Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 67: Canh hai
Diệp Bảo Hoa huýt sáo một giai điệu vui vẻ, xách theo một con gà đã giết mổ vào sân của nhà máy giày da.

Mấy người phụ nữ đang ngồi xổm trước ống nước rửa rau nhìn thấy, trong mắt đều lộ ra sự ngưỡng mộ: “Hôm nay nhà họ Diệp lại ăn thịt gà à!”

“Không những thế, buổi sáng tôi còn thấy Mao Xảo Vân mua một miếng thịt về nhà nữa, như vậy buổi trưa thì ăn thịt, buổi tối thì ăn gà, cuộc sống mỗi ngày của nhà họ Diệp như thể hôm nào cũng ăn Tết vậy.” Một dì lớn tuổi khác trong lòng cũng đầy nghi hoặc: “Không biết nhà bọn họ lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy. Hôm trước tôi có đi ngang qua cửa nhà bọn họ, lúc đó cửa không đóng, nhìn thấy trong nhà bọn họ có rất nhiều đồ ăn, nào là sữa mạch nha, trái cây đóng hộp, kẹo sữa để tùy tiện ở trên bàn, bày ra cả nửa bàn.”

Theo lý mà nói, mọi người đều là công nhân bình thường làm việc trong nhà máy, tiền lương sẽ không cách biệt nhau lắm nên điều kiện sinh hoạt cũng tương đương mới phải, nhưng gần đây nếu như trong nồi của nhà họ Diệp không phải là mùi cá rán thì chính là mùi thịt rán, cứ đến giờ nấu cơm là lầu trên lầu dưới lại ngửi được mùi thơm thoang thoảng của món ăn, làm cho bọn trẻ con nhao nhao kêu ầm lên, đòi ăn thịt.

“Chị Lưu, gần đây nhà họ Diệp có chuyện gì vậy, vừa phát tài sao? Chị sống cạnh nhà họ, chắc chị cũng biết chứ?” Vài người nhìn về phía chị gái đang giặt giũ quần áo ở hướng khác.

Chị Lưu bĩu môi: “Tôi làm sao mà biết được, nhưng mấy ngày nay tôi thường xuyên nhìn thấy có người xách túi lớn nhỏ đến nhà bọn họ.”

Lời này nói ra càng làm cho người khác cảm thấy tò mò: “Những người này là sao vậy? Tại sao lại tặng đồ cho nhà họ Diệp?”

Chị Lưu lắc đầu: “Không biết, có hai người tôi đã từng gặp hình như trước đây đã từng làm việc ở nhà máy sản xuất TV, nhưng không phải nhà máy sản xuất TV đã bị phá sản nghỉ việc hết rồi sao?”

“Tôi biết, tôi biết…” Một người khác tin tức nhạy bén, nhanh chóng nói: “Cô con gái út của nhà họ Diệp, Tam Ni ý, trước đây không phải là làm ở nhà máy sản xuất TV sao? Tôi nghe nói sau khi nhà máy đóng cửa, cô ấy định mở một nhà máy sản xuất TV một lần nữa.”

“Mở nhà máy sản xuất TV, cần bao nhiêu tiền chứ?” Mọi người đều cảm thán: “Cô con gái nhỏ nhà bọn họ làm ăn phát đạt, còn có thể mở nhà máy sản xuất nữa!”

Chị Lưu chua chát nói: “Làm ăn phát đạt thì sao? Lúc trước bọn họ luôn đối xử tệ bạc với Tam Ni, có đồ ăn ngon trong nhà đều danh hết cho thằng tư, còn việc nhà Tam Ni phải làm hết, có chuyện gì họ lại lôi Tam Ni ra mắng còn bắt Tam Ni kết hôn với Cốc Kiến Thành, người đã đến đập phá nhà của họ, Tam Ni đã sớm chết tâm với nhà này từ lâu rồi, mỗi năm đến ngày Tết đều không về nhà.”

“Nói thì nói như vậy thôi, nhưng dù gì bọn họ cũng là cha mẹ ruột sinh ra cô ấy nên sự nghiệp Tam Ni phát triển, nhà họ Diệp cũng được thơm lây.”

