Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 74: Canh một
“Đã quay lại rồi sao?” Trưởng ban Mộc tò mò nhìn Diệp Mạn: “Người đi ô tô con kia là ai vậy?”

Diệp Mạn nhìn công nhân lắp loa lên đỉnh chiếc xe, xua tay cười nói: “Đừng nói nữa, là Tiêu Thư Dương và Lý Hưởng của Giáp Thiên Hạ.”

Nụ cười trên mặt trưởng ban Mộc cứng lại, tức giận hỏi: “Bọn họ muốn làm gì?”

Nếu không phải do lúc trước mấy người đó đột nhiên tới đây, cướp công việc của họ thì nhà máy sản xuất TV Hồng Tinh cũng sẽ không phải đóng cửa, làm đổ bát cơm của hơn một nghìn gia đình. Đã khiến họ thê thảm như vậy mà người này còn dám tới đây.

Diệp Mạn vừa nhìn đã biết trưởng ban Mộc đang nghĩ gì. Khách quan mà nói Tiêu Thư Dương là chất xúc tác khiến Hồng Tinh đóng cửa nhưng nguyên do chính Hồng Tinh đóng cửa không phải do Tiêu Thư Dương mà là nhà máy đã có vấn đề. Cho dù không có Tiêu Thư Dương thì vẫn sẽ có Lý Thư Dương, Vương Thư Dương, cạnh tranh thị trường là điều không tránh khỏi. Lúc trước Hồng Tinh đã có lợi thế là người đi trước, nếu nâng cao hiệu suất, thu giảm chi phí thì cũng chưa chắc đã thua Tiêu Thư Dương.

Không phải là không ghi thù mà ôm sự tức giận này thì có ích gì. Nếu không gặp nhau nữa, trưởng ban Mộc tức giận thì không sao nhưng về sau hai nhà còn có thể sẽ hợp tác nên Diệp Mạn phải xóa bỏ cảm xúc mâu thuẫn này của trưởng ban Mộc.

Cô gọi trưởng ban Mộc vào văn phòng, nói qua về mục đích của Tiêu Thư Dương. Còn chưa nói xong trưởng ban Mộc đã nổi cơn tam bành: “Chú biết tên chó má này sẽ không để yên, vậy mà còn muốn mời cả giám đốc của chúng ta đi. Không được, tên chó này chưa đi xa đúng không? Chú dẫn anh em đi chặn nó lại.”

Diệp Mạn bật cười, nhanh nhẹn giữ ông ấy lại: “Trưởng ban Mộc, chú đừng kích động, cháu không đồng ý với anh ta. Chú yên tâm đi, nhà máy này là do chúng ta vất vả một tay xây dựng lên, sao cháu có thể bỏ nhà máy lại mà chạy đến làm việc dưới trướng anh ta được? Sao mà chịu tình tính của anh ta được chứ?”

Nghe thấy Diệp Mạn đã từ chối, sắc mặt trưởng ban Mộc mới tốt hơn một chút nhưng vẫn nói: “Lần sau nó đến đây, cháu đừng ra mặt, cứ để chú gọi anh em ra cho nó thấy, rồi để xem nó còn dám hay không.”

Diệp Mạn cười nói: “Sao mà làm vậy được, lần này anh ta muốn hoàn lương, cũng chính là thần tài của chúng ta, phải tiếp đón chứ.”

Sau đó Diệp Mạn nói ngắn gọn lời đề nghị của mình.

Sau khi trưởng ban Mộc nghe xong cũng chưa cảm thấy yên tâm: “Vậy có được không? Đến cuối cùng chú vẫn không tin được nó, nó là một thằng lừa đảo.”

Diệp Mạn nghiêm túc nói: “Trưởng ban Mộc chú cũng thấy chúng ta chỉ có mấy người, quy mô nhỏ lẻ, chỉ có thể cố gắng mở rộng thị trường huyện Trường Vĩnh. Nhưng huyện Trường Vĩnh lớn như vậy, nếu chúng ta muốn mở bán thì Giáp Thiên Hạ là lựa chọn tốt nhất. Bọn họ muốn khai thác thị trường lớn thì cần thiết bị cấp địa khu (*) cần mở một đường để hấp dẫn những mặt hàng bán chạy, chúng ta cũng cần nhanh chóng biến đổi những tồn kho đang có chuyển hóa thành dòng tiền, đưa thêm tuyển sản xuất mới, mở rộng sản lượng, tăng cường sức cạnh tranh trên thị trường.”

