Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 48: Canh một
Diệp Bảo Hoa thật sự là một thằng hèn, rõ ràng nói là đi báo án, kết quả vừa đi tới cửa đồn cảnh sát cậu ta lại lùi bước.

"Chị ba, em sợ, hay là chị vào đi, em ở bên ngoài chờ chị!"

Diệp Mạn nhìn dáng vẻ như gấu của cậu ta, rất không muốn nói: "Chị cũng không phải đương sự, không rõ tình hình lắm, lát nữa công an hỏi chị không trả lời được thì phải làm sao? Đừng trì hoãn nữa, chị thấy nếu cha mẹ có mệnh hệ gì, sau này em phải làm sao!”

Diệp Bảo Hoa suy nghĩ một chút nếu không có cha mẹ thì sẽ không có ai quản cậu ta, chăm sóc từng miếng ăn cho cậu ta nữa nên vội vàng thay đổi chủ ý: "Vậy em đi, chị à, chị phải ở bên em."

"Ừm." Diệp Mạn lập tức trả lời, đi theo sau cậu ta.

Diệp Bảo Hoa chậm chạp đi vào đồn cảnh sát, tìm tới đồng chí công an nói: "Cái kia, đồng chí công an, tôi, tôi muốn báo án, anh vợ tương lai của tôi cầm chùy sắt đập phá đồ đạc trong nhà tôi..."

Mãi vẫn chưa nói vào trọng điểm, Diệp Mạn nói thêm: "Cha mẹ tôi và chị hai vẫn còn ở nhà, bọn tôi sợ sẽ gây ra án mạng nên làm phiền đồng chí công an qua xem một chút!”

Vấn đề liên quan đến mạng sống con người chính là chuyện lớn, ngay cả khi chỉ có một phần nghìn khả năng, các đồng chí công an cũng rất coi trọng, ngay lập tức cử ba đồng chí ra ngoài.

Diệp Mạn đi theo phía sau do dự một chút nhưng cuối cùng quyết định vẫn không nên đi theo. Tuy rằng cô rất muốn hóng hớt chuyện của nhà họ Cốc và nhà họ Diệp, nhưng nếu cô xuất hiện thì hai vợ chồng Diệp Quốc Minh có chuyện gì, nhất định sẽ gọi cô đến giúp, bỏ tiền bỏ sức, nếu từ chối người khác còn nói cô không có lương tâm, là đồ bất hiếu, cô cần gì phải tự rước họa vào thân, không xuất hiện thì đồng nghĩa với mọi việc cũng không liên quan đến cô!

Hơn nữa sự việc lớn như vậy, hai vợ chồng Diệp Quốc Minh cuối cùng thế nào, Cốc Kiến Thành có thể bị phạt tù hay không, cuối cùng đều sẽ truyền đi xôn xao khắp cả xóm, cả huyện, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết, không cần phải chỉ vì muốn đi xem kịch mà gây phiền toái cho mình.

Cho nên Diệp Mạn cũng rụt rè, đứng lại phía sau Diệp Bảo Hoa nói: "Bảo Hoa, chị còn có chút việc phải làm, chị quay về trễ chút, thế nên em về trước đi.”

"A..." Diệp Bảo Hoa rất sợ Cốc Kiến Thành, nghe Diệp Mạn nói không đi cùng, trong lòng cậu ta cũng đánh trống bỏ cuộc: "Chị ba, chị muốn đi đâu vậy? Hay là em đi với chị, chị chuẩn bị trở về tỉnh thành, vừa hay em còn chưa tới tỉnh thành lần nào, em đi cùng chị giúp chị làm việc, như vậy có được không?”

Vì để đi với Diệp Mạn, miệng lưỡi Diệp Bảo Hoa giống như bôi mật, nói chuyện rất dễ nghe.

Diệp Mạn sao có thể dẫn cái tên vướng víu này đi cùng.

"Em thực sự muốn giúp chị? Vậy thì được, trong cửa hàng chúng ta có mấy cái TV sửa xong vẫn chưa có thời gian giao, vậy em đi giao giúp chị nha?”

