Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 64: Canh một
Kỹ thuật viên đó tên là Tạ Chí Cương, năm nay ba mươi tuổi, là sinh viên đại học khóa đầu tiên sau khi phục hồi kỳ thi tuyển sinh đại học trở lại.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy được bổ nhiệm làm kỹ thuật viên cho Nhà máy TV Phụng Hà. Bởi vì thành tích xuất sắc và năng lực học hỏi tốt, sau đó anh được cử sang Nhật Bản, học xong, sau khi trở về Trung Quốc anh tiếp tục được chuyển sang bộ phận thiết kế của Nhà máy TV Phụng Hà.

Bàng Dũng ngồi một bên, khó xử nói: “Diệp Mạn, không nói tới xích mích của chúng ta với Tiêu Thư Dương, Tạ Chí Cương này là cán bộ mà nhà máy truyền hình thành phố Phụng Hà tập trung bồi dưỡng đấy, không thể dễ dàng cho cô mượn được đâu.”

Diệp Mạn chẳng hề ngẩng đầu, tập trung xem kỹ thông tin của người nọ trong tay: “Tôi biết rồi, anh Bàng.”

Nhìn thấy bộ dạng của cô biết ngay chính là dáng vẻ nghe không lọt tai lời thuyết phục của anh ta.

Sau ba năm làm việc cùng nhau, Bàng Dũng cũng biết cô là kẻ cố chấp như thế nào, một khi đã quyết định cô sẽ không dễ dàng từ bỏ. Với tư cách là một người bạn, anh ta ngoài việc giúp đỡ cô nhiều nhất có thể thì cũng không có cách nào khác.

Bàng Dũng chỉ có thể nói: “Lúc trước, tôi đã nhờ người đến gặp một cán bộ nhỏ trong bộ phận sản xuất của nhà máy TV thành phố Phụng Hà. Để tôi thu xếp một chút mời anh ta ăn một bữa, tặng cho anh ta chút đồ, năn nỉ anh ta giúp chúng ta nói với đơn vị mấy câu nhé? Tốt hơn hết nên có người trung gian giúp giật dây bắc cầu, cô nghĩ sao?”

Diệp Mạn đã đọc xong thông tin, ngẩng đầu cười nói: “Anh Bàng, không cần đi đến nhà máy, tôi sẽ có cách làm của riêng mình. Chúng ta thành lập một nhà máy sản xuất TV, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ cạnh tranh với Nhà máy TV thành phố Phụng Hà, vì vậy không có lý do gì để họ phải giúp đỡ đối thủ cạnh tranh của họ cả, chưa kể đến việc đó là Tiêu Thư Dương cũng là trung gian.”

Nếu tất cả đều là doanh nghiệp nhà nước thì sẽ hợp lý khi nói rằng họ nên giúp đỡ các đơn vị anh em, nhưng cửa hàng sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ của bọn họ không phải doanh nghiệp nhà nước. Đây là một đội bóng sơ sài còn chưa thành lập nền tảng, làm sao các nhà máy lớn ở các thành phố khác có thể thích họ được? Gửi một kỹ thuật viên đến để giúp đỡ ư? Chỉ có thể nói rằng Bàng Dũng có mơ thì cũng mơ quá đẹp rồi.

“Vậy thì cô định làm gì?"

Bàng Dũng nheo mắt, nghĩ đến điều gì đó anh ta ngạc nhiên nhìn Diệp Mạn: "Cô không định ra tay với Tạ Chí Cương đấy chứ? Điều này sẽ không hiệu quả đâu, cô cũng thấy đó, nhiều người thân trong gia đình anh ta đang làm việc trong Nhà máy sản xuất TV, tiền đồ của anh ta lại tươi sáng như vậy sao có khả năng đến huyện Trường Vĩnh với cô chứ... Tất nhiên, tôi không nói rằng cô không giỏi, nhưng nếu có thể ở lại thành phố ai lại muốn đi đến mấy địa phương nhỏ chứ!”

Nhất là từ nhà máy quốc doanh lớn chuyển đến xí nghiệp tư nhân nhỏ, đây chẳng phải là điều viển vông sao? Hiện tại ở lại đây vẫn là cần câu cơm vững chãi lại còn được coi trọng, về với đơn vị tư nhân là biện pháp bất đắc dĩ mới phải chọn.