“Đúng vậy, nếu không phải vì nể mặt Tam Ni thì làm sao người ở nhà máy TV trước đây lại đến tặng đồ cho nhà bọn họ được!” Mọi người đều hiểu ra.

Mọi người đang bàn tán sôi nổi thì đột nhiên nhìn thấy Cốc Tiểu Mẫn vội vàng từ cổng đi vào, bà Lưu nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với những người khác: “Đừng nói nữa, chị Dương, lần trước chị nói làm dưa muối như thế nào ấy nhỉ? Em làm theo cách cũ nhưng không ngon bằng của chị.”

Chị Dương cũng nhanh nhạy phụ họa theo, nói cách làm dưa muối.

Khuôn mặt Cốc Tiểu Mẫn u ám, hoàn toàn không để ý đến bọn họ, giẫm từng bước trên đôi giày da nhỏ, bước lên lầu đẩy cửa bước vào.

Hai cha con nhà họ Diệp đang ngồi ăn rau trộn tai heo và nhắm rượu trong nhà, tay đang cầm đôi đũa.

Vẫn là Diệp Bảo Hoa phản ứng nhanh, không biết xấu hổ cười hì hì nói: “Tiểu Mẫn, đã về rồi à, trưa nay nay mẹ làm món thịt yêu thích của em này, rửa tay đi rồi ăn cơm.”

Cốc Tiểu Mẫn nhìn ba người nhà họ Diệp chỉ lo hưởng thụ mà không hề biết rằng rắc rối sắp ập đến. Cô ta đặt cái túi xuống ghế, lo lắng nói: “Ăn, ăn, ăn chỉ biết ăn, lửa xém đến lông mày rồi còn suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn.”

Diệp Bảo Hoa cảm thấy không đúng: “Hôm nay ai làm em không vui sao?”

Ẩn ý là cô ta lại về nhà giận chó đánh mèo để trút giận.

Cốc Tiểu Mẫn tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, ném ra một chủ đề khiến người nhà họ mất cả hứng: “Sự việc đã bị bại lộ, Trương Quế Hoa dẫn theo người đi tìm chị ba của anh rồi.”

Diệp Bảo Hoa tưởng có chuyện gì to tát lắm! Hóa ra là chuyện này, cậu ta hờ hững nói: “Muốn tìm thì cứ tìm đi rồi chị ba sẽ thu xếp công việc cho họ, tưởng chuyện gì lớn, cái này có đáng phải ầm ĩ không? Mẹ đã hâm lại thịt rồi, ăn cơm ăn cơm!”

Nói rồi, Diệp Bảo Hoa nhảy dựng lên, chạy tới cầm lấy cái đĩa, còn không thèm cầm lấy đũa, vươn bàn tay bốc một miếng thịt, cho vào miệng nhai một cách vui vẻ.

Nhìn những người khác, Diệp Quốc Minh cũng không thèm nhìn Cốc Tiểu Mẫn, ông già này vừa uống rượu vừa nhắm đồ ăn kèm, giống như không nghe thấy cô ta nói gì.

Mao Xảo Vân cởi tạp dề, đi dọn cơm miệng than thở: “Có con dâu nhà ai mà chẳng làm việc gì, về nhà còn bắt mẹ chồng phải hầu hạ. Nếu sinh được đứa cháu trai cho tôi là thì có phải tốt không, gà không đẻ được trứng thì đều lười biếng hơn bất cứ ai khác.”

Loại lời này cứ ba ngày hai hôm lại được thốt ra từ miệng của Mao Xảo Vân, Cốc Tiểu Mẫn cũng đã quen, lúc đầu còn phản bác lại vì cô ta không phải sinh ra đã không thể sinh con mà bởi vì đứa con ngoan của họ làm hại cô ta không thể sinh. Nhưng sau một thời gian dài, Cốc Tiểu Mẫn cũng lười để tâm đến những lời phàn nàn oán giận của Mao Xảo Vân. Nếu mỗi ngày bà ta đều than phiền thì sao, còn không phải là cuối cùng lại phải tự đi giặt giũ, nấu nướng à.