(*) Cấp địa khu là cấp hành chính thứ hai trong thứ bậc các cấp hành chính, dưới cấp tỉnh nhưng trên cấp huyện. Ở Việt Nam không có cấp tương đương với cấp địa khu.

“Hơn nữa Tiêu Thư Dương định quảng bá ở tỉnh Đài, Giáp Thiên Hạ chắc chắn sẽ nghênh đón một làn sóng tiêu thụ đỉnh điểm, chúng ta lên chuyến xe này sẽ không chịu thiệt, ngược lại chúng ta còn có thể quảng bá thương hiệu Lão Sư Phụ lên phạm vi toàn tỉnh. Tính toán kỹ thì chúng ta đã chiếm được cơ hội lớn, vừa có thể thu được lợi nhuận vừa có cơ hội gia tăng danh tiếng của thương hiệu, đối với chúng ta chỉ có lợi không có hại.”

Mấy chữ này trưởng ban Mộc đều biết nhưng khi xâu chuỗi tất cả vào với nhau ông ấy không hiểu được hết. Chỉ là ông ấy có hiểu hay không thì cũng không sao, có một chỗ ông ấy hiểu là hợp tác này họ không bị thiệt, còn có thể lợi dụng cửa hàng của tên kia để kiếm tiền.

Như vậy là đủ rồi.

Trưởng ban Mộc gật đầu nói: “Giám đốc, cháu hiểu biết nhất, tiền mở nhà máy cũng là do cháu đầu tư, bọn chú tin tưởng cháu. Cháu nói xem nên làm thế nào? Sau này tên nhãi kia đến chú sẽ không đánh nữa.”

Diệp Mạn cười nói: “Trưởng ban Mộc, hiện tại chú không thể đánh anh ta, món nợ này chú cứ giữ kỹ, chờ một ngày nào đó trở mình rồi chú cứ đánh thoải mái, chắc chắn cháu sẽ không ngăn chú lại.”

Trưởng ban Mộc trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Diệp Mạn: “Sao có thể thế được? Không phải chúng ta hợp tác rồi sao?”

Diệp Mạn chỉ có thể tán thưởng trưởng ban Mộc là một người thật thà, hợp tác thì đã thành người một nhà? Có thể vứt bỏ hiềm khích cũ sao?

Đừng đùa, đó chỉ có thể là suy nghĩ một công nhân thế hệ trước thật thà thôi. Thương trường giống như chiến trường, không mãi mãi là bạn bè cũng không phải mãi mãi là kẻ thù, chỉ có lợi ích là mãi mãi.

Cô bất đắc dĩ nói: “Hiện tại hợp tác là vì lợi ích của mọi người nhưng đến ngày nào đó lợi ích xảy ra xích mích thì đương nhiên sẽ tan rã. Thị trường ở Vân Trung lớn như vậy, một núi không thể có hai hổ, đây cũng là chuyện sớm muộn. Cháu tin chắc rằng trong lòng Tiêu Thư Dương cũng có tính toán nên anh ta mới không đồng ý cháu ngay.”

Trưởng ban Mộc sửng sốt một lúc lâu, những lời này của Diệp Mạn đã làm mới tầm nhìn của ông ấy, thế giới của người làm ăn thật sự rất phức tạp.

Rối rắm vài phút, ông ấy ủ rũ hỏi: “Vậy… nếu nó không đồng ý với chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”

Diệp Mạn cười nhẹ, nói chắc nịch: “Chắc chắn anh ta sẽ đồng ý, anh ta không có nhiều lựa chọn, giá thành của nhà máy sản xuất TV Phụng Hà cao hơn nhiều so với chúng ta.”

