Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 61: Canh hai
Cửa hàng bà chủ nhắc đến thực ra nằm trên cùng một con phố với cửa hàng bán sỉ linh kiện gia dụng Giáp Thiên Hạ, nhưng mà hướng hoàn toàn trái ngược nhau, hai cửa hàng nằm ngay hai bên của ga tàu hỏa, anh ở đầu sông em ở cuối sông (*).

Phía trước cửa hàng vô cùng sôi động, múa long múa lân ầm ĩ, vây quanh đó là những người dân đến hóng.

Lý Hưởng mặc đồ vest đi giày da, trên tay cầm micro hân hoan nói: "Chào buổi sáng các đồng chí, tôi xin thông báo rằng siêu thị điện máy Giáp Thiên Hạ xin được chính thức khai trương, tất cả các thiết bị gia dụng mà các bạn cần đều có mặt tại Giáp Thiên Hạ! Vào ngày đầu tiên khai trương để cảm ơn sự ủng hộ của quý vị, ông chủ chúng tôi thông báo sẽ giảm giá 2% tất cả các thiết bị gia dụng, hoan nghênh quý vị mua hàng tại tiệm của chúng tôi!"

Cùng với cái vẫy tay của hắn ta, vô số người dân tràn vào cửa hàng, cả cái cửa hàng rộng mấy trăm mét vuông người chen đông nghịt, nước chảy không lọt, còn có nhiều người dân nghe tin đã muốn vào xem siêu thị điện máy đầu tiên của tỉnh ra sao.

Lý Hưởng đang hăng hái hăm hở, lập tức sắp xếp nhân viên đến duy trì trật tự trước cửa cửa hàng.

Hắn ta bận đến nỗi xoay mòng mòng, mới vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt hung ác của Bàng Dũng cách đó không xa, lại nhìn về phía Diệp Mạn bên cạnh, Lý Hưởng đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ mà không rõ lý do, hắn ta sờ sờ mũi đặt micro xuống, ngoài cười nhưng trong không cười đi về phía trước chào hỏi: "Hóa ra là ông chủ Bàng và cô chủ Diệp, sao thế, hai người cũng muốn mua đồ điện gia dụng à? Mời hai vị vào tiệm nhé, hôm nay tôi là chủ xị, chúng ta đều là người quen cũ cả ấy mà, tôi sẽ giảm giá cho hai người 5%! ”

“Mày mỉa mai ai đấy hử? Ai thèm cái chiết khấu 5% quý hóa của mày?” Bàng Dũng nắm áo hắn ta: “Sếp của mày đâu?”

Lý Hưởng phủi phủi bộ đồ vest bị kéo nhăn nhúm: “Sếp của chúng tôi có chút chuyện, hiện giờ đang bận, hai người có chuyện muốn tìm sếp thì có thể nhờ tôi thay mặt truyền đạt nè.”

"Bố mày không muốn ở đây với con chó canh cửa của Tiêu Thư Dương. Bố mày muốn gặp Tiêu Thư Dương." Bàng Dũng nổi khùng lên.

Giờ đây tốt xấu gì Lý Hưởng cũng có thể coi là người có máu mặt, bị chĩa vào mũi chửi là chó không còn giữ được mặt mũi gì nữa, nụ cười giả vờ cũng không giữ nổi: "Bàng Dũng, ông chủ Bàng, tôi nể anh cũng là người làm ăn có uy tín. Hôm nay là một ngày tốt để siêu thị điện máy của tụi tôi khai trương. Anh đừng có qua đây gieo xúi quẩy, nếu không tôi sẽ đến đồn cảnh sát để báo đó."

“Cứ báo, chắc bố mày sợ.” Bàng Dũng tức tím người, từng thấy biết bao kẻ vô liêm sỉ nhưng chưa bao giờ thấy một thứ nào vô liêm sỉ như thế này.

