Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 53: Canh hai
Vào tháng tám đã nổ ra một tin tức gây chấn động cả nước.

Nhà máy thiết bị chống cháy nổ Thẩm Dương không thể chấn chỉnh và ứng cứu lại hiệu quả như cũ nên đã phải đóng cửa, trở thành xí nghiệp tư nhân đầu tiên bị phá sản trong nước, từ đây kéo đến một làn sóng phá sản và đóng cửa của các xí nghiệp hơn mười năm trong nước, làm cho số mạng của hơn một triệu dân thường thay đổi.

Trên tay Diệp Mạn đang cầm tờ báo, bên trên có ghi nguyên nhân về việc nhà máy thiết bị phòng chống cháy nổ này đóng cửa; quản lý cán bộ không tốt, kỹ thuật và tố chất công nhân kém, sản xuất thiết bị quá đơn sơ, toàn bộ thật sự là bệnh chung của các xí nghiệp lớn trong cả nước.

Bàng Dũng thấy Diệp Mạn nhìn chằm chằm báo chí ngây người, anh ta cũng nghiêng đầu liếc mắt nhìn xem: “Chà, một nhà máy chỉ có hơn bảy mươi công nhân thế mà nợ đến gần năm trăm ngàn tệ, tính ra bình quân đầu người là mỗi người phải gánh sáu ngàn tệ, sao lại để xảy ra chuyện này, cũng khó trách lâm vào con đường phá sản! Thật sự không ngờ trong nước lại có nhà máy bị đóng cửa và phá sản!”

“Đúng vậy, không ai ngờ!” Diệp Mạn tiếc nuối gấp tờ báo lại, người không trải qua đoạn thời kỳ này sẽ không thể nào hiểu được sự tuyệt vọng ra sao.

Cuối cùng không liên quan đến mình nhiều lắm, Bàng Dũng cảm thán hai câu rồi cũng rời đi. Anh ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là kế toán: “Diệp Mạn này, cô đoán xem tháng trước chúng ta tổng cộng bán được bao nhiêu tiền?”

Diệp Mạn nhìn thoáng qua kế toán La đa đứng ở sau quầy bận rộn, cũng cười cười hỏi lại: “Bao nhiêu? Cao hơn đợt trước không?”

Bàng Dũng dựng ngón tay trỏ lên nói: “Con số này chắc cô không nghĩ tới được đâu nhỉ?”

“Doanh số bán hàng được một triệu sao?” Diệp Mạn ngạc nhiên hỏi.

Bàng Dũng cũng vui vẻ gật đầu, đè giọng nói: “Tổng cộng là hơn một triệu sáu trăm một xíu, đương nhiên trong đó có hơn hai trăm ngàn hàng hóa do Lâm Hành lấy, lợi nhuận khá thấp, những thứ dư lại đều được chúng ta bán đi.”

Cho dù có giảm giá cho khách hàng cũ dẫn khách hàng mới đến, lợi nhuận cũng hơi mỏng đi, nhưng cộng lợi nhuận bên Lâm Hành và phần lãi tháng trước của họ gộp lại cũng cao đến gần ba trăm ngàn rồi.

Ba trăm ngàn này là số tiền lớn đến mức nào! Bàng Dũng xúc động đến cả mặt cũng đỏ hết lên: “Tôi thật sự không ngờ, ông Bàng tôi đây còn có bản lĩnh kiếm được mấy chục chiếc xe tải vào mỗi tháng ở kiếp này đó!”

Kiếp trước, Diệp Mạn cũng đã từng thấy số tiền nhiều hơn lần này nên cô cũng không kích động như anh ta, nhưng cô chợt nghĩ số tiền trong tài khoản của cửa hàng buôn bán ngày càng nhiều như thế sẽ không phải là một cách tốt, Diệp Mạn suy nghĩ trong giây lát rồi nói: “Anh Bàng, chúng ta chia tiền đi!”