Nhà máy sản xuất TV Phụng Hà là một xí nghiệp lâu đời, Hồng Tinh có nhiều trở ngại thì nó cũng có. Vấn đề phí sản xuất của nhà máy họ chắc chắn cao hơn nhiều so với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Cho dù Tiêu Thư Dương có là em vợ của giám đốc nhưng trong nhà máy cũng không phải chỉ có một mình giám đốc, không có chuyện sẽ bán TV miễn phí cho anh ta.

Đợi anh ta đi một vòng, không tìm thấy cửa hàng thích hợp thì chỉ có thể trở về với đồ điện Lão Sư Phụ.

Vì thế Diệp Mạn đã giao việc cho trưởng ban Mộc: “Chú với quản lý Triệu bàn bạc một chút rồi chia công nhân ra làm ba nhóm, không được dừng dây chuyền sản xuất lại, phải nhanh chóng đẩy nhanh năng suất lên mức cao nhất có thể.”

Trưởng ban Mộc nhớ tới một đống TV còn trong kho chưa bán được, có hơi lo lắng: “Chuyện này, giám đốc, trong kho hàng còn có rất nhiều TV. Nếu một ngày sản xuất hai mươi tư giờ liên tục thì sẽ tồn kho rất nhiều, chẳng may Tiêu Thư Dương không cần nữa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Vốn lưu động trong nhà máy đã không nhiều từ lâu, nếu không nhanh chóng thu lại vốn thì áp lực tài chính kia là rất lớn.

Diệp Mạn nói: “Cháu biết, nếu anh ta không cần cháu sẽ nghĩ cách giải quyết. Trước tiên chú cứ cho sản xuất, chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, không thể từ từ được mà cũng chẳng có thời gian để từ từ.”

Tiêu Thư Dương sắp nắm được tất cả thị trường, một khi anh ta nắm trong tay hàng hoá của cả tỉnh, thành thế thượng phong duy nhất thì những nhà máy điện gia dụng nhỏ như Lão Sư Phụ sẽ gặp khó khăn.

Kế hoạch mở rộng của anh ta khiến cho Diệp Mạn cảm thấy có mối nguy rất lớn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Mạn đích thân đưa sáu người tiếp thị ngồi xe đi đến chợ ở nông thôn.

Việc họp chợ ở nông thôn không phải ngày nào cũng có, bình thường cứ cách một, hai ngày. Chợ ở Trường Vĩnh cách ngày một lần, tất cả đều là buổi sáng, đến giữa trưa sẽ tan chợ, tất cả mọi người sẽ dọn quán rồi về nhà ăn cơm. Cùng lúc đó, thị trấn nào có phiên chợ hôm nay thì ngày mai sẽ có phiên chợ ở các trấn xung quanh, cứ thay phiên nhau như vậy. Nếu người dân muốn mua đồ này kia thì chỉ có thể đi xa một chút.

Hôm nay bọn họ đến một thị trấn nhỏ cách quận khoảng bốn, năm km, tên là thị trấn Như Tân, là một thị trấn khá lớn trong huyện.

Trên đường, Diệp Mạn nói chuyện về công việc sắp tới với sáu người tiếp thị, nói: “Hiện tại có hai phương án tiền lương, một là vẫn lấy tiền lương giống lúc đi làm ở nhà máy, hai là hạ tiền lương cố định xuống từ tám mươi xuống còn ba mươi tệ nhưng mỗi lần bán được TV thì sẽ được trích phần trăm năm tệ. Mọi người có thể suy nghĩ một chút, chút nữa xuống xe thì cho tôi đáp án.”

Sáu người hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới còn phải lựa chọn như vậy. Trích phần trăm được năm tệ đã là cao rồi nhưng tiền lương cơ bản rất thấp, ít nhất phải bán được mười cái TV may ra mới có thể bằng số tiền ban đầu. Nếu bán không được thì số tiền lương kia phải hạ xuống.

Có rất nhiều người không tin vào việc bán được TV nhưng cuối cùng lại có một người đàn ông tên Xa Chí Hành lựa chọn việc lấy phần trăm còn những người khác thì chọn tiền lương cố định tám mươi tệ.

Diệp Mạn cười cười: “Được rồi, tôi biết rồi. Mau xuống xe đi, mọi người hãy làm theo kế hoạch của chúng ta nói trước đó.”