Diệp Mạn kéo Bàng Dũng lại, đứng chắn trước mặt anh ta, bình tĩnh nhìn Lý Hưởng: “Anh nói với Tiêu Thư Dương cho tôi, hôm nay Diệp Mạn tôi đã ghi (thù) rồi đấy."

“Ghi (thù) gì? Cô chủ Diệp, tôi không đắc tội cô mà phải không?”

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên từ phía sau, tiếp theo đó là Tiêu Thư Dương bước ra, trên người mặc vest bảnh bao, đầu tóc vuốt keo bóng nhẫy, cười hì hì chào hỏi Diệp Mạn như không có chuyện gì xảy ra.

"Cô chủ Diệp đại giá quang lâm cứ như rồng đến nhà tôm, quý hóa quá, mau vào ngồi một tí rồi cho tôi ý kiến về siêu thị này được không?" Tướng mạo của anh ta rất được, môi hồng răng trắng xuất thân lại tốt, ăn nói lịch sự đúng mực đúng là không có kẽ hở nào cả, hấp dẫn không ít các chị em đến cửa hàng.

Nhưng đối với Diệp Mạn, anh ta có thể qua loa hời hợt và hành động ngạo mạn như vậy bởi vì ngày hôm nay anh ta là người chiến thắng.

Cái gì chứ khí thế thì không thể thua được, Diệp Mạn cười đáp lại: "Không cần đâu, ông chủ Tiêu mưu kế vô song, siêu thị của anh nhất định đã là mười phân vẹn mười rồi."

Diệp Mạn quay người lại, nháy mắt một cái với Bàng Dũng đang cực kỳ tức giận: "Anh Bàng, đi thôi!"

Ở đây làm ầm ĩ chỉ tổ xấu mặt, thể hiện ra cho thiên hạ thấy bọn họ thua thê thảm cỡ nào, làm trò cười cho thiên hạ!

“Chờ một chút!”

Tiêu Thư Dương gọi Diệp Mạn lại, đi tới trước mặt cô chỉ vào siêu thị điện máy Giáp Thiên Hạ phía sau lưng cô nói: “Cô chủ Diệp, có hứng thú hợp tác với tôi không? Sau này toàn quyền phụ trách siêu thị điện máy Giáp Thiên Hạ sẽ giao cho cô hết. Tôi sẽ chia cho cô 20% cổ phần!"

Nghe vậy, Lý Hưởng ghen tị đến đỏ mắt, hắn ta nhìn Tiêu Thư Dương đầy ngạc nhiên. Họ không phải là đối thủ một mất một còn với nhau sao? Ông chủ thực sự rất hào phóng. Hắn ta chỉ nhận được 5% cổ phần danh nghĩa từ siêu thị điện máy Giáp Thiên Hạ thôi đấy, hơn nữa còn là vì làm ở cửa hàng một thời gian dài mới có mức đó, nếu một ngày nào đó hắn ta không còn phù hợp quy cách, bị đuổi cổ thì cũng không còn gì.

Bàng Dũng cũng rất kinh ngạc, lập tức mắng: "Nằm mơ đi, Diệp Mạn sẽ không bao giờ đồng ý đâu. Đừng tưởng rằng mày có vài đồng tiền bẩn là mày có thể lấy tiền đập vào mặt người ta!"

Tiêu Thư Dương liếc anh ta một cái, rất hờ hững rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Mạn: "Cô chủ Diệp, tôi có mạng lưới quan hệ rộng, cô có bản lĩnh. Hai ta hợp tác với nhau cùng phát tài, vẹn toàn đôi bên, cớ sao mà không làm chứ!"

“Đề nghị này thực sự rất hấp dẫn!” Diệp Mạn chậm rãi cười nói.

Tiêu Thư Dương khi nghe điều này ngay lập tức hiểu ý cô, nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc: "Cô chủ Diệp, cô hãy suy nghĩ kĩ lại đi. Tôi tin rằng không ai có thể đưa ra những điều kiện thuận lợi hơn tôi đâu."