Nếu những người này nhận tiền và quà của người ta đều không vội, vậy cô ta vội cái gì? Trước hết cứ ăn thịt đã rồi nói sau, sau này có thể không tốt được như vậy nữa.

Cốc Tiểu Mẫn không nói gì, đi rửa sạch tay, rồi ngồi xuống bàn ăn, bưng bát cơm trước mặt mà Diệp Bảo Hoa còn chưa kịp động đũa, đặt ở trước mặt cô ta vùi đầu ăn.

Mao Xảo Vân ngồi bên cạnh tức muốn chết: “Cô không biết tự đi lấy cơm sao? Không phục vụ chồng thì thôi, lại còn cướp bát cơm của chồng để ăn nữa chứ.”

“Phục vụ? Anh ta không có tay hay sao?” Cốc Tiểu Mẫn khịt mũi, nhanh chóng gắp mấy miếng thịt cho vào miệng, đúng là ăn ngon làm tâm trạng người ta tốt hơn mà.

Mao Xảo Vân tức giận đến nỗi ruột gan đau nhói, nhưng Cốc Tiểu Mẫn là người không biết xấu hổ nên bà ta nhanh chóng chạy vào bới cho Diệp Bảo Hoa một bát cơm, sau đó ngồi xuống gắp cho con trai mấy miếng thịt: “Bảo Hoa, con ăn nhiều một chút, đàn ông con trai ở ngoài phải làm việc vất vả như vậy, về nhà cũng không có người chăm sóc!”

Đây là một cảnh trình diễn cứ ba ngày một lần tại bàn ăn tối của gia đình nhà họ Diệp. Cốc Tiểu Mẫn nghĩ họ chỉ đang đánh rắm thôi, cúi đầu xuống ăn thịt, gắp vào bụng mới là của mình. Cô ta biết rõ kể từ khi bác sĩ nói cô ta không thể sinh con được nên nhà họ Diệp đã không còn khả năng sẽ đối tốt với cô ta nữa, dù cô ta có chăm chỉ và đức độ đến đâu thì cũng vô dụng, Mao Xảo Vân vẫn sẽ không thích cô ta, bởi vì không thể sinh con chính là cái tội.

Dù sao trái phải cô ta cũng không thể lấy được lòng cha mẹ chồng, vậy cô ta khom lưng cúi đầu phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng làm gì? Tốt hơn hết là muốn làm gì thì làm, tự mình vui vẻ là được, nếu có một ngày Diệp Bảo Hoa muốn thoát khỏi cô ta, kiếp này là không thể.

Mao Xảo Vân thấy bà ta còn chưa động đũa mà hơn một nửa số thịt hâm lại trên đĩa đã giảm, không khỏi xót xa: "Ăn ăn ăn, đúng là quỷ chết đói đầu thai mà, chỉ biết bản thân no bụng, cũng không biết thương cho chồng chút nào, không biết để dành cho chồng gì cả.”

Bà ta thực sự cảm thấy không hài lòng với cô con dâu này một chút nào, không những vẫn sống ở nhà mẹ đẻ mà tiền lương hàng tháng đều đưa hết cho mẹ đẻ, ở nhà ăn không ngồi rồi còn muốn ăn ngon, không trông cậy gì cô ta có thể chăm sóc được Bảo Hoa, không để Bảo Hoa chăm sóc lại cô ta là tốt lắm rồi.

Tại sao trên đời này lại có người phụ nữ như vậy cơ chứ!

Cốc Tiểu Mẫn không nói một lời, vẫn cúi đầu xuống ăn cơm.

Một lúc sau, thịt trên bàn đã bị ăn sạch, chỉ còn lại rau, động tác của Cốc Tiểu Mẫn cũng chậm lại, vừa ăn vừa nói: “Nghe nói hôm nay bên Hồng Tinh rất náo nhiệt, thậm chí còn làm kinh động đến cả công an!”

Đứng hình mất một lúc, Diệp Bảo Hoa mới ngồi thẳng người dậy, ném đũa xuống: “Em nói cái gì? Ai gọi cảnh sát?”