Diệp Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn mặt trời, trời nóng như vậy, dưới ánh mặt trời chói chang cầm TV nặng mấy chục kg đi mấy dặm, cậu ta không chịu nổi. Cậu ta ấp úng nói: "Chị ba, có công việc nào khác không?”

Diệp Mạn vỗ vỗ vai cậu: "Trong cửa hàng bọn chị không có công việc nhẹ, sửa chữa thì em lại không hiểu kỹ thuật. Em đi theo chị là sợ người nhà họ Cốc tìm em gây chuyện đúng không? Trốn ở chỗ chị cũng vô dụng, ai không biết em là là em trai của chị chứ, nhất định sớm muộn cũng sẽ tìm đến cửa hàng thôi!”

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Diệp Bảo Hoa nhất thời không còn chủ ý.

Diệp Mạn chỉ tay về hướng Tây Bắc: "Em thật sự muốn trốn thì trốn xa một chút, trốn về quê, như vậy người nhà họ Cốc sẽ không tìm được. Chờ chuyện này lắng đi, em lại về, đến lúc đó chẳng phải mọi chuyện đều bình thường rồi sao?”

Mắt Diệp Bảo Hoa sáng lên: "Chị ba, vẫn là chị thông minh. Vậy em đi đây. Nếu có người hỏi, chị đừng nói cho bọn họ biết!”

Diệp Mạn mỉm cười: "Chị sẽ không nói, em yên tâm đi!”

Tại sao cô lại nói vậy? Cô chính là muốn cho hai vợ chồng Diệp Quốc Minh nếm thử mùi vị bị con trai ngoan của bọn họ phản bội là như thế nào.

Nhận được lời hứa của cô, Diệp Bảo Hoa vội vàng bỏ chạy, bắt xe đại bên đường, không mang theo thứ gì về quê.

Diệp Mạn xoay người về phía cửa hàng, gọi Triệu Vĩnh An tới, kể cho ông biết đại khái về tình hình.

Sau khi Triệu Vĩnh An nghe xong, điều ông lo lắng nhất vẫn là: "Diệp Mạn, liệu bọn họ có tới tìm tới cháu nữa không?”

Không có cách nào khác, nhà họ Diệp hiện tại chính là một mớ hỗn độn, nhà họ Trương đã trở mặt, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không đi tìm nhà họ Trương giúp đỡ. Diệp Nhị Ni lại là một người thông minh, vậy chỉ còn lại Diệp Mạn, cô vừa có tiền lại chỉ có một mình, bình thường cô xử sự tốt, hơn nữa cũng chỉ là một cô gái trẻ hai mươi mốt tuổi, trông vẫn dễ bắt nạt hơn.

Diệp Mạn nhún vai: "Đúng vậy. Cháu chỉ kể lại chuyện cho chú Triệu nghe, để cho chú có chuẩn bị trước. Lát nữa cháu đến nhà máy sản xuất TV bên kia giục hàng, xem chiều nay có thể xuất phát hay không, chuyện trong cửa hàng đành làm phiền chú nữa vậy. Nếu có người dám đến gây sự, tìm mọi người gây chuyện, chú cứ báo án luôn không cần do dự.”

Triệu Vĩnh An gật đầu: "Chú biết rồi. Cháu đi tỉnh thành cũng tốt, đỡ phải bị những chuyện này liên lụy đến.”

"Ừm, cháu cũng nghĩ như vậy." Diệp Mạn gật đầu. Cô vốn định sáng sớm ngày mai xuất phát, hiện giờ gặp loại tình huống này, cùng lắm là xuất phát sớm một ngày mà thôi.

Sau khi khai báo rõ ràng chuyện trong cửa hàng, Diệp Mạn vội vàng chạy tới nhà máy sản xuất TV tìm trưởng ban Mộc, thương lượng chuyện chiều nay đem hàng lên xe xuất phát.

Trưởng ban Mộc nhìn thoáng qua mặt trời bên ngoài: "Buổi chiều đi à, giờ trời rất nóng, nếu không buổi sáng hãy đi, buổi sáng mát mẻ hơn.”