Lời này của anh ta quả không sai, thậm chí hôm nay anh ta còn không quên mời mọc cô đầu quân quả thật khiến Diệp Mạn kinh ngạc. Nếu như trước ngày hôm nay, anh ta tìm đến tận cửa để bàn bạc hợp tác với Diệp Mạn thì có lẽ Diệp Mạn đã không từ chối, dù sao anh ta cũng có một mạng lưới quan hệ thực sự rất vững chắc, có thể làm được rất nhiều việc đó, mọi người đều có tài nguyên bổ sung cho nhau cùng kiếm chác cũng không phải ý tồi.

Nhưng phong cách dùng thế lực và tiền tài để vùi dập người khác của anh ta, khi xem trên TV và tiểu thuyết thì rất đã, nhưng khi mình trở thành mục tiêu bị đập tiền vô mặt lại cảm thấy rất khó chịu.

“Cảm ơn lời cất nhắc của ông chủ Tiêu, nhưng mà con người tôi chỉ thích ra điều kiện cho người ta thôi! Nếu ông chủ Tiêu bằng lòng đến hợp tác với tôi, tôi có thể cân nhắc chia cho anh 10% cổ phiếu." Ăn miếng trả miếng mà thôi, không quan tâm hai bản mặt thối của họ, Diệp Mạn xoay người rời đi.

Nghe đến câu cuối cùng, tâm trạng của Bàng Dũng giống như đông ăn lẩu hạ ăn kem, cảm thấy cả người ta nói sảng khoái gì đâu, anh ta bĩu môi nhìn hai người kia: "Nghe thấy chưa? Qua đây thì cô chủ Diệp của chúng tao sẵn sàng cân nhắc chia cho mày 10 phần!"

Mạnh miệng buông một câu sau đó anh ta liền nhanh chóng chạy theo để đuổi kịp Diệp Mạn. Lý Hưởng sững sờ trước sự vô liêm sỉ của hai người họ, mất mấy giây mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ông chủ, coi hai người họ kìa..."

Tiêu Thư Dương bóp cằm, nhìn bóng lưng Diệp Mạn nói: "Thật thú vị, anh có nghĩ vậy không? "

Lý Hưởng: ...

Không, tôi không hề thấy vậy, được chứ? Tôi thực sự không hiểu trong đầu mấy người làm sếp đang nghĩ cái quái gì vậy hả! Đây có thể là lý do khiến hắn ta không thể làm sếp, cả đời chỉ có thể làm công ăn lương sao?

“Tiêu rồi, Diệp Mạn, chúng ta đã lỡ thời gian khởi hành của chuyến tàu rồi.” Sau khi đi được một đoạn, Bàng Dũng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, khắp cả người đều thấy không khỏe.

Bước chân Diệp Mạn dừng lại, sau đó rất nhanh trở lại như bình thường: "Bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi."

Bàng Dũng đi theo cô, hỏi: "Vậy thì tôi sẽ mua một vé mới? Mua vé sáng mai nhé?"

"Không cần đâu.” Diệp Mạn dừng bước lại, nói với Bàng Dũng: "Anh Bàng, kế hoạch ban đầu của chúng ta cứ tạm dừng, để tôi suy nghĩ chút đã."

Bàng Dũng cau mày nhìn cô, giận dữ chất vấn: "Không làm nữa sao? Cứ để họ lợi dụng ý tưởng kiếm tiền của cô, cứ vậy thôi sao?"

Diệp Mạn bình tĩnh giải thích với anh ta: "Anh Bàng, anh ta có lợi thế hơn chúng ta trong việc lấy hàng, một khi chúng ta cạnh tranh thì không thể đánh bại anh ta, chúng ta chỉ là dân thường tiểu hộ mà thôi, cực khổ kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng gì, không cần phải lãng phí cho anh ta, không đáng là bao."

