Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 72: Canh một
Sau một hồi gặp mặt tán gẫu, rốt cuộc kết quả là chưa bàn bạc được cái gì hết, thị trưởng Mao vô cùng không vui, quay về với vẻ mặt u âm u, vừa mới đến văn phòng thì một nhân viên công tác báo cáo lại: "Thị trưởng Mao, giám đốc của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có đến đây, bảo là muốn gặp ngài, hiện đang chờ ở phòng họp ạ!"

Mỗi ngày của thị trưởng Mao đều có trăm công nghìn việc, vô cùng bận rộn, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chỉ là một xí nghiệp tư nhân nhỏ nên hàng ngày ông ta đều không quan tâm đến, thế nhưng lúc này lại đột nhiên được nghe người ta nhắc tới thì ông ta mới nhớ đến: "Thư ký La, nhà máy của Tiểu Diệp đã mở cửa chưa?"

Dù sao cũng có họ hàng làm ở cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ nên thư ký La cũng đại khá là hiểu rõ được tình hình chung của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, anh ta cười nói: "Nơi đó đã mở cửa khai trương trước ngày mùng một tháng năm rồi, cũng đã chính thức đi vào sản xuất, chỉ là tôi cũng không biết được cụ thể rõ ràng lắm, cái này phải hỏi giám đốc Diệp."

Thị trưởng Mao bước đều bước chân: "Vậy thì đi nghe thử Tiểu Diệp nói như thế nào đi."

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Mạn rời mắt khỏi cuốn sách mà ngẩng đầu nhìn lên, thấy chính chủ mà mình đợi đang đi đến, cô vội vàng cất sách vào túi rồi đứng lên: "Thị trưởng Mao, thư ký La, tôi lại đến làm phiền hai người rồi."

Thị trưởng Mao nghe cô nói như vậy thì xua tay rồi ngồi vào ghế dựa, sau đó thì cầm lấy bình sứ do thư ký La đưa qua, kính trọng rót một cốc nước lớn, nâng cằm nói: "Tiểu Diệp, tôi nghe nói xí nghiệp của cô đã bắt đầu sản xuất, vậy đã ra làm sao rồi?"

Diệp Mạn nói sơ qua tình hình một chút: "Cũng khá tốt, dây chuyền sản xuất đã đi vào hoạt động, nếu nhóm công nhân làm việc ba ca và làm việc suốt ngày đêm thì một tháng xí nghiệp có thể sản xuất hàng nghìn chiếc TV màu. Tuy nhiên, hiện tại bên chúng tôi vẫn chưa có thị trường tiêu thụ, cho nên trước mắt chưa dám bắt tay vào sản xuất hết công suất."

Nghe được tin này, thị trưởng Mao rất vui mừng: "Không tệ, năng suất sản xuất của xí nghiệp cô rất cao."

Hình như trước đây nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh có số công nhân gấp gần chục lần so với tổng số công nhân hiện tại, nhưng một năm cũng chỉ có thể sản xuất được có mấy chục nghìn chiếc TV.

Diệp Mạn mỉm cười, chần chừ nói: "Thị trưởng Mao, việc sản xuất không thành vấn đề, nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của tôi lại không hề nổi tiếng, hơn nữa nguồn vốn trong tay có hạn nên rất khó mở thị trường."

Nghe thấy câu này, thị trưởng Mao lập tức hiểu ra được rằng Diệp Mạn hôm nay đến đây là để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng trong cuộc họp vừa rồi các huyện lớn trong quốc doanh năm nay đều gặp khó khăn, ngay cả đơn vị còn không có khả năng để giúp đỡ các huyện này nên nào có dư sức lực để quản lý một xí nghiệp tư nhân nhỏ.

Nhưng thị trưởng Mao lại không thể đánh gục được sự tích cực của Diệp Mạn, chỉ có thể khích lệ cô: "Đồng chí Tiểu Diệp à, cô là một người đồng chí có lý tưởng và nhiệt tình, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo của cô thì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này và bứt phá hơn."