Chiếc xe dừng lại ở đối diện bãi đất trống đối diện khu chợ náo nhiệt, mấy người tiếp thị truyền đơn.

Một trong số đó có in địa chỉ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ ở bên trên, giá TV màu 14 inch, dịch vụ hậu mãi*…

Diệp Mạn đi đến cửa hàng gần nhất tìm thấy ông chủ, đưa năm tệ, kéo một sợi dây điện ra rồi cô bảo tài xế Cát mang TV ra, đặt nó lên thùng carton, kéo cây ăng-ten lên, sau đó bật TV chuyển sang kênh có tín hiệu, bắt đầu phát.

Có TV để xem, một sự kiện náo nhiệt như vậy sao có thể bỏ lỡ được?

Có không ít người dân trong thôn trên lưng đeo giỏ, sọt, thúng vây quanh phía sau thùng của xe tải, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào TV.

Màn hình 14 inch có kích thước tương đương với màn hình máy tính xách tay của các thế hệ sau này, thật sự là rất nhỏ. Hơn nữa vẫn đang còn là ban ngày, ánh sáng khá mạnh, hình ảnh trên đó không được rõ lắm nhưng mọi người chỉ cần nghe được âm thanh cũng đủ để giải trí rồi. Nói cho cùng thì thú vui giải trí của những người ở quê quá ít, TV đen trắng còn chưa được phổ biến, càng không cần nói đến TV màu.

Nhân lúc mọi người đang xem TV, Diệp Mạn đã mang tấm biển in số 999 đặt lên phía trên TV, có một dòng chữ rất dễ nhìn thấy: “Khách hàng mua đồ điện hãy đến Lão Sư Phụ, TV màu chỉ 999”, khiến cho mọi người càng nhận biết được giá cả của chiếc TV màu này một cách trực quan hơn.

Lúc này, đã có sự khác biệt rõ ràng giữa doanh số bán hàng và động lực bán hàng.

Năm nhân viên bán hàng đang hưởng mức lương cao ngất ngưởng lần lượt đi phát tờ rơi rồi đứng sang một bên, mà Xa Chí Hành lại quan sát những người đang đứng xem TV kia một chút trước, sau đó xác định vài mục tiêu, chọn đó làm trọng điểm để đẩy mạnh việc bán hàng, còn đưa cho ông cụ xem cả tin tức được đăng trên “Nhật Báo Khê Hóa”: “Ông ơi, ông xem này, vào ngày Quốc tế thiếu nhi nhà máy bọn cháu đã quyên tặng năm mươi chiếc TV cho các trường tiểu học và trung học ở trong toàn huyện, ông nhìn này, tất cả đều được đăng trên báo…”

Ông cụ còn chưa kịp nói lời nào thì người phụ nữ ở đằng sau đã hưng phấn nói: “A, cái này tôi biết, lúc ấy Hầu Oa nhà chúng tôi còn đi cùng với thầy hiệu trưởng lên huyện mang TV về. Hầu Oa nhà chúng tôi được lên báo, đồng chí, tôi muốn mua một chiếc TV giống với cái của các cậu, có thể tặng tờ báo trong tay cậu cho tôi không?”

Xa Chí Hành câm nín nhìn chằm chằm vào bác gái kia, hiển nhiên là không nghĩ đến sẽ có tình huống như thế này, có người chỉ vì muốn có một tờ báo mà quyết định mua luôn cả một chiếc TV. Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Mạn theo bản năng, Diệp Mạn chỉ cười cười, không nói gì.

Xa Chí Hành nghĩ, không phải chỉ là một tờ báo thôi sao? Đổi lại bán được một chiếc TV, có lời rồi, như vậy có lẽ giám đốc Diệp sẽ không có ý kiến gì.

Cậu ta mỉm cười nói: “Tất nhiên là được rồi, bác gái, TV của chúng cháu dùng rất tốt đúng không?”