Điều này đúng là rất thực tế, Tiêu Thư Dương có thể sử dụng mối quan hệ cá nhân của mình để có được hàng hóa rẻ hơn và những hàng hóa anh ta lấy là hàng hiệu lâu đời có độ phổ biến nhất định trong tỉnh. Các sản phẩm của Phủ Tây phải mất một thời gian dài mới có thể thâm nhập vào thị trường địa phương, trong thời gian ngắn nó sẽ không thể cạnh tranh với Tiêu Thư Dương.

Còn nếu như chiến tranh kéo dài thì càng khỏi phải nhắc đến, hàng hóa của Tiêu Thư Dương sau vài tháng thậm chí nửa năm hay một năm mới thanh toán cũng được nữa là, bọn họ làm được sao?

Rõ ràng là không thể. Cả tiền bạc và mạng lưới quan hệ, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Thư Dương.

Không phải là Bàng Dũng không biết chuyện này, chỉ là anh ta không cam tâm bị Tiêu Thư Dương phá hỏng mối làm ăn như thế những hai lần: “Chẳng lẽ cứ để như vậy thôi sao?”

Diệp Mạn kiên định nói: “Đương nhiên là không thể. Không ai tốt ngàn ngày, không hoa tốt trăm ngày (*). Anh Bàng cứ thả lỏng tâm trạng đi, anh ta không thể cứ đắc ý hoài đâu."

Bàng Dũng nghe xong những lời này cũng không cảm thấy được an ủi là bao, ủ rũ chán nản nói: “Vậy chúng ta về đi.”

Diệp Mạn không nói gì thêm, loại chuyện như vậy có khuyên thêm cũng vô ích, chỉ có thể để anh ta tự thông suốt mà thôi.

Về đến nhà, Diệp Mạn đã suy nghĩ tính toán rất lâu, con đường mở một siêu thị điện máy ở thành phố Phụng Hà chắc chắn trước mắt sẽ không thành, Tiêu Thư Dương có lực lượng hùng hậu, anh ta muốn chơi kiểu gì thì cứ chơi kiểu đó, nhưng cô thì không cần phải chỉ vì tranh chút việc vặt này mà lấy số tiền cực khổ kiếm được ra gây ra chút rắc rối cho anh ta.

(*) Đời lên voi xuống chó, không ai thuận buồm xuôi gió mãi, hoa nở thì phải tàn.

Kế hoạch ban đầu không thành, vậy phải làm thế nào đây?

Diệp Mạn nhất thời không nghĩ ra được gì, bây giờ mà muốn kiếm tiền đặc biệt là vốn nhỏ, kinh doanh cái gì đấy thật sự rất dễ dàng, giống như ở đời sau mà thôi, thập niên 80, 90 thật sự khắp nơi đều là vàng, tùy tiện mở một tiệm quần áo, quán cơm nhỏ... chỉ cần làm ăn tàm tạm là có thể kiếm tiền.

Nhưng mục tiêu của cô rõ ràng không dừng lại ở đó.

Sau khi suy nghĩ một lúc cũng nghĩ không ra và không muốn lại tiếp tục nghe thấy tên của Tiêu Thư Dương, Diệp Mạn dứt khoát quay trở lại huyện Trường Vĩnh, quyết định sau khi đón năm mới sẽ nghĩ kỹ và đưa ra quyết định lần nữa.

Lần này trở về huyện, Diệp Mạn cảm nhận được rõ ràng không chỉ có gió bắc lạnh thấu xương đã về mà cả mùa đông lạnh lẽo của Hồng Tinh cũng đã về.

Lời nói của Triệu Vĩnh An đã trở thành sự thật, tiền lương tháng mười một của Hồng Tinh vẫn còn chưa được trả, kéo lê đến giữa tháng mười hai vẫn chưa có tin tức gì, công nhân đã phàn nàn rất nhiều.

Và cô cũng được biết, năm nay huyện đặt mục tiêu doanh thu lợi nhuận cho Hồng Tinh là 300.000 tệ, có lẽ là vì số tiền cô kiếm được năm trước. Nhưng chưa nói đến việc tạo ra lợi nhuận, chỉ cần phát lương đúng hạn không bị lỗ thì đã tạ trời tạ đất rồi.