Diệp Mạn đồng ý với điều này: “Anh Bàng, anh nói đúng, nhưng ra tay với một người sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc tìm lãnh đạo nhà máy và phải trải qua nhiều tầng mối quan hệ để được chấp thuận. Anh Bàng, cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều. Chuyện tiếp theo tôi sẽ tự xử lý.”

Bàng Dũng muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Diệp Mạn cứ khăng khăng, nghĩ đến cô đã đầu tư nhiều tiền như vậy, những lời thuyết phục sắp nói ra cũng lại nuốt ngược vào: “Được rồi, cô cần gì ở tôi thì cứ nói, Anh Bàng tuyệt đối không chối từ.”

Diệp Mạn cười nói: “Được rồi, cảm ơn Anh Bàng, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”

Sau khi Bàng Dũng rời đi, cô đã nghiên cứu kỹ thông tin của Tạ Chí Cương. Như Bàng Dũng đã nói, gia đình anh ấy có mối quan hệ sâu sắc với nhà máy TV Phụng Hà. Cha anh ấy là nhân viên của nhà máy sản xuất TV, anh ấy từ nhỏ cũng là lớn lên ở nhà máy sản xuất TV. Họ hàng, bạn chơi từ bé, bạn cùng lớp, vòng xã giao của anh ấy đều thuộc về nhà máy TV… Rất khó để cuỗm được anh ấy từ tay nhà máy TV Phụng Hà.

Ánh mắt Diệp Mạn cuối cùng rơi xuống cột tiền lương, không tính tiền trợ cấp, lương tháng của anh ta là hai trăm mười bốn tệ. Vào năm 1989, khi thu nhập bình quân đầu người chỉ khoảng một trăm tệ, lương của anh không hề thấp, anh ấy sống một cuộc sống tương đối khá giả.

Tuy nhiên, Diệp Mạn cho rằng mức lương này vẫn còn thấp. Nhưng chẳng qua điều này đã tạo cho cô một cơ hội, Tạ Chí Cương không hề thiếu sự công nhận của mọi người và cả tiền đồ, thứ duy nhất còn thiếu có lẽ là tiền, suy cho cùng thì ai mà lại chê tiền nhiều đâu chứ.

Sau khi nghĩ ra biện pháp đối phó, Diệp Mạn quyết định đi rình Tạ Chí Cương. Nhưng vì không có ảnh chụp và cũng không quen biết nên cô quyết định đến thẳng nhà anh ấy.

Tới giờ tan sở, Diệp Mạn đến Gia thuộc Viện của nhà máy truyền hình thành phố Phụng Hà, tìm thấy tòa nhà của nhà họ Tạ, vừa đi lên lầu đã nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc loảng xoảng từ trước nhà, các gia đình khác trong hành lang thò đầu ra ngoài, nhìn xung quanh, một số người còn nhỏ giọng thì thầm gì đó.

Diệp Mạn đi qua, nghiêng đầu nhìn, úi chà, đây không phải là nhà của Tạ Chí Cương sao?

Xoảng!

Một chiếc đĩa vỡ bị đập, văng ra khiến Diệp Mạn giật mình, những người hàng xóm khác cũng kinh hãi, một bà già mập mạp vỗ ngực nói: “Tạo nghiệp quá, lão Tạ này lại tạo nghiệp rồi!"

Diệp Mạn nghe thấy mọi người tám chuyện liền tò mò hỏi: “Dì à, họ sao vậy, sao lại tự phá đồ của nhà mình vậy?”

Dì ta kinh ngạc nhìn Diệp Mạn: “Này cô gái, cô không phải người ở đây phải không? Trông cô lạ mặt lắm. Ông Tạ ấy à, ông ta muốn cưới một người vợ nhưng con trai và con dâu ông ta không đồng ý, vì vậy ông ta thường xuyên uống rượu và đập phá đồ đạc trong nhà.”

“Tôi có chút chuyện muốn tìm đồng chí Tạ Chí Cương.” Diệp Mạn nhẹ nhàng trả lời, mang theo vẻ mặt lo lắng: “Hôm nay có vẻ không hợp lắm.”

Dì ta nhìn cô một cách đáng thương: “Cô gái, không phải chuyện quan trọng lắm thì cô nên đến vào ngày khác, nếu không lỡ như đi vào lại giẫm trúng vào mảnh vỡ của đĩa thì sao. Ông Tạ này đã uống rượu vào thì lục thân không nhận, cô không thấy bà con xóm giềng chúng tôi đây còn không dám đi vào khuyên sao?”