Bởi vì trong nhà có con trai được lên báo mà bác gái kia không ngừng khen ngợi chiếc TV: “Dùng rất tốt, ngày nào cũng đặt ở trường, rất đẹp. Lão Dương, lúc con ông về nhà chưa nói cái TV này sử dụng rất tốt sao? Tôi nghĩ nhà máy của cậu chàng này khá tốt đấy, họ còn tặng miễn phí TV cho trường học của huyện chúng ta. Dù sao nhà chúng ta cũng không có TV, đúng lúc cũng muốn mua một cái, vậy thì mua cái này đi. Tiểu đồng chí, cậu đợi chút nha, đừng đi để tôi về nhà lấy tiền.”

Nói xong thì hấp ta hấp tấp chạy đi.

Xa Chí Hành thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Mạn, nhỏ giọng giải thích tình hình: “Giám đốc Diệp…”

Diệp Mạn đưa tay lên ra hiệu cậu ta đừng nói nữa: “Tôi thấy hết rồi, quay về rồi nói tiếp, cậu đi làm việc trước đi, nắm bắt lấy cơ hội này, “quan hệ” trong nông thôn đều là người quen, cậu nói một ngàn câu cũng không bằng bác gái ấy nói mười câu.”

Xa Chí Hành sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra Diệp Mạn đang nhắc nhở cậu ta. Chiếc TV mà hôm nay cậu ta bán được là vô cùng ngẫu nhiên, bởi vì tình cờ gặp được phụ huynh có con được lên báo vì chiếc TV, nếu không cũng không thể bán được dễ dàng như vậy. Mà vị phụ huynh này hiện tại đang có ấn tượng tốt đối với TV Lão Sư Phụ, phải lợi dụng điểm này như thế nào để đạt được càng nhiều vụ giao dịch càng tốt là nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu của cậu ta.

Cậu ta lập tức kiềm chế lại sự hưng phấn của bản thân vì vừa mở hàng thành công lại, thầm nghĩ lát nữa phải thể hiện như thế nào để làm cho bác gái kìa hài lòng, sẵn sàng nói tốt cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, thậm chí còn có thể đi tìm kiếm khách hàng giùm bọn họ.

Hiện nay, loại TV màu này ở những vùng nông thôn vẫn là một loại mặt hàng xa xỉ, người vây xem náo nhiệt rất nhiều, nhưng người cố ý đến tận nơi để mua sắm thì lại không nhiều lắm. Ngoại trừ bác gái vừa rồi ra, không một ai tỏ vẻ là muốn mua.

Sau khoảng nửa tiếng, bác gái kéo một người đàn ông trung niên chạy tới, phấn khích nói: “Đồng chí, đồng chí, bọn tôi chuẩn bị đủ tiền rồi, cậu đưa tờ báo kia cho tôi đi.”

Xa Chí Hành bỏ tờ báo vào một cái túi nilon sạch sẽ, trịnh trọng trao cho bác gái: “Đây, tặng bác. Chúng cháu sẽ đóng thùng chiếc TV cho bác.”

Tài xế Cát mang một chiếc TV từ trên xe xuống, giao cho cậu ta.

Xa Chí Hành đưa chiếc TV cho người đàn ông, sau đó nói với bác gái: “Bác ơi, đây là phiếu bảo hành, cháu sẽ điền ngày tháng vào đây cho bác, bác hãy lại đăng ký một chút. TV này của bọn cháu nếu trong vòng ba ngày không bị hư hại gì bởi con người tạo ra thì có thể hoàn trả vô điều kiện, còn trong vòng bảy ngày thì có thể được đổi vô điều kiện, bảo hành miễn phí một năm, nhưng nếu máy móc có vấn đề là bởi vì khách hàng tự đập phá hoặc là đổ nước lên TV, muốn sửa chữa cái này thì bác phải trả tiền.”

Cuối cùng Xa Chí Hành ghi tên của mình lên trên phiếu bảo hành: “Bác gái, nếu như TV có vấn đề gì, bác cứ tới tìm cháu, đây là tên của cháu. Bác mua nó từ cháu, cháu sẽ chịu trách nhiệm với bác.”

Bác gái có chút ngạc nhiên: “Tốt như vậy sao, những gì cậu nói đều là thật chứ?”

Xa Chí Hành cười nói: “Đương nhiên là thật, cháu đã nói ở trước mặt mọi người, mọi người đều có thể làm chứng giúp bác, hơn nữa chuyện bảo hành này cũng được ghi rõ ràng ở trên phiếu bảo hành, bác giữ nó thật kỹ, TV có vấn đề gì, lúc nào cũng có thể tới tìm cháu.”