"Không cần, trời nóng như vậy thì xuất phát trễ một chút." Diệp Mạn kiên định, lại hỏi chuyện hôm qua: "Đơn đặt hàng hôm qua cháu đặt, nhà máy có đồng ý không ạ?”

Trưởng ban Mộc cười nói: "Giám đốc Lưu nói sẽ dốc toàn lực để đảm bảo nhu cầu của cháu, cháu cứ yên tâm.”

"Được rồi, trưởng ban Mộc, chúng ta ký một hợp đồng đặt hàng đi, giao hẹn thời gian cung ứng hàng hóa và thời gian chuyển tiền, như vậy tất cả mọi người đều có được sự bảo đảm." Diệp Mạn cười nói, cô vẫn càng tin tưởng hợp đồng hơn là lời nói suông.

Tuy rằng Trưởng ban Mộc cảm thấy Diệp Mạn có chút thúc giục, nhưng hiện tại người ta là khách hàng lớn, bao trọn phần lớn hàng hóa trong nhà máy, lợi nhuận này cũng đủ nuôi sống nhiều công nhân trong nhà máy, yêu cầu như vậy cũng không quá đáng.

Hai người lập hợp đồng tại chỗ, trưởng ban Mộc nói: "Chú đi tìm giám đốc Lưu đóng dấu, cháu ngồi đây chờ chú một lát.”

Diệp Mạn mỉm cười gật đầu đồng ý. Trưởng ban Mộc sợ cô và giám đốc Lưu khó xử cho nên nhận làm chân chạy việc ở giữa, phần tình cảm này đương nhiên cô nhận.

Sau khi ký kết hợp đồng, trưởng ban Mộc yêu cầu công nhân để hàng hóa lên xe. Lần này ước chừng cũng đến bốn, năm ngàn kiện các loại linh kiện, toàn bộ gom thành số tròn, chất hàng đầy đủ lên xe.

Ngay sau khi nhận được tin báo, công an đã đến tòa nhà của nhà máy sản xuất giày da.

Vừa đi đến dưới lầu liền nhìn thấy công nhân vây quanh nghị luận sôi nổi bên ngoài, nhìn thấy công an, bọn họ lập tức tránh thành ra nhường đường.

Vết máu đỏ tươi ở đầu hành lang vô cùng rõ ràng. Đồng chí công an dẫn đầu vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống kiểm tra vết máu, nhận thấy vết máu vừa mới đó vẫn còn rất mới, anh ta lập tức sơ tán quần chúng: "Tránh ra, máu này là của ai đây? Còn những người bị thương thì sao?”

Người trong nhà máy sản xuất giày da nhìn nhau, cuối cùng một thanh niên trốn trong đám đông nói: "Đồng chí công an, đây là máu của con dâu tương lai của nhà họ Diệp, hình như là sảy thai đó, là do bị chồng sắp cưới của cổ đẩy ngã, cô ấy vừa được đưa đến bệnh viện, chuyện không liên quan đến chúng tôi.”

Nghe nói không phải do đánh nhau, ba anh công an thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đến cũng không quá muộn.

Ba người vội vàng lên lầu, chạy tới nhà họ Diệp.

Đẩy cửa ra, bọn họ đã bị một màn trong phòng làm cho kinh ngạc. Nhà họ Diệp ngoài vách tường ra thì không thể nào tìm ra món đồ nào nguyên vẹn nào khác, trên mặt đất tất cả đều là các loại mảnh vụn, ngay cả bàn ghế, đồ đạc các loại, giường cũng bị đập nát, màn hình TV đen trắng 12 inch cũng vỡ vụn.

Cũng may, ba người nhà họ Diệp không bị làm sao, trốn ở góc tường run lẩy bẩy. Mao Xảo Vân nhìn ngôi nhà đang tốt đẹp giờ đây biến thành đống đổ nát, bà ta khóc đến đau lòng, nhìn thấy công an tới giống như tìm được người đáng tin cậy, bà ta vội vàng chạy qua nắm lấy tay công an: "Đồng chí công an, mọi người cuối cùng tới rồi, đồng chí phải làm chủ cho nhà chúng tôi!”