Diệp Mạn nghĩ lại còn rùng mình, gật đầu: “Đúng là vậy.”

Bởi vì Cốc Kiến Thành, cho nên cô cực kỳ chán ghét những kẻ say xỉn và điên cuồng như vậy. Mà hiện tại tình huống này cũng không thích hợp để bàn việc.

Diệp Mạn quyết định đợi xem một hồi rồi mới rời đi. Trước khi cô rời đi thì đột nhiên, một giọng nữ khóc lóc vang lên trong phòng: “Tôi hết chịu nổi cái cuộc sống này rồi!”

Ngay sau đó, một người phụ nữ khuôn mặt đẫm nước mắt chạy ra, tay ôm một cậu bé đang sợ hãi, không để ý đến sự quan tâm của hàng xóm, chạy bịch bịch bịch xuống cầu thang.

Diệp Mạn nhìn hình bóng vội vàng ấy, lập tức hỏi bà dì bên cạnh xác nhận: “Đây là vợ của đồng chí Tạ Chí Cương đúng không ạ?”

Dì ta gật đầu, còn vô tình tiết lộ cho Diệp Mạn một tin tức: “Haiz, Tiểu Phân lại tức giận đến mức phải quay về nhà mẹ đẻ nữa rồi.”

Quả nhiên là vợ của Tạ Chí Cương. Diệp Mạn co giò bỏ chạy, lao ra khỏi ngôi nhà của gia đình trong một hơi, cuối cùng đã tìm thấy Tiểu Phân.

Chị ấy ôm đứa trẻ đi trên con đường hoang vắng, vừa đi vừa khóc thầm. Đứa trẻ có thể đã quen với những điều đó, hoặc nó còn quá nhỏ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nằm trong vòng tay của chị ấy mà không khóc náo.

Diệp Mạn nhanh chóng đuổi theo, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay sạch, gấp lại rồi đưa cho chị ấy: “Đừng khóc, lau nước mắt đi thôi.”

Tiểu Phân phòng bị, nhìn cô đầy cảnh giác rồi lùi lại một bước: “Cô, cô là ai?”

Diệp Mạn không bước tới mà đứng đó, cười nói: “Xin chào, chị là vợ của đồng chí Tạ Chí Cương đúng không? Tôi tên Diệp Mạn. Tôi muốn đến nhờ đồng chí Tạ Chí Cương làm giúp tôi một việc.”

Nghe cô nhắc đến chồng, cảm xúc của Tiểu Phân lại trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Đi tìm anh ấy đi.”

Điều này rõ ràng là vẫn còn tức giận.

Đó cũng là chuyện bình thường, không có cô con dâu nào có thể chịu đựng được một ông bố chồng phá phách như vậy.

Diệp Mạn uyển chuyển nói: “Hiện tại không thích hợp cho lắm nhỉ. Tôi nghe nói tên chị là Tiểu Phân, tôi cũng có thể gọi chị là Tiểu Phân được không? Chúng ta tìm một nơi tán gẫu có được không?"

Trong lúc nói chuyện, Diệp Mạn nhìn thấy trước mặt có một tiệm tạp hoá nhỏ, cô bảo Tiểu Phân đợi một lát. Cô chạy qua đó mua một bọc đồ, không lâu sau liền quay lại với Tiểu Phân, lấy ra một chai nước ngọt đưa cho Tiểu Phân: “Khát rồi chứ, uống chút nước để làm nhuận cổ họng đi.”

Vừa nói, cô vừa lấy trong túi ra một chai khác, mở ra, ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm.

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của đối phương, chưa kể sau khi khóc lâu như vậy, Tiểu Phân quả thực đã khát, chị tiếp nhận lòng tốt của Diệp Mạn. Chị ấy mở nắp chai, trước hết cho đứa trẻ uống hai ngụm, sau đó uống cạn phần còn lại của chai nước.

Sau khi bị gián đoạn như vậy, tâm trạng của Tiểu Phân đã ổn định rất nhiều, cũng không tỏ ra kháng cự với Diệp Mạn như vậy nữa.

Chị ấy hỏi: “Cô muốn nhờ Tạ Chí Cương giúp cái gì?”