“Hả? Chia cái gì? Diệp Mạn này, cô không phải đang tính gì đó mà không dẫn anh Bàng chơi cùng chứ?” Bàng Dũng bất ngờ nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn bị anh ta chọc cười, nói: “Anh Bàng, anh đang nghĩ cái gì đấy. Cửa hàng bán sỉ của chúng ta đã thành lập lâu như vậy rồi, lúc trước nơi dùng tiền cũng khá nhiều, mỗi tháng hai ta chỉ mới lĩnh một ít tiền lương cố định để làm phí sinh hoạt, tiền ở trong tài khoản vẫn chưa chia, hôm nay chúng ta chia ra, sau này mỗi tháng chúng ta lĩnh lương một lần vào đầu tháng.”

Trong thời gian ngắn hạn, cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ không sợ không bán được cũng không có chuyện gì để tiêu tiền, đương nhiên đã đến lúc nên thu hoạch trái cây mình vất vả trồng được rồi.

“Là như vậy sao, khà khà, tôi có nên đổi quần áo trên người không?” Bàng Dũng nhìn qua cái áo sơ mi màu lam đã bị bẩn vì phải liên tục dọn dẹp hàng hóa trên người.

Diệp Mạn cười nói: “Không cần đâu, chúng ta phải đi lấy tiền chứ không phải đi vay.”

Lúc này, Bàng Dũng mới không rối rắm nữa, hai người đi đến ngân hàng lấy số tiền lãi hơn mười ngàn ở phòng tài chính, còn các khoản khác đều cầm ra. Chia làm hai, Diệp Mạn sáu phần, Bàng Dũng bốn phần.

Vất vả hơn nửa năm cuối cùng cũng nhận được đền đáp phong phú, hai người chia mỗi người bốn trăm năm mươi ngàn tệ và ba trăm ngàn tệ, trong đó hơn một nửa lợi nhuận là của gần hai tháng.

Số tiền lớn như vậy, nên làm cái gì mới phải đây? Bàng Dũng hơi rối rắm, khi lấy ra hết thì túi của anh ta không thể chứa hết, để trong nhà thì phải lo lắng đề phòng sợ trộm vào.

“Diệp Mạn, cô chuẩn bị xử lý số tiền này ra sao?” Bàng Dũng trưng cầu ý kiến của Diệp Mạn.

Diệp Mạn nói: “Gửi tiết kiệm, cầm nhiều tiền mặt như thế không an toàn.”

Hai người đi đến quầy tư vấn tiết kiệm tiền tăng lãi suất, lúc này lợi tức còn cao hơn ngoài dự đoán, tiền tiết kiệm một năm sẽ cho ra lãi cao đến 7,2%.

Sau khi Bàng Dũng nhìn lợi nhuận, trái tim cũng nhảy thình thình thịch: “Nếu như tôi tiết kiệm ba trăm ngàn, một năm có thể lợi được hơn hai mươi ngàn, thể chẳng phải không làm gì cũng có ăn sao?”

“Đúng thế.” Diệp Mạn gật đầu, dùng tiền kiếm tiền vẫn là cách nhanh nhất từ trước đến giờ.

Bàng Dũng lại hỏi lợi nhuận ba năm và năm năm, ba năm là hơn 8%, năm năm là 9%, anh ta có chút lưỡng lự hỏi Diệp Mạn: “Cô tính gửi tiết kiệm kỳ hạn bao nhiêu?”

Diệp Mạn nói: “Tôi gửi tiết kiệm nửa năm.”

“Nửa năm chỉ có sáu phẩy mấy phần trăm thôi đó.” Bàng Dũng khó hiểu hỏi Diệp Mạn: “Mỗi tháng cửa hàng của chúng ta còn có đồng ra đồng vào ổn định, dù sao cô cũng không thể nào tiêu hết, sao không gửi tiết kiệm lâu một chút?”

Diệp Mạn lắc đầu nói: “Tiền của tôi rất có tác dụng, chỉ là tạm thời lưu trữ ở ngân hàng thôi, không thể tiết kiệm trong thời gian quá dài được.”

Bàng Dũng nghe Diệp Mạn nói như thế, anh ta suy nghĩ trong chốc lát chia ba trăm ngàn thành hai nửa, một nửa gửi tiết kiệm nửa năm, một nửa khác tiết kiệm một năm.