Một mặt, không hoàn thành chỉ tiêu nhiệm vụ, mặt khác còn có những công nhân đang chờ được trả lương để sống qua ngày, lãnh đạo của nhà máy đang phải chịu áp lực rất lớn.

Hơn nữa do năm nay lạm phát nên vật giá tăng chóng mặt, các mặt hàng nhu yếu phẩm như rau, thịt, trứng, ngũ cốc đều đắt hơn những năm trước, một số gia đình khó khăn bị nợ lương thì đều sắp cạp đất mà ăn hết cả rồi.

Trong trường hợp này, những bộ não linh hoạt đã bắt đầu tìm mọi lối thoát xung quanh.

Thấy chưa, một ngày sau khi Diệp Mạn trở lại, Châu Khang Bình ngập ngừng ấp úng tìm đến Diệp Mạn, hỏi: “Chị Diệp Mạn, cửa hàng của chúng ta vẫn đang tuyển người sao?”

“Cậu hỏi giúp ai?” Diệp Mạn không nói có tuyển hay không.

Châu Khang Bình cười khổ, nói có phần mất tự nhiên: "Là anh cả của em, sắp tới ngày hai mươi rồi mà nhà máy còn chưa có ý định trả lương, anh của em lo là nhà máy... Vậy nên nhờ em hỏi cửa hàng xem, nếu có còn tuyển người anh ấy sẽ xin nghỉ phép không lương.”

Nếu Diệp Mạn nhớ không lầm, anh trai của Châu Khang Bình là công nhân trên dây chuyền sản xuất và không biết gì về sửa chửa cả, đương nhiên anh ấy có thể học được.

Nhưng hiện tại doanh thu của cửa hàng chỉ có bấy nhiêu, mà nhân công cũng ổn, nếu tuyển thêm người thì thực sự sẽ tăng thêm gánh nặng cho cửa hàng, hơn nữa nếu Hồng Tinh phá sản thì chắc chắn sẽ có thêm vài cửa hàng sửa chữa trong huyện. Cạnh tranh gia tăng có nghĩa là lợi nhuận sẽ thấp hơn.

Điều càng quan trọng hơn là người trong cửa hàng này ai mà không có quan hệ sâu sắc với nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh? Ai lại không có người thân, bạn bè làm việc trong nhà máy? Nếu châm chước “mở cửa sau” cho Châu Khang Bình, ngày sau người khác cũng sẽ tìm tới cửa như vậy thì phải làm sao bây giờ? Ai trong số những người tìm đến mà không gặp khó khăn? Ai mà không có nỗi khổ riêng? Bọn họ nên châm chước cho ai đây? Giám đốc Lưu và vết xe đổ của bọn họ đang bày ngay trước mắt chứ đâu!

Cho nên, dù khó từ chối những Diệp Mạn vẫn lắc đầu nói: "Khang Bình, cậu có thể thấy đấy, mấy tháng nay việc kinh doanh trong cửa hàng không phát triển nhiều nên e rằng chúng ta hiện tại khó có thể tuyển người."

Mặt của Châu Khang Bình đỏ lên trong phút chốc, nhanh chóng nói: "Em hiểu rồi chị Diệp Mạn, là em đường đột rồi."

Diệp Mạn cười nhẹ nói: "Không đâu, cậu có chuyện thì cứ hỏi chị là rất tốt, nhưng tình hình của cửa hàng bây giờ là vậy đó, cũng mong cậu hiểu cho.”

Châu Khang Bình vội vàng gật đầu, nói cậu ta còn phải quay lại làm việc, nói xong liền chạy đi nhanh như một ngọn gió.

Dù đây chỉ là một tình tiết nhỏ nhưng nó đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Diệp Mạn.