“Anh nói xem còn ai nữa? Đương nhiên là chị ba tốt của anh rồi.” Cốc Tiểu Mẫn ném cho cậu ta một ánh mắt khinh thường, cái này mà cũng phải hỏi sao?

Diệp Bảo Hoa tức giận: “Vậy sao lúc về không nói cho anh biết sớm hả?”

“Vừa nãy lúc em nói anh bảo không cần vội, không có việc gì đâu mà!” Cốc Tiểu Mẫn như không có việc gì, chậm rì rì nhai cơm trong miệng, vô tội nói.

Diệp Bảo Hoa chỉ vào mũi cô ta, cậu ta muốn mắng nhưng lại không mắng nổi, từ khi mất đứa con, tính cách của Cốc Tiểu Mẫn rất quái dị, giống người điên vậy, cậu ta… muốn đi ra ngoài, cậu ta thật sự không thể ngồi đây cãi nhau với người phụ nữ không biết xấu hổ này được nữa.

Diệp Bảo Hoa rất bất an, với kinh nghiệm trốn chạy dày dặn khiến cậu ta nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu ta không ăn cơm nữa, vội vàng đứng lên: “Cha, mẹ, con nhớ hôm qua Tam Mặt Rỗ tìm con có việc, con đi trước đây.”

Mao Xảo Vân hoàn toàn không biết con trai mình đang định bỏ chạy, thấy bàn ăn vẫn còn một nửa, bà ta vội ngăn lại, đau lòng nói: “Này, Bảo Hoa, con còn chưa ăn cơm xong, ăn xong đã...”

“Con không ăn nữa, con no rồi.” Diệp Bảo Hoa vội vàng khoác áo, không ngừng tay đi mở cửa, sau đó cả người sửng sốt, nuốt nước bọt, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình: “Đồng, đồng chí, các anh có chuyện gì sao?”

Nghe thấy giọng nói run rẩy của cậu ta, hai vợ chồng Diệp Quốc Minh nhận ra có điều gì đó không ổn, vội đứng dậy vừa đi vừa hỏi: “Bảo Hoa, ai đấy?”

“Công an đây, các người bị nghi ngờ có liên quan vụ án lừa đảo, có người báo tin anh dùng danh nghĩa giới thiệu người đi làm rồi lừa gạt tài sản.” Hai cảnh sát giới thiệu danh tính. Giải thích mục đích họ đến đây.

Mao Xảo Vân phản bác theo bản năng: “Sao có thể? Đồng chí công an, có khi nào có hiểu lầm gì ở đây không? Chúng tôi đều là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu.”

Cảnh sát mặt lạnh tanh nói: “Diệp Quốc Minh, Mao Xảo Vân, Diệp Bảo Hoa, mời mọi người đi cùng chúng tôi một chuyến. Pháp luật sẽ không xử oan cho người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu nào, nếu các người không làm điều đó, tất nhiên sẽ được thả ra thôi.”

Ba người Diệp Quốc Minh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau đều là sự kinh ngạc và sợ hãi.

Không ngờ tới những lời Cốc Tiểu Mẫn nói đúng hết, xong rồi, chuyện này phải làm sao bây giờ?

Tới đồn công an sao, chẳng ai muốn đến đây dù chỉ một lần, Mao Xảo Vân trong cái khó ló cái khôn, vội vàng giải thích: “Đồng chí công an, chúng tôi không có nói dối, thực sự, con gái chúng tôi sẽ xây dựng một nhà máy, về sau sẽ tuyển dụng họ vào làm để họ có một công việc, như vậy làm sao có thể được gọi là lừa đảo chứ?”

Diệp Bảo Hoa cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, nhà máy là của chị ba tôi, tôi chỉ là thu chút phí giới thiệu thôi. Nghe nói muốn vào nhà máy phía nam làm việc cũng phải đưa tiền cho người ta, mất mấy trăm tệ liền, tôi muốn tìm việc cũng phải mất hai, ba ngàn tệ, nhưng giờ chúng tôi giới thiệu cho họ cùng lắm chỉ là vài chục tệ, làm sao có thể gọi là lừa đảo được?”