Sau khi đi dạo một vòng từ huyện đến tỉnh thêm lần nữa, rồi còn lật đi lật lại các tờ báo vào mấy tháng gần đây, Diệp Mạn cũng đã nhận ra tình hình kinh tế năm nay sẽ tồi tệ như thế nào. Vì vậy cô cũng không trông đợi nhiều vào chính sách hay hỗ trợ tài chính từ huyện, vì vậy nên cô cũng không quá ngạc nhiên về thái độ lần này của thị trưởng Mao.

Cô mỉm cười gật đầu, nói: "Thị trưởng Mao nói đúng, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể mở rộng được thị trường. Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn báo cáo cho thị trưởng Mao, xí nghiệp của chúng tôi vừa mới bắt đầu sản xuất thì xảy ra một số lỗi, chúng tôi đã sản xuất năm mươi chiếc TV có chút khuyết điểm nhỏ, đó là độ sáng ở mép trái của màn hình TV có hơi sáng hơn phần còn lại của màn hình một chút, không nhìn thấy rõ được. Những chiếc TV này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng nhưng dù sao cũng là thành phẩm, đưa ra thị trường cũng không tốt, vì vậy tôi có một ý tưởng nên hôm nay muốn xin một chút ý kiến của thị trưởng Mao!"

Thị trưởng Mao không đoán ra được rốt cuộc là Diệp Mạn đang nghĩ gì, vì vậy đã bị gợi lên sự tò mò, thế là hơi nghiêng người về phía trước nhìn cô: "Ồ, vậy mau nói đi?"

Diệp Mạn cười nói: "Không phải ngày quốc tế thiếu nhi đang đến gần sao? Nhiều người bạn là nông dân của tôi đều không có TV ở trong nhà, nhưng có nhiều đứa nhỏ ở nông thôn lại rất thích xem TV, niềm vui của tụi nhỏ giống như lễ mừng năm mới đến vậy. Cho nên tôi nghĩ là dù gì những chiếc TV này cũng sẽ bị gỉ sắt và cuối cùng thì trở thành một đống sắt vụn sau một thời gian dài được đặt ở trong kho, vậy không bằng phát huy một chút sức lực của những chiếc TV này bằng cách phân phát những chiếc TV như một món quà vào ngày quốc tế thiếu nhi cho các trường tiểu học và trung học ở các làng và thị trấn khác nhau trong huyện, để những trẻ em không có TV ở nhà cũng có thể có cơ hội tiếp xúc với thế giới rộng lớn bên ngoài thông qua TV."

Cô thật sự không nói phóng đại, trong thời đại chưa có Internet và báo chí vẫn chưa thể phổ biến ở nông thôn, TV chính là cửa sổ quan trọng nhất để người dân nông thôn hiểu thế giới bên ngoài.

Thị trưởng Mao do dự nói: "Ý của cô là xí nghiệp của cô sẽ quyên tặng năm mươi chiếc TV cho các trường tiểu học và trung học ở vùng nông thôn sao? Tiểu Diệp, năm mươi chiếc TV màu này không hề rẻ."

Diệp Mạn còn nghiêm túc gật đầu: "Thị trưởng Mao, tôi biết mà, hơn nữa cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, xí nghiệp của chúng tôi cũng hy vọng góp phần nào đó cho trẻ em vùng nông thôn rộng lớn. Chỉ là trong huyện có bao nhiêu trường tiểu học, trung học, hay trường nào nên quyên góp và liên hệ với hiệu trưởng như thế nào, những chuyện này xí nghiệp của chúng tôi hoàn toàn không rõ, nếu trường nào cũng làm, cố sức thì không nói, nhưng nếu làm không tốt thì người ta sẽ nghĩ rằng chúng tôi là kẻ lừa đảo. Vì vậy tôi mong là huyện sẽ làm trung gian để hỗ trợ một chút, sắp xếp thời gian tổ chức buổi lễ đơn giản, rồi thống nhất việc phân phát những chiếc TV này cho các trường học trong thôn, thị trưởng Mao cảm thấy thế nào?"