"Người đập phá đâu?" Cảnh sát nhìn sự hỗn loạn trong nhà và hỏi.

Mao Xảo Vân chỉ chỉ về hướng cầu thang: "Nó đập nhà chúng tôi thành như vậy rồi bỏ chạy. Đồng chí công an, anh nhất định phải bắt được nó, trả lại công bằng cho chúng tôi, anh xem, ngay cả một chỗ lành lặn nhà chúng tôi cũng không còn.”

Anh công an lại hỏi một ít tình hình, sau đó dẫn theo hai vợ chồng Diệp Quốc Minh đến tìm nhà họ Cốc, chuyện này cụ thể xử lý như thế nào còn phải xem kết quả điều tra, không thể chỉ nghe từ một phía bên nhà họ Diệp.

Nhưng sau khi đến nhà họ Cốc thì bọn họ phát hiện nhà họ Cốc cũng không có người, đi hỏi thăm xung quanh thì nghe nói là tất cả đều đang ở bệnh viện.

Mấy anh công an nhớ tới dưới lầu có máu, nhất thời hiểu được chuyện gì đang xảy ra, mọi người vội vàng chuyển hướng đến bệnh viện.

Quả nhiên, ba người nhà họ Cốc đều ở đây, canh chừng ở bên ngoài phòng cấp cứu, trong tay Cốc Kiến Thành còn cầm cây chùy sắt kia.

Nhìn thấy hai vợ chồng Diệp Quốc Minh, Chương Vân thù mới hận cũ cùng dâng lên, bà ta không để ý đến sự hiện diện của công an liền lập tức nhào tới, hung hăng nắm tóc Mao Xảo Vân, trực tiếp kéo tóc bà ta. Mao Xảo Vân đau đến mức không ngừng la hét như bị chọc tiết nhưng Chương Vân vẫn còn không chịu bỏ qua, rống to vào mặt bà ta: "Bà đền Tiểu Mẫn cho tôi, bà đền Tiểu Mẫn cho tôi..."

Cuối cùng vẫn là công an chạy tới tách hai người ra: "Dừng tay, có chuyện gì từ từ nói, không được động tay động chân.”

Chương Vân thở hổn hển, chỉ vào hai vợ chồng Diệp Quốc Minh mắng: "Đồng chí công an, anh phải làm chủ cho nhà chúng tôi. Có ai làm việc như vậy không? Tiểu Mẫn nhà tôi đang mang thai cốt nhục của nhà bọn họ, kết quả lại bị thằng con ngoan của bọn họ đẩy đến chảy máu, hiện tại còn đang cấp cứu ở bệnh viện, anh nói xem bọn họ còn là con người sao? Còn nữa, bọn họ đồng ý kết thân cùng nhà chúng tôi, hết lần này đến lần khác lừa gạt nhà chúng tôi, hai lần đến ngày kết hôn đều không thấy bóng dáng cô dâu đâu, làm cho nhà chúng tôi mất hết mặt mũi..."

Chương Vân vừa nhìn thấy công an tới, liền ý thức được hẳn là nhà họ Diệp báo án, vậy nhất định là do con trai nhà đó làm. Bà ta dứt khoát cáo trạng trước, kể ra hết tất cả mọi chuyện đầy đủ. Dù sao hôm nay cũng có rất nhiều người nhìn thấy chuyện Tiểu Mẫn nhà bà ta sảy thai, bây giờ có giấu cũng không giấu được, vậy không bằng bà ta nói rõ, nếu có thể xé một miếng thịt của nhà họ Diệp cũng có thể xả giận, nếu không đủ cũng có thể làm cho đồng chí công an không bị nhà họ bọn họ lừa gạt.

Ba đồng chí công an xâu chuỗi những lời cáo trạng của Chương Vân và những lời nói của những công nhân vừa rồi thì đã có thể khôi phục lại chân tướng sự việc cơ bản.