Không thể thừa nhận bất cứ điều gì, nghe tội danh có vẻ như tội này rất nghiêm trọng.

Cốc Tiểu Mẫn còn đang ăn cơm, nghe thấy lời này liền cười lớn: “Nghe cứ như các người thân thiết với Diệp Mạn lắm vậy, đúng là người nhà nên mặt dày cũng giống nhau.”

“Câm miệng lại, ăn cơm của cô đi!” Diệp Quốc Minh quay đầu, lạnh giọng quát cô ta một câu.

Cốc Tiểu Mẫn thức thời ngậm miệng lại, yên lặng ăn cơm không hé răng nói câu nào nữa. Trong cái gia đình này, người duy nhất làm cô ta hơi sợ chính là ông bố chồng này, bình thường thì ông ta không nói nhiều lắm, nhưng có câu này tục ngữ nói rất đúng, chó cắn người sẽ không sủa, bất cứ việc gì trong nhà đều là do ông ta quyết định, nhưng cuối cùng mẹ chồng mới là người phải làm.

Sau khi mắng con dâu, Diệp Quốc Minh ngượng ngùng giải thích với cảnh sát: “Đồng chí, là hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi tuyệt đối không có chuyện lừa tiền, con gái tôi chuẩn bị mở một nhà máy, nhiều người trong huyện này đều biết điều này, không tin anh cứ đi hỏi mọi người mà xem.”

Cảnh sát lại nhấn mạnh lần nữa: “Cứ đến đồn cảnh sát sẽ có người hỏi các người điều này, đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”

Ba người bọn họ không dám đối đầu với cảnh sát, chỉ có thể đi theo bọn họ ra khỏi cửa.

Ngoài hành lang, nhiều người hàng xóm nghe thấy tiếng động bên này đều mở cửa, thò đầu ra xem, kinh ngạc nhìn ba người nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như cả người bị lột sạch quần áo đi dưới ánh mắt của người khác, vội vàng cúi đầu xuống. Mao Xảo Vân vừa đi vừa oán hận: “Tam Ni thật là nhẫn tâm, vậy mà dám gọi cả cảnh sát đến để bắt cha mẹ mình, thật là quá đáng.”

Diệp Quốc Minh vội vàng lườm bà ta một cái, ý bảo bà ta đừng nói nhảm trước mặt cảnh sát.

Cả ba người vẻ mặt xám xịt đi theo công an xuống lầu. Mấy người phụ nữ vừa rồi còn ngưỡng mộ gia đình nhà họ Diệp thì bây giờ nhìn thấy cảnh này, tất cả đều cảm thấy sợ ngây người. Một đám người nhìn nhau kiểu tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, còn chưa kịp đi họ đã bắt đầu mồm năm miệng mười mà bàn tán rôm rả với nhau.

Ba người nhà họ Diệp bị đưa đến đồn cảnh sát, còn chưa vào tới cửa đã có vài người đột nhiên bất ngờ xông ra, bổ nhào lên người bọn họ, tay đấm chân đá, nhổ nước miếng lên người bọn họ, miệng còn hùng hổ chửi bới.

“Diệp Quốc Minh, Mao Xảo Vân, chính là các người hại chúng tôi thảm như vậy!”

Cuối cùng, các đồng chí công an phải ra tay tách bọn họ ra: “Dừng tay! Đánh nhau ở đồn cảnh sát, muốn ở lại đồn cảnh sát qua đêm đúng không?”

Trương Quế Hoa đanh đá nhất, ngồi bệt xuống đất, đấm mặt đất khóc lóc ầm ĩ: “Đồng chí công an, đồng chí phải làm chủ cho chúng tôi. Đều là do ba người này lừa chúng tôi, chúng nói là có thể giới thiệu việc làm giúp chúng tôi, nếu không sao chúng tôi lại mắc mưu bọn họ chứ? Tiền bỏ ra, không những không xong việc còn làm chúng tôi đắc tội với giám đốc Diệp, vừa rồi tôi nghe được, giám đốc Diệp nói sau này sẽ không tuyển chúng tôi nữa, tất cả đều là do bọn họ hại, nên họ phải bồi thường cho chúng tôi!”