Lần này chỉ mới bắt đầu chia hoa hồng, theo con đường tiêu thụ tăng cao còn có lượng hàng nhập bên Lâm Hành tăng lên vượt bậc, doanh số bán hàng trong tháng tám lại cao hơn, đột phá đến hơn một triệu hai trăm ba mươi ngàn tệ. Nhưng cùng lắm chỉ chạm đến trần nhà của hai mức tiêu thụ linh kiện ở hai tỉnh, tuy doanh số bán hàng còn đang tăng trưởng nhưng tốc độ rõ ràng đã chậm lại, tháng mười chỉ có một triệu ba trăm ba mươi ngàn tệ, đến cuối một tháng năm trước, đạt đến số tiền một triệu bốn trăm hai mươi ngàn tệ, cao nhất trong lịch sử, hơn nữa tốc độ tăng lên hoàn toàn đều nhờ có Lâm Hành bên kia.

Sáu tháng cuối năm, Diệp Mãn và Bàng Dũng kiếm được rất nhiều tiền.

Ngày 27 tháng Chạp hôm nay, cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ chúng thức đóng cửa nghỉ lễ.

Sau khi Diệp Mạn với Bàng Dũng chia hoa hồng xong, hai người cùng bước lên ô tô về huyện Trường Vĩnh.

Mấy tháng gần đây, chuyện làm ăn của cửa hàng bán sỉ thật sự quá tốt, Diệp Mạn càng ngày càng ít có thời gian trở về, cùng lắm một hai tháng gì đó mới có thể về một lần, mỗi lần cũng chỉ có thể ở được một hai ngày rồi phải trở lên thành phố.

Thật ra tết nay cũng không có gì để về, cô là một người cô đơn, một mình ăn tết ở đâu mà không được?

Nhưng làm người đều phải về quê hương, Diệp Mạn suy nghĩ hay là nên về một chuyến, bên đó vẫn chưa hỏi thăm, chú Triệu vẫn trông cửa hàng, cô cũng phải về phát một bao lì xì cho họ và mời họ ăn một bữa cơm. Còn có quan hệ với những người bên nhà máy TV ở bên kia cũng cần phải giữ gìn.

Tới trong huyện, Diệp Mạn đến cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ.

Gần đến lễ tết, chuyện làm ăn cũng vắng vẻ hơn rất nhiều, không có chuyện gì làm nên Triệu Vĩnh An dạy hai học trò nhỏ sửa tủ lạnh, trừ bốn người trong tiệm ra còn có thêm một người công nhân sửa chữa lắp đặt, người này trước đây cũng là đồng nghiệp cũ ở nhà máy TV. Diệp Mạn cười chào hỏi bọn họ: “Mọi người vất vả rồi, đêm nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, ngày mai mọi người đừng đi làm, nghỉ ngơi một tuần, qua năm mới lại mở cửa.”

Triệu Vĩnh An bỏ cờ-lê xuống, bảo hai học trò tự suy nghĩ xem rồi đứng dậy mở ngăn tử ra, cầm sổ sách đưa cho Diệp Mạn: “Tình hình buôn bán mấy tháng gần đây, chú ghi đầy đủ hết cả đấy, cháu xem chút đi.”

“Được rồi.” Diệp Mạn cầm lấy, cười nói: “Vất vả cho chú Triệu rồi.”

Cô mở sổ sách ra cầm lấy máy tính bàn, sau nửa giờ mới phân loại rõ ràng các khoản tiền của cửa hàng sửa chữa và lắp đặt. Một năm qua, cửa hàng thế mà đã có lợi nhuận cao hơn mười ngàn so với năm ngoái.

Một cửa hàng tư nhân nhỏ chuyên sửa chữa và lắp đặt lại kiếm tiền dễ như thế, khó trách linh kiện với đồ điện gia dụng của họ bán tốt đến như vậy!

Diệp Mạn khép sổ sách lại, cảm thấy phải cho họ một bao lì xì càng hậu hỉnh hơn.

Ăn cơm xong, cô đưa cho mỗi người một bao lì xì, mọi người nhìn bao lì xì tính toán, cảm nhận trọng lượng khá nặng, ai cũng vui mừng nhận lấy.

Sau khi chia xong, Triệu Vĩnh An mới mở bao lì xì ra, phát hiện bên trong đó hơn năm mươi tờ tiền đại đoàn kết, số tiền này bằng nửa năm lương vợ của ông rồi.