Đây là một chuyện tốt, hơn nữa huyện cũng không cần phải bỏ ra một đồng tiền nào nên dĩ nhiên thị trưởng Mao sẽ không từ chối, ông ta xúc động nói: "Đồng chí Tiểu Diệp thực sự là một đồng chí tốt, có tinh thần trách nhiệm xã hội. Vậy thì như này đi, tôi sẽ kêu thư ký La đi dặn dò phòng giáo dục để bọn họ hợp tác làm việc với cô, cô thấy thế nào?"

Diệp Mạn cảm kích nói: "Thật sự là rất cảm ơn thị trưởng Mao. Có ngài giúp đỡ, chúng tôi cũng đỡ bớt chút sức lực. Đúng rồi, dù gì ngài cũng đã giúp rất nhiều trong công việc này nên ngày đó nếu có thời gian, tôi muốn mời thị trưởng Mao đích thân đến và phân phát TV cho đại diện các trường tiểu học và trung học, để bày tỏ sự xem trọng của huyện đối với giáo dục nông thôn, ngài thấy thế nào?"

Bây giờ vẫn còn sớm, hiện tại thì thị trưởng Mao cũng không xác định rõ được: "Khi về tôi sẽ xác nhận lại với thư ký La, nếu ngày đó không có chuyện gì quan trọng thì tôi nhất định sẽ tham dự."

"Được, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ với thư ký La, cảm ơn thị trưởng Mao, vậy tôi sẽ đến gặp lãnh đạo Bộ Giáo dục để xác nhận chuyện này càng sớm càng tốt." Diệp Mạn đứng lên, vội vàng nói.

Thị trưởng Mao liếc nhìn thời gian, cũng đã là giữa trưa: "Tiểu Diệp thật đúng là một người nhiệt tình với công việc, được, vậy tôi cũng sẽ không trì hoãn cô nữa. Thư ký La, cậu đi với Tiểu Diệp một chuyến đi."

Thư ký La gật đầu đồng ý, dẫn Diệp Mạn đến Bộ Giáo dục để tìm lãnh đạo, đối phương vừa nghe nói là ý của thị trưởng Mao thì lập tức phân phát miễn phí TV màu 14 inch cho các trường tiểu học và trung học trong huyện chứ không từ chối, thậm chí còn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa ở căng-tin, vừa ăn vừa thảo luận công việc, cuộc nói chuyện được giải quyết ngay trong ngày vô cùng tốt đẹp, Bộ Giáo dục đã sàng lọc và chọn ra danh sách năm mươi trường tiểu học, trung học và thông báo cho bọn họ đến huyện để lấy TV về.

Tuy nhiên, thời gian cụ thể vẫn chưa được xác định, bởi vì lịch trình của thị trưởng Mao vẫn chưa được xác định.

Sau khi rời khỏi Bộ Giáo dục, Diệp Mạn nói: "Thư ký La, hôm nay làm phiền anh quá. Cuối tháng này không biết lúc nào thì thị trưởng Mao sẽ rảnh, nên làm phiền anh có gì thì thông báo cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi có thể sắp xếp thời gian diễn ra của hoạt động phân phát TV bất cứ lúc nào, nhưng cũng sẽ diễn ra một cách thuận lợi cho thị trưởng Mao."

Thư ký La rất thông minh nhưng anh ta cũng không nghĩ ra được vì sao Diệp Mạn lại dùng trăm phương ngàn kế để kéo thị trưởng Mao lên chung một chiếc thuyền: "Giám đốc Diệp, tại sao cô lại nhất định phải để thị trưởng Mao tham gia?"

Vốn dĩ đây là một hoạt động vô cùng vinh dự, tin chắc là lãnh đạo của Bộ Giáo dục rất thích cách lộ mặt này vì vậy Diệp Mạn cũng không cần phải lo lắng việc không mời được ai đến. Nhưng rõ ràng mục tiêu của cô là nhắm thẳng vào thị trưởng Mao.

Diệp Mạn nói thật với anh ta: "Tôi chỉ là cảm thấy hoạt động này rất có ý nghĩa, cho nên muốn mời đài truyền hình và tòa soạn báo của thành phố đưa tin, hoạt động chúc mừng ngày quốc tế thiếu nhi của chúng ta nhất định là hoạt động duy nhất và khác biệt trong thành phố, anh có nghĩ vậy không? Chỉ là dù sao huyện Trường Vĩnh của chúng ta cũng là một nơi nhỏ, sợ phóng viên đài truyền hình không tới nên muốn làm phiền thị trưởng Mao ra mặt."

