suy nghĩ mấy chuyện khác nên có chút lơ đễnh.

“Tam Ni, Tam Ni…”

Diệp Đại Ni gọi mấy tiếng thì Diệp Mạn mới nghe thấy, cô nhìn thấy Diệp Đại Ni dẫn theo hai đứa trẻ đứng ở cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ.

Diệp Mạn nhanh chóng qua đường.

Thấy Diệp Mạn qua đây, sắc mặt Diệp Đại Ni tái nhợt, cố nở nụ cười xấu hơn cả lúc khóc, siết chặt tay hai đứa bé: “Tiểu Uy, Viên Viên, gọi dì đi!”

Hai đứa con của Diệp Đại Ni, bé trai tám tuổi, bé gái sáu tuổi. Vì Diệp Quốc Minh trọng nam khinh nữ nên mỗi lần hai đứa về, có đồ ăn ngon là đưa cho Diệp Bảo Hoa trước, đợi nó ăn còn thừa thì cho đứa nhỏ hơn ăn, đứa nhỏ về nhà chắc cũng có nói qua với nhà nội nên lâu dần, nhà chồng của chị cả cũng không thích để chúng về nhà ông bà ngoại.

Vì thế Diệp Mạn không quen chúng.

Nhưng trẻ con thì không có tội, tình chị em của Diệp Mạn và Diệp Đại Ni vẫn ổn nên cô rất kiên trì với hai đứa nhóc.

Cô ngồi xổm xuống, dắt lấy bàn tay mềm mại của hai đứa nhóc: “Tiểu Uy, Viên Viên, đi thôi, dì nhỏ dẫn hai đứa đi mua đồ ăn.”

Hai đứa bé vừa nghe thấy đi mua đồ ăn liền vui vẻ ngay lập tức: “Dì nhỏ, Tiểu Bàn trong lớp con có một chiếc xe hơi nhỏ, cậu ấy không cho con chơi cùng, dì mua cho con nhé?”

“Được thôi, dì nhỏ sẽ mua cho con, đi nào!” Diệp Mạn dắt tay nó đến cửa hàng bách hóa, mua cho chúng đồ ăn vặt như kẹo sữa và bánh quy, rồi hai đứa trẻ nhìn sang quầy đồ chơi, Diệp Mạn cũng đồng ý.

Diệp Đại Ni ở đằng sau thấy Diệp Mạn tiêu tiền như thế, liền chạy lên phía trước chặn cô: “Một cái xe hơi nhỏ mười mấy tệ, còn búp bê cũng tốn đến mười, hai mươi tệ, đắt quá, không mua nữa phí tiền!”

“Hiếm khi tụi nhỏ thích, mua đi!” Diệp Mạn không đồng ý, lấy tiền đưa cho nhân viên phục vụ.

Cô không có tiền cũng được, nhưng bây giờ cô có thể dễ dàng trả một khoản tiền, thỉnh thoảng mua đồ chơi cho cháu trai, cháu gái cũng không sao.

Diệp Đại Ni nhìn Diệp Mạn lấy ra mấy chục tệ cùng lúc không chớp mắt, chỉ vì mua mấy thứ đồ chơi vô bổ cho hai đứa cháu, trong lòng vừa cảm động vừa dấy lên chút hy vọng.

Diệp Mạn dư dả như thế, hào phóng với con mình như vậy, chắc chắn sẽ giúp được chị ta.

Ra khỏi cửa hàng bách hóa, Diệp Mạn cũng không đưa nó trở lại cửa hàng mà là đi vào một công viên cách đó không xa, nhẹ nhàng nói với hai đứa trẻ: ”Tiểu Uy, Viên Viên, hai đứa chơi ở đây nhé, dì ngồi nói chuyện với mẹ con ở dưới cái cây đằng kia, không được chạy lung tung, biết chưa?”

“Biết rồi ạ.” Hai đứa trẻ ôm lấy món đồ chơi, yêu thích không muốn rời tay.

Diệp Mạn đi dưới gốc cây hòe gai dày đặc, cách xa hai đứa trẻ bốn mươi, năm mươi mét, có thể nhìn thấy chúng nhưng chúng không nghe được người lớn nói gì.

“Chị cả, chị tìm em có chuyện gì, nói đi!”

Diệp Đại Ni cắn môi, liếc mắt nhìn Diệp Mạn: “Sao, sao em biết?”

Diệp Mạn cười nói: “Nghe nói trước kia chị cũng đến tìm em vài lần, hôm nay em vừa về chị đã đưa Tiểu Uy với Viên Viên qua đây, chắc chắn là có chuyện gì đó. Nói luôn đi, nếu không qua hai ngày nữa em đi tỉnh khác, chị sẽ lại phải chờ đấy.”

Nghe câu cuối cùng, Diệp Đại Ni chỉ lo Diệp Mạn đi nửa tháng trời, vội nói: “Tam Ni, em cho chị vay 3.000 tệ được không?”

Sắc mặt Diệp Mạn chợt trầm xuống.

Diệp Đại Ni thấy sắc mặt cô thay đổi liền vội vã đổi lại: “Chị biết 3000 tệ thì hơi nhiều, nếu em không có, vay thiếu một chút cũng được, 2600 tệ nhé?”