“Đúng vậy, đều là do ba người bọn họ hoa ngôn xảo ngữ lừa đảo chúng tôi, hại cho chúng tôi thảm như vậy. Đồng chí công an, phải bắt họ trả lại tiền và bồi thường tổn thất cho chúng tôi!”



Ba người nhà họ Diệp đều bị đánh tới nỗi mặt thành bánh bao, vừa bò được dậy nghe thấy lời này, suýt chút nữa lại ngã xuống. Đồ ăn được tặng cũng đã ăn hết rồi, tiền cũng tiêu không ít, bọn họ lấy đâu ra tiền mà bồi thường?

Mao Xảo Vân vội vàng nói: “Đồng chí công an, chúng tôi không lừa ai, con gái tôi sắp mở nhà máy, sau này chắc chắn tôi sẽ cho họ một công việc.”

Lúc đầu, chính là bị đánh lừa bởi miệng lưỡi chắc như đinh đóng cột của Mao Xảo Vân. Trương Quế Hoa quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Mao Xảo Vân: “Hừ, con gái bà đã không nhận bà làm mẹ từ lâu, có ai mà không biết bà yêu con trai ghét con gái, còn đẩy chính con gái mình vào hố lửa, giám đốc Diệp thà quyên góp tất cả tiền cho đất nước cũng không để lại một xu cho bà. Bây giờ bà vẫn còn dám lừa chúng tôi sao? Nói cho bà biết, giám đốc Diệp đã nói thẳng với chúng tôi, bảo chúng tôi tìm bà đòi tiền, việc này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả! Còn dám mở miệng nói là sẽ tìm được việc cho chúng tôi, tưởng chuyện sẽ ổn, hóa ra chỉ là to mồm.”

Thật là đáng giận, lúc trước ả ta bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tin lời nói của những người này không biết nữa.

Khi ba người nhà họ Diệp nghe thấy điều này, nhìn vào ánh mắt thù địch của mọi người, không thể không tin được những lời bọn họ nói rất có thể là sự thật.

Mao Xảo Vân không hiểu nổi, lẩm bẩm nói: “Đây... không phải chỉ là một công việc thôi sao, nó mở nhà máy thì phải tuyển rất nhiều người, công việc cũng nhiều, tuyển ai mà chẳng giống nhau?”

Tại sao lại không muốn cho gia đình mẹ đẻ một chút lợi ích chứ? Tốt xấu gì bọn họ cũng đã vất vả sinh ra cô, nuôi cô lớn mà.

“Đừng náo loạn nữa, vào cả đi.” Công an nhắc nhở bọn họ.

Ba người Diệp Quốc Minh liếc nhìn nhau, lúc này mới thực sự cảm thấy sợ hãi.

Mao Xảo Vân run rẩy hỏi: “Đồng chí công an, chuyện này... Chúng tôi cũng không biết rằng con gái tôi sẽ không nhận họ vào làm việc, chúng tôi đều vô tội, bây giờ chúng tôi trả lại họ hết tiền và đồ vật thì có được không?”

Cảnh sát liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Sao? Các người không vào?”

“Vào, chúng tôi vào mà, nhưng sẽ không có vấn đề gì chứ?” Mao Xảo Vân vội vàng nói.

Công an nhìn bọn họ không nói nên lời: “Các người bị nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo, số tiền khá lớn, phán quyết ra sao tòa án mới là người quyết định cuối cùng, nhanh vào đi, chúng tôi chờ các người.”

Vừa nghe nói có thể bị kết án, cả ba người đều há hốc mồm, sắc mặt Diệp Bảo Hoa lập tức trắng bệch, hai chân nhũn ra.

Diệp Quốc Minh vẫn khá bình tĩnh, lau cái má vừa bị đánh chảy máu, nói: “Đồng chí công an, cha con chúng tôi muốn đi vệ sinh.”

Mọi người ai cũng đều có ba nhu cầu cấp bách, không thể không đồng ý vấn đề này, một anh công an đưa Mao Xảo Vân vào lập biên bản, còn người kia đưa hai cha con họ vào nhà vệ sinh.