Sau khi biết nguyên nhân, ba người thật sự không nói nên lời, hai nhà này, không có nhà nào vô tội, càng không có bên nào tầm thường. Một người vì con trai ép con gái đã lập gia đình ly hôn để tái giá, một người thì lợi dụng chuyện con trai đối phương khiến con gái mình mang thai đòi tiền sính lễ trên trời.

Đều không phải là dạng tốt lành gì!

Mao Xảo Vân thấy Chương Vân đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu nhà bọn họ thì kiên quyết không nhận: "Còn không phải là con gái nhà bà không biết xấu hổ, nhất định phải quyến rũ con trai tôi. Năm ngoái còn lấy chuyện mang thai giả để lừa gạt chúng tôi, chúng tôi cũng không để Bảo Hoa lui tới cái nhà không biết xấu hổ đó, con gái bà còn thông đồng với con trai tôi, tôi không trách con gái bà làm hư con trai tôi là còn may, bà còn dám trách ngược lại tôi. Con gái như vậy mà còn muốn gả sao? Mở miệng là đòi ba ngàn tệ tiền sính lễ, con gái bà khảm vàng khắp người chắc..."

“Đủ rồi, đều ngậm miệng lại, đây không phải cái chợ!” Đồng chí công an giận dữ hét lên kêu hai nhà bọn họ dừng lại.

Rốt cuộc vẫn là sợ công an, hai người bĩu môi, hừ một tiếng về phía đối phương rồi quay đầu nhìn hướng khác.

Đồng chí công an cũng không để ý tới hai người họ, lấy còng tay ra, giật lấy cây chùy trong tay Cốc Kiến Thành, trói hai tay anh ta lại với nhau.

Nhìn thấy cảnh này, hai vợ chồng Mao Xảo Vân vui mừng như phát điên, không nhịn được bật cười.

Hai vợ chồng Chương Vân thì hoảng hốt, vội vàng kéo đồng chí công an hỏi: "Đồng chí công an, sao lại trói Kiến Thành nhà chúng tôi? Kiến Thành nhà chúng tôi không đánh bọn họ..."

"Phá hoại tài sản cá nhân cũng là vi phạm pháp luật." Đồng chí công an mặt không biểu cảm nói.

Chương Vân không hiểu pháp luật, nghe nói như vậy thì không phục: "Cái này sao có thể trách nhà chúng tôi được, rõ ràng là nhà họ Diệp thất hứa trước, hại Kiến Thành nhà chúng tôi mất mặt…”

Đang nói chuyện, cửa phòng cấp cứu bỗng được mở ra.

Chương Vân bất chấp mọi thứ, vội vàng chạy tới hỏi: "Y tá, y tá, Tiểu Mẫn nhà chúng tôi thế nào rồi?”

Y tá tiếc nuối nói: "Là một bé trai nhưng không giữ được!"

Nghe nói như vậy, hai vợ chồng Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân không còn cười nổi nữa, bọn họ vô cùng trông mong vào đứa bé này nên mới đồng ý làm nhiều chuyện hoang đường như vậy, thế mà đến cuối cùng cháu trai lại không còn?

Mao Xảo Vân lảo đảo trên mặt đất, òa khóc lớn: "Cháu trai, cháu trai của tôi..."

Y tá liếc nhìn họ và nói ra tin xấu thứ hai: "Ca phẫu thuật phá thai này làm tổn thương tử cung, sau này bệnh nhân sẽ rất khó mang thai."

Lần này đến phiên Chương Vân tuyệt vọng, một người phụ nữ không thể sinh con, vậy còn có thể gọi là phụ nữ sao? Còn người đàn ông nào muốn con gái bà ta nữa?

Chương Vân hét lớn một tiếng, quay đầu nhào tới, đè Mao Xảo Vân xuống đất, túm tóc bà ta hung hăng hỏi: "Diệp Bảo Hoa đâu, thằng khốn kiếp Diệp Bảo Hoa đâu?”