Triệu Vĩnh An thấy lo lắng, nhanh chóng đẩy bao lì xì trả lại cho Diệp Mạn: “Cháu đưa chú nhiều như thế làm cái gì, tấm lòng là được rồi, tiền lương của chú cũng đủ cao rồi.”

Diệp Mạn nói: “Chú Triệu, tuy cửa hàng do cháu mở nhưng chú mới là người đổ sức đổ công, mọi chuyện đều do chú làm hết, tiền này là chú xứng đáng nhận, nếu chú không lấy thì cháu cũng cảm thấy áy náy trong lòng.”

Lúc này, Triệu Vĩnh An mới nhận lấy nhưng lại cảm thán: “Số tiền này bằng hai năm thu nhập của chú, chú thật không dám tưởng tượng.”

“Sau này sẽ có nhiều hơn nữa.” Diệp Mạn cười nói, chú Triệu đúng là người thật thà, chuyện cô kiếm tiền ở nhà máy TV chắc chắn đã loan ra nhưng chú Triệu cũng không vì thế mà thay đổi thái độ với cô, ông vẫn luôn đối xử tốt với cô như lúc trước.

Triệu Vĩnh An cẩn thận cất tiền đi, ông cũng lo lắng dặn dò Diệp Mạn: “Chú biết cháu bây giờ đã có nhiều tiền trong tay, nhưng cũng phải tiết kiệm một chút, tiêu tiền ít một chút. Đặc biệt cháu thân là con gái, lại ở có một mình, để ý bên ngoài xíu chứ đừng để người ta thấy cháu có tiền, như vậy nguy hiểm lắm.”

Diệp Mạn chỉ cách ăn mặc của mình, hỏi: “Chú Triệu, chú nhìn cháu thì chú có biết cháu là người có tiền không?”

Cô mặc một cái áo khoác gần như đã sờn đi một nửa, cái áo này cô mua từ năm trước nên kiểu dáng và phong cách rất bình thường, cộng thêm gương mặt cô nhỏ nhắn thanh tú không trang điểm, vừa nhìn không khác gì cô gái nghèo khó nhà bên.

“Cháu đúng là rất mộc mạc, ăn tết cũng nên mua thêm hai bộ quần áo đẹp cho chính mình đi chứ.” Triệu Vĩnh An lại thấy ngại khi thấy cô trang điểm đến mức quá mộc mạc.

Diệp Mạn cười gật đầu, nhưng cô vẫn không muốn thay đổi, lúc này xã hội rất hỗn loạn, chuyện kiếp trước xảy ra cô còn nhớ rõ, vào lúc đó đất cũng nhỏ, dân cư di chuyển cũng ít, xung quanh toàn là người quen rồi dần dần những người bên ngoài đến càng nhiều, kéo theo sự phát triển của đô thị hóa ngày càng nhanh. Kiếp trước, cô từng nhìn thấy một đồng chí cảnh sát vớt một cái xác nữ từ dưới sông lên, người phụ nữ ấy trang điểm rất chỉn chu còn rất xinh đẹp, nhưng điều khiến người ta sởn tóc gáy chính là không thể tìm thấy vài đầu ngón tay của xác người phụ nữ này, nghe nói mấy ngón tay mang nhẫn vàng của cô ấy đều bị chặt đi hết.

Làm như thế sẽ không tìm được người nhà cho cái xác, cũng khó tìm ra hung thủ, vậy nên chỉ có thể đành mai táng qua loa, người nhà của cô gái này e là cuối cùng cũng không biết con gái của mình đã chết ở nơi đất khách quê người. Sau lần đó, Diệp Mạn biết rõ câu tài không thể lộ, một cô gái tuổi còn trẻ như cô lang bạt ở bên ngoài trừ lúc gặp khách ra thì cô đều ăn mặc rất xấu xí và keo kiệt.

Lúc rời đi, Triệu Vĩnh An còn mời cô đến nhà mình ăn cơm tất niên.

Ngày hôm sau, Diệp Mạn đến nhà máy chào hỏi giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc.