Thư ký La nghẹn lời một hồi lâu, cuối cùng nói: "Giám đốc Diệp à, cô có thật nhiều thủ đoạn."

"Hoạt động vào ngày quốc tế thiếu nhi năm nay của chúng ta, nếu tin tức có thể được đưa ra thì huyện của các anh cũng sẽ có chút mặt mũi." Diệp Mạn mặt dày nói: "Thư ký La à, làm phiền anh giúp đỡ rồi, tôi sẽ thông báo cho kế toán La một tiếng khi có thời gian, tôi cũng sẽ trao đổi ngay với lãnh đạo của Bộ Giáo dục để xác nhận thời gian, sau đó thì sẽ đi mời các đồng chí của đài truyền hình."

Thư kí La phụ trách lịch trình của Thị trưởng Mao, chỉ cần anh ta chịu giúp đỡ thì chắc chắn có thể có được hai tiếng, mời Thị trưởng Mao lộ mặt.

Thư kí La cũng hiểu ý đồ Diệp Mạn, hơn nữa cô còn đưa chính cô họ của mình ra, không giúp không được: “Tôi về sẽ phản ánh với Thị trưởng Mao, xem thị trưởng Mao có thời gian hay không.”

Nói tình cảm để giúp đỡ thì được, nhưng chuyện này anh ta sẽ không giấu thị trưởng Mao.

Diệp Mạn cũng nghe hiểu hàm ý của câu trả lời này, mỉm cười nói: “Thế thì cảm ơn thứ kí La, tôi chờ tin tốt của anh.”

Sau khi thư kí La quay về, thị trưởng Mao hỏi: “Sao lại đi lâu như thế? Chuyện đã làm ổn thoả hết chưa?”

“Đã bàn xong với Bộ Giáo dục rồi, bọn họ vô cùng ủng hộ dự án này.” Thư kí La dừng một lát, rồi nói thẳng dự tính của Diệp Mạn ra: “... Tôi nói với cô ấy, về sẽ hỏi ý kiến của thị trưởng Mao ông.”

Thị trưởng Mao nghe xong thì bật cười: “Đồng chí Tiểu Diệp này rốt cục là nghĩ gì đây? Cứ muốn tôi phải tham gia à?”

Bởi vì chuyện của kế toán La, anh ta có người thân làm việc ở nhà máy điện gia dụng Lão Sư Phụ, thật ra thư kí La cũng biết một chút về tình trạng hiện tại của nhà máy. Anh ta đoán được ý đồ của Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp muốn lên TV, mở ra chút danh tiếng. TV sản xuất ở nhà máy bọn họ cũng chưa có danh tiếng gì, nghe nói đợt trước giám đốc Diệp muốn bày hàng trong cửa hàng bách hoá đã bị bên đó từ chối. Nhà máy của họ nhỏ, mới đi được mấy bước đầu, trong tay lại không có nhiều tiền, không thể triển khai quảng cáo diện rộng, giám đốc Diệp chỉ đành nghĩ ra biện pháp này.”

Trong huyện có rất nhiều nhà máy của doanh nghiệp trong nước cũng gặp phải khó khăn tương tự, nhưng mà rất nhiều nhà máy không tự nghĩ cách, tự lực cánh sinh mà duỗi tay xin huyện giúp đỡ. Cho nên sau khi nghe kế hoạch của Diệp Mạn, thị trưởng Mao cũng không phản cảm, ngược lại còn rất thưởng thức: “Đồng chí Tiểu Diệp này có thái độ tự lực cánh sinh tích cực đáng để nhiều người chúng ta học tập!”

“Đúng vậy.” Thư kí La gật đầu.

Thị trưởng Mao suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cậu xem cuối tháng có ngày nào không có việc gì quan trọng không, để trống ra gần nửa ngày, cậu thông báo với Tiểu Diệp trước đi, tới hôm đó tôi sẽ tới đúng giờ.”