“Ai da, cậu chàng này thật tốt nha.” Bác gái khen ngợi.

Một người có nhiệt tình hay không, có chân thành hay không, mọi người đều có thể nhìn ra được, những người khác cũng sôi nổi gật đầu hưởng ứng.

Tận dụng cơ hội tốt này, Diệp Mạn nói: “Mọi người đều nhìn thấy rồi, chúng tôi cam kết trong vòng ba ngày chỉ cần TV không bị hư hỏng bởi con người tạo ra, mọi người có thể trả lại hàng vô điều kiện. Mọi người nếu muốn mua TV thì có thể mua một chiếc về nhà dùng thử xem, nếu như không thích, trong vòng ba ngày mọi người có thể đến tìm chúng tôi bất cứ lúc nào để trả lại hàng, chúng tôi sẽ hoàn lại tiền cho mọi người không thiếu một xu.”

Cái này đúng thật là có chút hấp dẫn, nếu như không thích thì có thể trả lại, dù sao cũng không mất mát gì.

Bác gái vui vẻ nhận lấy TV, cười ha ha nói: “Mua một chiếc về nhà dùng thử xem, huyện trưởng cũng đến chụp ảnh chung với họ rồi, họ còn có thể lừa người dân chúng ta sao? Nếu không thích vẫn có thể quay lại trả hàng, còn có thể xem TV miễn phí ba ngày.”

Câu nói cuối cùng khiến không ít người dao động, “chiếm lợi” là thiên tính của mỗi người, việc có TV để xem miễn phí ba ngày thực sự quá hấp dẫn.

Đặc biệt là những người lớn dẫn con nít theo, càng bị mấy đứa nhỏ bám riết lấy không tha. Có đứa nhỏ nào mà không thích trong nhà có TV, đến lúc đi nói chuyện với mấy đứa bạn đồng trang lứa thì đó chính là chuyện nở mày nở mặt nhất.

“Hay là mua thử xem?”

“Cũng được, dù sao nếu không thích thì chúng ta đi lên huyện trả lại hàng, cũng không xa lắm. Có nhiều người đến xem như vậy, họ không thể nào nói chuyện mà không có tí trách nhiệm nào cả.”

Không biết là ai đã mở lời, rất nhanh sau đó đã có người bị dao động, bỏ tiền ra để mua hàng, còn có vài người không mang đủ tiền thì lập tức chạy thật nhanh về nhà để lấy tiền.

Đa số mọi người đều có tâm lý nghe theo đám đông, vốn là đang do dự muốn mua một chiếc TV nhưng lại ngại vì nó quá đắt, nhưng khi thấy nhiều người mà họ quen biết đều đến mua thì cũng có chút lung lay trong lòng.

Vì vậy Xa Chí Hành lập tức nhận ra, chiếc TV không một ai thèm đoái hoài tới ban nãy bỗng chốc trở thành một chiếc bánh thơm ngon, mọi người đều hò hét nhau muốn mua.

Chỉ trong vòng chưa đến một tiếng đồng hồ, tất cả hai mươi chiếc TV đã bán hết sạch, thậm chí có một số người nhà ở khá xa, chạy về lấy tiền nhưng không kịp.

“Đồng chí, cái này bán hết rồi à? Không bán nữa sao?”

Diệp Mạn cầm cái loa lên, cười tươi nói: “Nguồn cung trong cửa hàng rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh tất cả mọi người đến cửa hàng mua sắm, địa chỉ ở bên cạnh bến xe. Vậy đi, sau ba ngày nếu như có người ở trong thôn không thích TV muốn đến cửa hàng để trả lại TV, ai chưa mua được TV thì có thể theo chân bạn bè của mình cùng nhau đến đó, đến xem Lão Sư Phụ của chúng tôi thực sự có chữ tín như thế nào. Mọi người có chịu không?”

*Dịch vụ hậu mãi: Còn được gọi là hỗ trợ sau bán hàng, bao gồm các dịch vụ được cung cấp sau khi khách hàng mua sản phẩm.

Chương kế tiếp