Diệp Mạn lấy ra kẹo sữa Đại Bạch Thố vừa mua, đưa cho đứa trẻ rồi cười nói: “Tôi đến từ huyện Trường Vĩnh. Cách đây vài năm, huyện của chúng tôi đã mua một dây chuyền sản xuất TV màu, nhưng vì không có ai biết sử dụng nên nó cứ bị bỏ không. Đồ đạc tiêu tốn nhiều tiền để mua mà lại cứ để không như vậy thật đáng tiếc, vì vậy chúng tôi muốn mời đồng chí Tạ đến xem xét giúp đỡ. Nếu đồng chí Tạ muốn đổi công việc, đến đơn vị của chúng tôi, chúng tôi có thể trả cho anh ấy mức lương cao gấp đôi đơn vị cũ, lương tháng là năm trăm tệ!”

(*) Kẹo sữa Đại Bạch Thố hay kẹo sữa Thỏ Trắng là loại kẹo “quốc dân” của TQ sản xuất từ năm 1959.

“Cao vậy sao!” Tiểu Phân kinh ngạc nhìn Diệp Mạn, cô gái này trông còn trẻ hơn mình mà mở miệng liền hứa hẹn mức lương năm trăm tệ, trong lòng hoài nghi hỏi: “Cô làm đến chức… chủ chưa?"

Diệp Mạn nói thật: “Tôi là giám đốc xí nghiệp, đương nhiên tôi là chủ, chị có thể yên tâm về điều này.”

Bây giờ Tiểu Phân càng không tin nữa, cũng may là Diệp Mạn đã chuẩn bị trước, cô lấy trong túi ra những thủ tục đã làm lúc trước: “Chị xem đi, đây là thủ tục đã được huyện phê duyệt.”

Sau khi Tiểu Phân tiếp nhận, đọc xong, ánh mắt có chút vi diệu: “Cô... nhà máy của cô mới thành lập mà!"

Diệp Mạn hiểu ý chị ấy. Hiện tại, mọi người vẫn nhìn doanh nghiệp tư nhân và cá nhân tự kinh doanh với những ánh mắt khác nhau.

Những người trong các doanh nghiệp nhà nước lớn thực ra coi thường các doanh nghiệp tư nhân nhỏ và các cá nhân tự kinh doanh, nhưng đồng thời họ lại ghen tị với những người kẻ mạo hiểm tự kinh doanh nhưng lại kiếm được khoản lớn, đây là tâm lý rất mâu thuẫn cũng là hiện tượng bình thường trong thời kỳ xã hội có nhiều biến động.

“Đúng vậy, Tiểu Phân, nhà máy của chúng tôi cũng sắp xếp công việc cho người nhà của nhân viên. Nếu đồng chí Tạ bằng lòng đến, nhà máy của chúng tôi cũng có thể cung cấp việc làm cho chị.”

Diệp Mạn vì có thể chiêu mộ được nhân tài mà đành làm liều.

Nhưng Tiểu Phân vẫn không hài lòng: “Tôi thì thôi vậy.”

Chị ấy có việc làm, còn là một xí nghiệp quốc doanh lớn nữa cơ, cứ an ổn sống ở thành phố có phải tốt hơn không, đi về quê làm cái gì đâu chứ?

Diệp Mạn không nản lòng, nói tiếp: “Chị cứ nghĩ đi, tuy rằng chúng tôi ở dưới quê có thanh bần hơn một chút, nhưng yên tĩnh, những chuyện phiền lòng cũng ít cũng không lo lắng con cái bị sợ hãi."

Lời này rõ ràng là có ám chỉ, ngầm ám chỉ chỉ cần Tiểu Phân chuyển đến huyện Trường Vĩnh là có thể thoát khỏi người cha chồng cực phẩm kia rồi.

Khỏi phải nói, Tiểu Phân thực sự có chút bị đả động.

Ngôi nhà họ đang ở hiện nay là được nhà máy chia cho cách đây vài năm, là một ngôi nhà khá rộng rãi, có ba phòng ngủ và một phòng khách, ban đầu cả gia đình sống rất hòa thuận.

Nhưng kể từ năm trước mẹ chồng qua đời, vấn đề bắt đầu nảy sinh. Cha chồng đã thích một quả phụ ngoài ba mươi, nhất quyết đòi cưới người phụ nữ đó về nhà. Nhưng danh tiếng của người phụ nữ đó không được tốt cho lắm, lại còn mang theo hai đứa con một trai, một gái. Vốn dĩ căn nhà này chỉ vừa đủ lớn để ở, ba người xa lạ đồng loạt dọn đến, làm sao sống được?