Đã lâu rồi không đến nhà máy TV, cảm nhận đầu tiên của Diệp Mạn khi đi vào nhà máy là không khí trong nhà máy đã náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Cô đi đến văn phòng của giám đốc Lưu trước, kết quả công cốc, giám đốc Lưu đang mở cuộc họp ở trong huyện, Diệp Mạn đành phải quay đầu đi tìm trưởng ban Mộc, nửa đường trùng hợp đụng phải trưởng ban Mộc luôn.

“Tiểu Diệp sao, cháu về rồi à, chú biết cháu chắc sẽ đến tìm giám đốc Lưu trước mà. Hôm nay ông ấy lên huyện họp rồi, năm nay hiệu suất và lợi nhuận của nhà máy của chúng ta không tệ, năm nay giám đốc Lưu đến huyện cũng được nở mày nở mặt rồi.” Trưởng ban Mộc vui mừng nói tin tức tốt này cho Diệp Mạn nghe.

Diệp Mạn cười nói: “Đó chắc chắn là chuyện tốt rồi, chúc mừng mọi người.”

“Chuyện đó còn phải cảm ơn cháu nữa. Đi, chúng ta đến văn phòng của giám đốc Lưu ngồi chờ một chút, ông ấy cứ nhắc tới cháu mãi.” Trưởng ban Mộc chỉ hướng sau lưng của Diệp Mạn.

Diệp Mạn không cãi lại, hôm nay cô cũng rảnh nên tranh thủ đến đây vun đắp thêm cho mối quan hệ, vào văn phòng giám đốc Lưu đợi một lát cũng được.

Hai người đi đến phòng khách ở ngoài văn phòng của giám đốc Lưu ngồi đợi, trưởng ban Mộc là người nói nhiều nhất, ông ấy vui mừng kiêu ngạo nói rằng năm này hiệu suất và lợi nhuận của nhà máy tốt bao nhiêu, nhóm công nhân cũng vui mừng cỡ nào, sau đó còn âm thầm không quên khen ngợi Diệp Mạn một chút.

Khen nhiều đến mức Diệp Mạn cảm thấy có chút ngượng ngùng, may mắn đợi một chút thì cuối cùng giám đốc Lưu cũng về, hơn nữa trong tay ông còn cầm theo một tờ giấy khen.

Giám đốc Lưu nhìn thấy Diệp Mạn, cầm hai tay giơ giấy khen lên: “Tiểu Diệp, cháu đến đúng lúc lắm, nhìn xem này, đây là giấy khen tập thể tiên tiến của chúng ta, năm nay nhà máy chúng ta đã trở thành nhà máy tiên phong đứng đầu trong cả huyện, nằm trong nhóm nhà máy kinh doanh có lợi nhuận, chuyện này không thể thiếu công lao của cháu được!”

Diệp Mạn vội đứng lên, khiêm tốn nói: “Làm gì có, giám đốc Lưu chú quá khen rồi, đó là do cách lãnh đạo của nhà máy chúng ta rất hiệu quả và kết quả của toàn thể công nhân viên chức cố gắng có được.”

“Tiểu Diệp, cháu khiêm tốn quá rồi.” Giám đốc Lưu nhiệt tình tỏ ý muốn mời Diệp Mạn ăn bữa trưa.

Cuối cùng giữa trưa, Diệp Mạn theo họ ra ngoài đến một tiệm ăn, sau đó nhân lúc họ uống rượu rồi lặng lẽ chuồn trước.

***

Đảo mắt đã đến ngày ba mươi âm lịch, vì không cần phải tiếp đón khách hàng lại không cần phải chuẩn bị cơm tất niên, sau khi Diệp Mạn ăn xong bữa sáng lập tức trốn trong ổ chăn đọc sách. Lúc hơn mười giờ sáng, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Không phải là tên nhóc đó âm hồn không tan Diệp Bảo Hoa kia đó chứ?

Diệp Mạn không muốn mở cửa, tết nhất rồi gặp cậu ta sẽ đen đủi.

Cô đứng dậy đến trước ván cửa, chuẩn bị nhìn xem trước bên ngoài là ai, kết quả lại nhìn thấy hai nhóc tì.

Diệp Mạn vội vàng kéo cửa ra, ngạc nhiên nhìn bọn chúng: “Tiểu Uy, Viên Viên, các cháu sao lại tới đây? Chỉ hai cháu thôi sao?”