Diệp Mạn nhìn chị lạnh lùng: “Chị vay nhiều thế để làm gì? Vay tiền sính lễ cho Diệp Bảo Hoa à? Cốc Tiểu Mẫn vẫn ra vẻ không chịu cưới sao? Không cưới thì không cưới, muốn nói gì thì nói, dù sao thì ai cũng biết chuyện tình cảm của cô ta với Diệp Bảo Hoa, cuối cùng người mất mặt nhất không phải chỉ có một mình Diệp Bảo Hoa!”

“Không phải đâu Tam Ni, Tiểu Mẫn đồng ý cưới, có điều cha mẹ và anh trai cô ta không biết phải trái. Em đi tỉnh thành không biết đấy thôi, trước kia Cốc Kiến Thành đến nhà tìm em, đập phá bàn ghế trong nhà, nói rằng Bảo Hoa bắt nạt em gái anh ta, không cho cậu ta muốn khiến nhà ta nhục nhã, cha mẹ cũng bị ép buộc nên là…”

Diệp Mạn nóng nảy cắt đứt lời chị ta: “Không có cách thì không biết báo cảnh sát à? Lén xông vào nhà dân phá hoại tài sản trong nhà, chừng ấy sự việc thôi cũng đủ cho anh ta một bài học nhớ đời rồi.”

“Như thế không được, chúng ta là thông gia với nhà họ, chuyện này mà truyền đi chẳng phải là trò cười cho người khác sao? Hơn nữa tính tình của Cốc Kiến Thành nóng nảy, anh ta bảo là nếu nhà chúng ta không cho nhà họ một lời giải thích, anh ta sẽ khiến nhà chúng ta xấu hổ.” Diệp Đại Ni giải thích gấp gáp: “Tam Ni, em giúp một tay đi, chị cả mượn tiền của em, chắc chắn sau này sẽ trả!”

Diệp Mạn mỉa mai nhìn chị ta: “Chị chắc chắn sẽ trả? Một tháng lương của chị còn không đến một trăm tệ, phải nuôi gia đình sống qua ngày, hiếu thuận với cha mẹ, chị lấy gì để trả đây? Chồng chị có biết chuyện chị vay tiền không? Anh ta đồng ý để chị gánh món nợ lớn như thế của nhà mẹ đẻ à?”

Diệp Đại Ni bị Diệp Mạn nói đến mức tái nhợt cả mặt, mấy giây sau mới nói tiếp: “Tam Nị, chị cả không van xin em, chỉ xin em lần này, em giúp chị đi, coi như nể mặt Tiểu Uy với Viên Viên, em giúp chị lần này thôi.”

Diệp Mạn kiên quyết từ chối: “Chị đừng nói nữa, số tiền này em tuyệt đối không thể cho chị mượn. Nếu như chị đau ốm, nằm viện cần tiền thuốc thang, xem xét tình cảm chị em em sẽ giúp, nhưng nếu cho Cốc Kiến Thành vay tiền mua vợ dưới quê thì không được!”

Mục đích Cốc Kiến Thành yêu cầu tiền sính lễ lớn là để anh ta mua vợ ở dưới quê, chị cô vay tiền cho hắn thì chẳng phải là đang tiếp tay cho kẻ xấu sao, đẩy một cô gái vô tội vào chỗ chết ư? Diệp Mạn không làm được, đừng nói là Cốc Kiến Thành, đổi lại là người khác cô cũng không đồng ý.

Diệp Đại Ni nghe ra được sự kiên quyết trong lời nói của cô, đáy mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, hai chân mềm nhũn ra ngồi sập xuống đất, lẩm bẩm nói: “Tam Ni, em thực sự không giúp chị cả sao? Chị cả, chị cả li hôn rồi, em muốn trơ mắt nhìn Tiểu Uy và Viên Viên mất mẹ sao?”

Diệp Mạn nheo mày nhìn cô: “Li hôn? Tại sao lại li hôn? Anh rể làm điều có lỗi với chị xong li hôn sao?”

Có thể để Diệp Đại Ni chu cấp và giúp đỡ gia đình mẹ đẻ của mình như thế này cũng đủ cho thấy gia đình anh rể không phải loại gia đình giàu có như vậy. Sự thật cũng như thế, chồng chị cả chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lại chịu khó yêu thương gia đình, lại đối xử tối với chị cả, thấy chị ta quan tâm nhà mẹ đẻ như thế tuy rằng cũng có chút ý kiến nhưng nhìn con trai con gái nên chỉ nói vài câu.

Nhưng tính cách bảo thủ của Diệp Đại Ni, chị ta không thể đưa ra ý kiến li hôn. Diệp Mạn không tìm được lí do vì sao họ li hôn!

Diệp Đại Ni vội lắc đầu, không cầm được nước mắt: “Không có, anh rể em đối xử tốt với chị, đúng, đúng, là chị sai, chị muốn li hôn!”

“Tại sao?” Diệp Mạn đoán ra được gì đó: “Có liên quan đến nhà họ Cốc?”

Diệp Đại Ni lau nước mắt: “Nhà họ Cốc muốn chúng ta đưa 3.000 tệ tiền sính lễ, nếu không sẽ tặng con dâu cho Cốc Kiến Thành, không thì nhà họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trong nhà không có tiền…”

“Nên chị tự bán mình đi hả?” Diệp Mạn gắt gỏng cắt lời chị ta.

Chương kế tiếp