Cùng với các vấn đề trong nhà máy Hồng Tinh ngày càng gia tăng, cửa hàng sửa chữa nho nhỏ của họ lại nằm rất gần Hồng Tinh cũng sẽ không may mắn thoát khỏi. Sau khi ăn Tết cô sẽ không làm nữa, nhưng cũng phải cân nhắc suy nghĩ cho Triệu Vĩnh An nữa chứ, ông là một người tốt bụng, chính ông mới là người cần phải đề phòng nhất, nếu không một khi ông mủi lòng mà “phá lệ” thì đã quá muộn.

Để tránh xảy ra tình trạng tuyển nhân viên bừa bãi như vậy, vào buổi trưa khi ít người, Diệp Mạn dứt khoát gọi mọi người để tổ chức một cuộc họp nhỏ.

“Gần đây có đồng nghiệp cũ nào của Hồng Tinh hỏi chú về tình hình cửa hàng của chúng ta không?” Cô hỏi thẳng vào vấn đề.

Triệu Vĩnh An lập tức nói: "Diệp Mạn, chú vừa định nói chuyện này với cháu đấy. Hai ngày trước cháu đi vắng có một vài đồng nghiệp cũ hỏi bên cửa hàng chúng ta còn tuyển người không?"

Chung Tiểu Cầm im lặng rồi sau đó lên tiếng: "Cũng có mấy cô gái từ Gia thuộc Viện đến gặp dì em để nghe ngóng về tình hình cửa hàng của chúng ta xem xem có bận không, công việc thế nào, lương bao nhiêu, xem chúng ta vẫn đang tuyển dụng không?"

Hai người họ vừa mở miệng, những người khác cũng bắt đầu bàn tán.

Trong số đó, Chung Tiểu Cầm là người biết rõ nhất: "Mấy ngày nay mọi người thường tìm đến chú em để hỏi về chuyện phát tiền lương, chú em chỉ quản lý sản xuất chứ có quản tiền lương đâu, lương của ông ấy chưa được phát ra, dì ở nhà còn phàn nàn đến mấy lần."

Nhắc đến chuyện này, cô ấy rất bất an, do dự một lúc rồi hỏi: "Chị Diệp Mạn, chị nói xem Hồng Tinh có thể kiên trì tiếp được không?"

“Không nói trước được.” Diệp Mạn thấy không khả quan, nhưng trong trường hợp này cũng không tiện nói những lời gây tiêu cực, nếu không bị truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Tính tình Triệu Vĩnh An khá thẳng thắn, lắc đầu nói: “Chú thấy không khả quan mấy.”

Thấy đề tài này càng ngày càng quanh co, Diệp Mạn nhanh chóng chặn họng họ: “Nếu như Hồng Tinh thật sự phá sản, mất việc rồi công nhân không có việc làm, chỉ sợ lúc ấy mọi người sẽ đổ xô nhau xách đồ nghề ra đường sửa giày, sửa xe đạp, sửa TV, có thể sẽ mở thêm mấy cửa hàng sửa chữa đồ điện gia dụng trong huyện. Nếu vậy công việc kinh doanh này về sau sẽ ngày càng khó làm, hiện tại chỉ mấy người chúng ta là đủ rồi, sau này có ai hỏi thăm mọi người nữa thì mọi người cứ từ chối hết đi nhé. Nếu không cứ tuyển thêm người tới y như Hồng Tinh thì không kinh doanh được gì cả, cửa hàng lấy gì để nuôi sống mọi người đây?"

Nghĩ đến Hồng Tinh do gánh nặng nhân viên tăng thêm mù mịt mà ra, thậm chí còn kéo lê hết nhân viên cũ, tất cả mọi người đều giật mình tỉnh ngộ, vội vàng gật đầu: "Chị Diệp Mạn nói đúng, em sẽ nghe theo chị.”

Tuy rằng từ chối sẽ làm mất lòng người khác, nhưng còn hơn tự đá chén cơm của mình, sau này chỉ có nước cạp đất mà ăn.