Năm phút sau, hai cha con đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn cảm xúc của Diệp Bảo Hoa rõ ràng là ổn định hơn rất nhiều. Công an kinh ngạc nhìn thoáng qua bọn họ, cũng không nhiều lời, đưa bọn họ vào văn phòng lập biên bản.

Nhìn thấy bọn họ quay lại, trong lòng Mao Xảo Vân đứng ngồi không yên cuối cùng cũng yên ổn lại, nhanh chóng đứng dậy đi lên ôm con trai: “Bảo Hoa, đừng sợ, chúng ta cứ trả lại tiền cho họ là được, không có việc gì cả.”

Đáy mắt Diệp Bảo Hoa lóe lên, tránh ánh mắt của bà ta, hàm hồ nói: “Không, không có việc gì.”

Trong lòng Mao Xảo Vân giờ loạn như cào cào nên chỉ nghĩ rằng con trai mình đang sợ hãi, cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng khi công an bắt đầu thẩm vấn, bà ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bởi vì Diệp Bảo Hoa nói với cảnh sát: “Đồng chí, tố giác có được coi là lập công hay không, có thể được nhận hình phạt nhẹ hơn đúng không?”

Chờ đồng chí công an nói đồng ý, cậu ta lập tức nói: “Đồng chí công an, tôi nói, tất cả đều là ý của mẹ tôi. Ngày nào ở nhà mẹ cũng mắng chị ba tôi là không hiếu thảo, kiếm được tiền cũng không biếu cha mẹ ít nào, chẳng biết nghĩ đến người nhà gì cả, nên không thể để chị ấy được lợi như vậy. Khi biết nhà máy của chị ba sắp tuyển công nhân, mẹ tôi đã đi khoe với mọi người rằng con gái bà sắp mở nhà máy và tuyển nhiều công nhân lắm, những người đó mới nịnh bợ bà, bà ấy mới ám chỉ bọn họ tặng quà. Về nhà còn lôi kéo cha con tôi cùng đi ra ngoài nói với người khác như vậy, rồi bảo rằng bên kia chị ba sẽ tự có biện pháp xử lý. Đồng chí công an, chúng tôi, chúng tôi đều là bị mẹ lừa gạt. Anh muốn bắt thì bắt bà ấy đi, chuyện này không liên quan gì đến cha con chúng tôi cả!”

Hai mắt Mao Xảo Vân rưng rưng, không thể tin được nhìn Diệp Bảo Hoa, đây là đứa con trai mà bà ta phải trăm cay nghìn đắng mới sinh ra được đây sao, cầm trên tay còn sợ sẽ tan. Vậy mà trước mặt cảnh sát, cậu ta dám đẩy hết tất cả tôi danh đều lên đầu bà ta.

“Bảo Hoa, con…”

Diệp Bảo Hoa không dám nhìn thẳng vào mắt bà ta, vội nói: "Mẹ, mẹ cứ thừa nhận đi. Chẳng lẽ mẹ thật sự định liên lụy đến con và cha sao? Con vẫn còn trẻ như vậy, thậm chí con còn chưa có tiền đồ, chẳng lẽ giờ mẹ muốn trơ mắt hủy hoại con như vậy sao?”

Diệp Quốc Minh cũng rơi lệ, nhìn chằm chằm vào Mao Xảo Vân nói: “Xảo Vân, đồng chí đó vừa nói, thẳng thắn sẽ khoan hồng, còn phản kháng sẽ xử nghiêm. Nếu lúc trước bà làm chuyện sai trái thì phải biết nhận sai, sẽ được giảm tội trạng, cũng sẽ được thả ra nhanh thôi, tôi và Bảo Hoa sẽ đến đón bà.”

Cuối cùng Mao Xảo Vân cũng tỉnh ngộ, hai cha con bọn họ đã thương lượng với nhau, đổ mọi tội danh lên một mình bà ta. Một người đầu ấp tay gối, một người là đứa con trai yêu quý của bà ta, vậy mà bọn họ lại quyết định hy sinh một mình bà ta chỉ để cứu bọn họ!

Chương kế tiếp