Mà một người mẹ kế lớn hơn hai người họ không được mấy tuổi và hai đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn như vậy, làm sao hòa hợp được?

Đôi vợ chồng trẻ không đồng ý và phản đối kịch liệt, hơn nữa căn nhà này ban đầu là nhà máy chia cho Tạ Chí Cương. Họ không đồng ý, ông Tạ không còn cách nào khác, cứ dăm ba bữa lại uống rượu và ném đồ đạc.

Tiểu Phân khó chịu là vậy, nhưng khi mẹ chồng chị ấy mất, chỉ còn có một người cha chồng, họ không thể đuổi ông ta ra khỏi nhà, vì vậy họ chỉ có thể chịu đựng. Nhưng điều này thường xuyên xảy ra khiến mọi người phát điên, Tiểu Phân vô cùng mong muốn được tách ra khỏi cha chồng. Nhưng việc từ bỏ mọi thứ ở thành phố để về quê, chị ấy vẫn chưa hạ quyết tâm nổi.

“Nói sau đi.” Chị ấy có chút cụt hứng.

Diệp Mạn thấy chị ấy có vẻ đã thả lỏng, cô cảm thấy rằng chỉ cần ông Tạ quậy thêm một bữa, Tiểu Phân rất có thể sẽ nản chí ngã lòng và thực sự sẽ thuyết phục Tạ Chí Cương đi đến huyện Trường Vĩnh.

Nhưng cô không biết khoảng thời gian này sẽ là bao lâu, hơn nữa trung gian sẽ có những thay đổi khác nhau không thể kiểm soát được.

Thời gian là tiền bạc, Diệp Mạn không thể đợi lâu như vậy.

Thế là, cô đưa ra kế hoạch thứ hai: “Được rồi. Tiểu Phân, nếu chị đã không muốn đến huyện Trường Vĩnh, vậy có thể phiền đồng chí Tạ đến huyện Trường Vĩnh để hướng dẫn chúng tôi và giúp chúng tôi dạy một vài người cách sử dụng dây chuyền sản xuất đó không? Tất nhiên, chị có thể yên tâm rằng tôi sẽ không để đồng chí Tạ làm việc không công. Sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi sẽ trả cho anh ấy mười nghìn tệ.”

Tiểu Phân vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nghe thấy “mười nghìn tệ”, những lời chối từ không sao buông ra được, đây là tương đương tiền lương của chồng bốn năm không ăn không uống mới có được đó, ai có thể chống lại sự cám dỗ lớn như vậy!

Chị ấy há hốc miệng, kinh ngạc nhìn Diệp Mạn: “Cô nói thật hay giả?”

Diệp Mạn cười nói: “Nếu chị không tin, chúng ta có thể ký thỏa thuận sau đó đến ngân hàng. Trước tiên tôi sẽ trả cho chị tiền đặt cọc là năm nghìn tệ, năm nghìn tệ còn lại sẽ được thanh toán sau khi hoàn thành mọi chuyện. Tiểu Phân, với mười nghìn tệ này, cô chỉ cần tích góp một chút, hoàn toàn có thể mua một ngôi nhà đẹp ở tỉnh thành và dọn ra ở riêng.”

Câu cuối cùng quả là rất có sức hấp dẫn.

Với số tiền này, chị ấy sẽ không phải sống chung với cha chồng, không phải thường xuyên cãi vã nữa.

Tiểu Phân kích động đến mức gương mặt đỏ bừng vì phấn khích, nhưng chị ấy vẫn chưa mất lí trí. Về vấn đề này chồng phải gật đầu đồng ý mới được, chị ấy không thể tự ý quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến chồng.

“Cô để tôi quay lại thảo luận với Chí Cương một chút, có được không?”

Đương nhiên Diệp Mạn không có vấn đề gì, cô lấy sổ tay ra, xé một tờ giấy để lại địa chỉ cửa hàng sửa chữa của Bàng Dũng, sau đó đưa cho Tiểu Phân: “Ngày mai và ngày kia tôi vẫn ở thành phố Phụng Hà, chị cứ bàn bạc với đồng chí Tạ rồi đến tìm tôi, tôi sẽ đợi tin tốt của chị."

Chương kế tiếp