Tình trạng hỗn loạn chưa kịp bùng lên trong cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ đã bị Diệp Mạn dập tắt. Mà tình trạng của Hồng Tinh cũng càng ngày càng gay gắt hơn, đến đầu tháng một mà vẫn chưa trả lương, tức là nợ lương của toàn bộ công nhân đã đủ hai tháng. Công nhân còn phải trang trải cuộc sống chứ, họ bèn đến nhà máy biểu tình, nhưng không có tiền trong tài khoản thì lãnh đạo nhà máy không còn cách nào khác.

Hơn nữa năm mới đang đến gần, các cuộc họp tổng kết và các cuộc họp cuối năm khác nhau trong huyện cũng tăng lên. Ban đầu huyện đặt nhiều hy vọng vào Hồng Tinh - công ty đã lấy lại được lợi nhuận và còn thu hút được khoảng năm trăm công nhân, đồng thời có thể tạo ra lợi nhuận và thuế cho huyện.

Nhưng giờ đây, tất cả những điều này đã tan vỡ với việc Hồng Tinh nợ lương ngày càng lan rộng. Giám đốc Lưu thường bị gọi đến các cuộc họp và bị chỉ trích. Các công nhân trong nhà máy cũng liên tục trình báo với huyện. Vào giữa tháng một, huyện đã cử một đoàn thanh tra đến Hồng Tinh để điều tra tình hình.

Nghe tin này, nhiều người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Diệp Mạn vẫn thấy không khả quan, Hồng Tinh đã là một mớ hỗn độn, tài chính của huyện cũng không có nhiều tiền làm sao có thể giúp được? Mà hiện nay nhiều nhà máy sản xuất nhỏ trên địa bàn huyện không mang lại nhiều lợi nhuận, hầu hết đều đang gặp phải vấn đề này khó khăn nọ, nếu giúp Hồng Tinh rồi các đơn vị khác thì sao? Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng mấy chục nghìn tệ hay mấy trăm nghìn tệ.

Quả nhiên, sau khi đội điều tra đến Hồng Tinh thăm dò tình hình, tình hình nhà máy vẫn không cải thiện ngược lại còn ngừng cả sản xuất, công nhân thì nhàn rỗi ở nhà, cực kì bất an, ai nấy cũng chạy đông chạy tây nghe ngóng tin tức, thậm chí còn tìm đến chỗ Diệp Mạn.

Tuy nhiên, người tìm đến lại là thị trưởng Mao – chủ quản kinh tế của huyện, điều này khiến Diệp Mạn hơi kinh ngạc.

Nhìn thấy thị trưởng Mao, Diệp Mạn vội vàng đứng lên chào hỏi: “Thị trưởng Mao, thư ký La, mọi người đến à, mời vào.”

Triệu Vĩnh An cũng đã nhìn thấy thị trưởng Mao, vội vàng xoa xoa hai tay, ngượng ngùng nói: “Thị trưởng Mao, thư ký La, cửa hàng hơi lộn xộn, mọi người cứ tùy ý ngồi nhé! "

Thị trưởng Mao xua tay nói: "Không cần đâu, tôi không quấy rầy công việc của mọi người đâu, đồng chí Tiểu Diệp, cô có thể đi dạo với tôi một chút không?” Diệp Mạn làm sao có thể từ chối lời mời của Thị trưởng Mao.

Cô mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được chứ, Thị trưởng Mao, mời.” Hai người đi dọc theo con đường ra ngoại ô, thư ký La cách họ ba bước, lẳng lặng đi theo phía sau. Lúc đầu, thị trưởng Mao hỏi một cách hoà nhã dễ gần về công việc kinh doanh của cô, Diệp Mạn cũng thành thật mà trả lời.

Thị trưởng Mao chắp tay sau lưng nói: "Chẳng trách bộ trưởng Dương tán thưởng cô đến vậy mà cô cũng không muốn ở lại Liên đoàn phụ nữ Huyện, hóa ra là một người có chí hướng, tiểu đồng chí quả là không tồi."