“Vâng.” Thư kí La mỉm cười nói.

Diệp Mạn nhận được đáp án xác nhận này xong cực kỳ vui vẻ, vội vàng đi tìm lãnh đạo Bộ Giáo dục, nói chuyện này với họ.

Nghe nói thị trưởng Mao muốn tham dự hoạt động rồi còn tận tay tặng TV, lãnh đạo Bộ Giáo dục cũng coi trọng việc này hơn hẳn: “Thế hôm đó chúng tôi có tổ chức một hội diễn mừng ngày Tết thiếu nhi 1/6, trường trong huyện có năm đội, ở dưới xã có năm đội, sau khi biểu diễn xong thì mời Thị trưởng Mao lên nói chuyện, giám đốc Diệp cô thấy thế nào?”

Diệp Mạn cười rồi gật đầu nói: “Đương nhiên là được, hoạt động long trọng như vậy, chúng tôi sẽ liên hệ với bên đài truyền hình và toà soạn, mời các đồng chí phóng viên của bọn họ tới đây phỏng vấn, ông thấy thế nào?”

Lãnh đạo Bộ Giáo dục đương nhiên là cảm thấy tốt rồi: “Chủ ý này của giám đốc Diệp khá ổn, lát sau chúng tôi sẽ liên hệ với đài truyền hình và cánh báo chí.”

Diệp Mạn nghe ra được, lãnh đạo Bộ Giáo dục có lẽ quen biết người trong đài truyền hình và cánh toà soạn. Điều này cũng bình thường, đài truyền hình thành phố cùng đám báo chí chủ yếu phỏng vấn tin tức khắp thành phố và các huyện quanh đây, tin tức về Đảng và Chính phủ là ưu tiên hàng đầu, sau đó là các tin tức liên quan tới kinh tế, giáo dục, nông nghiệp... chắc chắn là có giao tiếp với Bộ Giáo dục rồi.

Thế thì cô không cần phải nhọc lòng đi mời phóng viên của đài truyền hình nữa.

Diệp Mạn cười nói: “Vậy thì phiền tới lãnh đạo rồi.”

Chuyện này còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, không phải đi vào thành phố, Diệp Mạn bớt được không ít thời gian, cô đỗ xe ở ngay cửa một cửa hàng bán lẻ bên cạnh bến xe huyện, biển hiệu ghi “Phòng kinh doanh đồ điện Lão Sư Phụ".

Sau khi khai trương, cô đặt tám chiếc TV trong cửa hàng, phát cùng một video, từ sáng tới tối, như vậy thì một khi khách vào cửa hàng là có thể cảm nhận trực quan nhất về sắc thái, hình ảnh, âm lượng của TV. Trừ điều này ra, Diệp Mạn còn bảo người ta làm một tấm biển, đặt thẳng đứng ở ngay chính giữa cửa, dòng “999” đỏ tươi đặc biệt chói mắt.

Không sai, cô định để chiếc TV đầu tiên do cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sản xuất bán với giá 999 tệ, giá thấp nhất thị trường. Trước mắt trên thị trường còn không có chiếc TV nào có giá không tới 1.000 tệ.

Giá này vô cùng có sức hấp dẫn, vài người qua đường sẽ nhìn vào đây vài lần, nhưng 999 tệ cũng không phải là một con số nhỏ, với một nhãn hàng mới ra, rất nhiều người còn ôm hoài nghi, người xem không ít nhưng người mua thì không có.

Chớp mắt đã đến thứ tư, ngày ba mươi mốt tháng năm, trước ngày Quốc tế Thiếu nhi một ngày.

Quảng trường Nhân dân huyện Trường Vĩnh tổ chức hoạt động lớn chúc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi, trải thảm đỏ ở trên đài, bắt mắt nhất chính là những chiếc TV được đặt ngăn nắp gọn gàng phía sau cánh gà. Trong đó có mười chiếc được đặt ở trên đầu đã lấy từ trong hộp ra, đặt lên hộp giấy, phía sau còn in dòng chữ “cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ” lớn trên thùng giấy, chất thành một ngọn núi nhỏ cao cao.