“Dì nhỏ, năm mới vui vẻ, cha dẫn bọn cháu đến đang đợi bọn cháu ở dưới lầu. Cha bảo chúng cháu mời dì nhỏ về nhà ăn cơm.” Tiểu Uy nói từng chữ rất rõ ràng như đã học thuộc lòng từ trước.

Hơn nửa năm không gặp, Diệp Mạn cảm thấy rõ thằng bé đã trưởng thành lên rất nhiều, không chỉ thông minh mà còn biết suy nghĩ.

Diệp Mạn không muốn đi, cô khẽ xoa đầu bọn nhỏ rồi xoay người quay vào phòng, cầm hai mươi tệ chia cho mỗi đứa một tờ, nói: “Dì nhỏ không đi đâu, các cháu đi xuống nói với cha đi. Còn đây là tiền dì nhỏ mừng tuổi cho các cháu.”

Nhưng hai đứa nhỏ túm chặt tay áo của cô mãi không buông. Con ngươi đen nhánh của Tiểu Uy nhìn cô đầy bướng bỉnh, nói: “Được được, mẹ nói nếu dì nhỏ không về chúng cháu sẽ không có mẹ, dì nhất định phải đi. Dì nhỏ, cháu biết dì không về nhà ngoại, cháu cũng ghét về nhà họ, dì cùng về với bọn cháu ăn tết đi.”

Quả thật là không thể từ chối, để Trương Hưng Quốc đợi ở dưới cũng không hay cho lắm, Diệp Mạn chỉ đành bất lực đồng ý: “Vậy các cháu đợi dì một chút, hai đứa vào nhà chơi một lát đi, gió bên ngoài lớn lắm, dì nhỏ vào phòng thay quần áo rồi ra với hai đứa.”

Sau khi thay quần áo xong xuống lầu, Trương Hưng Quốc vội vàng đến đón và cười cười với Diệp Mạn: “Anh dẫn Tiểu Uy với Viên Viên đến đây thử vận may, không ngờ em đồng ý quay về, đi đến nhà anh chị ăn tết đi, em có một mình thôi không cần chuẩn bị gì đâu, phiền phức lắm.”

“Được, em cảm ơn anh rể.” Diệp Mạn khách sáo nói.

Đợi khi ra khỏi nhà, đi ngang qua một quầy bán quà vặt tư nhân còn chưa đóng cửa, Diệp Mạn mặc kệ Trương Hưng Quốc khuyên, mua một đống đồ về và còn cả đồ ăn vặt của hai đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ đi phía trước vừa ăn vặt chơi đùa. Trương Hưng Quốc nhận đồ đạc, từ chối hai câu sau đó lại nói: “Em ba này, lát nữa chị cả của em nói cái gì không thuận tai thì em cũng đừng để trong lòng.”

Diệp Mạn nghe được lời này lập tức hơi hối hận khi ra cửa. Cô nhẹ nhàng giẫm lên viên đá bên cạnh, hỏi: “Sao, chị cả của em vẫn còn oán hận à?”

Nhắc đến đây, Trương Hưng Quốc lại bày ra nụ cười khổ vào ngày tết nhất: “Cô ấy giận anh không chịu giúp nhà mẹ đẻ của cô ấy. Anh lo lắng lát nữa cô ấy sẽ có ý gì đó với em. Gần nửa năm nay em không ở trong huyện nên không biết, từ sau khi cưới Cốc Tiểu Mẫn vào nhà cả nhà họ mỗi ngày đều là gà bay chó sủa, tháng nào cũng xào xáo vài lần, bây giờ Diệp Bảo Hoa không dám đến nhà anh chị, chỉ lặng lẽ đi tìm chị cả của em. Chị cả của em lại mềm lòng, thường xuyên âm thầm moi mấy đồng tiền cho thằng nhóc đấy, anh thấy không nhiều nên cũng không tính nói.”

“Hiệu suất và lợi nhuận của nhà máy TV năm nay thật phát triển, cuối năm công nhân của họ còn được phát tiền lương một tháng làm tiền khen thưởng, cũng có rất nhiều nhà máy khác đồn rằng, vì nhà máy sản xuất linh kiện TV bán linh kiện cho em nên em có thể còn kiếm được càng nhiều tiền hơn nhà máy nữa. Diệp Bảo Hoa kia mỗi ngày đều đến cửa hàng sửa chữa tìm em, cho nên lát nữa chị cả em có nói cái gì thì em cứ giả vờ như không nghe đi.”