Hiện trường hỗn loạn, lúc này ngay cả công an cũng không nói gì. Diệp Bảo Hoa, cũng chính là thằng nhóc báo án kia đi, thật sự không phải là con người, bản thân cậu ta gây ra nhiều chuyện như vậy, sau khi báo án lại mất tích không thấy tăm hơi đâu.

"Chương Vân, bà điên rồi, cút ra, con gái bà mệnh xấu không bảo vệ tốt cháu trai tôi, liên quan gì đến Bảo Hoa, cút ra..." Mao Xảo Vân liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi Chương Vân.

Hai người đánh nhau loạn xa, Diệp Quốc Minh thấy vợ chịu thiệt, muốn đi lên hỗ trợ, Cốc Hưng Hoa tiến lên ngăn cản, ánh mắt âm trầm y như lúc Cốc Kiến Thành đem chùy sắt tới cửa.

Diệp Quốc Minh rùng mình một cái, bất giác chùn bước.

Cốc Hưng Hoa đi tới nói: "Diệp Quốc Minh, nhà mày hai lần hối hôn hại nhà tao mất hết mặt mũi, còn dám đi báo án hại Kiến Thành bị công an giam giữ, Tiểu Mẫn sảy thai không thể sinh con, nếu mày không cho tao một lời giải thích thỏa đáng, ân oán hai nhà chúng ta vẫn chưa xong đâu!”

Diệp Quốc Minh nhìn về phía công an cầu cứu: "Cái này... Đồng chí công an, các anh xem, ông ta, ông ta uy hiếp tôi, ông ta muốn giết tôi..."

Công an không để ý tới lời nói bậy của ông ta, con gái người ta bị con trai ông ta đẩy đến sảy thai, còn vì thế mà sau này không thể sinh con, người làm cha mẹ nào có thể bỏ qua? Vụ kiện như vậy bọn họ cũng không xử được.

Trong số những người này, trước mắt người phạm pháp cũng chỉ có Cốc Kiến Thành, ba anh công an phê bình bọn họ một trận liền dẫn Cốc Kiến Thành đi.

Chương Vân ở lại khóc trời kêu đất phẫn nộ trừng mắt nhìn Mao Xảo Vân.

Tên điên Cốc Kiến Thành này bị bắt, hai vợ chồng Diệp Quốc Minh thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cùng đi theo, nhưng Chương Vân không cho, ánh mắt bà ta đỏ bừng trừng mắt nhìn chằm chằm hai vợ chồng Diệp Quốc Minh: "Nếu Kiến Thành nhà tôi và Tiểu Mẫn có mệnh hệ gì, tôi sẽ cho các người đẹp mặt!”

Nhiều lần bị bọn họ uy hiếp, hơn nữa kẻ đáng sợ nhất Cốc Kiến Thành đã bị bắt đi, Mao Xảo Vân to gan bĩu môi nói: "Nhà chúng tôi bị con trai bà chửi, chúng tôi còn chưa nói gì! Con gái bà số không tốt, còn ở đó đổ lỗi cho ai?”

"Bà nói số ai không tốt? Nói lại lần nữa xem?" Chương Vân suýt nữa tức đến phát điên.

Diệp Quốc Minh kéo tay Mao Xảo Vân, ý bảo bà ta đừng hơn thua với Chương Vân nữa, nhưng Mao Xảo Vân vẫn không phục: "Vốn chính là ngay cả một đứa bé cũng không giữ được, muốn nó..."

Nói được một nửa, Mao Xảo Vân đột nhiên ngậm miệng lại, sợ hãi nhìn sau lưng Chương Vân.

Chương Vân quay đầu liền nhìn thấy Cốc Tiểu Mẫn tóc tai bù xù, mặt trắng như quỷ đứng ở phía sau.

Bà ta vội vàng tiến lên đỡ con gái: "Tiểu Mẫn, sao con lại xuống giường? Con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Ngày xưa Cốc Tiểu Mẫn nói ngọt khoe mẽ với hai bên bây giờ thay đổi rồi, trong mắt cô ta còn ngấn lệ nhưng vẻ mặt lại rất khác so với trước kia, giống như cả người bị một tầng âm khí bao phủ, làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó dây vào. Cô ta vừa mở miệng đã xác nhận điều đó.