“Nào có nào có, thị trưởng Mao khen quá lời rồi, chỉ là lăn lộn mưu sinh hòng tìm miếng cơm manh áo mà thôi." Diệp Mạn khiêm tốn nói.

Thị trưởng Mao nhẹ lắc đầu, nói: "Một cô gái nhỏ trong hai, ba năm đã kiếm được mấy triệu từ công việc kinh doanh, nếu đây chỉ là tìm miếng cơm manh áo thì những ông già lạc hậu chúng tôi đây đã sống vô ích mấy chục năm rồi."

Diệp Mạn nhìn thị trưởng Mao đầy kinh ngạc, sao ông ta biết cô kiếm được bao nhiêu tiền?

Thấy cô ngạc nhiên, thị trưởng Mao chỉ tay về phía thư ký La ở sau lưng và giải thích: "Kế toán La ở cửa hàng của cô chính là cô họ của thư ký La. Bây giờ Hồng Tinh đang gặp khó khăn, cô ấy đã tìm thư ký La cực lực đề nghị cô tiếp quản Hồng Tinh. Trong huyện đã trưng cầu ý kiến các quan chức của Hồng Tinh cũng như giám đốc Lưu và trưởng ban Mộc, họ đều không có ý kiến, vì vậy hôm nay tôi đến đây để trưng cầu ý kiến của cô."

Nói đến đây, thị trưởng Mao nhìn lên bầu trời xám xịt và làn mây xanh lượn lờ, bốc lên từ ngôi nhà tranh phía xa, nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng: “Đồng chí Diệp Mạn, tôi biết lúc này Hồng Tinh đang là một mớ hỗn độn và để cô tiếp quản là làm khó cho cô. Nhưng trong huyện cũng khó khăn và thực sự không có cách nào khác, chúng tôi làm cán bộ, không thể nào trơ mắt nhìn hơn một nghìn người mất việc, mấy trăm hộ gia đình lâm vào cảnh khốn đốn. Nếu như nông dân mà mất việc làm thì vẫn có thể về quê làm ruộng, không đến nỗi chết đói, nhưng một khi công nhân bị nghỉ việc thì đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có thu nhập, cực kì khó khăn, đây là vấn đề ảnh hưởng kế sinh nhai của hàng ngàn người. Vì vậy Tiểu Diệp, hôm nay, tôi xin ầm ĩ một phen đến đây để tha thiết mời cô gánh trọng trách tiếp quản Hồng Tinh."

Lời lẽ này quả thật lay động lòng người, Diệp Mạn cũng không phải không xúc động, cô sinh ra tại mảnh đất này, dù có bao nhiêu bất hạnh xảy ra mảnh đất này đã quên mình thai nghén, nuôi nấng cô lớn lên, ai lại không yêu quê hương mình đâu chứ?

Cô cũng mong quê hương ngày càng thịnh vượng, hòa bình, mọi người an cư lạc nghiệp. Nếu cô thực sự chỉ mới hai mươi ba tuổi, cô có thể nhất thời máu xông lên não mà đồng ý.

Nhưng suy cho cùng, cô không phải.

Trong mớ hỗn độn này của Hồng Tinh có quá nhiều vấn đề, không dễ tiếp quản chút nào, cô không muốn tự chuốc lấy phiền phức.

Diệp Mạn cúi đầu nhìn những chiếc lá khô trên mặt đất, uyển chuyển từ chối: "Thị trưởng Mao thật sự quá coi trọng tôi rồi, tôi nào có học hành gì nhiều, lại còn trẻ tuổi không có đủ kinh nghiệm, làm sao có thể đảm nhận một nhiệm vụ quan trọng như vậy? Xin hãy giao một trọng trách như vậy cho một đồng chí khác có năng lực hơn đi.”

Diệp Mạn sẽ từ chối, thị trưởng Mao đã dự liệu được từ lâu, ông ta nghĩ ra một kế hoạch thứ hai và hỏi: "Tiểu Diệp, vậy nếu cô ký hợp đồng với Nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh thì sao?"

Chương kế tiếp