Diệp Mạn cũng tỏ vẻ đồng ý nhìn anh ta: “Em biết rồi, anh rể.”

Đúng là thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Diệp Đại Ni bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, chị ta vẫn cảm thấy vì tại mình mà liên lụy đến nhà mẹ đẻ nữa chứ!

Diệp Mạn thật muốn chẻ đầu của chị ta ra xem thử trong đó có chứa bã đậu hay không.

Đúng thật vừa mới vào cửa không lâu, Diệp Đại Ni đã tìm cơ hội kéo Diệp Mạn vào phòng, nhìn cô chăm chăm nói: “Em ba này, em sống ở thành phố có tốt không?”

Diệp Mạn nhàn nhạt trả lời: “Cũng tốt, có chuyện gì không chị? Không có việc gì thì tôi đi ra ngoài giúp đỡ mọi người đây.”

“Em quay lại đây.” Diệp Đại Ni kéo cô lại, oán trách nói: “Em là khách thì giúp đỡ cái gì? Chị em chúng ta đã lâu rồi không gặp, chị em chúng ta ngồi nói chuyện một lát nữa đi.”

Diệp Mạn kéo tay chị ta ra: “Có chuyện gì chị cứ nói thẳng, buổi chiều tôi còn phải đi chào hỏi bạn bè.”

“Em có thời gian chào hỏi người khác, không có thời gian về nhà sao?” Diệp Đại Ni vừa lau nước mắt vừa nói: “Đã bao lâu em không về nhà rồi? Đã hơn một năm rồi đó, em thật sự cắt đứt quan hệ với cha mẹ sao, ngay cả ăn tết cũng không về sao?”

Diệp Mạn không kiên nhẫn hỏi: “Cuối cùng chị muốn nói gì?”

Thấy cô muốn đi, Diệp Đại Ni vội vàng khóc lóc kể lể: “Em ba, bây giờ mỗi ngày cha mẹ thật sự đều sống rất khó khăn, từ khi Cốc Tiểu Mẫn vào cửa đòi ăn thịt mỗi ngày, cái gì cũng không chịu làm, ngay cả tiền lương của em trai cũng bị cô ta tịch thu hết, một cắc cũng không chia ra, phí trong nhà đều phải dựa vào cha mẹ. Phụ nữ như cô ta thật xấu xa, ngay cả con cái cũng không thể sinh, còn ở nhà chồng hống hách ngang ngược, ngày hôm qua còn mang hết toàn bộ đồ tết cha mẹ đã chuẩn bị đưa cho nhà mẹ đẻ, một miếng thịt cũng không chừa…”

Diệp Mạn không kiên nhẫn cắt lời chị ta: “Sao, chị thấy chị có thể sinh được bao nhiêu đứa con mà ghê gớm thế? Tôi thật sự thích chị không thể sinh, như vậy thì Tiểu Uy với Viên Viên không cần có người mẹ như chị!”

Nếu không phải thấy hai đứa nhỏ đáng thương Diệp Mạn cũng không muốn quan tâm đến chị ta rồi. Tình trạng gia đình ba người Diệp Quốc Minh bây giờ là do bọn họ tự làm tự chịu, hoàn toàn xứng đáng!

“Em, sao em lại nói như vậy chứ?” Diệp Đại Ni lên án nhìn Diệp Mạn.

Diệp Mạn liếc mắt nhìn chị ta: “Nếu không thì nói thế nào? Chị có từng nghĩ cho hai đứa nhỏ không? Chị đi rồi, anh rể còn trẻ tuổi như vậy chắc chắn sẽ cưới thêm người khác rồi lại sinh con cái, chị xem Tiểu Uy với Viên Viên phải sống làm sao bây giờ? Tôi vẫn nói câu nói kia, nếu chị không muốn thì đừng sinh, sinh rồi thì phải có trách nhiệm. Lần sau chị mà hy sinh bản thân mình vì Diệp Bảo Hoa nữa thì đó là chuyện của chị, tôi tuyệt đối không ngăn cản.”