"Các người đến đồn cảnh sát xin giảm nhẹ tội cho anh trai tôi, nếu anh trai tôi ngồi tù, Diệp Bảo Hoa cũng phải chết theo. Còn nữa, lễ vật phải chuẩn bị kĩ càng, kêu Diệp Bảo Hoa tới cưới tôi!”

Lố bịch! Diệp Quốc Minh cùng Mao Xảo Vân đều không đồng ý, thật vất vả mới để Cốc Kiến Thành bị bắt đi, bảo bọn họ đi nói giúp Cốc Kiến Thành? Bọn họ không điên như cô ta. Còn chuyện cưới Cốc Tiểu Mẫn, vậy càng không có khả năng, sau này cô ta cũng không thể sinh con, nếu Bảo Hoa cưới cô ta, nhà họ Diệp bọn họ không phải là tuyệt hậu sao? Không, tuyệt đối không được!

Mao Xảo Vân tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, thẳng thắn nói: "Tôi biết hôm nay Bảo Hoa đẩy cô là nó không đúng, nhưng nó nhất định không phải cố ý. Anh trai cô đập nhà chúng tôi thành như vậy, chúng tôi cũng không đòi nhà các cô phải bồi thường, hai việc này coi như huề nhau, sau này cô thích gả cho ai thì gả cho người đó, Bảo Hoa nhà chúng tôi không thể cưới một người không thể sinh con.”

Diệp Quốc Minh không nói gì, nhưng hiển nhiên cũng là có ý này. Những thứ khác ông ta đều không chấp nhặt, nhưng không thể trì hoãn việc ông ta sớm được ôm cháu trai.

Cốc Tiểu Mẫn đã biết rõ nhà bọn họ là loại người gì. Nếu có lựa chọn cô ta cũng không muốn uất ức gả cho Diệp Bảo Hoa, nhưng bây giờ mọi người đều biết cô ta chưa chồng đã chửa, còn biết cô ta không thể sinh con, thanh danh đã mất hết còn người đàn ông nào nguyện ý cưới cô ta nữa chứ? Mặc dù có, chỉ sợ cũng là loại đàn ông ba bốn mươi tuổi có hai ba đứa con riêng, cô ta có chết không thèm đi hầu hạ ông già, nuôi con cho người khác!

Diệp Bảo Hoa hại cô ta thảm hại như vậy, cậu ta còn muốn an ổn cưới vợ sinh con sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày! Cô ta không dễ chịu, Diệp Bảo Hoa cũng đừng mong dễ chịu, cô ta không thể sinh, cậu ta cũng đừng nghĩ đến chuyện có con.

"Nếu Diệp Bảo Hoa không cưới tôi, mỗi ngày tôi đều đến nhà máy của hai vợ chồng các người náo loạn, tìm lãnh đạo các người đòi giải thích. Ngược lại tôi cũng muốn xem xem, đơn vị của các người có quản hay không!" Cốc Tiểu Mẫn cũng bộc phát: "Nếu như cả nhà các người đều nỡ vứt bỏ công việc này, vậy tôi cũng sẽ “nguyện ý” phụng bồi đến cùng. Dù sao thanh danh của tôi đã mất hết rồi, Diệp Bảo Hoa cũng đừng hòng chạy thoát!”

Nghe được lời vô lại này của cô ta, Mao Xảo Vân cảm giác như bị một con ruồi chặn ở cổ họng, vô cùng ghê tởm nhưng lại không có cách nào giải quyết cô ta triệt để, cô ta đã không thể sinh con còn quấn lấy Bảo Hoa nhà bà ta, đúng thật là thứ con gái không biết xấu hổ, nhà họ Cốc đúng là chẳng có thứ gì tốt lành!

Chỉ là giữa con trai và công việc của cả gia đình, nên chọn như thế nào mới thích hợp?

Chương kế tiếp