Sau khi bọn nhỏ biểu diễn xong, thị trưởng Mao lên sân khấu nói: “Trẻ con là đóa hoa, là tương lai của tổ quốc... Hôm nay cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ huyện Trường Vĩnh đặc biệt quyên tặng năm mươi chiếc TV 14 inch cho các trường trung học và tiểu học cả huyện, giá bán là 999 tệ một chiếc TV màu. Khiến cho những đứa trẻ ở nông thôn cũng có cơ hội được tiếp xúc với TV, hiểu được...”

Theo lời thị trưởng Mao nói, phía dưới truyền đến những tiếng vỗ tay như sấm, những học sinh tiểu học mang khăn quàng đỏ với khuôn mặt tươi cười bước lên sân khấu, nhận lấy tấm biển có chữ “Nhận được một chiếc TV” từ tay thị trưởng Mao, năm mươi em học sinh đứng trước TV, cùng thị trưởng Mao chụp chung một bức ảnh đáng quý mà mấy đài truyền hình phía dưới cũng ghi lại cảnh này một cách chân thực.

Buổi tối, Diệp Mạn thành thật canh trước TV. Chín rưỡi, tin tức buổi tối của thành phố bắt đầu phát sóng, mười phút sau cuối cùng cũng phát tới bọn họ, trong tin tức, thị trưởng Mao trao tặng tấm bảng cho học sinh đại biểu các cấp, sau đó cuối cùng là tấm ảnh chung kia, trong hình còn có lời giải thích của biên tập viên: “Chúc mừng ngày Quốc tế thiếu nhi, huyện Trường Vĩnh tổ chức hoạt động chúc mừng rất náo nhiệt, một nhà nhà máy đồ điện gia dụng của huyện đã quyên tặng năm mươi chiếc TV cho năm mươi trường trung và tiểu hoc trong huyện, giúp đỡ những đứa trẻ nông thôn..."

Tuy không nhắc tới tên của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nhưng sáu chữ “Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ” lại đặc biệt nổi bật, thế là đủ rồi.

Mẩu tin rất ngắn, không tới một phút thì đã chuyển sang một tin tức khác.

So với việc lên TV, Diệp Mạn càng chờ mong việc lên báo ngày mai hơn. Bởi vì vấn đề màn hình TV, bây giờ cô cũng không thể ghi lại, đành không ngừng để người khác nhìn thấy.

Trên báo, Lão Sư Phụ cũng coi như có danh tiếng, không chỉ đưa tin về hoạt động mà còn đăng lên nguyên xi câu “TV màu 14 inch giá 999 tệ” của thị trưởng Mao.

Diệp Mạn vô cùng vui vẻ, quay đầu tìm người lấy một phần tờ báo hôm nay, sau đó chia thành hai phần đưa tới cửa hàng bán lẻ, nếu có khách hàng nghi ngờ sản phẩm nhãn hiệu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không đáng tin thì có thể đưa tin tức cho bọn họ xem, thị trưởng Mao đã khẳng định TV của họ rồi có thể có vấn đề gì sao? Đồng thời Lão Sư Phụ còn thúc đẩy một hạng mục phục vụ, nếu đã mua TV của Lão Sư Phụ, thì chỉ cần trong vòng ba ngày mà TV bị hỏng không phải do con người tạo ra sẽ được trả hàng, trong vòng bảy ngày mà chất lượng có vấn đề, được đổi sang một chiếc mới, bảo hành một năm!

Cách này ở pháp luật ba mươi năm sau thì đúng là cái cách sáo rỗng cũ rích, nhưng đặt ở thời mà chưa có bất kỳ phục vụ sau mua hàng nào tuyệt đối là sự tồn tại chói loá, khách hàng còn đang rối rắm có điều này cũng không do dự nữa. TV đen trắng đã là năm sáu trăm tệ một chiếc rồi, cái có màu còn chưa tới 1.000 tệ, mua!

Hôm mùng hai tháng sáu, Lão Sư Phụ có được khởi đầu thuận lợi, mười mấy chiếc TV trong cửa hàng, bao gồm cả những chiếc mẫu cũng đều bị mua sạch!

Chương kế tiếp