Ngăn cản một lần đã là tận tình nghĩa lắm rồi. Nếu chị ta còn không chịu tỉnh ngộ, một hai lần đều muốn tìm đường chết Diệp Mạn cũng không quan tâm chị ta nữa.

Vứt lại lời này, Diệp Mạn liền đi ra ngoài.

Ăn cơm xong, cô không ở lại nhà họ Trương nữa mà lập tức về nhà.

Vì để tránh gặp Diệp Bảo Hoa, hai ngày sau đó Diệp Mạn liền ngồi xe đi thành phố.

Sau khi khai trương năm mới, cửa hàng bán sỉ làm ăn ngày càng tốt lên, doanh số liên tục tăng cao, mấy tháng sau vẫn tiếp tục gia tăng đều đều.

Chỉ là sau khi vào tháng năm, tốc độ bắt đầu chậm lại, chỉ cao hơn tháng tư hơn hai mười ngàn.

Ngay từ đầu, Diệp Mạn với Bàng Dũng không để ý, làm ăn cũng có lúc lên lúc xuống, không thể lúc nào cũng phát triển mãi.

Nhưng đợi đến sau khi vào tháng 6, họ có thể cảm nhận được rõ ràng việc làm ăn đang diễn biến theo chiều hướng xấu.

Ngày hai mươi hai tháng sáu vào buổi sáng hôm nay, Bàng Dũng hỏi Diệp Mạn: “Cô có cảm giác khách hàng tháng này ít đi một chút không? Doanh thu tháng này sợ còn thấp hơn tháng trước.”

Diệp Mạn cũng cảm thấy hình như lượng khách hàng đến cửa hàng tháng này cũng ít hơn trước kia một chút: “Kiểm tra qua sổ sách là biết thôi.”

Hai người họ cầm sổ sách từ tháng ba, bốn, năm, sáu từ văn phòng ra, tính tháng sáu trước, trước ngày hai mươi hai, tổng doanh số bán hàng trong tiệm hơn doanh số của Lâm Hành bên kia tổng cộng doanh thu có 1.020 ngàn tệ, nhìn cũng khá nhiều, nhưng tháng này đã hai phần ba tháng rồi, doanh thu tháng năm là 1.750 tệ, tháng này chỉ còn có tám ngày, dựa theo xu thế chắc chắn doanh thu sẽ thấp hơn tháng 5.

Diệp Mạn so sánh thống kê bán hàng của tổng doanh thu tháng tư và tháng năm trước ngày hai mươi hai: “Đều là 1.180 ngàn tệ và 1.240 ngàn tệ, còn cao hơn khoảng hai trăm ngàn tệ với doanh số bán hàng bây giờ của tiệm. Hơn nữa tháng này, Lâm Hành còn lấy hàng hóa hơn đến bảy, tám mươi ngàn vào tháng bốn, tháng năm, nói cách khác, doanh số bán hàng của chúng ta đã khác với hai tháng trước, trượt xuống gần ba trăm ngàn tệ! Thật ra theo lý mà nói, doanh số tháng này phải tăng lên một chút, bởi vì thời tiết nóng từng nhà cũng phải dùng quạt điện, nhiều loại điện gia dụng cùng cần yêu cầu đổi mới các linh kiện nên sẽ càng có nhiều doanh thu hơn.”

Nhưng doanh thu của họ chẳng những không tăng mà còn hạ xuống. Doanh số bán hàng một tháng trượt xuống mười mấy ngàn tệ còn có thể cho qua, nhưng lại mất đi khoảng ba trăm ngàn tệ, biên độ trượt cao đến 20%, nói là tuột dốc cũng không quá đáng.

Bàng Dũng ý thức được chuyện nghiêm trọng, anh ta hỏi: “Thế làm sao đây? Chẳng lẽ lúc trước mọi người đã nhập hàng quá nhiều nên bây giờ không cần nữa?”

Diệp Mạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết, hay là thế này đi, ngày hôm nay hai chúng ta tăng ca, thống kê tình hình xem tháng này tại sao bọn họ không đến đặt hàng, trước hết tìm ra những người này trước, rồi sau đó chúng ta mới có thể xem được cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra.”

Chương kế tiếp